Ma Than Dang Yeu
- Ha ha...
Khải Băng cười gượng, sao lại thành thế này, chỉ là cô muốn anh và Hạo Dương thân thiết hơn một chút thôi mà...
Chuyện là thế này đây.Cách đây 30 phút cô An bước vào lớp, xắc mặt quả khó coi.
Vậy là Khải Băng thay mặt cả lớp hỏi lí do, cô nói:
- À, k có gì to tát lắm. Chỉ là lớp ta hiện tại được phân công phần trang chí đón đoàn kiểm tra sắp tới theo kế hoạch. Mà cô thì còn bận việc, các em k thể tự mình làm được, có ai trong lớp ta quen cán bộ lớp 12 k nhỉ? Cô tính nhờ các em lớp trên giúp lớp ta...- Vậy thì...
Khải Băng đột nhiên nhớ ra anh quen Hạo Dương, nên đưa ra ý kiến. Đại ý thì là nhờ anh và Hạo Dương phần trang trí, hai người còn khéo tay hơn cả con gái đấy. Tòi đâu lại ra tên anh, Khải Băng đúng là hành động trước não mà, cô An đã phân xong anh đành ngậm ngùi nhận lời.Anh hiện tại vẫn thản nhiên, vẫn cười vẫn nói nhưng thông qua hành động rất ưa mạnh tay mới biết anh đang k vui thế nào.A, rất may là việc trang trí trong hai tiết trống cuối giờ nhanh chóng thực hiện song hơn Khải Băng tưởng.Cô và Duy Thành đi mua nước về uống, còn anh và Hạo Dương phụ trách nốt phần bìa cứng để trang trí.Bóng hai người vừa khuất, anh liền hạ cây bút xuống, k kém băng lãnh anh lạnh giọng, nụ cười hiền đẹp đẽ trên môi từ bao giờ đã nhanh chóng biến mất :- Ta nhớ bản thân ta đã từng nói với ngươi rằng tránh xa Khải Băng ra, ngươi xem lời ta là gió thoảng mây trôi. Ta k phải là kẻ biết đùa, chí ít là bây giờ.Hạo Dương ngoài đặt lọ keo lên bàn mà cẩn thận soi xét thì chẳng biết làm gì khác cả.Đến mấy lần anh thay đổi một cách nhanh chóng như vậy cậu vẫn k sao quen được.- Là Khải Băng nhờ tôi, tôi k có...
Chưa để Hạo Dương nói hết câu, anh liền lao đến chỗ cậu, tay trái chạm vào k khí. K lâu sau, khí màu tím nhạt xuất hiện nhanh chóng tụ lại kết thành một thanh băng dài sắc nhọn tím nhạt.Vốn là người học võ từ nhỏ, thân thủ của anh đại khái là tóm gọn trong một từ' nhanh', phải, rất nhanh. Anh từ đầu đến bây giờ đối với Hạo Dương mà nói luôn mang một sát khí khó dấu, cũng k hề có ý nương tay.Anh càng đánh Hạo Dương càng tránh, anh càng giỏi bao nhiêu Hạo Dương càng khá bấy nhiêu. Tuy k giỏi nhưng chí ít cậu nhớ k nhầm mình cũng được đai đen, đại loại vậy.Anh đánh, Hạo Dương chặn, hai người này đúng là khắc tinh trời định mà.Và chẳng hiểu vì cớ gì Hạo Dương lại vấp phải thứ gì đó mà ngã.( Tác giả: này Khải Băng vứt lung tung' hại' người kìa
Khải Băng: hắt xì)Anh chính là nhân cơ hội đó mà đè Hạo Dương xuống, một tay cầm thanh băng kề sát cổ cậu, tay còn lại căn bản k cần dùng đến, đơn giản Hạo Dương đừng nói là phản kháng, căn bảnn nhúc nhích k có khả năng.May mà k có ai, loại tư thế này quả thực rất ám muội đặc biệt là chí tưởng tượng bay xa bay cao của các nàng hủ.- Sao k giết tôi, ngài k phải rất hận tôi sao? Tôi thua, tức là ngài có cơ hội giết tôi kia mà, bỏ qua là hết thời cơ a.Anh nhíu đôi lông mày thật chặt, rõ ràng khí lạnh tỏa ra từ anh càng lúc càng lớn, xem chừng như đanh tức giận đến kì lạ.Anh ngay cái lúc hạ thanh băng kia xuống liền dừng khựng lại, hơi quay đầu về phía cửa tỏ vẻ k vui.Anh đã và đang rất tức giận, chọc ai k chọc đừng dại dột gì mà chọc anh, hậu quả thực sự rất thê thảm a.
