Ly Luan X Chu Yem Ly Thuy Hanh Chu
Giờ học bắt đầu với sự tập trung của cả lớp, nhưng không khí vẫn râm ran từ những ánh mắt thi thoảng liếc về phía hai người ngồi cạnh nhau. Thầy giáo bắt đầu bài giảng, nhưng Ly Luân chẳng mấy hứng thú. Anh chống cằm, lười biếng nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn phớt lờ những con chữ đang được viết lên bảng.Chu Yếm thì ngược lại. Cậu vẫn chăm chú ghi chép, ngòi bút di chuyển nhanh chóng trên trang giấy. Bất giác, cậu nghe tiếng lật sách từ bên cạnh. Quay sang, Chu Yếm phát hiện Ly Luân đang cầm ngược quyển sách giáo khoa."Cậu đang làm gì thế?" Chu Yếm hỏi, giọng pha chút khó hiểu.Ly Luân ngước lên, nở nụ cười nhàn nhạt. "Đọc sách, không thấy sao?""Ngược sách mà cũng đọc được à?" Chu Yếm nhíu mày, ánh mắt thoáng chút chế giễu.Ly Luân nhún vai. "Tôi chỉ cần biết cậu đang viết gì. Còn sách này, có lẽ để đấy làm cảnh thôi."Câu trả lời khiến Chu Yếm hơi sững lại. Cậu quay mặt đi, không thèm tranh cãi nữa, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên như muốn cười.Thầy giáo thông báo chia nhóm cho bài thảo luận, và ánh mắt của Ly Luân không hề rời khỏi Chu Yếm. Cả lớp xôn xao, mỗi nhóm đều có sự phân công khác nhau, nhưng khi đến lượt, thầy giáo gọi tên Chu Yếm và các thành viên "Chu Yếm sẽ là nhóm trưởng, và nhóm của các bạn sẽ gồm Ly Luân, Lâm Tiêu và Ngạo Ái Âm," thầy giáo nói.Chu Yếm ngẩng lên nhìn, rồi lại liếc qua cậu bạn bên cạnh, cậu bất ngờ khi thấy Ly Luân vẫn bình thản không có vẻ gì là khó chịu, thậm chí còn có chút hứng thú. Trái lại cậu có chút không hài lòng với việc phải làm việc chung với Ly Luân, dù sao Ly thiếu đó giờ nổi tiếng không bao giờ lên lớp học hành gì, vậy chẳng phải là chấp một thành viên?Còn Lâm Tiêu và Ngạo Ái Âm, hai cô gái xinh đẹp nhất nhì khối thì khỏi phải bàn, không chỉ có vẻ ngoài mà tri thức cũng rộng mở, cả hai dắt nhau tới trước bàn Chu Yếm."Xin chào, mình là Lâm Tiêu, rất vinh dự khi được làm việc chung với Ly thiếu, đặc biệt là học bá của chúng ta " Lâm Tiêu nở nụ cười nhẹ, giơ tay ra trước mặt Chu Yếm, ánh mắt không khỏi tia từng biểu cảm trên gương mặt cậu với vẻ đầy thích thú"Ngạo Ái Âm, mong được hợp tác tốt với mọi người," cô gái bên cạnh cũng lên tiếng, giọng cô có chút lạnh lùng nhưng lại không ngừng để ý chàng trai mái tóc xám khói rối bời kiaChu Yếm chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, trong khi Ly Luân chỉ liếc qua các bạn nữ một cách lãnh đạm, đôi mắt vẫn dán chặt vào Chu Yếm. Anh khẽ nói "Công việc nhóm này có vẻ thú vị đấy. Nhớ giúp đỡ nhau nhé. Học bá"Những lời nói của Ly Luân như thể đang thách thức sự kiên nhẫn của Chu Yếm, khiến cậu cảm thấy bực bội. Nhưng cậu không tỏ thái độ gì, chỉ lạnh lùng trả lời "Tôi sợ cậu chỉ tổ cảm chân tôi" Lâm Tiêu và Ngạo Ái Âm nhìn nhau, rồi quay sang Ly Luân, có vẻ như cả hai đều rất hào hứng, nhưng cũng biết rằng không khí trong nhóm có