Marin X Faker Chuyen Muc Chuyen Tro Dem Khuya
"Bảo bối ak, mau lại đây đi" Anh mở chăn lên, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh ra hiệu cho cậu mau chóng nằm xuống cùng anh.
Cậu đứng nhìn anh, đôi mắt trầm tư. Anh cười hiền, nhổm người dậy kéo nhẹ cổ tay nhỏ nhắn của cậu, để cậu ngồi lên đùi anh, chiếc cằm nghịch ngợm của anh cứ cọ cọ vào cổ làm cậu nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Anh biết cậu đang trầm tư về chuyện gì, ôm chặt eo cậu hơn, từng lời nói chậm rãi phát ra " Ngốc này, đi ngủ đi, quá nửa đêm từ lâu lắm rồi đấy, suy nghĩ gì chứ".Cậu kéo tay anh ra khỏi vòng eo "con kiến" của mình rồi lạnh lùng đứng dậy, hành động này của cậu làm anh cảm thấy mất mát không nhỏ. Giọng điệu trầm thấp kèm theo sự nghiêm túc không ngờ làm anh cũng không dám chọc tới cậu nữa: "Anh thôi đi, muốn như thế nào đây""Nào, đừng giận, đừng giận mà, bảo bối của anh không được giận đâu đấy, giận là xấu lắm. Đừng như vậy, anh sợ mà, có gì từ từ nói" Anh cười cười, thân hình bắt đầu di chuyển để tóm lấy ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào kia."Nói chuyện nghiêm túc đi, giờ là sao?" Cậu nhíu mày chặt hơn, ánh mắt nhìn anh tăng thêm vài phần sát khí."Thì không phải anh đang ở đây với em sao? Còn sao nữa?" Anh nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt nhớp chớp đầy vẻ vô tội."Anh thật sự muốn quay về?" Ánh mắt sát khí kia bất ngờ được thu liễm lại mà thay vào đó là sự nghi hoặc nhưng đáy mắt ấy vẫn kín đáo ánh lên vẻ vui mừng."Anh cũng là con người mà, nhìn thấy người mình yêu thương từ tận xương tủy khóc như thế anh không đau lòng được sao? Anh bình thường còn không dám bắt nạt em sao người khác có thể bắt nạt em chứ? Vợ yêu, em nói anh có nên về để bảo vệ em không?" Anh lại nhìn nó với ánh mắt đầy chờ mong. Cứ như cún con nghĩ mình mới làm được một việc tốt rồi đợi chủ xoa đầu khen ngợi vậy."Thật sự như vậy?" Ánh mắt cậu đã dịu đi mấy phần."Em sao lại nghi ngờ anh, huhu, anh tổn thương quá, tình cảm bao nhiêu năm qua của anh vẫn chưa đủ?" Đôi mắt anh long lanh nhìn cậu, bộ dạng đầy ủy khuất."Được rồi, đừng có như vậy nữa, dùng bộ dạng nghiêm túc nói chuyện với em đi xem nào, em ghét bộ dạng này của anh" Nhìn thấy anh lúc này vừa đáng thương vừa buồn cười, thật khiến cậu không thể nào mà giận nổi nữa."Thì đang nghiêm túc mà" Lòng bàn tay ấm áp của anh đang nắm chặt lấy đôi bàn tay trắng bệch vì lạnh của cậu, những ngón tay thô ráp không ngừng xoa xoa đôi tay trắng trẻo non mềm ấy, có lẽ sợ chưa đủ ấm anh liên tục cúi mặt xuống hà hơi thổi thổi vào giữa những kẽ tay của cậu để chúng có sinh khí lên. Anh luôn như vậy, rất ôn nhu, dịu dàng và quan tâm cậu từ những điều nhỏ nhặt nhất. Cứ như thế trái tim yếu ớt của cậu bị anh chiếm lấy lúc nào không hay."Thật sự lần này anh muốn quay về? Không bỏ em lại mà thực hiện lí tưởng lớn lao của mình nữa ak?""Anh nói rồi mà, vợ anh quan trọng hơn. Để vợ không khóc là lí tưởng lớn nhất của anh rồi" Anh dùng hết sự dịu dàng của mình để vén từng lọn tóc đang lòa xòa xuống che hết đôi mắt xinh đẹp của vợ yêu. Cẩn thận từng chút một ngắn kĩ người trước mặt, trong lòng dội lên biết bao chua xót. Đứa trẻ này sao càng ngày càng mất vẻ hồn nhiên nên có vậy? 2 năm trước đối diện với anh không phải bộ dáng này, khuôn mặt này