ZingTruyen.Store

Lúc Này Đúng Khi Đó Sai

Chương 31: Mùa mưa tốt lành (1)

latibule0110

Ngày cuối cùng của tháng Năm, đúng một tháng sau "Tháng Tư bất ngờ", Phương Lục Kiều đã gặp được người trong giấc mơ của Janina. Người này còn có một cái tên Trung Quốc rất hay: Liên Gia Chú.

Đó là một ngày bình thường như bao ngày khác, Phương Lục Kiều hoàn thành những việc cần làm rồi như thường lệ lên chuyến xe buýt đến Học viện Ryder.

Dư âm từ sự kiện "Tháng Tư bất ngờ" vẫn còn đó. Nó đã trở thành một hiện tượng, trở thành từ khóa nóng nhất trên các công cụ tìm kiếm trong tháng Năm. Công viên, quán cà phê ngoài trời, bãi tắm nắng, ga tàu, sân bay, đâu đâu cũng rôm rả những câu chuyện từ lúc sự việc bắt đầu cho đến những diễn biến phía sau, và cả hậu quả mà những người liên quan sắp phải đối mặt. Từng chi tiết nhỏ nhặt đều được đem ra bàn tán không ngừng.

Thậm chí, một số trang mạng xã hội của các trường đại học đã tổ chức sự kiện kỷ niệm một tháng cho "Tháng Tư bất ngờ" vào ngày cuối cùng của tháng Năm.

Trên chuyến xe buýt đến Học viện Ryder, nhóm sinh viên ngồi gần Phương Lục Kiều cũng đang bàn tán về "Tháng Tư bất ngờ." Họ đặc biệt quan tâm đến hiệu ứng đáng kinh ngạc mà sự kiện này đã đem lại cho trang web ENSO. Chỉ trong vỏn vẹn 30 ngày, đồng tiền ảo của web ENSO, Southern Coin, đã vượt mốc hai mươi nghìn euro trên thị trường tiền ảo, sau khi người phát ngôn của trang web này tuyên bố rằng sẽ không phát hành thêm Southern Coin trong vòng một năm tới.

Hiện tại, Southern Coin đã trở thành một trong những món đồ sưu tập thời thượng nhất đối với những người đam mê lướt web, nhiều người còn so sánh nó với Bitcoin.

Người ta tin rằng Southern Coin, hiện đang đứng thứ chín trong danh sách các loại tiền tệ phi lưu thông có ảnh hưởng nhất, có thể lọt top 5 vào tháng Năm năm sau.

Kết hợp với những lời đồn thổi mà mình nghe được, nhóm sinh viên nhất trí nhận định rằng người điều hành web ENSO hẳn phải là nam giới từ ba mươi đến bốn mươi lăm tuổi, tính cách trầm lặng, hoạt động trong lĩnh vực công nghệ và có mạng lưới quan hệ nhất định ở Pháp.

Phương Lục Kiều bất giác nhớ đến gương mặt trên tấm biển quảng cáo khổng lồ ở sân bay Charles de Gaulle, rồi lại nghĩ đến Janina, trong lòng vô cớ dâng lên cơn rét lạnh.

Vào khoảng ba giờ rưỡi chiều, như thường lệ, Phương Lục Kiều đứng tại vị trí bắt mắt quen thuộc trước cổng Học viện Ryder. Khi cô mới bắt đầu đứng đây, nhân viên bảo vệ của trường từng đến yêu cầu cô rời đi vì cho rằng cô làm ảnh hưởng đến mỹ quan, nhưng cô kiên quyết dùng lý lẽ để biện giải.

Mẹ cô thường nói rằng, một khi cô đã bướng lên thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Có lẽ nhờ sự lì lợm đó mà sau khi dùng đủ mọi biện pháp vẫn không khuyên bảo được, bảo vệ cũng mặc kệ cô.

Lần thứ mười bốn, Phương Lục Kiều lấy ra tấm bìa cứng từ trong túi, giơ lên ngang vai, mặt chính của tấm bìa hướng về phía cổng Học viện Ryder.

Ban đầu, cũng có vài sinh viên nhiệt tình hỏi cô tìm Liên Gia Chú để làm gì. Vì liên quan đến Janina, Phương Lục Kiều không tiết lộ lý do.

Từ những sinh viên này, cô biết rằng không phải ai trong học viện cũng dễ dàng gặp được Liên Gia Chú. Một số người còn gợi ý rằng, mỗi khi thấy một chiếc xe thể thao sang trọng đi ngang qua cổng trường thì hãy giơ bảng lên, vì Liên Gia Chú thường lái xe sang đến trường. Nếu không phải Liên Gia Chú thì cũng không sao. Vì trong ngôi trường này, rất nhiều người đi xe sang có cơ hội gặp được Liên Gia Chú, có thể những người đó sẽ giúp cô truyền lời.

