Lua Va Mau Quyen 1
Những thành tựu của Vua Jaehaerys I Targaryen gần như không thể đếm xuể. Trong những thành tựu ấy, đáng kể nhất, theo quan điểm của các sinh viên lịch sử, là thời kỳ hòa bình và thịnh vượng lâu dài đánh dấu thời gian của anh trên Ngai Sắt. Không thể nói Jaehaerys đã tránh được mọi cuộc xung đột, vì điều đó vượt quá khả năng của bất kỳ vị vua trần thế nào, nhưng những cuộc chiến của anh ngắn ngủi, thường kết thúc trong thắng lợi và phần lớn tranh chấp trên biển hoặc trên những vùng đất xa xôi.Tu sĩ Barth viết, "Một vị vua tồi sẽ chiến đấu với các lãnh chúa của chính mình, khiến vương quốc của chính mình chìm trong máu lửa và xác chết. Bệ hạ thông thái hơn thế rất nhiều." Các tổng lãnh học sĩ có thể và đã vặc nhau về con số chính xác, nhưng hầu hết đều đồng ý rằng dân số của Westeros ở phía Bắc xứ Dorne đã tăng gấp đôi trong triều đại của Người Hòa Giải, trong khi dân số của King's Landing tăng gấp bốn lần. Lannisport, Gulltown, Duskendale và White Harbor cũng tăng dân, dù không đạt mức tương tự.Việc thanh niên trai tráng ít phải tham chiến để lại nhiều nhân lực trên những cánh đồng. Giá ngũ cốc giảm đều trong suốt triều đại của Jaehaerys, khi ngày một nhiều mẫu đất được cày cấy. Cá trở nên rẻ hơn đáng kể, ngay cả đối với dân thường, vì các làng chài dọc theo bờ biển ngày càng thịnh vượng và nhiều thuyền vươn khơi. Những vườn cây ăn quả mới được trồng khắp nơi từ vùng Reach tới vùng Neck.Cừu và thịt cừu trở nên dồi dào hơn, len mịn màng hơn khi những người chăn cừu tăng số lượng cừu trong đàn. Thương mại tăng gấp mười lần, bất chấp những biến động của gió, thời tiết, chiến tranh và sự gián đoạn mà chúng thi thoảng gây ra. Thủ công nghiệp cũng phát triển; thợ đóng móng ngựa và thợ rèn, thợ đá, thợ mộc, thợ xay xát, thợ thuộc da, thợ dệt, thợ nhuộm, người nấu bia rượu, thợ kim hoàn, thợ làm bánh, đồ tể và thợ làm phô mai đều được hưởng sự sung túc chưa từng có ở phía Tây biển Narrow.Chắc chắn là có những năm tốt đẹp và những năm tồi tệ, nhưng ta có thể nói rằng dưới thời Jaehaerys và vương hậu của anh, những năm tốt đẹp thì tốt gấp đôi cái xấu của những năm tồi tệ. Có những cơn bão, trận gió độc và những mùa đông tàn nhẫn, nhưng ngày nay, khi người ta nhìn lại triều đại của Người Hòa Giải, họ rất dễ nhầm lẫn nó với một mùa hè dài tươi xanh và dịu dàng.Jaehaerys hầu như không biết gì về điều đó khi những hồi chuông của King's Landing vang lên, mở ra năm thứ 55 kể từ sau Cuộc Chinh Phạt của Aegon. Những vết thương của cái năm tàn khốc đã trôi qua, Năm của Kẻ Lạ Mặt, vẫn còn đó nhức nhối... và nhà vua, vương hậu cũng như hội đồng lo sợ về những chuyện sẽ xảy ra, với Vương nữ Aerea và Balerion vẫn nằm ngoài tầm nhìn và tầm hiểu biết của con người, còn Vương hậu Rhaena đã bỏ đi tìm cả hai.Sau khi rời khỏi triều đình của em trai, đầu tiên Rhaena Targaryen bay đến Oldtown, với hy vọng rằng cô con gái bướng bỉnh đã đi tìm người em gái sinh đôi. Lãnh chúa Donnel cũng như Đại Tu sĩ đều đón tiếp cô nồng hậu, nhưng không ai giúp được gì cho cô. Vương hậu có cơ hội đến thăm con gái Rhaella một lần, em giống mà lại chẳng giống người chị gái song sinh chút nào, chúng ta hy vọng rằng em đã xoa dịu phần nào nỗi đau của mẹ.Khi Rhaena bày tỏ sự hối tiếc vì mình đã không phải là một người mẹ tốt hơn, người học việc Rhaella đã ôm lấy cô và nói, "Con đã có người mẹ tuyệt vời nhất mà bất cứ đứa trẻ nào có thể mơ ước, Đức Mẹ Bề Trên, nhờ mẹ đã đưa con đến với người." Rời khỏi Oldtown, Dreamfyre đưa vương hậu bay về phía Bắc, đầu tiên là đến Highgarden, sau đó là đến Crakehall và Casterly Rock, nơi các lãnh chúa ngày trước từng tiếp đón cô.Không ai nhìn thấy con rồng nào, trừ con rồng của cô; thậm chí chẳng có lời đồn nào về Vương nữ Aerea. Vì vậy Rhaena trở lại đảo Fair, để đối mặt với Lãnh chúa Franklyn Farman một lần nữa. Thời gian đã không làm cho vị lãnh chúa có thêm thiện cảm với vương hậu, cũng không giúp anh khôn ngoan hơn trong cách ăn nói với cô. "Ta đã hy vọng em gái ta sẽ trở về nhà để hoàn thành nghĩa vụ của mình sau khi nó trốn khỏi chỗ cô,"Lãnh chúa Franklyn nói, "nhưng ta không có thông tin gì về nó hay về con gái cô. Chẳng rõ vương nữ là đứa như thế nào, nhưng ta có thể nói rằng thật tốt khi cả nó cũng như đảo Fair đã rũ bỏ được cô. Nếu như cô bé có xuất hiện ở đây thì ta cũng sẽ tiễn nó đi, giống như mẹ nó vậy.""Đúng thật là ngươi không hiểu gì về Aerea," vương hậu trả lời. "Nếu nó thực sự tìm được đường đến những bờ biển này, lãnh chúa à, ngươi sẽ thấy nó chẳng nhẫn nại như mẹ nó đâu. Ờ, chúc ngươi may mắn trong việc cố "tiễn" Cơn Ác Mộng Đen đi. Balerion thích ăn thịt em trai ngươi lắm đấy, giờ thì có thể nó muốn ăn thịt cả ngươi nữa."Sau đảo Fair, lịch sử mất dấu Rhaena Targaryen. Cô không trở lại King's Landing hoặc Dragonstone trong năm đó, cũng không xuất hiện ở lâu đài của bất kỳ vị lãnh chúa nào trong Bảy Vương Quốc. Chúng ta có các bản tường thuật rời rạc về việc người ta nhìn thấy Dreamfyre ở xa nhất về phía Bắc tại Barrowlands và bờ sông Fever, và xa nhất về phía Nam tại Red Mountains của xứ Dorne và hẻm núi của Torrentine.Có người thoáng thấy Rhaena và con rồng của cô tránh xa khỏi các thành phố và lâu đài, bay lượn trên bán đảo Fingers và dãy núi Mặt Trăng, những cánh rừng xanh đầy sương mù của Cape Wrath, đảo Shield và đảo Arbor... nhưng cô không tiếp xúc với ai ở đấy. Thay vào đó, cô tìm đến những nơi hoang dã và cô đơn, những đồng hoang lộng gió và thảo nguyên rậm cỏ và đầm lầy ảm đạm, vách đá, mấy con dốc đứng và thung lũng hẹp trong những ngọn núi. Phải chăng cô vẫn lùng kiếm dấu vết của con gái, hay chỉ đơn giản là cô mong muốn được ở một mình? Chúng ta không bao giờ biết câu trả lời.Tuy vậy, việc cô vắng mặt lâu dài ở King's Landing lại là điều tốt, vì nhà vua và hội đồng ngày càng trở nên bất mãn với cô. Tin tức về vụ đối đầu giữa Rhaena và Lãnh chúa Farman ở đảo Fair đã khiến nhà vua và các lãnh chúa của anh phát hoảng. "Cô ta điên hay sao mà lại ăn nói vậy với một lãnh chúa trong lâu đài của hắn?" Lãnh chúa Smallwood nói. "Nếu là thần thì thần đã cắt lưỡi cô ta rồi." Và nhà vua trả lời, "Ta hy vọng ngươi không thực sự ngu ngốc đến vậy, lãnh chúa của ta. Dù có thế nào đi nữa, Rhaena vẫn mang dòng máu rồng và là người chị gái mà ta yêu quý." Nên lưu ý rằng Bệ hạ không có ý kiến gì về quan điểm của Lãnh chúa Smallwood, mà chỉ phản bác cách ông diễn đạt.Tu sĩ Barth là người diễn đạt đúng nhất. "Sức mạnh của nhà Targaryen đến từ rồng, những con quái thú đáng sợ từng biến Harrenhal thành đống đổ nát và tiêu diệt hai vị vua trên Cánh Đồng Cháy. Vua Jaehaerys biết điều này, giống như ông nội Aegon của ngài vậy; sức mạnh luôn nằm ở đó, đi cùng là những lời đe dọa. Nhưng Bệ hạ cũng hiểu một sự thật mà Vương hậu Rhaena không biết; lời đe dọa có tác dụng tối đa khi nó không được thốt ra thành tiếng.Các lãnh chúa của vương quốc đều là những người đàn ông kiêu hãnh, và ta sẽ chẳng đạt được gì mấy khi làm họ mất mặt. Một đấng minh quân sẽ luôn để cho họ giữ trọn phẩm giá của mình. Cho họ thấy một con rồng thì được. Họ sẽ nhớ lấy điều đó. Công khai nói về việc đốt cháy lâu đài của họ, khoe khoang về việc ném người thân của họ làm mồi cho rồng, điều đó chỉ tổ làm họ bừng lửa hận và chống đối ta từ tận tâm can."Vương hậu Alysanne cầu nguyện hàng ngày cho cháu gái Aerea và tự trách mình vì chuyến bay của cô bé... nhưng cô trách chị mình nhiều hơn. Jaehaerys, vốn ít khi chú ý đến Aerea ngay cả trong những năm cô bé là người thừa kế của mình, giờ lại tự trách bản thân vì sự lơ là đó, nhưng anh lo lắng về Balerion hơn cả, vì anh hiểu rất rõ sự nguy hiểm của một con quái thú hùng mạnh nhường ấy trong tay một bé gái mười ba tuổi đang giận dữ.Cả những chuyến lang thang vô vọng của Rhaena lẫn bầy quạ mà Đại Học sĩ Benifer đã gửi đi đều không mang lại tin tức nào về vương nữ và con rồng, ngoài những lời nói dối, hiểu lầm và ảo tưởng thông thường. Ngày qua ngày và tuần qua tuần, nhà vua bắt đầu sợ rằng cháu mình đã chết. "Balerion là một con quái thú ương ngạnh và không phải là thứ có thể đùa cợt được," anh nói với hội đồng. "Chưa bao giờ cưỡi rồng mà dám nhảy lên lưng nó, rồi ra lệnh cho nó bay lên... không phải là quanh lâu đài, không đâu, mà là qua biển lớn... nhiều khả năng nó đã hất cô bé tội nghiệp xuống, và giờ em đang nằm dưới đáy biển hẹp rồi."Tu sĩ Barth không đồng tình. Anh chỉ ra rằng về bản chất thì rồng không phải là những con vật thích đi hoang. Thông thường, chúng tìm nơi trú ẩn, một hang động hoặc lâu đài đổ nát hoặc đỉnh núi, để làm tổ ở đó, rồi ra ngoài săn mồi và sau đó trở về. Một khi thoát khỏi người cưỡi mình, Balerion chắc chắn sẽ quay trở lại tổ của nó. Theo phỏng đoán của riêng anh, vì không có bất kỳ ai nhìn thấy Balerion ở Westeros, rất có thể Vương nữ Aerea đã cùng nó bay về phía Đông qua biển hẹp, đến những cánh đồng rộng lớn của Essos. Vương hậu đồng tình. "Nếu cô bé đã chết thì ắt hẳn thiếp phải biết. Nó vẫn còn sống. Thiếp cảm nhận được điều đó."Tất cả các gián điệp và người cung cấp tin, mà Rego Draz đã cử đi để săn lùng Elissa Farman và những quả trứng rồng bị đánh cắp, giờ được giao một nhiệm vụ mới: tìm Vương nữ Aerea và Balerion. Các tin tức sớm ập đến từ khắp mọi nơi ở phía bên kia biển hẹp. Hầu hết đều tỏ ra vô dụng như trong vụ trứng rồng; những tin đồn, lời nói dối, việc nhìn nhầm được chế cháo lẫn lộn với mục đích nhận thưởng. Vài tin tam sao thất bản, những tin khác ít chi tiết đến độ chúng chẳng hơn gì "Hình như tôi đã nhìn thấy rồng. Hoặc con gì to to có cánh."Bản báo cáo đáng chú ý nhất đến từ những ngọn đồi ở Andalos phía Bắc Pentos, nơi những người chăn cừu sợ hãi nói về một con quái vật rình rập quanh đó, ăn thịt cả đàn cừu và chỉ để lại những khúc xương đẫm máu. Nếu chẳng may đụng độ con quái thú thì những người chăn cừu cũng không sống nổi, vì khẩu vị của sinh vật này không chỉ giới hạn ở thịt cừu.Nhưng vì những người thực sự chạm mặt con quái vật đã không còn sống để miêu tả nó... và không câu chuyện nào đề cập đến lửa, nên Jaehaerys nghĩ rằng đó có thể không phải do Balerion. Tuy nhiên, để cho chắc chắn, anh phái một tá quân qua biển hẹp đến Pentos để cố gắng săn lùng con quái thú này, dẫn đầu bởi ngài Ong Bắp Cày Willam của đội Ngự Vệ.Phía bên kia của vùng biển hẹp, những thợ đóng tàu của Braavos đã làm điều mà King's Landing không hề hay biết, đó là đóng xong chiếc thuyền carrack tên Sun Chaser, giấc mơ mà Elissa Farman đã mua bằng những quả trứng rồng bị đánh cắp. Không giống những chiếc thuyền galley ngày ngày lướt khỏi Kho vũ trang của Braavos, nó không chạy bằng lực đẩy mái chèo; đây là một con tàu dành cho vùng nước sâu, chứ không phải cho các vùng vịnh, phá và vùng nước nông nội địa.Với bốn cột buồm, nó có nhiều buồm như thuyền thiên nga của quần đảo Summer, nhưng với mạn tàu rộng hơn và thân tàu sâu hơn, cho phép nó trữ nhiều đồ tiếp tế cho các hải trình dài hơn. Khi một người Braavos hỏi rằng cô có ý định đi tới Yi Ti à, tiểu thư Elissa bật cười và nói, "Có thể... nhưng không phải theo tuyến đường ông nghĩ đâu." Vào cái đêm trước khi nhổ neo, cô được triệu tập đến cung điện của Chúa Biển, nơi ông chiêu đãi cô món cá trích, bia và những lời cảnh báo.