⋆04⋆
Cả đội vừa kết thúc chuỗi ngày thi đấu căng thẳng, ai nấy đều thấm mệt nhưng không thể giấu được niềm vui khi giữ vững vị trí trên bảng xếp hạng. Để động viên tinh thần, ban huấn luyện quyết định cho cả đội nghỉ xả hơi một ngày.Sáng sớm hôm sau, Yonghyeok đã có mặt ở gaming house, nhưng thay vì lao ngay vào máy tính như mọi khi, cậu lại bận rộn chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người. Cậu nghĩ rằng đây là cơ hội để thể hiện sự quan tâm của mình, đặc biệt là với Heosu.Cậu luôn cố gắng che giấu cảm xúc của mình trước mặt anh, nhưng càng ngày càng khó. Mỗi cử chỉ nhỏ của Heosu, từ nụ cười đến ánh mắt, đều khiến tim cậu rung lên. Cậu biết mình không nên như vậy. Heosu là đội trưởng, là người cậu luôn kính trọng, nhưng cũng chính vì điều đó mà cậu không thể kiểm soát được tình cảm đang lớn dần trong tim....ღKhoảng 8 giờ sáng, Heosu xuất hiện ở gaming house, khuôn mặt anh có chút mệt mỏi vì thiếu ngủ. Nhìn thấy Yonghyeok đang bày biện đồ ăn lên bàn, anh không khỏi ngạc nhiên.“Nhóc con, em dậy sớm thế?” Anh bước tới, giọng nói còn chút khàn.Yonghyeok quay lại, cười tươi: “Em định làm bữa sáng cho mọi người. Anh ngồi xuống đi, em chuẩn bị xong rồi.”Anh mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống. “Cảm ơn em. Em đúng là đứa em út chu đáo nhất đội.”Cậu đặt một bát cháo nóng hổi trước mặt anh, ánh mắt đầy sự quan tâm. “Anh ăn thử xem. Em không giỏi nấu nướng lắm, nhưng hy vọng là ổn.”Heosu múc một thìa cháo, nếm thử rồi gật gù: “Ngon hơn anh tưởng đấy. Em giỏi hơn anh nghĩ nhiều.”“Anh không cần khen quá đâu, em ngại đấy.” Yonghyeok bật cười, nhưng tim cậu lại đập loạn lên khi nghe lời khen từ anh....ღSau bữa sáng, cả đội lần lượt kéo tới. Không khí trở nên sôi động hơn, nhưng ánh mắt của Yonghyeok vẫn luôn hướng về phía Heosu. Cậu cố gắng giữ khoảng cách, nhưng mỗi khi anh nhìn cậu, trái tim cậu lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Đến chiều, Heosu rủ mọi người ra ngoài dạo chơi. Cả đội chia thành từng nhóm nhỏ, nhưng Yonghyeok lại cố tình lảng tránh để có cơ hội ở riêng với anh. Khi mọi người đã đi trước, cậu mới giả vờ quên đồ và quay lại.“Em không đi cùng mọi người à?” Giọng của Heosu vang lên từ phía sau.Yonghyeok quay lại, hơi giật mình: “À, em... em định ở lại với anh. Nếu anh không phiền.”Heosu nhướng mày, nhưng rồi mỉm cười: “Sao anh lại phiền chứ? Đi nào, chúng ta đi dạo một chút.”...ღCả hai bước đi trên con đường nhỏ dẫn ra công viên gần đó. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa thoảng thoảng. Không khí giữa họ có chút ngượng ngùng, nhưng Yonghyeok quyết định phá vỡ sự im lặng.“Anh Heosu, em muốn cảm ơn anh.”Heosu nhìn cậu, ngạc nhiên: “Cảm ơn anh? Vì chuyện gì?”“Vì anh luôn ở bên cạnh em. Từ khi em lên đội chính, anh đã giúp em rất nhiều. Em thật sự rất biết ơn.” Giọng cậu chân thành, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.Heosu mỉm cười, khẽ vỗ vai cậu: “Ngốc quá. Đó là trách nhiệm của anh mà. Nhưng anh vui vì em nghĩ như vậy.”Yonghyeok im lặng một lúc, rồi nói tiếp: “Anh có biết không? Em thật sự rất ngưỡng mộ anh. Từ khi còn ở đội trẻ, em đã luôn muốn được đánh chung với anh.”“Vậy à? Anh cũng rất tự hào vì có em trong đội. Em là một người đồng đội tuyệt vời.”Câu nói của anh khiến Yonghyeok thấy ấm áp, nhưng cũng có chút buồn bã. Cậu muốn nói nhiều hơn, nhưng lại sợ phá hỏng mối quan hệ hiện tại....ღKhi cả hai dừng lại bên ghế đá trong công viên, Heosu đột nhiên lên tiếng: “Nhóc con, sao hôm nay trông em khác vậy? Có chuyện gì muốn nói với anh à?”Yonghyeok giật mình, ánh mắt lúng túng. “Không... không có gì đâu anh.”