Luu Tru
Con bướm bạc lập tức nấp vào một bên. Cốc Tử mở to mắt, đáp: "Con...... con đi tè!" Thích Dung khinh khỉnh nói: "Con nít thì chỉ có c** với nước đái là nhiều!".
Cốc Tử không thèm để ý tới mà sờ sờ tai, nhỏ giọng gọi: "Lượm đồng nát ca ca, lượm đồng nát ca ca." Tạ Liên ở trên nóc nhà nói: "...... Gọi đạo trưởng là được rồi. Gọi lượm đồng nát ca ca nghe kỳ kỳ sao đấy ha ha ha ...... Cốc Tử. Cha đệ bắt mấy người kia, nhìn họ thật đáng thương, hơn nữa họ là thuộc hạ của người khác, chủ nhân không thấy họ sẽ đuổi theo đánh cha đệ đấy, đệ có muốn giúp thả bọn họ ra không?"
Cốc Tử gật đầu nói: "Đệ biết! Là vị thần tiên cưỡi trâu đen kia!" Nó gãi gãi tóc, nói, "Đệ cũng muốn thả họ ... Nhưng mà, cha đệ bị bệnh, cha nói nhất định phải ăn thịt người mới có thể hết bệnh, ăn thịt người là chuyện rất bình thường, đệ còn nhỏ không hiểu, chờ đệ trưởng thành cha sẽ dạy đệ ăn. Nhưng mà đệ cảm thấy cũng không tốt lắm ..." ...... Đương nhiên là không tốt rồi!
Tạ Liên thầm nghĩ nguy hiểm thật, đi theo bên cạnh Thích Dung lâu như thế, Cốc Tử đã bắt đầu có suy nghĩ hơi lệch lạc rồi, hẳn là bị Thích Dung làm cho bị biến chất thế này, nói không chừng cứ như vậy sẽ thành thói quen mất, cứ nghĩ chuyện ăn thịt người là không có gì sai, Tạ Liên vội nói: "Hết sức không tốt! Ăn thịt người sẽ khiến mình bệnh nặng lắm đó, linh hồn mấy người đó sẽ bám theo hại cha đệ. Cha đệ không phải bị bệnh, mà là thèm ăn không biết kiêng cử, nếu đệ không ngăn lại thì sau này đệ sẽ thành một đứa trẻ không cha đấy."
Cốc Tử nói: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ!"
Hoa Thành nhìn Tạ Liên nói: "Ca ca, để ta."
Hoa Thành nói vài câu với con bướm bạc, Cốc Tử ở bên kia nghe được, chăm chú nhớ kỹ. Nói xong, Hoa Thành lại ngẩng đầu nói với Tạ Liên "Trước tiên dụ Tuyên Cơ rời đi đã."
Bên trong, Tuyên Cơ nhìn Thích Dung nói: "Ta vẫn cảm thấy người này rất khả nghi, hắn nói hắn là thuộc hạ của Vũ Sư, nhưng người hắn đầy mùi quỷ khí, ta nghĩ hơn phân nửa là nói dối. Để ta tra hỏi hắn lần nữa."
Thấy Cốc Tử đã đi qua một bên, Thích Dung nhân cơ hội này tiếp tục gặm nốt cánh tay ban nãy, qua loa nói: "Tùy ngươi."
Đừng thấy Tuyên Cơ luôn nổi điên khi gặp Bùi Minh mà đánh giá sai con người ả ta, dù sao cũng là nữ nhân cho nên so với Thích Dung thì Tuyên Cơ thận trọng đa nghi hơn nhiều. Hơn nữa Cốc Tử còn có chút sợ ả, có ả ở đây thì sợ sẽ giấu đầu lòi đuôi. Tạ Liên gật đầu, nói: "Dụ nàng ta đi như thế nào?" Hai người liếc nhau, lại lần nữa không hẹn mà cùng nói: "Bùi tướng quân." Tạ Liên chắp tay trước ngực, nói: "Không còn cách nào khác, tạm thời chỉ xin ngươi hy sinh một chút nha Bùi tướng quân, cứu được mọi người xong sẽ cảm ơn ngươi sau."
Hoa Thành ha ha cười nói: "Vẫn là cảm ơn ca ca chứ." Nói xong, từ hoa văn ống cổ tay bằng bạc lại hóa ra một con Tử Linh Điệp, bay đến bên tai Tạ Liên, truyền ra một giọng nam tử, đúng là của Bùi Minh. Thì ra trước khi đi Hoa Thành vẫn để lại mấy con bướm bạc. Tạ Liên tập trung nghe xong một hồi, nhỏ giọng nói: "Có thể có thể. Chúng ta chọn ra đại vài câu......"Tuyên Cơ đưa lưng về phía bên cửa sổ, nhìn chằm chằm Dẫn Ngọc. Dẫn Ngọc vẻ mặt thành thật nói: "Ta ở làng Vũ Sư phụ trách tiếp tế cho những con quỷ bị lạc đường, khi chúng tới trước cửa, ta liền phát cho chúng một chút gạo, sau đó chỉ đường cho bọn chúng cho nên trên người mới có dính quỷ khí........."Những tù binh còn lại mới là nông dân chân chính ở làng Vũ Sư, tuy rằng làng Vũ Sư quả thực có người cứu tế, nhưng tuyệt đối không phải Dẫn Ngọc, biết rõ người này đang nói hươu nói vượn, nhưng ai cũng không hé răng. Thích Dung reo lên: "Ấy ấy! Tao cũng là quỷ đói, sao không tiếp tiếp tế cho tao? Mới ăn có vài người liền đuổi sống đuổi chết, cái đồ quỷ hẹp hòi mà còn giả đò hào phóng?" Tuyên Cơ cứ nói không phải: "Quỷ đói ở thế gian này nhiều như vậy, chẳng lẽ cho hết sao? Giả bộ thôi."Lúc này, một con bướm bạc thình lình bay đến phía sau ả, vừa nấp vừa hiện. Đám nông dân đều thấy một màn này, nhưng vẫn bình tĩnh, tất cả đều ăn ý cùng nhau giả đò không thấy gì hết. Tuyên Cơ còn muốn tra khảo thêm, bỗng nhiên, loáng thoáng nghe được một giọng nam tử: "...... Một khi đã như vậy, trước tiên đem ...... Ngươi còn có...... Không có? Tới đây......"Nguyên văn của đoạn này chính là: "Một khi đã như vậy thì trước tiên đem nướng mấy con chuột này lên đi, rắn của ngươi còn không, mang mấy con tới đây."Lúc Tạ Liên nghe được Bùi Minh nói những lời này, trong lòng khiếp sợ cùng đồng tình. Nhất định là có mấy con chuột ăn thịt người kia bò tới chỗ Bùi Minh thì bị Bùi Minh đánh chết, biến lại thành chuột thường, sẵn tiện lấy chúng nó làm thức ăn cho Bùi Túc luôn. Ăn thịt chuột này có bị sao không? Xem ra nhất định phải chạy về nhanh để cản họ lại. Đoạn đối thoại kia đã bị Hoa Thành cắt thành chữ có chữ không, không đoán ra được có ý gì, quả là có hiệu quả. Cả người Tuyên Cơ rùng mình, đột nhiên quay đầu lại. Nhưng mà, con bướm bạc kia hết sức linh hoạt, vốn dĩ nó không phát ra ánh sáng, ả vừa quay đầu lại, thì nó liền nấp đi.Tuyên Cơ hơi hoang mang, quay đầu lại tra khảo đám tù binh: "Các ngươi vừa rồi có nghe được gì không? Có thấy thứ gì không?"Dẫn Ngọc lắc đầu, đám nông dân cũng liên tục lắc đầu, trưng ra một bộ dáng trung thực. Thích Dung miệng đầy máu mà quay đầu lại: "Ngươi nghe thấy gì?"Tuyên Cơ hơi ngẩn ra, nói: "Ta hình như...... Nghe thấy được tiếng của Bùi Minh."Thích Dung nói: "Ây? Ngươi bị ảo giác phải không? Tao không nghe thấy gì sất." Con bướm bạc đậu gần Tuyên Cơ, người khác đương nhiên không nghe thấy nó truyền đến tiếng người. Tuyên Cơ hoài nghi nói: "Phải không? Ta cứ cảm thấy...... Có khả năn hắn đang ở gần đây." Ả ngơ ngẩn một lát, thở dài, nói: "Có lẽ, đây là cái gì gọi là tâm linh cảm ứng...... Đại nhân, không bằng ta ra ngoài xem thử lần nữa?"Không nghĩ tới thuận lợi như vậy. Tạ Liên âm thầm nắm chặt tay, nhìn Hoa Thành ngẩng đầu cười. Hoa Thành cũng nhìn Tạ Liên cười theo. Ai ngờ, Thích Dung lại tát cho một thau nước lạnh, nói: "Hừ! Vừa rồi không phải ngươi đã đi ra ngoài hết một chuyến rồi sao? Cái gì tâm linh cảm ứng, tao thấy đó là ảo giác thì đúng hơn. Một ngày ngươi không có gì làm liền nhớ tới hắn tám trăm bận, đương nhiên dễ biến thành ảo giác."Nhìn dáng vẻ Tuyên Cơ có vẻ bị hắn thuyết phục, bán tín bán nghi mà bỏ ý định đi ra ngoài. Tuy rằng thất bại, Tạ Liên lại không nhụt chí, bởi vì Tạ Liên vẫn còn giữ thêm vài câu của Bùi Minh. Tuyên Cơ đang muốn tiếp tục tra khảo Dẫn Ngọc, lại lần nữa nghe được tiếng Bùi Minh: "...... Ngươi cái đồ ngu ngốc này! Lại đây, ta dạy cho ngươi."Ngay sau đó, là một giọng thiếu nữ: "...... Thôi được rồi Bùi tướng quân, ta đã làm một lần, đã có kinh nghiệm, cứ để ta làm......"Đoạn đối thoại kia đương nhiên là Bùi Minh đang dạy Bán Nguyệt nướng chuột như thế nào để cho Tiểu Bùi ăn. Nhưng mà, lọt vào tai Tuyên Cơ lại hoàn toàn biến thành một ý khác. Vốn dĩ những tình cảm không thể dùng lời để diễn tả lúc trước đã biến thành cơn thù hận, sự cự tuyệt xấu hổ kia cứ mang theo từ kiếp này sang kiếp khác khiến Tuyên Cơ không kìm chế được, ả hét lên một tiếng, hai mắt nhất thời đỏ như máu, đám lửa ma trơi trên đầu cũng phừng phực lên, cứ như lòng đố kỵ trong lòng ả cũng hừng hực bốc cháy theo, ả điên cuồng tự kéo tóc mình, quát lên: "Là hắn!!! Không sai, nhất định là hắn, hắn đang ở đây, ta cảm nhận được, ta cảm nhận được hắn!!!! Bùi Minh! Ta muốn giết ngươi!!!"Ả vừa thét vừa lê đôi chân gãy khúc mà "nhảy" ra ngoài. Thích Dung chửi ầm lên nói: "Này! Tuyên Cơ? Mẹ nó! Chân bị chặt đứt còn chạy nhanh như vậy! Vì cái giống đực rựa kia mà ngươi lại như thế này sao!"Tạ Liên nhìn bóng dáng Tuyên Cơ nghiêng ngả, xiêu xiêu vẹo vẹo biến mất, cảm thấy hơi thương hại. Hoa Thành cho rằng Tạ Liên đang lo lắng cho an toàn của mấy người ở Thần Điện, liền nói: "Không cần lo. Tử Linh Điệp sẽ đưa ả chạy theo hướng khác, cho dù ả có tìm được đi chăng nữa thì đã có Nhược Tà bảo hộ, ả cũng không có cách nào vào phía trong, chúng ta hãy giải quyết nhanh gọn bên này đã." Tuyên Cơ chạy đi, thì đến phiên Cốc Tử lên sân khấu. Nó đứng lên, xoa hai bàn tay dính đầy bùn vào mông. Tạ Liên vẫn là có chút lo lắng, nói: "Thật không thành vấn đề sao?"Hoa Thành nhẹ nói: "Ca ca, hãy tin ta. Cách này không được, có thể tìm cách khác. Cùng lắm thì trước mắt cứ làm cho Thích Dung vĩnh viễn câm miệng, sau đó từ từ nghĩ cách dập tắt Quỷ hóa khóa của hắn." "......"Cốc Tử đi vào trong phòng, Thích Dung đã liếm sạch hết máu trên tay, thấy nó liền nói: "Con trai, qua đây đấm chân cho cha nào!"Vì thế Cốc Tử bước qua đấm chân cho hắn. Ngoan ngoãn đấm được một chốc, nó nói: "Cha, sao mấy người trong góc không bị trói mà họ lại không dám nhúc nhích gì hết vậy ạ?"Vừa hỏi xong, Thích Dung tự đắc nói: "Hê hê, đương nhiên là chúng nó sợ bố đây đến nỗi chân nhũn ra không đi nỗi!." "......"Cốc Tử mở ta mắt miệng tò mò hỏi, nói: "Lợi hại như vậy sao?!"Thích Dung hết sức thỏa mãn, nói: "Tất nhiên! Nghe đây, hôm nay bố đây sẽ cho ngươi thấy người cha này có bao nhiêu lợi hại! Ngươi thấy cái đám lửa đó không? Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, đứa nào dám nhúc nhích thì nó sẽ bị thiêu cháy lập tức, đương nhiên bọn chúng sợ ta còn gì! Còn nữa, có hai tên tiểu quỷ, ngươi nhớ cho kỹ." Cốc Tử gật đầu như gà mổ thóc, Thích Dung nói, "Bọn nó một đứa tên Hoa Thành, một đứa tên Hắc Thủy, là hai cái đứa chả có bản lĩnh gì sất, tiểu nhân tự đắc vận khí như cứt chó, căn bản bọn chúng chỉ là hữu danh vô thực. Hữu danh vô thực là gì ngươi hiểu không? Ta dạy cho ngươi, đây là câu thành ngữ, ý chính là nhìn bọn chúng có vẻ rất lợi hại, nhưng so về thực lực thì chỉ đáng xách dép cho ta!""