9.8-9
9.8 ONLINEEEEEEE
Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân chụm đầu ngoài cửa phòng Biên Bá Hiền, nhìn nhau không nói gì chốc lát, lại cùng nhau thở dài một hơi.
"Đây là ngày thứ mấy rồi?" Kim Chung Nhân giơ tay xoa huyệt thái dương.
Ngô Thế Huân dựa vào bên vách tường, khoanh tay ngẩng đầu nhìn trời, "Từ khi Kỳ Sơn lão gia tử đi, đã ba ngày anh ta không ra khỏi phòng rồi."
Kim Chung Nhân quay về phía cửa phòng đang đóng chặt hất hất cằm, "Nếu không cậu lại vào khuyên nhủ đi."
Ngô Thế Huân cười gằn, "Tôi không rảnh đi vào chọc cái đinh mềm kia đâu. Cậu, tôi, Đô Khánh Tú, thay phiên đi vào biết bao nhiêu lần, đều bị người ta cười híp mắt khuyên đi ra, nói anh ta còn đang bận, rất nhiều việc phải xử lý, bảo chúng ta không được ồn ào."
Kim Chung Nhân không ngừng thở dài, "Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể để như vậy, hay là trực tiếp đánh ngất kéo ra ngoài?"
"Thật ra, anh ta cũng chỉ có thể làm vậy để phân tán sự chú ý thôi." Ngô Thế Huân nghiêng đầu nhìn cánh cửa trước mắt, "Trong lòng anh ta chắc chắn rất khó chịu, lão gia tử đi quá đột ngột, những ngày qua anh ta nhắm mắt mở mắt khẳng định đều sẽ nhớ đến, nhớ lại một lần lại đau một lần, chẳng bằng vùi đầu làm việc, thì sẽ không đau buồn như vậy nữa."
Ngô Thế Huân vỗ vỗ vai Kim Chung Nhân, "Tự anh ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp điều chỉnh, đơn giản là không muốn để chúng ta lo lắng, bằng không đã không trực tiếp đẩy Pháp Xán Liệt đến nơi xa như vậy bình loạn rồi. Hơn nữa anh ta mà cậu còn không rõ sao? Cho dù chật vật sắp chết cũng không để chúng ta thấy."
Kim Chung Nhân gật gù, "Tôi biết, vậy tôi vào xem lại một chút cho yên tâm."
"Tôi đi với cậu."
Hai người gõ cửa một cái, trong phòng liền truyền đến thanh âm quen thuộc, vẫn ôn hòa như cũ, "Tôi nói mấy thằng nhóc các cậu, đã là lần thứ bao nhiêu rồi hả?"
Sau đó cửa phòng bị mở ra, Biên Bá Hiền tựa một bên, trên người là quân trang thẳng tắp tiêu sái, ngoại trừ đã gầy đi một chút, trạng vẫn vẫn rất tốt, mỉm cười nhìn hai người kia, "Vào đi, hai vị trưởng quan của chúng ta lại đi tra xét rồi."
Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân nhìn nhau một chút, sờ sờ sống mũi, lại nhìn về phía Biên Bá Hiền, "Tôi nói này, anh. . ."
"Tôi biết các cậu lo lắng cho tôi." Biên Bá Hiền đưa tay ra búng trán Ngô Thế Huân "Tôi thật sự không sao rồi, gần đây có rất nhiều chuyện phải xử lý. Tuy rằng vẫn sẽ nhớ tới lão gia hỏa kia, nhưng tôi nghĩ ông ấy đã chịu nhiều thống khổ như vậy trong suốt những năm qua, mà tôi lại không hề hay biết, cứ sống lung ta lung tung không có cơ hội tận hiếu, nghĩ tới những điều này tôi lại cảm thấy có lỗi với ông ấy. Nhưng ông ấy đã báo mộng cho tôi, ông ấy đã đoàn tụ với lão sư, hai vị lão nhân gia đang cùng nhau hưởng phúc, đây là chuyện tốt, chuyện tốt thì tại sao phải buồn bã, tôi phải thay bọn họ vui mừng mới đúng, các cậu nói phải không?"
Biên Bá Hiền nhéo mặt Kim Chung Nhân, "Được rồi, cau mày làm gì? Trông tôi không giống người sẽ suy nghĩ như vậy à?"
