8.1 Nhất thế bác dịch
Phác Xán Liệt tựa vào đầu giường cầm một chiếc khăn lụa, cúi đầu nghiêm túc lau cây súng trong tay, ánh mắt đặc biệt chuyên chú nhu hòa. Mặc kệ thân súng tràn đầy dấu vết tang thương xấu xí, vẫn luôn cẩn thận nâng niu như báu vật.
Không gian yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện một luồng sát khí ác liệt, mang theo hàn khí dày đặc lặng yên không một tiếng động xông tới.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người, động tác gọn gàng, linh hoạt mà cũng rất tàn nhẫn, trong luồng sát ý đó còn mang theo sự uyển chuyển, ung dung mơ hồ.
Phác Xán Liệt không hề giật mình, cũng không chớp mắt một cái nào, mà ở một khắc đó, súng từ đầu ngón tay linh hoạt chuyển qua lòng bàn tay, rồi đồng thời vững vàng rơi vào túi áo, tay còn lại vung ra một quyền, nhanh như một đường tàn ảnh, đánh trực diện. Cơ bắp cánh tay lộ ra một đường cong đẹp đẽ, trong đó ẩn chứa sức mạnh kinh khủng thuộc về lính gác hắc ám, không khí xung quanh chậm rãi chuyển động, tinh thần lực vô cùng vô tận ngưng tụ lại, trong phút chốc có thể khiến người đang sống sờ sờ hóa thành bụi trần.
REPORT THIS AD
Mà người đột nhiên xuất hiện cũng nhận biết rất nhanh, xoay người tránh thoát công kích, nghiêng người lần thứ hai xông tới, nhanh như chớp giật.
Phác Xán Liệt giữ chặt súng trong túi áo, trước nay hắn chưa từng dùng tới nó một lần, giơ cánh tay còn lại lên ngăn cản, nện xuống một quyền.
Có điều tất cả những thứ xảy ra trong một thoáng đó cực kỳ nhanh, thậm chí không đủ để đại não làm ra bất kỳ một phản ứng nào, hết thảy đều là làm theo bản năng.
Lúc Phác Xán Liệt nhận ra được động tác bất thường, một bàn tay đã thò vào túi áo hắn, trên mu bàn tay đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Hoàn toàn theo bản năng, Phác Xán Liệt rút bàn tay đang vung quyền lại, chuyển qua bảo vệ cánh tay đang cầm súng. Tức thì, một lưỡi dao sắc bén lóe lên tia âm trầm lạnh lẽo bay tới trước mắt.
Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, trên trán đột nhiên có xúc cảm.
Không phải kim loại lạnh lẽo sắc bén, mà là môi mềm ấm áp.
Phác Xán Liệt mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ, mang theo nụ cười ôn nhu, ánh mắt người nọ tràn đầy sủng nịch.
Tất nhiên là khuôn mặt hắn quen thuộc nhất, khuôn mặt đã khắc sâu vào trí óc, không chút nào bất ngờ, hương rượu trong veo quanh quẩn trong phòng từ lâu đã nói rõ tất cả.
"Lão sư."
Biên Bá Hiền kéo tay Phác Xán Liệt, đưa bàn tay đang nắm cây súng cùng kéo ra.
Ngón tay Phác Xán Liệt giật giật, động tác muốn cướp lại theo bản năng đã ngừng, ngẩng đầu nhìn Biên Bá Hiền, ánh mắt tràn đầy lo âu cùng khẩn cầu, trông rất là đáng thương.
Ngón tay thon dài của Biên Bá Hiền đảo một vòng trên thân súng, rũ mắt cầm lấy nó, lại nhìn về phía Phác Xán Liệt, dùng nòng súng nâng cằm hắn lên, mặt giãn ra mà cười, "Tịch thu."
Phác Xán Liệt đờ ra một lúc, giây sau lại đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay Biên Bá Hiền, động tác gọn gàng mà cũng gấp gáp.
