ZingTruyen.Store

Mat The Nu Phu Van Mat The Nu Phu Thay Doi So Phan

Ăn cơm xong, mọi người chia ca gác đêm. Tô Ngân Lam gác đến nửa đêm, Trì Huyên cùng Vu Đồng Đồng gác từ nửa đêm đến sáng.

Tô Ngân Lam tận dụng tinh thần lực dò xét xung quanh. Tinh thần lực là từ khi có không gian bắt đầu xuất hiện, lúc đầu chỉ có phạm vi 5 mét lấy cô làm trung tâm, về sau, Tô Ngân Lam sử dụng tinh thần lực chuyển đồ vào không gian. Dần dần bán kính mở rộng, bây giờ là 50 mét lấy cô làm trung tâm, vừa đủ bao quanh ngôi nhà.

"Mẹ, tiểu Minh cùng người gác đêm" tiểu bánh bao chui vào lòng cô làm ổ.

Tô Ngân Lam ôm chặt thân thể nhỏ bé, đứa trẻ đáng yêu như vậy, trước mạt thế là bảo bối cần nâng niu của cả nhà, sau mạt thế lại phải lo lắng tính mạng chính mình, tìm một chỗ dựa an toàn. Thằng bé giống như hiệu ứng gà con vậy, tỉnh dậy nhìn thấy cô đầu tiên liền ỷ lại cô, coi cô là cọc an toàn của nó, một phút cũng không tình nguyện rời khỏi.

"Ngủ đi" Vỗ vỗ người tiểu bánh bao ru ngủ.

"Tiểu Minh gác cùng mẹ mà" Ánh mắt kiên định nhìn cô.

"Không cần thiết, mẹ tự mình gác, tiểu Minh ngủ ngoan mai còn lên đường"

Tiểu Minh vẫn kiên trì cùng cô gác đêm, chỉ là chưa được bao lâu đã gà gật, mắt díu lại rồi còn cậy mạnh, cố tỏ vẻ tỉnh táo.

Tô Ngân Lam buồn cười, vỗ vỗ người nó, ru nó ngủ mới đặt xuống so fa, lấy chăn ra đắp cho thằng bé.

Phía xa xa vọng lại tiếng súng, mặt Tô Ngân Lam có chút khó coi, bọn họ không biết súng sẽ gọi đến tang thi sao? Kẻ nào ngu ngốc như vậy?

Nhẹ nhàng gọi Trì Huyên dậy, dặn cậu ta gác thay, Tô Ngân Lam một đường chạy khỏi biệt thự, đi về phía có tiếng súng.

Bên này một đoàn người mang theo xe tải, xe quân dụng, vũ khí hạng nặng đang dừng lại nghỉ ngơi. Tiếng súng là do vài cái tiểu binh nổ. Chỉ là lực sát thương không lớn lắm, nhìn qua có chút không chuyên nghiệp.

Xe quân đội sao? Người của quân đội hay nhà nước? Tô Ngân loại bỏ đây là người quân đội đi. Quân đội không thể ngu ngốc thiếu kỷ luật như vậy, vẫn là quan chức A tỉnh đưa nhau đi trốn đi.

Không để ý nhiều, Tô Ngân Lam quay đầu trở về biệt thự, chỉ là có người làm cô chú ý, kia không phải nữ chủ sao? Vì cái gì cô ta lại ở chỗ này? Giờ này đáng lẽ nữ chủ đang trên đường đến căn cứ H thị rồi chứ. Vì cái gì cô ra lại cùng đường với cô???

Tô Ngân Lam trong lòng âm thầm bật ngón giữa lên.

Một phút mặc niệm cho những ngày sau này của cô. Tốt nhất không nên đụng mặt bọn họ đi. Đúng là âm hồn không tan.

"Gâu... gừ!" Cách chỗ cô 100 mét xuất hiện biến dị thú, chính xác hơn là biến dị chó.

Tô Ngân Lam quyết lấy được tinh hạch. Vội từ bụi cây lao đến, chỉ là có người đến sớm hơn cô một bước, người kia trùng hợp lại là nữ chủ đại nhân cùng đồng bọn.

Tô Ngân Lam lấy từ không gian ra một cái khăn, che kín mặt. Thân thủ như mũi tên hướng biến dị chó bay đến. Nữ chủ cùng nam phụ vẫn đang miệt mài dùng dị năng đối phó chó biến dị.