Ông nói với cô, "Hãy đi một cách cận trọng, tiểu thư của ta, nhưng hãy đi đi. Người ta đang săn lùng cô khắp biển hẹp. Chúng đang hỏi han và treo thưởng. Ta sẽ không quan tâm nếu như cô bị tìm thấy ở Braavos. Chúng ta ở đây là để trốn khỏi Valyria Cổ, và nhà Targaryen của cô là người Valyria tận xương tủy. Hãy chèo thật nhanh và thật xa."Vào lúc vị tiểu thư tên Alys Westhill rời khỏi chân tượng Titan của Braavos, cuộc sống ở King's Landing vẫn tiếp tục như bình thường. Không thể định vị được cô cháu gái mất tích, Jaehaerys Targaryen làm điều mà anh vẫn hay làm mỗi khi gặp khó khăn, đó là vùi đầu vào công việc. Trong sự yên tĩnh của thư viện Red Keep, nhà vua bắt tay thực hiện một trong những thành tựu quan trọng nhất của mình. Với sự hỗ trợ đắc lực của tu sĩ Barth, Đại Học sĩ Benifer, Lãnh chúa Albin Massey và Vương hậu Alysanne – bộ tứ mà Bệ hạ gọi là "hội đồng nhỏ hơn nữa của ta" – Jaehaerys bắt đầu soạn thảo, sắp xếp và cải tổ tất cả luật pháp trong vương quốc.Westeros mà Nhà Chinh Phạt Aegon đã lập nên đúng là có bảy vương quốc thực sự chứ không chỉ trên danh nghĩa, với mỗi vương quốc lại có phong tục, luật lệ và truyền thống riêng rẽ. Ngay cả trong từng vương quốc, lại có sự khác biệt đáng kể giữa nơi này với nơi khác. Lãnh chúa Massey viết, "Trước khi có bảy vương quốc, từng có tám. Trước nữa có chín, mười hay mười hai, rồi ba chục, và trước đó còn nhiều nhiều nữa. Hãy nói về Trăm Vương Quốc của Anh Hùng, khi thực sự có chín mươi bảy vương quốc cùng tồn tại một lúc, rồi lúc khác là một trăm ba mươi hai, và cứ thế, con số cứ thay đổi mãi khi người thua kẻ thắng trong chiến tranh và những người con trai nối ngôi cha."Cùng với đó, luật pháp cũng thay đổi theo. Vua này nghiêm khắc, vua nọ nhân từ, người này đọc Thất Điểm Tinh để được chỉ lối, người kia tuân theo cổ luật của người First Men, người khác thì cai trị bằng những ý thích bất chợt, có người viết luật khi tỉnh táo và có người viết luật khi say. Sau hàng ngàn năm, kết quả là một mớ khổng lồ các án lệ mâu thuẫn, đến mức mọi lãnh chúa (và vài kẻ không) sở hữu quyền của hố và giá treo cổ đều có thể tự do định đoạt theo ý muốn bất kỳ vụ việc nào được đưa đến trước ông ta.Jaehaerys Targaryen khó chịu trước sự chồng chéo và hỗn loạn đó, và với sự giúp đỡ của "hội đồng nhỏ hơn", anh bắt đầu "dọn dẹp chuồng ngựa". "Bảy Vương Quốc chỉ có một vị vua duy nhất. Đã đến lúc nó chỉ có một bộ luật duy nhất." Một khối lượng việc quá đồ sộ như vậy không thể hoàn thiện chỉ trong một năm, hay mười năm; nội việc thu thập, sắp xếp và nghiên cứu các luật hiện hành đã cần tới hai năm, và việc cải tổ tiếp theo đó sẽ kéo dài trong nhiều thập kỷ. Tuy nhiên đây chính là lúc mà Bộ luật Vĩ đại của tu sĩ Barth (người cuối cùng đã cống hiến gấp ba lần so với bất kỳ ai khác trong công cuộc soạn Kho sách Luật) bắt đầu, ngay vào mùa thu năm 55 HCP.Công trình "thai nghén" của nhà vua sẽ kéo dài suốt nhiều năm sắp tới, nhưng của vương hậu thì chỉ mất chín tuần trăng. Đầu năm ấy, Vua Jaehaerys và người dân Westeros vô cùng hào hứng khi biết rằng Vương hậu Alysanne lại một lần nữa có thai. Vương nữ Daenerys có cùng niềm vui ấy, mặc dù em quả quyết nói với mẹ rằng mình muốn có em gái. "Con bắt đầu hạ luật giống như một nữ vương rồi đấy," mẹ em vừa cười vừa đáp lại.Từ lâu, hôn nhân đã là phương tiện để các đại gia tộc của Westeros gắn kết với nhau, một phương pháp đáng tin cậy để củng cố các liên minh và chấm dứt các tranh chấp. Giống như những người vợ của Nhà Chinh Phạt trước đó, Alysanne Targaryen rất vui mừng được đứng ra mai mối. Vào năm 55 HCP, cô đặc biệt tự hào khi đã dự phần vào cuộc hôn nhân của hai Hiền Nữ từng phục vụ cô từ hồi còn ở Dragonstone: tiểu thư Jennis Templeton cưới Lãnh chúa Mullendore của Uplands, còn tiểu thư Prunella Celtigar cưới Lãnh chúa Uther Peake của Starpike, Dunstonbury và Whitegrove. Cả hai đều được coi là cuộc hôn phối xuất sắc dành cho những vị tiểu thư, và là thắng lợi dành cho vương hậu.Giải đấu mà Lãnh chúa Redwyne từng đề xuất để khánh thành Hố Rồng cuối cùng đã được tổ chức vào giữa năm. Người ta dựng hàng rào trên các cánh đồng phía Tây của tường thành giữa Cổng Sư tử và Cổng Vua, và cuộc cưỡi ngựa đấu thương ở đó đặc biệt hoành tráng.Con trai trưởng của Lãnh chúa Redwyne, Ngài Robert, đã thể hiện kỹ năng đấu thương khi giành chiến thắng trước những đấu thủ giỏi nhất trong vương quốc, trong khi người em trai Rickard của anh thắng giải đấu dành cho cận vệ và được đích thân nhà vua phong tước hiệp sĩ ngay tại chỗ, nhưng vòng nguyệt quế dành cho nhà vô địch đã thuộc về Ngài Simon Dondarrion hào hiệp và điển trai của Blackhaven. Anh này được cả dân chúng lẫn vương hậu yêu mến vì đã tôn Vương nữ Daenerys làm nữ hoàng của tình yêu và sắc đẹp của mình.Chưa có con rồng nào định cư trong Hố Rồng, vậy nên công trình khổng lồ đã được chọn làm địa điểm cho trận cận chiến lớn của giải đấu, một cuộc đụng độ vũ trang mà King's Landing chưa từng thấy. Bảy mươi bảy hiệp sĩ tham gia, được chia thành mười một đội. Các đấu thủ bắt đầu trên lưng ngựa, nhưng một khi ngã ngựa thì phải chiến đấu dưới mặt đất bằng kiếm, chùy, rìu và chùy gai. Khi mười trên mười một đội bị loại, các thành viên còn đứng vững của đội cuối cùng chiến đấu với nhau cho đến khi chỉ còn một nhà vô địch duy nhất.Mặc dù những người tham gia chỉ mang theo vũ khí cùn, nhưng các trận chiến diễn ra rất quyết liệt và đẫm máu trước con mắt hài lòng của đám đông. Hai người bị giết, hơn hai mươi người khác bị thương. Vương hậu Alysanne đã rất khôn ngoan khi không cho những người mình yêu thích là Jonquil Darke và Người Đánh Đàn Tom tham gia, nhưng "Thùng Bia" già nua đã ra trận một lần nữa trong tiếng reo hò cổ vũ của đám đông.Khi ông ngã xuống, người dân đã tìm ra đối tượng ưa thích mới: người cận vệ mới nổi, Ngài Harys Hogg, với cái họ gia tộc và cái mũ trụ hình đầu lợn mang lại cho anh biệt danh là Thịt Lợn Muối Harry. Những người đáng chú ý khác tham gia vào trận cận chiến bao gồm Ngài Alyn Bullock từng ở Dragonstone, các em trai của Rogar Baratheon là các Ngài Borys, Garon và Ronnal, một hiệp sĩ lang thang tai tiếng được gọi là Ngài Guyle Quỷ Quyệt, Ngài Alastor Reyne, nhà vô địch của Westerlands và thầy dạy chiến đấu tại Casterly Rock. Tuy nhiên, sau nhiều giờ chiến đấu đẫm máu và rổn rảng tiếng kim loại va chạm, người cuối cùng còn đứng vững là một hiệp sĩ trẻ to khỏe đến từ Riverlands, với thân hình lực lưỡng như bò mộng, mái tóc vàng và đôi vai rộng, được gọi là Ngài Lucamore Strong.Ngay sau khi giải đấu kết thúc, Vương hậu Alysanne rời King's Landing để đến Dragonstone, chờ đợi đứa con ra đời ở đó. Cái chết của Vương tử Aegon chỉ ba ngày tuổi hãy còn đè nặng lên vương hậu. Thay vì hạn chế đi lại hay để mình bị cuốn vào những đòi hỏi của cuộc sống trong triều, vương hậu tìm kiếm sự yên bình tại lâu đài cổ xưa của gia tộc, nơi mà những nghĩa vụ của cô ít đi rất nhiều.Nữ tu Edyth và nữ tu Lyra ở bên Alysanne, cùng với mười hai thiếu nữ mới toanh, được chọn từ một trăm cô gái đã cạnh tranh nhau để được phục vụ với tư cách là bạn đồng hành của vương hậu. Hai cháu gái của Rogar Baratheon đã có được vinh dự ấy, cùng với các con gái và chị em của các Lãnh chúa Arryn, Vance, Rowan, Royce và Dondarrion, thậm chí là một phụ nữ của Phương Bắc, Mara Manderly, con gái Lãnh chúa Theomore của White Harbor. Để giải trí về tối, vương hậu cũng mang theo anh hề yêu thích là Mụ Vợ Đảm, cùng những con rối của mình.Có một số người trong triều đã hoài nghi về mong muốn chuyển tới Dragonstone của vương hậu. Hòn đảo ẩm ướt và ảm đạm ngay cả ở thời điểm tốt nhất, những trận gió mạnh và những cơn bão xảy ra liên miên vào mùa thu. Thảm kịch gần đây càng làm danh tiếng lâu đài thêm nặng nề, và vài người còn sợ rằng hồn ma những người bạn gái bị đầu độc của Rhaena Targaryen hãy còn ám các đại sảnh.Vương hậu Alysanne cho rằng những lo ngại này thật ngốc nghếch. Cô nói với những người đang hoài nghi, "Nhà vua và ta từng rất hạnh phúc ở Dragonstone. Ta không thể nghĩ ra nơi nào tốt hơn để con chúng ta chào đời." Một chuyến tuần du vương tộc khác đã được lên kế hoạch vào năm 55 HCP, lần này là tới Westerlands. Giống như khi mang thai Vương nữ Daenerys, vương hậu đã không cho phép nhà vua hủy bỏ hoặc hoãn lại chuyến đi, và giục anh lên đường một mình.Vermithor đưa anh qua bên kia Westeros, đến Golden Tooth, nơi đoàn hộ tống bắt kịp anh. Từ đó, anh viếng thăm Ashemark, Crag, Kayce, Castamere, Tarbeck Hall, Lannisport, Casterly Rock và Crakehall. Đáng chú ý là đảo Fair bị bỏ qua. Không giống như người chị gái Rhaena, Jaehaerys Targaryen không thích dùng lời lẽ để đe dọa, nhưng anh có cách riêng để bày tỏ sự không vừa ý.Nhà vua trở về từ phía Tây một tuần trăng trước khi vương hậu trở dạ, để có thể ở bên cạnh vợ khi cô lâm bồn. Đứa bé ra đời đúng thời điểm mà các học sĩ tính toán; một bé trai, kháu khỉnh và khỏe mạnh, với đôi mắt tím nhạt như hoa tử đinh hương. Khi ra đời, cậu bé có mái tóc cũng nhạt màu, sáng lên như vàng trắng, một màu sắc hiếm thấy ngay cả từ thời Valyria Cổ. Jaehaerys đặt tên cậu là Aemon. "Daenerys sẽ cáu với thiếp cho mà xem. Con bé nhất quyết muốn có một đứa em gái," Alysanne nói khi cho vương tử bú. Jaehaerys cười lớn và đáp, "Để lần sau vậy." Đêm ấy, theo lời gợi ý của Alysanne, anh đặt một quả trứng rồng vào nôi của vương tử.Hào hứng trước tin tức về sự ra đời của Vương tử Aemon, hàng ngàn người dân xếp hàng trên đường phố bên ngoài Red Keep khi Jaehaerys và Alysanne trở lại King's Landing một tuần trăng sau, với hy vọng được nhìn thoáng qua người thừa kế mới của Ngai Sắt. Nghe tiếng reo hò đồng thanh của họ, nhà vua rốt cuộc đã leo lên cổng chính lâu đài và nâng cậu bé lên cao quá đầu cho mọi người cùng thấy. Người ta nói rằng sau đó đã có một tiếng gầm lớn đến mức có thể nghe thấy từ bên kia biển hẹp.Khi Bảy Vương Quốc đang ăn mừng, nhà vua lại nghe tin về chị gái Rhaena, lần này tại Greenstone, lâu đài cổ của nhà Estermont trên hòn đảo cùng tên, ngoài khơi bờ biển Cape Wrath. Tại đây, cô quyết định nán lại một thời gian. Cần nhắc lại, một trong những người đầu tiên được Rhaena yêu quý là cô em họ Larissa Velaryon, đã kết hôn với con trai thứ hai của nhà Sao Hôm đảo Tarth. Dù chồng đã qua đời, phu nhân Larissa cũng sinh cho anh một cô con gái, người vừa cưới Lãnh chúa Estermont già cả.Thay vì lưu lại Tarth hoặc trở về Driftmark, người góa phụ đã chọn ở bên con gái tại Greenstone sau đám cưới. Không nghi ngờ gì nữa, sự hiện diện của phu nhân Larissa đã khiến Rhaena Targaryen đến Estermont, vì hòn đảo này cực kỳ thiếu quyến rũ, ẩm ướt, lộng gió và nghèo nàn. Với việc thất lạc con gái và những người bạn thân yêu nhất đã xuống mồ, không có gì đáng ngạc nhiên khi Rhaena tìm kiếm sự an ủi ở một người bạn đồng hành từ thuở thơ ấu.Vương hậu sẽ ngạc nhiên (và tức giận) khi biết rằng một người khác cô từng yêu quý đang đến gần cô ngay lúc đó. Sau khi dừng lại ở Pentos để lấy đồ tiếp tế, Alys Westhill và con thuyền Sun Chaser đã tìm đường đến Tyrosh, với phần hẹp nhất của biển hẹp ngăn cách giữa họ và đảo Estermont.Phía trước là lối đi nguy hiểm qua vùng nước đầy cướp biển của chuỗi đảo Stepstones, tiểu thư Alys đang tuyển mộ nhiều lính bắn nỏ và lính đánh thuê, để giữ cho mình an toàn khi đi qua eo biển ra đến đại dương rộng mở, nhiều như bất kỳ vị thuyền trưởng khôn ngoan nào sẽ tuyển.Tuy nhiên, các chư thần tính tình thất thường đã khiến Vương hậu Rhaena và kẻ phản bội không biết gì về nhau, và Sun Chaser đã đi qua Stepstones mà không gặp sự cố nào. Alys Westhill giải tán số lính đánh thuê khi đến Lys, lấy nước ngọt và đồ tiếp tế trước khi quay sang hướng Tây và giong buồm đến Oldtown.Mùa đông đã đến với Westeros vào năm 56 HCP, cùng với nó là những tin buồn từ Essos. Những người mà Vua Jaehaerys phái đi để điều tra con quái thú trên những ngọn đồi phía Bắc Pentos đều đã bỏ mạng. Chỉ huy của họ, Ngài Ong Bắp Cày Willam, đã đi theo một gã dẫn đường Pentos, người đã tuyên bố mình biết con quái vật đang ẩn nấp ở đâu.Thay vào đó, hắn dẫn họ vào một cái bẫy, và ở đâu đó trong Velvet Hills của Andalos, Ngài Willam cùng người của mình đã bị những kẻ du thủ du thực bao vây. Mặc dù có kỹ năng chiến đấu tuyệt vời, nhưng quân số đã chống lại họ, cuối cùng họ bị áp đảo và bị giết chết. Người ta nói rằng Ngài Willam là người cuối cùng ngã xuống. Đầu của ông đã được trả về cho một trong gián điệp của Lãnh chúa Rego tại Pentos.Tu sĩ Barth kết luận sau khi nghe câu chuyện buồn, "Chẳng có con quái vật nào hết. Chỉ có những kẻ trộm cừu và những kẻ bịa chuyện để dọa người khác sợ hãi." Myles Smallwood, Chưởng quản Đại thần, kêu gọi nhà vua trừng phạt Pentos vì sự lăng nhục này, nhưng Jaehaerys không sẵn sàng gây chiến với toàn bộ thành phố vì tội ác của một số kẻ ngoài vòng pháp luật. Vì vậy, vấn đề đã được khép lại, và số phận của Ngài Ong Bắp Cày Willam đã được ghi vào Sách Trắng của đội Ngự Vệ. Để thế chỗ ông, Jaehaerys đã trao một chiếc áo choàng trắng cho Ngài Lucamore Strong, người đã chiến thắng trong trận cận chiến lớn tại Hố Rồng.Các gián điệp của Lãnh chúa Rego sớm mang đến nhiều tin tức từ phía bên kia đại dương. Một báo cáo nói về một con rồng đang được trưng bày trong các trường đấu của Astapor trên vịnh Nô Lệ, một con quái thú hung dữ với đôi cánh bị cắt, được đám nô lệ thả ra để đánh nhau với bò tót, gấu hang và một nhóm nô lệ được trang bị giáo với rìu, trong khi hàng ngàn người la hét cổ vũ.Tu sĩ Barth bỏ qua báo cáo này ngay lập tức. Anh tuyên bố, "Không nghi ngờ gì nữa, đây là một con wyvern¹. Những người chưa bao giờ nhìn thấy rồng thường nhầm lẫn những con wyvern của Sothoryos với rồng."1. Một loại bò sát khổng lồ có hai chân và một đôi cánh, có vẻ bề ngoài khá giống rồng.Điều nhà vua và hội đồng quan tâm hơn là vụ cháy lớn đã quét qua Vùng Giao Tranh suốt nửa tuần trăng qua. Được thổi bùng nhờ những trận gió mạnh và được mồi bằng những đám cỏ khô, vụ cháy đã hoành hành suốt ba ngày ba đêm, thiêu rụi nửa tá ngôi làng và đội quân lính đánh thuê Adventurers (Những Nhà Thám Hiểm), đã bị kẹt giữa ngọn lửa bùng cháy dữ dội và một đội quân Tyrosh nằm dưới sự chỉ huy của Quan chấp chính. Hầu hết đã chọn chết dưới ngọn giáo của người Tyrosh thay vì bị thiêu sống. Không một ai sống sót.Nguyên nhân của vụ cháy vẫn là một bí ẩn. Ngài Myles Smallwood tuyên bố, "Một con rồng. Còn có thể là gì nữa?" Rego Draz không bị thuyết phục mấy. Ông gợi ý, "Một tia sét. Một đám lửa trại. Một gã say xỉn cầm đuốc đi tìm gái làng chơi." Nhà vua đồng ý. "Nếu đó là do Balerion thì hẳn người ta đã thấy nó rồi."