Chương 8
Tuần thi cuối kỳ ở trường học có nhiều việc, ngày nào Thẩm Dực cũng ở trường cảnh sát hoặc ở Cục Công an thành phố. Thêm vào đó, bên Đỗ Thành cũng đã bắt đầu đấu thầu, hai người quả nhiên mấy ngày không gặp mặt. Nếu không phải Đỗ Thành ngày nào cũng gửi tin nhắn nhắc cậu ăn cơm, Thẩm Dực đã nghĩ đêm hôm đó cùng Đỗ Thành ngắm cảnh đêm là cậu nằm mơ.
Kỳ thi cuối kỳ cuối cùng cũng kết thúc, tối Thẩm Dực sắp xếp xong bài thi trở về nhà, nhìn thấy tin nhắn Đỗ Thành gửi buổi trưa, lúc này mới nhớ ra mình đã quên ăn trưa. Cậu không hy vọng gì nhắn tin hỏi Đỗ Thành có muốn cùng ăn tối không, nhưng tiếc là cơ thể quá mệt mỏi, chưa đợi được tin trả lời đã ngồi trên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Cậu bị đánh thức bởi cảm giác khó chịu ở bụng. Ban đầu là một cơn đau âm ỉ và mơ hồ, sau đó nhanh chóng chuyển thành cơn co thắt dữ dội, như thể có một ngọn lửa đang cháy trong dạ dày cậu, thành dạ dày tan chảy, xoắn vặn lại với nhau.
Thẩm Dực siết chặt bụng, hít mạnh vài hơi, muốn đi lấy thuốc. Nhưng cậu vừa nhúc nhích, dạ dày lại đau dữ dội hơn, đành phải cuộn tròn người lại. Trong cơn mơ màng, cậu chạm được vào chiếc điện thoại nằm sâu trong ghế sofa, run rẩy tay mở khóa. Nhưng tầm nhìn của cậu mờ quá, mất một lúc lâu mới gọi được điện thoại.
"Tút—tút—"
Dường như đã qua rất lâu, lại dường như chỉ là thoáng chốc, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối. Thẩm Dực cố gắng gượng dậy, thều thào ngắt quãng: "Đỗ... Đỗ Thành..."
"Chào anh, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Đỗ, anh ấy đang họp, xin hỏi có việc gì cần chuyển lời không ạ?"
Thẩm Dực dùng sức cắn chặt môi dưới, giấu hơi thở dốc vào cánh tay mình, cho đến khi đầu lưỡi nếm được vị tanh của máu mới miễn cưỡng thốt ra mấy chữ: "Cảm ơn... không cần..."
Điện thoại lại rơi xuống ghế sofa, cậu không còn bận tâm đến việc đã cúp máy hay chưa. Dường như là một cơ chế bảo vệ của cơ thể, ý thức của cậu bắt đầu phân tán, rút lui khỏi cơn đau chết người.
Cái bệnh này cũng không phải ngày một ngày hai. Lần đầu tiên là khi cậu mới vào Cục Công an thành phố, nhận vụ án lớn đầu tiên, mấy ngày không ngủ không nghỉ, sau khi bắt giữ hoàn tất thì ngất xỉu ngay tại hiện trường, bị xe cứu thương chờ sẵn hú còi đưa đến bệnh viện. Có lẽ là quá đau, cũng có lẽ là quá mệt, mấy ngày nằm viện cậu luôn hôn mê, còn mơ thấy Đỗ Thành—lúc đó cậu đã lâu rồi không mơ thấy Đỗ Thành. Sau giấc mơ đó, cậu hoàn toàn tỉnh lại. Nằm trên giường bệnh, cậu ngây người nhìn trần nhà, thầm nghĩ thà đừng mơ thấy còn hơn.
Sau này thì không còn như vậy nữa. Cậu quen với cơn đau, thậm chí có thể nói là đau thành kinh nghiệm rồi. Chỉ cần vượt qua lúc đau nhất, cậu có thể cố gắng đứng dậy đi uống thuốc, mặc dù cũng rất đau, nhưng thuốc có tác dụng rất nhanh, dần dần cơn đau sẽ lắng xuống, giảm đến mức có thể chịu đựng được. Lúc đó cậu có thể nghỉ ngơi một chút, cố chịu đựng cảm giác buồn nôn ăn một chút gì đó, hoặc là tiếp tục xử lý công việc còn dang dở.