mà. Thời gian quả thực quá tàn nhẫn, mọi người cũng như vậy. Họ đã biến cậu bé của anh thành như thế nào rồi? Uhm, cậu trưởng thành thật đấy nhưng thật sự rất cô độc, luôn cố gắng gượng, gồng mình thậm chí là xù lông lên với tất cả. Sao lại hốc hác và gầy tới như vậy, xem đi, đúng là không bao giờ biết chăm sóc bản thân mình gì hết. Thế này có xót không cơ chứ, bao nhiêu công sức anh nuôi để cho em tự đầy đọa bản thân thành như thế này à? Anh bắt đền đấy. Mấy ngày nay cứ liệu mà ngoan ngoãn nghe lời không có chết với anh."Anh sao thế, sao lại nhìn em mà thất thần như thế? Không đi ngủ ak?" Đôi mắt đào xinh đẹp, long lanh chớp chớp.Anh đang tính kế hoạch mấy ngày tới sẽ làm gì với cậu thì bị lời nói kia kéo về thực tại: "Không có gì, anh ôm vợ yêu ngủ nhé?" "Uhm, đi ngủ đi. Em mệt rồi" Nói rồi cậu tự động kéo cái chăn bông hình con Buker nhà mình lên, cẩn thận đắp kín cho cả anh và cậu. Anh hài lòng ôm cậu ghì sát vào lồng ngực mình để cậu cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập của trái tim anh. Chúng đều là của cậu, lúc nào cũng hướng về cậu, chỉ cậu mà thôi.Nằm một lúc, cậu nghe thấy tiếng thở đều đều của anh nhưng cậu biết anh vẫn chưa ngủ. Nhân tiện chuyện hồi nãy cậu vẫn chưa hỏi xong bèn mở miệng: " Sao anh vẫn chưa ngủ?""Anh xin lỗi, anh thở mạnh quá làm vợ thức giấc ak?" Anh đưa tay xoa xoa lưng cho cậu, dỗ cậu quay lại giấc ngủ."Không, em cũng chưa ngủ. Chỉ là em vẫn cảm thấy anh sẽ không bao giờ quay về nữa, không cần nói dối em đâu, em đã lớn rồi, thật đấy. Em ổn mà" cậu hơi lắc đầu, dụi dụi vào ngực anh. Mèo nhỏ của anh, từ lúc nào lại khách sáo với cả anh vậy."Trước đây anh đã nói gì với em, em còn nhớ chứ?" "Em nhớ, anh nói anh muốn được công nhận vì anh muốn bảo vệ em"Khóe môi anh hơi nhếch lên hiện ra một nụ cười khổ. Đứa nhỏ này sao lại toàn nghĩ những chuyện làm chính mình tổn thương như vậy trong khi những truyện quan trọng hơn lại không bao giờ nhớ. Này thì ngốc này, anh cốc yêu vào đầu cậu một cái rồi xoa xoa, thổi thổi. Trong phút chốc cậu cũng không hiểu hành động kia của anh có ý nghĩa gì."Anh nhắc tới chuyện khác cơ, ngốc này""Còn chuyện gì quan trọng mà em đã quên rồi sao ạ?" Đang rúc chặt trong ngực anh thì khuôn mặt cậu từ từ ngước lên, lại dùng ánh mắt cún con ấy mà nhìn khiến cho anh không chịu nổi phải nựng má cậu một cái."Uhm, em chỉ giỏi nhớ những chuyện làm em đau lòng thôi. Ak, em cũng giỏi hành hạ người khác nữa" anh lại cười hiền mắng yêu cậu."Hở,đâu có" Đôi mắt vô tội chớp chớp."Lại còn không nữa, thế sao chuyện anh nói với em "Em mãi mãi là bảo bối bé nhỏ cần được nâng niu và chiều chuộng của anh" "Có chuyện gì phải gọi cho anh, phải kể cho anh biết, phải nói cho anh nghe" " Không có anh phải biết tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, không được mất đi tí thịt nào"...... thì em không nhớ? Nói xem có ngốc tới mức đáng bị ăn một cái cốc đầu như lúc nãy không?""Em sợ, em sợ nếu em nói với anh em sẽ khóc, em sợ anh vì em mà bỏ lỡ nhiều cơ hội của cuộc đời mình. Hơn ai hết, em không phải là người hiểu tính anh nhất sao? Rất cao ngạo, bướng bỉnh và cố chấp, giống như em vậy. Nếu em khóc anh bỏ tất cả rồi về đây với em nhưng sau này anh trách em làm lỡ dở tương lai của anh thì sao? Em muốn cả anh và em đều sống mà không phải hối hận" Cậu