ZingTruyen.Store

Màu máu và hoa hồng

Thừa nhận cảm xúc

TrmAnhPhan380

Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt hắt qua cửa sổ phòng khách, chiếu lên sàn gỗ sáng bóng. Bé Du Du đang ngồi vẽ màu, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc, trong khi Nhã Chi ngồi cạnh, tay vẫn ôm bé, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Mạc Tĩnh Dao đứng cạnh bàn, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm là sự ấm áp khó giấu. Cô nhìn Nhã Chi, từng cử chỉ nhỏ đều khiến tim cô rung động.
“Nhã Chi… em nhìn bé Du Du mà cười như vậy… trông thật dịu dàng,” cô nói, giọng vừa lạnh vừa ấm, khó đoán.
Nhã Chi đỏ mặt, nụ cười nhẹ khẽ:
“Em… em chỉ vui vì bé… còn… còn chị đứng nhìn em như vậy… làm em thấy… tim nhói lạ.”
Cô tiến gần, ánh mắt sắc nhưng dịu dàng:
“Tim nhói… vậy sao? Nhã Chi… em có biết tôi đã chờ đợi em thừa nhận cảm xúc bao lâu không?”

Nhã Chi im lặng, tim đập mạnh, ánh mắt lấp lánh:
“Em… em biết… nhưng… em vẫn sợ… sợ tổn thương.”
Mạc Tĩnh Dao nhíu mày, giọng trầm:
“Sợ thì sao? Sợ là lý do để em trốn tránh tôi mãi sao? Nhã Chi… em có biết tôi muốn kéo em vào lòng từng ngày mà không dám không?”
Nhã Chi khẽ lùi lại, nhưng ánh mắt không rời cô:
“Em… em cũng muốn… nhưng… em vẫn lo sợ…”
Cô nhấc tay, nhẹ nhàng chạm vào tay nàng, giọng thấp ấm:
“Nhã Chi… em hãy thừa nhận đi. Em sợ gì? Tôi không bao giờ để em phải tổn thương, em và bé Du Du là quan trọng nhất đối với tôi.”

Nhã Chi nhìn vào mắt cô, nước mắt lăn dài, tim nhói nhưng mềm ra:
“Chị… em… em muốn… gần chị… muốn… không còn sợ…”
Mạc Tĩnh Dao hạ giọng, giọng trầm ấm, gần như thì thầm:
“Đúng… Nhã Chi, em phải nhớ, tôi không chỉ là Alpha, tôi còn là người sẽ bảo vệ em và bé Du Du. Em là của tôi, không ai, không việc gì có thể thay thế.”
Khoảnh khắc đó, tim cả hai như dừng lại. Bé Du Du khẽ cười, chạy đến đặt tay lên tay cả hai:
“Mẹ… chị… con muốn cả hai người vui… đừng giận nhau nữa.”

Ánh mắt Mạc Tĩnh Dao dịu đi, cô cúi xuống, ôm bé vào lòng, rồi ngước nhìn Nhã Chi:
“Nhã Chi… em nghe không? Tôi muốn em hiểu rằng chúng ta… chúng ta không thể tránh nhau nữa. Tôi đã chờ đợi em thừa nhận cảm xúc… và giờ… tôi muốn em bên tôi, thật sự bên tôi.”
Nhã Chi nhắm mắt, tim nhói lên từng nhịp nhưng mỉm cười:
“Em… em muốn… em muốn bên chị… mãi…”
Mạc Tĩnh Dao tiến gần, giọng trầm, nhẹ như gió:
“Vậy thì… Nhã Chi… hãy để tôi kéo em vào. Hãy để tôi chứng minh rằng… em và bé Du Du là thế giới của tôi, và tôi sẽ không buông tay.”

Nhã Chi mở mắt, ánh mắt dịu dàng, tay đặt lên tay cô, cảm nhận nhịp tim của nhau. Ánh sáng sớm chiếu lên, khoảng cách giữa họ giờ đây đã gần lại. Không còn hiểu lầm, không còn sợ hãi, chỉ còn những rung động dịu dàng, ấm áp xen lẫn nhung nhớ và khát khao.

Bé Du Du cựa mình, cười khẽ, là sợi dây vô hình kéo họ gần nhau hơn. Mạc Tĩnh Dao ôm Nhã Chi và bé vào lòng, trái tim ấm áp nhưng vẫn giữ chút lạnh lùng, nét đặc trưng của Alpha. Khoảnh khắc yên bình ấy, họ biết rằng từ giờ, cả ba sẽ cùng nhau bước vào một hành trình mới, nơi tình cảm được xác định, xung đột giảm, chỉ còn dịu dàng, yêu thương và tin tưởng.

Buổi sáng hôm đó, biệt thự tràn ngập tiếng cười, tiếng nói yêu thương, và ánh sáng chiếu lên ba con người đứng gần nhau, khép lại những ngày hiểu lầm, mở ra một chương mới: tình cảm đã được thừa nhận, mối quan hệ chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store