Lychu Neu A Ly Va A Yem O Mai Voi Gia Gia
Càng đi sâu vào hang, ánh sáng từ những viên đá càng trở nên rực rỡ hơn, phản chiếu lên những vách tường, tạo thành những hoa văn như một bức tranh thần bí. Chu Yếm bước đi chậm lại, đôi mắt không ngừng nhìn ngắm xung quanh. "A Ly, ngươi xem này! Hang động này đẹp quá, như một nơi thần tiên ấy!". Ly Luân cũng không khỏi ngạc nhiên. Hắn nhìn những hoa văn trên tường, nhận ra chúng giống như những ký hiệu cổ đại. Ánh mắt hắn thoáng chút lo lắng, nhưng không muốn làm nhóc hoảng sợ, hắn chỉ nhẹ giọng nói:
"Đẹp thì đẹp, nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nơi này có vẻ không đơn giản." Đúng lúc đó, một tiếng động vang lên từ sâu trong hang. Chu Yếm lập tức đứng chắn trước mặt Ly Luân, đôi tay nhỏ dang ra như muốn bảo vệ hắn.
"Ai đó? Đừng hòng động đến A Ly của ta!" Ly Luân khẽ bật cười trước hành động của nhóc, nhưng ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc khi một bóng đen khổng lồ từ từ xuất hiện. Con yêu quái bước ra, dáng hắn cao lớn, toàn thân phủ đầy lớp vảy đen cứng như thép, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào hai người. "Ai dám xông vào lãnh địa của ta? Cướp ngọc ư?". giọng nói trầm đục vang lên, khiến cả hang động rung chuyển. Chu Yếm không hề nao núng, nhóc bước lên trước, tay siết chặt viên đá phát sáng:
-"Là ta! Ta chỉ đi ngang qua thôi, ngươi không được bắt nạt A Ly của ta!"
-"Với lại..chỉ lấy một viên thôi mà! Ngươi ích kỷ thế".Yêu quái bật cười lớn, tiếng cười vang vọng trong hang động:
"Chỉ một con vượn nhỏ mà dám lớn tiếng như vậy? Ngươi nghĩ mình là ai?". Trước khi yêu quái kịp ra tay, Ly Luân đã kéo tiểu Chu Yếm về phía sau lưng, ánh mắt lạnh như băng nhìn kẻ trước mặt:
"Ngươi dám đụng đến y sao? Ta không đồng ý?". Yêu quái không hề e sợ, nó vung tay tấn công. Ly Luân nhanh chóng xuất hiện trước mặt Chu Yếm, dùng yêu lực cản lại. Hai bên giao chiến, từng đợt yêu lực mạnh mẽ va chạm khiến cả hang động rung chuyển. Con yêu quái to lớn, thân hình đen kịt như bóng tối, với bộ vảy cứng như thép, liên tục vung ra những đòn tấn công ác liệt, mỗi cú đánh đều như muốn xé toạc cả không gian. Làn sóng từ những cú đấm của nó mạnh đến mức khiến đất đá xung quanh vỡ vụn. Ly Luân lùi lại, cơ thể chịu đựng không ngừng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn kiên định, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng và quyết tâm bảo vệ ái nhân quan trọng nhất với hắn.Yêu quái nhảy bổ vào Ly Luân, bàn tay vươn ra như chiếc móng vuốt sắc nhọn. Ly Luân không kịp né tránh. Một cú chém trực diện của yêu quái trúng ngay ngực hắn khiến máu tươi tuông ra không ngừng. Cảm giác đau đớn như xé toạc cơ thể, khiến hắn khuỵu xuống một chân. Máu tươi rỉ ra từ vết thương, nhuộm đỏ cả mặt đất. Hơi thở hắn gấp gáp, đau đớn, nhưng hắn vẫn không gục ngã.Chu Yếm đứng từ phía sau, mắt mở to đầy sợ hãi. Mặc dù cơ thể nhỏ bé, nhưng lòng kiên cường trong trái tim nhóc không hề yếu ớt. "A Ly!".Tiểu Chu Yếm gọi tên hắn, giọng nói thảng thốt, đôi tay nắm chặt viên đá phát sáng, nhưng nhóc không thể làm gì ngoài nhặt từng viên ngọc to chọi mạnh về phía yêu quái kia để cứu Ly Luân khỏi cuộc chiến khốc liệt này.Ly Luân nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Chu Yếm, trái tim hắn như bị đâm xuyên qua. "Ngươi không thể… không thể làm A Yếm tổn thương…" Hắn thầm thì, nhưng cơ thể vẫn không ngừng đau đớn. Con yêu quái trước mặt hắn không cho hắn thời gian nghỉ ngơi, một đòn tiếp theo giáng xuống. Đúng lúc đó, một cú vung tay của Ly Luân bùng lên như một cơn sóng yêu lực dữ dội.Yêu lực của yêu quái và yêu lực cuồn cuộn của Ly Luân va chạm dữ dội, khiến không gian như vỡ vụn, bụi mù mịt bay lên che kín tầm nhìn. Nhưng khi làn sóng qua đi, Ly Luân bị đẩy lùi lại vài bước, cơ thể hắn run rẩy không thể kiểm soát, máu tươi bắn ra từ những vết thương, phủ kín cả áo hắn. Dù vậy, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, không có chút gì yếu đuối.Yêu quái lao đến, một cú đấm khổng lồ nhắm vào Ly Luân. Hắn không kịp tránh, cú đấm đánh trúng trực tiếp vào lưng hắn, khiến Ly Luân hét lên một tiếng đau đớn, cơ thể hắn như bị nát vụn, đập mạnh vào vách đá. Máu từ miệng hắn trào ra, hắn ngã xuống, đầu vướng vào những mảnh đá vỡ, tứ chi không còn sức lực."A Ly…!" Chu Yếm chạy đến, đôi tay nhỏ bé không ngừng lay gọi Ly Luân. Mắt nhóc nhòa đi vì nước mắt, nhưng cơ thể hắn cứng đờ, không thể làm gì hơn.Ly Luân nằm đó, máu từ những vết thương vẫn không ngừng rỉ ra, hắn thở dốc, cơ thể rệu rã. Ánh mắt lạnh lùng, lúc này trở nên mờ đi, nhưng đôi môi hắn vẫn khẽ mấp máy. "Yêu quái…"*Hắn thì thầm, dù đã kiệt sức, nhưng vẫn không quên bên mình còn có nhóc Chu Yếm. Hắn muốn kết thúc trận chiến, nhưng sức lực hắn đã gần cạn kiệt. Một lần nữa, hắn lại nhìn về phía Chu Yếm, đôi mắt tràn đầy sự kiên nhẫn và bảo vệ, như thể muốn nói rằng, hắn sẽ không bao giờ bỏ rơi nhóc.Chu Yếm đứng bên cạnh hắn, tay nắm chặt vết máu của Ly Luân, đôi mắt như sắp vỡ òa. "A Ly, đừng rời bỏ ta. Ta… ta ...".Nhưng trong khoảnh khắc đó, một cơn đau dữ dội chợt xuyên qua tim Ly Luân. Cảm giác như toàn bộ yêu lực trong cơ thể hắn đang bị rút cạn, khiến hắn đau đớn không thở nổi. Hắn muốn đứng dậy, nhưng cơ thể không nghe theo. Ánh sáng yêu lực của hắn nhạt dần."Đến ngươi rồi nhỉ? Con vượn nhỏ kia..hahaaa"."Ngươi..nói...cái..gì.. Muốn chạm vào ái nhân ta saoooooo".Từng chữ con yêu quái kia thốt ra như khiến cho Ly Luân phát điên. Ánh mắt hắn dần hé mở, nhìn thẳng về phía yêu quái đang lao đến tiểu Chu Yếm bên cạnh, sắc lạnh, giết chóc.Từng đợt cuồn cuộn bao trùm cả hang động, áp lực lớn rung chuyển dữ dội, Ly Luân nhẹ nhàng đứng dậy."Tiếp tục...đến lượt ta!".Yêu lực cường đại xanh thẳm của Ly Luân chợt bùng phát dữ tợn, hơn nữa, lớn hơn nữa. Con yêu quái kia đã cảm nhận được lượng yêu lực cực đại mà hắn chưa từng thấy bao giờ, chợt run lên. Nhưng một con yêu mạnh mẽ như hắn không thể thua một tiểu yêu trước mặt, hắn cười khinh bỉ Ly Luân.