càng nói giọng càng lạc đi, đôi mắt đã ngân ngấn nước.Dường như giọng nói ôn nhu như nước của anh đã hòa tan tất cả mọi cảm xúc và mọi khó khăn, ấm ức cậu đã chịu đựng từ trước tới nay. Cậu chẳng muốn chịu đựng thêm nữa, những giọt nước mắt bắt đầu chảy ra lăn dài trên mặt. Anh dùng bàn tay gân guốc, mạnh mẽ của mình nhẹ nhàng lau đi từng giọt pha lê trong suốt và quý giá ấy, nó chứa đựng biết bao nhiêu đắng cay và tủi nhục của cậu. Anh luôn biết và luôn hiểu bảo bối của anh lúc nào cũng cố gắng chịu đựng tất cả và lo lắng cho anh không thôi. Thực sự bảo bối của anh đã trưởng thành nhiều lắm rồi. Nhưng cách bảo bối của anh phải trưởng thành thật sự hơi tàn nhẫn. Mà tàn nhẫn hơn anh chính là nguyên nhân của tất cả mọi thứ. Nghĩ tới đây tim anh thắt lại."Uhm, anh biết, anh biết Sang Hyeok của anh ngoan mà,biết Sang Hyeok thương và lo cho anh nên mới im lặng suốt 2 năm qua để anh muốn làm gì thì làm mà. Anh sai rồi, giờ anh biết anh sai rồi, anh về chuộc lỗi với em được không?" Aizz, bảo bối, xin lỗi em, để em vất vả rồi."Không cần vì em mà quay về đâu, thật đấy, bọn em sẽ tốt thôi. Em và mọi người sẽ cố gắng thật nhiều hơn nữa để cho tất cả mọi người sẽ hối hận vì những lời bình phẩm kia" Đôi mắt càng nói càng mở to, đáy mắt là sự quyết tâm anh thường thấy ở cậu, ở Sang Hyeok 18 tuổi, ở đứa trẻ lần đầu tiên anh gặp khi bước vào gamming house và giờ đây là quỷ vương - kẻ mà tất cả mọi người đều phải kính nể. Bao năm qua, sự quyết tâm và ý chí mạnh mẽ của bé con này chưa bao lụi tàn."Em đừng làm anh thấy tội lỗi hơn được không? Em càng như vậy càng khiến anh không thể nào nhìn mặt em bảo bối ak. Nãy anh nói gì em không nhớ hả? Em phải là sự lựa chọn số một trong cuộc sống của anh. Anh đã bỏ em đi lâu như vậy, để em hứng chịu tất cả những mệt mỏi, những khó khăn một mình như vậy là quá đủ rồi. Em xem đi, trên người em bây giờ có bao nhiêu vết thương chứ, trái tim em có bao nhiêu vết rách chứ. Em đau như thế nào chả lẽ anh lại không biết? Không cảm nhận được. Với anh mà em còn phải tỏ ra mạnh mẽ thì với ai em mới được phép yếu đuối đây? Anh xin lỗi, anh xin lỗi em thật nhiều bảo bối ak vì đã để em chịu thương tổn một mình suốt thời gian qua. Anh sai rồi, anh hối hận rồi, hối hận ngay từ khi CKTG năm nay bắt đầu, càng hối hận hơn khi khoảng khắc nhìn thấy bảo bối của anh gục mặt xuống cái bàn phím đó và còn không dám nhìn vào cái màn hình có dòng chữ defeat đỏ au kia. Nhìn em như vậy anh chỉ muốn nhào qua cái màn hình vô tri vô giác ấy để ôm em vào lòng thôi, em đau anh dễ chịu sao. Anh biết khi ấy bé con của anh không gắng gượng được nữa rồi. Thế nhưng khi về tới nơi em lại nói em ổn rồi. Em biết anh đau như thế nào và tự trách mình như thế nào không? Mọi chuyện qua rồi, đừng khóc, đừng khóc mà. Cho anh về với em được không?""Đừng có về nữa đồ vô lương tâm, đồ đạo đức giả, huhu, bảo anh đừng có về mà, ở đây tôi vẫn sống tốt mà không cần có anh mà, về làm chi cho người ta khóc lóc như con nít thế này, huhu. Lỗi tại anh, tại anh, là tại anh hết, huhu....." Cậu nức nở kể tội anh, mỗi một câu nói là một phát đấm vào ngực anh đau điếng, nhưng không sao, bảo bối của anh thấy thoải mái là được."Uhm, lỗi của anh, của anh hết nên anh về đây để chuộc lỗi với vợ này" Anh cứ để mặc cho cậu đánh, nào mệt thì thôi. Anh