ZingTruyen.Store

luanco

8.4-5

byun179


READ 8.4 ONLINEEEEE





Cha của Trương Nghệ Hưng từng là một thầy giáo già đức cao vọng trọng, cả đời theo nghề giáo, học trò khắp thiên hạ. Mà học trò ông yêu quý nhất là một người rất ưu tú, tên Biên Mộ Thanh, cũng chính là anh trai Biên Bá Biền.

Theo Trương lão tiên sinh từ nhỏ, hồi đó Biên Mộ Thanh từng xoa đầu nói đùa với Trương Nghệ Hưng còn bé mà đã trang nghiêm ra dáng rằng, "Ngoan thế này, em mà cùng em trai anh chơi đùa, không chừng sẽ bị nó bắt nạt cho khóc nhè. Tên kia lớn hơn em một chút, từ nhỏ đã không biết điều rồi."

Sau đó Liên Bang nội chiến, Biên Mộ Thanh ra tiền tuyến, Trương lão tiên sinh kiên quyết muốn đi cùng hắn. Biên Mộ Thanh đương nhiên kịch liệt phản đối, lão tiên sinh lại khẽ mỉm cười, "Ai cũng nói thư sinh vô dụng, nhưng cho dù là như thế, nơi này cũng là tổ quốc của ta, là nơi ta sinh ra, ta cũng muốn góp một phần sức mọn."

Sau đó hai người thật sự lên đường, ông từ học giả Trương Ôn Trì tay trói gà không chặt biến thành vị tham mưu túc trí đứng sau Biên Mộ Thanh dâng hiến sách lược.

Lúc nhìn thấy Biên Bá Hiền, Trương Ôn Trì lại càng cảm thấy thương yêu, xem như con mình mà đối xử. Lão tiên sinh dạy Biên Bá Hiền đọc binh thư, nói cho y biết quen thuộc với binh thư thì sẽ không còn là lý luận suông, đó chính là vũ khí tốt nhất để rong ruổi chiến trường.

Biên Bá Hiền ban đầu không cho là đúng, tâm tính thiếu niên không thích ràng buộc, thậm chí nhìn thấy lão tiên sinh là quay đầu bỏ chạy, chỉ còn mình ông dở khóc dở cười ôm sách đứng đó.

Mà khi Biên Bá Hiền rũ bỏ vẻ ngây ngô của thiếu niên, đã trải qua thế sự đổi dời, tất cả từ lâu đã không còn như năm đó. Huynh đệ trưởng bối cùng kề vai chiến đầu lần lượt mất tích, những con người lập được công lao hiển hách kết cục lại là hồn phách thất lạc một cách bi thảm.

Mãi sau này khi Biên Bá Hiền nhận được mật báo Trương Ôn Trì bị bắt, lại liều mạng đi mai phục cứu người đưa ra biên thùy.

Trương Ôn Trì lắc đầu, trong mắt đều là bi thương, "Con trai, cậu không nên như thế, bọn chúng sẽ càng lấy cậu làm mục tiêu trả thù!"

"Lão đầu nhi, ông vẫn luôn nhiều lời như vậy," Biên Bá Hiền xoay người rời đi, không hề quay đầu lại, "Ông còn có vợ con, mà tôi thì đã không còn vướng bận gì nữa. Ông nhất định có thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi, chúng ta, sau này không gặp lại."

Sau lần đó, Biên Bá Hiền bị đoạt hết binh quyền còn sót lại, bị Liên Bang dán mắt, bị khống chế một thân năng lực trác việt, thiếu niên tinh thần hăng hái lúc trước trong nháy mắt chỉ còn lại vẻ đạm bạc yên tĩnh.

Trương Ôn Trì ở trong một trấn nhỏ ngoài biên giới an ổn sinh sống, chỉ là lão tiên sinh tích sầu thành bệnh, cuối cùng vẫn không thể sống lâu trăm tuổi. Mấy năm sau, Trương Nghệ Hưng phụng mệnh, một lần nữa đặt chân lên đất Liên Bang, vẫn yên tĩnh ngủ đông trong bóng tối, mãi đến mấy ngày trước, tất cả kết thúc, cậu rốt cục mới có thể gặp lại ánh sáng.

Biên Bá Hiền kéo tay Trương Nghệ Hưng qua, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt nhu hòa tìm kiếm bóng dáng Trương lão tiên sinh năm nào, vẫn là ôn văn nhĩ nhã, vẫn là gặp biến không sợ hãi như vậy.

"Lão tiên sinh mất lúc nào?" Biên Bá Hiền nhẹ giọng hỏi.

"Năm thứ ba sau khi về nhà, vì bệnh mà qua đời." Trương Nghệ Hưng trả lời, "Trước khi lâm chung ý thức không rõ, một lúc gọi Biên Mộ Thanh, một lúc lại gọi Biên Bá Hiền. . . Cha vẫn luôn nhớ tới thượng tướng cùng tướng quân."

Biên Bá Hiền không nói nữa, chỉ vỗ vai Trương Nghệ Hưng.