............"Cốc Tử hơi bối rối, nói: "À......"Thích Dung nói tiếp: "Vận khí của chúng không phải tốt lắm sao? Nếu ta có được vận khí như chúng thì ta đây đã phất hơn chúng nó gấp mười lần! Cứ chờ xem! Lần này bố đây phải vượt qua ải này, xong xuôi thì tẩn sưng mặt chúng nó.! Ai cũng đừng nghĩ dám xem thường ta, chỉ có ta dám xem thường người khác!"Thích Dung hết sức hăm hở, huơ tay loạn xa, tuy rằng Cốc Tử căn bản không hiểu hắn nói ai, có ý gì, nhưng vẫn cho hắn chút mặt mũi nói: "Cha, ngươi nhất định có thể!"".................."Tạ Liên ở trên nóc nhà, lấy tay che kín mặt.Mấy câu nói ngạo mạn của Thích Dung thật khiến người khác nghẹn lời. Nghĩ đến chuyện hắn là biểu đệ của mình, quả là cảm thấy mất mặt, nhìn Hoa Thành nói: "Tam Lang, này...... Hắn...... Ta......"Hoa Thành cười cười một chút, nói: "Ca ca không cần để ý. Hắn nói cho lắm vào bất quá cũng chỉ là khoác lác mà thôi."Nói thật, từ xưa đến nay, trên đời này nam nhân ai lại không thích khoác lác. Một cơn gió đem khăn tay của cô nương ở Phiêu Hương Viện thổi bay đến tay mình, quay đầu lại liền nói mình được danh kỹ khuynh quốc khuynh thành dây dưa si mê lư luyến. Một người chùi ghế xách giày cho vợ lẽ của biểu đệ có biểu tỷ là thê thiếp của hoàng đế thì lại ngoài nói là mình là hoàng thân quốc thích trong phủ chỉ lo chuyện đại sự, địa vị hết sức quan trọng. Cho nên, nam nhân mà không khoác lác ba hoa thì mới là đáng quý.Mà kẻ thích khoác lác thì thường hay khoe, thứ nhất là khoe trước mặt nữ nhân, thứ hai chính là khoe trước mặt con trai mình. Còn nhớ Tạ Liên khi còn nhỏ, phụ thân Tạ Liên cũng thường xuyên ca tụng các chiến công vĩ đại này nọ, vì thế Tạ Liên luôn tin tưởng phụ thân mình là một người anh minh, một quân chủ muôn đời sẽ được lưu danh, sau này lại phát hiện ra là không phải như thế nên cảm giác hụt hẫng vô cùng, chỉ có thể thốt ra: "Chẳng qua người cũng chỉ có thế". Nghĩ đến đây, Tạ Liên lại lắc lắc đầu, không nhịn được cười, nói: "Sao ta lại đi so sánh phụ thân với Thích Dung chứ?"Thật không thể hiểu được. Đại khái là bởi vì ai cũng thích làm cho mình trở nên vĩ đại trước mặt con trai mình. Có điều, mặc dù phụ thân làm như thế nhưng ít nhất vẫn còn ở trong phạm vi chấp nhận được, còn tên Thích Dung này thì mặt dày vô liêm sỉ như thế mà còn tự cho mình là đúng. Khó trách thời gian qua Hắc Thủy hết sức ghét bỏ hắn, vừa gặp mặt liền tìm cớ đập một trận trước. Tạ Liên tự hỏi, sao hắn cứ mắng chửi người khác mà lại không tự mắng chửi bản thân mình?Bất quá, Tạ Liên cũng hơi hiểu được vì lí do tại sao đến giờ Thích Dung còn chưa ăn thịt Cốc Tử. Nếu đi ba hoa với một người bình thường hoặc là một người trẻ tuổi mà nói thì đối phương chưa chắc đã tin, cho dù bên ngoài có tỏ ra nịnh nọt hắn đi chăng nữa, đại khái là hắn sẽ cảm thấy chả có chút thành ý, hoặc quá giả tạo, cứ nhìn những thuộc hạ trước kia của hắn thì rõ. Mà hắn thấy Cốc Tử thì lại khác, từng câu từng chữ ca ngợi hắn là thật lòng thật dạ, hắn cảm thấy cái danh hiệu "Cha" này quả là đệ nhất thiên hạ, hết sức lợi hại!Thích Dung đại khái đã lâu không ba hoa chích chòe như thế, vui sướng tràn trề, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, uy hiếp nói: "Ngươi cũng phải nghe lời ta biết không? Ngươi không nghe lời, ta cũng tặng cho ngươi một đám ma trơi!"Cốc Tử quả nhiên sợ hãi, vội vàng che lại đỉnh đầu mình, nói: "Không cần, con không cần mang...... Đúng rồi, cha." Nó nhớ lại lời Hoa Thành cùng Tạ Liên dạy, nơm nớp lo sợ nói: "Cái đó, nếu mang trên đầu cái đám lửa màu xanh kia, thì cha không làm được gì nữa sao?"Nếu nó hỏi một câu có quá nhiều nghi vấn thì Thích Dung sẽ nghi ngờ là do Hoa Thành cùng Tạ Liên dạy. Thích Dung giơ chân đá bay một cái tượng người hóa thạch, quát: "Phí lời! Bố đây muốn khóa liền khóa, muốn giải liền giải! Nhìn đi! Cha giải một tên cho ngươi xem!"Nói xong, hắn liền chỉ vào một nông dân quát: "Chó ch** Tạ Liên!"Tạ Liên: "......"Hoa Thành: "......"Đám lửa ma trơi trên đầu nông dân kia liền dập tắt, liền muốn bỏ chạy, nhưng chạy chưa được vài bước thì Thích Dung phì một tiếng, từ trong miệng phun ra một đám ma trơi khác, lại treo trên đỉnh đầu người nông dân. Thích Dung cười ha ha, vỗ đầu Cốc Tử nói: "Thế nào, ngươi thấy cha có lợi hại không?"Tạ Liên ở trên nóc nhà lau mồ hôi, Hoa Thành lại rất lãnh đạm, giọng nói lành lạnh: "Tên phế vật này thật chỉ muốn diệt sạch hắn cho rồi."Hoa Thành nắm tay lại, các khớp xương kêu lên rắc rắc, Tạ Liên liền nói: "Không sao, không sao. So với tưởng tượng thì còn dễ giải khóa hơn nhiều!"Vốn dĩ bọn họ dạy Cốc Tử nói nhiều câu, xem ra đều không dùng được. Khó trách Thích Dung vừa rồi vẫn luôn không mắng Tạ Liên, thì ra không phải đổi tính, mà là đem cái câu thường mắng nhất trở thành khẩu lệnh giải khóa, quả đúng là khó lường. Lúc này, hai người không cần nấp nữa, lập tức phá nóc nhà nhảy xuống!Một tiếng vang lớn vang lên, Thích Dung sợ tới mức từ trên ghế ngã xuống: "Đứa nào?! Đứa nào?!". Nhìn kỹ một hồi: "Chó, chó......" Đại khái vốn dĩ muốn mắng, nhưng nhớ tới đây là khẩu lệnh quan trọng, vội bịt miệng mình lại. Trong một góc đám nông dân nhóm sôi nổi nói: "Vừa rồi hình như hắn nói ra khẩu lệnh, nếu không chúng ta thử xem xem có thể giải khóa hay không?""