Luu Tru
Sau khi nhảy xuống, Quốc sư dùng ngôn ngữ Bán Nguyệt quốc để nói chuyện: "Khắc Ma, sao lại thế này?"Khi nàng mở miệng, thanh âm chênh lệch khá lớn so với tưởng tượng của Tạ Liên. Mặc dù đích xác là lạnh lùng, nhưng lại rất nhỏ, tựa như một tiểu hài tử lầm bầm lầu bầu rầu rĩ, không vui, cũng không phải loại lãnh khốc hữu lực. Nếu không phải nhĩ lực của Tạ Liên không tồi, thì căn bản không nghe rõ được.Quốc sư lo lắng hỏi: "Tại sao tất cả đều vong mạng như thế này?"Khắc Ma: "Còn không phải vì ngươi đem bọn họ đẩy xuống dưới, nhốt tại cái nơi quỷ quái này sao?"Lúc này, Quốc sư chợt cảnh giác hỏi: "Có một người đang ở đây. Là ai?"Kỳ thật, bên dưới đáy hố lúc này trừ bỏ Khắc Ma, hẳn là còn có thêm hai "người" nữa, nhưng, Tam Lang không có hô hấp cùng nhịp tim, nên nữ nhân Quốc sư này không phát hiện dấu vết tồn tại của hắn, hơn nữa, vừa rồi ở phía trên loạn thành một đống, căn bản không nhớ rõ ai chạy, ai rơi xuống, bởi vậy, nàng cho rằng ở đây chỉ có một mình Tạ Liên. Khắc Ma nói: "Chính là bọn họ giết chết binh lính của ta, có phải ngươi hiện tại rất cao hứng không? Cuối cùng tất cả đều chết sạch rồi!"Nàng không lên tiếng trả lời mà lâm vào trầm mặc, sau một lúc lâu, một đạo ánh lửa bỗng nhiên bừng sáng lên trong đêm tối, ngọn lửa nhỏ nhỏ xuất phát từ lòng bàn tay hắc y thiếu nữ.Thiếu nữ này nhìn qua bất quá chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, ánh mắt tăm tối, hơi u buồn, vầng trán cùng khóe miệng đều ứ máu, dưới ánh lửa nhập nhòe hiện lên vô cùng rõ ràng. Bàn tay nâng ngọn lửa tựa hồ đang run rẩy. Nếu không phải đã được xác nhận từ trước, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được, Quốc sư Bán Nguyệt, đương nhiên là một tiểu cô nương tái nhợt như vậy.Ngọn lửa kia ngoại trừ chiếu sáng chính nàng, còn lan ra bốn phía xung quanh. Dưới chân nàng, tất cả đều là thi thể của binh lính Bán Nguyệt quốc.Tạ Liên nhịn không được hướng bên cạnh nhìn thoáng qua.Bởi vì ngọn lửa của Quốc sư phi thường nhỏ, nên không chiếu sáng toàn cảnh đáy tội nhân hố, bọn họ vẫn như cũ biến mất trong bóng tối, nhưng nhờ một chút ánh sáng ấy, y cũng có thể nhìn thấy thân ảnh hồng y bên cạnh. Tuy rằng nhìn không rõ, nhưng với khoảng cách gần như vậy, vẫn mơ hồ có thể nhìn ra, không biết có phải ảo giác hay không, Tam Lang ban đầu so với y đã cao hơn, nhưng mà, hiện tại, tựa hồ lại càng cao hơn một ít.Ánh mắt Tạ Liên chậm rãi hướng phía trước dời đi, tạm dừng ngay cổ họng thiếu niên, sau đó tiếp tục hướng lên trên, dừng lại trên chiếc cằm duyên dáng.Một nửa khuôn mặt của Tam Lang vẫn như cũ biến mất trong bóng đêm, nhưng Tạ Liên cảm thấy, một nửa khuôn mặt này, tựa hồ cùng trước kia có điểm bất đồng. Tuy cũng tuấn mỹ như nhau, nhưng hình dáng, đường cong dường như càng rõ nét hơn trước.Có lẽ chú ý tới ánh mắt của y, một nửa khuôn mặt của hắn hơi hơi xoay lại đây, khóe môi nhợt nhạt cong lên.Nụ cười này cực kỳ mê người, khoảng cách hai người thật sự đã rất gần, nhưng mà, nếu muốn thấy rõ một nửa khuôn mặt của Tam Lang, nhất định càng phải tiến gần hơn nữa, bất tri bất giác, Tạ Liên đã tiến đến hắn gần một bước. Lúc này, một tiếng than khóc chọt vang lên ở nơi xa, chính là của Khắc Ma, hẳn là sau khi nhìn thấy thảm trạng này, hắn đã chịu kích thích rất lớn. Nghe hắn thống khổ rên rỉ, biểu tình của vị Quốc sư kia chỉ bình thản, mộc mộc(*), sau một lúc lâu, nàng nói: "Tốt. Rốt cuộc cũng giải thoát rồi."