Ngô Thế Huân nhíu mày, "Thật sự đã nghĩ thông?"
"Thật thật," Biên Bá Hiền cười lên, "Hai vị đại nhân, mau đi đi. Lát nữa anh bạn nhỏ nhà tôi về, các cậu ở đây hắn lại ngại ngùng."
Tai Kim Chung Nhân giật giật, bĩu môi, "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến."
Cửa khe khẽ đẩy ra, Phác Xán Liệt từ bên ngoài bước vào, sát ý quanh thân và trong mắt còn chưa tản hết, vừa nhìn thấy Biên Bá Hiền lại lập tức biến mất hầu như không còn, con ngươi óng ánh lại sáng sủa, ngay cả khí tức trên người cũng trở nên ôn hòa.
"Lão sư." Phác Xán Liệt bước vài bước đến bên cạnh Biên Bá Hiền, đưa tay liền kéo y vào trong ngực mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống, "Tôi rất nhớ ngài."
"Ừ," Biên Bá Hiền nhìn lên Phác Xán Liệt, mặt tràn đầy ý cười, "Tôi cũng nhớ cậu, anh bạn nhỏ."
Ngô Thế Huân bên cạnh lườm một cái, giơ tay chọt chọt Kim Chung Nhân, "Này, hắn có ngại ngùng như anh ta nói thật sao?"
Kim Chung Nhân cũng lườm theo, "Xem như chốn không người, hắn vốn đâu thấy chúng ta?"
"Ồ" Phác Xán Liệt ngoái đầu, dáng vẻ rất kinh ngạc, "Hai người ở đây sao?"
"Phí lời!"
Phác Xán Liệt gật gật, sau đó giơ tay lên chỉ chỉ, "Tạm biệt, lúc đi, nhớ đóng cửa, cảm ơn."
Nhìn Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân phì phò tức giận đẩy cửa đi ra ngoài, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền nhìn nhau không nhịn được bật cười.
"Bọn họ rất lo lắng cho tôi," Biên Bá Hiền cười nói, "Mấy ngày nay vẫn luôn canh giữ ở đây, sợ tôi có chuyện gì."
Phác Xán Liệt nắm chặt tay Biên Bá Hiền hôn một cái, "Mọi người sẽ thay tướng quân tiếp tục bảo vệ ngài."
Biên Bá Hiền vươn tay giúp hắn lau mồ hôi trên trán, "Anh bạn nhỏ của tôi chắc chạy rất mệt phải không?"
Phác Xán Liệt lắc đầu, cười cong mắt.
"Ngủ một giấc trước đi." Biên Bá Hiền lại hôn lên mặt Phác Xán Liệt một cái, ngón tay đặt lên khuy áo quân trang nơi cần cổ hắn, từng nút từng nút mở ra.
Phác Xán Liệt nhìn đầu ngón tay thon dài của Biên Bá Hiền linh hoạt nhúc nhích trước ngực mình, giống như xuyên qua lớp vải vóc mơn trớn trong lòng hắn, phút chốc đốt lên một mồi lửa.
Một trận tê dại từ ngực lan ra toàn thân, Phác Xán Liệt bắt lấy tay Biên Bá Hiền, hô hấp đã không còn vững vàng.
"Hả? Không cho cởi?" Biên Bá Hiền mỉm cười nhìn lên, tránh khỏi tay Phác Xán Liệt, rất tự nhiên lại mở thêm một nút, sau đó cằm chống lên vai Phác Xán Liệt, hai tay ôm lấy cổ hắn.
"Anh bạn nhỏ chưa muốn ngủ sao?" Biên Bá Hiền áp sát bên tai Phác Xán Liệt, thanh âm êm ái cùng hô hấp ấm áp phả vào khiến quanh thân thoáng run rẩy.
Phác Xán Liệt vòng tay bên hông Biên Bá Hiền, "Lão sư. . ."
"Anh bạn nhỏ." Biên Bá Hiền đem trọng lượng cơ thể đặt hết lên người Phác Xán Liệt, từng bước một cùng hắn hướng vào phòng trong, bàn tay mềm mại lướt qua bụng dưới của hắn, kéo áo sơ mi được sơ vin nghiêm chỉnh ra, đưa tay vào thăm dò.
