ZingTruyen.Store

[Lyhan x Lamoon] MRN-05 | Hoàn

Chương 36

invalid404error

Trời dạo gần đây se lạnh hơn hẳn, cái lạnh len lỏi, bủa vây lấy mọi giác quan. Trong làn không khí mỏng tang đến ám ảnh, Lyhan nhìn thấy từng hơi thở mình rời khỏi môi, biến thành những đám mây nhỏ, mờ ảo, rồi tan biến vội vã như một giấc mơ thoáng qua. Răng khẽ va vào nhau lập cập, từng đợt rùng mình lạnh buốt lặng lẽ chạy dọc sống lưng mỗi khi gió lướt qua, miết nhẹ lên làn da trần. Và rồi, như một lời nguyền đã thành hình, một món quà ám ảnh mùi khói thuốc lại được cô gái bên cạnh từ tốn chìa ra.

Lyhan nhíu chặt hàng chân mày, ánh mắt đầy rẫy sự dò xét và nghi hoặc hướng về phía đối diện. Thế nhưng, gương mặt người kia lại bất động, không chút biến sắc—nụ cười trong veo như sương khói đầu đông, một vẻ ngây thơ đến mức khiến người ta phải tự hỏi có điều gì đó thâm sâu đang được che giấu. Mà điều này, cô tin chắc tuyệt đối.

"Không, cảm ơn." Khẽ lắc đầu, từ chối điếu thuốc như phủi nhẹ một thứ bụi bẩn đáng ghê tởm. Nhưng lần này, lời từ chối lại mang một sức nặng khác thường, nghe vững chãi hơn, kiên định hơn, và đáng ngưỡng mộ hơn bao giờ hết.

"Thật sự không muốn một điếu sao?" Lamoon cất lời, giọng nói vang lên như tiếng thì thầm quyến rũ của kẻ cố tình mê hoặc linh hồn. Trong đôi mắt lóe lên tia thích thú đầy tinh quái, nửa như trêu đùa, nửa như thách thức.

Cô gái ấy vẫy vẫy điếu thuốc trong tay như một cây đũa phép, cứ như thể đang hóa thân thành một mụ phù thủy nhỏ bé, tinh quái đang niệm chú vào màn sương sớm. Lyhan bất giác ngỡ ngàng đến khó tin trước khả năng của Lamoon—làm sao nàng ta có thể giữ một thứ mà mình ghét bỏ đến thế một cách dai dẳng, bền bỉ như vậy?

"Không, tôi ổn." Lyhan lặp lại, giọng nói cứng cỏi đến lạnh lùng. Một tuần không thuốc. Một tuần không một giấc ngủ trọn vẹn. Một tuần làm việc đến kiệt sức. Một tuần kiên định đến không tưởng—cô sẽ nguyền rủa chính mình bằng mọi lời nguyền ác độc nhất nếu bây giờ lại đầu hàng trong nhục nhã.

"Tôi là người mời. Không sao đâu." Lamoon không ngừng dồn ép, trượt điếu thuốc đến sát mặt Lyhan, gần đến mức đầu lọc suýt chạm vào làn môi đang khô khốc, run rẩy. "Tôi sẽ không trách móc cô đâu, thật đấy."

Chết tiệt.

Cổ họng Lyhan nghẹn lại đến khó thở, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Sự cám dỗ đang len lỏi, bò trườn khắp cơ thể. Cô gần như cảm nhận được lồng ngực mình co rút lại đau điếng, phổi nhói lên vì cơn khao khát quen thuộc—cái cảm giác cháy rát dịu dàng như ôm trọn một hoài niệm đã cũ, xa xăm. Dừng lại! Phải dừng lại!

"Tôi vừa nói là tôi không cần." Lyhan bật ra trong một hơi thở dứt khoát, thoáng lùi lại, giữ lấy khoảng cách mong manh, dễ vỡ giữa hai người. Chỉ một tích tắc nữa thôi là bản thân đã buông xuôi, hoàn toàn gục ngã.

Nhưng cô quên mất rằng Lamoon là một kẻ không bao giờ biết thế nào là từ bỏ—một ác quỷ thực sự ẩn mình dưới lốt người.

"Cô thật sự không bị cám dỗ chút nào sao?"

Lyhan cắn nhẹ vào má trong, vị mặn chát của máu ứa ra đầu lưỡi, như phạm phải một sai lầm chết người: Liếc nhìn điếu thuốc. Lamoon vẫn giữ lấy nó, kiên trì đến mức đáng sợ, như một lời nguyền không thể phá giải.

"Nếu nói không... có lẽ là nói dối." Khẽ thì thầm, đầu lưỡi vô thức lướt qua đôi môi khô khốc vì căng thẳng.

Một hơi thở dài mệt mỏi trút ra, Lyhan cố gắng bám víu vào chút lý trí mỏng manh sót lại. Phải nghĩ. Phải kiềm chế. Tuyệt đối không được để bản thân chệch khỏi quỹ đạo đã vạch sẵn nữa.

"Vậy thì hút một điếu đi." Lamoon ngọt ngào đến ghê tởm, giọng nói như rót mật vào tai, nhưng lại mang theo một lưỡi dao vô hình.

Không, không được bỏ cuộc.

"Không."

"Cô chắc chứ?"

Mình không cần nó.

"Chắc."

"Cô thật sự chắc chắn chứ?"

Mình đã chịu đựng đến đây rồi.

"Chắc chắn."

"Cô có..."

"Chúa ơi!" Lyhan rít lên, âm thanh vỡ vụn trong cổ họng.

"Diễm Hằng!" Vội cắt lời với sự thất vọng tột độ rõ ràng trong giọng nói. "Tôi phải nói bao nhiêu lần thì cô mới tin tôi đây?"