Đám cháy ở Essos còn xa mới lọt được vào tâm trí của người phụ nữ tự gọi mình là Alys Westhill ở Oldtown; đôi mắt cô đang dán vào chân trời bên kia, trên những vùng biển phía Tây đầy bão tố. Con thuyền Sun Chaser đã cập cảng vào những ngày cuối thu, những nó vẫn ở lại bến cảng khi tiểu thư Alys chiêu mộ thủy thủ đoàn.Cô đang đề nghị làm điều mà chỉ một số ít những người đi biển táo bạo nhất trước đó từng dám thử, đó là giong buồm đi xa hơn biển Sunset để tìm kiếm những vùng đất chưa được khám phá, và cô không muốn những người trên tàu nản chí, quay sang chống lại cô và buộc cô quay về. Cô cần những người đàn ông đồng chí hướng và những người như thế rất khó tìm, ngay cả ở Oldtown.Ngày ấy cũng như bây giờ, cánh thường dân vô tri và những thủy thủ mê tín đều bám vào niềm tin rằng thế giới là mặt phẳng và kết thúc ở đâu đó xa về phía Tây. Một số nói về những bức tường lửa và biển cả sôi sục, số khác nói về một màn sương mù đen kéo dài vô tận, một số tin rằng đó chính là cổng địa ngục. Những người thông thái hơn thì hiểu rõ hơn.Mặt trời và mặt trăng là những khối cầu, bất kỳ ai có đủ hai mắt đều có thể thấy; điều đó cho thấy rằng thế giới cũng phải là một khối cầu, và nhiều thế kỷ nghiên cứu đã thuyết phục các tổng lãnh học sĩ của Hội đồng Tổng lãnh học sĩ không còn nghi ngờ gì nữa. Các chúa rồng của Thành Phố Tự Do Valyria từng tin như vậy, cũng như những nhà thông thái của nhiều vùng đất xa xôi, từ Qarth đến Yi Ti rồi tới đảo Leng.Những sự tán đồng đó không tồn tại khi bàn đến kích thước của thế giới. Ngay cả các tổng lãnh học sĩ của Citadel cũng chia rẽ sâu sắc trước vấn đề đó. Một số tin rằng biển Sunset bao la đến độ không ai có thể hy vọng băng qua nó. Những người khác cho rằng nó không rộng hơn là bao so với biển Summer, trải dài từ đảo Arbor đến đảo Great Moraq; chắc chắn đó là một khoảng cách rất lớn, nhưng một thuyền trưởng táo bạo vẫn có thể hy vọng vượt biển trên một con tàu hợp lý. Một tuyến đường về phía Tây dẫn tới gia vị và lụa là của Yi Ti và Leng có thể mang tới sự giàu có ngoài sức tưởng tượng cho người tìm ra nó... nếu thế giới hình cầu này nhỏ như những người thông thái ấy hình dung.Alys Westhill không tin vào điều đó. Những ghi chép ít ỏi mà cô để lại cho thấy ngay cả khi còn nhỏ, Elissa Farman đã bị thuyết phục rằng thế giới "lớn hơn và lạ hơn rất nhiều so với những gì mà các học sĩ từng tưởng tượng". Cô không chia sẻ giấc mơ của cánh thương gia là giong buồm về phía Tây để đến được Ulthos và Asshai. Cô có một tầm nhìn táo bạo hơn.Cô tin rằng giữa Westeros và bờ biển phía Tây của Essos và Ulthos, có những vùng đất khác và những vùng biển khác đang chờ được khám phá: một Essos khác, một Sothoryos khác, một Westeros khác. Giấc mơ của cô ngập tràn những nhánh sông ngang dọc, những đồng bằng lộng gió, những ngọn núi cao chót vót với sườn núi ngập trong mây, những hòn đảo xanh tươi dưới ánh mặt trời, những con thú lạ chưa ai thuần hóa và những trái cây lạ chưa ai từng nếm, những thành phố vàng sáng lấp lánh dưới những vì sao lạ.Cô không phải là người đầu tiên có giấc mơ này. Hàng nghìn năm trước Cuộc Chinh Phạt, khi những Vị Vua Mùa Đông vẫn còn thống trị Phương Bắc, Thợ Đóng Tàu Brandon đã xây dựng cả một hạm đội để vượt biển Sunset. Ông đích thân lái chúng về phía Tây và không bao giờ quay trở về. Con trai và người thừa kế của ông, một Brandon khác, đã đốt cháy xưởng đóng tàu và mãi mãi được biết đến với cái tên Người Nổi Lửa Brandon.Một nghìn năm sau, những người ironborn chèo thuyền từ đảo Great Wyk bị thổi đến một cụm đảo đá, cách tám ngày đi thuyền buồm về phía Tây Bắc từ bất kỳ bờ biển nào được biết đến. Thuyền trưởng của họ đã xây dựng một tòa tháp và một ngọn hải đăng ở đó, lấy tên là Farwynd và gọi lâu đài của mình là Lonely Light¹.1. Ánh Sáng Lẻ LoiCon cháu của ông vẫn sống ở đó, bám víu vào những tảng đá nơi hải cẩu nhiều gấp năm mươi lần người. Ngay cả những người ironborn khác cũng nghĩ Farwynd bị khùng; một số còn gọi họ là những selkie¹.Thợ Đóng Tàu Brandon và những người ironborn sau đó đều đi thuyền lên những vùng biển phía Bắc, nơi có bầy thủy quái kraken hung tợn, lũ rồng biển và những con leviathan² có kích thước bằng cả hòn đảo bơi qua vùng nước xám lạnh lẽo, chưa kể màn sương giá che giấu những núi băng trôi. Alys Westhill không có ý định đi theo hành trình của họ. Cô sẽ lèo lái con thuyền Sun Chaser xa hơn về phía Nam, tìm đến những vùng nước trong xanh ấm áp và những cơn gió ổn định mà cô tin rằng sẽ đưa mình băng qua biển Sunset. Nhưng cô phải có một thủy thủ đoàn trước đã.1. Một sinh vật thần thoại có khả năng trút bỏ lớp da hải cẩu để trở thành người.2. Một sinh vật biển khổng lồ.Một số người cười cô, trong khi những người khác gọi cô là đồ điên, hoặc rủa sả thẳng vào mặt cô. Một thuyền trưởng đối thủ nói, "Những con thú lạ, chắc rồi. Có thể cô sẽ kết thúc đời mình trong bụng của một con đấy." Tuy nhiên, phần lớn số vàng mà Chúa Biển đã trả cho những quả trứng rồng vẫn đang nằm yên vị trong kho tiền tại Ngân hàng Sắt của Braavos, và với một gia tài như vậy, tiểu thư Alys có thể cám dỗ các thủy thủ bằng cách trả gấp ba số tiền lương mà những thuyền trưởng khác đề nghị. Dần dần cô bắt đầu có được những cánh tay tự nguyện.Việc những nỗ lực của cô thu hút sự chú ý từ lãnh chúa của Hightower là điều không thể tránh khỏi. Các cháu trai của Lãnh chúa Donnel, Eustace và Norman, đều là những người đi biển xuất chúng, được cử đến để thẩm vấn cô... và còng chân cô lại nếu cần thiết. Thay vào đó, cả hai người đều ký kết với cô, hứa sẽ trao tàu và thủy thủ đoàn của họ để tham gia vào sứ mệnh của cô.Sau đấy, nhiều thủy thủ giẫm đạp lên nhau để được gia nhập đoàn. Nếu nhà Hightower đi cùng, sẽ có rất nhiều của cải. Con thuyền Sun Chaser rời Oldtown vào ngày thứ 23 của tuần trăng thứ 3 năm 56 HCP, xuống vịnh Whispering Sound để đi ra vùng đại dương rộng mở cùng với tàu Autumn Moon¹ của Ngài Norman Hightower và tàu Lady Meridith² của Ngài Eustace Hightower.1. Thu Nguyệt2. Quý Cô MeridithHọ rời đi không quá sớm... vì thông tin về Alys Westhill và cuộc tìm kiếm thủy thủ đoàn tuyệt vọng của cô cuối cùng đã đến King's Landing. Vua Jaehaerys nhận ra luôn đó là tên giả của tiểu thư Elissa và ngay lập tức gửi quạ cho Lãnh chúa Donnel ở Oldtown, yêu cầu ông bắt giữ người phụ nữ này và đưa cô ta đến Red Keep để thẩm vấn.Tuy nhiên, những con quạ đã đến quá trễ... hoặc có lẽ, như một số gợi ý thậm chí còn tồn tại cho đến ngày nay, Donnel Kẻ Trì Hoãn đã lại trì hoãn lần nữa. Không muốn mạo hiểm với cơn thịnh nộ của nhà vua, vị lãnh chúa đã phái mười hai con tàu nhanh nhất của mình đuổi theo Alys Westhill và các cháu trai ông, nhưng chúng lần lượt quay trở lại cảng vì bị đánh bại. Biển cả thì mênh mông còn tàu thì bé nhỏ, và không tàu nào của Lãnh chúa Donnel có thể sánh được Sun Chaser về tốc độ khi thuận buồm xuôi gió.Khi tin cô đã trốn thoát đến được Red Keep, nhà vua đã suy ngẫm rất lâu và rất nhiều về việc đích thân đuổi theo Elissa Farman. Không có con tàu nào có thể bơi nhanh như rồng sải cánh bay, anh lý luận; có lẽ Vermithor sẽ tìm thấy cô trong khi những con tàu của Lãnh chúa Hightower không thể.Tuy nhiên, Vương hậu Alysanne rất sợ hãi trước ý tưởng này. Cô chỉ ra rằng ngay cả rồng cũng không thể bay mãi, và những bản đồ về biển Sunset từng tồn tại không cho thấy bất cứ tảng đá hay hòn đảo nào để nghỉ chân. Đại Học sĩ Benifer và tu sĩ Barth cũng đồng tình, và trước sự phản đối của họ, Bệ hạ miễn cưỡng gạt bỏ ý tưởng đó.Ngày thứ 13 của tuần trăng thứ 4 năm 56 HCP bắt đầu với cái lạnh và bầu trời ảm đạm, với những cơn gió mạnh thổi từ phía Đông. Những ghi chép của triều đình nói với chúng ta rằng Jaehaerys I Targaryen ăn sáng với với một sứ thần từ Ngân hàng Sắt của Braavos, người tới thu phần trả góp thường niên trong khoản nợ của vương tộc. Đây là một cuộc gặp nảy sinh nhiều tranh cãi. Nhà vua vẫn còn suy nghĩ rất mông lung về Elissa Farman và biết chắc rằng Sun Chaser đã được đóng ở Braavos. Bệ hạ yêu cầu được biết liệu Ngân hàng Sắt có tài trợ cho việc đóng tàu hay không và họ biết những gì về những quả trứng rồng bị đánh cắp. Về phần mình, nhân viên ngân hàng đã phủ nhận tất cả.Ở nơi khác trong Red Keep, Vương hậu Alysanne đang dành buổi sáng bên các con; cuối cùng Vương nữ Daenerys đã bắt đầu yêu quý cậu em trai Aemon, dù em vẫn muốn có một cô em gái. Tu sĩ Barth đang ở trong thư viện, còn Đại Học sĩ Benifer đang ở trong tổ quạ của mình. Bên kia thành phố, Lãnh chúa Corbray đang làm công tác thanh tra người thuộc doanh trại bắc của đội Gác Thành, trong khi Rego Draz đang tiếp đón một tiểu thư trẻ tuổi với phẩm hạnh linh hoạt trong biệt thự của ông bên dưới Hố Rồng.Tất cả họ đều sẽ nhớ những gì mình đang làm khi nghe thấy tiếng tù và vang trong không khí buổi sáng. "Âm thanh ấy chạy dọc sống lưng ta như một lưỡi dao lạnh, dù ta không thể giải thích vì sao," sau này vương hậu kể lại. Trên một tháp canh đơn nhìn ra vùng nước của vịnh Blackwater, một lính canh tháp đơn độc đã thoáng thấy một đôi cánh đen ở phía xa và thổi một hồi tù và. Anh thổi một lần nữa khi đôi cánh ấy ngày càng lớn, rồi thổi lần thứ ba khi anh nhìn thấy rõ một con rồng, với tấm thân đen nổi bật trên nền mây.Balerion đã trở về King's Landing.Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối người ta trông thấy Cơn Ác Mộng Đen trên bầu trời thành phố, và cảnh tượng khiến nhiều người dân King's Landing sợ hãi, tự hỏi liệu bằng cách nào đó Maegor Tàn Bạo đã đội mồ sống dậy và cưỡi nó một lần nữa. Than ôi, người đang bám vào cổ nó không phải là một vị vua quá cố mà là một đứa trẻ sắp chết.Cái bóng của Balerion quét qua các sân và sảnh của Red Keep khi nó bay thấp xuống, đôi cánh khổng lồ đập mạnh trên không trung, để hạ cánh trong khu vực sân trong của Pháo đài Maegor. Ngay sau khi nó chạm đất, Vương nữ Aerea trượt xuống từ lưng nó. Ngay cả những người biết em rõ nhất hồi còn ở triều cũng khó lòng nhận ra em.Em gần như trần truồng, quần áo như những mảnh vải vụn và rẻ rách bám vào tay và chân. Tóc tai rối bù và tay chân gầy như que củi. "Làm ơn!" Em kêu lên với các hiệp sĩ, cận vệ và người hầu vừa nhìn thấy em đáp xuống. Rồi khi họ nhất loạt chạy về phía cô bé, em chỉ thốt lên mấy chữ "Tôi không bao giờ" trước khi đổ sập xuống.Ngài Lucamore Strong vừa đứng tại vị trí của anh trên cây cầu bắc qua con hào khô bao quanh Pháo đài Maegor. Gạt những người đang nhòm ngó sang một bên, anh bế vương nữ qua lâu đài đến chỗ của Đại Học sĩ Benifer. Sau này, anh sẽ nói với bất cứ ai chịu nghe, rằng toàn thân cô bé đỏ ửng và nóng ran vì sốt, làn da em nóng đến nỗi anh có thể cảm nhận thấy ngay cả qua bộ giáp vảy tráng men.Vị hiệp sĩ tuyên bố, rằng mắt em bị đọng máu và "có thứ gì đó đang di chuyển bên trong cô bé, khiến em co giật và vặn vẹo trong tay tôi". (Tuy nhiên, anh chẳng kể câu chuyện này được bao lâu. Ngày hôm sau, Vua Jaehaerys triệu anh vào và ra lệnh cho anh không được nói thêm bất cứ điều gì về vương nữ.)Nhà vua và vương hậu được gọi đến ngay lập tức, nhưng khi họ tới phòng của vị học sĩ, Benifer từ chối cho họ vào. Ông nói với họ, "Hai người sẽ không muốn thấy cô bé trong tình trạng này đâu. Sẽ là thiếu sót của thần nếu thần cho phép hai người đến gần hơn." Lính gác được cắt đặt ở cửa phòng để ngăn cả những người hầu nữa.Chỉ tu sĩ Barth được phép vào, để chuẩn bị các nghi thức cho người sắp chết. Benifer đã làm mọi thứ có thể cho vương nữ đang nguy kịch, cho em uống sữa anh túc và ngâm em trong bồn nước đá để hạ sốt, nhưng những nỗ lực của anh đều không đem lại kết quả. Trong khi hàng trăm người chen chúc trong thánh đường của Red Keep để cầu nguyện cho em, Jaehaerys và Alysanne vẫn thức canh bên ngoài cửa phòng học sĩ. Mặt trời khuất núi và giờ con dơi vừa bắt đầu khi Barth xuất hiện để thông báo rằng Aerea Targaryen đã chết.Ngay buổi bình minh hôm sau, vương nữ được hỏa táng, thi thể được quấn kín từ đầu tới chân trong lớp vải lanh trắng mịn màng. Lãnh chúa Redwyne tâm sự với các con trai, rằng Đại Học sĩ Benifer, người chuẩn bị cho đám tang của em, trông như đã chết một nửa cõi lòng. Nhà vua tuyên bố cháu gái anh đã chết vì một cơn sốt và yêu cầu cả vương quốc cầu nguyện cho em. King's Landing đã khóc thương trong vài ngày, trước khi cuộc sống trở lại bình thường như trước, và