ZingTruyen.Store

Ly Ta Mocha Chocolate Trang

Có nhận định rằng, giới tính thuộc về kiến tạo xã hội*. Với đứa trẻ gần như quanh năm đều cách li với xã hội để dưỡng bệnh như Trình Nhất Tạ, báo cáo giới tính thứ hai được bác sĩ gửi đến sau khi xét nghiệm cũng không là gì hơn mực đen trên giấy trắng.

*nguyên văn tiếng Anh là gender is socially constructed, tức muốn nói giới tính được định nghĩa qua các tương tác của con người, chứ không phải là một sự tồn tại trong thực tế khách quan.

Cậu không bình luận câu nào, chỉ đưa mắt nhìn em trai sinh đôi Trình Thiên Lý vẫn mắt chữ A mồm chữ O dòm kết quả lom lom, rõ là không mảy may quan tâm đến phản ứng nhạt nhẽo của người bên cạnh.

"Anh...," đôi mắt to tròn rồi cũng trân trối hướng đến anh trai, "Anh có nghĩ bọn họ nhầm không anh...?"

Trình Nhất Tạ nhìn từ đơn to rõ được in phía dưới tên mình rồi thuận tay gấp mảnh giấy lại, đặt sang tủ đầu giường.

"Có thể," cậu lắc đầu, "Anh cũng không biết."

Dù sao, những chuyện này cũng không quan trọng với những kẻ mệnh ngắn mà, phải không?




Pheromone Trình Thiên Lý toả hương chocolate trắng khắp bốn phía, ngọt ngào như con người em vậy, dễ dàng khiến người gặp người thương. Đứa nhỏ ngốc nghếch, thuần phác như thế, không thể trách các y tá đi đi lại lại nhận nhầm nó thành một omega nhỏ trắng trắng, mềm mềm.

Nếu không có sự kiện đánh dấu sự thay đổi phải có trong cách sinh hoạt của cả hai, hẳn là Nhất Tạ cũng sẽ quên mất việc Thiên Lý nhà cậu thế mà lại là một alpha.

Trình Thiên Lý ôm mối nghi ngờ nhất định với kết quả xét nghiệm giới tính kia, đến gần kì phát tình đầu tiên của Nhất Tạ được bác sĩ chẩn đoán liền khăng khăng đòi một liều thuốc ức chế của omega phòng hờ tình huống xấu nhất. Trình Nhất Tạ không cản được, cuối cùng chỉ có thể mệt mỏi nằm trên giường, nghe Thiên Lý bị bác sĩ mắng xối xả vì tội uống bậy thuốc.

Vờ như không để ý đến em trai ngốc còn dám phản kháng hai câu, Trình Nhất Tạ kéo chăn che đầu, bị cảm giác xâm lược mong manh lẫn giữa hương chocolate thơm ngọt làm cho cả người hơi tê dại.




Thể chất vốn mang bệnh, thành ra kì sinh lý cũng ảnh hưởng đến Trình Nhất Tạ nhiều hơn người khoẻ mạnh bình thường. Không ai đoán được tác dụng phụ của thuốc ức chế có thể hành hạ một bệnh nhân đến mức độ nào, thế là chẳng dám kê cho cậu liều lượng cao hơn thông thường.

Hai viên uống con nhộng cũng không thể ngăn được kì phát tình dày vò cậu đến chết đi sống lại. Nhất Tạ có dành thời gian tự đi tìm hiểu một chút, cũng biết omega không có alpha trong thời kì này có điểm chung là sẽ khó chịu không thôi, nên pheromone cũng tự nhiên càng gây mê hoặc mạnh mẽ. Được bệnh viện cho phép, cậu làm lơ Thiên Lý nước mắt lưng tròng, ôm chăn cùng gối sang một phòng bệnh trống mà tự cách ly. Cậu không muốn vì hormone bất ổn định mà gây hại cho em trai, cũng không muốn em phải chứng kiến bộ dáng chật vật của mình.

