Matcha 2018 Tea Review
Tên truyện: Chúng ta bên nhau điTác giả: TuDung_Thể loại: Tình cảm học đườngRating: TSố chương: 3 (on-going) Số chương hiện tại: 7_________________________Xin chào, mình là Cải. Bởi vì thời gian trước team thiếu nhân lực nên việc trả đơn bị trì hoãn tới bây giờ, thành thật xin lỗi cậu rất nhiều. Bài review này viết dựa trên ý kiến và cảm nhận cá nhân của mình nên nếu có gì sai sót hoặc khiến cậu không vừa ý mong cậu bỏ qua cho nha.
1/ Về hình thức- Cậu trình bày thoáng, đẹp mắt và ngắt đoạn cũng rất hợp lí. - Vẫn còn sót lỗi chính tả và lỗi type, hi vọng có thời gian cậu hãy xem lại, vì mình không tiện nêu ra hết.2/ Về văn phong
* Ưu điểm:- Cách hành văn đậm chất Việt Nam, nôm na là nó đơn giản và rất thân thuộc, tạo cho người đọc cảm giác khá thoải mái. Mình đánh giá cao những giọng văn như thế này vì bây giờ người ta bị lậm ngôn tình khá nhiều, mấy bạn chấp nhận viết thuần Việt cũng ít lắm (điển hình - mình bị lậm văn phong ngôn tình đây).- Cho dù cậu không dùng nhiều từ hoa mỹ nhưng truyện vẫn có sức hút, không bị nhàm chán. Khi đọc sẽ thấy truyện của cậu hoàn toàn phù hợp với thể loại thanh xuân vườn trường, rất đáng yêu.- Ngôi kể thứ nhất là một lựa chọn rất khôn ngoan, bởi vì nó có thể giúp cậu diễn tả nội tâm nhân vật và thể hiện cảm xúc tốt hơn.* Nhược điểm:- Có những lúc cậu sử dụng liên tiếp nhiều câu đơn nên mạch cảm xúc bị ngắt quãng.- Lạm dụng khẩu ngữ, tức là văn nói vào trong văn viết, cho nên lúc mình đọc vào có cảm giác như cậu đang kể vậy. Nó làm cho truyện phần nào mất hay, có chút khó hiểu và có thể sẽ gây nhàm chán nữa.- Câu văn còn mấy chỗ hơi lủng củng và đọc nó không được mượt, mình phải đọc lại hai lần mới tìm ra được điểm kì quái. Đọc xong tự hỏi cứ thấy nó là lạ?- Dấu câu cũng còn đặt bừa một chút.Mình sẽ chỉ ra cụ thể cho cậu tham khảo nha.Chương 1:+ "... cơn mưa xối xả như đang trút giận (lên) những con người ngoài kia." + "...cái chết của cô bé bán diêm không phải đang phản ánh những con người ngoài kia, phản ánh cái xã hội tầm thường này sao?" -> Đoạn này cậu nên nêu ra cái tầm thường của xã hội mà cậu đang nói đến. Cái chết của cô bé bán diêm phản ánh những con người ngoài kia, vậy phản ánh cái gì? Sự vô cảm của họ? Cho dù là gì thì vẫn nên ghi ra nhé.+ Người ta thường dùng từ vô duyên vô cớ cho một hành động nào đó, nếu muốn diễn tả việc mưa đột ngột thì cậu nên đổi"cơn mưa vô duyên vô cớ" thành "cơn mưa đột ngột/bất ngờ/bất chợt", hoặc muốn dùng cụm từ trên thì cậu có thể dùng "cơn mưa vô duyên vô cớ đổ xuống/kéo đến/buông xuống/ập đến..." để câu rõ nghĩa hơn và hay hơn.+ "... em nói nói gì đó với tôi ." -> có nói, nói, đã nói...+ "Kéo chiếc áo xuống, tôi thấy một cậu con trai, nhìn trông quen quen hình như tôi gặp...kia là ai." -> đoạn này cậu diễn tả hơi rối và "nhìn trông quen quen" dùng trong văn nói thì ok, dùng trong văn viết nghe vẫn khá chối tai.+ "Đang định chửi lại, câu từ... tôi cười đểu." - Một câu lặp từ "lại" đến ba lần, diễn đạt bị rối."Kéo chiếc áo xuống, tôi thấy một cậu con trai, nhìn/trông cậu ấy quen quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải? Nhưng xin lỗi, não cá vàng như tôi... kìa là ai."