mọi thứ kết thúc ở đây.Tuy nhiên vẫn còn đó những bí ẩn. Thậm chí đến bây giờ, sau nhiều thế kỷ, chúng ta cũng chẳng lại gần được sự thật hơn.Hơn bốn mươi người đàn ông đã phục vụ Ngai Sắt ở vị trí Đại Học sĩ. Nhật ký, thư từ, báo cáo, hồi ký và lịch làm việc trong triều của họ là những ghi chép tốt nhất mà chúng ta có được về các sự kiện họ đã chứng kiến, nhưng không phải tất cả họ đều siêng năng như nhau. Trong khi một số người để lại cho chúng ta hàng xấp thư đầy những từ ngữ trống rỗng, không bao giờ quên ghi lại nhà vua ăn gì vào bữa tối (và ngài có thấy ngon miệng hay không), những người khác không viết quá nửa tá bức thư mỗi năm.Về vấn đề này, Benifer gần như đứng đầu, thư và nhật ký của ông cung cấp cho chúng ta sự tường thuật chi tiết về tất cả những gì ông đã thấy, đã làm và đã chứng kiến, khi phục vụ cho Vua Jaehaerys và vị vua tiền nhiệm Maegor. Vậy mà trong tất cả các ghi chép của Benifer, không có một từ nào liên quan đến sự kiện Aerea Targaryen và con rồng bị đánh cắp về trở lại King's Landing, cũng như cái chết của vương nữ trẻ.May mắn thay, tu sĩ Barth không quá kín đáo như vậy, và giờ chúng ta sẽ quay sang các ghi chép của anh. Barth viết, "Đã ba ngày kể từ khi vương nữ qua đời, mà tôi vẫn chẳng thể ngủ nổi. Không rõ liệu tôi còn có thể ngủ lại được không. Tôi luôn tin rằng Đức Mẹ rất từ bi, còn Đức Cha Tối Cao phán xét mọi người rất công bằng... nhưng không có lòng từ bi và không có chút công bằng nào dành cho vương nữ tội nghiệp.Làm sao các chư thần có thể mù quáng hoặc vô tâm đến mức cho phép điều kinh hoàng như vậy xảy ra? Hoặc có thể còn có những vị thần khác trong vũ trụ này, những vị thần quái dị và tàn ác mà các thầy tu của R'hllor Đỏ thuyết giáo chống lại, chống lại những kẻ sở hữu ác ý lớn đến độ so với nó thì các vua chúa và chư thần của người phàm trần chỉ nhỏ như ruồi nhặng?"Tôi không biết nữa. Tôi không muốn biết. Kẻ cả nếu điều này biến tôi trở thành một tu sĩ vô thần. Đại Học sĩ Benifer và tôi đã đồng ý không tiết lộ tất cả những gì chúng tôi nhìn thấy và trải nghiệm trong phòng ông khi đứa trẻ tội nghiệp đó nằm chờ chết... không phải cho nhà vua hay cho vương hậu, cũng không phải cho mẹ em, thậm chí cho những tổng lãnh học sĩ ở Citadel... nhưng những ký ức này sẽ không bao giờ rời bỏ tôi, nên tôi sẽ viết chúng ra đây. Có thể vào thời điểm người ta tìm thấy và đọc chúng, họ sẽ hiểu rõ hơn về những điều xấu xa như vậy."Chúng tôi đã nói với thế giới rằng Vương nữ Aerea chết vì một cơn sốt, điều đó hoàn toàn đúng, nhưng đó là một cơn sốt mà tôi chưa từng thấy trước đây và hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại. Cô bé đang cháy. Da em đỏ ửng và khi tôi đặt tay lên trán em để xem nó nóng đến mức nào, cảm giác như thể tôi đang nhúng tay vào một vạc dầu sôi.Gần như chẳng có chút thịt nào trên xương, em có bộ dạng gầy gò và ốm đói, nhưng chắc chắn chúng tôi có thể quan sát thấy... những nốt sưng bên trong cô bé, khi da em phồng lên và xẹp xuống, như thể... không, không phải là như thể, mà sự thật là... có gì đó bên trong em, những sinh vật sống, di chuyển và quằn quại, có lẽ là đang tìm đường ra, và gây cho em những cơn đau đớn mà ngay cả sữa anh túc cũng không thể làm nguôi.Chúng tôi đã nói với nhà vua, cũng như chúng tôi chắc chắn sẽ phải nói với mẹ cô bé, rằng Aerea không thốt lên một lời nào, nhưng đó là một lời nói dối. Cầu nguyện cho tôi sẽ sớm quên đi những điều em thì thầm qua đôi môi nứt nẻ và chảy máu. Tôi không thể quên được đã bao nhiêu lần em cầu xin được chết."Tất cả các ngón nghề của học sĩ đều bất lực trước cơn sốt của em, nếu thực sự chúng ta có thể gọi một nỗi kinh hoàng nhường ấy bằng một cái tên phổ biến như vậy. Cách mô tả đơn giản nhất là đứa trẻ tội nghiệp đó đang bị nấu chín từ bên trong. Da thịt em ngày càng đen lại và sau đó bắt đầu nứt nẻ, cho đến khi nó chẳng hơn gì, Thất Diện Thần cứu vớt con, như bì lợn rán giòn vậy.Những cuộn khói mỏng bốc ra từ miệng, mũi, thậm chí ghê rợn nhất là từ môi dưới của em. Đến lúc ấy em đã không còn nói được nữa, mặc dù cái thứ trong cơ thể em vẫn tiếp tục chuyển động. Đôi mắt em bị nấu chín trong hộp sọ và cuối cùng vỡ ra, giống như hai quả trứng để trong nồi nước sôi quá lâu."Tôi đã nghĩ đó là điều ghê tởm nhất mà mình từng thấy, nhưng tôi sớm nhận ra bản thân đã sai, vì một nỗi kinh hoàng gớm ghiếc hơn đang chờ đợi tôi. Điều đó xảy ra khi Benifer và tôi hạ đứa trẻ tội nghiệp xuống một bồn tắm và phủ đầy đá lạnh lên người em. Cú sốc khi bị ngâm đá đã khiến trái tim em ngừng đập ngay lập tức, tôi tự nhủ... nếu đúng như vậy, thì đó là sự từ bi, bởi đó là lúc cái thứ trong cơ thể em chui ra..."Cái thứ đó... lạy Đức Mẹ lòng lành, tôi cũng không biết phải nói về chúng thế nào nữa... chúng là... sâu bọ có khuôn mặt... rắn có tay chân... những thứ vặn vẹo, nhầy nhụa, không thể diễn tả thành lời ấy dường như giãy dụa và quằn quại khi chúng túa ra từ cơ thể em. Một số không lớn hơn ngón tay út của tôi là bao, nhưng có ít nhất một con dài ngàn cánh tay tôi... ôi, xin Thần Chiến Binh bảo vệ con, âm thanh mà chúng tạo ra..."Dù vậy, chúng đã chết cả. Tôi phải nhớ kỹ điều đó, phải bám víu vào nó. Cho dù chúng có là gì đi nữa, chúng là những sinh vật của sức nóng và lửa, và chúng không thích nước đá, không đâu. Hết con này đến con kia giãy mạnh và quằn quại và chết trước mắt tôi, đội ơn Thất Diện Thần. Tôi cho là mình sẽ không đặt tên cho chúng... chúng chính là nỗi kinh hoàng." Phần đầu tiên trong ghi chép của tu sĩ Barth kết thúc ở đó. Nhưng vài ngày sau, anh quay lại và tiếp tục:"Vương nữ Aerea đã ra đi, nhưng không bị quên lãng. Những người mộ đạo cầu nguyện cho linh hồn ngọt ngào của em mỗi sáng và mỗi tối. Bên ngoài những thánh đường, người ta hỏi những câu giống nhau. Vương nữ đã mất tích hơn một năm. Cô bé đã đi đâu? Điều gì đã xảy đến với em? Điều gì đã đưa em về nhà? Có phải Balerion là con quái vật được cho là đã ám Velvet Hills của Andalos? Có phải ngọn lửa của nó đã bắt đầu đám cháy quét qua Vùng Giao Tranh? Liệu Cơn Ác Mộng Đen có thể bay xa đến tận Astapor để trở thành 'con rồng' trong trường đấu không? Không, không và không. Đó là những chuyện bịa đặt."Tuy nhiên, nếu chúng ta bỏ qua những phần gây nhiễu, thì vẫn còn đó những bí ẩn. Aerea Targaryen đã đi đến đâu sau khi cao chạy xa bay khỏi Dragonstone? Suy nghĩ đầu tiên của Vương hậu Rhaena là em đã bay đến King's Landing; vương nữ không hề giấu diếm mong muốn được trở lại triều đình. Khi biết mình đã sai, Rhaena tiếp tục tìm đến đảo Fair và Oldtown.Cả hai nơi đều hợp lý, nhưng không ai thấy Aerea ở đâu cả, cũng như ở bất cứ nơi nào trên Westeros. Những người khác, bao gồm cả vương hậu và bản thân tôi, đều nghĩ điều này có nghĩa là vương nữ đã bay về phía Đông, chứ không phải phía Tây, và sẽ ở đâu đó tại Essos. Có thể cô bé đã nghĩ rằng các Thành Phố Tự Do vượt quá tầm với của mẹ em, và Vương hậu Alysanne đặc biệt tin rằng Aerea đang trốn chạy khỏi mẹ mình cũng như khỏi Dragonstone.Tuy nhiên, các gián điệp và người cung cấp tin của Lãnh chúa Rego không tìm ra chút dấu hiệu nào của em phía bên kia biển hẹp... cũng chẳng có tin đồn nào về con rồng của em. Tại sao?"Dù không thể đưa ra bằng chứng vững chắc nào, tôi có thể gợi ý một câu trả lời. Với tôi, dường như tất cả chúng ta đều đã hỏi sai câu hỏi. Aerea Targaryen vẫn còn lâu nữa mới tròn mười ba tuổi vào cái buổi sáng em lên khỏi lâu đài của mẹ. Mặc dù không xa lạ gì với loài rồng, nhưng trước đó em chưa bao giờ cưỡi một con nào... và vì lý do mà chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được, em đã chọn Balerion làm thú cưỡi, thay vì bất kỳ con rồng nào trẻ hơn và dễ điều khiển hơn mà em có thể chiếm lấy.Bị thúc đẩy bởi những mâu thuẫn với mẹ mình, có lẽ em chỉ đơn giản là muốn một con quái thú lớn hơn và đáng sợ hơn Dreamfyre của Vương hậu Rhaena. Cũng có thể là mong muốn được chế ngự con quái thú đã giết cha mình cùng con rồng của ông (mặc dù Vương nữ Aerea chưa bao giờ biết đến cha, và thật khó để biết cảm giác của em về cha và về cái chết của ông). Bất kể lý do là gì, em đã đưa ra sự lựa chọn."Vương nữ có thể đã định bay đến King's Landing, đúng như mẹ em nghi ngờ. Có thể em đã nghĩ đến việc đi tìm người em gái sinh đôi ở Oldtown, hoặc truy lùng tiểu thư Elissa Farman, người đã từng hứa đưa em đi phiêu lưu cùng mình. Kế hoạch của em là gì cũng không quan trọng. Nhảy lên lưng rồng là một chuyện, còn điều khiển nó theo ý mình là một chuyện khác, nhất là với một con quái vật già và dữ tợn như Cơn Ác Mộng Đen. Ngay từ ban đầu chúng ta đã hỏi, Aerea đã đưa Balerion đi đâu? Chúng ta nên hỏi Balerion đã đưa Aerea đi đâu? mới đúng."Chỉ có một câu trả lời hợp lý. Cần nhớ lại rằng, Balerion là con rồng lớn nhất và già nhất trong số ba con rồng mà Vua Aegon và hai người chị em gái đã cưỡi trong cuộc chinh phạt. Vhagar và Meraxes nở ở Dragonstone. Chỉ có mình Balerion đã đến hòn đảo cùng với Người Lưu Vong Aenar và Daenys Chiêm Mộng, con rồng trẻ nhất trong số năm con rồng mà họ đem theo. Những con rồng già hơn đã chết vào những năm sau đó, nhưng Balerion vẫn còn sống, ngày càng lớn hơn, hung dữ hơn và cứng đầu hơn. Nếu chúng ta bỏ qua câu chuyện về những thầy phù thủy nhất định và thú cưỡi của họ (như chúng ta nên làm), có lẽ nó là sinh vật sống duy nhất trên thế giới từng biết đến Valyria trước Ngày Tàn."Đó là nơi nó đem đứa trẻ đoản mệnh tội nghiệp đang bám trên lưng nó đến. Nếu cô bé tự nguyện đi theo thì tôi sẽ là người ngạc nhiên nhất, nhưng cô bé không có kiến thức cũng không có ý chí để xoay chuyển nó."Tôi không thể đoán được chuyện xảy đến với cô bé ở Valyria. Qua đánh giá về tình trạng của em khi trở về, tôi thậm chí còn không muốn suy nghĩ nhiều về nó. Người Valyria không chỉ là các chúa rồng. Họ cũng từng luyện huyết thuật và phép hắc ám khác, đào sâu vào lòng đất để tìm ra những bí mật đáng lẽ nên bị chôn vùi, nặn xoắn da thịt của những con quái thú cũng như con người để tạo thành những chimera¹ quái dị và trái với tự nhiên.1. Một con quái thú trong thần thoại, có cơ thể hợp thành từ các bộ phận của các sinh vật khác nhau.Vì những tội lỗi này mà các chư thần đã nổi cơn thịnh nộ và tận diệt họ. Tất cả mọi người đều đồng ý rằng Valyria đã bị nguyền rủa, ngay cả những thủy thủ táo bạo nhất cũng tránh xa đống tàn tích bốc khói của nó... nhưng thật nhầm lẫn nếu ta tin rằng không còn thứ gì đang sống ở đó. Cái thứ chúng tôi tìm thấy bên trong cơ thể Aerea Targaryen hiện đang sống ở đó, tôi dám nói vậy... cùng với nhiều nỗi kinh hoàng khác mà ta thậm chí không thể tưởng tượng nổi. Tôi đã viết nhiều trong đây về cách mà vương nữ lìa đời, nhưng có một điều khác, thậm chí còn đáng sợ hơn, cần phải đề cập đến:"Balerion cũng có những vết thương. Con quái vật khổng lồ đó, Cơn Ác Mộng Đen, con rồng đáng sợ nhất từng sải cánh trên bầu trời Westeros, trở lại King's Landing với những vết thương mới lành một nửa mà chưa ai từng thấy trước đo, cùng một vết rạch lởm chởm dài gần ba mét bên sườn trái, một vết thương hở miệng đỏ lòm đang rỉ máu, nóng và bốc khói."Các lãnh chúa của Westeros là những người kiêu hãnh, và theo cách của riêng mình thì các tu sĩ của giáo hội và học sĩ của Citadel còn kiêu hãnh hơn, nhưng còn rất nhiều bản chất của thế giới mà chúng ta chưa hiểu và có thể không bao giờ hiểu được. Có lẽ đó chính là sự từ bi. Đức Cha ban cho con người trí tò mò, một số người nói là để kiểm tra đức tin của chúng ta. Tội lỗi vĩnh cửu của tôi là bất cứ khi nào tôi đến trước một cánh cửa, tôi cần phải nhìn thấy những gì nằm ở đằng sau nó, nhưng có những cánh cửa tốt nhất là nên được đóng kín. Aerea Targaryen đã bước qua một cánh cửa như vậy."Ghi chép của tu sĩ Barth kết thúc ở đây. Anh sẽ không bao giờ viết về số phận của Vương nữ Aerea trong bất kỳ văn bản nào, và thậm chí những từ này sẽ bị niêm phong trong số các giấy tờ mật của anh, để rồi được giữ kín trong gần một trăm năm. Tuy nhiên, nỗi kinh hoàng mà anh đã chứng kiến có ảnh hưởng sâu sắc đến vị tu sĩ, khuấy động sự thèm khát kiến thức mà anh gọi là "tội lỗi vĩnh cửu của tôi". Sau đó, Barth bắt đầu các nghiên cứu và điều tra mà cuối cùng sẽ dẫn đến việc anh viết ra cuốn Loài Rồng, Wyrm¹ Và Wyvern: Lịch Sử Phi Tự Nhiên Của Chúng, một tập sách mà Citadel sẽ lên án là "có tính khiêu khích nhưng vô căn cứ" và bị Baelor Được Ban Phúc ra lệnh cho thiêu hủy hoàn toàn.1. Một loài mãng xà khổng lồ.Nhiều khả năng là tu sĩ Barth cũng thảo luận những nghi ngờ của mình với nhà vua. Mặc dù vấn đề không bao giờ được đưa ra trước tiểu hội đồng, nhưng cùng năm đó, Jaehaerys sẽ ban hành một sắc lệnh vương tộc cấm tàu thuyền neo đậu ở bất kỳ hải cảng hay bến tàu nào trong Bảy Vương Quốc, nếu nó bị nghi ngờ là đã đến quần đảo Valyria hoặc băng qua biển Smoking. Người dân trong vương quốc cũng bị cấm lai vãng đến Valyria, nếu không sẽ phải chịu tội chết.Không lâu sau đó, Balerion trở thành con đầu tiên trong số rồng của nhà Targaryen được cư trú trong Hố Rồng. Những đường hầm lót gạch dài của công trình này, ăn sâu vào trong sườn đồi, mô phỏng lại những hang động, và lớn gấp năm lần các hang rồng ở Dragonstone. Ba con rồng trẻ hơn sớm đến ở cùng Cơn Ác Mộng Đen dưới đồi Rhaenys, trong khi Vermithor và Silverwing lưu lại Red Keep, ở gần kỵ sĩ của chúng.