(*)mộc mộc: trơ ra, tê dạiNghe nàng nói, Khắc Ma vô cùng giận dữ: "Tốt cái gì mà tốt? Ngươi có ý g?!"Sự phẫn nộ này hoàn toàn không giống làm bộ làm tịch, xem ra hắn thật sự hận Quốc sư. Thiếu nữ Quốc sư lên tiếng: "Đều giải thoát rồi."Trong bóng đêm, nàng chuyển hướng Tạ Liên, nói: "Là các ngươi giết sao?"Một câu này, vậy mà lại là tiếng Hán, cũng không mang khẩu khí chất vấn. Tạ Liên kinh ngạc đáp lời: "Đây là việc...... ngoài ý muốn."Quốc sư: "Các ngươi là ai?"Tạ Liên: "Ta là một vị thần quan trên thiên đình, vị này chính là bằng hữu của ta."Ánh mắt Quốc sư chậm rãi đảo qua Tạ Liên, dừng trên người y trong giây lát, ngay sau đó lập tức thu hồi, nàng nói: "Chưa từng có một vị thần quan nào đặt chân đến nơi này. Ta cho rằng các ngươi đã sớm mặc kệ nơi này."Tạ Liên nguyên bản cho rằng y sẽ cùng Quốc sư Bán Nguyệt đấu thượng một hồi. không ngờ, tinh thần lúc này của nàng lại vô cùng sa sút, không hề có ý chí chiến đấu, y cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Nàng lại hỏi: "Các ngươi muốn thoát ra ngoài sao?"Màn đối thoại này có thể nói là vô cùng quái dị, nhưng Tạ Liên vẫn tâm bình khí hòa cùng nàng giao lưu, y nói: "Chúng ta vẫn đang nghĩ cách."Sau khi nghe xong, Quốc sư đi đến trước mặt một bức tường cao, duỗi tay trước tường, điểm cắt một trận, sau đó nàng quay đầu, nói: "Ta mở ra rồi.""........"Không ngờ nàng ấy lại dễ nói chuyện như vậy.Tạ Liên không biết nên nói cái gì cho tốt. Đúng lúc này, một thanh âm chợt vọng xuống từ phía trên: "Phía dưới có người hay không?"Là Phù Dao.Tạ Liên tựa hồ nghe thấy Tam Lang ở bên cạnh "sách" một tiếng, y lập tức ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một bóng người ở phía trên, y lập tức hô to lên: "Phù Dao! Ta ở dưới này!"Vừa hô, y vừa vẫy tay, Phù Dao ở phía trên nói: "Ngươi tại sao lại ở dưới đó? Phía dưới có gì?"Tạ Liên: "Phía dưới.....Có rất nhiều thứ, bằng không chính ngươi tự mình xem đi."Phù Dao cũng cảm thấy nghe hắn kể không bằng tự mình xem thì tốt hơn, vì thế "oanh" một tiếng, hắn thả một đoàn đại hỏa cầu, ném xuống phía dưới. Trong thoáng chốc, toàn bộ tội nhân hố được chiếu sáng như ban ngày, Tạ Liên rốt cuộc cũng thấy rõ khung cảnh xung quanh.Bốn phương tám hướng vây quanh y, là cảnh tượng núi thây biển máu, vô số thi thể binh lính Bán Nguyệt trùng trùng điệp điệp chồng chất lên nhau, màu đen của khuôn mặt, màu trắng của áo giáp, màu đỏ của huyết. Nhưng ngay dưới chân Tạ Liên, là chỗ đất trống duy nhất không có thi thể.Sau khi Tam Lang nhảy xuống, chỉ trong một cái chớp mắt