Mat Ma Trong Mat Em
03:44 chiều.
Trời âm u. Trước cổng thư viện đã có dải băng vàng phong tỏa, xe cảnh sát và cứu thương đứng thành hàng. Hùng đứng cạnh xe, quấn chặt áo khoác, hai tay run nhẹ. Gió lùa qua hàng cây khiến từng kỷ niệm trong ký ức anh như gợn lên lần nữa."Cậu ổn không?" – Đăng tiến lại gần, đặt tay lên vai anh.Hùng gật đầu. "Tôi chỉ không nghĩ mọi thứ lại liên quan đến chính mình như thế.""Người phản chiếu." – Đăng trầm giọng – "Hắn không chỉ muốn trả thù. Hắn muốn bắt anh nhìn thấy chính bản thân mình trong từng người chết."Hùng cúi đầu. Trong tâm trí anh, gương mặt của Thái Nam hiện lên – không phải như tên tội phạm vừa bị bắt, mà là hình ảnh một cậu học trò năm xưa, đầy hy vọng và tổn thương.Cùng lúc đó, ở một con hẻm nhỏ khu vực Quận 4.Một người đàn ông lao công đang đi ngang, bất ngờ phát hiện một chiếc vali màu xám bị bỏ lại gần thùng rác.Thấy mùi hôi nhẹ bốc lên, ông nghi ngờ và gọi cảnh sát.Đội của Đăng nhận được tin báo và lập tức di chuyển.04:25 chiều.Cảnh sát vây quanh con hẻm, khu vực đã được niêm phong. Hùng, Đăng và Dương có mặt. Chiếc vali đã được chuyển vào hiện trường tạm thời dựng lên ngay gần đó.Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Khi mở vali ra, toàn đội đều bất động trong vài giây.Bên trong là nửa thân trên của một người phụ nữ. Đầu bị cắt rời và đặt úp xuống ngực. Tay trái bị cắt mất ngón giữa. Vết cắt rất sạch. Không có máu chảy ra hiện trường – tức là nạn nhân bị sát hại và phân xác ở nơi khác.Hùng đeo găng, nghiêng đầu nhìn từng dấu tích."Không có dấu hiệu giằng co. Tóc được cắt ngắn gọn, không phải bị giật." – Anh nói – "Hàm răng sạch sẽ, răng cửa mòn nhẹ – có thể do nghiến răng thường xuyên. Áo là dạng đồng phục phục vụ nhà hàng."Dương lên tiếng: "Tìm thấy thẻ nhân viên bị nhét vào giày – tên là Trần Thanh Tuyền, 24 tuổi."Tại trung tâm pháp y.Hùng bắt tay vào giám định. Qua quá trình mổ tử thi, anh phát hiện nạn nhân có một vết mổ cũ nơi bụng – dấu tích của phẫu thuật ruột thừa. Trên da có vết kim tiêm cũ ở cánh tay trái – vị trí lạ đối với người thuận tay phải.Anh liếc nhìn tờ khai: Tuyền thuận tay phải."Vậy tại sao dấu kim lại ở tay trái...?" – Anh lẩm bẩm, vẽ sơ đồ tử thi.Bước ra ngoài phòng, anh thấy Kiều đã tổng hợp hồ sơ của nạn nhân. Một quá khứ lặng lẽ: làm việc tại nhà hàng, sống một mình, từng báo mất điện thoại cách đây hai tháng. Không người thân."Không có ai báo mất tích?" – Hùng hỏi."Không." – Kiều đáp – "Nhưng điều kỳ lạ là có người chuyển khoản 15 triệu vào tài khoản nạn nhân hai ngày trước. Nội dung ghi: 'Để trả món nợ cũ'. Tài khoản ảo."Đăng nhíu mày: "Có cảm giác như ai đó muốn để chúng ta tìm ra cô ấy."Dương gật đầu: "Và cái cách cắt xác... giống cách từng được dạy trong các khoá y."Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Hùng.Anh thở ra: "Chuyện này không phải của Thái Nam. Nhưng... tôi nghĩ hung thủ biết rất rõ về giải phẫu. Và hắn đang gửi thông điệp đến tôi."Ngày hôm sau, có thêm một chiếc vali mới – lần này là nửa thân dưới của Tuyền – bị phát hiện ở công viên gần bệnh viện.Kèm theo đó là một mảnh giấy nhét trong ống quần:"Cô ấy từng chết một lần. Tôi chỉ cho anh thấy lần thứ hai."Trở về phòng làm việc, Hùng tìm lại hồ sơ mất tích cũ. Quả thật, Trần Thanh Tuyền từng đến khám tại bệnh viện A với chẩn đoán trầm cảm nhẹ. Nhưng đáng chú ý là hồ sơ ghi sai... nhóm máu của cô ấy."AB?" – Hùng thì thầm – "Không thể. Trong tử thi là O."Anh bật dậy, gọi Đăng."Người phụ nữ bị sát hại không phải Tuyền. Đây là xác của một người khác, đang được ngụy trang bằng giấy tờ của Tuyền."Ngay sau đó, Dương cũng có tin mới:"Hệ thống camera nhà hàng nơi Tuyền làm việc ghi nhận cô ấy vẫn xuất hiện cách đây ba ngày – sau thời điểm phần xác đầu tiên được phát hiện."Một cuộc chơi bắt đầu.Kẻ nào đó đang tạo dựng một thi thể giả, che giấu danh tính thật.Và dùng chính thân phận Tuyền – một người sống ẩn mình – để gửi thông điệp cho Hùng.Cùng lúc đó, trong một căn phòng kín, nơi ánh sáng mờ như một bức màn cũ.Một người đàn ông đang nhìn vào màn hình, nơi chiếu lại hình ảnh Hùng trong phòng pháp y.Hắn cười khẽ, rồi nói vào máy ghi âm:"Trò chơi tiếp theo bắt đầu. Hãy xem bao lâu nữa anh nhận ra... xác chết ấy chính là thông điệp cuối cùng tôi gửi cho anh."
Trời âm u. Trước cổng thư viện đã có dải băng vàng phong tỏa, xe cảnh sát và cứu thương đứng thành hàng. Hùng đứng cạnh xe, quấn chặt áo khoác, hai tay run nhẹ. Gió lùa qua hàng cây khiến từng kỷ niệm trong ký ức anh như gợn lên lần nữa."Cậu ổn không?" – Đăng tiến lại gần, đặt tay lên vai anh.Hùng gật đầu. "Tôi chỉ không nghĩ mọi thứ lại liên quan đến chính mình như thế.""Người phản chiếu." – Đăng trầm giọng – "Hắn không chỉ muốn trả thù. Hắn muốn bắt anh nhìn thấy chính bản thân mình trong từng người chết."Hùng cúi đầu. Trong tâm trí anh, gương mặt của Thái Nam hiện lên – không phải như tên tội phạm vừa bị bắt, mà là hình ảnh một cậu học trò năm xưa, đầy hy vọng và tổn thương.Cùng lúc đó, ở một con hẻm nhỏ khu vực Quận 4.Một người đàn ông lao công đang đi ngang, bất ngờ phát hiện một chiếc vali màu xám bị bỏ lại gần thùng rác.Thấy mùi hôi nhẹ bốc lên, ông nghi ngờ và gọi cảnh sát.Đội của Đăng nhận được tin báo và lập tức di chuyển.04:25 chiều.Cảnh sát vây quanh con hẻm, khu vực đã được niêm phong. Hùng, Đăng và Dương có mặt. Chiếc vali đã được chuyển vào hiện trường tạm thời dựng lên ngay gần đó.Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Khi mở vali ra, toàn đội đều bất động trong vài giây.Bên trong là nửa thân trên của một người phụ nữ. Đầu bị cắt rời và đặt úp xuống ngực. Tay trái bị cắt mất ngón giữa. Vết cắt rất sạch. Không có máu chảy ra hiện trường – tức là nạn nhân bị sát hại và phân xác ở nơi khác.Hùng đeo găng, nghiêng đầu nhìn từng dấu tích."Không có dấu hiệu giằng co. Tóc được cắt ngắn gọn, không phải bị giật." – Anh nói – "Hàm răng sạch sẽ, răng cửa mòn nhẹ – có thể do nghiến răng thường xuyên. Áo là dạng đồng phục phục vụ nhà hàng."Dương lên tiếng: "Tìm thấy thẻ nhân viên bị nhét vào giày – tên là Trần Thanh Tuyền, 24 tuổi."Tại trung tâm pháp y.Hùng bắt tay vào giám định. Qua quá trình mổ tử thi, anh phát hiện nạn nhân có một vết mổ cũ nơi bụng – dấu tích của phẫu thuật ruột thừa. Trên da có vết kim tiêm cũ ở cánh tay trái – vị trí lạ đối với người thuận tay phải.Anh liếc nhìn tờ khai: Tuyền thuận tay phải."Vậy tại sao dấu kim lại ở tay trái...?" – Anh lẩm bẩm, vẽ sơ đồ tử thi.Bước ra ngoài phòng, anh thấy Kiều đã tổng hợp hồ sơ của nạn nhân. Một quá khứ lặng lẽ: làm việc tại nhà hàng, sống một mình, từng báo mất điện thoại cách đây hai tháng. Không người thân."Không có ai báo mất tích?" – Hùng hỏi."Không." – Kiều đáp – "Nhưng điều kỳ lạ là có người chuyển khoản 15 triệu vào tài khoản nạn nhân hai ngày trước. Nội dung ghi: 'Để trả món nợ cũ'. Tài khoản ảo."Đăng nhíu mày: "Có cảm giác như ai đó muốn để chúng ta tìm ra cô ấy."Dương gật đầu: "Và cái cách cắt xác... giống cách từng được dạy trong các khoá y."Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Hùng.Anh thở ra: "Chuyện này không phải của Thái Nam. Nhưng... tôi nghĩ hung thủ biết rất rõ về giải phẫu. Và hắn đang gửi thông điệp đến tôi."Ngày hôm sau, có thêm một chiếc vali mới – lần này là nửa thân dưới của Tuyền – bị phát hiện ở công viên gần bệnh viện.Kèm theo đó là một mảnh giấy nhét trong ống quần:"Cô ấy từng chết một lần. Tôi chỉ cho anh thấy lần thứ hai."Trở về phòng làm việc, Hùng tìm lại hồ sơ mất tích cũ. Quả thật, Trần Thanh Tuyền từng đến khám tại bệnh viện A với chẩn đoán trầm cảm nhẹ. Nhưng đáng chú ý là hồ sơ ghi sai... nhóm máu của cô ấy."AB?" – Hùng thì thầm – "Không thể. Trong tử thi là O."Anh bật dậy, gọi Đăng."Người phụ nữ bị sát hại không phải Tuyền. Đây là xác của một người khác, đang được ngụy trang bằng giấy tờ của Tuyền."Ngay sau đó, Dương cũng có tin mới:"Hệ thống camera nhà hàng nơi Tuyền làm việc ghi nhận cô ấy vẫn xuất hiện cách đây ba ngày – sau thời điểm phần xác đầu tiên được phát hiện."Một cuộc chơi bắt đầu.Kẻ nào đó đang tạo dựng một thi thể giả, che giấu danh tính thật.Và dùng chính thân phận Tuyền – một người sống ẩn mình – để gửi thông điệp cho Hùng.Cùng lúc đó, trong một căn phòng kín, nơi ánh sáng mờ như một bức màn cũ.Một người đàn ông đang nhìn vào màn hình, nơi chiếu lại hình ảnh Hùng trong phòng pháp y.Hắn cười khẽ, rồi nói vào máy ghi âm:"Trò chơi tiếp theo bắt đầu. Hãy xem bao lâu nữa anh nhận ra... xác chết ấy chính là thông điệp cuối cùng tôi gửi cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store