chút căng thẳng.Thầy giáo thông báo một tin quan trọng sau khi chia nhóm "Dự án lần này sẽ kéo dài suốt một tháng. Các nhóm sẽ tự lên kế hoạch, phân chia công việc, và cuối cùng thuyết trình trước lớp. Chủ đề là 'Khám phá lịch sử qua góc nhìn hiện đại'. Tinh thần đồng đội sẽ là yếu tố quyết định điểm số của các bạn."Cả lớp bắt đầu xì xào, đặc biệt là nhóm của Chu Yếm và Ly Luân. Lâm Tiêu vui vẻ lên tiếng "Thật tốt, chúng ta có hăn một tháng để chuẩn bị, cũng là cơ hội để chúng ta hiểu nhau hơn"Chu Yếm thì chẳng mấy hào hứng, cậu nhàn nhạt lật sách, rõ ràng không muốn phải dành quá nhiều thời gian với những người khác.Nhưng Ly Luân thì hoàn toàn trái ngược, ánh mắt của anh lóe lên sự thích thú. Anh cúi xuống bàn, hơi nghiêng người về phía Chu Yếm, giọng trầm thấp đầy khiêu khích "Nghe thấy không, học bá? Một tháng liền phải ở cùng tôi. Cảm giác thế nào?"Chu Yếm ngẩng đầu, ánh mắt khẽ động, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ thờ ơ. Cậu lạnh lùng đáp "Cảm giác à? Chỉ cần cậu không gây phiền phức là được."Lâm Tiêu cố gắng hòa giải bầu không khí "Thôi nào, mọi người! Đừng căng thẳng thế. Chúng ta phải đồng lòng mới làm ra kiệt tác đuợc chứ "Ngạo Ái Âm cũng gật đầu đồng tình.Nhóm bắt đầu thảo luận sơ bộ. Ly Luân không ngừng tìm cách gây sự chú ý của Chu Yếm trong khi cậu luôn cố tỏ ra xa cách. Sau khi buổi học kết thúc, cả bốn quyết định tối sẽ tập trung nhà Chu Yếm tiếp tục thảo luận, cậu nhanh chóng thu dọn bước ra khỏi phòng học, Ly Luân cũng lững thững bước theo." Cậu cứ đi theo tôi làm cái gì vậy Ly Luân?" Chu Yếm dừng lại, khẽ nhíu mày nhìn Ly Luân, giọng điệu bất lực khó hiểuLy Luân chỉ cười, vẻ mặt tỉnh bơ "Tôi vẫn muốn ăn cơm cậu nấu."Trên đường về, con phố nhỏ im ắng, chỉ còn tiếng bước chân hai người vang lên nhè nhẹ. Chu Yếm bước phía trước, vẻ mặt như thường ngày, trầm lặng và lạnh nhạt. Ly Luân theo sau, đôi mắt như đang chìm trong những suy nghĩ phức tạp."Nhà tôi..." Ly Luân bỗng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. Giọng anh trầm xuống, khác hẳn sự tùy hứng thường ngày. "Từ nhỏ đã chẳng có chút ấm áp nào. Cha mẹ tôi ly thân, ba tôi... chỉ biết đến công việc. Thứ duy nhất tôi học được từ ông ấy là làm thế nào để trở thành người thừa kế gia tộc."Chu Yếm hơi chậm bước lại, nhưng không quay đầu. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe."Cậu chắc sẽ thấy buồn cười, nhưng tôi thấy ấm áp khi ăn bữa cơm cậu nấu" Ly Luân cười nhạt, như đang chế giễu chính mình.Lời nói của anh khiến Chu Yếm bất giác dừng chân. Cậu quay lại, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, như đang cân nhắc điều gì. Không nói thêm lời nào, Chu Yếm mở balo, lấy ra một chiếc trống bỏi nhỏ nhắn được bọc kỹ trong túi vải. Anh không hiểu sao, khi nghe những lời nói u buồn của Ly Luân, lòng cậu bỗng nảy sinh cảm giác muốn làm điều gì đó."Cầm lấy." Chu Yếm đưa chiếc trống bỏi về phía