Để chắc chắn rằng sẽ không lặp lại chuyện như Vương nữ Aerea trốn thoát trên lưng Balerion, nhà vua ra lệnh rằng tất cả rồng phải được bảo vệ cả ngày lẫn đêm, bất kể chúng làm tổ ở đâu. Một đội bảo vệ mới được thành lập cho mục đích này: Lính canh rồng, bảy mươi bảy người đàn ông mạnh mẽ trong những bộ giáp đen lấp lánh, mũ có mào là một hàng vảy rồng chạy dài, nhỏ dần, xuống lưng họ.Không cần phải nói thêm gì về sự trở lại của Rhaena Targaryen từ đảo Estermont sau khi con gái cô qua đời. Vào thời khắc con quạ đến với vương hậu ở Greenstone, vương nữ đã chết và được hỏa táng. Chỉ còn xương và tro khi Dreamfyre đưa mẹ em về Red Keep."Dường như lúc nào ta cũng phải đến muộn," cô nói. Khi nhà vua ngỏ lời chôn cất tro cốt em ở Dragonstone cùng với Vua Aegon và những người nhà Targaryen quá cố, Rhaena từ chối. Cô nhắc Bệ hạ, "Con bé ghét Dragonstone. Con bé muốn bay." Nói rồi, cô cưỡi lên lưng Dreamfyre, đưa tro cốt của con gái lên trời và tung chúng vào gió.Đó là một khoảng thời gian u sầu. Dragonstone vẫn là của cô nếu cô muốn, Jaehaerys nói với chị gái, nhưng Rhaena cũng từ chối. "Ở đó chẳng còn gì cho ta ngoài nỗi đau buồn và những bóng ma." Khi Alysanne hỏi liệu cô có quay trở về Greenstone hay không, Rhaena lắc đầu. "Ở đó cũng có một bóng ma. Một bóng ma tốt bụng hơn, nhưng không ít sầu muộn hơn."Nhà vua đề nghị cô ở lại với họ trong triều, thậm chí mời cô ngồi vào một ghế trong tiểu hội đồng. Điều đó làm chị gái anh bật cười. "Ôi, hoàng đệ, em mới ngọt ngào làm sao, ta e là em sẽ không thích bất kỳ lời khuyên nào của ta đâu."Sau đó, Vương hậu Alysanne nắm lấy tay chị gái và nói, "Chị vẫn còn trẻ. Nếu chị muốn, chúng em có thể tìm cho chị một vị lãnh chúa tốt bụng và dịu dàng, người sẽ trân trọng chị như chúng em vậy. Chị có thể có những đứa con khác."Điều đó chỉ làm Rhaena càu nhàu. Cô giật tay mình khỏi tay vương hậu và nói, "Ta đã cho rồng ăn thịt thằng chồng cuối cùng của ta. Nếu các em bắt ta phải lấy thêm người nữa, chắc ta sẽ đích thân ăn thịt hắn luôn."Cuối cùng, nơi Vua Jaehaerys cho người chị gái Rhaena định cư có lẽ là lâu đài ít người mong đợi nhất trong tất cả: Harrenhal. Jordan Towers, một trong những lãnh chúa cuối cùng trung thành với Maegor Tàn Bạo, đã chết vì tắc nghẽn ngực, và tàn tích rộng lớn của Harren Đen được truyền lại cho đứa con trai duy nhất còn sống, được đặt tên theo vị vua quá cố.Tất cả anh trai đều đã bỏ mạng trong các cuộc chiến của Vua Maegor, Maegor Towers là người cuối cùng trong gia tộc cậu, ốm yếu và nghèo khó. Trong một lâu đài có thể chứa được cả nghìn người, Towers sống một mình với người đầu bếp và ba kỵ sĩ lớn tuổi. Nhà vua chỉ ra, "Lâu đài này có năm tòa tháp khổng lồ. Thằng bé Towers chỉ chiếm một góc trong một tòa. Chị có thể sở hữu bốn tòa còn lại."Điều đó làm Rhaena cảm thấy hứng thú. "Chỉ một là đủ, ta chắc chắn đấy. Ta còn có ít tôi tớ hơn cả nó." Khi Alysanne nhắc cô rằng Harrenhal cũng bị cho là có ma, Rhaena chỉ nhún vai. "Chúng không phải những bóng ma của ta. Chúng sẽ không làm phiền ta."Thế là Rhaena Targaryen, con gái của một vị vua, vợ của hai vị vua khác và chị gái của vị vua thứ ba, dành những năm tháng cuối đời trong một nơi có cái tên rất thích hợp là tháp Widow¹ của Harrenhal, trong khi ở bên kia sân lâu đài, một thanh niên ốm yếu, được đặt theo tên của vị vua đã giết người cha của những đứa con cô, đang duy trì gia tộc mình trong tháp Dread².1. Góa Phụ2. Ác MộngKỳ lạ thay, chúng ta được kể rằng Rhaena và Maegor đã có mối quan hệ bạn bè với nhau. Sau cái chết của cậu vào năm 61 HCP, Rhaena thu nhận những người hầu của cậu và giữ họ lại cho đến khi cô qua đời.Rhaena Targaryen qua đời năm 73 HCP, ở tuổi năm mươi. Sau cái chết của cô con gái Aerea, cô không bao giờ đến thăm King's Landing hay Dragonstone nữa, cũng chẳng đóng vai trò nào trong việc cai trị vương quốc, mặc dù cô bay tới Oldtown mỗi năm một lần để thăm người con gái còn lại là Rhaella, giờ đã là một nữ tu ở Thánh đường Ngôi Sao.Mái tóc vàng pha bạc của cô đã bạc trắng trước khi cô chết, và người dân ở Riverlands sợ cô như một phù thủy. Khách vãng lai đến cổng Harrenhal với hy vọng được tiếp đãi được ban cho bánh mì, muối và đặc quyền được một nơi trú ẩn ban đêm trong những năm đó, nhưng không có vinh dự được vương hậu tiếp đón. Những người may mắn đã nói về việc thoáng thấy cô trên nóc chòi canh, hoặc nhìn thấy cô đến và đi trên lưng rồng, vì Rhaena tiếp tục cưỡi Dreamfyre cho đến lúc cuối cùng, giống như cô đã cưỡi nó thuở ban đầu.Khi cô qua đời, Vua Jaehaerys đã ra lệnh hỏa thiêu cô tại Harrenhal và chôn tro cốt ở đó. Bệ hạ nói trước giàn thiêu, "Hoàng huynh Aegon đã chết dưới tay chú của chúng ta trong Trận Chiến Dưới Con Mắt Chư Thần. Vợ anh là chị gái Rhaena của ta, không ở bên anh trong trận chiến, nhưng chị cũng đã chết vào ngày ấy."Sau cái chết của Rhaena, Jaehaerys ban Harrenhal cùng tất cả đất đai và thu nhập của nó cho Ngài Bywin Strong, em trai của Ngài Lucamore Strong trong đội Ngự Vệ và là một hiệp sĩ có tiếng tăm.Tuy nhiên, chúng ta đã đi trước mạch truyện hiện tại đến vài thập kỷ, bởi Kẻ Lạ Mặt chỉ đến với Rhaena Targaryen vào năm 73 HCP, và còn rất nhiều chuyện đã xảy ra ở King's Landing và Bảy Vương Quốc của Westeros trước đó, cả tốt và xấu.Vào năm 57 HCP, Jaehaerys và vương hậu đã tìm thấy lý do để vui mừng trở lại khi các chư thần ban cho họ một người con trai khác. Cậu bé được đặt tên là Baelon, theo tên một lãnh chúa từng cai trị Dragonstone trước Cuộc Chinh Phạt, ông cũng là người con trai thứ hai.Dù lúc ra đời nhỏ hơn anh trai Aemon, đứa bé mới sinh lại to mồm và khỏe mạnh hơn, khiến người vú em phàn nàn rằng mình chưa bao giờ gặp phải một đứa bé nào bú mạnh như vậy. Chỉ hai ngày trước khi cậu ra đời, những con quạ trắng đã cất cánh đi từ Citadel để báo hiệu mùa xuân đang đến, vậy nên Baelon lập tức được gọi là Vương Tử Mùa Xuân.Vương tử Aemon lên hai khi em trai chào đời, Vương nữ Daenerys bốn tuổi. Cả hai có ít điểm chung. Vương nữ là một đứa trẻ vui vẻ, hay cười hay nói, chạy nhảy trong Red Keep cả ngày lẫn đêm, "bay" khắp mọi nơi trên một con rồng làm bằng cán chổi đã trở thành món đồ chơi yêu thích của em.Lúc nào người cũng dính đầy bùn và cỏ, em là thử thách cho cả mẹ lẫn những người hầu gái của cô, vì lúc nào họ cũng lạc mất em. Mặt khác, Vương tử Aemon là một cậu bé rất nghiêm túc, dè dặt, thận trọng và biết vâng lời. Mặc dù chưa biết đọc, cậu thích được người khác đọc truyện cho.Mọi người bảo Vương hậu Alysanne thường cười lớn và kể rằng từ đầu tiên cậu nói là, "Tại sao?" Khi những đứa trẻ lớn lên, Đại Học sĩ Benifer theo dõi chúng sát sao. Những vết thương đến từ sự thù địch giữa hai người con trai của Nhà Chinh Phạt, Aenys và Maegor, vẫn chưa lành trong tâm trí của nhiều lãnh chúa lớn tuổi, Benifer lo lắng rằng hai cậu bé cũng sẽ đối đầu nhau và tắm máu vương quốc.Ông đã lo thừa. Trừ những cặp sinh đôi, không cặp anh em nào có thể gần gũi hơn các con trai của Jaehaerys Targaryen. Ngay khi biết đi, Baelon lẽo đẽo bám theo anh trai Aemon khắp mọi nơi, cố gắng hết sức để bắt chước anh trai trong mọi việc. Khi Aemon lần đầu được trao thanh kiếm gỗ để bắt đầu luyện tập chiến đấu, Baelon bị đánh giá là còn quá nhỏ để tham gia cùng anh trai, nhưng điều đó không ngăn cản cậu. Cậu dùng một cây gậy làm kiếm và lao vào sân để bắt đầu đánh nhau với anh trai, khiến thầy dạy chiến đấu phải cười trong bất lực.Sau đó, Baelon đi khắp nơi với thanh kiếm-gậy của mình, thậm chí cả khi lên giường, trước sự tuyệt vọng của mẹ và những người hầu gái của cô. Benifer quan sát, ban đầu Vương tử Aemon tỏ ra e ngại khi lại gần rồng, nhưng Baelon không như thế, theo các tài liệu tường thuật thì cậu đã đánh mạnh vào mõm Balerion ngay lần đầu tiên cậu bước vào Hố Rồng. "Thằng bé này, không dũng cảm thì cũng bị khùng," Sam Sour già nua quan sát, và từ ngày ấy thì Vương Tử Mùa Xuân còn được biết đến với cái tên Baelon Dũng Cảm.Dễ thấy là các vương tử nhỏ yêu chị gái mình rất nhiều, còn Daenerys cũng thích những cậu bé, "đặc biệt là thích sai vặt chúng". Tuy nhiên, Đại Học sĩ Benifer còn để ý thấy một chuyện khác. Jaehaerys yêu cả ba đứa con vô cùng, nhưng từ khoảnh khắc Aemon ra đời, nhà vua bắt đầu nói về cậu như là người thừa kế của mình, và Vương hậu Alysanne không vui vẻ gì.Cô nhắc nhở Bệ hạ, "Daenerys lớn tuổi hơn. Con bé là con trưởng; nó nên trở thành nữ vương." Nhà vua không bao giờ phản đối, nhưng anh sẽ nói, "Nó sẽ trở thành vương hậu khi kết hôn với Aemon. Chúng sẽ cùng nhau cai trị, giống như chúng ta vậy." Nhưng Benifer quan sát được vương hậu không hoàn toàn vừa lòng với những lời đó của nhà vua, ông đã viết thế trong những bức thư.Một lần nữa trở lại năm 57 HCP, đó cũng là năm mà Jaehaerys miễn nhiệm Lãnh chúa Myles Smallwood khỏi vị trí Chưởng quản Đại thần. Mặc dù không cần nghi ngờ gì về việc ông là một người trung thành và có thiện chí, nhưng vị lãnh chúa đã cho thấy mình không phù hợp với tiểu hội đồng. Đích thân ông đã nói, "Thần được sinh ra để ngồi trên lưng ngựa, chứ không phải ngồi trên ghế đệm."Giờ đã là một vị vua lớn tuổi hơn và thông thái hơn, lần này Bệ hạ nói với hội đồng rằng anh không có ý định lãng phí nửa tuần trăng để lọc qua hàng trăm cái tên. Lần này anh sẽ có được vị Chưởng quản Đại thần mà mình mong muốn: Tu sĩ Barth. Khi Lãnh chúa Corbray nhắc nhở nhà vua về xuất thân thấp kém của Barth, Jaehaerys bác bỏ lời phản đối đó. "Nếu cha anh ta có rèn kiếm và đóng móng ngựa thì có sao. Hiệp sĩ cần kiếm, ngựa cần móng, còn ta cần Barth."Tân Chưởng quản Đại thần đã khởi hành chỉ sau vài ngày nhậm chức, lần này là đi thuyền đến Braavos để bàn bạc với Chúa Biển và Ngân hàng Sắt. Đi cùng anh là Ngài Gyles Morrigen và sáu người lính hộ vệ, nhưng chỉ riêng tu sĩ Barth tham gia vào cuộc đàm phán. Sứ mệnh của anh có một mục đích trọng yếu: chiến tranh hoặc hòa bình.Barth nói với Chúa Biển rằng Vua Jaehaerys rất ngưỡng mộ thành phố Braavos; vì lý do đó mà anh không thể tự mình đến đây, do hiểu lịch sử đầy cay đắng của các Thành Phố Tự Do với Valyria và các chúa rồng. Tuy nhiên, nếu Chưởng quản Đại thần của anh không thể giải quyết vấn đề trước mắt một cách nhẹ nhàng, thì Bệ hạ sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đích thân đến đây cùng Vermithor để "đàm phán bằng sức mạnh", theo như lời Barth.Khi Chúa Biển hỏi xem vấn đề trước mắt là gì, vị tu sĩ nở một nụ cười buồn và nói, "Đây có phải là cách mọi thứ diễn ra? Chúng ta đang nói về ba quả trứng. Có cần tôi phải nói thêm không?" Chúa Biển nói, "Tôi chẳng thừa nhận gì cả. Tuy nhiên, nếu tôi có sở hữu những quả trứng như vậy, thì đó chỉ có thể là do tôi đã mua chúng.""Từ một tên trộm.""Làm sao chứng minh được? Tên trộm này đã bị bắt giữ, bị đem ra xét xử, rồi bị kết tội hay chưa? Braavos là một thành phố thượng tôn pháp luật. Ai là chủ sở hữu hợp pháp của những quả trứng này? Họ có thể cho tôi thấy bằng chứng về quyền sở hữu không?""Bệ hạ có thể cho ngài thấy bằng chứng về những con rồng."