"Tiểu yêu vẫn muốn tiếp tục sao?"."Đúng.. tiểu yêu Hoè quỷ ta.. phải giết ngươi!"."Hoè quỷ ư?.. ngươi? Thật sao?".Ly Luân khẽ nhếch mép: "Muốn thì tiếp, đừng nhiều lời!". Nói đoạn từng dây leo như những con rắn lớn trườn dài lao vun vút đến yêu kia. Khoá chặt tứ chi hắn, nhưng với cơ thể to lớn, hắn dễ dàng thoát ra được. Ly Luân lao đến "vút" nhanh đến mức hắn không kịp nhìn thấy.Hực..hựcTừng đòn tung ra như nhát dao đâm xuyên cơ thể to lớn kia. Yêu lực xanh thẳm xoáy sâu vào bên trong, phá nát tạng phủ. Hắn chỉ kịp kinh ngạc, nói những lời cuối."Hoè quỷ...đại yêu..ư?".Rầmmm!.Hắn ngã xuống, tan biến.
Lúc này, cơ thể nhói đau, máu tươi càng lúc rỉ ra ngoài càng nhiều, Ly Luân ngã phịch xuống nằm bất động."A Lyyyyy...hức..hức.. Ngươi..máu".Ly Luân khẽ xoa đầu nhóc, giọng nói nhẹ nhàng:
"Ta hứa...ta không sao...A Yếm!". Chu Yếm gật đầu, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy tay Ly Luân:
"Vì ta... ngươi..ngươi bị thương.. hức..hức A Ly".Ly Luân nhìn nhóc, trái tim như mềm đi.
"A Yếm ngoan nào. Ta nằm nghỉ chút. Nhé!"."Được..A Ly..hức.."Nhóc nước mắt đầm đìa, cúi người nằm xuống bên cạnh Ly Luân, ôm lấy cánh tay hắn như không muốn mất đi người bên cạnh.Sau một thời gian im lặng, hơi thở của Ly Luân dần đều đặn trở lại. Những vết thương trên cơ thể hắn tuy không thể chữa lành ngay lập tức, nhưng thời gian nghỉ ngơi giúp hắn lấy lại một chút sức lực. Dù còn yếu, cơ thể đầy vết thương, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên quyết. Khi tiểu Chu Yếm đôi mắt tròn ướt nhem lo lắng nằm bên cạnh, hắn thở hổn hển, nhưng cuối cùng, sức mạnh bên trong hắn lại một chút trỗi dậy. Với một cử động mạnh mẽ, hắn vươn tay ra, nâng bổng Chu Yếm lên trong lòng mình.Chu Yếm giật mình, vội vùng vẫy nhẹ: "A Ly, ngươi đang bị thương đừng bế ta!" Giọng nói của nhóc lộ rõ sự lo lắng, nhưng ánh mắt nhóc lại không thể che giấu nổi sự đau lòng khi nhìn thấy vết thương vẫn đang rỉ máu từ cơ thể Ly Luân.Ly Luân khẽ mỉm cười, đôi mắt sắc lạnh giờ chỉ còn chứa đựng sự dịu dàng không thể tả nổi.
"Ngoan nào," Hắn nhẹ nhàng nói, rồi đưa tay ra vén lông trắng tiểu Chu Yếm ra khỏi trán. Với một nụ hôn dịu dàng, hắn hôn lên môi Chu Yếm. Nhưng lần này, nụ hôn của hắn không chỉ có sự ngọt ngào như trước mà còn đầy vị tanh mùi máu. Máu từ vết thương của hắn đã chảy xuống, dính lại trên đôi môi, nhưng Ly Luân không hề tỏ ra đau đớn. Mọi thứ dường như không quan trọng nếu là ở bên Chu Yếm.Chu Yếm ngẩn người, đôi mắt có chút hoang mang và xúc động. Nụ hôn ấy khiến trái tim nhóc như tan chảy, nhưng cùng lúc cũng cảm thấy nỗi đau đớn từ Ly Luân.Sau khi hôn xong, ánh mắt dịu dàng nhìn nhóc một lần nữa. "Chúng ta đi thôi." Hắn nói, giọng khàn đặc vì mệt mỏi.Cả hai ra ngoài, tìm đến một con suối gần đó. Ly Luân nằm dưới tán cây cổ thụ, hổn hển thở.