Một nụ cười ranh mãnh, tinh quái đến mê hoặc nở trên môi Lamoon khi nàng cuối cùng khéo léo giấu đi nguồn cơn tuyệt vọng của Lyhan vào một chiếc túi zip nhỏ và sau đó là vào đâu đó trong túi xách. Một làn sóng nhẹ nhõm khổng lồ ào ạt tràn qua cô, cảm thấy nhẹ bẫng như trút được gánh nặng, và lấy lại được sự kiểm soát bản thân ngay khi điếu thuốc đã được cất đi. Như người ta vẫn nói, khuất mắt thì khuất lòng.

"Thử chút. Tôi tin cô ngay từ lần đầu tiên rồi. Tôi chỉ thực sự thích vẻ mặt đấu tranh ấy thôi." Lamoon cười phá lên, tiếng cười giòn tan như những mảnh băng vỡ.

Vai Lyhan chùng xuống thườn thượt vì lời thú nhận quá đỗi thẳng thừng đó, lắc đầu, "Tôi biết cô là một kẻ bạo dâm khốn kiếp mà."

Cô thề Lamoon sẽ là người giết chết mình trước bất cứ thứ gì khác. Nhưng Lyhan phải thừa nhận rằng sau một thời gian, việc ở bên cạnh nàng ấy thật vui – một phần nào đó, một cách thật kỳ lạ. Và mặc dù Lamoon có thể rất khó chịu, hay thúc ép đến cùng cực, và là một cái gai đau nhói cứ bám riết lấy người khác không rời, nhưng lạ lùng thay, Lyhan lại thấy sự hiện diện của nàng ấy thật yên tâm, một sự yên tâm khó hiểu đến mức phi lý. Vì một lý do kỳ lạ nào đó.

"Vậy, công việc gần đây thế nào?" Lamoon hỏi khi họ cùng vài người lạ đứng đợi xe buýt về nhà tại trạm vắng.

Lyhan chậm rãi quay cổ, hình ảnh chín giờ đồng hồ chợt lóe lên trong tâm trí. Chín giờ cúi gằm mặt trước màn hình máy tính, tay mỏi nhừ điền từng tờ giấy, miệng khô khốc gọi hàng tá cuộc điện thoại, và thi thoảng lại đập đầu thùm thụp vào lưng ghế văn phòng để xua đi cơn khô cổ họng kinh khủng đang bò lên. Một ngày làm việc nữa tưởng chừng như không bao giờ có hồi kết. Ai mà ngờ được một tuần cai thuốc đột ngột, lại cộng thêm những công việc nhàm chán đến tê dại, có thể đau khổ đến vậy?

"Bình thường." Lyhan thận trọng đáp, giọng hơi khàn. "Còn cô?"

Lamoon nhẹ nhàng gãi má phải, đôi mắt ngước nhìn bầu trời xám xịt, dường như đang vẩn vơ suy nghĩ.

"Thực ra, nó khá thú vị." Nàng nói đầy nhiệt tình, một sự tương phản đáng kinh ngạc với câu trả lời vừa rồi của Lyhan.

Và cô tự hỏi điều gì đã khiến mắt Lamoon lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm, sáng rực một cách khó hiểu. Dù là gì đi nữa, trêu chọc sự phấn khích chân thật đến mức ấy là một cơ hội mà Lyhan không đời nào dám bỏ lỡ.

"Thú vị kiểu như có người bị xe cán hoặc bị đẩy xuống cầu thang và cô cười man rợ vào họ—A!"

Lyhan ôm lấy eo, bắt đầu cười khúc khích khi cơn đau vừa ập đến. Cú đấm khá tốt, phải công nhận.

"Cái mồm!" Lamoon buột miệng, giọng đầy vẻ phẫn nộ, khiến vài cái đầu gần đó quay về phía họ. "Tôi không bị điên!"

"Nhưng cô không phủ nhận mình là kẻ bạo dâm, phải không?" Lyhan nhướn mày đầy vẻ tinh quái, giọng tràn ngập sự vui đùa. Lamoon, tất nhiên, chỉ cau mày khó chịu.

Một cú đấm nữa vào xương sườn và đối phương loạng choạng một chút, buột miệng trong sự pha trộn giữa tiếng cười và nỗi đau, "A! Sao màu giọng của cô đi ngược với tính cách vậy hả..."

Người kia chuẩn bị túi xách như một cây gậy sẵn sàng tấn công, và Lyhan vội vàng giơ tay đầu hàng, sợ rằng có thể nhận lại chính xác những gì mà mình đang pha trò.

"Được rồi, tôi sẽ im!"

Lamoon lắc đầu lia lịa.

"Không không. Cô không thoát dễ dàng thế đâu, Thảo Linh!"

Và Lamoon vẫn giáng một đòn trời giáng vào người chính diện. Một lần, hai lần, năm lần liên tiếp. Lyhan cố gắng hết sức để tránh từng cú vung tay, nhưng Lamoon lại có độ chính xác đáng kinh ngạc. Chẳng mấy chốc, họ chạy vòng quanh trong một trò chơi mèo vờn chuột, khiến Lyhan thở hổn hển và cười khúc khích không ngừng vì Lamoon quá đỗi quyết tâm cố gắng đánh gục nàng. Nhưng ngay khi xe buýt đến, cô nhìn thấy cơ hội thoát thân và lao vụt qua tất cả mọi người về phía cửa.

"Xin lỗi!"

Và ngay phía sau, con mèo kia vẫn đang truy đuổi không ngừng nghỉ.

"Ta chưa xong với nhau đâu, Trần Thảo Linh!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store