Lần này sẽ đau bao lâu? Thẩm Dực không biết. Cậu cuộn tròn trên ghế sofa, tầm mắt trống rỗng vừa vặn hướng về phía cửa chính. Hiểu Huyền hình như đang kêu, lúc thì cào nhẹ Thẩm Dực, lúc thì lại cào cửa. Không biết có phải là ảo giác của cậu không, cánh cửa hình như đã mở ra. Tư duy không kiểm soát được, lúc này Thẩm Dực lại nghĩ, phải nhanh chóng đóng cửa lại, đừng để Hiểu Huyền chạy ra ngoài.
Trước mắt cậu bỗng tối sầm, tưởng rằng mình lại đau đến ngất đi. Nhưng ý thức rõ ràng là tỉnh táo, vẫn nghe thấy có người đang lo lắng gọi tên mình.
"... Đỗ Thành?" Thẩm Dực mấp máy môi, không biết mình có phát ra tiếng không.
----------------------------------------------------------------------------------------
Bạch Nam đã báo tin về cuộc gọi của Thẩm Dực cho Đỗ Thành. Đỗ Thành cảm thấy không ổn, gọi lại nhưng không ai nghe máy, càng thêm hoảng loạn. Vì vậy anh rời khỏi cuộc họp sớm, lái xe đến nhà Thẩm Dực, dùng chìa khóa Thẩm Dực đưa cho để mở cửa. Vừa bước vào, chú mèo trắng nhỏ đã lao đến, kêu to hơn cả tiếng trước. Đỗ Thành không kịp an ủi nó, ba bước thành hai vọt đến bên cạnh cái bóng đang cuộn tròn thành một cục nhỏ trên ghế sofa. Làn da trắng trẻo của Thẩm Dực lúc này gần như trắng bệch không còn chút máu, tóc tai rối bù dính trên mặt, ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ, ôm vào lòng giống như vừa được vớt lên từ dưới nước, sau lưng ướt đẫm.
Đỗ Thành cẩn thận đặt Thẩm Dực lên giường, thuận thế tựa vào đầu giường, ôm vai cậu để cậu dựa vào người mình.
"Thẩm Dực, Thẩm Dực, cậu khó chịu ở đâu, nói tôi biết," Đỗ Thành dùng tay đặt lên bàn tay Thẩm Dực đang ôm bụng, xoa nắn từng chút một, bàn tay kia bao lấy nắm đấm siết chặt của Thẩm Dực, luồn ngón tay vào kẽ tay lạnh buốt, nắm chặt.
"Có phải dạ dày lại đau rồi không," Anh áp mặt lên trán Thẩm Dực, nhẹ giọng dỗ dành: "Không đau nữa nha, không đau nữa, Tiểu Dực ngoan, không đau nữa..."
Qua một lúc lâu, hơi thở của Thẩm Dực dần dần ổn định, các ngón tay bị nắm cũng động đậy, hình như là tỉnh rồi. Đỗ Thành gạt tóc mái trên trán Thẩm Dực, để lộ đôi mắt cậu. Mí mắt cậu run rẩy, chỉ mở được một chút, giống như cánh bướm bị dính nước. Đỗ Thành nhẹ nhàng gọi tên cậu, Thẩm Dực "ừm" một tiếng, giọng khàn đặc.
"Đi bệnh viện kiểm tra đi, được không?"
Thẩm Dực lại nhắm mắt lại, nhíu mày, "Không muốn đi."
"Được, vậy không đi," Đỗ Thành bóp nhẹ lòng bàn tay cậu, "Đã uống thuốc chưa?"
Thẩm Dực lắc đầu.
Đỗ Thành hỏi thuốc ở đâu, buông Thẩm Dực ra, đứng dậy đi lấy thuốc về cho cậu uống.
Đợi thêm một lát, Thẩm Dực mới có chút sức lực, mở mắt ra nhìn Đỗ Thành. Đỗ Thành dựa vào tủ đầu giường ngồi dưới đất, vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy đôi mắt đen ướt át của Thẩm Dực, giống như một chú mèo. Anh vươn tay, như vuốt ve một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn mà xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu Thẩm Dực, nhẹ giọng hỏi: "Còn đau không?"
Thẩm Dực chớp mắt, "Đỡ nhiều rồi."
Đỗ Thành lúc này mới thở phào một hơi dài, "Cậu làm tôi sợ chết khiếp."
"Cậu chưa ăn gì đúng không," Đỗ Thành kéo chăn đắp kín cho Thẩm Dực, "Tôi đi nấu cho cậu ít mì."