biết bảo bối như vậy thôi mà thương anh lắm, chỉ đấm vài cái ra oai thôi mà."Jung Gyung hyung đã cho chưa? Đã thương thảo hợp đồng chưa? Đừng có làm em mừng thầm như năm ngoái đấy" Cậu lấy tay áo anh gạt đi đống nước mắt nước mũi đang chảy lộn xộn trên khuôn mặt xinh đẹp của mình. Giọng nói bắt đầu hớn hở trở lại."Thế em nghĩ ai mở cửa cho anh vào trong khi nhà mình chỉ có mình Jung Gyung hyung có chìa khóa? Anh có phải trộm đâu mà đột nhập vào được. Ơ nhưng mà nãy em nói vậy là sao? Sao hồi đó anh hỏi thì không nói gì rồi bảo "Tùy anh, hãy làm gì anh muốn"" anh chăm chú nhìn khuôn mặt cún con của cậu, đôi mắt hơi ánh lên sự khó hiểu."Đúng là ngốc, chả nhẽ em lại thực sự không mong anh về SKT sao, chỉ tiếc người tính không bằng anh quyết" Nói rồi hai mắt nó hơi chùng xuống, cái má hơi phụng phịu tỏ vẻ trách móc. Trời ơi cún con của anh yêu chết đi được."Uhm, anh xin lỗi, anh hối hận rồi mà, từ giờ anh sẽ ở bên cạnh em 24/24 để đền bù nhé" Nói rồi anh hôn "chóc" một cái lên đôi môi anh đào đang chu lên vì giận dỗi kia.Cậu hơi co môi lại, lầm bần "Thế còn tạm được"*Sáng hôm sau*"Sang Hyeok, Kuyng Hwan. Dậy, dậy đi hai đứa này, biết là giờ nào rồi không hả?" Má tức giận đập cửa phòng cậu ầm ầm. Những người khác đi qua nhún vai tỏ ý không quan tâm lắm. Có Kyung Hwan hyung mà phòng đó mở cửa sớm mới lạ, làm như đây là lần đầu tiên ý mà má cứ phải sồn sồn hết cả lên, hỏi làm sao mà mãi không có vợ. Với cái tính cách này thì có vợ sao nổi hả "má" ơi?"Kyung Hwan, dựng đầu Sang Hyeok dậy cho anh, sáng nay nó phải bay qua Trung Quốc dự sự kiện, nhanh lên, sắp tới giờ ra sân bay rồi, nhanh đi, nhanh lên" những tiếng đập cửa đùng đùng và tiếng má kêu gào khàn cả cổ cũng không đủ sức mạnh để hai con người kia thức giấc, trong phòng vẫn lặng ngắt như tờ không một tiếng động. Má tức tới ói máu, suýt nữa tông cửa vào, trong bụng thầm tính toán không bao giờ để cái con người mang tên Jang Kyung Hwan kia ngủ lại đây nữa, không thì cứ cắt đầu má đi.Ở một diễn biến khác, trong căn phòng màu kem nhỏ xinh, bé con của ai đó không thể chịu đựng thêm được sức công phá của "má" nên buộc phải lười biếng mở mắt ra. Chưa kịp nhìn thấy xung quanh bé là thứ gì thì "chóc" một cái, một nụ hôn ngọt ngào đã được đặt ngay lên mi. Bé con cười mỉm hạnh phúc, anh nhìn bé con rồi cũng cười, nụ cười vẫn dịu dàng và ôn nhu như vậy, giọng nói đầy êm dịu và cưng nựng: "Vợ yêu dậy rồi ak, anh giúp em làm vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đồ nhé, Jung Gyung hyung sẽ làm gỏi anh khi anh bước ra mất"Cậu phì cười, lòng bàn tay ấm áp, nhỏ nhắn ôm chặt lấy má anh " Đừng lo, có em bảo vệ anh rồi, hyung ấy sẽ không làm gỏi được chồng em đâu. Giờ thì cho em đi vào phòng tắm nào" Đôi tay cậu nhanh chóng di chuyển từ má xuống câu lấy cổ anh, ra hiệu cho anh bế vào.Biểu hiện làm nũng đáng yêu này làm anh phì cười, đúng là bé con của anh lớn thật rồi, biết bán manh với làm nũng anh ghê quá. Như thế này thì làm sao bảo anh nhẫn tâm bỏ đi được nữa chứ. Anh giả bộ nghiêm túc, ôm lấy cậu dõng dạc hô: "Rõ! thưa phu nhân" Trong phòng rộn lên tiếng cười khúc khích của đôi trẻ còn ngoài này thì ai kia vẫn chưa thôi ý định tiếp tục đập cửa cho tới khi cánh cửa này bung ra thì thôi.-The end-
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store