Vài đao bổ xuống, thành công làm chó biến dị tru lên đau đớn, Tô Ngân Lam sợ quân đội đến, lúc ấy mọi chuyện phức tạp hơn rất nhiều, đao trong tay nhanh hơn, một đường chém đứt đầu chó biến dị. Lại một đao bổ đôi đầu chó, lấy ra tinh hạch.

Bên kia nữ chủ còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết nhìn tinh hạch sắp tới tay lại bị người khác cướp mất, mặt Phương Nhã An có chút vặn vẹo.

Tô Ngân Lam không nhiều lời, vội về biệt thự, để lại sau lưng đám người hết ngạc nhiên lại không biết phải làm sao.

Nẫng tay trên đồ của nữ chủ, Tô Ngân Lam thập phần vui sướng. Mặt cũng ẩn ẩn ý cười.

Đem tinh hạch ngâm nước ôn tuyền xong, Tô Ngân Lam cẩn thận xem xét khỏa tinh hạch màu nâu này, vô cùng mỹ lệ a, cô luyến tiếc đưa người khác dùng, vẫn là chờ khi tìm được ông bà ngoại đã. Có lẽ phải tăng tốc lên thôi.

Tô Ngân Lam đem xe lần trước lấy trong cửa hàng bán đồ quân đội ra đổ đầy xăng rồi để xuống sân biệt thự.

Sáng hôm sau, Tô Ngân Lam cùng Vu Đồng Đồng và tiểu Bình làm rất nhiều bánh bao, cơm nắm để sẵn một chỗ. Cô dự định đẩy nhanh tốc độ đến B thị.

Tang thi tiến hóa là không tránh khỏi, thú biến dị cũng xuất hiện sớm hơn trong dự đoán, cô muốn nhanh chóng tiến đến căn cứ, để mọi người gia tăng lực lượng rồi tính tiếp.

Tiểu Minh cũng ngoan ngoãn cùng ông ngoại luyện kiếm, Trì Huyên xếp đồ lên xe, chuẩn bị đầy đủ vũ khí. 6 giờ sáng, bọn họ họ xuất phát.

Trên đường đi, không gặp đoàn xe của nữ chủ, Tô Ngân Lam thở phào một hơi, nhanh chóng lái xe khỏi A thị.

Chỉ là ở trạm soát vé, hoàn toàn không có chỗ để xe đi, mọi xe đều nhét chật cứng, xe bị bỏ hoang vứt lộn xộn hai bên đường, phía bên kia trạm thu phí lắc lư đi lại rất nhiều tang thi.

"Ngân Lam tỷ, lại đi bộ sao?" Vu Đồng Đồng hỏi

"Hết cách, Trì Huyên, dừng xe lại để tôi thu xe vào không gian, mọi người chuẩn bị sát tang thi"

Tô Ngân Lam đưa cho Trì Huyên cùng tiểu Minh mỗi người một cây đao.

"Em cũng muốn dùng đao a" Vu Đồng Đồng ước ao nhìn hai cây đao sáng kia.

Tô Ngân Lam lấy nỏ trong không gian ra, đưa cho Đồng Đồng.

"Nhắm vào đầu, nếu có thể thì thu lại mũi tên"

"Đây là sở trường của em a" Vu Đồng Đồng phấn khích đeo tên, cầm nỏ bắn.

"Ta cùng Trì Huyên mở đường, baba, tiểu Minh cùng tiểu Bình ở giữa, Đồng Đồng bọc hậu, lên!" Tô Ngân Lam chạy qua trạm thu phí, nhảy lên nóc xe, đem zombie chém.

Một đường chém giết không sai biệt lắm, đến gần trưa, cô đeo bao tay thu tinh hạch zombie, được gần 200 viên. Tô Ngân Lam đem ném hết vào ôn tuyền để tinh lọc chất bẩn.

Một đường đi tới, vừa vặn đến trưa thì ra khỏi bãi kẹt xe. Để mọi người dừng lại thanh lý zombie du đãng xung quanh xong mới đem đồ ăn xuất ra. Mỗi người 3 bánh bao cùng một xúc xích hồi sáng đã chuẩn bị. Nghĩ một chút, cô lại xuất ra mỗi người một hộp sữa đóng hộp. Đặc biệt còn đưa cho bé con 2 thanh chocolate nhỏ.