Ly Luân, giọng điệu vẫn bình thản nhưng lại mang một sự chân thành khó nói.Ly Luân nhìn chiếc trống bỏi, ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu. "Đây là gì?""Chiếc trống bỏi hôm qua ở gian hàng đó. Tôi đã mua nó." Chu Yếm nói, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đầy nghi hoặc của Ly Luân. "Tặng cậu. Tôi không thích nợ người khác, coi như trả ơn chuyện hôm qua cậu tặng ô cho tôi."Ly Luân cầm lấy chiếc trống, bàn tay chạm vào bề mặt gỗ mộc mạc. Anh khẽ xoay nó, âm thanh vang lên nhẹ nhàng, như đánh thức điều gì đó sâu trong tâm trí."Cậu thật sự mua nó... chỉ vì không muốn nợ tôi?" Ly Luân hỏi, ánh mắt khó đoán nhìn Chu Yếm.Chu Yếm quay mặt đi, tránh ánh nhìn của anh. "Đúng thế, chứ cậu nghĩ là gì?"Nhưng thực ra, chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại muốn mua nó. Từ khoảnh khắc nhìn thấy chiếc trống bỏi đó, một cảm giác lạ lùng đã len lỏi trong lòng.Ly Luân nhìn cậu hồi lâu, rồi khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng chứa đựng điều gì đó sâu sắc hơn. "Cảm ơn. Lần đầu tiên tôi được nhận thứ gì đó từ người khác"Chu Yếm không đáp, chỉ tiếp tục bước đi. Nhưng trong lòng, cậu cảm thấy như vừa làm đúng điều gì đó, dù không rõ lý do là gì.Trở về nhà, trời đã tối, không gian yên tĩnh chỉ còn ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách. Chu Yếm lặng lẽ dọn bữa tối trên bàn ăn, động tác của cậu vẫn như thường ngày, gọn gàng và ngăn nắp.Tiếng bước chân từ cầu thang vọng xuống, và ngay sau đó, Ly Luân xuất hiện. Anh vừa bước ra từ nhà tắm, mái tóc xám khói còn hơi ẩm, những giọt nước nhỏ xuống từ lọn tóc rối bời. Thân trên để trần, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, để lộ thân hình rắn chắc, với cơ bụng rõ nét và bờ vai rộng của một người tập thể thao lâu năm.Chu Yếm bất giác ngẩng lên, ánh mắt lướt qua một giây rồi nhanh chóng quay đi, nét mặt vẫn bình thản nhưng vành tai lại hơi đỏ lên. Cậu không nói gì, chỉ hắng giọng một tiếng như để phá vỡ sự gượng gạo đang bao trùm không gian."Xuống ăn cơm đi " Chu Yếm nói, giọng có chút cụt lủn hơn thường lệ.Ly Luân nhìn cậu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười mơ hồ. "Cậu đang xấu hổ sao?"Chu Yếm đặt bát đũa xuống bàn, lạnh lùng đáp lại, không thèm nhìn anh "Con trai với nhau tôi có gì xấu hổ? Cậu thì mau mặc quần áo vào rồi xuống ăn cơm. Không thì nhịn đói."Ly Luân bật cười khẽ, nhưng không tranh luận thêm. Anh quay lại bước lên phòng, mùi hương sữa tắm thoảng qua, khiến không khí giữa hai người càng thêm kỳ lạ."Tôi xuống ngay. Đừng ăn hết phần tôi đấy." Giọng anh vang vọng xuống vẻ đầy trêu chọcChu Yếm nhìn bóng lưng anh rời đi, chỉ có thể thầm thở dài trong lòng. Ở chung nhà với Ly Luân thật sự không phải chuyện dễ dàng, nhất là khi người này luôn biết cách khiến mọi tình huống trở nên rối ren.Sau bữa ăn, trời đã tối, tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang bầu không khí yên tĩnh trong nhà Chu Yếm. Cậu vừa dọn dẹp bát đũa xong vội chạy ra mở cửa. Trước mặt cậu là Lâm Tiêu và Ngạo Ái Âm, cả hai đều ăn mặc chỉnh tề, trông có vẻ đã chuẩn bị kỹ càng cho buổi học nhóm."Chào cậu, Chu Yếm," Lâm Tiêu nở một nụ cười rạng rỡ. "Mình với Ái Âm tới rồi đây.""Vào đi." Chu Yếm hơi nghiêng người nhường lối, giọng nói bình thản như thường ngày.Lâm Tiêu bước vào trước, ánh mắt không ngừng quan sát không gian xung quanh. "Nhà cậu đẹp thật đấy," cô cảm thán, ánh mắt dừng lại nơi phòng khách, nơi Ly Luân đang ngồi dựa vào ghế sofa với dáng vẻ lười biếng nhưng đầy khí chất.Ngạo Ái Âm bước theo sau, nhưng ánh mắt cô nhanh chóng bị thu hút bởi Ly Luân. Dường như từ lúc nhìn thấy anh, cô đã quên mất tất cả những gì định nói.Ly Luân chẳng buồn quay lại, chỉ dựa người trên ghế, đôi mắt lười biếng hướng về phía cửa sổ. Dù không nói gì, sự hiện diện của anh vẫn khiến người khác không khỏi để tâm.Lâm Tiêu vui vẻ lên tiếng, phá tan sự im lặng "Chúng ta lên phòng thảo luận luôn chứ? Chỗ này trông có vẻ không tiện lắm."Chu Yếm hơi lấp lửng, nhưng cũng không phản đối. " Vậy...mọi người đi theo tôi."Cậu dẫn cả nhóm lên phòng mình. Căn phòng được bài trí gọn gàng, ngăn nắp, mang đậm phong cách của một người chăm chỉ và yêu thích sự trật tự."Ngồi đi." Chu Yếm chỉ tay về phía bàn học dưới sàn, sau đó quay lại nói thêm "Tôi xuống lấy chút hoa quả. Mọi người đợi một lát.""Để mình đi cùng cậu!" Lâm Tiêu nhanh nhảu đề nghị, không để Chu Yếm có cơ hội từ chối."Không cần đâu.""Không sao, mình muốn giúp mà." Lâm Tiêu mỉm cười, không chút ngần ngại bước theo sau cậu xuống cầu thang.Khi vừa đến bậc cuối cùng, Lâm Tiêu bất cẩn trượt chân. Cô hốt hoảng hét lên một tiếng nhỏ, nhưng trước khi ngã xuống, Chu Yếm nhanh tay đỡ lấy cô, đôi tay giữ chắc cánh tay cô để cô không ngã."Cẩn thận chút," giọng cậu trầm tĩnh, ánh mắt không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.Khoảnh khắc ấy, Lâm Tiêu ngẩng đầu lên. Gương mặt điển trai, lạnh lùng của Chu Yếm ở khoảng cách gần khiến cô không khỏi ngẩn ngơ. Tim cô đập nhanh, gương mặt hơi đỏ lên."Cảm... cảm ơn cậu," cô lí nhí nói, ánh mắt không dám rời đi.Chu Yếm khẽ buông tay, chỉnh lại khay hoa quả trên tay, rồi bước về phía bếp như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ánh mắt Lâm Tiêu vẫn không rời khỏi bóng lưng cậu, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả.---Trong khi đó, ở trên phòng, không khí lại yên ắng hơn nhiều. Ly Luân ngồi dựa vào ghế, đôi chân dài duỗi thẳng, ánh mắt vẫn dán ra ngoài cửa sổ. Bên cạnh anh, Ái Âm ngồi im lặng, đôi tay vô thức nắm chặt vạt áo.Cô đấu tranh một hồi, cuối cùng cũng quyết định lên tiếng. "Ly thiếu..."Ly Luân quay lại, ánh mắt lười biếng nhưng vẫn sắc bén."Tôi... tôi luôn ngưỡng mộ cậu," cô nói, giọng nhỏ nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh. "Nếu có thể... tôi muốn hiểu thêm về cậu."Ly Luân nhếch môi cười, nhưng trong nụ cười ấy không có chút nhiệt tình nào. " Cậu biết gì về tôi mà ngưỡng mộ?"