Chương 2:+ "Sáng sớm tôi đã phải từ bỏ giấc ngủ của mình để thức dậy ra chợ." - > Đọc kiểu gì nó cũng không được suôn sẻ lắm? Cậu có thể thử đổi một cách diễn đạt khác trôi chảy hơn."Sáng sớm ra (Mới sáng sớm) tôi đã phải từ bỏ giấc ngủ của mình để thức dậy đi chợ."+"Phiên chợ buổi sáng... cãi vã." -> Đoạn miêu tả âm thanh thiếu sót nên khiến câu văn không được hay và rõ nghĩa. "Phiên chợ buổi sáng nhộn nhịp và đông đúc, có tiếng rao bán..." hoặc "... cô hàng thịt, hàng cá vang lên,... đôi lúc đan xen tiếng cãi vã." + "Tranh thủ thời gian... đồ." -> cái này cũng là văn nói cậu ạ."Tranh thủ thời gian chờ đợi, tôi lên phòng mình thay bộ đồ khác.""Tranh thủ thời gian chờ đợi, tôi lên phòng mình thay bộ quần áo khác." -> nghe sẽ mượt hơn.+ "Tôi đang cố nhớ. Lục lọi lại kí ức của bản thân." -> "Tôi cố gắng/cố nhớ lại, lục lọi kí ức của bản thân."+ "...mấy dám đưa địa chỉ" -> "mới dám đưa địa chỉ"+ "đoạn sao nghe mát lòng mát dạ ghê." -> "đoạn sau...", tương tự, "sau này" chứ không phải "sao này" .+ "giầy" -> "giày"- Chương 3:+ "Ba tháng hè cũng nhanh chóng kết thúc, lại một năm học nữa sắp bắt đầu."+ "Cái hôm(hôm/ngày) đi nhận lớp, tôi gặp lại Thiên Duy."+ "...mấy gặp lại." -> "mới gặp lại."+ "Mà số tôi đâu có may mắn như vậy." -> Vì sao không may mắn? Vì Thiên Duy chuyển vào lớp 12A3? Vậy thì dùng từ "mà" ở đây nó không hợp hoàn cảnh lắm. Một là cậu có thể đem câu trên chuyển về cuối và đổi thành "không ngờ/ai ngờ/chẳng ngờ/ nào ngờ số tôi kém may mắn như vậy."Hai là giữ nó ở nguyên vị trí đầu và viết cho rõ ý hơn. "Cứ nghĩ cuối cùng cũng/đã thoát được tên kia/Thiên Duy, mà số tôi đâu có may mắn như vậy."+ "Tôi còn nhớ... không khí trong nhà đúng vui vẻ hơn thường ngày." -> bỏ từ đúng đi, cách hành văn này lạ quá, mình không biết diễn tả sao nữa nhưng nghe nó không thuận tai ; v ; )+ "...chả về nơi sản xuất rồi." -> "trả"Chương 4:
+ "Tôi còn nhớ... dưới sân trường, ngày hôm đó cậu ấy cũng mặc... đen."+ "...đóng thính" -> "...đống thính"+ "xao xác" -> "xào xạc" + "nhằm nhà" -> "nhầm nhà"Chương 5:+ "trắng buốt" - "trắng muốt" + "cắt đi" -> "cất đi/giấu đi"+ "nóng giữ vậy" -> "nóng dữ vậy"+ "...nhìn từng bậc thang, tôi khóc không ra nước mắt."Mình không hiểu sao mấy chương sau có cải thiện về mặt văn phong nhưng sai chính tả lại đặc biệt nhiều! Và mình ngứa tay nên đã ghi lại tất cả, giống như beta luôn rồi TT ) Chương 6:+ "Tôi mặc tạm một chiếc áo khoác, mang ô cẩn thận khóa cửa rồi rời khỏi nhà." -> "Tôi mặc tạm một chiếc áo khoác, mang ô theo, cẩn thận khóa cửa rồi rời khỏi nhà.""Tôi mặc tạm một chiếc áo khoác, cẩn thận khóa cửa rồi mang theo ô rời khỏi nhà."