Biên Bá Hiền giống như đã dự liệu được từ trước, động tác thu súng lại nhanh hơn một bước, sau đó tập kích bất ngờ giữ chặt cằm Phác Xán Liệt, cúi người, ở trên đôi môi hơi mở ra đặt xuống một nụ hôn.
Phác Xán Liệt chớp mắt mấy cái, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Biên Bá Hiền, bị chiếm tiện nghi nhưng không phản ứng.
"Anh bạn nhỏ thật ngọt." Biên Bá Hiền cười híp mắt nhìn hắn.
Phác Xán Liệt bị hôn choáng váng, đến nửa ngày mới nhớ ra súng vẫn còn ở trong tay Biên Bá Hiền, vừa muốn đưa tay lấy lại, mu bàn tay liền bị đánh một cái.
Phác Xán Liệt rụt tay về, giương mắt nhìn Biên Bá Hiền, có vẻ càng thêm đáng thương.
"Nhưng mà, tôi không muốn trả lại cho cậu." Biên Bá Hiền đưa tay nhéo mũi Phác Xán Liệt, "Tôi giận rồi."
"Lão sư. . ." Phác Xán Liệt vội vã mở miệng.
Biên Bá Hiền lại ngắt lời hắn, "Lúc đối mặt với công kích trí mạng, sao lại từ bỏ đối phó đi bảo vệ một cây súng? Cậu ngốc à."
Ngữ khí mặc dù rất nhẹ, nhưng Phác Xán Liệt vẫn cảm nhận được một tia trách cứ.
"Lão sư, xin lỗi. . ." Phác Xán Liệt mím mím môi, "Bởi vì lão sư chỉ cho tôi mỗi cây súng này, những ngày kia, là nó một mực ở bên tôi, cho nên. . ."
Cây súng này là động lực của hắn trong những ngày tăm tối đó, là hy vọng duy nhất.
Hai tay Biên Bá Hiền giữ vai Phác Xán Liệt, cúi đầu nghiêm túc nhìn hắn, "Anh bạn nhỏ đáp ứng với tôi một chuyện, tôi sẽ trả nó lại cho cậu."
Phác Xán Liệt yên tĩnh nhìn y, dùng sức gật đầu.
"Mặc kệ vào lúc nào, cũng nhất định phải bảo vệ tốt cho mình. Đây không phải vì cậu, mà là vì tôi."
Biên Bá Hiền đặt súng lại trong tay Phác Xán Liệt, chậm rãi vuốt ve gò má hắn, "Anh bạn nhỏ đối với tôi mà nói, so với tính mạng còn quan trọng hơn, cho nên tôi hi vọng, cậu sẽ chăm sóc tốt cho hắn."
Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền thật chặt.
"Chiến trường vạn biến vạn hóa, một khi đi nhầm một bước, trả giá đều là sinh mạng." Biên Bá Hiền ngồi xuống trước mặt hắn, "Ở nơi đó, tôi mất đi anh trai, mất đi người thầy, còn có bằng hữu huynh đệ đếm không hết, rõ ràng một giây trước còn đang cùng nói chuyện, quay đầu người đã không còn."
Giọng Biên Bá Hiền vẫn bình thản ôn hòa như thế, như là đang kể chuyện cũ của người khác. Mà Phác Xán Liệt cũng hiểu được, bi thương đến cực hạn sẽ nhẹ như mây gió, là vết sẹo đã khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không thể xóa đi hay quên được nó, chỉ là đã không còn đau đớn.
"Anh bạn nhỏ, tôi lúc còn trẻ thích chiến tranh, tôi cảm thấy chỉ có nơi đó mới có thể thực hiện hoài bão một đời, mới có thể thỏa mãn bầu nhiệt huyết, nhưng đến cuối cùng mới biết tôi sai cỡ nào, một khi chiến tranh bắt đầu, bất luận kết quả thế nào, đều là thất bại. Những người đã đi, đều không trở lại được."