Thẩm Dực lại nằm trên giường một lúc, lảo đảo bò dậy đi tắm.
Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, trên bàn ăn đã bày sẵn hai bát mì nóng hổi. Đỗ Thành kéo ghế ra, gọi cậu qua ăn mì.
Thẩm Dực ngồi xuống bên bàn, Hiểu Huyền cũng nhảy lên, nghiêng đầu đánh giá cậu, dường như đang xác nhận tình trạng của cậu. Thẩm Dực cười nhẹ, đưa tay gãi cằm nó. Không ngờ chú mèo nhỏ bị Đỗ Thành một tay bắt lấy, quẫy đạp trên cánh tay săn chắc của anh, rồi bị Đỗ Thành ấn vào lòng hoàn toàn trấn áp.
Ánh mắt sau cặp kính của Đỗ Thành nghiêm khắc như giáo viên chủ nhiệm, nói một cách vô tình: "Ăn uống trước đã."
Thẩm Dực ngoan ngoãn ăn hai miếng mì, dạ dày ấm áp, ngay cả chút khó chịu cuối cùng cũng tan biến. Lấy lại tinh thần, cậu lại ngẩng đầu nhìn Đỗ Thành, không nhịn được hỏi một câu mà cậu luôn muốn hỏi: "Cặp kính này của anh rốt cuộc có độ không?"
"Không có, kính không độ," Đỗ Thành tháo kính xuống đặt trên bàn, vẻ mặt có chút bất lực, "Là họ nói tôi không đeo kính trông dữ quá."
"Họ?"
Đỗ Thành giơ điện thoại lên, cho Thẩm Dực xem màn hình hiển thị cuộc gọi đang nhảy số, càng thêm bất lực nói: "Họ." Anh đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, Thẩm Dực dứt khoát buông đũa, vươn tay lấy chiếc kính đặt trên bàn.
Đỗ Thành dặn dò bên kia điện thoại vài câu, cũng không nói nhiều, chỉ nói sáng mai anh sẽ quay lại. Chưa kết thúc cuộc gọi, anh đã phát hiện họa sĩ pháp y không ăn uống đàng hoàng, mà đang cầm bút chì không biết vẽ gì. Thẩm Dực khi ăn cơm rất dễ bị phân tâm, vì vậy thường ăn được hai miếng là bỏ xuống, phải có Đỗ Thành trông chừng như trông trẻ con thì mới ăn hết được. Đỗ Thành đi trở lại phía sau Thẩm Dực, cúi đầu nhìn bức vẽ của cậu, "Cậu lại không ăn uống đàng hoàng..."
Thẩm Dực ngẩng đầu nhìn anh, trên sống mũi thẳng tắp đeo cặp kính của anh. Đôi mắt vốn dĩ dịu dàng đa tình, bị lớp kính phủ lên ánh sáng lạnh, trông rất nho nhã, thông minh. Giống như một lưỡi dao cực mỏng cứa qua da Đỗ Thành, sau cơn run rẩy là cảm giác ngứa ngáy nổi lên từng lớp. Yết hầu Đỗ Thành nuốt xuống, quên sạch những lời định nói.
"Đỗ Thành?" Thẩm Dực lên tiếng kéo hồn Đỗ Thành trở về. Cậu cho Đỗ Thành xem bức vẽ của mình. Những đường nét đơn giản phác họa nên khuôn mặt sắc bén của Đỗ Thành, ánh mắt chim ưng ẩn sau cặp kính, làm mờ đi một chút đường nét sắc nhọn, nhưng không làm giảm đi sự nguy hiểm của nó.
"Vẫn rất dữ," Thẩm Dực đánh giá.
Đỗ Thành trả đũa bóp nhẹ vai cậu, nói: "Cậu không ăn hết tôi còn dữ hơn."
Thẩm Dực bật cười, không hề vội vàng, dường như biết Đỗ Thành không thể làm gì được cậu.
Đỗ Thành cũng không nhịn được cười, "Ê, tối nay tôi ở lại nhé."
Thẩm Dực ngẩng đầu lên, gáy dựa vào cánh tay anh, "Anh không cần về à?"
"Lừa của đội sản xuất ban đêm cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ, sáng mai tôi về là được," Đỗ Thành xoa xoa đuôi tóc ẩm ướt của Thẩm Dực, "Tôi sợ nửa đêm cậu lại đau, ở đây tôi yên tâm hơn."