Điều đó làm Chúa Biển mỉm cười. "Một lời đe dọa ngầm. Nhà vua của anh làm điều đó mới khéo làm sao. Mạnh mẽ hơn cha mình, tinh tế hơn chú mình. Phải, tôi biết Jaehaerys có thể làm gì với chúng tôi, nếu ngài chọn làm điều đó. Người Braavos có trí nhớ rất tốt và chúng tôi vẫn nhớ những chúa rồng cổ xưa. Tuy nhiên, có một số điều mà chúng tôi có thể làm với nhà vua của anh. Tôi có nên liệt kê không? Hay anh thích lời đe dọa ngầm?""Ngài cứ làm theo ý mình, thưa lãnh chúa.""Sẽ như anh muốn. Tôi không nghi ngờ gì việc nhà vua của anh có thể thiêu thành phố của tôi ra tro. Mười nghìn người sẽ chết trong lửa rồng. Đàn ông, phụ nữ, trẻ em. Tôi không có sức mạnh hủy diệt tương tự lên Westeros. Đám người lính đánh thuê mà tôi có thể mướn sẽ chạy trốn trước các hiệp sĩ của anh. Hạm đội của tôi có thể quét sạch hạm đội của anh trên biển trong một thời gian, nhưng tàu của tôi được đóng bằng gỗ, và gỗ thì cháy tốt.Tuy nhiên, trong thành phố này có một... bang hội nhất định, cứ gọi thế đi... với những thành viên rất lành nghề trong công việc mà họ chọn. Họ không thể phá hủy King's Landing, hay lấp đầy thành phố này với những xác chết. Nhưng họ có thể giết... một số người. Một số người được chọn lựa kỹ càng.""Bệ hạ được bảo vệ ngày đêm bởi đội Ngự Vệ.""Phải rồi, những hiệp sĩ. Giống như người đang chờ anh bên ngoài. Nếu thực sự anh ta vẫn đang chờ ở đấy. Anh sẽ nói gì nếu tôi bảo với anh rằng Ngài Gyles đã chết rồi?"Khi tu sĩ Barth định đứng dậy, Chúa Biển vẫy anh ngồi xuống. "Làm ơn đi, không cần phải vội thế đâu. Tôi nói nếu cơ mà. Tôi đã suy đi tính lại kỹ càng rồi. Như tôi đã nói, họ là những người giỏi nhất. Tuy nhiên, nếu tôi làm vậy, anh có thể sẽ hành động thiếu khôn ngoan, và sẽ có thêm nhiều người tốt phải chết. Đó không phải điều mà tôi mong muốn. Những lời đe dọa làm tôi không thoải mái. Người Westeros có thể là những chiến binh, nhưng người Braavos chúng tôi là những thương nhân. Hãy giao dịch đi nào."Tu sĩ Barth ngồi xuống. "Ngài đề xuất những gì?""Dĩ nhiên, tôi không có những quả trứng," Chúa Biển nói. "Ngài không thể chứng minh được điều đó. Tuy nhiên, nếu tôi có sở hữu chúng... ừm, cho đến khi chúng nở ra thì chúng chỉ là những hòn đá. Nhà vua của anh sẽ ghen tị với tôi chỉ vì ba hòn đá đẹp? Bây giờ, nếu tôi có ba... con gà... thì tôi có thể hiểu mối quan tâm của ngài. Tuy nhiên, tôi cũng rất ngưỡng mộ Jaehaerys. Ngài tốt hơn chú mình rất nhiều, và Braavos không muốn thấy ngài không vui. Vậy nên, thay vì những hòn đá, tôi xin đề xuất... vàng." Và thế là cuộc thương lượng thực sự bắt đầu.Thậm chí cho đến ngày nay, nhiều người vẫn khăng khăng cho rằng tu sĩ Barth đã bị Chúa Biển dắt mũi, rằng anh đã bị dối lừa, lường gạt và làm nhục. Họ chỉ ra rằng anh đã trở lại King's Landing mà không có một quả trứng rồng nào. Đó là sự thật.Tuy nhiên, những gì anh mang về không phải là không có giá trị đáng kể. Nhờ Chúa Biển thúc giục, Ngân hàng Sắt của Braavos đã giải ngân toàn bộ phần còn lại trong khoản vay chính của Ngai Sắt. Trong một khắc, số nợ của vương thất chỉ còn lại phân nửa. "Và đó là cái giá của ba hòn đá," Barth nói với nhà vua.Jaehaerys đáp, "Tốt nhất là tên Chúa Biển đó nên mong rằng chúng vẫn là những hòn đá. Nếu ta nghe được bất cứ lời đồn nào về... những con gà... cung điện của hắn sẽ là nơi bị thiêu cháy đầu tiên." Thỏa thuận với Ngân hàng Sắt sẽ tác động lớn đến tất cả mọi người trong vương quốc trong những năm và những thập kỷ sau đó, mặc dù mức độ ảnh hưởng đó không rõ ràng ngay lập tức.Rego Draz, viên Tổng trưởng Tài chính xuất sắc của nhà vua, đã cẩn thận suy tính về các khoản nợ và thu nhập của vương tộc sau khi tu sĩ Barth trở về, và kết luận rằng đồng tiền mà trước đây phải gửi cho Braavos giờ có thể chuyển hướng một cách an toàn cho một dự án mà nhà vua từ lâu đã muốn thực hiện: cải tiến hơn nữa King's Landing.Jaehaerys đã mở rộng và nắn thẳng những cung đường của thành phố, đã trải đá cuội lên nơi trước đây là mặt bùn, nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm. Ở trạng thái hiện tại, King's Landing không thể sánh được với Oldtown, thậm chí là Lannisport, chứ đừng nói đến các Thành Phố Tự Do lộng lẫy bên kia biển hẹp. Bệ hạ đã quyết tâm phải đưa nó lên ngang hàng. Theo đó, anh lên kế hoạch xây dựng một loạt hệ thống cống rãnh, để chuyển rác rưởi và chất thải trên đường phố ra con sông.Tu sĩ Barth đã hướng sự chú ý của nhà vua về một vấn đề cấp bách hơn: theo ý kiến của nhiều người, nước uống của King's Landing chỉ phù hợp với ngựa và lợn. Nước sông đầy bùn, và hệ thống cống rãnh mới của nhà vua sẽ sớm làm nó tồi tệ hơn; vùng nước của vịnh Blackwater là nước lợ vào thời điểm tốt nhất và là nước mặn vào thời điểm tệ nhất.Trong khi nhà vua, triều đình và những người xuất thân cao quý của thành phố uống bia, rượu mật ong và rượu vang, thứ nước bẩn này thường xuyên là sự lựa chọn duy nhất cho người nghèo. Để giải quyết vấn đề, Barth đề xuất đào giếng ngầm, một số bên trong thành phố và một số khác ở phía Bắc, bên ngoài các bức tường thành. Một loạt các đường ống và đường hầm bằng đất sét tráng men sẽ dẫn nước ngọt vào thành phố, nơi nó sẽ được trữ trong bốn bể lớn và được cung cấp cho người dân nhờ các đài phun nước công cộng ở một số quảng trường và ngã tư.Không còn nghi ngờ gì nữa, kế hoạch của Barth rất tốn kém, cả Rego Draz và Vua Jaehaerys đều chần chừ trước chi phí... cho đến khi Vương hậu Alysanne phục vụ mỗi người một vại nước sông trong cuộc họp hội đồng tiếp theo và thách họ uống. Không ai uống giọt nước nào, nhưng giếng và đường ống sớm được phê duyệt. Việc xây dựng sẽ mất đến hơn chục năm, nhưng cuối cùng, những "đài phun nước của vương hậu" sẽ cung cấp nước sạch cho người dân của King's Landing suốt nhiều thế hệ sau đó.Vài năm đã trôi qua kể từ lần cuối cùng nhà vua đi tuần du, vì vậy trong năm 58 HCP, các kế hoạch được đặt ra cho Jaehaerys và Alysanne để họ thực hiện chuyến thăm đầu tiên tới Winterfell và Phương Bắc. Dĩ nhiên, những con rồng sẽ đi cùng họ, nhưng ngoài phạm vi vùng Neck, khoảng cách rất xa và đường xá rất nghèo nàn, nhà vua đã chán cảnh phải bay trước rồi chờ đợi đoàn tùy tùng bắt kịp. Lần này, anh ra lệnh cho đội Ngự Vệ, người hầu và đoàn tùy tùng sẽ đi trước, để chuẩn bị sẵn sàng nghênh giá. Do đó, ba con tàu đã nhổ neo từ King's Landing đến White Harbor, nơi anh và vương hậu sẽ dừng chân đầu tiên.Tuy nhiên, các chư thần và các Thành Phố Tự Do có những kế hoạch khác. Ngay cả khi các con tàu của nhà vua đang vất vả lên đường về phía Bắc, các sứ giả từ Pentos và Tyrosh đã đến xin tiếp kiến Bệ hạ ở Red Keep. Hai thành phố đã chiến đấu liên miên trong ba năm và giờ đây đều muốn hòa bình, nhưng không thể đồng ý về nơi họ có thể gặp nhau để thảo luận các điều khoản.Cuộc xung đột đã gây ra sự gián đoạn nghiêm trọng đối với tuyến đường giao thương ở biển hẹp, tới nỗi Vua Jaehaerys đã đề nghị giúp đỡ cả hai thành phố trong việc chấm dứt chiến sự. Sau một thời gian dài thảo luận, Quan chấp chính của Tyrosh và Thân vương của Pentos đã đồng ý gặp nhau ở King's Landing để giải quyết bất đồng, với điều kiện là Jaehaerys sẽ đóng vai trò trung gian giữa họ và đảm bảo các điều khoản của bất kỳ hiệp định nào.Đó là một đề nghị mà cả nhà vua lẫn hội đồng của anh đều không thể từ chối, nhưng điều đó có nghĩa là chuyến tuần du lên Phương Bắc phải bị hoãn lại, và có người lo rằng vị lãnh chúa khét tiếng là cáu kỉnh của Winterfell có thể cảm thấy bị xem thường. Vương hậu Alysanne đã đưa ra giải pháp. Cô sẽ một mình đi trước theo kế hoạch, trong khi nhà vua sẽ đóng vai trò chủ nhà để tiếp đón Thân vương và Quan chấp chính. Jaehaerys sẽ đến với cô tại Winterfell ngay khi hiệp ước hòa bình được ký kết. Họ đã đồng ý làm như vậy.Hành trình của Vương hậu Alysanne bắt đầu ở thành phố White Harbor, nơi mười nghìn người Phương Bắc reo hò chào đón cô và há hốc mồm nhìn Silverwing, vừa choáng ngợp vừa pha chút kinh sợ. Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy một con rồng. Đám đông lớn tới mức ngay cả lãnh chúa của họ cũng ngạc nhiên. "Ta không biết có nhiều dân đến vậy trong thành phố," Theomore Manderly được cho là đã nói thế. "Họ chui lên từ đâu cơ chứ?"Nhà Manderly là gia tộc đặc biệt nhất trong số những đại gia tộc của Phương Bắc. Vốn xuất thân từ vùng Reach hàng thế kỷ trước, họ đã tìm được nơi ẩn náu gần cửa sông White Knife khi các đối thủ đuổi họ khỏi vùng đất giàu có dọc bờ sông Mander. Dù vô cùng trung thành với nhà Stark của Winterfell, họ đã mang theo các vị thần của mình từ phương Nam, vẫn tôn thờ Thất Diện Thần và giữ truyền thống hiệp sĩ.Alysanne Targaryen, khao khát muốn thắt chặt Bảy Vương Quốc hơn nữa, đã nhìn thấy cơ hội trong gia đình nổi tiếng to lớn của Lãnh chúa Theomore, và nhanh chóng sắp xếp các cuộc hôn nhân. Đến lúc cô rời đi, hai cung nữ của cô đã được hứa hôn với hai người con trai thứ của vị lãnh chúa, còn cung nữ thứ ba được gả cho một người cháu trai; trong khi đó, người con gái lớn và ba cháu gái của ông đã được thêm vào đoàn cung nữ của vương hậu, ý rằng họ sẽ du hành về Phía Nam với cô và sẽ được gả cho các lãnh chúa và hiệp sĩ phù hợp trong triều đình của nhà vua.Lãnh chúa Manderly đã tiếp đãi vương hậu rất nồng hậu. Trong bữa tiệc chào đón, nguyên một con bò rừng đã được quay chín, và cô con gái Jessamyn của vị lãnh chúa đã đóng vai trò là người dâng rượu cho vương hậu, rót đến tràn vại của cô bằng thứ rượu mạnh Phương Bắc mà vương hậu khen là ngon hơn tất thảy những loại rượu mà cô từng nếm.Manderly cũng tổ chức một cuộc đấu nhỏ để vinh danh vương hậu và phô trương sức mạnh của các hiệp sĩ dưới trướng mình. Một trong những chiến binh (không nằm trong số hiệp sĩ) được tiết lộ là phụ nữ, một bé gái man di đã bị lính đi tuần bắt giữ ở phía Bắc Trường Thành và được trao cho một hiệp sĩ của Lãnh chúa Manderly nuôi dưỡng. Bị mê hoặc bởi sự táo bạo của cô gái, Alysanne triệu hồi người bảo vệ riêng là Jonquil Darke. Thế là cô gái man di và Bóng Đỏ đấu tay đôi, giáo chống lại gươm, trong khi những người Phương Bắc kêu gào cổ vũ.Vài ngày sau, vương hậu tổ chức buổi họp phụ nữ trong chính đại sảnh của Lãnh chúa Manderly, một điều chưa từng thấy ở Phương Bắc, và hơn hai trăm phụ nữ già trẻ đã tụ tập để chia sẻ suy nghĩ, mối quan tâm và sự bất bình của họ với vương hậu.Sau khi rời khỏi White Harbor, đoàn tùy tùng của vương hậu chèo thuyền ngược dòng nước gập ghềnh của sông White Knife, rồi tiếp tục đi đến Winterfell, trong khi Alysanne bay về phía trước cùng Silverwing. Vương hậu không nhận được sự tiếp đón nồng hậu tương tự White Harbor tại lâu đài cổ xưa của các vị Vua Phương Bắc, nơi chỉ có Alaric Stark cùng các con trai xuất hiện để chào đón cô khi con rồng hạ cánh trước cổng lâu đài của anh.Lãnh chúa Alaric có tiếng là sắt đá; họ bảo anh là một người đàn ông cứng rắn, nghiêm khắc và không biết lượng thứ, dè xẻn tới mức gần như bủn xỉn, không có khiếu hài hước, u ám và lạnh lùng. Ngay cả Theomore Manderly, chư hầu của anh, cũng phải đồng tình; ông nói rằng người nhà Stark được tôn trọng, chứ không phải được yêu mến, ở Phương Bắc. Anh hề của Manderly lại có cách diễn đạt khác. "Thần nghĩ Lãnh chúa Alaric đã bị táo bón từ năm mười hai tuổi."Cảnh chào đón tại Winterfell càng khiến vương hậu lo sợ hãi về cách nhà Stark sẽ đối đãi cô. Ngay cả trước khi xuống ngựa để quỳ gối, Lãnh chúa Alaric đã nhìn xéo trang phục của cô và nói, "Thần hy vọng người có mang theo thứ gì đó ấm áp hơn thế." Sau đó, anh tiếp tục tuyên bố rằng mình không muốn con rồng của cô ở trong lâu đài này. "Thần chưa từng nhìn thấy Harrenhal, nhưng thần biết chuyện gì đã xảy ra ở đó."Anh sẽ tiếp đón các hiệp sĩ và cung nữ của cô khi họ tới đây, "và cả nhà vua nữa, nếu ngài tự tìm được đường đến," nhưng họ không nên lưu lại quá lâu. "Đây là Phương Bắc và mùa đông đang đến. Chúng thần không thể nuôi hàng nghìn người trong thời gian dài." Khi vương hậu đảm bảo với anh rằng chỉ có một phần mười của con số đó sẽ tới, Lãnh chúa Alaric càu nhàu đáp, "Thế thì tốt. Nếu có ít người hơn thì còn tốt hơn nữa."Như người ta lo ngại, anh cảm thấy không vui vì Vua Jaehaerys đã không quyết định đi cùng cô, và thú nhận là mình không biết cách để mua vui cho một vương hậu. "Nếu người đang mong chờ nhạc kịch và tiệc khiêu vũ, thì người đã đến nhầm chỗ mất rồi."Lãnh chúa Alaric đã mất vợ ba năm trước đó. Khi vương hậu bày tỏ sự tiếc nuối rằng cô chưa bao giờ có vinh dự được gặp phu nhân Stark, lãnh chúa Phương Bắc nói, "Nàng là người nhà Mormont của đảo Bear, không phải là một vị phu nhân theo chuẩn mực của người, nhưng nàng đã cầm rìu xông tới một bầy sói khi mới mười hai tuổi, giết hai con và khâu áo choàng từ da của chúng. Nàng cũng sinh cho thần hai đứa con trai mạnh mẽ, cùng một đứa con gái ngọt ngào như bất kỳ tiểu thư Phương Nam nào của người."Khi vương hậu gợi ý rằng cô rất vui lòng được sắp xếp việc hôn nhân cho các con trai của anh với con gái của các đại lãnh chúa Phương Nam, Lãnh chúa Stark thô bạo gạt đi. Anh nói với vương hậu, "Chúng thần thờ các cựu thần ở Phương Bắc. Khi các con trai thần lấy vợ, chúng sẽ làm đám cưới dưới cây thần, chứ không phải trong một thánh đường Phương Nam."Tuy vậy, Alysanne không phải là người dễ từ bỏ. Cô nói với Lãnh chúa Alaric rằng các lãnh chúa của Phương Nam tôn thờ cả các cựu thần cũng như tân thần; hầu hết mọi lâu đài mà cô biết đều có cả cây thần cũng như thánh đường. Vẫn còn một số gia tộc nhất định chưa bao giờ chấp nhận Thất Diện Thần, không khác nào người Phương Bắc, nhà Blackwood của Riverlands là một trong số đó, và có thể còn chục gia tộc khác nữa. Ngay cả một vị lãnh chúa hà khắc và cứng rắn như Alaric Stark cũng thấy mình bất lực trước sự quyến rũ bướng bỉnh của Vương hậu Alysanne. Anh đồng ý sẽ nghĩ về những gì cô nói, rồi nêu vấn đề với các con trai.Vương hậu ở lại càng lâu, Lãnh chúa Alaric càng mở lòng với cô, dần dà Alysanne nhận ra rằng không phải tất cả những gì người ta nói về anh đều là sự thật. Anh cẩn thận trong chi tiêu, nhưng không bủn xỉn; anh không thiếu khiếu hài hước, mặc dù khiếu hài hước của anh hơi khác người, sắc bén như lưỡi dao; các con anh và người dân Winterfell dường như yêu mến anh vừa đủ.Khi sương giá bắt đầu tan, lãnh chúa đưa vương hậu đi săn nai sừng tấm và lợn rừng trong wolfswood (rừng sói), chỉ cho cô thấy xương của một người khổng lồ, cho phép cô tùy thích lục lọi chỗ sách vở trong thư viện khiêm tốn của lâu đài. Anh thậm chí còn quyết định đến gần Silverwing, mặc dù rất thận trọng. Những người phụ nữ của Winterfell cũng bị quyến rũ bởi vương hậu, khi họ dần hiểu cô hơn; vương hậu trở nên đặc biệt thân thiết với cô con gái Alarra của Lãnh chúa Alaric.Khi đoàn tùy tùng của vương hậu cuối cùng cũng xuất hiện ở cổng lâu đài, sau khi vật lộn qua những vũng lầy hoang và mưa tuyết mùa hè, thịt và rượu mật ong chảy tràn, mặc cho sự vắng mặt của nhà vua.Trong khi đó, mọi thứ diễn ra không được tốt đẹp như vậy ở King's Landing. Các cuộc đàm phán hòa bình kéo dài hơn dự kiến, vì tranh chấp giữa hai Thành Phố Tự Do sâu sắc hơn Jaehaerys từng nghĩ. Trong khi Bệ hạ cố phân xử công bằng, cả hai bên đều buộc tội anh ủng hộ bên kia.Trong lúc Thân vương và Quan chấp chính đang mặc cả với nhau, các trận ẩu đả bắt đầu nổ ra giữa người của họ trong khắp thành phố, trong các nhà trọ, nhà thổ và quán rượu. Một lính canh người Pentos đã bị tấn công và bị giết chết, ba đêm sau thì đến lượt chiếc thuyền galley của bản thân Quan chấp chính đã bị phóng hỏa tại nơi nó neo đậu. Chuyến đi của nhà vua đã bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.