Phát tình đối với Nhất Tạ giống một cơn sốt ác liệt hơn một cơn động dục,  kéo dài ba ngày liền. Cậu liên tục ở trong trạng thái sống không bằng chết: cổ họng khô nóng, đầu đau như búa bổ, thân thể đau nhức, phía dưới ngứa ngáy lại trống rỗng khiến cậu chẳng biết phải làm sao. Cảm giác bất an và cô độc từ lâu đã không xuất hiện trở lại, còn như được phóng đại vạn lần, như con quái vật khổng lồ nuốt chửng lấy cậu, không chừa lấy một vụn thịt mẩu xương.

Ngủ một giấc sẽ qua, cậu tự nhủ, cố gắng phong bế các giác quan mà nhắm nghiền hai mắt, cầu cho mọi đau đớn sẽ sớm buông tha.

Trình Thiên Lý không biết anh nó ở một mình phải trải qua những gì, chỉ biết mỗi khi Nhất Tạ về sẽ trông tàn tạ không thôi. Tóc cậu bết vào khuôn mặt trắng bệch, mắt đỏ au ngấn nước, môi bị cắn đến rỉ máu, từ đầu đến chân phủ một tầng mồ hôi. Em đau lòng không thôi, nhưng muốn hỏi thăm cũng không được. Thiếu niên mệt mỏi thường ngay lập tức chui lên giường mà ngủ một giấc thật dài đến tận hôm sau, đến lúc dậy thì lơ đẹp Thiên Lý nếu cậu dám nhắc đến kì phát tình.

Trình Thiên Lý lén hỏi bác sĩ làm sao có thể giúp anh trai một chút.

"Anh ơi," alpha bé nhỏ ôm gấu bông đến cạnh giường anh mình, nhìn cậu trai đang đưa lưng về phía mình đọc sách, "Hay là lần sau anh mang ngài gấu theo ạ? Ngày nào em cũng ôm, nên sẽ có mùi của em... Bác sĩ bảo mùi của alpha có thể khiến anh đỡ khổ chút xíu đó."

Trình Thiên Lý chưa từng uống cà phê, lại nghe đắng nên ngày trước chưa từng có ý muốn thử. Nhưng mà, pheromone của Nhất Tạ rất thơm. Hương cà phê ở bên cạnh giúp em cảm thấy rất an toàn, thế là Thiên Lý cũng vô thức sinh ra niềm yêu thích với loại đồ uống nó chưa bao giờ nếm qua.

Nhất Tạ khẽ động đậy trong chăn. Thiên Lý đoán được là anh nó đã nghe rõ, thế mà, chẳng hiểu sao, lại không nói tiếng nào. Thinh lặng kéo dài khiến không khí phòng đặc quánh, ngột ngạt. Thiên Lý không dám lên tiếng, cũng không lui bước, lặng lẽ tìm trấn an từ pheromone cà phê nhàn nhạt thân quen, sợ sệt mà kiên trì chờ anh nó đáp lời.

"...Ừm."

Trình Thiên Lý mắt tròn xoe.

"Cảm ơn."

Nó cười ngây ngô, xán lạn. Nếu không phải Nhất Tạ lập tức phất tay đuổi nó về giường, Thiên Lý đã nhào lên ôm chầm lấy người ta một cái thật chặt, bù đắp an ủi cho ba hôm anh trai phải một mình chật vật ở nơi em không được phép đến.

Vô tư như Thiên Lý cũng biết anh trai săn sóc, bảo vệ nó như thế nào. Em cũng muốn sớm trưởng thành để trở thành chỗ dựa cho Nhất Tạ như thế.




Kỳ mẫn cảm đầu tiên của Trình Thiên Lý đến không lâu sau đó.

Trình Nhất Tạ vừa ra khỏi cửa đầu tiên đã thấy có ổ chăn to to ngọt lịm hương chocolate trắng chiếm dụng giường mình, liền cau mày đưa tay che lại mũi và miệng, tốn thêm vài giây mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Pheromone alpha dày đặc khiến Nhất Tạ không thoải mái bao nhiêu, lại còn có chút kinh hãi, nhưng đối phương lại là em trai mình...