Đầu ngón tay Biên Bá Hiền nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay Phác Xán Liệt,"Anh bạn nhỏ, tôi. . ."
Phác Xán Liệt đưa tay giữ hai bên gò má Biên Bá Hiền, nhắm mắt lại kéo người qua.
Những lời hổ thẹn cùng đau lòng chưa kịp nói ra, những lo âu hoảng sợ còn đang giấu trong lòng, đều bị răng môi thiêu đốt thành hư vô.
Hai tay Biên Bá Hiền vòng bên hông Phác Xán Liệt, nhắm mắt ôn nhu đáp lại, dung túng cái sự hung hăng bá đạo của hắn, thản nhiên dâng lên một mảnh mềm mại.
Đó hoàn toàn không phải là một cái hôn dịu dàng, mà như cuồng phong lưu chuyển mãnh liệt, chỉ là trong động tác cuồng loạn, có một sự an ủi rất chân thực, không tiếng động mà nói ―
Tôi ở đây.
Đầu lưỡi Phác Xán Liệt cẩn thận càn quét trong khoang miệng, lại lưu luyến lui ra, sau đó vùi đầu bên hõm vai Biên Bá Hiền, cánh tay ôm lưng y, ôm rất chặt, "Lão sư, không phải sợ."
Biên Bá Hiền nghiêng đầu hôn lên tóc hắn.
"Tôi sẽ luôn ở đây." Phác Xán Liệt hơi ngẩng đầu lên, môi chạm vào tai Biên Bá Hiền.
"Ừ, " Biên Bá Hiền mỉm cười xoa xoa sau lưng hắn, "Đúng vậy, anh bạn nhỏ của chúng ta rất biết giữ lời."
Phác Xán Liệt lặng lẽ đưa tay ra, lén lút mở nút áo sơ mi của Biên Bá Hiền.
Mày Biên Bá Hiền hơi động, khóe miệng khẽ giương lên, không nhúc nhích mặc hắn mở nút thứ hai, lại kéo vạt áo, lộ ra xương quai xanh mê người cùng lổng ngực như ẩn như hiện.
Phác Xán Liệt cúi đầu, hô hấp ấm áp phả lên làn da mẫn cảm, sau đó bất động.
Trong lòng Biên Bá Hiền nổi lên từng trận ngứa ngáy, lại không tiện thúc giục, chỉ có thể đưa hai tay giữ lấy vai Phác Xán Liệt, nhìn hắn.
Phác Xán Liệt tới gần thêm một chút, môi nhẹ nhàng lướt qua cần cổ, lại mang theo từng trận run rẩy, ngón tay Biên Bá Hiền bấu chặt, giống như cổ vũ cà cà trên tóc Phác Xán Liệt, sau đó liền nhìn thấy hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc cẩn thận cài lại hai nút áo vừa mở ra, rồi cẩn thận sửa lại cổ áo, hài lòng giương mắt nhìn.
". . ."
Biên Bá Hiền không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào, nén giận nở nụ cười.
Phác Xán Liệt hưng phấn ôm lấy Biên Bá Hiền, "Lão sư chính là ưng!"
"Hả?" Trong đầu toàn là hình ảnh không lành mạnh khiến Biên Bá Hiền không kịp phản ứng Phác Xán Liệt.
"Đô lão sư nói với tôi, đồ đằng trên người dẫn đường không giống nhau, tôi nhìn kỹ rồi! Lão sư chính là ưng!" Phác Xán Liệt cười mười phần hài lòng, "Đẹp!"
Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, thán ra một hơi―
REPORT THIS AD
Vừa hận quần áo trên người không được trực tiếp cởi hết cho bớt khô nóng vừa hận không thể lôi hắn ra đánh một trận, bây giờ thật sự không biết nên giải quyết cái nào trước.