Hô hấp của Phác Xán Liệt càng trở nên dồn dập, dưới bàn tay xoa nắn vô thức của Biên Bá Hiền, khô nóng đã được xua tan chút ít.
Biên Bá Hiền một đường dẫn Phác Xán Liệt đi tới trước giường, ấn lại vai hắn đẩy người xuống, mình cũng ngã theo lên.
Biên Bá Hiền chống cằm trên ngực Phác Xán Liệt, cười híp mắt nhìn hắn, "Nếu anh bạn nhỏ không muốn ngủ thì đừng ngủ nữa."
Phác Xán Liệt đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Biên Bá Hiền, bị Biên Bá Hiền nắm lại, ở trên đầu ngón tay hắn liếm một cái, sau đó trực tiếp đối diện với tầm mắt sắp bốc cháy của hắn.
Phác Xán Liệt giữ cố tay Biên Bá Hiền, thoáng chốc đổi khách làm chủ lật người lại, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, "Lão sư, không muốn nghỉ ngơi sao?"
"Tạm thời không muốn," Biên Bá Hiền nghiêng đầu hôn lên mu ban tay Phác Xán Liệt, "Nhưng mà, điều này cũng có thể phụ thuộc vào bản lĩnh của anh bạn nhỏ đó."
Phác Xán Liệt kéo tay Biên Bá Hiền qua đặt lên nút áo chưa mở, đôi mắt đỏ sậm nhìn thật sâu vào mắt Biên Bá Hiền, "Lão sư, cởi đi."
"Thật nha." Biên Bá Hiền cười trả lời, một đôi tay tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật linh hoạt chuyển động cởi một loạt nút áo, sau đó xoa xoa lồng ngực Phác Xán Liệt, lại một đường hướng xuống phía dưới, ở trên cơ bụng chọc chọc rồi nắm lấy thắt lưng.
Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm vào dây lưng, động tác trên tay thoáng dừng lại.
Phác Xán Liệt cúi đầu cắn vào tai Biên Bá Hiền, dùng cánh môi ma sát, "Lão sư, tại sao lại dừng?"
Biên Bá Hiền bị cắn có hơi nhột, không khỏi cười lên, bàn tay lại trượt xuống từ bên ngoài nắm lấy hạ thân đã bắt đầu thức tỉnh của Phác Xán Liệt, chậm rãi xoa nắn.
"Anh bạn nhỏ, tôi muốn làm một chút chuyện trước đây chưa từng."
"Chuyện gì?" Phác Xán Liệt hôn theo gò má Biên Bá Hiền xuống đến cổ, hương rượu đỏ ngày càng nồng đậm khiến hắn thêm mê say, vùi đầu bên gáy ngửi thật kĩ, lại không nhịn được le lưỡi liếm láp.
Biên Bá Hiền chẳng biết từ lúc nào đã cởi xong dây lưng của hắn, cầm trong tay, đưa lên trước mắt hai người.
Phác Xán Liệt nghiêng đầu qua, thoáng không hiểu nhìn y.
Biên Bá Hiền nhét dây lưng vào tay Phác Xán Liệt, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh cũng đưa lên trước mắt hắn.
Phác Xán Liệt như nghĩ đến cái gì, đột nhiên trợn to hai mắt, "Lão sư?!"
Biên Bá Hiền đẩy cổ tay đến phía trước, lấy một tư thái dâng hiến, "Trói chúng lại rồi buộc vào đầu giường, anh bạn nhỏ, tôi là của cậu."
Phác Xán Liệt nhìn đôi mắt nhu hòa của Biên Bá Hiền, đôi mắt kia như đầu độc lòng người, khiến hắn chưa kịp suy xét đã răm rắp làm theo.
Lúc bình tĩnh lại, áo sơ mi của Biên Bá Hiền đã không còn chỉnh tề, da dẻ trắng sứ như phát ra ánh sáng, cà vạt được xuyên qua dây lưng đã trói hai tay buộc thật chặt đầu giường.
"Lão sư, tôi. . ." Tay Phác Xán Liệt đặt bên eo thon gầy của Biên Bá Hiền, bởi vì khó có thể khắc chế kích động mà khẽ run.
"Bé ngoan." Biên Bá Hiền hôn lên chóp mũi Phác Xán Liệt một cái, lại chuyển đến hôn vào tai hắn.