"Thiên Lý?"

Nghe tên được gọi, đứa nhỏ vốn đang vùi mặt vào gối trắng chậm chạp nghiêng khuôn mặt đỏ gay ướt sũng nước mắt, đưa mắt tìm người mới vào phòng. Tóc em rối bù lên, làm nổi bật biểu cảm sợ hãi và thống khổ không nên xuất hiện trên ngũ quan non nớt. Trong vòng tay em là kiện áo mà Nhất Tạ nhớ cậu vừa mặc hôm qua.

Nhìn vải bông bị ép đến nhàu nhĩ, lại nhìn bộ dạng Trình Thiên Lý, Trình Nhất Tạ cảm thấy như có khối đá nặng đè nát lòng mình.

Thiên Lý của cậu, từ thể xác đến tâm hồn, đang đau đớn, đang khổ sở. Giống như cậu trong căn phòng tối chỉ vài hôm trước.

Một cỗ thống hận trào lên cổ họng thiếu niên. Cớ sao vận mệnh quái ác này lại đưa tay chọn lấy hai người họ?

Cậu không biết kiếp trước cậu đã gây nên tội gì mà kiếp này phải lấy cả thân thể cùng tinh thần của chính cậu và Trình Thiên Lý ra trả nợ như thế.

Thiên Lý nhà cậu tốt như vậy lại bị bệnh tật làm khó liên miên. Em còn trẻ thế này, đúng ra phải tận hưởng thanh xuân đẹp đẽ nhất, rồi lớn lên thật hạnh phúc: đi làm, lấy vợ, sinh con như bao người, chứ không phải bị giam bởi bốn vách tường trắng, bầu bạn cùng thuốc thang, được ngày nào hay ngày ấy...

"...Anh ơi."

Bàn tay nóng hầm hập chợt giữ lấy cổ tay Nhất Tạ, kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ như lũ cuốn. Nâng mắt thấy Thiên Lý muốn bò ra khỏi giường, thân thể cậu lập tức hành động trước khi kịp suy nghĩ, tiến đến rồi dùng cả hai tay đè vai đối phương, ép alpha nhỏ trở lại giường.

"Nằm ngoan," Nhất Tạ mím môi, "Để anh đi tìm thuốc ức chế."

Năm ngón tay vẫn giữ lấy cậu bỗng dùng sức. Một làn khí thế đặc trưng của alpha chợt ập tới, khiến thiếu niên omega choáng váng, theo bản năng muốn lùi đi.

Thiên Lý nhìn cậu, mắt ngấn nước, biểu cảm không một tia đe doạ nào.

"Anh ơi, anh thơm quá," giọng em khàn đặc đến đáng sợ, nhưng vững vàng hơn trước. Em kéo Nhất Tạ đến bên giường, tự mình nằm gọn sang một bên, "Nằm với em... có được không ạ? Chỉ một chút thôi. Em rất thích... mùi của anh..."

Mùi hương của omega đối với alpha trong kì mẫn cảm có tác dụng trấn an rất hiệu quả, giống như mùi hương của alpha với những omega đang phát tình.

Trình Nhất Tạ nhấc tay không bị em trai giữ lấy, chạm nhẹ vào vòng bảo hộ omega quanh cổ mình. Gọi là vòng bảo hộ, nhưng đây chỉ là kiểu dáng đơn giản nhất làm từ vải thun, hiệu quả không thể bằng vòng nhựa hay kim loại...

Bản thân Nhất Tạ không lo sợ việc này. Nếu bị cắn, thì phẫu thuật cắt tuyến thể, tháo bỏ đánh dấu là xong. Ngược lại, nếu Thiên Lý bị phát hiện là đã đánh dấu chính anh trai mình, e là những gì có thể xảy ra sau đó sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu.

