Mariro Neu Gio Con Mim Cuoi
Tôi vừa chuyển đến Nhật mùa xuân năm đó. Dù đã học tiếng Nhật suốt ba năm ở Canada, nhưng khi bước vào lớp học thật sự, tôi vẫn thấy vụng về ngữ điệu, cách dùng từ, và những ánh nhìn ngại ngần quanh mình.Tôi chỉ mong có thể hòa nhập, cô giáo giới thiệu tôi với lớp và xếp tôi ngồi cạnh một cô gái tên là Iroha.Cô ấy có mái tóc đen dài, giọng nói nhỏ nhẹ và ánh mắt dịu dàng. Cô ấy không cố tỏ ra thân thiện nhưng lại khiến người ta muốn nhìn thêm lần nữa.Khi tôi nói sai ngữ pháp, cô khẽ nghiêng đầu, đặt lại quyển vở của tôi và nói:"Chỗ này dùng 'wa', không phải 'ga' đâu."Câu nói ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến tôi nhớ mãi.Iroha không giúp tôi học như một người giỏi hơn, mà như thể cô thật sự muốn tôi thật sự hiểu. Cô nói ít, nhưng từng lời đều đủ để tôi thấy ấm lòng. Đôi khi tôi lúng túng chẳng biết đáp thế nào, chỉ biết cười và thấy lòng mình cũng khẽ yên lại.Một lần, tôi hỏi:"Hokazono-chan, sao cậu hay nhìn ra ngoài cửa sổ vậy?"Cô ấy đáp:"Vì khi ngẩng lên, tớ cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn một chút."Tôi không hỏi thêm, nhưng tôi hiểu cô ấy không tìm bầu trời, cô ấy chỉ đang tìm một khoảng thở cho riêng mình.Và có lẽ, tôi cũng vậy.Tôi từng nghĩ, người ta yêu vì điều gì đó cụ thể: một nụ cười, một giọng nói, hay một dáng vẻ.Nhưng với Iroha, tôi chẳng thể tìm thấy lý do.Có lẽ vì khi ở cạnh cô, tôi không cần phải cố gắng để trở thành một người khác.Cô khiến tôi hiểu rằng đôi khi im lặng cũng là một cách lắng nghe và một cái nhìn cũng đủ để nói rằng "tớ hiểu cậu đấy."Giờ đây, mỗi sáng tôi vẫn cùng cô đi học, vẫn nghe tiếng gió ngoài sân, vẫn thấy nắng rơi trên mái tóc cô, như buổi đầu tiên.Ai đó đã từng hỏi tôi:"Vì sao cậu vẫn thích cô ấy?"Tôi nhìn Irohavà nói nhỏ:"Vì mỗi khi gió thổi qua, tôi vẫn thấy lòng mình yên bình như lần đầu cô ấy mỉm cười."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store