hắn đã làm xong tất cả mọi chuyện.Tạ Liên lại lần nữa quay đầu, nhìn thiếu niên bên cạnh.Mới vừa rồi ở trong bóng đêm, y mơ hồ nhìn thấy Tam Lang cao hơn một chút, ngoài ra có thêm một số chỗ bất đồng với trước kia, nhưng mà, ngay giờ phút này, dưới ánh lửa sáng ngời, đứng bên cạnh y lúc này vẫn là thiếu niên tuấn mỹ từ thuở ban đầu, thấy y trông lại, hắn hơi hơi mỉm cười nhìn y. Tạ Liên cúi đầu xem xét cổ tay cùng giày của hắn, quả nhiên giống như ban đầu, không có gì dị thường, trong lòng lập tức minh bạch. Bất quá, việc ẩn giấu trước mặt Phù Dao như vậy cũng khá tốt, tránh việc sinh sự gây chú ý. Trong lúc đang nghĩ ngợi, một thanh âm trầm vang đột ngột vang lên, Phù Dao đã nhảy xuống tới nơi.Tạ Liên nói: "Không phải ngươi đang chăm sóc cho đoàn thương đội kia sao?"Phù Dao vừa mới đi xuống, còn chưa quen không khí huyết tinh nơi đây, hắn nhíu mày, xua tay phẩy phẩy không khí: "Đợi ba canh giờ không thấy các ngươi trở về, ta tưởng đã xảy ra chuyện. Nên họa một vòng tròn nhỏ cho bọn họ đợi ở trong, sau đó đi tìm các ngươi."Vòng tròn nhỏ dĩ nhiên là chỉ vòng phòng hộ, nhưng trong lòng Tạ Liên vẫn lo lắng: "Một cái vòng chống đỡ không được bao lâu, ngươi đi như vậy, trong lòng bọn họ khó tránh khỏi nghi ngờ bị vứt bỏ, hoảng sợ chạy loạn ra khỏi vòng thì tính thế nào?"Phù Dao phản bác lời nói của y: "Ngươi muốn tìm cái chết, tám con chiến mã cũng kéo không được, tất cả tùy vào bọn họ thôi. Chuyện ở đây là như thế nào? Hai người này là ai?"Hắn thập phần cảnh giác với hai người lạ ở đáy hố này, nhưng sau đó hắn phát hiện cả người Khắc Ma toàn là thương tích, quỳ rạp trên mặt đất gian nan cử động thân thể, còn Quốc sư Bán Nguyệt kia thì quy củ gục đầu xuống không rên một tiếng, thần sắc lộ ra vẻ ngoài ý muốn. Tạ Liên nói: "Vị này chính là tướng quân Bán Nguyệt quốc, còn vị này là Quốc sư Bán Nguyệt, hiện tại bọn họ......"Lời còn chưa dứt, Khắc Ma bỗng nhiên nhảy dựng lên.Hắn bò lâu như vậy, cuối cùng cũng dưỡng đủ sức lực, hét lớn một tiếng, đứng bật dậy, hướng Quốc sư Bán Nguyệt tung ra một chưởng.Một người vạm vỡ cao lớn đánh một tiểu cô nương nhỏ gầy, một màn như vậy, nếu là ở dĩ vãng, thì chắc chắn không có khả năng xuất hiện trước mặt Tạ Liên. Nhưng mà, Khắc Ma thật sự có lý do để hận Quốc sư, thiếu nữ Quốc sư rõ ràng có thể chạy trốn, nhưng nàng lại không làm vậy, ân oán của người khác, tốt nhất Tạ Liên không nên xen vào. Khắc Ma hướng Quốc sư quát lên: "Hạt Vỹ Xà của ngươi đâu? Mau gọi bọn chúng ra cắn chết ta đi! Ta cũng muốn được giải thoát!"Thiếu nữ giống như một con búp bê rách nát bị hắn quăng đến quăng đi, nàng rầu rĩ nói: "Khắc Ma, Hạt Vỹ Xà không nghe lời ta."Khắc Ma lớn tiếng mắng: "Tại sao bọn chúng không cắn chết ngươi đi?"Quốc sư thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, Khắc Ma."Khắc Ma: "Ngươi thật sự hận chúng ta như vậy sao?"Nàng lắc đầu không nói. Nhưng lại càng khiến Khắc Ma tức giận hơn nữa, hắn rống lên: "Ngươi hận ai thì tìm người đó đi báo