Nét quyến rũ trên mặt và cơ thể trắng nõn tĩnh tế lộ ra vẻ phóng đãng những lúc Biên Bá Hiền động tình đều khiến Phác Xán Liệt cực kì hưng phấn.
Phác Xán Liệt hung hãn hôn lên môi Biên Bá Hiền, giống như cắn xé, muốn ăn sạch cả người y.
Cái hôn triền miên hừng hực theo khóe môi lưu luyến đi xuống, hai tay cũng tận tình điên cuồng đi khắp cơ thể người dưới thân, lưu lại những dấu ấn xinh đẹp.
Chân Biên Bá Hiền hơi cong lên, đầu gối để vào giữa hai chân Phác Xán Liệt, hướng đến nơi nào đó chuẩn bị khiêu khích. Chiếc quần chưa được cởi ra hoàn toàn càng ngày càng lỏng lẻo.
Phác Xán Liệt chôn đầu bên gáy Biên Bá Hiền điên cuồng cắn mút, giảm bớt dục vọng khó có thể kiềm chế trong cơ thể.
Thanh âm của Biên Bá Hiền rất dịu dàng, y nhẹ nhàng liếm liếm vành tai Phác Xán Liệt, "Anh bạn nhỏ, bảo bối này của cậu có thể để tôi xem một chút không?"
Tiếng thở dốc của Phác Xán Liệt càng lúc càng nặng nề, cắn lên xương quai xanh đường nét duyên dáng của Biên Bá Hiền, thứ hừng hực dưới thân dĩ nhiên được thả ra, trực tiếp chọc vào vào người bên dưới, không tự chủ ma sát.
Biên Bá Hiền cụp mắt, khóe môi cong lên, đẩy vai về phía trước một chút.
"Anh bạn nhỏ, cậu xem đây là cái gì?"
Trong mê ly, Phác Xán Liệt rốt cuộc tìm được một tia tỉnh táo, trước mắt là vết đỏ sậm nho nhỏ, xung quanh có những đường chằng chịt như ưng tung cánh, khéo léo mà tinh xảo, vào thời khắc này cơ thể nổi lên chút phiến hồng vì động tình của Biên Bá Hiền lại càng mê người.
Phác Xán Liệt cúi đầu hôn lên, "Đồ đằng, lão sư. . . đồ đằng."
Biên Bá Hiền cười nhìn hắn, trong mắt tất cả đều là chờ mong, "Anh bạn nhỏ, cậu có muốn, trở thành lính gác của tôi không?"
Phác Xán Liệt bỗng ngẩng đầu lên.
Ý cười của Biên Bá Hiền càng sâu, "Rât lâu trước đây, tôi nói không cho cậu đánh dấu, bộ dạng của cậu lúc đó tôi vẫn nhớ rõ ràng, giả vờ không thèm để ý, nhưng rất thất vọng, rất khó chịu, vừa đáng thương lại ấm ức."
Phác Xán Liệt không chớp mắt nhìn thẳng vào Biên Bá Hiền.
"Khi đó, tôi không thể cho cậu một tương lai, nhưng vẫn không hạ quyết tâm từ chối, tôi là người rất xấu, anh bạn nhỏ. Tôi biết rõ sẽ làm tổn thương cậu, nhưng vẫn không nhịn được mà tới gần, tôi rất muốn nắm giữ cậu, tôi. . .rất muốn đem mình giao cho cậu, nhưng tôi không thể."
Ánh mắt Phác Xán Liệt giống như trước kia, hồn nhiên lại trong suốt, cực nóng lại long lanh, mà bên trong đó, tràn ngập bóng dáng một người, chỉ một người.
"Mỗi một ngày ở trong ngục lúc trước tôi đều trải qua trong hổ thẹn, tôi không cho được cậu cái gì, lại đổi lấy tấm chân tình của cậu. Anh bạn nhỏ, khi đó tôi, thật sự muốn xé cơ thể này ra để cậu xem trái tim mình, cho cậu biết tình yêu của tôi cũng không ít hơn cậu một phần nào, nhưng mà, tôi lại không thể cho cậu biết, bởi tôi sẽ hại cậu, tuy rằng chuyện đó đã thật sự xảy ra."