- Coi như ta xui xẻo, ngươi may mắn đi.Anh đứng dậy, thanh băng anh vừa buông tay liền biến mất, nhanh như lúc nó được tạo thành vậy.Lời anh vừa dứt, cánh cửa liền mở, Khải Băng cùng Duy Thành bước vào, cầm trên tay hai người là hai túi xách đựng 4 chai nước ngọt và một chai nước khoáng cho anh.Phải, là 5 phần kiêm luôn của Như Vân. Cô bạn này từ sau lần kia đã thân thiết với Khải Băng hơn, lúc hai người mua nước gặp Vân, tiện thể cũng xem thành quả của 4 người ra sao.-Ý, Hạo Dương làm cái gì vậy?
Khải Băng cười nhìn Hạo Dương mà nói, cậu bạn này lạ thật đấy.Hạo Dương cũng chỉ biết cười trừ mà đứng lên phủi bụi còn dính ở quần áo.Nhìn cái kẻ còn đang mải cười đùa với Khải Băng , cậu k khỏi thở dài vài cái thầm trong bụng. Con người này càng tránh xa càng tốt .Hạo Dương mãi k trả lời, thấy Khải Băng còn đợi liền cười đáp lại cho qua chuyên:
- Là cậu để đồ lung tung, tôi ngã là phải rồi!
-Ế? K phải chứ?
Khải Băng trùng xuống, đúng là cô nên học lại cách để đồ đạc cẩn thận mà...Hạo Dương định nói gì đó thì Như Vân bước vào cô k khỏi kinh hô một tiếng:
-Woa, đẹp thật nha, Khải Băng cậu đúng là có phúc nhỉ? Được bao nhiêu người giúp đỡ a.Anh đang cười, thấy Bân liền khựng lại một chút, anh cảm nhận được điều gì đó rất lạ thoát ra từ Như Vân.Một thứ khí kì lạ, đặc biệt là từ chiếc vòng cổ Vân đang đeo kia.
Là khí của vong hồn chăng? Rất có thể, loại khí này k giấu vào đâu được.Cả 5 người buôn dưa lê bán dưa bở, cả anh rồi Duy Thành cùng Hạo Dương ngồi nghe chuyện, hóa ra con gái k quá rắc rối như họ tưởng.
Rất dễ gần và có vài phần đáng yêu.
* * *
Bóng chiều tà dần buông xuông, anh trở về cửa tiệm sau khi đi loanh quanh vài nơi cho đỡ mỏi chân. Quả thực ngồi lâu quá anh cảm thấy có vài phần khó chịu.Nhìn thấy có bóng người trong cửa tiệm, anh liền thở dài một tiếng, lại có việc cho anh rồi. Anh nhất thời khựng lại, k thể nào, sao lại có vong hồn trong cửa tiệm của anh?- Xin lỗi, anh là chủ nơi này? K hiểu vì sao chân tôi lại tự bước đến nơi đây!
- K , việc cậu tới đây đã có xắp xếp ...
Anh nhíu đôi lông mày, xem chừng vong hồn mạnh hơn anh tưởng nhiều, ngay cả Duy Thành và Địa Long còn k cảm nhận được xự hiện diện của cậu ta kia mà.Người kia quay lại và xin lỗi anh, người kia quả k hiểu vì điều gì mà lại đến đây nữa,khi nhận thức được thì đã bước vào đây rồi.Anh bước vào nhà, để Duy Thành đi pha trà, lại thêm một vị khách lạ mà Duy Thành k thể nhìn thấy.
Còn mình mời người lạ kia vào, để cậu ta ngồi ở phòng khách như thường lệ.Nhìn chung con người xa lạ kia là con trai, đại khái còn rất nhỏ tuổi, áng trừng 17,18, nước da hơi ngăm đen, dám chắc là người miền biển. Dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan cũng được coi là khá xắc sảo. Nhưng điều anh bận tâm hơn cả là cái loại khí cậu ta đang có, môi loại khí mới cảm nhận đã thấy có vài phần khó chịu.- Cậu uống trà nhé, mong rằng cậu thích nó.