Ái Âm lúng túng trước câu hỏi bất ngờ. "Tôi... tôi chỉ cảm thấy cậu rất đặc biệt."Ly Luân không nói gì thêm, chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt chuyển hướng sang nơi khác, như thể không còn hứng thú với cuộc trò chuyện.Khoảnh khắc ấy, cửa phòng mở ra. Chu Yếm và Lâm Tiêu bước vào, trên tay là khay hoa quả. Sự xuất hiện của họ khiến không khí bớt căng thẳng hơn, nhưng ánh mắt của mỗi người dường như vẫn đọng lại những suy nghĩ riêng.Căn phòng trở nên sôi động khi nhóm bắt đầu thảo luận về chủ đề "Khám phá lịch sử qua góc nhìn hiện đại." Lâm Tiêu và Ngạo Ái Âm nhiệt tình đưa ra ý kiến, không ngừng tranh luận về cách trình bày và nội dung cần triển khai. Chu Yếm thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thỉnh thoảng lên tiếng điều chỉnh ý tưởng, khiến cuộc thảo luận đi vào quỹ đạo rõ ràng hơn.Chỉ có Ly Luân, ngồi lười biếng ở góc bàn, dường như chẳng mấy bận tâm đến nội dung công việc. Anh tựa lưng vào ghế, đôi mắt nhàn nhã nhìn mọi người, nhưng đôi tay dưới gầm bàn lại không hề yên ổn.Chu Yếm cảm nhận được một cái gì đó chạm nhẹ vào chân mình. Ban đầu, cậu nghĩ đó là vô tình, nhưng rồi, cảm giác ấy lặp đi lặp lại một cách cố ý.Cậu quay sang nhìn Ly Luân, ánh mắt cảnh cáo, nhưng anh chỉ nhún vai, nở một nụ cười nhàn nhạt, như thể chẳng liên quan gì đến mình.Lần này, tay của Ly Luân không chỉ dừng lại ở việc chạm nhẹ. Anh lén dùng ngón tay chọc vào hông Chu Yếm, khiến cậu bất ngờ cứng người. Chu Yếm khẽ nhíu mày, cố gắng giữ bình tĩnh để không làm mọi người chú ý, nhưng ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Ly Luân."Cậu đang làm cái gì đấy?" Chu Yếm hỏi nhỏ, giọng điệu lạnh lùng nhưng đủ để Ly Luân nghe thấy.Ly Luân vẫn giữ vẻ mặt vô tội, cúi xuống bàn như đang chăm chú nghe mọi người thảo luận. "Tôi ngồi im mà. Cậu tưởng tượng nhiều quá rồi."Chu Yếm nghiến răng, ánh mắt đầy sự cảnh cáo. Nhưng cậu lại chẳng thể làm gì hơn trong tình huống này, vì không muốn gây chú ý.Trong khi đó, Lâm Tiêu và Ái Âm vẫn mải mê với câu chuyện của mình, hoàn toàn không nhận ra sự căng thẳng âm thầm giữa hai chàng trai.Ly Luân không kiềm được nụ cười khi thấy sự bực bội thoáng qua trong ánh mắt của Chu Yếm. Anh cúi xuống, ghé sát tai cậu, giọng nói trầm thấp đầy trêu chọc:"Nhóm trưởng à, cậu nghiêm túc quá đấy. Làm việc nhóm thì phải thoải mái một chút chứ.""Cậu mà không dừng lại, tôi sẽ đá cậu ra khỏi nhà." Chu Yếm đáp lại, giọng thì thầm nhưng ngữ khí lạnh buốt.Ly Luân khẽ cười, nhưng cuối cùng cũng chịu dừng lại, dựa lưng vào ghế, đôi mắt vẫn ánh lên sự nghịch ngợm đầy thách thức. Không khí trong phòng trở lại yên tĩnh, nhưng giữa hai người, dường như vừa xảy ra một trận chiến ngầm mà chỉ họ mới hiểu.Khi đồng hồ điểm 10 giờ tối, Lâm Tiêu và Ngạo Ái Âm cuối cùng cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Dự án nhóm đã có những bước tiến đầu tiên, và hai cô gái đều cảm thấy rất hài lòng."Cảm ơn Chu Yếm đã đón tiếp nhé! Cậu đúng là một nhóm trưởng tận tâm," Lâm Tiêu nói, giọng điệu không giấu được sự ngưỡng mộ."