Biên Bá Hiền hôn lên môi Phác Xán Liệt, đối diện với đôi mắt trong suốt của hắn, từ từ nở nụ cười, "Tôi cuối cùng cũng có thể đem toàn bộ giao cho cậu, tôi có thể cam kết với tương tai của chúng ta, tôi cũng có thể nói cho cậu biết, tôi yêu cậu vượt qua tất cả. Anh bạn nhỏ, cậu muốn đánh dấu tôi không? Từ nay về sau, chúng ta sẽ ràng buộc với nhau một đời, cậu đồng ý không?"
"Lão sư. . ." Phác Xán Liệt ôm thật chặt Biên Bá Hiền.
Hắn cho rằng mình đã chịu nhiều thống khổ, nhưng tình yêu được ăn cả ngã về không của hắn, còn kém xa tình yêu ẩn nhẫn khắc chế của người này.
Hắn rốt cuộc lấy được thứ hắn từng trông ngóng nhưng không thể với, những buồn bã tuyệt vọng trước kia đều quên hết, đang mãnh liệt đan xen trong ngực bây giờ chỉ có yêu thương và mừng rỡ, "Lão sư, cảm ơn ngài. . . cảm ơn ngài. . ."
Biên Bá Hiền cười, "Tới đi, anh bạn nhỏ."
Phác Xán Liệt ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại hôn Biên Bá Hiền, mang theo khát vọng nóng bỏng xông vào cơ thể y.
Tiếng rên rỉ chưa kịp phát ra của Biên Bá Hiền đã bị ngăn lại từ sớm, giữa răng môi chỉ có thanh âm của ý loạn tình mê quấn quýt trằn trọc.
Biên Bá Hiền chỉ cảm thấy linh hồn và cơ thể đều bị khuấy lên, mỗi một lần vừa sâu vừa dứt khoát, lục phủ ngũ tạng đều quấn lại một chỗ.
Đau, rồi lại thoải mái.
Anh bạn nhỏ của y đã kiềm chế quá lâu, ủy khuất quá lâu.
Phác Xán Liệt biết mình đang không kiểm soát, nhưng hắn căn bản không có cách nào áp chế cơn xung động trong cơ thể.
Hắn yêu người này vượt xa yêu bản thân, hắn nguyện ý vì người này đánh đổi trả giá toàn bộ, thậm chí không biết nên dùng ngôn ngữ thế nào để hình dung, có lẽ là sẵn sàng kính dâng linh hồn của chính mình.
"Lão sư. . ." Phác Xán Liệt nhìn vết đỏ sậm trên xương quai xanh của Biên Bá Hiền, cúi đầu, hôn thật sâu, "Lão sư. . . tôi, có thể không?"
"Đương nhiên có thể," Trong mắt Biên Bá Hiền tràn đầy yêu thương và ý cười "Chỉ cần cậu muốn."
Phác Xán Liệt nhắm mắt, lại đâm vào cơ thể Biên Bá Hiền, sau đó như dùng hết sức cắn lên dấu ấn đỏ sậm.
Hàm răng cắn nát da dẻ, cũng cắn nát tuyến thể chôn sâu bên trong, huyết dịch tanh nồng thoáng chốc tràn đầy khoang miệng.
Tinh thần vực đột nhiên trống rỗng, chỉ có một tia vân mảnh đang chui vào bên trong, trực tiếp xông đến nơi sâu nhất.
Cũng không biết trải qua bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng vụn vặt, một tia vân nhỏ bé khác gần như không thể nhìn thấy cũng từ từ tiến lên nghênh tiếp.
Tia vân nhỏ bé trông yếu ớt nhưng lại phá rách mọi vòng vây, kiên trì chấp nhất tìm đến tia vân phía trước. Hai tia rốt cuộc chạm vào nhau, tác động cực nhỏ này lại như sét đánh, những vòng vây đã vỡ vụn trước đó đều run rẩy.
Phác Xán Liệt đột nhiên có một dự cảm không tốt, hắn thình lình mở mắt ra, nhìn thấy Biên Bá Hiền trước mắt đang cắn răng đè nén rên rỉ, cho đến khi mồ hôi đầm đìa, môi bật cả máu, hai tay siết chặt dây lưng đang trói cổ tay, theo bản năng mà giãy giụa, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều thoáng run rẩy.