+ "... mưa cứ tí tách rơi, thỉnh thoảng..."+ "Chỗ quen biết... thông cảm cho, không thôi trời..."+ "... đôi mắt khép lại. Hôm nay có quá nhiều..."+ "dỡ khó dỡ cười" -> "dở khóc dở cười" + "nữa đêm" -> "nửa đêm"Chương 7:+ "... cùng với Thiên Duy, tôi căn bản..."+ "rút người vào chăn" -> Rúc + "không sai, cậu bạn lúc nhỏ..."- Những chương sau này có thể thấy cậu tiến bộ rõ rệt về văn phong, không bị mắc quá nhiều lỗi nữa nhưng vẫn còn, mình chỉ ghi ra những câu sai rõ rệt nhất thôi.3/ Về nội dung"Chúng ta bên nhau đi" là truyện kể về một cô gái nhỏ tên Thanh đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất của thanh xuân, cùng cậu bạn thân hàng xóm trước kia của mình. Đây là một câu chuyện rất đáng yêu và hồn nhiên, nhân vật chính vẫn còn tính cách trẻ con, biết ganh ghét, biết giận hờn, đúng với lứa tuổi của mình.Mở đầu, hai nhân vật chính gặp nhau vào một ngày trời mưa, tại một quán nước ven đường. Nam chính đã tốt bụng xuất hiện và đưa cho nữ chính một cái áo để tránh cho người ta bị nhòm ngó trong trạng thái "áo sơ mi trắng ướt nước". Mình thích tình tiết này, nó rất đời thường nhưng không kém lãng mạn, khiến mình muốn quay lại thời cấp ba, tìm cho mình một anh chàng ga lăng như Thiên Duy.Tính tình nữ chính khá tùy tiện, hơi vô duyên (ở đoạn người ta cho mượn áo còn hất cằm bảo tự đến lấy, cái này mình mà là người cho mượn áo chắc chửi cho rồi), nhưng thật ra cũng không sao, đó là tính cách thật của nữ chính. Nhưng nữ chính hơi hỗn vì có một đoạn ngủ trưa bị đánh thức, Thanh chạy ra kêu to mà không quan tâm đó là ai. Chẳng may nếu người đến là người lớn thì sao? Dù biết đó là tính cách của nhân vật, nhưng mình cảm thấy mình không thích Thanh.Thanh đau khổ, ganh tị, thậm chí ghét bạn gái của Vũ, mình cảm thấy nó rất bình thường luôn. Cậu đã diễn tả tâm lí của nữ chính rất đúng với thực tế. Tình tiết đến chương 7 tuy vẫn không có gì mới mẻ lắm nhưng vẫn giữ được sức hấp dẫn đối với mình, mình khá thích Thiên Duy, tsundere, là một cậu chàng ngoài lạnh trong ấm điển hình, lại còn đẹp trai nữa. Cảm xúc của nhân vật được miêu tả xuyên suốt truyện inhưng mình vẫn cảm thấy chưa đủ để cảm nhận được nỗi buồn của Thanh. Có lẽ là do những hành động sau khi "thất tình" của Thanh không thể hiện được nhiều lắm.Cậu đã có một khởi đầu rất tốt, vì vậy thời gian tới hi vọng cậu sẽ cải thiện được về phần văn phong, sau đó đột phá thêm ở tình tiết truyện._________________________________________Chúc cậu ngày càng có nhiều độc giả ủng hộ.Cảm ơn cậu đã đến với Matcha Tem <3 Hãy để lại cmt và fl chúng tớ để ủng hộ nhé.