Tiểu Chu Yếm khẩn trương vội vàng lấy nước từ con suối, mang đến để lau đi những vết máu trên cơ thể đầy vết thương của Ly Luân. Nhóc rươm rướm nước mắt, tay run run khi lau nhẹ qua những vết thương. Những vết thương trên cơ thể Ly Luân rất nghiêm trọng. Ly Luân tay run rẩy vuốt nhẹ giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ.Khi bóng tối dần bao phủ.Ly Luân dựa vào cây cổ thụ, thở đều. Tiểu Chu Yếm nắm chặt tay hắn, đôi mắt sáng lên. Nhóc muốn làm gì đó khiến tâm trạng Ly Luân tốt hơn.Thế là nhóc bắt đầu kể một câu chuyện ngắn về những điều vui vẻ cùng trải qua với Ly Luân.Chu Yếm líu ríu kể, cố gắng khiến Ly Luân vui lên, nhưng dù có kể gì, nỗi lo âu vẫn không thể thoát khỏi tâm trí nhóc. Nhóc nhìn Ly Luân, đôi mắt sáng ngời, ánh lên sự lo lắng. Cả hai nằm cạnh nhau, tay trong tay, một cảm giác bình yên nhưng đầy đau đớn.Đột nhiên, một cơn đau bất ngờ ập đến, khiến tiểu Chu Yếm khẽ kêu lên một tiếng. Nhóc nhìn vào tay mình, nơi một vết xước nhỏ bắt đầu rỉ máu. Vết xước này chỉ mới hình thành khi nhóc vô tình chạm phải viên ngọc phát sáng mà nhóc đã lấy từ trong hang động. Viên ngọc đó thật là kỳ lạ, và khi nhóc vô tình làm xước tay mình, một dòng độc nhẹ nhàng truyền vào, nhưng trong hang động tâm tối cả nhóc và Ly Luân đều không biết.Tiểu Chu Yếm ngơ ngác lặng lẽ đưa tay lên, cảm thấy một chút đau nhói từ vết thương, nhưng nhóc không thể khiến Ly Luân thêm lo lắng. Cảm giác đó lạ lắm, đau đớn nhưng cũng có gì đó kỳ lạ. Cả vết xước và viên ngọc kia đều đang khiến nhóc cảm thấy bất an.Ly Luân nằm cạnh, nhưng không nhận ra vết thương nhỏ ấy. Đêm tối quá đen, không có ánh sáng. Hắn nhìn Chu Yếm đang mím chặt môi, đôi mắt nhắm lại như muốn che giấu cơn đau. Hắn tưởng nhóc chỉ đang mệt mỏi, nhưng lại không hề biết rằng trong bóng tối này, nỗi đau lại tiếp tục gia tăng.Chu Yếm ngừng kể chuyện, nhưng Ly Luân không hề hay biết. Nhóc chỉ khẽ nắm chặt tay hắn, cố gắng không để cho đau đớn do độc tố. Giữa đêm khuya, chỉ có sự tĩnh lặng và những hơi thở của họ. Mỗi nhịp thở, cả hai đều cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của nhau.Trong đêm tối, trong cái không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng nước rì rầm từ con suối nhỏ, tiểu Chu Yếm không thể kìm nén được cảm giác đau đớn từ vết xước trên tay. Độc tố bắt đầu thấm vào cơ thể, nhẹ nhàng nhưng không ngừng lan ra, khiến thân thể nhóc đau đớn từng cơn. Mỗi nhịp thở, Chu Yếm cảm nhận được sự lạnh lẽo trong cơ thể mình, một cảm giác tê dại xâm chiếm từ đầu ngón tay rồi lan dần lên cánh tay, khiến mỗi cử động đều trở nên khó khăn. Đầu óc của nhóc mơ hồ, chóng mặt, như có một cơn sóng ngầm cuốn đi mọi suy nghĩ. Chu Yếm nhắm chặt mắt, nhưng không thể nào ngừng rên rỉ. Những cơn đau thấm vào từng khớp xương, khiến nhóc không thể yên lặng thêm nữa. Nhóc vặn vẹo cơ thể, cố gắng chịu đựng, nhưng tiếng thở hổn hển và những tiếng rên rỉ không thể kiềm chế cứ bật ra khỏi miệng. Mỗi cơn đau đều khiến nhóc thấy như bị xé toạc, nhưng vẫn không dám kêu la quá lớn, sợ làm Ly Luân lo lắng thêm."A... Ly... đau quá..." Câu nói bật ra khỏi miệng của Chu Yếm, mơ hồ như một lời thì thầm. Cả cơ thể nhóc run lên, đôi mắt đỏ hoe vì đau đớn.Ly Luân, đang nằm bên cạnh, ngay lập tức nghe thấy âm thanh ấy. Hắn nhìn tiểu Chu Yếm, đôi mắt lạnh lẽo giờ đầy sự lo lắng và căng thẳng. Mặc dù thân thể hắn vẫn còn đầy vết thương, sức lực chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng nghe thấy tiếng rên rỉ của Chu Yếm, hắn lập tức ngồi dậy, đôi tay run rẩy ôm lấy nhóc trong bóng tối."A Yếm?" Ly Luân khẽ gọi, giọng hắn lộ rõ sự lo âu. "Sao thế A Yếm?".Chu Yếm không thể trả lời ngay, chỉ thở hổn hển, đôi mắt nhắm chặt và cơ thể cứ liên tục run lên. "Đau... quá... A Ly..." Cơn đau từ độc tố trong người cứ dâng lên như những con sóng vỡ vụn, khiến mỗi lời nói của nhóc đều bị ngắt quãng. Ly Luân cảm nhận được sự khác biệt trong giọng nói của Chu Yếm, và ngay lập tức, hắn đưa tay ra, nắm lấy cánh tay nhóc, cảm thấy sự run rẩy bất thường. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng lo sợ. "A Yếm, ngươi làm sao vậy? Nói cho ta biết đi."Chu Yếm lắc đầu, vẫn không thể cầm được những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng mình. "Đau... không chịu nổi..." Nhóc nghẹn ngào, khó khăn nói thành lời. Một cơn đau dữ dội lại ập đến khiến nhóc không thể thở nổi, thân thể nhỏ bé co lại, như muốn tránh khỏi những dòng độc đang lan tỏa khắp cơ thể.Ly Luân nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt hắn mở lớn, không dám tin vào những gì đang xảy ra. Hắn hối hả bế Chu Yếm lên, dù cơ thể mình cũng còn đầy vết thương, nhưng lòng không thể để nhóc phải chịu đựng như thế này. "Cố lên, A Yếm, ta sẽ đưa ngươi đến nơi an toàn."Nhưng Chu Yếm đã không còn đủ sức để đáp lại. Lồng ngực nhóc phập phồng, đôi mắt vẫn nhắm chặt, nước mắt không ngừng rơi xuống má. Từng giọt, từng giọt nước mắt đó như thể thấm vào trái tim Ly Luân, khiến hắn đau đớn không thôi.Những tiếng rên rỉ của Chu Yếm, dù nhỏ nhưng lại như những đòn đánh vào tim Ly Luân. Hắn nhìn thấy sự đau đớn hiện rõ trên gương mặt nhóc, cảm thấy như chính mình cũng đang bị cắt xẻ từng chút một. Cảm giác bất lực khi không thể làm gì cho Chu Yếm khiến Ly Luân như lạc mất bản thân."Đừng sợ, A Yếm... ta sẽ không để ngươi phải chịu đựng" Ly Luân nói, nhưng giọng hắn không còn chắc chắn như mọi khi. Hắn bế nhóc lên, ôm lấy vào lòng, liều mạng tìm kiếm một cách giải quyết, dù biết rằng tình trạng của Chu Yếm đang ngày càng tồi tệ.Trong đêm tối, Ly Luân với cơ thể tàn tạ đầy vết thương, sức lực gần như kiệt quệ, nhưng trái tim hắn vẫn không ngừng đập vì một lý do duy nhất-tiểu Chu Yếm. Nhóc đã chịu đựng quá nhiều cơn đau đớn, và Ly Luân biết rằng nếu không tìm được ai giúp, tình trạng của Chu Yếm sẽ càng tồi tệ hơn. Mặc dù chính hắn cũng đang không kém, nhưng sự lo lắng và tình yêu dành cho Chu Yếm mạnh mẽ hơn tất cả. Hắn ôm chặt nhóc trong tay, từng bước lê lết đi trong bóng tối, mắt nheo lại khi cơn đau từ vết thương của mình trỗi dậy.Sau một lúc, khi gần như mất hết hy vọng, Ly Luân bất chợt nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ nằm khuất trên dốc núi. Trong sự tuyệt vọng, hắn không còn nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết rằng đó là cơ hội cuối cùng để cứu lấy Chu Yếm. Hắn tiến đến gần, gõ cửa mạnh mẽ, nhưng giọng hắn đã khàn đi vì đau đớn và mệt mỏi.Cốc..cốc...cốc!Cửa đã mở."Ngài giúp ta cứu nhóc với" Ly Luân cất giọng khẩn cầu, đôi mắt đỏ hoe, đầy sợ hãi.Hắn không thể kiềm chế được cảm xúc, quỳ xuống trước cửa nhà trong sự tuyệt vọng. "Ta xin ngài, quỳ xuống xin ngài cứu nhóc."