Đúng vậy, mắng một tiếng là được, tuy rằng quả thực xin lỗi cái người tên Tạ Liên, bất quá người đó không có ở đây, hẳn là không sao hết!"Hoa Thành hơi nhướng một bên mày, nhìn phía bên này. Dẫn Ngọc nói: "Cái này...... Mặc kệ người đó có ở đây không, ta cho là các vị tốt nhất không nên nói câu đó ra, bằng không hậu quả khẳng định so với bây giờ càng nghiêm trọng......"Bên kia, Thích Dung bắt lấy Cốc Tử che trước người mình, sửa lời nói: "Chó, chó leo lên người Tạ Liên! Ngươi không biết xấu hổ! Nghe lén! Đê tiện!"Tạ Liên buồn bực nói: "Chó leo lên người là ý gì?"Thích Dung lại đắc ý: "Có điều, hê hê, cứ cho các ngươi biết khẩu lệnh thì đã sao, vô dụng thôi! Chẳng lẽ các ngươi sẽ tự chửi mình sao? Chẳng lẽ các ngươi cam tâm nghe người khác chửi mình sao?"Nghe vậy, sắc mặt Hoa Thành trầm xuống, đốt ngón tay kêu lên mấy tiếng. Tạ Liên không chú ý tới, giả ngơ hỏi, nói: "Này thì, có gì lớn sao?". Nói xong liền không chút do dự lặp lại năm sáu lần khẩu lệnh kia. Bởi vì một tiếng chỉ có thể giải khóa một người. Đám tù binh đã biết Tạ Liên chính là người mà khẩu lệnh kia đã mắng, thấy thế trong lòng đều nhịn không được giơ ngón tay cái lên: "Dũng cảm chịu nhục, đúng là hán tử!"Nhưng mà, đám ma trơi trên đỉnh đầu bọn họ đỉnh đầu lại không biến mất. Tạ Liên hơi hơi biến sắc, Thích Dung cười như điên nói: "Ha ha ha ha ha! Bị lừa rồi! Nói cho ngươi biết, nếu không phải chính tao giải khóa thì cũng vô dụng! Ngươi mắng cũng toi công rồi! Ha ha ha ha ha......"Một con bướm bạc bay qua trước mắt Cốc Tử, mí mắt nó chớp hai cái, trong nháy mắt liền ngủ mất. Thích Dung còn đang bận cười, bỗng nhiên bị một ống tay áo quất một cái liền xoay mười tám vòng, người dính lên tường, lỡ miệng thốt lên nói: "Chó ch** Tạ Liên!"Vừa chửi xong, đám ma trơi trên đầu Dẫn Ngọc biến mất, Dẫn Ngọc nhảy lên, lắc mình đứng cách một khoảng. Thích Dung biết mình vừa lỡ miệng, lập tức bịt mồm lại. Tạ Liên vẻ mặt ôn hoà nói: "Mắng mắng mắng đi, không sao, không cần cảm thấy áp lực, tính tình ngươi sao thì cứ thể hiện ra vậy, tiếp tục mắng."Tạ Liên vẻ mặt hòa nhã nhưng lại bắt đầu cuốn tay áo lên, không biết định làm gì. Thích Dung khàn cả giọng hét: "Ngươi đánh đi! Đánh chết tao cũng sẽ không mắng lại câu này!"Lại nghe Hoa Thành một bên giọng trầm thấp nói: "Vậy thì hợp ý ta."Thích Dung quay đầu nhìn lại, Hoa Thành nhìn hắn mỉm cười hết sức giả tạo, chỉ trong giây lát.Đầu Thích Dung bị dìm vào sâu trong tường ba tấc."......"Hoa Thành kéo đầu Thích Dung ra lại lần nữa, Thích Dung hét lớn: "Các ngươi dám đối xử với tao như vậy! Bất cứ giá nào, tao cũng sẽ đốt sạch hết chúng bây! Tất cả đồng quy vu tận! Chó Hoa Thành! Đốt cháy đi!"Xem ra, câu "Chó Hoa Thành" này cũng chính là khẩu lệnh khác. Nhưng mà, sau khi hắn hét lên, lại không nghe được bất kỳ tiếng kêu thảm thiết này, hắn nghi ngờ mở to hai mắt ra, chỉ thấy đám nông dân còn nguyên vẹn đang đứng đối diện, vây xung quanh nhìn hắn. Thích Dung ngạc nhiên nói: "Sao thế này? Các ngươi sao còn chưa chết? Chết mau lên, đi chết cho tao! Đứa nào giải khóa cho các ngươi?!" Tạ Liên nói: "Chính ngươi mà." Nói xong, chỉ chỉ một con bướm bạc. Chỉ thấy con bướm bạc kia phát ra tiếng giống y chang như Thích Dung: "Ngươi mắng cũng toi công rồi! Ha ha ha ha......"Thì ra, Tử Linh Điệp hoàn toàn có khả năng sao chép lại giọng của Thích Dung, bao gồm cái câu khẩu lệnh kia, chỉ cần mắng một câu là có thể giải khóa hết cho tất cả. Hoa Thành lạnh lùng nói: "Ngươi cứ tự mình lên đường, không cần ai theo hầu."Nói xong, Thích Dung bị một chưởng cực mạnh của Hoa Thành ghim tận sâu vào trong lòng đất.Sau khi mọi chuyện xong xuôi, đám nông dân vây xung quanh nhìn nhìn một hồi, nói: "Này.... Còn moi lên được không?"Dẫn Ngọc nhảy xuống cái hố mà Hoa Thành vừa đánh, chỉ trong chốc lát sau liền nhảy lên, trong tay cầm một con lật đật màu xanh biếc, nói: "Thành chủ, Thái Tử điện hạ, Thanh Quỷ Thích Dung, đã được thu về."Con lật đật xanh lè kia nhe răng trợn trắng mắt, thè cái lưỡi dài ra, cứ như đang chế giễu người khác, tóm lại, như một thứ đồ chơi không bắt mắt, con nít nhìn thấy liền quẳng sang một bên. Không biết là do bản tính hắn nên mới bị biến thành cái hình dạng như thế hay là do Hoa Thành cố ý làm ra. Hoa Thành nói: "Thứ đồ vật này đừng đưa cho chúng ta. Ngươi để nó càng xa càng tốt."Dẫn Ngọc nói: "Vâng."Nói thật, Tạ Liên cũng không muốn cầm đến nó, ôm Cốc Tử đang nằm trên mặt đất lên. Mấy con Tử Linh Điệp từ bên kia bay tới, đậu trên mu bàn tay Hoa Thành, Hoa Thanh cúi đầu vừa thấy, nói: "Chúng ta mau về Thần điện đi."Tạ Liên đột nhiên quay đầu, nói: "Thần Điện đã xảy ra chuyện rồi sao?"