Trình Thiên Lý dường như hiểu cậu đang nghĩ gì. Em buông tay cậu ra, chuyển sang nắm lấy vạt áo. Có vẻ như sự xuất hiện của một omega bằng xương bằng thịt đã giúp em cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Đôi mắt tròn xoe vẫn hướm nước chứa đầy khẩn cầu không dám nói ra, trông như cún nhỏ bị chủ bỏ rơi, khiến lòng dạ Nhất Tạ cũng mềm như nước.

Cậu không thể từ chối đứa ngốc này.

"Em hứa sẽ ngoan mà," Thiên Lý mỉm cười yếu ớt, lặp lại mong muốn của em, "Anh nằm với em nhé?"

Nhất Tạ thở dài, ngồi xuống bên giường, đưa tay vỗ sườn mặt nóng bừng của em trai, nhỏ giọng răn đe, "Cấm cắn bậy."

Đứa nhỏ gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn vô cùng.

Thiếu niên chen vào, nằm cạnh đứa trẻ có diện mạo cùng vóc dáng giống y hệt mình. Giường bệnh này, một người cỡ cậu nằm thì tương đối thoải mái, nhưng hai người thì trở nên chật chội khó chịu, buộc Nhất Tạ phải xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về Thiên Lý, lắng nghe hơi thở đều đặn của người phía sau mà chậm rãi buông gánh nặng trong lòng.

Một cánh tay chợt vươn đến, vắt ngang qua eo Nhất Tạ, kéo cậu vào một cái ôm hờ. Hương chocolate ngọt ngây người mạnh mẽ chiếm lấy các giác quan của cậu như xiềng xích, không cho phép cậu phản ứng, để tấm thân ấm áp kia hoàn toàn dán vào lưng cậu. Thiên Lý chôn mặt vào gáy cậu, tham lam dính sát vào tuyến thể được giấu dưới chiếc vòng bằng vải đen mong manh.

Trình Nhất Tạ cứng đờ người. Vải thun thật ra tương đối kiên cố, được thiết kế cũng đã tính vào sức lực của một alpha đang trong kỳ mẫn cảm. Tuy vậy, lý trí cùng bản năng omega vẫn không ngăn được cậu có ý muốn tránh đi...

Nhưng Trình Thiên Lý hứa được là làm được, chỉ ôm lấy Nhất Tạ, mượn pheromone của thiếu niên làm bảo hộ cùng niềm ủi an. Âm thanh trong phòng chỉ còn ù ù tiếng điều hoà và hai nhịp hô hấp đã sớm hợp thành một. Cảm thấy cơ thể Thiên Lý dần thả lỏng, nhiệt độ cũng không còn cao đến đáng sợ như trước, Trình Nhất Tạ mới nhẹ nhàng nhấc tay em ra mà ngồi lên. Cậu cẩn thận tìm ống tiêm chứa thuốc ức chế cho alpha trong ngăn kéo.

Động tác thuần thục như khi được nhân viên bệnh viện hướng dẫn, cậu bình tĩnh khử trùng, tiêm thuốc, rồi cầm máu cho em trai, cẩn thận từng giây một để không đánh thức Thiên Lý. Vứt kim tiêm và găng tay đã sử dụng vào thùng rác y tế rồi, Nhất Tạ mới đứng bên cạnh giường, quan sát đứa nhỏ mắt đã nhắm, môi cong cong, lại còn nói mớ, vô tâm vô tư mà chìm trong mộng đẹp.

Thiếu niên đưa tay khẽ vuốt lên mái tóc mềm, thầm nghĩ bộ dạng này của Thiên Lý thật hợp với em làm sao.

"Ngủ ngon nhé," cậu cất lời, nghĩ nghĩ, rồi thêm vào, "Ngày mai sẽ tốt hơn."

Cứ ngốc ngốc như vậy, vui vẻ như vậy là đủ rồi. Mọi sóng gió ngoài kia, đã có Trình Nhất Tạ sẵn sàng thay em gánh vác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store