Ly Luân không biết mình có thể cầu xin bao lâu nữa, chỉ hy vọng rằng người nào đó sẽ nghe thấy và cứu lấy Chu Yếm.Anh Chiêu nghe thấy tiếng gọi cầu cứu. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt—một thiếu niên xinh đẹp, đầy vết thương, đang ôm trong tay con vượn trắng nhỏ đang quằn quại trong cơn đau đớn, mắt ngài không khỏi xót xa. Anh Chiêu nhanh chóng bước ra, nét mặt nghiêm nghị nhưng đầy thương cảm."Vào trong nhanh nào".
Anh Chiêu nói, giọng đầy quyết đoán nhưng không thiếu sự dịu dàng. Người kéo cả hai vào trong nhà, nơi không gian ấm áp và an lành, một nơi duy nhất có thể giúp Chu Yếm lúc này.Trong nhà, ánh sáng dịu dàng từ những ngọn đèn lồng vàng vọt chiếu sáng, và bầu không khí tĩnh lặng giúp Ly Luân có chút yên tâm. Anh Chiêu lập tức ra hiệu cho Ly Luân đặt Chu Yếm lên một chiếc giường nhỏ, trước khi ngài vội vã thu thập các dược liệu trong đêm tối."Yên tâm, ta sẽ giúp nhóc."
Anh Chiêu khẽ nói, giọng như đang an ủi cả hai. Người bắt đầu làm những động tác thành thục, tay nhanh nhẹn trộn các loại dược liệu, pha chế thuốc chữa độc. Mùi thuốc nồng, nhưng lại mang theo cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng, như một lời hứa sẽ cứu chữa cho Chu Yếm.Ly Luân đứng bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi Chu Yếm. Hắn nắm lấy tay nhóc, cảm nhận từng cơn thở yếu ớt của nhóc, lòng đầy lo lắng.
"A Yếm, ngươi nhất định sẽ không sao đâu,"*hắn thì thầm, như muốn tự trấn an chính mình. Nhưng trong lòng hắn, nỗi sợ hãi vẫn không ngừng dâng lên, lo lắng rằng có thể sẽ không cứu được Chu Yếm.Anh Chiêu đưa một chén thuốc lên, nhẹ nhàng đỡ đầu Chu Yếm dậy để cho nhóc uống. Mỗi ngụm thuốc đều là hy vọng, là lời nguyện cầu cho nhóc qua cơn nguy kịch này. Khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Chu Yếm từ từ dịu lại, cơ thể nhỏ bé không còn quằn quại như trước nữa, nhưng vẫn còn yếu ớt và mệt mỏi.Ly Luân ngồi bên giường, chăm chú nhìn từng phản ứng nhỏ nhất của Chu Yếm. Dù là chút dấu hiệu hồi phục cũng khiến trái tim hắn dịu đi một phần, nhưng vẫn không thể yên tâm cho đến khi thấy nhóc hoàn toàn khỏe lại. -"Đa tạ ngài...ta..ta không có gì để báo đáp!".
-"Ngươi tên là gì?".
-"Ta tên Ly Luân...nhóc con vì sao lại như thế, thưa ngài?".
-"Nhóc bị trúng độc!".
-"Độc ư?"
-" Đúng..độc này có trong những viên đá sáng lấp lánh như ngọc".Ly Luân hoảng sợ, rút viên đá phát sáng kia từ trong túi nhỏ, vì Chu Yếm thích nên Ly Luân phải giữ lại. Hắn hai tay đưa cho Anh Chiêu xem viên đá sáng.-"Đây, phải viên đá này không thưa ngài?".
-"Ta là Anh Chiêu, sơn thần Côn Luân sơn này, đây đúng là viên đá mang độc đấy, có thể do nhóc này đã bị xước nhẹ!".Anh Chiêu quên bén mất, thiếu niên đứng trước mặt người cũng đầy rẫy vết thương rướm máu.
-"Các ngươi làm gì mà thương tích thế kia?".
-"Bọn ta...đánh nhau! Nhóc con của ta thấy một hang động, phát ra ánh sáng, nhóc chỉ nhặt viên đá tên yêu quái trong đấy liền muốn giết nhóc!".Anh Chiêu nhướng mày khó tin.
-"Thế nên vì bảo vệ nhóc kia, ngươi đánh nhau với hắn?".
-"Đúng..hắn đánh ta trọng thương.. muốn tiếp tục giết nhóc, ta liều mạng với hắn!".
-"Ngươi..giết tên đấy..thật à?".
-"Đúng vậy, ngài sao thế?".Vừa rửa lại vết thương, vừa băng bó cho Ly Luân mà Anh Chiêu không khỏi rùng mình.
-"Tên đấy nổi tiếng hung ác, không yêu quái nào vào hang của hắn vì thứ ánh sáng kia, mà lại sống sót, ngươi đã giết hắn?".
-"Đúng thưa ngài..ta không giết hắn, hắn sẽ đả thương nhóc con của ta!".Băng bó xong, mặt đối mặt, Anh Chiêu từ tốn hỏi.
-"Ta hỏi nhé! Chân thân ngươi là gì thế?".
-"Đại yêu Hoè quỷ Ly Luân!".
-"Quả không hổ danh đại yêu, nhưng nhóc kia là thế nào? Sao ngươi bảo vệ nhóc không tiếc mạng sống?".Ly Luân nhìn vào gương mặt phúc hậu của Anh Chiêu, hắn không ngờ trong đêm tối, lại có người giúp hắn cứu lấy tiểu bạch hầu.
-"Nhóc là ái nhân của ta..là tiểu bảo bối của ta!".
-"Ngươi trẻ vậy mà có ái nhân rồi à".Anh Chiêu vuốt chòm râu dài nhìn Ly Luân ngơ ngác cười khà khà.
-"Ngươi mệt rồi đúng không? Đi bên ngoài, có phòng trống đấy".
-"Cho ta được ở cùng với nhóc được không?".
-"Khà..khà.. được chứ..nhưng chỉ hơi khó chịu cho ngươi thôi".
-"Cảm ơn ngài".Anh Chiêu xoa đầu Ly Luân dịu dàng.
-"Có muốn ở lại cùng ta không?".
-"Ở lại ư?..ta sẽ hỏi nhóc thử, cho ta thời gian được không?".
-"Được, được, ta ra ngoài. Ngươi nghỉ ngơi đi!".Ly Luân gật đầu, rồi tiến nhẹ lại nơi giường nhỏ của Chu Yếm. Tiếng thở đều đều của nhóc con khiến tim hắn bớt hoảng loạn, hắn đã rất sợ..sợ rằng mất đi tiểu Chu Yếm.
"Đẹp thì đẹp, nhưng chúng ta phải cẩn thận. Nơi này có vẻ không đơn giản." Đúng lúc đó, một tiếng động vang lên từ sâu trong hang. Chu Yếm lập tức đứng chắn trước mặt Ly Luân, đôi tay nhỏ dang ra như muốn bảo vệ hắn.
"Ai đó? Đừng hòng động đến A Ly của ta!" Ly Luân khẽ bật cười trước hành động của nhóc, nhưng ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc khi một bóng đen khổng lồ từ từ xuất hiện. Con yêu quái bước ra, dáng hắn cao lớn, toàn thân phủ đầy lớp vảy đen cứng như thép, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào hai người. "Ai dám xông vào lãnh địa của ta? Cướp ngọc ư?". giọng nói trầm đục vang lên, khiến cả hang động rung chuyển. Chu Yếm không hề nao núng, nhóc bước lên trước, tay siết chặt viên đá phát sáng:
-"Là ta! Ta chỉ đi ngang qua thôi, ngươi không được bắt nạt A Ly của ta!"
-"Với lại..chỉ lấy một viên thôi mà! Ngươi ích kỷ thế".Yêu quái bật cười lớn, tiếng cười vang vọng trong hang động:
"Chỉ một con vượn nhỏ mà dám lớn tiếng như vậy? Ngươi nghĩ mình là ai?". Trước khi yêu quái kịp ra tay, Ly Luân đã kéo tiểu Chu Yếm về phía sau lưng, ánh mắt lạnh như băng nhìn kẻ trước mặt:
"Ngươi dám đụng đến y sao? Ta không đồng ý?". Yêu quái không hề e sợ, nó vung tay tấn công. Ly Luân nhanh chóng xuất hiện trước mặt Chu Yếm, dùng yêu lực cản lại. Hai bên giao chiến, từng đợt yêu lực mạnh mẽ va chạm khiến cả hang động rung chuyển. Con yêu quái to lớn, thân hình đen kịt như bóng tối, với bộ vảy cứng như thép, liên tục vung ra những đòn tấn công ác liệt, mỗi cú đánh đều như muốn xé toạc cả không gian. Làn sóng từ những cú đấm của nó mạnh đến mức khiến đất đá xung quanh vỡ vụn. Ly Luân lùi lại, cơ thể chịu đựng không ngừng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn kiên định, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng và quyết tâm bảo vệ ái nhân quan trọng nhất với hắn.Yêu quái nhảy bổ vào Ly Luân, bàn tay vươn ra như chiếc móng vuốt sắc nhọn. Ly Luân không kịp né tránh. Một cú chém trực diện của yêu quái trúng ngay ngực hắn khiến máu tươi tuông ra không ngừng. Cảm giác đau đớn như xé toạc cơ thể, khiến hắn khuỵu xuống một chân. Máu tươi rỉ ra từ vết thương, nhuộm đỏ cả mặt đất. Hơi thở hắn gấp gáp, đau đớn, nhưng hắn vẫn không gục ngã.Chu Yếm đứng từ phía sau, mắt mở to đầy sợ hãi. Mặc dù cơ thể nhỏ bé, nhưng lòng kiên cường trong trái tim nhóc không hề yếu ớt. "A Ly!".Tiểu Chu Yếm gọi tên hắn, giọng nói thảng thốt, đôi tay nắm chặt viên đá phát sáng, nhưng nhóc không thể làm gì ngoài nhặt từng viên ngọc to chọi mạnh về phía yêu quái kia để cứu Ly Luân khỏi cuộc chiến khốc liệt này.Ly Luân nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Chu Yếm, trái tim hắn như bị đâm xuyên qua. "Ngươi không thể… không thể làm A Yếm tổn thương…" Hắn thầm thì, nhưng cơ thể vẫn không ngừng đau đớn. Con yêu quái trước mặt hắn không cho hắn thời gian nghỉ ngơi, một đòn tiếp theo giáng xuống. Đúng lúc đó, một cú vung tay của Ly Luân bùng lên như một cơn sóng yêu lực dữ dội.Yêu lực của yêu quái và yêu lực cuồn cuộn của Ly Luân va chạm dữ dội, khiến không gian như vỡ vụn, bụi mù mịt bay lên che kín tầm nhìn. Nhưng khi làn sóng qua đi, Ly Luân bị đẩy lùi lại vài bước, cơ thể hắn run rẩy không thể kiểm soát, máu tươi bắn ra từ những vết thương, phủ kín cả áo hắn. Dù vậy, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, không có chút gì yếu đuối.Yêu quái lao đến, một cú đấm khổng lồ nhắm vào Ly Luân. Hắn không kịp tránh, cú đấm đánh trúng trực tiếp vào lưng hắn, khiến Ly Luân hét lên một tiếng đau đớn, cơ thể hắn như bị nát vụn, đập mạnh vào vách đá. Máu từ miệng hắn trào ra, hắn ngã xuống, đầu vướng vào những mảnh đá vỡ, tứ chi không còn sức lực."A Ly…!" Chu Yếm chạy đến, đôi tay nhỏ bé không ngừng lay gọi Ly Luân. Mắt nhóc nhòa đi vì nước mắt, nhưng cơ thể hắn cứng đờ, không thể làm gì hơn.Ly Luân nằm đó, máu từ những vết thương vẫn không ngừng rỉ ra, hắn thở dốc, cơ thể rệu rã. Ánh mắt lạnh lùng, lúc này trở nên mờ đi, nhưng đôi môi hắn vẫn khẽ mấp máy. "Yêu quái…"*Hắn thì thầm, dù đã kiệt sức, nhưng vẫn không quên bên mình còn có nhóc Chu Yếm. Hắn muốn kết thúc trận chiến, nhưng sức lực hắn đã gần cạn kiệt. Một lần nữa, hắn lại nhìn về phía Chu Yếm, đôi mắt tràn đầy sự kiên nhẫn và bảo vệ, như thể muốn nói rằng, hắn sẽ không bao giờ bỏ rơi nhóc.Chu Yếm đứng bên cạnh hắn, tay nắm chặt vết máu của Ly Luân, đôi mắt như sắp vỡ òa. "A Ly, đừng rời bỏ ta. Ta… ta ...".Nhưng trong khoảnh khắc đó, một cơn đau dữ dội chợt xuyên qua tim Ly Luân. Cảm giác như toàn bộ yêu lực trong cơ thể hắn đang bị rút cạn, khiến hắn đau đớn không thở nổi. Hắn muốn đứng dậy, nhưng cơ thể không nghe theo. Ánh sáng yêu lực của hắn nhạt dần."Đến ngươi rồi nhỉ? Con vượn nhỏ kia..hahaaa"."Ngươi..nói...cái..gì.. Muốn chạm vào ái nhân ta saoooooo".Từng chữ con yêu quái kia thốt ra như khiến cho Ly Luân phát điên. Ánh mắt hắn dần hé mở, nhìn thẳng về phía yêu quái đang lao đến tiểu Chu Yếm bên cạnh, sắc lạnh, giết chóc.Từng đợt cuồn cuộn bao trùm cả hang động, áp lực lớn rung chuyển dữ dội, Ly Luân nhẹ nhàng đứng dậy."Tiếp tục...đến lượt ta!".Yêu lực cường đại xanh thẳm của Ly Luân chợt bùng phát dữ tợn, hơn nữa, lớn hơn nữa. Con yêu quái kia đã cảm nhận được lượng yêu lực cực đại mà hắn chưa từng thấy bao giờ, chợt run lên. Nhưng một con yêu mạnh mẽ như hắn không thể thua một tiểu yêu trước mặt, hắn cười khinh bỉ Ly Luân.