Mãi đến cuối cùng, Biên Bá Hiền vẫn như cũ lộ ra nụ cười mê người, mặt mày cong cong dở khóc dở cười nhìn anh bạn nhỏ, âm thanh thâm tình lại ôn nhu ―"Anh bạn nhỏ thích là tốt rồi."
Đúng, trên mặt không chút biến sắc vì trong lòng Biên lão sư đang thầm gào thét, không có gì quan trọng bằng duy trì hình tượng hoàn mỹ của mình trong lòng anh bạn nhỏ.
Ngoài ra. . . nhịn một chút cũng được.
Biên Bá Hiền giơ tay lên đặt hai bên thái dương Phác Xán Liệt, "Anh bạn nhỏ, nhắm mắt lại."
Phác Xán Liệt không biết Biên Bá Hiền định làm gì, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại. Sau đó cơ thể chấn động một cái.
Lúc nhắm mắt, không phải là một màu hắc ám nghênh đón hắn, mà là một mảnh ánh sáng trắng ấm áp, hắn chìm vào trong đó, có thứ ánh sáng nhàn nhạt phiêu du giữa không trung bao phủ quanh thân hắn.
Bỗng, một thanh âm quen thuộc truyền đến, nhưng lại không ở bên cạnh, mà như ở một nơi xa xôi đâu đó trong bốn phương tám hướng, mang theo tầng tầng lớp lớp tiếng vọng, biến hóa quanh quẩn, "Anh bạn nhỏ, chuẩn bị xong chưa?"
Sau đó Phác Xán Liệt cũng nghe được thanh âm của mình trong không gian màu trắng đó vọng lại, "Xong rồi."
"Vậy, hoan nghênh tới thế giới thuộc về cậu."
Trong thanh âm của Biên Bá Hiền mang theo ý cười, lời còn chưa dứt, cảnh tượng yên tĩnh bốn phía đột nhiên chuyển động, như đứng trong một đường hầm không gian, phía trước là ánh sáng hư vô, như gần như xa, như ẩn như hiện.
"Anh bạn nhỏ, đừng chớp mắt."
Ánh sáng trước mắt đột nhiên ngưng tụ thành một vòng ánh sáng cực kỳ chói mắt, sau đó vòng ánh sáng kia không ngừng xoáy to ra, dần dần, xuất hiện thêm màu xanh, đỏ. . . tiếp nối tạo thành một hình dáng cụ thể.
"Là. . ." Phác Xán Liệt càng nhìn càng thấy quen thuộc, bật thốt lên, "Là cây phượng hoàng ở học viện!"
Bên tai là tiếng cười nhẹ, cảnh tượng trước mắt phút chốc xoay một cái, đổi thành cảnh tượng cây ngô đồng trong phủ đệ đang ở.
"Anh bạn nhỏ, mở lá chắn tinh thần của cậu ra thử xem."
Phác Xán Liệt nín thở, chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, một giây sau, cây ngô đồng kịch liệt lay động, lá cây giống như gặp bão ào ạt rơi xuống.
Tim đập mạnh, Phác Xán Liệt nắm chặt thành quyền, đột nhiên vung ra.
Những cây ngô đồng cách đó không xa ầm ầm ngã xuống.
Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc của Ngô Thế Huân đang ngồi trong nhà, "Mịa nó! Kim Chung Nhân! Động đất à!"
Kim Chung Nhân cũng hét lên, "Trời trời trời! Cây đều ngã hết!"
Đô Khánh Tú không chịu được ồn ào, "Câm miệng."
Tựa hồ tất cả vẫn như thường, nhưng lại có cảm giác không thật, Phác Xán Liệt cúi đầu khó tin nhìn tay mình, lại ngẩng đầu nhìn về Biên Bá Hiền, " Lão sư, đây là . . ."
"Đây là thứ dẫn đường của cậu dành cho cậu, " Biên Bá Hiền cười nhẹ xoa xoa cằm, "Năng lực của y vừa khôi phục."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store