"Lão sư!" Phác Xán Liệt hoảng hốt, luống cuống tay chân ôm Biên Bá Hiền vào trong ngực, "Làm sao vậy?"
"Hả? Không có chuyện gì," Biên Bá Hiền thở hổn hển nhấc mí mặt nặng nề lên, khóe miệng yếu ớt cong cong."Không có chuyện gì. . ."
"Ngài có chuyện gạt tôi." Phác Xán Liệt lo lắng, cẩn thận giúp Biên Bá Hiền lau mồ hôi trên trán, "Ngài mau nói cho tôi biết."
Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, khóe môi hiện lên nụ cười khô khốc, "Liên kết của tôi, cậu biết mà, trước kia từng bị phá một lần, làm lần nữa không tránh khỏi có chút đau thôi."
Biên Bá Hiền ngẩng đầu nhìn tay đang bị trói, "Anh bạn nhỏ, cái này không được mở ra nha."
Phác Xán Liệt nghe Biên Bá Hiền vừa cười vừa nói như chuyện đùa, giống như đang bảo sao cậu còn chưa liên kết, tôi không chờ được nữa rồi.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, chuyện này sẽ khiến Biên Bá Hiền phải chịu nỗi đau lớn như vậy.
Mà bản thân y lại cam tâm tình nguyện vui vẻ chịu đựng nó.
Phác Xán Liệt kinh ngạc mà nhìn Biên Bá Hiền chốc lát, hồi lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, trái tim trong lồng ngực nhói lên như có vô số lưỡi dao sắc bén cắt vào, hắn nghiêm túc đối diện với ánh mắt của Biên Bá Hiền, ngữ khí cứng rắn không cho phép phản bác, "Lão sư, chúng ta không liên kết nữa."
"Chặc," Biên Bá Hiền cười lắc đầu một cái, "Đây là tình thú, tên nhóc cậu có hiểu không thế?"
Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền vì cật lực kìm nén mà viền mắt đỏ lên, hắn không biết đau đớn của bây giờ so với những gì y từng trải qua nằm ở mức độ nào, không biết y còn chịu được nữa hay không, nhưng bản thân hắn từng giây từng phút đã không thể chịu nổi nữa.
Phác Xán Liệt ôm lấy Biên Bá Hiền, đầu làm ổ bên vai y lắc mạnh, nặng nề lặp lại, "Lão sư, chúng ta không liên kết nữa."
"Nói nhảm gì đó," Tóc trên trán Biên Bá Hiền đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp kề sát trên da, khiến khuôn mặt y càng có vẻ nhợt nhạt, âm thanh cũng lộ ra chút yếu ớt, "Tôi chỉ có một nguyện vọng như vậy, cậu không thể thảo mãn tôi sao? Anh bạn nhỏ có phải là không muốn tôi. . ."
Cánh tay Phác Xán Liệt siết càng chặt, dùng sức ôm lấy cơ thể Biên Bá Hiền, lại lắc đầu, "Không được."
"Nhưng mà anh bạn nhỏ," Biên Bá Hiền nở nụ cười, "Tôi nguyện ý, tôi muốn làm như vậy."
Phác Xán Liệt chỉ lắc đầu.
Biên Bá Hiền đột nhiên hất cằm lên một cái cắn vào môi Phác Xán Liệt, cùng lúc đó, tia vân liên kết của hai người bị một lực lớn khống chế, tất cả trở ngại trong nháy mắt đều trở nên nhỏ bé không đáng kể, từ từ hóa thành một cái kết mềm mại.
Biên Bá Hiền buông môi ra, máu bên khóe môi trong nháy mắt chảy xuống, muốn ngăn cũng không ngăn được.
"Đau thật đấy. . . anh bạn nhỏ, " Biên Bá Hiền cúi đầu tựa trước ngực Phác Xán Liệt, cổ tay bị dây lưng siết từ lâu cũng đã rách một đường hiện ra tia máu "Hôn một cái đi, anh bạn nhỏ."
Thời khắc này, đối phương chịu hết thảy cái đau khoét tim cắt thịt chính là vì hắn, hắn không thể hiểu rốt cuộc đó là cảm giác gì, người này là Biên Bá Hiền, với một hình phạt tàn khốc như vậy y cũng chỉ mìm cười hờ hững hay thoáng nhíu mày, không có một tiếng kêu đau, thậm chí nước mắt cũng không có.