- A... k cần đâu, tôi chẳng qua chỉ là thấy nơi này rất đẹp,cho nên mới bước vào xem.
-Vậy sao? Thật? Nếu như vậy cậu tới đây bất kể lúc nào cậu muốn cũng được cả.
Anh hơi ngập ngừng xem chừng mang vài phần khó hiểu, rồi hỏi:
- Ta chưa biết tên cậu nhỉ? Cậu tên gì?
- Tuấn, là Đức Tuấn!
- Một cái tên khá tốt, nguyện vọng của cậu là...
- ...Ngồi thêm khoảng một thời gian, Đức Tuấn liền rời đi. Anh cũng k có ý giữ lai mà cười tiễn khách, trước khi Đức Tuấn ra về anh chỉ nhắc nhở một câu:
- Đây là nơi biết tất cả, hiểu tất cả về cậu, chí ít là vậy. Khi đổi ý có thể tới, vì nguyện vọng của cậu.** - Vậy cậu ta kì thực đã tới? Cậu ta là...
" Ừm.. tôi cho là vậy! Nhưng Phong có chắc rằng mình k để lộ thân phận chứ?"
- Cư nhiên, Hàn Phong ta k ngốc đến mức đó.Anh nhẹ giọng, nằm xuống mà cảm nhận cái mơn man của sự mát mẻ nơi ngọn tóc.
- Tôi sẽ cố sức..." ..."
Bạch Lộ định nói gì đó nhưng lại thôi, chi bằng để con người này tự tìm hiểu đi.**Gió nhè nhẹ thổi từng đợt, cuốn theo những điều kì lạ nhìn bằng mắt thường k thể thấy được.Như Vân đi giữa đêm khuya , đồng hồ cũng vừa điểm 12 giờ đúng. Vân cảm thấy có gì đó k ổn, vậy nên mới trèo từ ban công nhà giấu cha mẹ mà ra ngoài, mùi của gió đang thay đổi. Liệu cái cảm giác bồn chồn k yên này của cô là sao đây?Giống quá nhi? Thật giống với một ngày của 10 năm về trước, cái ngày Vân mất đi người bạn thân thiết kia. Kí ức non nớt lúc bấy giờ chịu ảnh hưởng sâu sắc khiến Vân k cách nào quên được, dù muốn hay k.- Xin lỗi, đến tận bây giờ vẫn k thể giải thoát cho cậu.
Vân rất nhẹ giọng, đặt tay lên vỏ ốc mà thì thầm. Cái vỏ ốc có từ lâu rồi, rất cũ kĩ, trên đó bên trong chiếc vỏ kia còn lưu lại một giọt máu đem đông lại do lâu ngày, khiến cho thứ đó càng thêm dị thường." K sao đâu mà, cảm ơn vì đã bảo vệ tớ, nhưng xắp đến giới hạn rồi, có lẽ tớ sẽ k thể quay về làm người được nữa"Một thân ảnh, k , chính xác thì là một vong hồn mờ mờ ảo ảo hiện lên bên cạch Vân.Và vong hồn này k ai khác là Đức Tuấn, người đã ở trong cửa tiệm của anh lúc chập tối.- K có đâu tớ nhất định sẽ giúp cậu, nhé?Vân khi đó nhẹ giọng nhẹ đến nỗi cả Đức Tuấn nghe cũng k rõ- Ai đó, ai cũng được làm ơn cứu cậu ấy, bằng k cậu ấy sẽ chết mất...Anh trong cơn mơ hồ chợt nghe có tiếng nữ nhân nói bên tai. Thật quen. Thật bi thương. Anh chính là đang đợi , phải, đợi nữ nhân đó đến đây.Đợi người sẽ thực hiện khế ước với anh_ khế ước của quá khứ.Anh sẽ là cầu nối như thường lệ, trở thành một phần kí ức của họ.
_______________ Dải phân cách_____________ Như Vân trèo qua cửa sổ vào phòng mình. Đã gần hai giờ sáng nhưng Vân k sao ngủ nổi. Mãi sau, do khả năng thôi miên của Đức Tuấn, cô mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Đã cất công ra ngoài một chuyến mà chẳng được gì cả, Vân có vài phần thất vọng , chán nản.
Trong giấc mơ của Vân , dường như đang dần dần hiện lên cái kí ức đau thương kia...
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Chương này hơi khó hiểu nhỉ? Bình chọn đi aaaaa....