1/ Về hình thức- Cậu trình bày thoáng, đẹp mắt và ngắt đoạn cũng rất hợp lí. - Vẫn còn sót lỗi chính tả và lỗi type, hi vọng có thời gian cậu hãy xem lại, vì mình không tiện nêu ra hết.2/ Về văn phong
* Ưu điểm:- Cách hành văn đậm chất Việt Nam, nôm na là nó đơn giản và rất thân thuộc, tạo cho người đọc cảm giác khá thoải mái. Mình đánh giá cao những giọng văn như thế này vì bây giờ người ta bị lậm ngôn tình khá nhiều, mấy bạn chấp nhận viết thuần Việt cũng ít lắm (điển hình - mình bị lậm văn phong ngôn tình đây).- Cho dù cậu không dùng nhiều từ hoa mỹ nhưng truyện vẫn có sức hút, không bị nhàm chán. Khi đọc sẽ thấy truyện của cậu hoàn toàn phù hợp với thể loại thanh xuân vườn trường, rất đáng yêu.- Ngôi kể thứ nhất là một lựa chọn rất khôn ngoan, bởi vì nó có thể giúp cậu diễn tả nội tâm nhân vật và thể hiện cảm xúc tốt hơn.* Nhược điểm:- Có những lúc cậu sử dụng liên tiếp nhiều câu đơn nên mạch cảm xúc bị ngắt quãng.- Lạm dụng khẩu ngữ, tức là văn nói vào trong văn viết, cho nên lúc mình đọc vào có cảm giác như cậu đang kể vậy. Nó làm cho truyện phần nào mất hay, có chút khó hiểu và có thể sẽ gây nhàm chán nữa.- Câu văn còn mấy chỗ hơi lủng củng và đọc nó không được mượt, mình phải đọc lại hai lần mới tìm ra được điểm kì quái. Đọc xong tự hỏi cứ thấy nó là lạ?- Dấu câu cũng còn đặt bừa một chút.Mình sẽ chỉ ra cụ thể cho cậu tham khảo nha.Chương 1:+ "... cơn mưa xối xả như đang trút giận (lên) những con người ngoài kia." + "...cái chết của cô bé bán diêm không phải đang phản ánh những con người ngoài kia, phản ánh cái xã hội tầm thường này sao?" -> Đoạn này cậu nên nêu ra cái tầm thường của xã hội mà cậu đang nói đến. Cái chết của cô bé bán diêm phản ánh những con người ngoài kia, vậy phản ánh cái gì? Sự vô cảm của họ? Cho dù là gì thì vẫn nên ghi ra nhé.+ Người ta thường dùng từ vô duyên vô cớ cho một hành động nào đó, nếu muốn diễn tả việc mưa đột ngột thì cậu nên đổi"cơn mưa vô duyên vô cớ" thành "cơn mưa đột ngột/bất ngờ/bất chợt", hoặc muốn dùng cụm từ trên thì cậu có thể dùng "cơn mưa vô duyên vô cớ đổ xuống/kéo đến/buông xuống/ập đến..." để câu rõ nghĩa hơn và hay hơn.+ "... em nói nói gì đó với tôi ." -> có nói, nói, đã nói...+ "Kéo chiếc áo xuống, tôi thấy một cậu con trai, nhìn trông quen quen hình như tôi gặp...kia là ai." -> đoạn này cậu diễn tả hơi rối và "nhìn trông quen quen" dùng trong văn nói thì ok, dùng trong văn viết nghe vẫn khá chối tai.+ "Đang định chửi lại, câu từ... tôi cười đểu." - Một câu lặp từ "lại" đến ba lần, diễn đạt bị rối."Kéo chiếc áo xuống, tôi thấy một cậu con trai, nhìn/trông cậu ấy quen quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải? Nhưng xin lỗi, não cá vàng như tôi... kìa là ai."