Y, vì hắn.
Phác Xán Liệt thở dốc ồ ồ từng tiếng, ở trên trán Biên Bá Hiền hạ xuống một cái hôn, nụ hôn này không chứa một tia tình sắc, nhưng là thành kính hắn gánh vác suốt cả đời này.
Phác Xán Liệt tựa trán mình lên trán người trong lòng, đưa tay tháo dây lưng, ôm hay tay y vào trong ngực, nhẹ giọng nói lời thề, "Lão sư, tôi sẽ đối tốt với ngài cả đời, nếu không, tôi sẽ chết không được tử tế."
Biên Bá Hiền muốn giơ tay che miệng Phác Xán Liệt nhưng đã không kịp, chỉ có thể nhè nhẹ thở dài, đôi bàn tay hơi run nắm lấy tay Phác Xán Liệt, ngón tay khẽ vuốt ve trên mu bàn tay hắn, "Nói cái gì đó, tôi đương nhiên biết cậu tốt với tôi, sau này không cho phép nói lung tung, tôi sẽ tức giận."
Phác Xán Liệt cúi đầu hôn lên ký hiệu đỏ tươi trên xương quai xanh Biên Bá Hiền, đầu lưỡi ấm áp mềm mại vươn ra liếm láp.
Đây là dấu ấn của một dẫn được đã được đánh dấu.
Biên Bá Hiền đưa tay vuốt tóc Phác Xán Liệt, chỉ là thân thể vẫn không khống chế được thoáng run rẩy.
"Ngài là dẫn đường của tôi rồi." Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền thật chặt, kề sát bên tai y nhỏ giọng nói.
Biên Bá Hiền cười khẽ, "Đúng."
"Cả đời đều là của tôi."
"Chỉ cần tôi còn sống sót, cũng chỉ thuộc về cậu."
"Anh bạn nhỏ, tôi sẽ không nấu cơm." Biên Bá Hiền đột nhiên đưa tay lên ôm cổ Phác Xán Liệt, đùa giỡn nhìn hắn.
"Tôi học." Phác Xán Liệt nghiêm túc cẩn thận trả lời.
"À. . .tôi cũng không thích dọn phòng."
"Tôi làm."
Biên Bá Hiền nở nụ cười, "Tôi hết ăn lại nằm, cậu không chê chứ?"
Ánh mắt Phác Xán Liệt chăm chú lại thành kính, "Nguyện vòng đầu tiên của tôi sau khi gặp ngài, chính là hi vọng ngài không ghét bỏ tôi, để tôi có thể có cơ hội ở bên cạnh ngài."
Ánh mắt Biên Bá Hiền ngày càng nhu hòa, ôm lấy Phác Xán Liệt nhẹ nhàng vỗ về, trong đáy lòng lại sâu sắc thở dài --
Tôi có tài đức gì.
Trong giờ phút này, Biên Bá Hiền chưa bao giờ để ý sinh tử lại bắt đầu có chút sợ hãi, sự sợ hãi thấm thấu từng chút vào đáy lòng.
Y đột nhiên ý thức được đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, y lớn hơn hắn mười mấy tuổi, thời gian ở bên cạnh hắn sẽ càng ngắn hơn.
Chuyện này phải làm sao đây, thật sự nhiêu đó không đủ.
Bàn tay Biên Bá Hiền ở sau lưng Phác Xán Liệt từ từ dừng lại, ôm người vào trong ngực mình thật chặt, y chưa bao giờ cảm thấy sức lực của mình lại nhỏ bé như lúc này, y muốn sống, sống lâu trăm tuổi, muốn thời gian dài thêm một chút, để y có thể cùng anh bạn nhỏ trải qua mỗi một cái xuân thu sau này.
-- Lão sư, Phác Xán Liệt ôm lấy Biên Bá Hiền, ở trong lòng yên lặng mà nói -- Từ nay về sau, cuộc đời tôi đều thuộc về ngài, tôi sẽ sống lâu trăm tuổi, sẽ luôn bên cạnh cho đến một ngày ngài rời khỏi thế giới này.
Tôi may mắn biết bao, đời này kiếp này, có thể có được ngài.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store