"Tiểu yêu vẫn muốn tiếp tục sao?"."Đúng.. tiểu yêu Hoè quỷ ta.. phải giết ngươi!"."Hoè quỷ ư?.. ngươi? Thật sao?".Ly Luân khẽ nhếch mép: "Muốn thì tiếp, đừng nhiều lời!". Nói đoạn từng dây leo như những con rắn lớn trườn dài lao vun vút đến yêu kia. Khoá chặt tứ chi hắn, nhưng với cơ thể to lớn, hắn dễ dàng thoát ra được. Ly Luân lao đến "vút" nhanh đến mức hắn không kịp nhìn thấy.Hực..hựcTừng đòn tung ra như nhát dao đâm xuyên cơ thể to lớn kia. Yêu lực xanh thẳm xoáy sâu vào bên trong, phá nát tạng phủ. Hắn chỉ kịp kinh ngạc, nói những lời cuối."Hoè quỷ...đại yêu..ư?".Rầmmm!.Hắn ngã xuống, tan biến.
Lúc này, cơ thể nhói đau, máu tươi càng lúc rỉ ra ngoài càng nhiều, Ly Luân ngã phịch xuống nằm bất động."A Lyyyyy...hức..hức.. Ngươi..máu".Ly Luân khẽ xoa đầu nhóc, giọng nói nhẹ nhàng:
"Ta hứa...ta không sao...A Yếm!". Chu Yếm gật đầu, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy tay Ly Luân:
"Vì ta... ngươi..ngươi bị thương.. hức..hức A Ly".Ly Luân nhìn nhóc, trái tim như mềm đi.
"A Yếm ngoan nào. Ta nằm nghỉ chút. Nhé!"."Được..A Ly..hức.."Nhóc nước mắt đầm đìa, cúi người nằm xuống bên cạnh Ly Luân, ôm lấy cánh tay hắn như không muốn mất đi người bên cạnh.Sau một thời gian im lặng, hơi thở của Ly Luân dần đều đặn trở lại. Những vết thương trên cơ thể hắn tuy không thể chữa lành ngay lập tức, nhưng thời gian nghỉ ngơi giúp hắn lấy lại một chút sức lực. Dù còn yếu, cơ thể đầy vết thương, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên quyết. Khi tiểu Chu Yếm đôi mắt tròn ướt nhem lo lắng nằm bên cạnh, hắn thở hổn hển, nhưng cuối cùng, sức mạnh bên trong hắn lại một chút trỗi dậy. Với một cử động mạnh mẽ, hắn vươn tay ra, nâng bổng Chu Yếm lên trong lòng mình.Chu Yếm giật mình, vội vùng vẫy nhẹ: "A Ly, ngươi đang bị thương đừng bế ta!" Giọng nói của nhóc lộ rõ sự lo lắng, nhưng ánh mắt nhóc lại không thể che giấu nổi sự đau lòng khi nhìn thấy vết thương vẫn đang rỉ máu từ cơ thể Ly Luân.Ly Luân khẽ mỉm cười, đôi mắt sắc lạnh giờ chỉ còn chứa đựng sự dịu dàng không thể tả nổi.
"Ngoan nào," Hắn nhẹ nhàng nói, rồi đưa tay ra vén lông trắng tiểu Chu Yếm ra khỏi trán. Với một nụ hôn dịu dàng, hắn hôn lên môi Chu Yếm. Nhưng lần này, nụ hôn của hắn không chỉ có sự ngọt ngào như trước mà còn đầy vị tanh mùi máu. Máu từ vết thương của hắn đã chảy xuống, dính lại trên đôi môi, nhưng Ly Luân không hề tỏ ra đau đớn. Mọi thứ dường như không quan trọng nếu là ở bên Chu Yếm.Chu Yếm ngẩn người, đôi mắt có chút hoang mang và xúc động. Nụ hôn ấy khiến trái tim nhóc như tan chảy, nhưng cùng lúc cũng cảm thấy nỗi đau đớn từ Ly Luân.Sau khi hôn xong, ánh mắt dịu dàng nhìn nhóc một lần nữa. "Chúng ta đi thôi." Hắn nói, giọng khàn đặc vì mệt mỏi.Cả hai ra ngoài, tìm đến một con suối gần đó. Ly Luân nằm dưới tán cây cổ thụ, hổn hển thở.