Sau đó lại xảy ra chuyện với Andrew. Andrew chia sẻ trên trang cá nhân rằng anh ta đã bị một cô gái tên Phương Lục Kiều từ chối. May thay, không nhiều người biết rằng cô gái đứng trước cổng Học viện Ryder suốt nhiều giờ liền chính là Phương Lục Kiều. Nhưng một số ít người biết, ví dụ như đám bạn lái xe sang của Andrew.

Từ khi chuyện của Andrew xảy ra, những chiếc xe hào nhoáng thường xuyên bấm còi khi đi ngang qua cô, sau tiếng còi là từng tràng cười chế giễu truyền ra từ trong xe.

Cô vẫn giơ tấm bảng, ánh mắt hướng về phía trước.

Một chiếc xe thể thao đẹp mắt lướt qua như một ảo ảnh, cô vội vàng lắc tấm bảng trong tay. Chiếc xe lướt qua, giảm tốc độ, lùi lại và dừng ngay trước mặt Phương Lục Kiều, tiếng còi vang lên.

Kính xe màu tối, cô không thể nhìn thấy người ngồi bên trong, chỉ có thể lắc tấm bảng thêm một lần nữa. Không có tiếng cười chế giễu nào, chiếc xe vẫn không nhúc nhích.

Phương Lục Kiều tiến lên hai bước, chỉ thấy thấp thoáng sườn mặt của một cậu trai trẻ, cùng với khuôn mặt bị nắng chiếu đỏ bừng của cô phản chiếu trên cửa kính xe. Những cây dừa trên nền trời cũng in bóng vào cửa kính, hòa cùng khuôn mặt cô.

Lúc này đang là giờ học, cổng trường không có mấy người, xung quanh rất yên tĩnh.

Sườn mặt trong xe từ từ đổi thành một góc bốn mươi lăm độ, khuôn mặt hướng thẳng vào cô.

Tim Phương Lục Kiều đập thình thịch, cô lắc tấm bảng trong tay và nói bằng tiếng Pháp: "Tôi muốn gặp Liên Gia Chú."

Lúc này, Phương Lục Kiều nhớ ra rằng, cái tên Liên Gia Chú rất hiếm khi được nhắc đến ở Pháp; hầu hết mọi người đều gọi anh là "Yann" hay "Petite France".

Mới định sửa lại lời vừa nói thì khuôn mặt đỏ ửng vì nắng của cô cùng với cây dừa phản chiếu trên kính xe biến mất. Cửa xe mở ra.

Người bước xuống mặc áo sơ mi trắng, dưới ánh mặt trời tựa như tuyết trong vùng địa cực, thuần khiết mà đẹp đẽ. Anh rất cao, đứng ở đó che khuất gần một nửa mặt trời. Nửa mặt trời còn lại chói chang rực rỡ.

Trong ánh sáng lóa mắt đó, Phương Lục Kiều cảm thấy choáng váng. Có lẽ không hẳn là choáng váng, hôm nay vì muốn tiết kiệm thời gian nên cô chưa ăn trưa, hẳn là cơn đói đã khiến cô xây xẩm. Trong cơn choáng váng, cô lùi lại một bước. Cũng nhờ vậy mà tầm nhìn được mở rộng.

Dưới trời xanh mây trắng, người trước mắt như bước ra từ bức áp phích khổng lồ ở sân bay Charles de Gaulle. Khi đó, tại sân bay, cô đã nghĩ rằng vẻ đẹp tuyệt mỹ của người trên áp phích phân nửa là nhờ công của nhiếp ảnh gia và biên tập viên hình ảnh. Dù bị choáng ngợp, cô vẫn tự hỏi, "Trên đời thực sự có người đẹp đến thế sao?"

Vậy thì giờ phút này...

"Trên đời thực sự có người đẹp đến vậy đấy!" Nghi vấn trong suy nghĩ khi ấy giờ đã biến thành cảm thán.

Dưới bầu trời trong xanh, cây cối vẫn là cây cối, hoa lá vẫn là hoa lá, không gì che giấu được. Thế gian này thực sự có người đẹp như vậy!

Mẹ ơi, anh ấy đẹp như bài thơ động lòng người mà mẹ từng đọc con nghe trong đêm mùa hạ.

Nhưng! Dù người trước mắt có đẹp đến đâu cũng vô dụng, vì đây là người có liên quan mật thiết đến sự mất tích của Janina.