Mọi người cho ta xin cái ý kiến a~~~
Khải Băng cười gượng, sao lại thành thế này, chỉ là cô muốn anh và Hạo Dương thân thiết hơn một chút thôi mà...
Chuyện là thế này đây.Cách đây 30 phút cô An bước vào lớp, xắc mặt quả khó coi.
Vậy là Khải Băng thay mặt cả lớp hỏi lí do, cô nói:
- À, k có gì to tát lắm. Chỉ là lớp ta hiện tại được phân công phần trang chí đón đoàn kiểm tra sắp tới theo kế hoạch. Mà cô thì còn bận việc, các em k thể tự mình làm được, có ai trong lớp ta quen cán bộ lớp 12 k nhỉ? Cô tính nhờ các em lớp trên giúp lớp ta...- Vậy thì...
Khải Băng đột nhiên nhớ ra anh quen Hạo Dương, nên đưa ra ý kiến. Đại ý thì là nhờ anh và Hạo Dương phần trang trí, hai người còn khéo tay hơn cả con gái đấy. Tòi đâu lại ra tên anh, Khải Băng đúng là hành động trước não mà, cô An đã phân xong anh đành ngậm ngùi nhận lời.Anh hiện tại vẫn thản nhiên, vẫn cười vẫn nói nhưng thông qua hành động rất ưa mạnh tay mới biết anh đang k vui thế nào.A, rất may là việc trang trí trong hai tiết trống cuối giờ nhanh chóng thực hiện song hơn Khải Băng tưởng.Cô và Duy Thành đi mua nước về uống, còn anh và Hạo Dương phụ trách nốt phần bìa cứng để trang trí.Bóng hai người vừa khuất, anh liền hạ cây bút xuống, k kém băng lãnh anh lạnh giọng, nụ cười hiền đẹp đẽ trên môi từ bao giờ đã nhanh chóng biến mất :- Ta nhớ bản thân ta đã từng nói với ngươi rằng tránh xa Khải Băng ra, ngươi xem lời ta là gió thoảng mây trôi. Ta k phải là kẻ biết đùa, chí ít là bây giờ.Hạo Dương ngoài đặt lọ keo lên bàn mà cẩn thận soi xét thì chẳng biết làm gì khác cả.Đến mấy lần anh thay đổi một cách nhanh chóng như vậy cậu vẫn k sao quen được.- Là Khải Băng nhờ tôi, tôi k có...
Chưa để Hạo Dương nói hết câu, anh liền lao đến chỗ cậu, tay trái chạm vào k khí. K lâu sau, khí màu tím nhạt xuất hiện nhanh chóng tụ lại kết thành một thanh băng dài sắc nhọn tím nhạt.Vốn là người học võ từ nhỏ, thân thủ của anh đại khái là tóm gọn trong một từ' nhanh', phải, rất nhanh. Anh từ đầu đến bây giờ đối với Hạo Dương mà nói luôn mang một sát khí khó dấu, cũng k hề có ý nương tay.Anh càng đánh Hạo Dương càng tránh, anh càng giỏi bao nhiêu Hạo Dương càng khá bấy nhiêu. Tuy k giỏi nhưng chí ít cậu nhớ k nhầm mình cũng được đai đen, đại loại vậy.Anh đánh, Hạo Dương chặn, hai người này đúng là khắc tinh trời định mà.Và chẳng hiểu vì cớ gì Hạo Dương lại vấp phải thứ gì đó mà ngã.( Tác giả: này Khải Băng vứt lung tung' hại' người kìa
Khải Băng: hắt xì)Anh chính là nhân cơ hội đó mà đè Hạo Dương xuống, một tay cầm thanh băng kề sát cổ cậu, tay còn lại căn bản k cần dùng đến, đơn giản Hạo Dương đừng nói là phản kháng, căn bảnn nhúc nhích k có khả năng.May mà k có ai, loại tư thế này quả thực rất ám muội đặc biệt là chí tưởng tượng bay xa bay cao của các nàng hủ.- Sao k giết tôi, ngài k phải rất hận tôi sao? Tôi thua, tức là ngài có cơ hội giết tôi kia mà, bỏ qua là hết thời cơ a.Anh nhíu đôi lông mày thật chặt, rõ ràng khí lạnh tỏa ra từ anh càng lúc càng lớn, xem chừng như đanh tức giận đến kì lạ.Anh ngay cái lúc hạ thanh băng kia xuống liền dừng khựng lại, hơi quay đầu về phía cửa tỏ vẻ k vui.Anh đã và đang rất tức giận, chọc ai k chọc đừng dại dột gì mà chọc anh, hậu quả thực sự rất thê thảm a.