“Thật không? Nhìn em cứ như đang giấu anh điều gì đó.”Cậu cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng ánh mắt dịu dàng của anh khiến cậu không thể kìm nén được nữa.“Anh Heosu, em...” Cậu hít một hơi sâu, rồi nói nhanh: “Em thích anh.Khi Yonghyeok cúi đầu, bối rối với lời tỏ tình vừa nói ra, không khí giữa cả hai bỗng chùng xuống. Cậu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Heosu, sợ rằng mình sẽ nhận lại câu từ chối mà bản thân không muốn nghe.Heosu vẫn im lặng. Anh đứng đó, đôi mắt hơi cụp xuống, như đang cố gắng tìm lời để nói. Thời gian như kéo dài vô tận trong vài giây.Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu, giọng nói của anh vang lên, nhẹ nhàng nhưng mang theo chút nặng nề:
“Yonghyeok... Anh không biết phải trả lời em thế nào lúc này.”Yonghyeok ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu lấp lánh sự hy vọng pha lẫn lo lắng. “Anh... không thích em sao?”Heosu vội lắc đầu: “Không, không phải vậy. Em là một người rất đặc biệt với anh. Nhưng… anh không chắc bản thân mình đã sẵn sàng.”“Vì... người đó sao?” Yonghyeok hỏi, giọng nói nhỏ dần, như thể chỉ cần thốt lên câu này thôi cũng đủ làm tổn thương chính mình.Heosu không phủ nhận. Anh thở dài, ánh mắt nhìn ra phía xa, như đang cố lảng tránh sự thật:
“Có lẽ vậy. Trái tim anh... vẫn còn chút bóng dáng của người cũ. Anh không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới khi bản thân chưa hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Như thế không công bằng với em.”Yonghyeok cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cậu biết rằng anh chưa hoàn toàn quên được người đó, nhưng khi nghe chính anh thừa nhận, cậu không thể không cảm thấy đau lòng.Heosu quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu. Trong đôi mắt đó không hề có sự từ chối hay né tránh, chỉ có sự chân thành và lo lắng:
“Nhóc con, em là người rất quan trọng với anh. Anh không muốn làm tổn thương em, cũng không muốn em phải chờ đợi một người chưa sẵn sàng như anh. Nhưng… nếu em có thể, hãy cho anh chút thời gian. Hãy để anh chắc chắn rằng khi anh mở lòng, em sẽ là người duy nhất ở đó.”Cậu ngỡ ngàng trước lời nói của anh. Cảm giác như vừa rơi xuống vực sâu, nhưng lại được kéo lên ngay lập tức. Một chút hy vọng len lỏi trong lòng, dù biết rằng con đường phía trước có thể rất dài và đầy thử thách.“Anh muốn em... chờ anh sao?” Giọng cậu run rẩy, không giấu được sự xúc động.“Anh không dám yêu cầu em phải chờ. Anh biết điều đó không công bằng. Nhưng nếu em vẫn muốn ở bên cạnh anh, anh hứa sẽ cố gắng hết mình để buông bỏ quá khứ. Khi đó, anh sẽ cho em một câu trả lời xứng đáng.”Lời nói của anh như khắc sâu vào trái tim Yonghyeok. Cậu không cần phải suy nghĩ lâu. Dù đau lòng, nhưng cậu vẫn gật đầu, đôi mắt đầy quyết tâm:
“Em sẽ chờ anh. Bao lâu cũng được. Chỉ cần anh đừng đẩy em ra xa.”Heosu nhìn cậu, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh:
“Ngốc quá. Sao anh lại đẩy em ra chứ? Em là cậu em út mà anh rất quý mến. Anh chỉ muốn chắc rằng khi chúng ta bắt đầu, sẽ không có gì khiến em phải buồn.”“Vậy... anh có thể hứa một điều được không?” Cậu hỏi, ánh mắt kiên định.“Điều gì?”“Đừng để em chờ quá lâu. Vì trái tim của em, nó luôn thuộc về anh, nhưng nó cũng rất dễ tổn thương.”Heosu gật đầu, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết. “Anh hứa.”Cả hai không nói thêm gì nữa, chỉ đứng đó, dưới ánh hoàng hôn đang dần buông xuống. Dù chưa thể đến với nhau, nhưng họ hiểu rằng giữa họ vẫn tồn tại một mối liên kết đặc biệt, một sợi dây vô hình sẽ kéo họ lại gần nhau hơn khi thời điểm thích hợp đến.
