Luu Tru
Nội dung chính: ... Khụ, quấy rầy rồi, không nghĩ đến hai người các ngươi... há há há.Tuy nói trước kia trên căn bản, đúng là Tạ Liên coi mình như một kẻ "bất lực" mà sống qua ngày, nhưng "nếu như mình không có cái của nợ kia" so với việc "mình vĩnh viễn mất đi cái của nợ kia thật" thì vẫn có sự khác nhau về bản chất. Thoáng chốc hắn đã sợ vã ra một tầng mồ hôi lạnh, quát lên: "Tránh ra!"Vừa dứt lời, thanh kiếm kia đột nhiên rút ra, Tạ Liên nắm chắc thời cơ đi về phía trước. Chẳng mấy chốc, hắn đột nhiên kéo Sư Thanh Huyền lại: "Coi chừng!" Lại có một thanh kiếm đâm xuống ở trước mặt Sư Thanh Huyền, gần như là đâm xuống sát đỉnh đầu hắn, nếu không nhờ Tạ Liên kéo hắn lại, thì hắn sẽ bị găm ở đây ngay tại chỗ. Sư Thanh Huyền hãi hùng nói: "Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, tại sao ngươi biết hắn muốn đâm xuống ở chỗ nào???"Tạ Liên đáp: "Không biết, ta đoán thôi".Cũng chính là trực giác. Đối với sát khí, hắn đã lão luyện đến mức hầu như không cần suy nghĩ cũng có thể đưa ra phản ứng. Ngay sau đó, thanh kiếm thứ hai, thanh kiếm thứ ba và thanh kiếm thứ tư cũng đâm phập xuống, một đường ánh kiếm sắc bén chặn đường đi và cả đường lui của ba người. Tiếp đó là một tiếng "ầm" vang dội, phía trên truyền đến chấn động kịch liệt, bụi đất và đá vụn rơi lả tả xuống. Tạ Liên nói: "Phía trên đánh nhau rồi!"Tiếng ầm ầm kia mỗi lúc một vang dội, chấn động cũng mỗi lần một lớn hơn và càng lúc càng gần hơn một cách rõ rệt. Phía trước và phía sau đều bị những thanh kiếm sắc bén chặn đường, tất cả đều là thượng phẩm bảo kiếm trẻ tuổi sắc bén, Phương Tâm lớn tuổi thế này cũng chẳng biết có thể lấy cương chế cương được hay không. Chẳng biết Minh Nghi lấy từ đâu ra một thanh xẻng Nguyệt Nha, bắt đầu chật vật đào hang động ở phía bên kia trong không gian nhỏ hẹp. Sư Thanh Huyền ở bên cạnh hồn vía cũng sắp phọt ra khỏi miệng: "Minh huynh, rốt cuộc huynh có mần được không đó. Minh huynh, huynh nhanh lên một chút được không, tất cả đều là tại huynh không chịu sử dụng pháp bảo này lâu đến như vậy, không có việc gì thì cũng sử dụng và gần gũi với nó nhiều một chút có biết không, huynh đã dùng không quen tay đến mức này rồi đó thấy chưa!!!"Thật ra "dùng không quen tay" thì vẫn có thể châm chước được, còn có cách nào nữa đâu, suy cho cùng cả Thượng Thiên Đình ngoại trừ Tạ Liên có thể tỉnh queo vác theo một cái xẻng suốt ngày đi tới đi lui ra, thì đúng là không có Thần Quan nào khác có thể làm được chuyện như vậy. Trán Minh Nghi nổi lên gân xanh, quát: "Câm mồm!!!"Tạ Liên vội nói: "Đừng nóng đừng nóng, hạ hỏa, hạ hỏa đi!"Quả nhiên, Minh Nghi dùng sức trên tay một cái, hang động lập tức mở ra. Gã vớ lấy cái xẻng rồi điên cuồng đào lỗ ở phía trước, Sư Thanh Huyền ở chính giữa cũng điên cuồng kích động, với tư cách là người duy nhất vẫn chưa điên cuồng, Tạ Liên phụ trách yểm trợ. Bảo xẻng của Địa Sư quả đúng là thần kỳ, xúc xuống mấy cái như thế mà đã đào ra đường hầm sâu mấy chục trượng một lần nữa. Qua một lúc sau quay đầu nhìn lại, cửa hang động đang từ từ khép lại, mà ở phía trên chỗ bọn họ bị vây lúc đầu, có một tia sáng len lỏi chiếu xuống. Tạ Liên lập tức hô lên: "Hắn sắp đánh thủng chỗ đó rồi!"Thoáng chốc Minh Nghi càng đào điên cuồng hơn, bỗng nhiên động tác của gã khựng lại rồi nhìn lên trên. Tạ Liên cũng phản ứng giống hệt như gã, bởi vì bọn họ đều cảm giác được, ở phía trên chỗ này yên ắng, không có tiếng động, chắc là một tòa điện bỏ trống.Nếu đã bị người khác phát hiện ra đường hầm, bất kể thế nào đi chăng nữa, cứ đi ra ngoài trước rồi tính sau. Minh Nghi quay lại, đào về phía trước. Sư Thanh Huyền hỏi: "Các ngươi có chắc là sau khi đào ra thì không có người ở chỗ này không???"Minh Nghi đáp: "Không nghe thấy tiếng động. Trừ phi là đang ngủ!"Dĩ nhiên, thường thì Thần Quan không cần ngủ, lại càng không ngủ ở trong điện của mình vào ban ngày ban mặt, cho nên