- Coi như ta xui xẻo, ngươi may mắn đi.Anh đứng dậy, thanh băng anh vừa buông tay liền biến mất, nhanh như lúc nó được tạo thành vậy.Lời anh vừa dứt, cánh cửa liền mở, Khải Băng cùng Duy Thành bước vào, cầm trên tay hai người là hai túi xách đựng 4 chai nước ngọt và một chai nước khoáng cho anh.Phải, là 5 phần kiêm luôn của Như Vân. Cô bạn này từ sau lần kia đã thân thiết với Khải Băng hơn, lúc hai người mua nước gặp Vân, tiện thể cũng xem thành quả của 4 người ra sao.-Ý, Hạo Dương làm cái gì vậy?
Khải Băng cười nhìn Hạo Dương mà nói, cậu bạn này lạ thật đấy.Hạo Dương cũng chỉ biết cười trừ mà đứng lên phủi bụi còn dính ở quần áo.Nhìn cái kẻ còn đang mải cười đùa với Khải Băng , cậu k khỏi thở dài vài cái thầm trong bụng. Con người này càng tránh xa càng tốt .Hạo Dương mãi k trả lời, thấy Khải Băng còn đợi liền cười đáp lại cho qua chuyên:
- Là cậu để đồ lung tung, tôi ngã là phải rồi!
-Ế? K phải chứ?
Khải Băng trùng xuống, đúng là cô nên học lại cách để đồ đạc cẩn thận mà...Hạo Dương định nói gì đó thì Như Vân bước vào cô k khỏi kinh hô một tiếng:
-Woa, đẹp thật nha, Khải Băng cậu đúng là có phúc nhỉ? Được bao nhiêu người giúp đỡ a.Anh đang cười, thấy Bân liền khựng lại một chút, anh cảm nhận được điều gì đó rất lạ thoát ra từ Như Vân.Một thứ khí kì lạ, đặc biệt là từ chiếc vòng cổ Vân đang đeo kia.
Là khí của vong hồn chăng? Rất có thể, loại khí này k giấu vào đâu được.Cả 5 người buôn dưa lê bán dưa bở, cả anh rồi Duy Thành cùng Hạo Dương ngồi nghe chuyện, hóa ra con gái k quá rắc rối như họ tưởng.
Rất dễ gần và có vài phần đáng yêu.
* * *
Bóng chiều tà dần buông xuông, anh trở về cửa tiệm sau khi đi loanh quanh vài nơi cho đỡ mỏi chân. Quả thực ngồi lâu quá anh cảm thấy có vài phần khó chịu.Nhìn thấy có bóng người trong cửa tiệm, anh liền thở dài một tiếng, lại có việc cho anh rồi. Anh nhất thời khựng lại, k thể nào, sao lại có vong hồn trong cửa tiệm của anh?- Xin lỗi, anh là chủ nơi này? K hiểu vì sao chân tôi lại tự bước đến nơi đây!
- K , việc cậu tới đây đã có xắp xếp ...
Anh nhíu đôi lông mày, xem chừng vong hồn mạnh hơn anh tưởng nhiều, ngay cả Duy Thành và Địa Long còn k cảm nhận được xự hiện diện của cậu ta kia mà.Người kia quay lại và xin lỗi anh, người kia quả k hiểu vì điều gì mà lại đến đây nữa,khi nhận thức được thì đã bước vào đây rồi.Anh bước vào nhà, để Duy Thành đi pha trà, lại thêm một vị khách lạ mà Duy Thành k thể nhìn thấy.
Còn mình mời người lạ kia vào, để cậu ta ngồi ở phòng khách như thường lệ.Nhìn chung con người xa lạ kia là con trai, đại khái còn rất nhỏ tuổi, áng trừng 17,18, nước da hơi ngăm đen, dám chắc là người miền biển. Dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan cũng được coi là khá xắc sảo. Nhưng điều anh bận tâm hơn cả là cái loại khí cậu ta đang có, môi loại khí mới cảm nhận đã thấy có vài phần khó chịu.- Cậu uống trà nhé, mong rằng cậu thích nó.
- A... k cần đâu, tôi chẳng qua chỉ là thấy nơi này rất đẹp,cho nên mới bước vào xem.