thù! Ngươi là Quốc sư, ngươi muốn giết ai, chỉ cần nói một câu, chẳng lẽ ta sẽ không giúp ngươi giết sao?! Vì cái gì lại thông đồng với địch sát hại chúng ta!"Hắn càng nói càng hận, trở tay một cái nắm được đầu tóc của Quốc sư. Phù Dao thấy bọn họ càng đánh càng tàn nhẫn, hơn nữa chỉ có một người đơn phương ẩu đả, hắn nhíu mày nói: "Bọn họ đang nói cái gì? Ngươi có muốn tiến lên ngăn cản không?"Tạ Liên thật sự cũng không nhìn nổi nữa, y tiến lên bắt lấy tay Khắc Ma, ôn thanh nói: "Tướng quân, ta cảm thấy chuyện này có khả năng chưa được làm rõ, trước mắt ngươi đừng kích động như vậy."Khắc Ma: "Còn chuyện gì để mà bàn bạc ở đây? Không phải đã quá rõ ràng ư!"Tạ Liên cũng không nói được chỗ sai nằm ở đâu, nhưng y vẫn luôn cảm thấy mình đã để sót một sự việc rất quan trọng. Bỗng nhiên, thiếu nữ Quốc sư kia trảo một cái bắt lấy cổ tay y.Một trảo này tới thật sự đột ngột, trảo rất chặt. Đáy lòng Tạ Liên bắt đầu trầm xuống, y cho rằng nàng muốn nhân cơ hội để ám toán, không ngờ cô nương Quốc sư này lại quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt đen lúng liếng chăm chú nhìn y, khóe môi mang theo một chút xanh tím, run lên nhè nhẹ. Nàng rõ ràng không hề nói chuyện, nhưng ánh mắt lại đong đầy ngàn vạn ngôn từ. Dáng vẻ này của nàng khiến y nhớ lại một đoạn ký ức khi xưa.Trong thoáng chốc, Tạ Liên bật thốt lên: "Là ngươi?"Quốc sư cũng run giọng nói: ".... Hoa tướng quân?"Hai người một tới một lui, khiến tất cả mọi người dưới đáy hố đều ngẩn ngơ.Phù Dao xông lên một bước tiến về phía trước, một tay đem Khắc Ma đáng ngất xỉu, hắn nói: "Các ngươi quen biết nhau?"Tạ Liên căn bản không rảnh trả lời câu hỏi của hắn. Y ngồi xổm xuống, nắm lấy hai vai Quốc sư, nâng mặt nàng tỉ mỉ nhìn một lần.Mới vừa rồi khoảng cách khá xa, y không kịp thấy rõ, hơn nữa, bộ dáng của thiếu nữ này sau khi lớn cũng thay đổi khá nhiều, lại không gặp hơn hai trăm năm, rất nhiều nguyên do, khiến y không nhận ra thiếu nữ này. Nhưng tại giờ phút này, khuôn mặt này, rõ ràng vẫn là bộ dáng quen thuộc trong trí nhớ của y!Tạ Liên sửng sốt, không tin vào mắt mình, sau một lúc lâu, y buông một tiếng thở dài: "Bán Nguyệt?"Nghe vậy, Quốc sư lập tức nắm lấy ống tay áo của y, nàng kích động nói: "Là ta, Hoa tướng quân, ngài còn nhớ rõ ta?"Tạ Liên: "Ta đương nhiên nhớ rõ ngươi. Chỉ là......"Y chăm chú nhìn ngắm thiếu nữ, nhịn không được mà thở dài: "Chỉ là, tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng như thế này?"Nghe y nói như vậy, đôi mắt của nàng bỗng nhiên dâng tràn nước mắt.Nàng nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, giáo úy."Vừa dứt lời, nàng liền quỳ xuống trước mặt y, dập đầu xuống đất, nàng cứ giữ nguyên tư thế đó không chịu đứng dậy.Tạ Liên vội vàng muốn đỡ nàng dậy, nhưng không được, tâm y giờ đây loạn thành một đống, cuối cùng đành chỉ bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, không muốn nói lời nào. Nhưng mà, vài tiếng tướng quân, giáo úy rõ ràng như thế, còn sợ người khác không hiểu được sao?Phù Dao ngạc nhiên nói: "Giáo úy? Tướng quân? Ngươi? Tại sao lại như vậy?"Tạ Liên: "......Ta cũng muốn biết tại sao lại như vậy?"