ZingTruyen.Store

Màu máu và hoa hồng

Giải thích và xích lại gần nhau

TrmAnhPhan380

Sáng sớm, ánh nắng nhạt hắt qua rèm cửa, chiếu lên sàn gỗ sáng bóng của biệt thự. An Nhã Chi vẫn còn ngồi ôm bé Du Du, đôi mắt sưng húp vì khóc đêm qua. Trái tim nàng vẫn đau nhói mỗi khi nhớ lại hình ảnh Mạc Tĩnh Dao về khuya, trên người lưu lại mùi pheromone của Omega khác.

Bé Du Du cựa mình, đôi mắt trong trẻo nhìn mẹ, giọng ngái ngủ:
“Cô Chi… chị ơi, sao mẹ lại khóc?”
Nàng ôm bé chặt hơn, giọng khẽ run:
“Không sao đâu, con yêu… chỉ là… mẹ thấy thương chị quá thôi.”

Mạc Tĩnh Dao bước vào, từng bước chậm rãi nhưng ánh mắt quyết liệt, tràn đầy nỗi lo lắng. Cô ngồi xuống đối diện An Nhã Chi, giọng thấp nhưng chắc nịch:
“Cô Chi… đêm qua em đã hiểu lầm tôi. Tôi muốn em nghe toàn bộ sự thật.”
Nàng hít một hơi thật sâu, đôi tay vẫn ôm bé:
“Chị… chị nói đi… tôi… tôi cần biết.”

Mạc Tĩnh Dao nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nghiêm:
“Đêm qua, tôi phải giải quyết công việc khẩn cấp. Omega kia… không có bất cứ tình cảm gì với tôi. Tôi về khuya là vì… không muốn để em lo lắng, nhưng tôi không kịp báo trước.”
An Nhã Chi nhíu mày, giọng vẫn nghẹn ngào:
“Nhưng… trên người chị… mùi hương… Em… em… không thể chịu nổi…”
Cô nhắm mắt, thở dài, bàn tay nhẹ đặt lên tay nàng:
“Cô Chi… mùi hương đó… không phải của tình cảm. Nó chỉ là sự tồn tại tạm thời của công việc, và tôi đã cố gắng giữ khoảng cách.”

Nàng im lặng, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa đau lòng. Tim nhói lên khi nghĩ rằng chính hiểu lầm của mình đã làm cả hai đêm qua mất ngủ.
“Chị… chị thật sự không…” Nàng chưa dứt lời.
“Không… tôi chưa từng phản bội em, chưa từng. Tôi luôn muốn bảo vệ em và bé Du Du.”
Bé Du Du khẽ trườn đến, đặt tay nhỏ lên tay cả hai, giọng trong trẻo:
“Mẹ… chị… đừng giận nhau nữa. Con muốn cả hai người vui…”

Cả hai cùng nhìn bé, trái tim mềm nhũn. Mạc Tĩnh Dao cúi xuống, đặt tay lên đầu bé, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn dõi về An Nhã Chi:
“Cô Chi… tôi muốn em hiểu rằng, em và bé là quan trọng nhất. Không ai, không việc gì, có thể làm tôi quên điều đó.”
An Nhã Chi khẽ gật đầu, nước mắt trào ra nhưng trong lòng dịu đi phần nào:
“Chị… em… em xin lỗi. Em đã vội vàng, đã để ghen tuông làm em mất lý trí…”
Cô khẽ mỉm cười, nhưng mắt vẫn còn hơi sắc:
“Em phải học cách tin tôi, không được để hiểu lầm chia rẽ chúng ta nữa.”

Khoảnh khắc ấy, giận hờn và yêu thương đan xen, trái tim cả hai nhói đau nhưng cũng mềm ra. Bé Du Du ngủ say trên ghế, vô tình là cầu nối nhỏ giúp họ bình tĩnh lại. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều và tiếng mưa nhè nhẹ ngoài cửa sổ.

Mạc Tĩnh Dao nhấc nhẹ tay nàng, kéo An Nhã Chi ngồi gần bên, giọng trầm ấm:
“Cô Chi… tôi không bao giờ muốn em tổn thương vì tôi. Từ giờ, em phải tin tôi, dù bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Nàng nhìn cô, giọt nước mắt lăn dài:
“Chị… em… em sẽ cố gắng. Em… em chỉ sợ mất chị thôi…”
Cô ôm lấy nàng, ánh mắt dịu dàng, tràn đầy yêu thương nhưng vẫn giữ chút lạnh lùng:
“Em sẽ không mất tôi đâu, cô Chi… Tôi sẽ ở đây, bên em và bé, dù bất cứ chuyện gì xảy ra.”

Đêm hôm ấy, căn biệt thự chìm trong ánh đèn vàng ấm áp. Bé Du Du ngủ say, giấc ngủ bình yên. Hai người lớn ngồi bên nhau, khoảng cách vật lý gần lại, và quan trọng hơn, khoảng cách trong lòng cũng mềm ra, dù vẫn còn những tổn thương chưa lành.

Giờ đây, họ biết rằng mọi hiểu lầm đều có thể giải thích, nhưng chỉ khi trái tim đủ tin tưởng, dám đối diện nhau. Bé Du Du như sợi dây vô hình, kéo họ gần nhau hơn từng chút, và từ giờ, cả ba sẽ cùng nhau bước qua những ngày căng thẳng, xung đột, và cả những khoảnh khắc dịu dàng xen lẫn đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store