Cốc Tử không thèm để ý tới mà sờ sờ tai, nhỏ giọng gọi: "Lượm đồng nát ca ca, lượm đồng nát ca ca." Tạ Liên ở trên nóc nhà nói: "...... Gọi đạo trưởng là được rồi. Gọi lượm đồng nát ca ca nghe kỳ kỳ sao đấy ha ha ha ...... Cốc Tử. Cha đệ bắt mấy người kia, nhìn họ thật đáng thương, hơn nữa họ là thuộc hạ của người khác, chủ nhân không thấy họ sẽ đuổi theo đánh cha đệ đấy, đệ có muốn giúp thả bọn họ ra không?"
Cốc Tử gật đầu nói: "Đệ biết! Là vị thần tiên cưỡi trâu đen kia!" Nó gãi gãi tóc, nói, "Đệ cũng muốn thả họ ... Nhưng mà, cha đệ bị bệnh, cha nói nhất định phải ăn thịt người mới có thể hết bệnh, ăn thịt người là chuyện rất bình thường, đệ còn nhỏ không hiểu, chờ đệ trưởng thành cha sẽ dạy đệ ăn. Nhưng mà đệ cảm thấy cũng không tốt lắm ..." ...... Đương nhiên là không tốt rồi!
Tạ Liên thầm nghĩ nguy hiểm thật, đi theo bên cạnh Thích Dung lâu như thế, Cốc Tử đã bắt đầu có suy nghĩ hơi lệch lạc rồi, hẳn là bị Thích Dung làm cho bị biến chất thế này, nói không chừng cứ như vậy sẽ thành thói quen mất, cứ nghĩ chuyện ăn thịt người là không có gì sai, Tạ Liên vội nói: "Hết sức không tốt! Ăn thịt người sẽ khiến mình bệnh nặng lắm đó, linh hồn mấy người đó sẽ bám theo hại cha đệ. Cha đệ không phải bị bệnh, mà là thèm ăn không biết kiêng cử, nếu đệ không ngăn lại thì sau này đệ sẽ thành một đứa trẻ không cha đấy."
Cốc Tử nói: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ!"
Hoa Thành nhìn Tạ Liên nói: "Ca ca, để ta."
Hoa Thành nói vài câu với con bướm bạc, Cốc Tử ở bên kia nghe được, chăm chú nhớ kỹ. Nói xong, Hoa Thành lại ngẩng đầu nói với Tạ Liên "Trước tiên dụ Tuyên Cơ rời đi đã."
Bên trong, Tuyên Cơ nhìn Thích Dung nói: "Ta vẫn cảm thấy người này rất khả nghi, hắn nói hắn là thuộc hạ của Vũ Sư, nhưng người hắn đầy mùi quỷ khí, ta nghĩ hơn phân nửa là nói dối. Để ta tra hỏi hắn lần nữa."
Thấy Cốc Tử đã đi qua một bên, Thích Dung nhân cơ hội này tiếp tục gặm nốt cánh tay ban nãy, qua loa nói: "Tùy ngươi."
Đừng thấy Tuyên Cơ luôn nổi điên khi gặp Bùi Minh mà đánh giá sai con người ả ta, dù sao cũng là nữ nhân cho nên so với Thích Dung thì Tuyên Cơ thận trọng đa nghi hơn nhiều. Hơn nữa Cốc Tử còn có chút sợ ả, có ả ở đây thì sợ sẽ giấu đầu lòi đuôi. Tạ Liên gật đầu, nói: "Dụ nàng ta đi như thế nào?" Hai người liếc nhau, lại lần nữa không hẹn mà cùng nói: "Bùi tướng quân." Tạ Liên chắp tay trước ngực, nói: "Không còn cách nào khác, tạm thời chỉ xin ngươi hy sinh một chút nha Bùi tướng quân, cứu được mọi người xong sẽ cảm ơn ngươi sau."
Hoa Thành ha ha cười nói: "Vẫn là cảm ơn ca ca chứ." Nói xong, từ hoa văn ống cổ tay bằng bạc lại hóa ra một con Tử Linh Điệp, bay đến bên tai Tạ Liên, truyền ra một giọng nam tử, đúng là của Bùi Minh. Thì ra trước khi đi Hoa Thành vẫn để lại mấy con bướm bạc. Tạ Liên tập trung nghe xong một hồi, nhỏ giọng nói: "Có thể có thể. Chúng ta chọn ra đại vài câu......"Tuyên Cơ đưa lưng về phía bên cửa sổ, nhìn chằm chằm Dẫn Ngọc. Dẫn Ngọc vẻ mặt thành thật nói: "Ta ở làng Vũ Sư phụ trách tiếp tế cho những con quỷ bị lạc đường, khi chúng tới trước cửa, ta liền phát cho chúng một chút gạo, sau đó chỉ đường cho bọn chúng cho nên trên người mới có dính quỷ khí........."Những tù binh còn lại mới là nông dân chân chính ở làng Vũ Sư, tuy rằng làng Vũ Sư quả thực có người cứu tế, nhưng tuyệt đối không phải Dẫn Ngọc, biết rõ người này đang nói hươu nói vượn, nhưng ai cũng không hé răng. Thích Dung reo lên: "Ấy ấy! Tao cũng là quỷ đói, sao không tiếp tiếp tế cho tao? Mới ăn có vài người liền đuổi sống đuổi chết, cái đồ quỷ hẹp hòi mà còn giả đò hào phóng?" Tuyên Cơ cứ nói không phải: "Quỷ đói ở thế gian này nhiều như vậy, chẳng lẽ cho hết sao? Giả bộ thôi."Lúc này, một con bướm bạc thình lình bay đến phía sau ả, vừa nấp vừa hiện. Đám nông dân đều thấy một màn này, nhưng vẫn bình tĩnh, tất cả đều ăn ý cùng nhau giả đò không thấy gì hết. Tuyên Cơ còn muốn tra khảo thêm, bỗng nhiên, loáng thoáng nghe được một giọng nam tử: "...... Một khi đã như vậy, trước tiên đem ...... Ngươi còn có...... Không có? Tới đây......"Nguyên văn của đoạn này chính là: "Một khi đã như vậy thì trước tiên đem nướng mấy con chuột này lên đi, rắn của ngươi còn không, mang mấy con tới đây."Lúc Tạ Liên nghe được Bùi Minh nói những lời này, trong lòng khiếp sợ cùng đồng tình. Nhất định là có mấy con chuột ăn thịt người kia bò tới chỗ Bùi Minh thì bị Bùi Minh đánh chết, biến lại thành chuột thường, sẵn tiện lấy chúng nó làm thức ăn cho Bùi Túc luôn. Ăn thịt chuột này có bị sao không? Xem ra nhất định phải chạy về nhanh để cản họ lại. Đoạn đối thoại kia đã bị Hoa Thành cắt thành chữ có chữ không, không đoán ra được có ý gì, quả là có hiệu quả. Cả người Tuyên Cơ rùng mình, đột nhiên quay đầu lại. Nhưng mà, con bướm bạc kia hết sức linh hoạt, vốn dĩ nó không phát ra ánh sáng, ả vừa quay đầu lại, thì