Phương Lục Kiều cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc và gọi tên Liên Gia Chú bằng tiếng Trung.

Tài liệu về Liên Gia Chú cho biết năm nay anh hai mươi tuổi, cô cũng hai mươi tuổi. Đều bằng tuổi nhau nên xưng hô kiểu "ngài Liên" thì miễn đi, cũng không thể chỉ vì anh lái xe sang mà gọi vậy được.

À đúng rồi, tài liệu còn cho biết rằng Liên Gia Chú thông thạo năm thứ tiếng, trong đó có tiếng Trung. Thật may vì anh thạo tiếng Trung. Dù Phương Lục Kiều lớn lên ở Pháp và biết đôi chút tiếng Pháp, nhưng vài năm gần đây cô đã không còn sử dụng nhiều. Hơn nữa, hai người da vàng thạo tiếng Trung mà lại nói chuyện bằng tiếng Pháp thì nghe hơi buồn cười.

Quan sát xung quanh một lượt, cô nhận ra mười người ở đây thì phải có đến tám người đang lén nhìn bọn họ.

Phương Lục Kiều hạ thấp giọng, tiếp tục nói bằng tiếng Trung: "Liên Gia Chú, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi."

Liên Gia Chú vẫn không động đậy.

Cô lại hạ giọng: "Liên Gia Chú, tôi nói thế là vì muốn tốt cho anh thôi."

Liên Thánh Kiệt và Liên Gia Chú là anh em họ, Phương Lục Kiều cũng có nghe đôi chút về việc tranh quyền đoạt lợi trong gia tộc lớn.

Liên Gia Chú vẫn không nói gì, yên lặng nhìn cô.

Anh ta thật đúng là con cưng của trời, có một đôi mắt đẹp đến nỗi khiến người ta chẳng thể nào mà giận cho được.

Trở lại chuyện chính, trở lại chuyện chính, Phương Lục Kiều tự nhắc bản thân.

Theo lý mà nói thì Liên Gia Chú chẳng có lý do gì để phớt lờ ý tốt của cô.

Phải rồi, có khi thông tin Liên Gia Chú thông thạo tiếng Trung trong tài liệu là sai cũng nên. Cô đã từng gặp vài người gốc Hoa nhưng chỉ biết nói vài câu cơ bản như "cảm ơn," "tôi yêu bạn," "bạn thật dễ thương."

"Liên Gia Chú..." Cô đổi sang dùng tiếng Pháp.

"Gọi tôi là Yann." Anh đáp lại bằng tiếng Trung, giọng điệu nhẹ bẫng.

Đó là loại giọng nói dễ chiếm được thiện cảm ngay cả khi không thấy mặt người nói.

Đấng sáng tạo đã ban cho anh tất cả những gì tuyệt mỹ nhất trên đời, Liên Gia Chú đúng là được trời cao ưu ái, Phương Lục Kiều thầm thở dài.

Trong lúc cô thở dài...

"Lên xe đi."

Lên xe á? À đúng rồi, cô vừa đề nghị tìm chỗ nói chuyện.

Phương Lục Kiều chỉnh lại tóc, bước theo sau Liên Gia Chú. Đi được vài bước, cô vô thức sờ gáy.

Sau gáy hơi lành lạnh, cảm giác này giống hệt hôm đó ở sân bay. (*)

(*) Chỗ này đang nhắc đến lúc Phương Lục Kiều bị Lâm Phức Trăn nhìn thấy gọi bố ở sân bay Nice.

Quay đầu lại, phía sau trống không.

Bên cạnh biển chỉ đường của Học viện Ryder có một tháp đồng hồ cao bằng hai người. Thoắt cái đã bốn giờ mười phút, mà năm giờ cô phải quay lại phòng thí nghiệm để bàn giao công việc với các học viên khác. Không còn nhiều thời gian nữa rồi, Phương Lục Kiều vội vàng quay đầu lại.

Vừa quay lại, trán cô đập vào cửa xe một cú thật mạnh. Liên Gia Chú đứng bên cửa ghế lái, nhìn cô.

Cô sờ trán, nói với anh một câu: "Không đau, không đau chút nào."

Nói xong, Phương Lục Kiều ngượng muốn chết. Đây là câu mà cô thường nói với mẹ. Từ nhỏ tới lớn, chuyện cô đi đường mà đâm vào tường hay va vào cửa kính trong trung tâm thương mại xảy ra như cơm bữa. Sợ mẹ đau lòng, cô luôn bảo mẹ rằng không đau, không đau chút nào.