-------------------------------------------------------------------------------------
Phòng ngủ của Thẩm Dực có chiếc giường không lớn, vừa đủ để hai người đàn ông to lớn nằm. Người đàn ông to lớn số một Thẩm Dực đã nằm vào trong chăn, người đàn ông to lớn số hai Đỗ Thành vẫn đang ngồi ở đầu giường trả lời tin nhắn.
"Anh không ngủ sao?" Thẩm Dực hỏi.
Đỗ Thành tắt đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ, "Cậu ngủ trước đi."
Không hiểu sao, lúc này Thẩm Dực không hề buồn ngủ, ánh mắt vô định lướt qua người Đỗ Thành. Đỗ Thành cũng đã tắm rửa và thay quần áo, nhưng xe anh có đồ để thay nên anh mặc quần áo của chính mình. Thẩm Dực lại nhớ đến cảnh Đỗ Thành mặc quần áo của cậu trong phòng làm việc, những đường nét cơ bắp trên người lộ rõ.
Hơi đáng tiếc.
Đỗ Thành trả lời xong tin nhắn, liền phát hiện Thẩm Dực lại mở đôi mắt đen láy ướt át nhìn mình. Nhưng lần này không giống mèo con lắm, mà giống... hồ ly hơn.
"Nghĩ gì thế?" Đỗ Thành đặt điện thoại lên tủ đầu giường, quay lại nhìn chú hồ ly nhỏ.
Thẩm Dực chậm rãi nói: "Đang nghĩ đến cơ bắp của anh, vẽ ra nhất định sẽ rất đẹp."
"Chỉ muốn vẽ thôi sao?" Đỗ Thành nảy sinh ý xấu, cũng nằm vào trong chăn, nắm lấy tay Thẩm Dực đặt lên người mình, "Không muốn sờ thử sao?"
Thẩm Dực quả nhiên sờ thật. Từ cơ nhị đầu, đến cơ ngực, rồi đến cơ bụng thẳng, rồi xuống nữa. Đỗ Thành đột nhiên kìm chặt cổ tay mảnh khảnh của cậu, nắm trong tay vừa tinh tế vừa ấm áp, như ngọc.
Thẩm Dực nhướng mắt, đồng tử phản chiếu ánh đèn, giọng nói trầm ấm dễ nghe, "Không cho sờ nữa à?"
Đỗ Thành kéo cổ tay cậu đặt lên thắt lưng sau, buộc cậu áp sát vào mình, giọng nói mang theo chút nặng nề, "Còn sờ không?"
Thẩm Dực ngoan ngoãn tựa cằm lên ngực anh, nhưng đôi mắt hoa đào lại lấp lánh ánh sáng rục rịch muốn động, "Không phải anh bảo tôi sờ sao?" Hơi thở vừa vặn phả vào đỉnh tim Đỗ Thành.
Đỗ Thành nhíu mày, cơ bắp bên má căng lên, "Thẩm Dực, cậu đừng trêu chọc tôi."
"Ừm, tôi trêu chọc đó," Thẩm Dực cọ xát lên một chút, đôi môi mềm mại áp lên yết hầu Đỗ Thành, hơi thở ẩm ướt, giọng nói dính lấy, "Vậy nên anh không cần nhịn."
Gần như lời vừa dứt, nụ hôn của Đỗ Thành đã rơi xuống. Tay anh buông cổ tay Thẩm Dực, ấn mạnh vào thắt lưng sau của Thẩm Dực kéo cậu về phía mình. Thẩm Dực rên lên một tiếng nghẹn, rồi nhanh chóng bị nhấn chìm trong môi lưỡi quấn quýt.
Eo Thẩm Dực thon thả, lại dẻo dai, giống như cổ bình sứ tao nhã. Đỗ Thành thì như một đứa trẻ nghịch ngợm, thích để lại một chuỗi dấu vân tay đỏ tươi trên lớp men tinh xảo, cái này chồng lên cái kia, tạo thành những đóa mận đỏ được in trên thân bình. Đóa rực rỡ nhất nở trên hõm cổ Thẩm Dực, nơi có một nốt ruồi nhỏ, bị Đỗ Thành hôn đi hôn lại, hôn tới hôn lui. Anh dọc theo tuyến đường Thẩm Dực đã chiếm tiện nghi trước đó mà chiếm lại Thẩm Dực sạch trơn, nhưng Thẩm Dực không ngăn cản, mà cũng không ngăn được. Anh được phép xâm nhập vào khu cấm, để thăm dò, để làm điều xấu một cách tột độ, bắt nạt Thẩm Dực đến mức cả người run rẩy, mắt đỏ hoe.