nó liền nấp đi.Tuyên Cơ hơi hoang mang, quay đầu lại tra khảo đám tù binh: "Các ngươi vừa rồi có nghe được gì không? Có thấy thứ gì không?"Dẫn Ngọc lắc đầu, đám nông dân cũng liên tục lắc đầu, trưng ra một bộ dáng trung thực. Thích Dung miệng đầy máu mà quay đầu lại: "Ngươi nghe thấy gì?"Tuyên Cơ hơi ngẩn ra, nói: "Ta hình như...... Nghe thấy được tiếng của Bùi Minh."Thích Dung nói: "Ây? Ngươi bị ảo giác phải không? Tao không nghe thấy gì sất." Con bướm bạc đậu gần Tuyên Cơ, người khác đương nhiên không nghe thấy nó truyền đến tiếng người. Tuyên Cơ hoài nghi nói: "Phải không? Ta cứ cảm thấy...... Có khả năn hắn đang ở gần đây." Ả ngơ ngẩn một lát, thở dài, nói: "Có lẽ, đây là cái gì gọi là tâm linh cảm ứng...... Đại nhân, không bằng ta ra ngoài xem thử lần nữa?"Không nghĩ tới thuận lợi như vậy. Tạ Liên âm thầm nắm chặt tay, nhìn Hoa Thành ngẩng đầu cười. Hoa Thành cũng nhìn Tạ Liên cười theo. Ai ngờ, Thích Dung lại tát cho một thau nước lạnh, nói: "Hừ! Vừa rồi không phải ngươi đã đi ra ngoài hết một chuyến rồi sao? Cái gì tâm linh cảm ứng, tao thấy đó là ảo giác thì đúng hơn. Một ngày ngươi không có gì làm liền nhớ tới hắn tám trăm bận, đương nhiên dễ biến thành ảo giác."Nhìn dáng vẻ Tuyên Cơ có vẻ bị hắn thuyết phục, bán tín bán nghi mà bỏ ý định đi ra ngoài. Tuy rằng thất bại, Tạ Liên lại không nhụt chí, bởi vì Tạ Liên vẫn còn giữ thêm vài câu của Bùi Minh. Tuyên Cơ đang muốn tiếp tục tra khảo Dẫn Ngọc, lại lần nữa nghe được tiếng Bùi Minh: "...... Ngươi cái đồ ngu ngốc này! Lại đây, ta dạy cho ngươi."Ngay sau đó, là một giọng thiếu nữ: "...... Thôi được rồi Bùi tướng quân, ta đã làm một lần, đã có kinh nghiệm, cứ để ta làm......"Đoạn đối thoại kia đương nhiên là Bùi Minh đang dạy Bán Nguyệt nướng chuột như thế nào để cho Tiểu Bùi ăn. Nhưng mà, lọt vào tai Tuyên Cơ lại hoàn toàn biến thành một ý khác. Vốn dĩ những tình cảm không thể dùng lời để diễn tả lúc trước đã biến thành cơn thù hận, sự cự tuyệt xấu hổ kia cứ mang theo từ kiếp này sang kiếp khác khiến Tuyên Cơ không kìm chế được, ả hét lên một tiếng, hai mắt nhất thời đỏ như máu, đám lửa ma trơi trên đầu cũng phừng phực lên, cứ như lòng đố kỵ trong lòng ả cũng hừng hực bốc cháy theo, ả điên cuồng tự kéo tóc mình, quát lên: "Là hắn!!! Không sai, nhất định là hắn, hắn đang ở đây, ta cảm nhận được, ta cảm nhận được hắn!!!! Bùi Minh! Ta muốn giết ngươi!!!"Ả vừa thét vừa lê đôi chân gãy khúc mà "nhảy" ra ngoài. Thích Dung chửi ầm lên nói: "Này! Tuyên Cơ? Mẹ nó! Chân bị chặt đứt còn chạy nhanh như vậy! Vì cái giống đực rựa kia mà ngươi lại như thế này sao!"Tạ Liên nhìn bóng dáng Tuyên Cơ nghiêng ngả, xiêu xiêu vẹo vẹo biến mất, cảm thấy hơi thương hại. Hoa Thành cho rằng Tạ Liên đang lo lắng cho an toàn của mấy người ở Thần Điện, liền nói: "Không cần lo. Tử Linh Điệp sẽ đưa ả chạy theo hướng khác, cho dù ả có tìm được đi chăng nữa thì đã có Nhược Tà bảo hộ, ả cũng không có cách nào vào phía trong, chúng ta hãy giải quyết nhanh gọn bên này đã." Tuyên Cơ chạy đi, thì đến phiên Cốc Tử lên sân khấu. Nó đứng lên, xoa hai bàn tay dính đầy bùn vào mông. Tạ Liên vẫn là có chút lo lắng, nói: "Thật không thành vấn đề sao?"Hoa Thành nhẹ nói: "Ca ca, hãy tin ta. Cách này không được, có thể tìm cách khác. Cùng lắm thì trước mắt cứ làm cho Thích Dung vĩnh viễn câm miệng, sau đó từ từ nghĩ cách dập tắt Quỷ hóa khóa của hắn." "......"Cốc Tử đi vào trong phòng, Thích Dung đã liếm sạch hết máu trên tay, thấy nó liền nói: "Con trai, qua đây đấm chân cho cha nào!"Vì thế Cốc Tử bước qua đấm chân cho hắn. Ngoan ngoãn đấm được một chốc, nó nói: "Cha, sao mấy người trong góc không bị trói mà họ lại không dám nhúc nhích gì hết vậy ạ?"Vừa hỏi xong, Thích Dung tự đắc nói: "Hê hê, đương nhiên là chúng nó sợ bố đây đến nỗi chân nhũn ra không đi nỗi!." "......"Cốc Tử mở ta mắt miệng tò mò hỏi, nói: "Lợi hại như vậy sao?!"Thích Dung hết sức thỏa mãn, nói: "Tất nhiên! Nghe đây, hôm nay bố đây sẽ cho ngươi thấy người cha này có bao nhiêu lợi hại! Ngươi thấy cái đám lửa đó không? Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, đứa nào dám nhúc nhích thì nó sẽ bị thiêu cháy lập tức, đương nhiên bọn chúng sợ ta còn gì! Còn nữa, có hai tên tiểu quỷ, ngươi nhớ cho kỹ." Cốc Tử gật đầu như gà mổ thóc, Thích Dung nói, "Bọn nó một đứa tên Hoa Thành, một đứa tên Hắc Thủy, là hai cái đứa chả có bản lĩnh gì sất, tiểu nhân tự đắc vận khí như cứt chó, căn bản bọn chúng chỉ là hữu danh vô thực. Hữu danh vô thực là gì ngươi hiểu không? Ta dạy cho ngươi, đây là câu thành ngữ, ý chính là nhìn bọn chúng có vẻ rất lợi hại, nhưng so về thực lực thì chỉ đáng xách dép cho ta!""