ZingTruyen.Store

Màu máu và hoa hồng

Bắt đầu sống chung

TrmAnhPhan380

Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự, mưa nhẹ rơi, vương trên mái ngói, hắt lên mặt đường như nhịp thở khẽ khàng của một buổi chiều u ám.

An Nhã Chi bế bé Du Du trong tay, bước xuống xe. Bé vẫn ngủ say, mái tóc nhỏ mềm mại phủ lên vai nàng. Nàng khẽ hít một hơi, trái tim như muốn vỡ ra — vừa háo hức vừa lo lắng.
Mạc Tĩnh Dao đứng trước cổng, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm là hỗn loạn cảm xúc. Khi nhìn hai mẹ con tiến vào, cô không nhúc nhích, nhưng bên trong là những nhịp tim dồn dập.

“Em… về rồi.” Giọng cô đều đều, nhưng từng chữ đọng nặng.
“Vâng…” Nàng cúi đầu, bước chân nhỏ như muốn kéo dài thời gian, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Hai người bước vào sảnh, căn nhà vẫn y nguyên như ngày nàng rời đi: mùi gỗ, mùi sữa, những món đồ bé Du Du từng để lại. Mọi thứ như nhắc nhở rằng, nơi này từng là chốn ấm áp mà giờ chỉ còn im lặng.

“Phòng bé vẫn sẵn sàng.” Giọng Mạc Tĩnh Dao lạnh lùng, tay cô đặt nhẹ lên lưng bé con, ánh mắt nhìn nàng chạm vào bụng bé, nơi từng là mối bận tâm lớn nhất của họ.

Nàng thở dài, đặt Du Du xuống giường, khẽ vuốt mái tóc con:
“Em… sẽ chăm bé thật tốt.”
Cô nhìn nàng, đôi mắt khẽ nhíu:
“Em sẽ chăm bé tốt… nhưng còn em, Nhã Chi? Em sẽ đối diện với tôi ra sao?”
Nàng im lặng, tim như bị bóp chặt.
“Em… em không biết.”
Cô hít sâu, từng từ trầm như lưỡi dao:
“Không biết thì sao? Em nghĩ em có thể chỉ bước vào đây, rồi mọi chuyện sẽ yên ổn sao?”

Bé Du Du khẽ cựa mình, mở mắt nhìn hai người lớn. Ánh mắt ngây thơ khiến cả cô và nàng chững lại.
“Con… con chỉ muốn được ở bên cô Chi và mẹ.”
Mạc Tĩnh Dao khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại khi nhìn bé con, nhưng khi bé ngoảnh đi, căng thẳng lại trỗi dậy.
“Em nghe không, Nhã Chi? Tôi không phải người em muốn bước tới là xong hết đâu.”
“Chị…” Nàng ngẩng lên, nước mắt rưng rưng.
“Tôi đã chịu đựng nhiều, và em vừa về, vừa ôm con bé mà không nói gì với tôi?”

Nàng chỉ biết cúi mặt, ôm bụng bé, tim nhói lên từng nhịp.
“Em… em sợ… sợ đối diện chị…”
“Sợ? Em luôn sợ, và chính điều đó làm tôi phải chịu đựng cô đơn đến tột cùng.”

Mọi lời nói của cô như lưỡi dao cắt không khí. Nàng im lặng, ôm bụng bé, nước mắt lăn dài.
Khoảng cách giữa hai người chỉ vài bước chân, nhưng xa vời vợi.
Buổi trưa, An Nhã Chi chuẩn bị sữa cho bé. Mạc Tĩnh Dao đứng bên, đôi mắt theo dõi từng động tác.
“Em… hãy làm đúng, không để tôi phải can thiệp.”
“Vâng…” Nàng hạ giọng, tim nhói, nhưng vẫn cố gắng làm tròn vai trò của mình.

Chiều đến, mưa nhẹ hắt qua cửa sổ. Bé Du Du trườn đến chỗ cô, giọng ngây thơ:
“Mẹ… cô Chi… đừng giận con nhé.”
Khoảnh khắc ấy khiến cả hai cùng câm lặng. Giận hờn vẫn còn, nhưng ánh mắt mềm ra, tim bỗng chùng xuống.

“Em… em sẽ không làm con bé lo sợ đâu.”
“Đúng… đừng làm tôi đau thêm nữa.”

Đêm xuống, ánh đèn vàng hắt qua phòng khách rộng lớn. Bé Du Du ngủ say, giấc ngủ bình yên nhưng nhịp sống của hai người lớn vẫn còn căng thẳng, những lời nói lạnh lùng xen lẫn dịu dàng len lỏi trong từng chi tiết.

Cả hai ngồi hai bên, khoảng cách vẫn còn, nhưng lần đầu tiên, họ chia sẻ một nhịp thở, một khoảnh khắc dịu dàng, giữa những tổn thương chưa lành.
Bên ngoài, mưa rơi nhè nhẹ, âm thanh như nhắc nhở: từ hôm nay, họ phải sống chung, đối diện nhau, dù yêu hay hận vẫn không thể rời.

Trong lòng Mạc Tĩnh Dao, vừa giận vừa yêu, ánh mắt nàng – An Nhã Chi – vẫn là vết cắt không thể quên.

Còn nàng, tim trĩu nặng, vẫn không muốn rời khỏi nơi từng là chốn an toàn, dù đau đớn, dù tổn thương.
Và bé Du Du, như sợi dây vô hình, kéo họ gần nhau hơn một chút, dù trái tim vẫn còn ngổn ngang, mâu thuẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store