"Thượng tướng," Trương Nghệ Hưng đột nhiên cầm lấy tay Biên Bá Hiền, "Tôi mang đến một ít tin tình báo rất quan trọng, nếu như ngài tín nhiệm tôi, tôi hi vọng ngài có thể nghe một lúc."

Biên Bá Hiền lại vỗ vỗ tay Trương Nghệ Hưng, "Được được, đừng nóng vội, cậu nghỉ ngơi trước đi, nhất định là mệt rồi, nhìn sắc mặt không tốt lắm."

Trương Nghệ Hưng đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực phóng qua đây, quay đầu, liền nhìn thấy thiếu niên vừa chĩa súng vào mình dùng tốc độ không thể tưởng tượng vụt đến bên cạnh Biên Bá Hiền, trầm mặc đứng đó.

Có điều, đôi mắt đỏ tươi cùng khí tràng mạnh mẽ quanh thân đã nói rõ thân phận của thiếu niên.

Là vị lính gác hắc ám kia.

Trương Nghệ Hưng đối mặt với ánh mắt sâu không lường của Phác Xán Liệt, trong lòng không khỏi cảm thấy rùng mình.

Tay Phác Xán Liệt xoa xoa vài cái ngoài áo, Trương Nghệ Hưng đột nhiên nhớ lại cảm giác sợ hãi vừa rồi lúc tinh thần vực bị áp chế, xúc cảm lạnh lẽo của nòng súng chạm vào trán cũng chưa hề tản đi. Không tự chủ được đề phòng hơi lùi ra phía sau nửa bước, ý thức vân âm thầm đi ra chuẩn bị dò xét, cảnh giác nhìn về phía thiếu niên đang lau lau tay trên áo, lại đột nhiên nghiêm túc đưa ra trước mặt cậu.

Trương Nghệ Hưng trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, bất động đứng tại chỗ, chậm rãi phân tích.

Đây là. . . Muốn bắt tay sao?

Chắc không đâu. . .

Lính gác hắc ám có thể bình dị gần gũi như vậy sao?

Có phải là vẫn cảm thấy nguy hiểm nên muốn giơ tay đánh mình. . .

Phác Xán Liệt đợi một lúc, vẫn không thấy Trương Nghệ Hưng nắm tay hắn, ngón tay giật giật mấy lần, quay đầu lại nhìn Biên Bá Hiền cầu viện, "Lão sư, tôi bị ghét à. . ."

"Nghệ Hưng, tôi có thể gọi cậu như vậy chứ?" Biên Bá Hiền không nhịn được bật cười, "Anh bạn nhỏ nhà tôi rất muốn làm quen với cậu, nếu cậu không ngại, có thể để ý đến hắn một chút không? Bằng không hắn sẽ ấm ức mà chết đó."

******

Thành thật mà nói, trước khi đến đây, thần kinh Trương Nghệ Hưng vẫn luôn căng thẳng. Cậu chỉ biết là cậu phải hoàn thành nguyện vọng của cha, nhưng lại không biết phải làm như thế nào.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới cậu có thể cùng những vị dị năng giả tiếng tăm lừng lấy kia kề vai chiến đấu, bởi vì những người kia căn bản sẽ không dễ dàng tin tưởng một người ngoài như thế. Chuyện duy nhất cậu có thể làm được là yên tĩnh ẩn núp, một khi đắc thủ sẽ dùng toàn lực giao tin tức tình báo cho bọn họ, làm hết sức để bọn họ tin tưởng mình, sau đó nếu như có thể toàn thân trở ra, cậu sẽ tự động biến mất.

Không nghĩ tới chính là, Biên Bá Hiền sẽ hỏi cậu như thế.

Y cứ như vậy ở đối diện cười với cậu, ngữ khí nhu hòa, "Nghệ Hưng, tôi cho cậu hai lựa chọn: thứ nhất, nếu như cậu đồng ý, có thể gia nhập với chúng tôi, chỉ là con đường này tràn đầy gian nan hiểm trở, tôi không có cách nào bảo đảm cậu sẽ chắc chắn an toàn. Thứ hai, tôi sẽ đưa cậu tới một chỗ tuyệt đối an toàn, cậu có thể muốn làm gì thì làm, an ổn trải qua nửa đời sau."

Lúc đó Trương Nghệ Hưng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà nhìn Biên Bá Hiền một hồi lâu.

Biên Bá Hiền cũng chỉ nhìn về phía cậu, yên tĩnh chờ đợi đáp án.

"Tôi chọn một." Cuối cùng Trương Nghệ Hưng đã trả lời như thế.

Sau đó Biên Bá Hiền nở nụ cười, "Cậu và lão già kia quả nhiên đều giống nhau."

Lúc bước chân vào biệt thự tư nhân này, Trương Nghệ Hưng căng thẳng đến mức khó thở, cho dù Biên Bá Hiền đã nói trước với cậu, không cần phải sốt sắng, tất cả mọi người đều rất dễ gần, đến lúc đó cậu không ghét bỏ bọn họ là tốt lắm rồi. Thế nhưng cậu vẫn không khống chế được hít sâu mấy hơi.