............"Cốc Tử hơi bối rối, nói: "À......"Thích Dung nói tiếp: "Vận khí của chúng không phải tốt lắm sao? Nếu ta có được vận khí như chúng thì ta đây đã phất hơn chúng nó gấp mười lần! Cứ chờ xem! Lần này bố đây phải vượt qua ải này, xong xuôi thì tẩn sưng mặt chúng nó.! Ai cũng đừng nghĩ dám xem thường ta, chỉ có ta dám xem thường người khác!"Thích Dung hết sức hăm hở, huơ tay loạn xa, tuy rằng Cốc Tử căn bản không hiểu hắn nói ai, có ý gì, nhưng vẫn cho hắn chút mặt mũi nói: "Cha, ngươi nhất định có thể!"".................."Tạ Liên ở trên nóc nhà, lấy tay che kín mặt.Mấy câu nói ngạo mạn của Thích Dung thật khiến người khác nghẹn lời. Nghĩ đến chuyện hắn là biểu đệ của mình, quả là cảm thấy mất mặt, nhìn Hoa Thành nói: "Tam Lang, này...... Hắn...... Ta......"Hoa Thành cười cười một chút, nói: "Ca ca không cần để ý. Hắn nói cho lắm vào bất quá cũng chỉ là khoác lác mà thôi."Nói thật, từ xưa đến nay, trên đời này nam nhân ai lại không thích khoác lác. Một cơn gió đem khăn tay của cô nương ở Phiêu Hương Viện thổi bay đến tay mình, quay đầu lại liền nói mình được danh kỹ khuynh quốc khuynh thành dây dưa si mê lư luyến. Một người chùi ghế xách giày cho vợ lẽ của biểu đệ có biểu tỷ là thê thiếp của hoàng đế thì lại ngoài nói là mình là hoàng thân quốc thích trong phủ chỉ lo chuyện đại sự, địa vị hết sức quan trọng. Cho nên, nam nhân mà không khoác lác ba hoa thì mới là đáng quý.Mà kẻ thích khoác lác thì thường hay khoe, thứ nhất là khoe trước mặt nữ nhân, thứ hai chính là khoe trước mặt con trai mình. Còn nhớ Tạ Liên khi còn nhỏ, phụ thân Tạ Liên cũng thường xuyên ca tụng các chiến công vĩ đại này nọ, vì thế Tạ Liên luôn tin tưởng phụ thân mình là một người anh minh, một quân chủ muôn đời sẽ được lưu danh, sau này lại phát hiện ra là không phải như thế nên cảm giác hụt hẫng vô cùng, chỉ có thể thốt ra: "Chẳng qua người cũng chỉ có thế". Nghĩ đến đây, Tạ Liên lại lắc lắc đầu, không nhịn được cười, nói: "Sao ta lại đi so sánh phụ thân với Thích Dung chứ?"Thật không thể hiểu được. Đại khái là bởi vì ai cũng thích làm cho mình trở nên vĩ đại trước mặt con trai mình. Có điều, mặc dù phụ thân làm như thế nhưng ít nhất vẫn còn ở trong phạm vi chấp nhận được, còn tên Thích Dung này thì mặt dày vô liêm sỉ như thế mà còn tự cho mình là đúng. Khó trách thời gian qua Hắc Thủy hết sức ghét bỏ hắn, vừa gặp mặt liền tìm cớ đập một trận trước. Tạ Liên tự hỏi, sao hắn cứ mắng chửi người khác mà lại không tự mắng chửi bản thân mình?Bất quá, Tạ Liên cũng hơi hiểu được vì lí do tại sao đến giờ Thích Dung còn chưa ăn thịt Cốc Tử. Nếu đi ba hoa với một người bình thường hoặc là một người trẻ tuổi mà nói thì đối phương chưa chắc đã tin, cho dù bên ngoài có tỏ ra nịnh nọt hắn đi chăng nữa, đại khái là hắn sẽ cảm thấy chả có chút thành ý, hoặc quá giả tạo, cứ nhìn những thuộc hạ trước kia của hắn thì rõ. Mà hắn thấy Cốc Tử thì lại khác, từng câu từng chữ ca ngợi hắn là thật lòng thật dạ, hắn cảm thấy cái danh hiệu "Cha" này quả là đệ nhất thiên hạ, hết sức lợi hại!Thích Dung đại khái đã lâu không ba hoa chích chòe như thế, vui sướng tràn trề, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, uy hiếp nói: "Ngươi cũng phải nghe lời ta biết không? Ngươi không nghe lời, ta cũng tặng cho ngươi một đám ma trơi!"Cốc Tử quả nhiên sợ hãi, vội vàng che lại đỉnh đầu mình, nói: "Không cần, con không cần mang...... Đúng rồi, cha." Nó nhớ lại lời Hoa Thành cùng Tạ Liên dạy, nơm nớp lo sợ nói: "Cái đó, nếu mang trên đầu cái đám lửa màu xanh kia, thì cha không làm được gì nữa sao?"Nếu nó hỏi một câu có quá nhiều nghi vấn thì Thích Dung sẽ nghi ngờ là do Hoa Thành cùng Tạ Liên dạy. Thích Dung giơ chân đá bay một cái tượng người hóa thạch, quát: "Phí lời! Bố đây muốn khóa liền khóa, muốn giải liền giải! Nhìn đi! Cha giải một tên cho ngươi xem!"Nói xong, hắn liền chỉ vào một nông dân quát: "Chó ch** Tạ Liên!"Tạ Liên: "......"Hoa Thành: "......"Đám lửa ma trơi trên đầu nông dân kia liền dập tắt, liền muốn bỏ chạy, nhưng chạy chưa được vài bước thì Thích Dung phì một tiếng, từ trong miệng phun ra một đám ma trơi khác, lại treo trên đỉnh đầu người nông dân. Thích Dung cười ha ha, vỗ đầu Cốc Tử nói: "Thế nào, ngươi thấy cha có lợi hại không?"Tạ Liên ở trên nóc nhà lau mồ hôi, Hoa Thành lại rất lãnh đạm, giọng nói lành lạnh: "Tên phế vật này thật chỉ muốn diệt sạch hắn cho rồi."Hoa Thành nắm tay lại, các khớp xương kêu lên rắc rắc, Tạ Liên liền nói: "Không sao, không sao. So với tưởng tượng thì còn dễ giải khóa hơn nhiều!"Vốn dĩ bọn họ dạy Cốc Tử nói nhiều câu, xem ra đều không dùng được. Khó trách Thích Dung vừa rồi vẫn luôn không mắng Tạ Liên, thì ra không phải đổi tính, mà là đem cái câu thường mắng nhất trở thành khẩu lệnh giải khóa, quả đúng là khó lường. Lúc này, hai người không cần nấp nữa, lập tức phá nóc nhà nhảy xuống!Một tiếng vang lớn vang lên, Thích Dung sợ tới mức từ trên ghế ngã xuống: "Đứa nào?! Đứa nào?!". Nhìn kỹ một hồi: "Chó, chó......" Đại khái vốn dĩ muốn mắng, nhưng nhớ tới đây là khẩu lệnh quan trọng, vội bịt miệng mình lại. Trong một góc đám nông dân nhóm sôi nổi nói: "Vừa rồi hình như hắn nói ra khẩu lệnh, nếu không chúng ta thử xem xem có thể giải khóa hay không?""