Vừa rồi, theo phản xạ cô cũng buột miệng thốt ra như vậy.

Tuy Liên Gia Chú không cười nhạo sự ảo tưởng (là được quan tâm) của cô, nhưng câu nói "Dù cô làm hỏng bất cứ bộ phận nào trên chiếc xe này thì tiền làm thêm nửa năm của cô cũng không đủ bồi thường đâu" của anh lại càng khiến cô càng thêm xấu hổ.

Phương Lục Kiều cúi đầu, cẩn thận mở cửa xe.

Khi chiếc xe của Liên Gia Chú khuất khỏi tầm mắt, Lâm Phức Trăn từ sau tháp đồng hồ bước ra. Linda đi theo sau, lần nữa hỏi cô đứng đây làm gì.

Lâm Phức Trăn đương nhiên không nói cho Linda biết rằng cô đang chứng kiến cảnh mở màn của một show thực tế.

Không nhận được câu trả lời, Linda nhìn về hướng xe của Liên Gia Chú rời đi, nói: "Cô ta trông thật ngốc ngếch."

Đến giờ Linda vẫn nghĩ rằng Andrew bị ma xui quỷ khiến nên mới đơn phương cái cô Phương Lục Kiều kia.

Qua gương chiếu hậu trong xe, Liên Gia Chú liếc nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ. Từ lúc lên xe đến giờ cô nàng vẫn giữ nguyên một tư thế.

Ngoại hình cô ấy chỉ có thể coi là khá, nét mặt nhu hòa, không sắc bén, trông cũng thuận mắt nhưng rất khó để lại ấn tượng với người khác.

Nếu như so sánh với một mẫu xe, Phương Lục Kiều chắc hẳn giống một chiếc Volvo - giản dị, nhạt nhòa. Khi nhắc tới nó, người ta nói rằng đó là một chiếc xe thực dụng và an toàn.

Cho đến nay Volvo vẫn giữ được danh tiếng là "dòng xe ít xảy ra tai nạn nhất."

Nhưng lượng tiêu thụ của Volvo không cao là sự thật không thể chối cãi, vì hầu hết mọi người cho rằng "trông nó khá bình thường."

Liên Gia Chú nhớ đến một nhận xét kinh điển về Volvo: "Khi bạn lái chiếc xe thể thao "cháy" nhất trong gara từ cổng địa ngục trở về, bạn sẽ gọi dịch vụ kéo xe đến đem hết những chiếc xe trong gara đi, cuối cùng chỉ giữ lại mỗi chiếc Volvo đó."

Nhưng trên đời này có bao nhiêu người đã từng thoát khỏi ranh giới cái chết chứ?

Phương Lục Kiều là một cô gái kiểu Volvo, tốt, nhưng không may mắn.

Điều bất hạnh của Phương Lục Kiều là mẹ cô ấy đã cướp đi bố của Lâm Phức Trăn.

Mà Lâm Phức Trăn là người có thù tất báo.

Thu lại ánh mắt, nhìn về phía trước, anh như vô tình nói: "Đừng lo, tôi đảm bảo rằng bất cứ bộ phận nào trên chiếc xe này đều cứng hơn đầu cô."

Giả vờ như không nghe thấy lời Liên Gia Chú, Phương Lục Kiều quay mặt ra phía cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhích chân vào trong một chút, như vậy thoải mái hơn hẳn. Cô biết câu nói ban nãy mang ý chế giễu, nhưng đó là sự thật. Nếu chẳng may làm hỏng bất kỳ bộ phận nào của chiếc xe này thì cô cũng thực sự không thể đền nổi trong thời gian ngắn.

Vật giá ở Nam Pháp đắt đỏ khủng khiếp. Cô từng ra ngoài ăn cùng bạn mấy lần, rẻ nhất cũng tốn khoảng sáu mươi euro. Cũng không thể để bạn bè mời mãi được, tuần trước cô đã mời lại họ, về đến nhà thì phát hiện tiền đã tiêu gần hết rồi.

Mẹ cô sau khi sinh Lâm Tử Nham sức khỏe không tốt nên vẫn ở nhà nghỉ ngơi, trung tâm tư vấn du học của chú Lâm làm ăn cũng không mấy thuận lợi, nên Phương Lục Kiều phải tính toán từng đồng.

Vì chuyện của Janina mà cả tháng nay cô không đi làm thêm. Nhưng may mà cuối cùng cô cũng gặp được Liên Gia Chú. Chuyện của Janina sẽ sớm được giải quyết, đến lúc đó cô sẽ có thể trở lại công việc ở nhà hàng, vậy thì có thể giảm bớt áp lực tài chính hiện tại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store