"Ừm, tôi trêu chọc đó," Thẩm Dực cọ xát lên một chút, đôi môi mềm mại áp lên yết hầu Đỗ Thành, hơi thở ẩm ướt, giọng nói dính lấy, "Vậy nên anh không cần nhịn."
Gần như lời vừa dứt, nụ hôn của Đỗ Thành đã rơi xuống. Tay anh buông cổ tay Thẩm Dực, ấn mạnh vào thắt lưng sau của Thẩm Dực kéo cậu về phía mình. Thẩm Dực rên lên một tiếng nghẹn, rồi nhanh chóng bị nhấn chìm trong môi lưỡi quấn quýt.
Eo Thẩm Dực thon thả, lại dẻo dai, giống như cổ bình sứ tao nhã. Đỗ Thành thì như một đứa trẻ nghịch ngợm, thích để lại một chuỗi dấu vân tay đỏ tươi trên lớp men tinh xảo, cái này chồng lên cái kia, tạo thành những đóa mận đỏ được in trên thân bình. Đóa rực rỡ nhất nở trên hõm cổ Thẩm Dực, nơi có một nốt ruồi nhỏ, bị Đỗ Thành hôn đi hôn lại, hôn tới hôn lui. Anh dọc theo tuyến đường Thẩm Dực đã chiếm tiện nghi trước đó mà chiếm lại Thẩm Dực sạch trơn, nhưng Thẩm Dực không ngăn cản, mà cũng không ngăn được. Anh được phép xâm nhập vào khu cấm, để thăm dò, để làm điều xấu một cách tột độ, bắt nạt Thẩm Dực đến mức cả người run rẩy, mắt đỏ hoe.
Đỗ Thành ôm Thẩm Dực lật người, nhặt chiếc kính trên tủ đầu giường đeo lên mặt Thẩm Dực đang ở phía dưới.
Thẩm Dực có chút mơ màng, đôi mắt dưới lớp kính chứa một vũng nước, như mặt hồ bị gió xuân thổi nhăn, lấp lánh, đáng thương lại đáng yêu.
Đỗ Thành móc chân cong của Thẩm Dực, cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, giải thích một cách đạo mạo: "Che đi một chút, sẽ không đau lòng nhiều như vậy."
Dù sao cũng đã cách một thời gian dài, Thẩm Dực căng thẳng đến mức run rẩy. Nhưng cậu ôm chặt eo Đỗ Thành, dù đau đến mức hít vào cũng không chịu buông Đỗ Thành ra.
Đỗ Thành thở dài một hơi, tại sao Thẩm Dực luôn có cách khiến anh đau lòng. Anh ngậm lấy vết rách trên môi dưới của Thẩm Dực, hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, bàn tay áp xuống dưới từ từ xoa nắn.
"Đừng vội, Tiểu Dực," Giọng anh truyền qua môi lưỡi đang dán chặt, "Tôi không đi đâu cả, tôi ở ngay đây."
Thẩm Dực chớp mắt, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, tiếp theo là giọt thứ hai, rồi giọt nữa. Cậu từ từ thả lỏng cơ thể dưới sự vỗ về của Đỗ Thành, nhưng nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn. Cậu nghi ngờ là do Đỗ Thành quá nóng, đã làm cậu tan chảy, tan thành nước, thành lệ, chảy không ngừng.
Càng khóc, cậu lại càng thực sự cảm thấy tủi thân. Có lẽ là tủi thân vì Đỗ Thành đã làm quá mạnh bạo, có lẽ là tủi thân vì Đỗ Thành đến quá muộn. Anh không biết phải làm thế nào để giải tỏa cảm xúc mãnh liệt này, chỉ có thể cắn một miếng vào vai Đỗ Thành.
Đến cuối cùng, cậu không cắn được nữa, cũng không khóc được nữa, chỉ có thể để Đỗ Thành ôm vào lòng với đôi mắt đỏ hoe.
Như chim mỏi về rừng, như mây nổi về núi.
Đỗ Thành vỗ nhẹ lưng Thẩm Dực từng nhịp, dỗ dành cậu: "Ngủ đi."
Thẩm Dực nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Cậu đã trở về nơi cần trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store