Ánh mắt Tam Lang nặng nề, nhưng không truy vấn y, Phù Dao bên hãy còn ngạc nhiên, hắn nói: "Bia mộ tướng quân kia là?"Tạ Liên: "Là ta."Phù Dao: "Không phải ngươi nói hai trăm năm trước từng đến nơi này thu lượm đồng nát sao?"Tạ Liên nhìn hắc y thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất, lại nhịn không được buông một tiếng thở dài: "Chuyện này thật là... Một lời khó nói hết."Hai trăm năm trước đây, vào một ngày nọ, Tạ Liên tính toán đi xuyên qua Tần Lĩnh, đến phía Nam cư trú một đoạn thời gian. Vì thế, y liền cầm la bàn, hướng phía Nam mà đi. Một đường này, y vô cùng buồn bực vì sao phong cảnh trên đường ngày càng thưa thớt? Rõ ràng phải là cây xanh ngợp bóng, dân cư đông đúc chứ, tại sao càng đi càng cảm thấy hoang vắng? Nhưng mà, nghi hoặc thì nghi hoặc, y vẫn luôn kiên trì đi tiếp, thẳng đến khi đi tới sa mạc, gặp gió to bão cát, y mới phát hiện, cái la bàn của mình, đã sớm hỏng từ lâu, phương hướng mà y đi ngay từ ban đầu, hoàn toàn sai bét!Nếu đã như vậy, Tạ Liên cũng đành hết cách, nhưng ngay lúc đó, trong đầu y nảy lên một ý tưởng "tới thì cũng đã tới rồi, tham quan một chút phong cảnh đại mạc cũng tốt", thế nên Tạ Liên vẫn tiếp tục đi về phía trước, chẳng qua mục đích đi phía Nam ban đầu được đổi thành Tây Bắc, rốt cuộc cũng đi tới biên cảnh, y quyết định tạm trú tại phụ cận Bán Nguyệt quốc.Thanh âm Tạ Liên chậm rãi vang lên: "Lúc ban đầu, ta đích xác chỉ thu phế phẩm ở gần đó thôi. Nhưng mà khi ấy, biên cảnh khốn khó, chiến loạn diễn ra khắp nơi, trong quân ngũ thường xuất hiện đào binh, nên quân đội liền lung tung bắt dân cho đủ số."Tam Lang: "Sau đó huynh đã bị bắt ép đi tòng quân?"Tạ Liên: "Đúng vậy. Bất quá, dù sao làm cái gì cũng giống nhau, nếu đã lỡ rồi thì làm binh thôi. Sau vài lần xua đuổi cường đạo nơi biên cảnh, không tại sao lại được phong làm giáo úy. Nhân gia cho ta mặt mũi, không quản gọi ta là tướng quân."Phù Dao nghi hoặc hỏi: "Sao nàng lại gọi ngươi là Hoa tướng quân?"Tạ Liên vẫy vẫy tay nói: "Không cần để ý, lúc ấy ta thuận miệng lấy một giả danh, tên gọi Hoa Tàn."Nghe thấy cái tên này, thần sắc Tam Lang khẽ nhúc nhích, khóe môi như có như không cong lên một nụ cười, rốt cuộc không biết là biểu tình gì. Tạ Liên không chú ý, tiếp tục nói: "Chiến sự nơi biên cảnh xảy ra khắp nơi, cô nhi cũng nhiều lên không ít, tại thời điểm nhàn hạ, ta ngẫu nhiên nghe chân bọn họ chơi đùa một chút. Trong đó có một đứa bé .... tên gọi Bán Nguyệt."Nói đến đây, y thở dài lắc đầu: "Ta vốn tưởng rằng hai chữ "Bán Nguyệt" trong "Quốc sư Bán Nguyệt" chỉ là quốc gia, nhưng không ngờ nàng ấy thật sự tên là Bán Nguyệt."Trong ấn tượng của y, tiểu nữ hài Bán Nguyệt này luôn là một đứa trẻ u ám, trầm mặc, nhưng khi nhìn thấy y, nàng liền chạy tới ôm chầm, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mà gọi một