Chương 2:+ "Sáng sớm tôi đã phải từ bỏ giấc ngủ của mình để thức dậy ra chợ." - > Đọc kiểu gì nó cũng không được suôn sẻ lắm? Cậu có thể thử đổi một cách diễn đạt khác trôi chảy hơn."Sáng sớm ra (Mới sáng sớm) tôi đã phải từ bỏ giấc ngủ của mình để thức dậy đi chợ."+"Phiên chợ buổi sáng... cãi vã." -> Đoạn miêu tả âm thanh thiếu sót nên khiến câu văn không được hay và rõ nghĩa. "Phiên chợ buổi sáng nhộn nhịp và đông đúc, có tiếng rao bán..." hoặc "... cô hàng thịt, hàng cá vang lên,... đôi lúc đan xen tiếng cãi vã." + "Tranh thủ thời gian... đồ." -> cái này cũng là văn nói cậu ạ."Tranh thủ thời gian chờ đợi, tôi lên phòng mình thay bộ đồ khác.""Tranh thủ thời gian chờ đợi, tôi lên phòng mình thay bộ quần áo khác." -> nghe sẽ mượt hơn.+ "Tôi đang cố nhớ. Lục lọi lại kí ức của bản thân." -> "Tôi cố gắng/cố nhớ lại, lục lọi kí ức của bản thân."+ "...mấy dám đưa địa chỉ" -> "mới dám đưa địa chỉ"+ "đoạn sao nghe mát lòng mát dạ ghê." -> "đoạn sau...", tương tự, "sau này" chứ không phải "sao này" .+ "giầy" -> "giày"- Chương 3:+ "Ba tháng hè cũng nhanh chóng kết thúc, lại một năm học nữa sắp bắt đầu."+ "Cái hôm(hôm/ngày) đi nhận lớp, tôi gặp lại Thiên Duy."+ "...mấy gặp lại." -> "mới gặp lại."+ "Mà số tôi đâu có may mắn như vậy." -> Vì sao không may mắn? Vì Thiên Duy chuyển vào lớp 12A3? Vậy thì dùng từ "mà" ở đây nó không hợp hoàn cảnh lắm. Một là cậu có thể đem câu trên chuyển về cuối và đổi thành "không ngờ/ai ngờ/chẳng ngờ/ nào ngờ số tôi kém may mắn như vậy."Hai là giữ nó ở nguyên vị trí đầu và viết cho rõ ý hơn. "Cứ nghĩ cuối cùng cũng/đã thoát được tên kia/Thiên Duy, mà số tôi đâu có may mắn như vậy."+ "Tôi còn nhớ... không khí trong nhà đúng vui vẻ hơn thường ngày." -> bỏ từ đúng đi, cách hành văn này lạ quá, mình không biết diễn tả sao nữa nhưng nghe nó không thuận tai ; v ; )+ "...chả về nơi sản xuất rồi." -> "trả"Chương 4:
+ "Tôi còn nhớ... dưới sân trường, ngày hôm đó cậu ấy cũng mặc... đen."+ "...đóng thính" -> "...đống thính"+ "xao xác" -> "xào xạc" + "nhằm nhà" -> "nhầm nhà"Chương 5:+ "trắng buốt" - "trắng muốt" + "cắt đi" -> "cất đi/giấu đi"+ "nóng giữ vậy" -> "nóng dữ vậy"+ "...nhìn từng bậc thang, tôi khóc không ra nước mắt."Mình không hiểu sao mấy chương sau có cải thiện về mặt văn phong nhưng sai chính tả lại đặc biệt nhiều! Và mình ngứa tay nên đã ghi lại tất cả, giống như beta luôn rồi TT ) Chương 6:+ "Tôi mặc tạm một chiếc áo khoác, mang ô cẩn thận khóa cửa rồi rời khỏi nhà." -> "Tôi mặc tạm một chiếc áo khoác, mang ô theo, cẩn thận khóa cửa rồi rời khỏi nhà.""Tôi mặc tạm một chiếc áo khoác, cẩn thận khóa cửa rồi mang theo ô rời khỏi nhà."