-Vậy sao? Thật? Nếu như vậy cậu tới đây bất kể lúc nào cậu muốn cũng được cả.
Anh hơi ngập ngừng xem chừng mang vài phần khó hiểu, rồi hỏi:
- Ta chưa biết tên cậu nhỉ? Cậu tên gì?
- Tuấn, là Đức Tuấn!
- Một cái tên khá tốt, nguyện vọng của cậu là...
- ...Ngồi thêm khoảng một thời gian, Đức Tuấn liền rời đi. Anh cũng k có ý giữ lai mà cười tiễn khách, trước khi Đức Tuấn ra về anh chỉ nhắc nhở một câu:
- Đây là nơi biết tất cả, hiểu tất cả về cậu, chí ít là vậy. Khi đổi ý có thể tới, vì nguyện vọng của cậu.** - Vậy cậu ta kì thực đã tới? Cậu ta là...
" Ừm.. tôi cho là vậy! Nhưng Phong có chắc rằng mình k để lộ thân phận chứ?"
- Cư nhiên, Hàn Phong ta k ngốc đến mức đó.Anh nhẹ giọng, nằm xuống mà cảm nhận cái mơn man của sự mát mẻ nơi ngọn tóc.
- Tôi sẽ cố sức..." ..."
Bạch Lộ định nói gì đó nhưng lại thôi, chi bằng để con người này tự tìm hiểu đi.**Gió nhè nhẹ thổi từng đợt, cuốn theo những điều kì lạ nhìn bằng mắt thường k thể thấy được.Như Vân đi giữa đêm khuya , đồng hồ cũng vừa điểm 12 giờ đúng. Vân cảm thấy có gì đó k ổn, vậy nên mới trèo từ ban công nhà giấu cha mẹ mà ra ngoài, mùi của gió đang thay đổi. Liệu cái cảm giác bồn chồn k yên này của cô là sao đây?Giống quá nhi? Thật giống với một ngày của 10 năm về trước, cái ngày Vân mất đi người bạn thân thiết kia. Kí ức non nớt lúc bấy giờ chịu ảnh hưởng sâu sắc khiến Vân k cách nào quên được, dù muốn hay k.- Xin lỗi, đến tận bây giờ vẫn k thể giải thoát cho cậu.
Vân rất nhẹ giọng, đặt tay lên vỏ ốc mà thì thầm. Cái vỏ ốc có từ lâu rồi, rất cũ kĩ, trên đó bên trong chiếc vỏ kia còn lưu lại một giọt máu đem đông lại do lâu ngày, khiến cho thứ đó càng thêm dị thường." K sao đâu mà, cảm ơn vì đã bảo vệ tớ, nhưng xắp đến giới hạn rồi, có lẽ tớ sẽ k thể quay về làm người được nữa"Một thân ảnh, k , chính xác thì là một vong hồn mờ mờ ảo ảo hiện lên bên cạch Vân.Và vong hồn này k ai khác là Đức Tuấn, người đã ở trong cửa tiệm của anh lúc chập tối.- K có đâu tớ nhất định sẽ giúp cậu, nhé?Vân khi đó nhẹ giọng nhẹ đến nỗi cả Đức Tuấn nghe cũng k rõ- Ai đó, ai cũng được làm ơn cứu cậu ấy, bằng k cậu ấy sẽ chết mất...Anh trong cơn mơ hồ chợt nghe có tiếng nữ nhân nói bên tai. Thật quen. Thật bi thương. Anh chính là đang đợi , phải, đợi nữ nhân đó đến đây.Đợi người sẽ thực hiện khế ước với anh_ khế ước của quá khứ.Anh sẽ là cầu nối như thường lệ, trở thành một phần kí ức của họ.
_______________ Dải phân cách_____________ Như Vân trèo qua cửa sổ vào phòng mình. Đã gần hai giờ sáng nhưng Vân k sao ngủ nổi. Mãi sau, do khả năng thôi miên của Đức Tuấn, cô mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Đã cất công ra ngoài một chuyến mà chẳng được gì cả, Vân có vài phần thất vọng , chán nản.
Trong giấc mơ của Vân , dường như đang dần dần hiện lên cái kí ức đau thương kia...
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Chương này hơi khó hiểu nhỉ? Bình chọn đi aaaaa....
Mọi người cho ta xin cái ý kiến a~~~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store