tiếng "ba ba". Nàng chỉ nói tiếng Hán, cả ngày chơi đùa cùng các hài tử Trung Nguyên cùng trang lứa, Tạ Liên cũng không rõ nàng là người nơi nào, nhưng y cũng không ra sức tìm hiểu, chỉ lung tung chơi đùa với các tiểu hài tử là được. Y không dạy bọn chúng ca hát hay đấu vật, mà chỉ ngẫu nhiên biểu diễn một chút trò đường phố. Bởi vì đứa nhỏ này cực kỳ nhỏ gầy, nên y phá lệ chiếu cố một chút, có bao nhiêu bánh bột ngô cũng phân cho nàng nhiều hơn những đứa trẻ khác, nên dĩ nhiên cảm tình của hai người khá tốt.Phù Dao nói: "Về sau như thế nào?"Tạ Liên: "Về sau .... không sai biệt lắm với những thứ gì ghi trên bia mộ kia."Trầm mặc một lát, Tam Lang nói: "Trên bia đá nói huynh đã chết?"Nhắc tới khối bia đá kia, Tạ Liên liền cảm thấy buồn bực.Đã lập bia mộ chẳng phải là để ca ngợi công đức, cực lực điểm tô một kỷ niệm đẹp của người đã khuất sao? Nhưng tại sao bọn họ lại nghiêm trang đem cách chết mất mặt của y ghi lên trên đó??? Khi Tạ Liên đọc được đoạn này, quả thật không thể nhìn thẳng, nếu không phải Tam Lang đọc hiểu văn tự Bán Nguyệt quốc ở bên cạnh nhìn, thì y sẽ chắc chắn làm bộ trên bia đá không có đoạn miêu tả cách chết kia. Ngay cả y khi nhìn thấy đoạn đó còn muốn cười, làm sao có thể trách người khác cũng cười được? Vì tránh gió cát, các thương đoàn thường trú tại động nham thạch có bia mộ tưởng niệm y, khi nhìn thấy bia đá sự tích kia, dĩ nhiên sẽ không nhịn được mà cười một trận, lúc đó y còn ngượng ngùng thỉnh các đại nhân đừng cười, thật sự là có chút vô cùng buồn bực.Tạ Liên đau đầu xoa xoa ấn đường: "Ai, chuyện đó, dĩ nhiên là ta giả chết."Tam Lang im lặng không nói, Phù Dao kinh ngạc không thể tin được. Tạ Liên tiếp tục: "Sau khi giả chết, thi thể của ta bị ném đi, sau đó ta trở về Trung Nguyên, dưỡng thương năm, sáu năm thì tốt hơn rất nhiều."Kỳ thật, cụ thể Tạ Liên "chết" như thế nào, y cũng không nhớ rõ lắm, vì sao hai nước lại xảy ra chiến tranh y cũng không nhớ được, chỉ nhớ là vì một ít việc vặt nhàm chán, y một cũng không muốn đánh, vô luận là thắng hay thua, đều không có ý nghĩa gì, nhưng mà, lúc ấy, y đã bị giáng cấp, nên không ai nghe lời y. Hai bên đỏ mắt chém giết lẫn nhau, máu chảy thành sông, vào thời điểm y vừa lao ra, hai bên vừa thấy là người này, tất cả đồng loạt chĩa mũi kiếm vào người y. Tuy rằng Tạ Liên trăm đánh không chết, nhưng cũng chịu không nổi nhiều kiếm pháp như vậy, trong lòng y vô cùng hoảng hốt: "Này không được a!" Vì vậy, y nhanh chóng chạy đi, ngã quỵ trên mặt đất giả chết, kết quả là bị dẫm đến ngất xỉu. Thời điểm y tỉnh lại là do sặc nước, bởi vì sau khi thu nhập chiến trường, tất cả thi thể đều bị ném xuống sông. Tạ Liên cứ như vậy trôi theo dòng sông, cùng một đoàn người rách nát hướng về Trung Nguyên. Về sau y hảo hảo dưỡng thương, tiếp tục hoàn thành mục tiêu phía Nam sớm đã định trước, nên không chú ý đến sự việc Quốc sư Bán Nguyệt phía bên kia.Lúc này, Bán Nguyệt lại thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store