Ừm, cảm ơn nhé, Chu Yếm. Hôm nay rất vui." Ngạo Ái Âm cười nhẹ, ánh mắt vẫn không quên lướt qua Ly Luân một lần nữa trước khi rời đi.Chu Yếm gật đầu, tiễn hai cô gái ra cửa. "Không có gì. Mai gặp lại ở lớp."Cánh cửa vừa đóng lại, căn nhà bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Chu Yếm thở phào nhẹ nhõm, quay lại phòng khách, thì thấy Ly Luân vẫn nằm dài trên ghế sofa, hoàn toàn không có ý định rời đi."Cậu còn ngồi đây làm gì? Không phải tôi đã tiễn khách xong rồi sao?" Chu Yếm khoanh tay, giọng điệu không giấu được vẻ khó chịu.Ly Luân ngẩng đầu, nở một nụ cười lười biếng. "Tôi ở lại ngủ. Giường cậu thoải mái như thế, chẳng có lý do gì để về cả.""Đừng mơ. Tôi không có ý định chứa chấp cậu đâu," Chu Yếm lạnh lùng đáp, bước tới kéo tay Ly Luân định đẩy anh ra cửa.Nhưng Ly Luân bất ngờ nắm lấy tay cậu, kéo mạnh một cái khiến Chu Yếm mất đà, ngã ngồi xuống ghế bên cạnh anh. "Tôi cứ không đi đấy""Ly Luân, đừng quá đáng!" Chu Yếm nghiến răng, cố giằng tay ra, nhưng không thành công.Ly Luân cười khẽ, rồi đứng dậy, thản nhiên đi về phía phòng ngủ của Chu Yếm. "Cậu nói gì cũng vô ích thôi."Chu Yếm đuổi theo, ngăn anh lại. "Phòng của tôi, giường của tôi. Nếu cậu muốn ngủ thì xuống đất mà nằm."Ly Luân quay lại, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy khiêu khích. "Cậu từng nhường tôi giường một lần rồi, giờ lại tính đổi tính rồi à?""Lần đó cậu bị thương!" Chu Yếm cao giọng. "Còn bây giờ cậu hoàn toàn khỏe mạnh. Không có chuyện đó nữa đâu."Nhưng Ly Luân chẳng thèm nghe. Anh bước vào phòng, thoải mái ngồi xuống giường như thể đó là của mình. "Giường của cậu đúng là rất tốt. Ngủ ở đây sẽ rất thoải mái."Chu Yếm tức tối, lao đến định kéo anh dậy, nhưng không ngờ Ly Luân lại nhanh nhẹn hơn. Anh giữ chặt tay cậu, kéo ngã xuống giường."Cậu.. làm càn" Chu Yếm không chịu thua, cả hai bắt đầu vật lộn trên giường, mỗi người đều muốn giành lấy không gian của mình.Sau một hồi giằng co, cuối cùng cả hai đều thấm mệt. Chu Yếm nằm thở dốc, còn Ly Luân thì nằm cạnh, tay gối sau đầu, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện."Cậu đúng là phiền phức," Chu Yếm lẩm bẩm, mắt khẽ nhắm lại, như không còn sức để đấu khẩu nữa.Ly Luân quay sang nhìn cậu, ánh mắt dịu đi đôi chút. "Thôi nào, ngủ đi. Cậu cũng mệt rồi."Không gian bỗng chốc trở nên yên ắng. Cả hai nằm im lặng bên nhau, hơi thở dần trở nên đều đặn. Chu Yếm chẳng nhớ mình thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết rằng lần đầu tiên trong đời, cậu không cảm thấy khó chịu khi phải chia sẻ giường với một người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store