Mọi người yên lặng ăn bữa trưa. Mạt thế buông xuống, còn có đồ ăn đã là may mắn. Bọn họ đi theo lam tỷ càng không lo đói, Vu Đồng Đồng cười híp híp mắt.

"Lam tỷ, từ đây đi ô tô được chưa a?"

"Đi ô tô thôi, quốc lộ không nhiều tang thi, nếu gặp trực tiếp cán qua là được" Tô Ngân Lam nhìn phía Tô ba, thấy ông có vẻ mệt mỏi, cũng đau lòng.

Lên ôtô đi một đường, Tô Ngân Lam nghỉ ngơi một phen, để cho Trì Huyên cùng Đồng Đồng phụ trách lái xe.

Cô vận dụng tinh thần lực, đem tinh hạch thu vào hòm trong nhà gỗ. Lại đem đám khoai kia thu hoạch, chuyển vào nhà kho. Nhìn đám khoai tự động bay vào nhà kho chất đống, Tô Ngân Lam cười vui vẻ, vậy là không phải đào khoai, hại cô hôm qua mệt gần chết.

Vườn cây ăn quả cũng đã ra hoa, chẳng mấy chốc có hoa quả tươi để ăn, Tô Ngân Lam lại lần nữa vui vẻ.

Cô còn muốn gieo trồng mấy loại cây lương thực ngắn ngày. Nhưng tinh thần lực cạn kiệt, đành phải đi ra.

Mệt mỏi mở mắt ra nhìn thấy bé con đang ngậm kẹo, nhìn thấy cô mở mắt, nó vui vẻ lao vào lòng cô ngồi, giơ thanh kẹo đang gặm dở lên miệng cô.

Tô Ngân Lam chảy mồ hôi, con trai a, nên là vệ sinh một chút đi.

"Mẹ không ăn, tiểu Minh ăn đi"

"Mẹ mệt mỏi không? Tiểu Minh giúp mẹ xoa xoa" đôi mắt đen láy nhìn cô.

"Mẹ không mệt, tiểu Minh ngủ ngoan, chiều chúng ta còn phải đánh quái vật" Tô Ngân Lam đau lòng đứa trẻ, mới 5 tuổi a, thân thủ cũng không tồi, không chút sợ hãi đối mặt với zombie, ra tay cũng rất dứt khoát, chỉ là còn quá nhỏ, cần được bồi dưỡng hơn.

Xe một đường thuận lợi ra khỏi A thị, tiến đến B thị.

Tô Ngân Lam trên đường đổi người lái xe vài lần, chập tối dừng lại ở trạm xăng dầu nghi ngơi. Bên cạnh trạm xăng dầu là cửa hàng tiện lợi, bên trong đồ ăn bị lấy đi phân nửa, chắc là người vội chạy trốn nên chưa kịp đem đi. Mới đầu mạt thế buông xuống, đồ ăn chưa phải là quý hiếm, về sau, để có cái ăn, con người việc gì cũng có thể làm.

Thanh lý tang thi trong bán kính 500 mét, Tô Ngân Lam mới an tâm bảo mọi người ăn cơm nghỉ ngơi. Cả một ngày mệt mỏi, cô cũng không tiếc đem ra thịt hộp cùng cơm nắm, để cải thiện bữa ăn một chút còn có súp đóng hộp cùng tráng miệng bằng quả ướp đường.

Nhìn Vu Đồng Đồng khoa trương nuốt nước miếng, Tô Ngân Lam bật cười, mọi người cười theo, đem tâm trạng mấy ngày nay buông lỏng một chút.

"Mọi người cười gì a? Người ta chỉ là có chút nhớ thương hương vị đồ ăn, có gì đáng cười a?" Vu Đồng Đồng ủy khuất nhìn Tô Ngân Lam.

"Quỷ đói khát còn kém em" tiểu Bình không khách khí nói.

"Chị Tiểu Bình cũng trêu chọc người ta, người ta thực bất hạnh~~~"

Cứ như vậy giải quyết xong bữa tối, Lục tiểu Bình thêm nước vào chậu để mọi người rửa mặt cùng tay chân, mọi người chia 2 bên nam nữ tìm chỗ ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store