Ở Phương Bắc, Vương hậu Alysanne trở nên bồn chồn vì chờ đợi, quyết định rời khỏi Winterfell một thời gian và đến thăm người của đội Gác Đêm tại Castle Black. Khoảng cách từ Winterfell đến đó không gần chút nào, ngay cả khi bay; vương hậu hạ cánh tại lâu đài Last Hearth và rất nhiều tòa tháp nhỏ cũng như pháo đài trên đường đi, trước sự ngạc nhiên và vui sướng của các lãnh chúa tại đó, trong khi một phần của đoàn tùy tùng lê bước bám theo cô (những người khác ở lại Winterfell).Sau này Alysanne sẽ kể lại cho nhà vua rằng cô đã sững sờ tới mức quên thở khi lần đầu tiên nhìn thấy Trường Thành. Đã có một số lo ngại về việc vương hậu được đón tiếp ở Castle Black, bởi rất nhiều anh em áo đen từng là Tín Hữu Nghèo và Con Trai Thần Chiến Binh trước khi những hội này bị giải thể, nhưng Lãnh chúa Stark đã gửi quạ đến trước để cảnh báo về việc cô sẽ đến, và Lãnh chúa Chỉ huy của đội Gác Đêm, Luthor Burley, đã triệu tập tám trăm người tốt nhất của mình để chào đón cô. Đêm đó, những người anh em áo đen thiết đãi vương hậu món thịt voi mammoth, cùng với rượu mật ong và bia đen.Khi bình minh ló dạng vào ngày hôm sau, Lãnh chúa Burley đưa vương hậu lên nóc Trường Thành. "Thế giới kết thúc tại đây," ông nói với cô, khoa tay về phía khoảng xanh trải dài mênh mông của khu rừng bị ám phía trước mặt. Burley xin lỗi về chất lượng của đồ ăn thức uống được dâng lên cho vương hậu, và nơi ở tồi tàn trong Castle Black. Lãnh chúa Chỉ huy giải thích, "Chúng thần đã làm hết sức có thể, thưa vương hậu, nhưng giường của chúng thần rất cứng, đại sảnh rất lạnh lẽo, đồ ăn thì...""...cung cấp dưỡng chất," vương hậu kết thúc câu nói. "Đó là tất cả những gì ta yêu cầu. Ta rất vui lòng được ăn uống như các ngươi."Người của đội Gác Đêm cũng kinh ngạc khi nhìn thấy con rồng của vương hậu như người dân của White Harbor, cho dù bản thân vương hậu đã để ý rằng Silverwing "không thích Trường Thành chút nào". Cho dù đang là mùa hè và băng tuyết đang tan ra trên bề mặt Trường Thành, người ta vẫn có thể cảm nhận được cơn giá mỗi khi gió thổi, và mỗi luồng gió lại làm con rồng rít lên và táp táp hàm răng."Ba lần thiếp cùng Silverwing bay trên Castle Black, và ba lần thiếp cố đưa nó qua phía Bắc Trường Thành," Alysanne viết trong bức thư gửi Jaehaerys, "nhưng lần nào nó cũng quay về phía Nam và không chịu bay đi. Chưa bao giờ nó từ chối đưa thiếp đến nơi thiếp muốn. Thiếp cười lớn mỗi lần nó đưa thiếp xuống, để những người anh em áo đen sẽ không nhận ra điều gì bất ổn, nhưng chuyện đó đã khiến thiếp bận lòng cho đến giờ."Tại Castle Black, lần đầu tiên vương hậu được nhìn thấy những người man di. Một nhóm đột kích đã bị bắt không lâu sau khi cố gắng trèo lên Trường Thành, những kẻ sống sót tàn tạ trong cuộc tấn công đã bị nhốt trong lồng để cho cô xem xét. Khi vương hậu hỏi xem phải làm gì với chúng, cô được biết rằng chúng sẽ bị cắt tai trước khi được thả về phía Bắc Trường Thành."Tất cả bọn chúng, trừ ba tên kia," người hộ tống cô nói, chỉ về phía ba tù nhân đã mất tai. "Chúng tôi sẽ chặt đầu ba tên đó. Chúng đã bị bắt một lần trước đây rồi." Nếu những kẻ khác khôn ngoan, ông nói với vương hậu, chúng sẽ lấy việc mất tai làm bài học và ở yên bên ngoài Trường Thành. "Nhưng hầu hết chúng sẽ không học được gì," ông nói thêm.Ba trong số những người anh em từng là ca sĩ trước khi khoác áo đen, và đến tối thì họ thay phiên nhau hát cho vương hậu nghe, phục vụ cô bằng những bản ballad, những bài ca chiến trường và những giai điệu sỗ sàng trong doanh trại. Lãnh chúa Chỉ huy Burley tự mình đưa vương hậu vào trong khu rừng bị ám (với một trăm lính tuần cưỡi ngựa hộ tống).Khi Alysanne bày tỏ mong muốn được ghé thăm một số pháo đài khác dọc theo Trường Thành, Trưởng đội lính tuần Benton Glover đưa cô lên nóc Trường Thành rồi đi về phía Tây, qua Snowgate và Nightfort, nơi họ nghỉ chân và ngủ một đêm ở đó. Vương hậu cho rằng chuyến đi này là hành trình ngoạn mục nhất mà cô từng trải qua, "đầy phấn khởi mà lạnh lẽo, dù gió ở trên đó thổi mạnh đến nỗi thiếp sợ nó sẽ quét bọn thiếp rơi ra khỏi Trường Thành".Cô thấy lâu đài Nightford có vẻ u ám và nham hiểm. "Con người dường như nhỏ lại trước sự rộng lớn của nó, giống như lũ chuột trong một đại sảnh đổ nát," cô nói với Jaehaerys, "và thứ bóng tối ở nơi đó... thứ mùi vị trong không khí... em rất mừng khi được rời đi."Đừng nghĩ rằng thời giờ của vương hậu tại Castle Black hoàn toàn bị cuốn theo những mưu cầu nhàn rỗi như vậy. Cô nhắc lại cho Lãnh chúa Burley rằng mình đến đây vì Ngai Sắt. Cô dành nhiều buổi chiều với ông và các sĩ quan dưới quyền để thảo luận về những người man di, Trường Thành và nhu cầu của đội Gác Đêm."Trên tất cả, một vương hậu phải biết cách lắng nghe," Alysanne thường nói như vậy. Ở Castle Black, cô đã chứng minh lời nói của mình. Cô chăm chú lắng nghe và giành được sự trung thành mãi mãi từ người của đội Gác Đêm bằng những hành động của mình. Cô hiểu sự cần thiết của một lâu đài nằm giữa Snowgate và Icemark, cô nói với Lãnh chúa Burley, nhung Nightfort đã trở nên tồi tàn, quá rộng lớn và chắc chắn là bị hư hại bởi sức nóng.Cô nói rằng đội Gác Đêm nên bỏ hoang nó và xây một lâu đài nhỏ hơn về phía Đông. Lãnh chúa Burley không thể không đồng ý... nhưng ông nói rằng đội Gác Đêm thiếu tiền để xây dựng một lâu đài mới. Alysanne đã lường trước sự phản đối đó. Cô nói với Lãnh chúa Chỉ huy rằng cô sẽ tự trả tiền xây lâu đài, hiến tặng trang sức của mình để trang trải chi phí. "Ta có rất nhiều trang sức quý," cô nói.Phải mất tám năm để xây nên một lâu đài mới mang tên Deep Lake. Bên ngoài đại sảnh của nó, một bức tượng của Alysanne Targaryen còn đứng đó cho đến tận ngày nay. Nightford bị bỏ hoang từ trước khi Deep Lake hoàn thành, đúng như ý muốn của vương hậu. Lãnh chúa Chỉ huy Burley cũng đã đổi tên lâu đài Snowgate¹ thành Queensgate² để vinh danh cô.1. Cổng Tuyết2. Cổng Vương HậuVương hậu Alysanne cũng muốn lắng nghe những người phụ nữ của Phương Bắc. Khi Lãnh chúa Burley giải thích rằng không có người phụ nữ nào ở Trường Thành, cô vẫn kiên trì... cho đến cuối cùng, ông miễn cưỡng đưa cô đến một ngôi làng phía Nam Trường Thành, được các anh em áo đen gọi là Mole's Town. Vị lãnh chúa nói, cô sẽ tìm thấy những người phụ nữ ở đó, mặc dù hầu hết bọn họ là gái mại dâm.Ông giải thích rằng những người đàn ông của đội Gác Đêm không lấy vợ, nhưng họ vẫn là đàn ông, và một số người có những nhu cầu nhất định. Vương hậu Alysanne nói cô không quan tâm, vì vậy đã đến lúc cô tổ chức buổi họp phụ nữ cùng gái mại dâm và gái giang hồ của Mole's Town... và từ đó nghe được những câu chuyện sẽ thay đổi Bảy Vương Quốc mãi mãi.Trở lại King's Landing, Quan chấp chính của Tyrosh, Thân vương của Pentos và Jaehaerys I Targaryen của Westeros cuối cùng đã đóng dấu vào "Hiệp ước Hòa bình Vĩnh cửu". Tất cả đều coi việc có thể đi đến một hiệp ước chính là phép màu, phần lớn nhờ nhà vua kín đáo gợi ý rằng đích thân Westeros sẽ tham gia cuộc chiến nếu không thỏa thuận nào đạt được.(Những chuyện về sau còn ít thành công hơn cả các cuộc đàm phán. Trong hành trình trở về Tyrosh, người ta nghe thấy Quan chấp chính nói rằng King's Landing là một "vết loét hôi thối" không đáng được gọi là thành phố, còn các tổng đốc của Pentos phật lòng với các điều khoản đến nỗi họ đã hiến tế thân vương của mình cho các vị thần kỳ lạ, theo như phong tục của thành phố đó.) Chỉ đến lúc ấy, Vua Jaehaerys mới được tự do bay về phía Bắc với Vermithor. Anh và vương hậu tái hợp ở Winterfell sau nửa năm xa cách.Thời gian của nhà vua tại Winterfell bắt đầu bằng một sự kiện đáng ngại. Khi Bệ hạ đến nơi, Alaric Stark dẫn anh xuống hầm mộ bên dưới lâu đài để cho anh thấy phần mộ của anh trai mình."Walton nằm đây trong bóng tối chính là do ngài. Kiếm và Sao, những thứ đồ bỏ đi của Thất Diện Thần của ngài, chúng là gì đối với chúng thần? Thế mà ngài đã gửi hàng trăm hàng nghìn những tên như vậy đến Trường Thành, nhiều đến nỗi đội Gác Đêm đã rất vất vả để nuôi chúng... và khi kẻ tồi tệ nhất trong số chúng nổi loạn, những kẻ phá vỡ lời thề mà ngài đã gửi đến cho chúng thần, anh trai thần đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình để hạ gục chúng.""Một cái giá đau buồn," Vua Jaehaerys đồng ý, "nhưng đó chưa bao giờ là thứ ta chủ định. Lãnh chúa à, ngươi có được sự thương tiếc và lòng biết ơn của ta.""Thần muốn có lại anh trai mình hơn," Lãnh chúa Alaric trả lời một cách u ám.Lãnh chúa Stark và Vua Jaehaerys không bao giờ kết thân nhanh chóng; cái bóng của Walton Stark sẽ còn chắn giữa họ cho đến hết đời. Chỉ qua những hành động tốt đẹp của Vương hậu Alysanne mà họ mới tìm thấy sự đồng thuận. Vương hậu đã đến thăm Brandon's Gift¹, vùng đất phía Nam Trường Thành mà Người Kiến Thiết Brandon đã tặng cho đội Gác Đêm để hỗ trợ và nuôi sống họ."Như thế là không đủ," cô nói với nhà vua. "Đất bạc màu và nhiều đá, những ngọn đồi không có dân cư. Đội Gác Đêm thiếu tiền, khi mùa đông đến thì họ cũng sẽ thiếu cả thức ăn." Câu trả lời mà cô đề xuất là New Gift², một dải đất xa hơn về phía Nam của Brandon's Gift.1. Món Quà Của Brandon2. Món Quà MớiÝ kiến này đã không làm Lãnh chúa Alaric hài lòng; mặc dù là một người bạn thân thiết của đội Gác Đêm, anh biết rằng các lãnh chúa hiện đang nắm giữ vùng lãnh thổ đó sẽ phản đối việc bị cắt đất khi không có sự đồng ý của họ. "Ta không nghi ngờ việc ngươi có thể thuyết phục họ, Lãnh chúa Alaric à," vương hậu nói. Cuối cùng, lại bị cô quyến rũ, Alaric Stark đồng ý rằng, đúng, anh có thể. Do đó mà diện tích của vùng Gift đã tăng gấp đôi trong một khắc.Không cần nói nhiều về thời gian Vương hậu Alysanne và Vua Jaehaerys ở Phương Bắc. Sau khi nán lại Winterfell thêm nửa tuần trăng nữa, họ lên đường đến Torrhen's Square rồi đến Barrowton, nơi Lãnh chúa Dustin cho họ thấy ngôi mộ của tiên vương và tổ chức một giải đấu nho nhỏ để vinh danh họ, mặc dù nó khiêm tốn hơn nhiều các giải đấu của Phương Nam. Từ nơi đó, Vermithor và Silverwing đưa Jaehaerys và Alysanne trở lại King's Landing. Những người trong đoàn tùy tùng của họ đã có một hành trình gian khổ hơn, đi đường bộ từ Barrowton đến White Harbor và đi tàu từ đó.Ngay cả trước khi những người khác đến được White Harbor, Vua Jaehaerys đã triệu tập hội đồng của mình trong Red Keep, để xem xét một lời khẩn cầu từ vương hậu. Khi tu sĩ Barth, Đại Học sĩ Benifer và những thành viên khác tập hợp, Alysanne kể cho họ về chuyến viếng thăm Trường Thành của cô, và ngày mà cô đã trải qua với những cô gái điếm và những người phụ nữ sa ngã của Mole's Town.Vương hậu nói, "Ở đó có một cô gái không hơn tuổi ta khi ta đang ngồi trước mặt các ngươi. Đó là một cô gái xinh đẹp, nhưng ta nghĩ cô ấy không còn xinh đẹp như trước. Cha cô là một thợ rèn, và khi cô là một trinh nữ mười bốn tuổi, ông đã gả con gái cho một người thợ học việc của mình. Cô ấy rất thích cậu trai đó, và gã cũng thích cô, vậy nên hai người họ đã kết hôn cho hợp nhẽ... nhưng rất nhanh sau khi họ thề nguyện, lãnh chúa của họ đã