“Yonghyeok... Anh không biết phải trả lời em thế nào lúc này.”Yonghyeok ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu lấp lánh sự hy vọng pha lẫn lo lắng. “Anh... không thích em sao?”Heosu vội lắc đầu: “Không, không phải vậy. Em là một người rất đặc biệt với anh. Nhưng… anh không chắc bản thân mình đã sẵn sàng.”“Vì... người đó sao?” Yonghyeok hỏi, giọng nói nhỏ dần, như thể chỉ cần thốt lên câu này thôi cũng đủ làm tổn thương chính mình.Heosu không phủ nhận. Anh thở dài, ánh mắt nhìn ra phía xa, như đang cố lảng tránh sự thật:
“Có lẽ vậy. Trái tim anh... vẫn còn chút bóng dáng của người cũ. Anh không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới khi bản thân chưa hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Như thế không công bằng với em.”Yonghyeok cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cậu biết rằng anh chưa hoàn toàn quên được người đó, nhưng khi nghe chính anh thừa nhận, cậu không thể không cảm thấy đau lòng.Heosu quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu. Trong đôi mắt đó không hề có sự từ chối hay né tránh, chỉ có sự chân thành và lo lắng:
“Nhóc con, em là người rất quan trọng với anh. Anh không muốn làm tổn thương em, cũng không muốn em phải chờ đợi một người chưa sẵn sàng như anh. Nhưng… nếu em có thể, hãy cho anh chút thời gian. Hãy để anh chắc chắn rằng khi anh mở lòng, em sẽ là người duy nhất ở đó.”Cậu ngỡ ngàng trước lời nói của anh. Cảm giác như vừa rơi xuống vực sâu, nhưng lại được kéo lên ngay lập tức. Một chút hy vọng len lỏi trong lòng, dù biết rằng con đường phía trước có thể rất dài và đầy thử thách.“Anh muốn em... chờ anh sao?” Giọng cậu run rẩy, không giấu được sự xúc động.“Anh không dám yêu cầu em phải chờ. Anh biết điều đó không công bằng. Nhưng nếu em vẫn muốn ở bên cạnh anh, anh hứa sẽ cố gắng hết mình để buông bỏ quá khứ. Khi đó, anh sẽ cho em một câu trả lời xứng đáng.”Lời nói của anh như khắc sâu vào trái tim Yonghyeok. Cậu không cần phải suy nghĩ lâu. Dù đau lòng, nhưng cậu vẫn gật đầu, đôi mắt đầy quyết tâm:
“Em sẽ chờ anh. Bao lâu cũng được. Chỉ cần anh đừng đẩy em ra xa.”Heosu nhìn cậu, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh:
“Ngốc quá. Sao anh lại đẩy em ra chứ? Em là cậu em út mà anh rất quý mến. Anh chỉ muốn chắc rằng khi chúng ta bắt đầu, sẽ không có gì khiến em phải buồn.”“Vậy... anh có thể hứa một điều được không?” Cậu hỏi, ánh mắt kiên định.“Điều gì?”“Đừng để em chờ quá lâu. Vì trái tim của em, nó luôn thuộc về anh, nhưng nó cũng rất dễ tổn thương.”Heosu gật đầu, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết. “Anh hứa.”Cả hai không nói thêm gì nữa, chỉ đứng đó, dưới ánh hoàng hôn đang dần buông xuống. Dù chưa thể đến với nhau, nhưng họ hiểu rằng giữa họ vẫn tồn tại một mối liên kết đặc biệt, một sợi dây vô hình sẽ kéo họ lại gần nhau hơn khi thời điểm thích hợp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store