Đúng vậy, mắng một tiếng là được, tuy rằng quả thực xin lỗi cái người tên Tạ Liên, bất quá người đó không có ở đây, hẳn là không sao hết!"Hoa Thành hơi nhướng một bên mày, nhìn phía bên này. Dẫn Ngọc nói: "Cái này...... Mặc kệ người đó có ở đây không, ta cho là các vị tốt nhất không nên nói câu đó ra, bằng không hậu quả khẳng định so với bây giờ càng nghiêm trọng......"Bên kia, Thích Dung bắt lấy Cốc Tử che trước người mình, sửa lời nói: "Chó, chó leo lên người Tạ Liên! Ngươi không biết xấu hổ! Nghe lén! Đê tiện!"Tạ Liên buồn bực nói: "Chó leo lên người là ý gì?"Thích Dung lại đắc ý: "Có điều, hê hê, cứ cho các ngươi biết khẩu lệnh thì đã sao, vô dụng thôi! Chẳng lẽ các ngươi sẽ tự chửi mình sao? Chẳng lẽ các ngươi cam tâm nghe người khác chửi mình sao?"Nghe vậy, sắc mặt Hoa Thành trầm xuống, đốt ngón tay kêu lên mấy tiếng. Tạ Liên không chú ý tới, giả ngơ hỏi, nói: "Này thì, có gì lớn sao?". Nói xong liền không chút do dự lặp lại năm sáu lần khẩu lệnh kia. Bởi vì một tiếng chỉ có thể giải khóa một người. Đám tù binh đã biết Tạ Liên chính là người mà khẩu lệnh kia đã mắng, thấy thế trong lòng đều nhịn không được giơ ngón tay cái lên: "Dũng cảm chịu nhục, đúng là hán tử!"Nhưng mà, đám ma trơi trên đỉnh đầu bọn họ đỉnh đầu lại không biến mất. Tạ Liên hơi hơi biến sắc, Thích Dung cười như điên nói: "Ha ha ha ha ha! Bị lừa rồi! Nói cho ngươi biết, nếu không phải chính tao giải khóa thì cũng vô dụng! Ngươi mắng cũng toi công rồi! Ha ha ha ha ha......"Một con bướm bạc bay qua trước mắt Cốc Tử, mí mắt nó chớp hai cái, trong nháy mắt liền ngủ mất. Thích Dung còn đang bận cười, bỗng nhiên bị một ống tay áo quất một cái liền xoay mười tám vòng, người dính lên tường, lỡ miệng thốt lên nói: "Chó ch** Tạ Liên!"Vừa chửi xong, đám ma trơi trên đầu Dẫn Ngọc biến mất, Dẫn Ngọc nhảy lên, lắc mình đứng cách một khoảng. Thích Dung biết mình vừa lỡ miệng, lập tức bịt mồm lại. Tạ Liên vẻ mặt ôn hoà nói: "Mắng mắng mắng đi, không sao, không cần cảm thấy áp lực, tính tình ngươi sao thì cứ thể hiện ra vậy, tiếp tục mắng."Tạ Liên vẻ mặt hòa nhã nhưng lại bắt đầu cuốn tay áo lên, không biết định làm gì. Thích Dung khàn cả giọng hét: "Ngươi đánh đi! Đánh chết tao cũng sẽ không mắng lại câu này!"Lại nghe Hoa Thành một bên giọng trầm thấp nói: "Vậy thì hợp ý ta."Thích Dung quay đầu nhìn lại, Hoa Thành nhìn hắn mỉm cười hết sức giả tạo, chỉ trong giây lát.Đầu Thích Dung bị dìm vào sâu trong tường ba tấc."......"Hoa Thành kéo đầu Thích Dung ra lại lần nữa, Thích Dung hét lớn: "Các ngươi dám đối xử với tao như vậy! Bất cứ giá nào, tao cũng sẽ đốt sạch hết chúng bây! Tất cả đồng quy vu tận! Chó Hoa Thành! Đốt cháy đi!"Xem ra, câu "Chó Hoa Thành" này cũng chính là khẩu lệnh khác. Nhưng mà, sau khi hắn hét lên, lại không nghe được bất kỳ tiếng kêu thảm thiết này, hắn nghi ngờ mở to hai mắt ra, chỉ thấy đám nông dân còn nguyên vẹn đang đứng đối diện, vây xung quanh nhìn hắn. Thích Dung ngạc nhiên nói: "Sao thế này? Các ngươi sao còn chưa chết? Chết mau lên, đi chết cho tao! Đứa nào giải khóa cho các ngươi?!" Tạ Liên nói: "Chính ngươi mà." Nói xong, chỉ chỉ một con bướm bạc. Chỉ thấy con bướm bạc kia phát ra tiếng giống y chang như Thích Dung: "Ngươi mắng cũng toi công rồi! Ha ha ha ha......"Thì ra, Tử Linh Điệp hoàn toàn có khả năng sao chép lại giọng của Thích Dung, bao gồm cái câu khẩu lệnh kia, chỉ cần mắng một câu là có thể giải khóa hết cho tất cả. Hoa Thành lạnh lùng nói: "Ngươi cứ tự mình lên đường, không cần ai theo hầu."Nói xong, Thích Dung bị một chưởng cực mạnh của Hoa Thành ghim tận sâu vào trong lòng đất.Sau khi mọi chuyện xong xuôi, đám nông dân vây xung quanh nhìn nhìn một hồi, nói: "Này.... Còn moi lên được không?"Dẫn Ngọc nhảy xuống cái hố mà Hoa Thành vừa đánh, chỉ trong chốc lát sau liền nhảy lên, trong tay cầm một con lật đật màu xanh biếc, nói: "Thành chủ, Thái Tử điện hạ, Thanh Quỷ Thích Dung, đã được thu về."Con lật đật xanh lè kia nhe răng trợn trắng mắt, thè cái lưỡi dài ra, cứ như đang chế giễu người khác, tóm lại, như một thứ đồ chơi không bắt mắt, con nít nhìn thấy liền quẳng sang một bên. Không biết là do bản tính hắn nên mới bị biến thành cái hình dạng như thế hay là do Hoa Thành cố ý làm ra. Hoa Thành nói: "Thứ đồ vật này đừng đưa cho chúng ta. Ngươi để nó càng xa càng tốt."Dẫn Ngọc nói: "Vâng."Nói thật, Tạ Liên cũng không muốn cầm đến nó, ôm Cốc Tử đang nằm trên mặt đất lên. Mấy con Tử Linh Điệp từ bên kia bay tới, đậu trên mu bàn tay Hoa Thành, Hoa Thanh cúi đầu vừa thấy, nói: "Chúng ta mau về Thần điện đi."Tạ Liên đột nhiên quay đầu, nói: "Thần Điện đã xảy ra chuyện rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store