xông đến đám cưới với kỵ binh của hắn để giành quyền đêm tân hôn với cô gái. Hắn đưa cô lên tòa tháp của mình và tận hưởng cô, đến sáng hôm sau thì người của hắn trả cô lại cho chồng."Nhưng cô gái đã mất sự trinh trắng, cùng với đó là tình yêu mà tên thợ học việc từng dành cho cô. Gã không thể vung tay đánh vị lãnh chúa của mình mà không vong mạng, vậy nên gã đã vung tay đánh vợ mình. Khi thấy rõ cô đã mang thai đứa con của tên lãnh chúa, gã đã đánh cô đến sẩy thai.Từ ngày đó, gã không gọi cô bằng từ gì khác ngoài 'ả dâm phụ', cho đến lúc cô gái quyết định rằng nếu mình bị gọi là một con điếm thì cô sẽ sống như một con điếm, và lên đường đến Mole's Town. Cô ở lại đó cho đến ngày hôm nay, một cô gái trẻ buồn bã, bị hủy hoại... nhưng cùng lúc đó, ở các làng khác, các thiếu nữ khác đang kết hôn và các lãnh chúa khác đang tuyên bố giành quyền đêm tân hôn của chúng."Câu chuyện của cô ấy là tồi tệ nhất, nhưng không phải là duy nhất. Ở White Harbor, ở Mole's Town, ở Barrowton, những người phụ nữ khác cũng kể về đêm tân hôn của họ. Ta chưa bao giờ biết, các lãnh chúa của ta. À, ta có biết về truyền thống đó. Ngay cả ở Dragonstone, cũng có những câu chuyện về những người đàn ông của chính gia tộc ta, nhà Targaryen, đã tự do ăn nằm với vợ của những ngư dân và người hầu, và có con hoang với họ...""Lũ trẻ được gọi là hạt giống rồng," Jaehaerys nói với sự miễn cưỡng thấy rõ. "Đó không phải là một điều đáng để tự hào, nhưng chuyện đã xảy ra, có lẽ thường xuyên hơn chúng ta muốn thừa nhận. Mặc dù vậy, những đứa trẻ đó vẫn được yêu thương. Bản thân Orys Baratheon cũng là một hạt giống rồng, một người anh em ngoài giá thú của ông nội chúng ta. Cho dù ta không chắc liệu có phải ông đã được thụ thai vào đêm tân hôn hay không, nhưng mọi người đều biết Lãnh chúa Aerion là cha của ông. Những món quà đã được trao đi...""Những món quà?" Vương hậu nói với giọng sắc lẹm đầy chế giễu. "Thiếp không thấy có bất kỳ danh dự nào trong chuyện này. Thiếp thừa nhận rằng mình có biết những chuyện như vậy từng xảy ra hàng trăm năm trước, nhưng có nằm mơ thiếp cũng không nghĩ rằng phong tục này tồn tại mạnh mẽ cho đến ngày nay. Có lẽ thiếp không muốn biết. Thiếp đã nhắm mắt làm ngơ, nhưng cô gái đáng thương ở Mole's Town đã khiến thiếp phải mở mắt. Quyền đêm tân hôn! Bệ hạ, các lãnh chúa của ta, đã đến lúc chúng ta chấm dứt chuyện này. Ta cầu xin mọi người."Đại Học sĩ Benifer kể với chúng ta rằng một bầu không khí im lặng đã bao trùm sau khi vương hậu nói xong. Các lãnh chúa của tiểu hội đồng cục cựa một cách ái ngại trên ghế và nhìn trộm nhau, cho đến khi nhà vua rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng thông cảm nhưng miễn cưỡng. Những gì vương hậu đề xuất sẽ khó khăn, Jaehaerys nói. Các lãnh chúa sẽ trở thành các rắc rối khi vua chúa bắt đầu tước đi thứ mà họ coi là của riêng. "Đất đai, tiền bạc, quyền lợi,...""Những người vợ?" Vương hậu kết thúc câu nói. "Thiếp còn nhớ đám cưới của chúng ta, thưa Bệ hạ. Nếu chàng là một thợ rèn và thiếp là một người giặt giũ, rồi một tên lãnh chúa đến để đòi thiếp cùng sự trinh trắng vào ngày chúng ta thề nguyện, chàng sẽ làm gì?""Giết chết hắn," Jaehaerys nói, "nhưng ta không phải là một thợ rèn.""Thiếp chỉ giả sử như vậy," vương hậu khăng khăng nói. "Một thợ rèn thì vẫn là một người đàn ông, phải không nào? Chỉ có những gã hèn nhát mới đứng đó một cách nhu nhược trong khi người đàn ông khác ăn nằm với vợ mình. Chắc chắn chúng ta không muốn cái cảnh thợ rèn giết chết lãnh chúa đâu." Cô quay sang Đại Học sĩ Benifer và nói, "Ta biết Gargon Qoherys đã chết như thế nào. Gargon Khách Không Mời. Ta tự hỏi có bao nhiêu trường hợp như vậy đã xảy ra?""Nhiều hơn thần biết," Benifer thừa nhận. "Chuyện đó không được nhắc đến thường xuyên, vì sợ rằng những người đàn ông khác cũng có thể làm tương tự, nhưng...""Quyền đêm tân hôn là một hành vi chống lại Nền Hòa Bình Của Nhà Vua," vương hậu kết luận. "Một hành vi phạm tội không chỉ với người trinh nữ, mà cả chồng cô... và người vợ của tên lãnh chúa nữa, đừng bao giờ quên. Những vị phu nhân xuất thân cao quý ấy sẽ làm gì trong khi lãnh chúa của họ ra ngoài lấy đi sự trinh trắng của các thiếu nữ? Họ có may vá, hoặc hát, hay cầu nguyện không? Nếu là ta, ta sẽ cầu cho chồng mình ngã gãy cổ từ lưng ngựa trên đường về nhà."Vua Jaehaerys mỉm cười khi nghe điều đó, nhưng rõ ràng là anh ngày càng cảm thấy không thoải mái. Anh tranh luận, dù giọng điệu không hề gay gắt, "Quyền đêm tân hôn là một luật cổ xưa, và là một phần của quyền lực lãnh chúa, cũng như quyền về hầm giam và giá treo cổ. Ta được nghe kể rằng nó hiếm khi được sử dụng ở phía Nam vùng Neck, nhưng sự tồn tại liên tục của nó là một đặc quyền của lãnh chúa, mà một số lãnh chúa hung hăng hơn của ta sẽ ghét phải từ bỏ nó. Nàng không sai, tình yêu của ta, nhưng đôi khi tốt nhất là nên để cho con rồng ngủ yên.""Chúng ta mới là những con rồng ngủ yên," vương hậu phản đối. "Đám lãnh chúa thích quyền đêm tân hôn của chúng chỉ là lũ chó. Tại sao chúng phải thỏa mãn dục vọng bằng những thiếu nữ mới thề nguyền với những người đàn ông khác? Chúng không có vợ sao? Không có gái mại dâm trong lãnh địa sao? Không biết sử dụng tay của mình sao?"Đến đó thì Lãnh chúa Albin Massey lên tiếng, "Tâu vương hậu, quyền đêm tân hôn còn hơn cả dục vọng. Đây là một tập tục cổ xưa, lâu đời hơn cả người Andalos và giáo hội. Không nghi ngờ gì nữa, nó xuất hiện từ thời Kỷ nguyên Bình minh. Người First Men là một chủng tộc man rợ, và giống như những người man di ngoài Trường Thành, họ chỉ tôn thờ sức mạnh. Vua chúa của họ đều là chiến binh, những người đàn ông và những anh hùng mạnh mẽ phi thường, và họ muốn con trai mình cũng được như vậy.Nếu một lãnh chúa chiến binh chọn ban hạt giống của mình cho một thiếu nữ nào đó trong đêm tân hôn, thì đó được coi là... một cách chúc phúc. Và nếu một đứa trẻ sinh ra từ lần giao hòa đó thì càng tốt. Người chồng có thể nhận lấy vinh dự làm cha của con trai một vị anh hùng.""Vào mười nghìn năm trước thì có thể đúng là vậy," vương hậu nói, "nhưng hiện tại thì các lãnh chúa đang giành quyền đêm tân hôn không phải là anh hùng gì cho cam. Ngươi có lẽ chưa nghe thấy những người phụ nữ đã nói gì về chúng. Ta thì được nghe rồi. Già nua, béo ị, độc ác, mấy thằng nhãi ranh, những tên cưỡng dâm, chảy nước dãi, người đầy ghẻ lở, sẹo và mụn nhọt, các lãnh chúa đã không tắm rửa trong nửa năm, tóc đầy dầu và chấy. Đấy là những người đàn ông mạnh mẽ phi thường của ngươi đấy. Ta đã lắng nghe các cô gái, và không ai trong số họ cảm thấy được chúc phúc cả.""Người dân Andalos chưa bao giờ có quyền đêm tân hôn ở Andalos," Đại Học sĩ Benifer nói. "Khi họ đến Westeros và quét sạch vương quốc của người First Men, họ đã tìm thấy truyền thống đó và chọn giữ lại nó, giống như họ đã làm với rừng cây thần."Tu sĩ Barth quay sang nhà vua rồi nói, "Tâu Bệ hạ, thần xin được mạnh dạn nói rằng vương hậu đã đúng. Người First Men có thể đã có một số mục đích trong nghi thức này, nhưng người First Men đã chiến đấu bằng kiếm đồng và nuôi những cây dị thụ¹ của họ bằng máu.1. Dị Thụ là một loại cây cổ thụ với tuổi đời lên đến hàng ngàn, thậm chí chục ngàn năm. Dị Thụ có hình dạng bề ngoài vô cùng đặc biệt với thân trắng, lá đỏ. Ngoài ra trên mỗi thân cây còn được khắc một khuôn mặt, không cái nào giống cái nào. Loại cây này được người First Men thời trước và người Phương Bắc hiện nay coi như những vị thần.Chúng ta không phải là loại người đó, và đã đến lúc chúng ta chấm dứt hành vi sai trái này. Nó chống lại tinh thần hiệp sĩ. Các hiệp sĩ của chúng ta thề sẽ bảo vệ danh tiết của các trinh nữ... trừ khi lãnh chúa mà họ phục vụ muốn làm nhục một cô gái, có vẻ vậy. Chúng ta thề nguyền trong hôn lễ trước Đức Cha và Đức Mẹ, hứa chung thủy với nhau cho đến khi Kẻ Lạ Mặt đến chia rẽ đôi lứa, và không có đoạn nào trong Thất Điểm Tinh viết rằng lời thề đó không được áp dụng cho các lãnh chúa.Tâu Bệ hạ, ngài không sai, một số lãnh chúa chắc chắn sẽ càu nhàu về điều này, đặc biệt là ở Phương Bắc... nhưng tất cả các thiếu nữ sẽ biết ơn chúng ta vì điều này, và cũng như chồng và cha mẹ họ, đúng như vương hậu đã nói. Thần biết các tín hữu sẽ thấy hài lòng. Không nghi ngờ gì nữa, mọi người sẽ nghe thấy giọng nói của Đức Thánh Cha."Khi Barth nói xong, Jaehaerys Targaryen giơ cả hai tay đầu hàng. "Ta biết lúc nào thì mình bị đánh bại. Hay lắm. Thực hiện điều đó đi nào."Đó là giây phút mà điều được người dân gọi là Luật của Vương hậu Alysanne được thông qua: bãi bỏ quyền đêm tân hôn cổ xưa của các lãnh chúa. Từ đó trở đi, luật này tuyên bố, trinh tiết của một nàng dâu sẽ chỉ thuộc về chồng cô, dù đám cưới diễn ra trước mặt một tu sĩ hay một cây thần, và bất kỳ người đàn ông nào, dù là lãnh chúa hay thường dân, cố chiếm đoạt cô vào đêm tân hôn hoặc bất kỳ đêm nào khác sẽ bị khép tội hiếp dâm.Vào thời điểm gần kết thúc năm thứ 58 sau Cuộc Chinh Phạt của Aegon, Vua Jaehaerys tổ chức lễ kỷ niệm mười năm cai trị trong Thánh đường Ngôi Sao ở Oldtown. Cậu thiếu niên non nớt năm xưa Đại Tu sĩ đặt vương miện lên đầu đã không còn; thay vào đó là một người đàn ông hai mươi tư tuổi nay đã là đấng quân vương thực thụ.Bộ râu và ria mép mỏng mà Bệ hạ nuôi từ khi bắt đầu cai trị đã trở thành một bộ râu vàng lẫn với những sợi bạc rất đẹp. Mái tóc nuôi dài được tết thành từng bím dày thả xuống nơi thắt lưng. Cao ráo và điển trai, Jaehaerys đi đứng một cách uyển chuyển, dù là trong sảnh khiêu vũ hay trên sân tập. Người ta kể rằng, nụ cười của anh có thể sưởi ấm trái tim bất kỳ thiếu nữ nào ở Bảy Vương Quốc; cái nhíu mày của anh có thể khiến một người đàn ông lạnh gáy.Và em gái anh là một vương hậu còn được người dân yêu quý hơn cả anh. Dân chúng gọi cô là "Vương Hậu Lương Thiện Alysanne" từ Oldtown cho tới Trường Thành. Các chư thần đã ban cho hai người ba đứa con mạnh khỏe, hai vương tử khôi ngô và một vương nữ là báu vật của vương quốc.Trong một thập kỷ cai trị, họ đã phải trải qua những đau buồn và kinh hoàng, những sự phản bội và xung đột, cái chết của những người thân yêu, nhưng họ đã vượt qua những cơn bão, sống sót sau những bi kịch và trở nên mạnh mẽ hơn sau những gì đã chịu đựng. Thành tựu của họ là không thể phủ nhận; Bảy Vương Quốc đang hòa bình và thịnh vượng hơn tất thảy những thời kỳ trước đó trong ký ức của những người sống lâu.Đây là thời điểm để ăn mừng và họ đã làm vậy, với một giải đấu tại King's Landing vào ngày kỷ niệm lễ đăng quang của nhà vua. Vương nữ Daenerys cùng các vương tử Aemon và Baelon ngồi trong khán đài vương tộc cùng cha mẹ, và vui mừng hòa chung vào sự cổ vũ của đám đông.Trên sân, điểm nhấn của giải đấu là sự tỏa sáng của Ngài Ryam Redwyne, con trai út của Lãnh chúa Manfryd Redwyne của đảo Arbor, Thủy sư Đô đốc và Tổng trưởng Tàu thuyền của Jaehaerys. Trong nhiều cuộc cưỡi ngựa đấu thương liên tiếp, Ngài Ryam đã đánh ngã ngựa Ronnal Baratheon, Arthor Oakheart, Simon Dondarrion, Harys Hogg (dân chúng hay gọi anh là Thịt Lợn Muối Harry), và hai hiệp sĩ đội Ngự Vệ Lorence Roxton và Lucamore Strong. Khi chàng trai trẻ lịch thiệp phi nước kiệu đến khán đài vương tộc và trao vương miện nữ hoàng tình yêu và sắc đẹp cho Vương Hậu Lương Thiện Alysanne, người dân đã reo hò hưởng ứng.Những chiếc lá trên cây đã bắt đầu chuyển màu sang nâu đỏ, cam và vàng, các phu nhân của triều đình xúng xính mặc váy dài cho phù hợp với tiết trời. Trong bữa tiệc kết thúc giải đấu, Lãnh chúa Rogar Baratheon đã xuất hiện cùng các con mình, Boremund và Jocelyn, được nhà vua và vương hậu trao cho những cái ôm ấm áp.Các lãnh chúa từ khắp nơi trong vương quốc đã đến tham gia lễ kỷ niệm; Lyman Lannister từ Casterly Rock, Daemon Velaryon từ Driftmark, Prentys Tully từ Riverrun, Rodrik Arryn từ xứ Vale, thậm chí cả các Lãnh chúa Rowan và Oakheart từng hành quân với tu sĩ Moon.Theomore Manderly xuống từ Phương Bắc. Alaric Stark thì không, nhưng thay mặt cho anh là các con trai và cô con gái Alarra, người đã đỏ mặt lúc nhận nhiệm vụ mới là làm cung nữ của vương hậu. Đại Tu sĩ quá yếu để đến, nhưng ông đã gửi nữ tu mới nhất của mình, Rhaella, từng là người nhà Targaryen, vẫn còn hay ngại ngùng, nhưng luôn mỉm cười. Người ta nói rằng vương hậu đã khóc vì vui sướng khi nhìn thấy cô gái, bởi cô thấy hình bóng một Aerea trưởng thành trên khuôn mặt và dáng vóc của vị nữ tu.Đây là thời gian cho những cái ôm ấm áp, những nụ cười, những lời chúc mừng và sự hòa giải, để làm mới tình bạn cũ và tạo nên những tình bạn mới, cho những tiếng cười và những nụ hôn. Đây là một khoảng thời gian tốt lành, một mùa thu hoàng kim, thời gian của hòa bình và của cải dư thừa.Nhưng mùa đông đang đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store