chắc là sẽ không tồn tại loại khả năng này đâu. Ai ngờ, Minh Nghi vừa xúc lên, ba người chui ra khỏi mặt đất, ba cái đầu ló ra, vừa mới hít được một hơi không khí trong lành, còn chưa kịp thở ra thì đã thấy ở phía đối diện có đặt một chiếc giường, trên giường là một thiếu niên đang nằm banh càng ra ngủ.Ban ngày ban mặt mà vẫn còn có Thần Quan ngủ ở trong điện của mình ư???Nghe thấy tiếng động, thiếu niên kia trở mình ngồi dậy, ngủ đến nguyên quả đầu quắn đều rối bù, hắn nhíu chặt mày, gãi đầu, mơ mơ màng màng nhìn ba cái đầu đối diện với chiếc giường nhỏ, có vẻ như hắn đang khó hiểu vì sao trong điện mình lại lòi ra thứ như thế. Ba người bọn họ cũng làm bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, vội vàng bò ra ngoài từ trong hang động, ngờ đâu, lúc Sư Thanh Huyền sắp bò lên trên, chợt kêu lên thành tiếng, Tạ Liên ngoái đầu nhìn lại, lại có một cánh tay túm được cổ chân của hắn. Chủ nhân của cánh tay đó chính là Bùi Minh. Cho dù là ở trong đường hầm nhưng gã vẫn cực kỳ có phong độ, nói: "Ta nói chuột nhắt từ đâu đến khoét hang động ở bên dưới cung điện của ta, Thanh Huyền tại sao ngươi lại chạy ra ngoài? Lúc này còn muốn đi đâu? Ngươi thừa biết ca ca ngươi sẽ nổi trận lôi đình, thừa dịp gã chưa phát hiện thì mau trở về đi."Nhược Da bay ra, đánh lùi tay gã. Bùi Minh nhảy ra, nói: "Thái Tử điện hạ, Địa Sư đại nhân, bộ hai người các ngươi không có chuyện gì làm hay sao, khi không lại xúi Phong Sư rời khỏi nhà, đúng là hết nói nổi mà."Tạ Liên đáp: "Tuy Phong Sư đại nhân là đệ đệ của Thủy Sư đại nhân, nhưng chung quy hắn vẫn là một vị Thần Quan, cũng đã có đến mấy trăm tuổi rồi. Bùi tướng quân, ngươi đừng có nói như thể hắn vẫn còn là một đứa con nít ba tuổi vậy. Cho dù nói chuyện phải trái, nhưng vô cớ giam cầm tiên liêu của Thượng Thiên Đình, nói kiểu gì thì Thủy Sư đại nhân bên kia mới đúng là "hết nói nổi" hơn đó."Nếu như phỏng đoán của hắn không sai, thì Phong Sư cũng không thể ở lại Thượng Thiên Đình được nữa. Quyền Nhất Chân ngồi ở trên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn sang bên này, hình như vẫn chưa nắm được tình hình. Bùi Minh đỡ kiếm, tập trung tinh thần nói: "Kỳ Anh đừng có đứng nhìn nữa, qua đây giúp ta một tay trước, bắt người lại rồi tính sau."Sau khi cân nhắc chốc lát, quả nhiên Quyền Nhất Chân đến giúp một tay.Quyền Nhất Chân nhảy xuống giường, lập tức quăng chiếc giường mà lúc nãy mình nằm lên, nện về phía Bùi Minh. Quả nhiên là giúp một tay, chỉ có điều là giúp bọn Tạ Liên một tay. Bùi Minh thình lình bị một chiếc giường nện ngay chính diện, kinh ngạc đến ngây cả người, quát: "Kỳ Anh!!! Sao ngươi lại đánh ta????"Quyền Nhất Chân khoát khoát tay với Tạ Liên, đại loại là ra hiệu bảo bọn họ chạy mau. Bọn Tạ Liên bối rối một lát, rồi vội vàng rời đi. Không biết có phải Sư Thanh Huyền bị thương nên thiếu máu hay không, mới chạy có mấy bước mà sắc mặt hắn đã tái xanh, Tạ Liên dìu lấy hắn, Minh Nghi thì trực tiếp túm lấy Sư Thanh Huyền rồi cõng hắn lên. Tạ Liên đặt tay lên cửa rồi lấy ra hai viên xúc xắc, hắn ngoảnh đầu lại, nói với thiếu niên kia: Quyền Nhất Chân còn đang choảng Bùi Minh túi bụi, ra tay dã man lại không có bất kỳ quy luật gì. Nếu không phải Bùi Minh có bản lãnh không nhỏ, mà đổi lại là một người khác thì đã sớm bị lối đánh loạn xà ngầu này của hắn đánh cho một trận thua đến sứt đầu mẻ trán rồi. Bùi Minh bị hắn đánh đến mức nổi cả gân xanh, quát: "Vệ binh! Cản người lại!!!"Trước khi Bùi Minh gọi người đến thì Tạ Liên đã ném xúc xắc, mở cửa rồi lao ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa lại, chuồn khỏi Thượng Thiên Đình. Nhưng điều mà hắn tuyệt đối không ngờ đến chính là sau khi đóng cửa, xoay người lại lần nữa, cảnh tượng hiện ra ở trước mắt hắn chính là Hoa Thành đang ở trần lau mồ hôi và đạp một chân lên thùng công đức mới."...""..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store