Lại không nói Biên Bá Hiền mà cha cậu luôn treo bên mép này lợi hại bao nhiêu, riêng chuyện cách đây không lâu cậu đã thực sự được trải nghiệm cảm giác sợ hãi khi tinh thần vực bị lính gác hắc ám áp chế, còn có, lúc cậu tiếp nhận chức vụ cục trưởng cục tình báo biết được những thủ đoạn tàn nhẫn của Ngô Thế Huân trước đây mà cũng không tránh khỏi lạnh gáy. . .

Còn rất nhiều người mà cậu chưa biết rõ, làm sao có khả năng không sốt sắng.

Trương Nghệ Hưng cắn răng, cuối cùng cũng làm liều bước qua cửa.

Không gian yên ắng chỉ có mỗi tiếng bước chân, sau đó là một âm thanh nguội lạnh vang lên "Người đến rồi.", cửa được mở ra, trong phòng vừa âm u lại yên tĩnh.

Trương Nghệ Hưng nhìn người lạnh lùng trước mặt, nỗ lực để đại não kịp thời tỉnh táo lại, cấp tốc nhớ tới đây là nhà khoa học được tương truyền rất cổ quái, Đô Khánh Tú.

"Xin chào, tôi là. . ." Lúc đang do dự không biết có nên đưa tay ra hay không, tay của Trương Nghệ Hưng đã bị Đô Khánh bắt lại, máy móc lắc lắc, lại dứt khoát buông lỏng ra.

Trương Nghệ Hưng có chút lúng túng, trừng mắt nhìn, ngây dại, mấy giây sau lại nghe được âm thanh lành lạnh của Đô Khánh Tú, "Surprise."

Ngay sau đó là một trận reo hò đột nhiên vang lên, cùng với từng tiếng pháo chấn động đến mức tê cả da đầu.

Lúc đèn được bật, từ đầu đến chân Trương Nghệ Hưng đều là pháo giấy, mấy người cùng ào tới trước mặt cậu, trong tay là ống pháo vừa bắn hết, một loạt âm thanh hỗn loạn chen lấn xông vào lỗ tai.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha như thế nào, người anh em, ngạc nhiên không! Chủ ý của tôi đấy!"

"Ngạc nhiên cái rắm, Ngô Thế Huân cậu có bệnh à, sao bắn vào người ta vậy?"

"Phòng tối có thấy gì đâu, cậu rống cái gì mà rống?!"

"Này. . .Tôi mua một trăm ống pháo, chúng ta mới dùng có mấy cái, còn dư lại làm sao bây giờ?"

"Còn không phải tại cậu không có đầu óc à, có tiền cũng đừng lãng phí như vậy được không? Dùng ngón chân nghĩ cũng biết không cần mua đến một trăm cái!"

"Đúng vậy."

"Cậu xem, ngay cả Khánh Tú cũng thấy đúng!"

"Nhưng tôi không chịu được nếu mỗi người chỉ có một cái."

"Đệt!"

"Anh bạn nhỏ, chơi vui không?"

"Ừm!"

"Còn muốn chơi?"

"Ừm!"

"Trời ạ Phác Xán Liệt cậu bắn cái gì vào tôi vậy hả!"

"Khụ, các vị, trước tiên hoan nghênh người bạn mới này được không?"

"A, hoan nghênh hoan nghênh!"

"Hoan nghênh hoan nghênh!"

"Hoan nghênh bạn mới! Vỗ tay!"

. . . . . . . .

Trong đầu là một mảnh bùm bùm chói tai, như một chậu nước sôi dội thẳng vào máy chủ, đại não Trương Nghệ Hưng đầu tiên là hỗn loạn một trận, sau đó là rơi vào bóng tối, cuối cùng triệt để chết máy, trợn mắt ngoác mồm đứng tại chỗ, một thân đều là pháo giấy màu sắc sặc sỡ.

Trương Nghệ Hưng thề với trời, trước lúc bước vào cửa cậu đã cảm thấy hít thở không thông, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới nhóm người dị năng giả vừa nghe danh tiếng đã phải khiếp sợ này lại. . .như thế, thật là muốn tắt thở ngay lập tức.

"Ôi, Nghệ Hưng," Biên Bá Hiền đưa tay quơ quơ trước mặt Trương Nghệ Hưng, "Nghệ Hưng?"

Phác Xán Liệt cũng lo lắng đi tới thăm dò, Trương Nghệ Hưng vẫn như quỷ nhập đứng bất động.

Biên Bá Hiền liền xoay người gõ lên đầu Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân, "Đã bảo các cậu không được tùy tiện hù dọa người ta rồi mà, Nghệ Hưng là đứa trẻ thành thật, xem xem làm cậu ấy sợ rồi này."

Ngô Thế Huân gãi gãi đầu, "Không phải, nói thì nói như thế, nhưng mà. . ."

Kim Chung Nhân tiếp lời, "Nhưng mà, bạn mới của chúng ta rốt cuộc bất động tới khi nào? Có cần gọi xe cấp cứu không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store