Tiểu Chu Yếm khẩn trương vội vàng lấy nước từ con suối, mang đến để lau đi những vết máu trên cơ thể đầy vết thương của Ly Luân. Nhóc rươm rướm nước mắt, tay run run khi lau nhẹ qua những vết thương. Những vết thương trên cơ thể Ly Luân rất nghiêm trọng. Ly Luân tay run rẩy vuốt nhẹ giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ.Khi bóng tối dần bao phủ.Ly Luân dựa vào cây cổ thụ, thở đều. Tiểu Chu Yếm nắm chặt tay hắn, đôi mắt sáng lên. Nhóc muốn làm gì đó khiến tâm trạng Ly Luân tốt hơn.Thế là nhóc bắt đầu kể một câu chuyện ngắn về những điều vui vẻ cùng trải qua với Ly Luân.Chu Yếm líu ríu kể, cố gắng khiến Ly Luân vui lên, nhưng dù có kể gì, nỗi lo âu vẫn không thể thoát khỏi tâm trí nhóc. Nhóc nhìn Ly Luân, đôi mắt sáng ngời, ánh lên sự lo lắng. Cả hai nằm cạnh nhau, tay trong tay, một cảm giác bình yên nhưng đầy đau đớn.Đột nhiên, một cơn đau bất ngờ ập đến, khiến tiểu Chu Yếm khẽ kêu lên một tiếng. Nhóc nhìn vào tay mình, nơi một vết xước nhỏ bắt đầu rỉ máu. Vết xước này chỉ mới hình thành khi nhóc vô tình chạm phải viên ngọc phát sáng mà nhóc đã lấy từ trong hang động. Viên ngọc đó thật là kỳ lạ, và khi nhóc vô tình làm xước tay mình, một dòng độc nhẹ nhàng truyền vào, nhưng trong hang động tâm tối cả nhóc và Ly Luân đều không biết.Tiểu Chu Yếm ngơ ngác lặng lẽ đưa tay lên, cảm thấy một chút đau nhói từ vết thương, nhưng nhóc không thể khiến Ly Luân thêm lo lắng. Cảm giác đó lạ lắm, đau đớn nhưng cũng có gì đó kỳ lạ. Cả vết xước và viên ngọc kia đều đang khiến nhóc cảm thấy bất an.Ly Luân nằm cạnh, nhưng không nhận ra vết thương nhỏ ấy. Đêm tối quá đen, không có ánh sáng. Hắn nhìn Chu Yếm đang mím chặt môi, đôi mắt nhắm lại như muốn che giấu cơn đau. Hắn tưởng nhóc chỉ đang mệt mỏi, nhưng lại không hề biết rằng trong bóng tối này, nỗi đau lại tiếp tục gia tăng.Chu Yếm ngừng kể chuyện, nhưng Ly Luân không hề hay biết. Nhóc chỉ khẽ nắm chặt tay hắn, cố gắng không để cho đau đớn do độc tố. Giữa đêm khuya, chỉ có sự tĩnh lặng và những hơi thở của họ. Mỗi nhịp thở, cả hai đều cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của nhau.Trong đêm tối, trong cái không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng nước rì rầm từ con suối nhỏ, tiểu Chu Yếm không thể kìm nén được cảm giác đau đớn từ vết xước trên tay. Độc tố bắt đầu thấm vào cơ thể, nhẹ nhàng nhưng không ngừng lan ra, khiến thân thể nhóc đau đớn từng cơn. Mỗi nhịp thở, Chu Yếm cảm nhận được sự lạnh lẽo trong cơ thể mình, một cảm giác tê dại xâm chiếm từ đầu ngón tay rồi lan dần lên cánh tay, khiến mỗi cử động đều trở nên khó khăn. Đầu óc của nhóc mơ hồ, chóng mặt, như có một cơn sóng ngầm cuốn đi mọi suy nghĩ. Chu Yếm nhắm chặt mắt, nhưng không thể nào ngừng rên rỉ. Những cơn đau thấm vào từng khớp xương, khiến nhóc không thể yên lặng thêm nữa. Nhóc vặn vẹo cơ thể, cố gắng chịu đựng, nhưng tiếng thở hổn hển và những tiếng rên rỉ không thể kiềm chế cứ bật ra khỏi miệng. Mỗi cơn đau đều khiến nhóc thấy như bị xé toạc, nhưng vẫn không dám kêu la quá lớn, sợ làm Ly Luân lo lắng thêm."A... Ly... đau quá..." Câu nói bật ra khỏi miệng của Chu Yếm, mơ hồ như một lời thì thầm. Cả cơ thể nhóc run lên, đôi mắt đỏ hoe vì đau đớn.Ly Luân, đang nằm bên cạnh, ngay lập tức nghe thấy âm thanh ấy. Hắn nhìn tiểu Chu Yếm, đôi mắt lạnh lẽo giờ đầy sự lo lắng và căng thẳng. Mặc dù thân thể hắn vẫn còn đầy vết thương, sức lực chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng nghe thấy tiếng rên rỉ của Chu Yếm, hắn lập tức ngồi dậy, đôi tay run rẩy ôm lấy nhóc trong bóng tối."A Yếm?" Ly Luân khẽ gọi, giọng hắn lộ rõ sự lo âu. "Sao thế A Yếm?".Chu Yếm không thể trả lời ngay, chỉ thở hổn hển, đôi mắt nhắm chặt và cơ thể cứ liên tục run lên. "Đau... quá... A Ly..." Cơn đau từ độc tố trong người cứ dâng lên như những con sóng vỡ vụn, khiến mỗi lời nói của nhóc đều bị ngắt quãng. Ly Luân cảm nhận được sự khác biệt trong giọng nói của Chu Yếm, và ngay lập tức, hắn đưa tay ra, nắm lấy cánh tay nhóc, cảm thấy sự run rẩy bất thường. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không ngừng lo sợ. "A Yếm, ngươi làm sao vậy? Nói cho ta biết đi."Chu Yếm lắc đầu, vẫn không thể cầm được những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng mình. "Đau... không chịu nổi..." Nhóc nghẹn ngào, khó khăn nói thành lời. Một cơn đau dữ dội lại ập đến khiến nhóc không thể thở nổi, thân thể nhỏ bé co lại, như muốn tránh khỏi những dòng độc đang lan tỏa khắp cơ thể.Ly Luân nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt hắn mở lớn, không dám tin vào những gì đang xảy ra. Hắn hối hả bế Chu Yếm lên, dù cơ thể mình cũng còn đầy vết thương, nhưng lòng không thể để nhóc phải chịu đựng như thế này. "Cố lên, A Yếm, ta sẽ đưa ngươi đến nơi an toàn."Nhưng Chu Yếm đã không còn đủ sức để đáp lại. Lồng ngực nhóc phập phồng, đôi mắt vẫn nhắm chặt, nước mắt không ngừng rơi xuống má. Từng giọt, từng giọt nước mắt đó như thể thấm vào trái tim Ly Luân, khiến hắn đau đớn không thôi.Những tiếng rên rỉ của Chu Yếm, dù nhỏ nhưng lại như những đòn đánh vào tim Ly Luân. Hắn nhìn thấy sự đau đớn hiện rõ trên gương mặt nhóc, cảm thấy như chính mình cũng đang bị cắt xẻ từng chút một. Cảm giác bất lực khi không thể làm gì cho Chu Yếm khiến Ly Luân như lạc mất bản thân."Đừng sợ, A Yếm... ta sẽ không để ngươi phải chịu đựng" Ly Luân nói, nhưng giọng hắn không còn chắc chắn như mọi khi. Hắn bế nhóc lên, ôm lấy vào lòng, liều mạng tìm kiếm một cách giải quyết, dù biết rằng tình trạng của Chu Yếm đang ngày càng tồi tệ.Trong đêm tối, Ly Luân với cơ thể tàn tạ đầy vết thương, sức lực gần như kiệt quệ, nhưng trái tim hắn vẫn không ngừng đập vì một lý do duy nhất-tiểu Chu Yếm. Nhóc đã chịu đựng quá nhiều cơn đau đớn, và Ly Luân biết rằng nếu không tìm được ai giúp, tình trạng của Chu Yếm sẽ càng tồi tệ hơn. Mặc dù chính hắn cũng đang không kém, nhưng sự lo lắng và tình yêu dành cho Chu Yếm mạnh mẽ hơn tất cả. Hắn ôm chặt nhóc trong tay, từng bước lê lết đi trong bóng tối, mắt nheo lại khi cơn đau từ vết thương của mình trỗi dậy.Sau một lúc, khi gần như mất hết hy vọng, Ly Luân bất chợt nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ nằm khuất trên dốc núi. Trong sự tuyệt vọng, hắn không còn nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết rằng đó là cơ hội cuối cùng để cứu lấy Chu Yếm. Hắn tiến đến gần, gõ cửa mạnh mẽ, nhưng giọng hắn đã khàn đi vì đau đớn và mệt mỏi.Cốc..cốc...cốc!Cửa đã mở."Ngài giúp ta cứu nhóc với" Ly Luân cất giọng khẩn cầu, đôi mắt đỏ hoe, đầy sợ hãi.Hắn không thể kiềm chế được cảm xúc, quỳ xuống trước cửa nhà trong sự tuyệt vọng. "Ta xin ngài, quỳ xuống xin ngài cứu nhóc."