+ "... mưa cứ tí tách rơi, thỉnh thoảng..."+ "Chỗ quen biết... thông cảm cho, không thôi trời..."+ "... đôi mắt khép lại. Hôm nay có quá nhiều..."+ "dỡ khó dỡ cười" -> "dở khóc dở cười" + "nữa đêm" -> "nửa đêm"Chương 7:+ "... cùng với Thiên Duy, tôi căn bản..."+ "rút người vào chăn" -> Rúc + "không sai, cậu bạn lúc nhỏ..."- Những chương sau này có thể thấy cậu tiến bộ rõ rệt về văn phong, không bị mắc quá nhiều lỗi nữa nhưng vẫn còn, mình chỉ ghi ra những câu sai rõ rệt nhất thôi.3/ Về nội dung"Chúng ta bên nhau đi" là truyện kể về một cô gái nhỏ tên Thanh đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất của thanh xuân, cùng cậu bạn thân hàng xóm trước kia của mình. Đây là một câu chuyện rất đáng yêu và hồn nhiên, nhân vật chính vẫn còn tính cách trẻ con, biết ganh ghét, biết giận hờn, đúng với lứa tuổi của mình.Mở đầu, hai nhân vật chính gặp nhau vào một ngày trời mưa, tại một quán nước ven đường. Nam chính đã tốt bụng xuất hiện và đưa cho nữ chính một cái áo để tránh cho người ta bị nhòm ngó trong trạng thái "áo sơ mi trắng ướt nước". Mình thích tình tiết này, nó rất đời thường nhưng không kém lãng mạn, khiến mình muốn quay lại thời cấp ba, tìm cho mình một anh chàng ga lăng như Thiên Duy.Tính tình nữ chính khá tùy tiện, hơi vô duyên (ở đoạn người ta cho mượn áo còn hất cằm bảo tự đến lấy, cái này mình mà là người cho mượn áo chắc chửi cho rồi), nhưng thật ra cũng không sao, đó là tính cách thật của nữ chính. Nhưng nữ chính hơi hỗn vì có một đoạn ngủ trưa bị đánh thức, Thanh chạy ra kêu to mà không quan tâm đó là ai. Chẳng may nếu người đến là người lớn thì sao? Dù biết đó là tính cách của nhân vật, nhưng mình cảm thấy mình không thích Thanh.Thanh đau khổ, ganh tị, thậm chí ghét bạn gái của Vũ, mình cảm thấy nó rất bình thường luôn. Cậu đã diễn tả tâm lí của nữ chính rất đúng với thực tế. Tình tiết đến chương 7 tuy vẫn không có gì mới mẻ lắm nhưng vẫn giữ được sức hấp dẫn đối với mình, mình khá thích Thiên Duy, tsundere, là một cậu chàng ngoài lạnh trong ấm điển hình, lại còn đẹp trai nữa. Cảm xúc của nhân vật được miêu tả xuyên suốt truyện inhưng mình vẫn cảm thấy chưa đủ để cảm nhận được nỗi buồn của Thanh. Có lẽ là do những hành động sau khi "thất tình" của Thanh không thể hiện được nhiều lắm.Cậu đã có một khởi đầu rất tốt, vì vậy thời gian tới hi vọng cậu sẽ cải thiện được về phần văn phong, sau đó đột phá thêm ở tình tiết truyện._________________________________________Chúc cậu ngày càng có nhiều độc giả ủng hộ.Cảm ơn cậu đã đến với Matcha Tem <3 Hãy để lại cmt và fl chúng tớ để ủng hộ nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store