Ly Luân không biết mình có thể cầu xin bao lâu nữa, chỉ hy vọng rằng người nào đó sẽ nghe thấy và cứu lấy Chu Yếm.Anh Chiêu nghe thấy tiếng gọi cầu cứu. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt—một thiếu niên xinh đẹp, đầy vết thương, đang ôm trong tay con vượn trắng nhỏ đang quằn quại trong cơn đau đớn, mắt ngài không khỏi xót xa. Anh Chiêu nhanh chóng bước ra, nét mặt nghiêm nghị nhưng đầy thương cảm."Vào trong nhanh nào".
Anh Chiêu nói, giọng đầy quyết đoán nhưng không thiếu sự dịu dàng. Người kéo cả hai vào trong nhà, nơi không gian ấm áp và an lành, một nơi duy nhất có thể giúp Chu Yếm lúc này.Trong nhà, ánh sáng dịu dàng từ những ngọn đèn lồng vàng vọt chiếu sáng, và bầu không khí tĩnh lặng giúp Ly Luân có chút yên tâm. Anh Chiêu lập tức ra hiệu cho Ly Luân đặt Chu Yếm lên một chiếc giường nhỏ, trước khi ngài vội vã thu thập các dược liệu trong đêm tối."Yên tâm, ta sẽ giúp nhóc."
Anh Chiêu khẽ nói, giọng như đang an ủi cả hai. Người bắt đầu làm những động tác thành thục, tay nhanh nhẹn trộn các loại dược liệu, pha chế thuốc chữa độc. Mùi thuốc nồng, nhưng lại mang theo cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng, như một lời hứa sẽ cứu chữa cho Chu Yếm.Ly Luân đứng bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi Chu Yếm. Hắn nắm lấy tay nhóc, cảm nhận từng cơn thở yếu ớt của nhóc, lòng đầy lo lắng.
"A Yếm, ngươi nhất định sẽ không sao đâu,"*hắn thì thầm, như muốn tự trấn an chính mình. Nhưng trong lòng hắn, nỗi sợ hãi vẫn không ngừng dâng lên, lo lắng rằng có thể sẽ không cứu được Chu Yếm.Anh Chiêu đưa một chén thuốc lên, nhẹ nhàng đỡ đầu Chu Yếm dậy để cho nhóc uống. Mỗi ngụm thuốc đều là hy vọng, là lời nguyện cầu cho nhóc qua cơn nguy kịch này. Khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Chu Yếm từ từ dịu lại, cơ thể nhỏ bé không còn quằn quại như trước nữa, nhưng vẫn còn yếu ớt và mệt mỏi.Ly Luân ngồi bên giường, chăm chú nhìn từng phản ứng nhỏ nhất của Chu Yếm. Dù là chút dấu hiệu hồi phục cũng khiến trái tim hắn dịu đi một phần, nhưng vẫn không thể yên tâm cho đến khi thấy nhóc hoàn toàn khỏe lại. -"Đa tạ ngài...ta..ta không có gì để báo đáp!".
-"Ngươi tên là gì?".
-"Ta tên Ly Luân...nhóc con vì sao lại như thế, thưa ngài?".
-"Nhóc bị trúng độc!".
-"Độc ư?"
-" Đúng..độc này có trong những viên đá sáng lấp lánh như ngọc".Ly Luân hoảng sợ, rút viên đá phát sáng kia từ trong túi nhỏ, vì Chu Yếm thích nên Ly Luân phải giữ lại. Hắn hai tay đưa cho Anh Chiêu xem viên đá sáng.-"Đây, phải viên đá này không thưa ngài?".
-"Ta là Anh Chiêu, sơn thần Côn Luân sơn này, đây đúng là viên đá mang độc đấy, có thể do nhóc này đã bị xước nhẹ!".Anh Chiêu quên bén mất, thiếu niên đứng trước mặt người cũng đầy rẫy vết thương rướm máu.
-"Các ngươi làm gì mà thương tích thế kia?".
-"Bọn ta...đánh nhau! Nhóc con của ta thấy một hang động, phát ra ánh sáng, nhóc chỉ nhặt viên đá tên yêu quái trong đấy liền muốn giết nhóc!".Anh Chiêu nhướng mày khó tin.
-"Thế nên vì bảo vệ nhóc kia, ngươi đánh nhau với hắn?".
-"Đúng..hắn đánh ta trọng thương.. muốn tiếp tục giết nhóc, ta liều mạng với hắn!".
-"Ngươi..giết tên đấy..thật à?".
-"Đúng vậy, ngài sao thế?".Vừa rửa lại vết thương, vừa băng bó cho Ly Luân mà Anh Chiêu không khỏi rùng mình.
-"Tên đấy nổi tiếng hung ác, không yêu quái nào vào hang của hắn vì thứ ánh sáng kia, mà lại sống sót, ngươi đã giết hắn?".
-"Đúng thưa ngài..ta không giết hắn, hắn sẽ đả thương nhóc con của ta!".Băng bó xong, mặt đối mặt, Anh Chiêu từ tốn hỏi.
-"Ta hỏi nhé! Chân thân ngươi là gì thế?".
-"Đại yêu Hoè quỷ Ly Luân!".
-"Quả không hổ danh đại yêu, nhưng nhóc kia là thế nào? Sao ngươi bảo vệ nhóc không tiếc mạng sống?".Ly Luân nhìn vào gương mặt phúc hậu của Anh Chiêu, hắn không ngờ trong đêm tối, lại có người giúp hắn cứu lấy tiểu bạch hầu.
-"Nhóc là ái nhân của ta..là tiểu bảo bối của ta!".
-"Ngươi trẻ vậy mà có ái nhân rồi à".Anh Chiêu vuốt chòm râu dài nhìn Ly Luân ngơ ngác cười khà khà.
-"Ngươi mệt rồi đúng không? Đi bên ngoài, có phòng trống đấy".
-"Cho ta được ở cùng với nhóc được không?".
-"Khà..khà.. được chứ..nhưng chỉ hơi khó chịu cho ngươi thôi".
-"Cảm ơn ngài".Anh Chiêu xoa đầu Ly Luân dịu dàng.
-"Có muốn ở lại cùng ta không?".
-"Ở lại ư?..ta sẽ hỏi nhóc thử, cho ta thời gian được không?".
-"Được, được, ta ra ngoài. Ngươi nghỉ ngơi đi!".Ly Luân gật đầu, rồi tiến nhẹ lại nơi giường nhỏ của Chu Yếm. Tiếng thở đều đều của nhóc con khiến tim hắn bớt hoảng loạn, hắn đã rất sợ..sợ rằng mất đi tiểu Chu Yếm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store