ZingTruyen.Store

Love Letters



lá thư số 3 💌

.

câu chuyện về

đàn em năm nhất
khoa mỹ thuật

đàn anh năm ba
khoa kinh tế

hay

little sunflower

the freak


.

Đàn anh năm ba và đàn em năm nhất cùng học chung một trường đại học. Khoa kinh tế cách khoa mỹ thuật một toà nhà to to. Toà nhà đó chính là thư viện của trường.

Đàn anh năm ba có thói quen đọc sách, nhất là sách về kinh tế. Chữ trên sách cũng toàn tiếng Anh, nhiều ơi là nhiều.

Đàn em năm nhất không thích con số đâu, chỉ thích màu sắc hình ảnh thôi nên lựa sách thường hay ít chữ, bù lại thật nhiều tranh vẽ.

Đàn anh năm ba rất thích đến thư viện trường mượn một quyển sách bất kỳ về kinh tế, rồi ra khuôn viên ngoài trời. Cây xanh, bóng mát, gió hiu hiu thổi, xung quanh yên tĩnh rất thích hợp để ngồi đọc gì đó.

Đàn em năm nhất sau khi mượn sách minh hoạ từ thư viện sẽ trốn trong góc phòng ký túc xá tự mình xem. Căn phòng quen thuộc không phải tiếp xúc thế giới bên ngoài là lý tưởng nhất.

Cách vài ngày cả hai lại đến trả sách rồi mượn quyển mới. Người trước người sau, có khi đi vào cùng lúc lại không gặp được nhau.

Đàn anh năm ba có thói quen rẽ trái. Đàn em năm nhất lại thường hay rẽ phải. Tưởng chừng như đến khi tốt nghiệp cũng không được gặp nhau.

Thế nhưng mà, có một ngày hai người dưng ngược lối lại va vào nhau.

Ấy chính là buổi triển lãm nghệ thuật do trường tổ chức.

Đàn em cực kỳ mê Van Gogh, dĩ nhiên không bao giờ bỏ qua cơ hội được đến ngắm nhìn. Dù sợ đám đông cách mấy cũng phải cố vượt qua.

Còn đàn anh nằm trong ban cố vấn tài chính kỹ thuật của buổi triển lãm nên cũng xuất hiện.

Lần đầu đàn anh khoa kinh tế gặp đàn em khoa mỹ thuật, là khi đàn em đang ngẩn ngơ bên trong khu triển lãm.

Đàn em ngồi thu mình một góc ít người qua lại. Đội mũ bucket, áo quần tóc tai đều tròn xoe.

Đàn anh định lướt qua rồi. Nhưng mà nghe tiếng sụt sịt nên lại gần kêu, "này em gì ơi, em có sao không?"

Đàn em hít mũi hai cái rồi nói, "nếu ông ấy bán được tranh trước lúc mất có phải giàu có, đỡ khổ rồi không?"

Bắt đúng tần số nên đàn anh bèn ngồi xuống bên cạnh đàn em làm một bài tính. "Vincent Van Gogh hồi còn sống bán được bao nhiêu bức tranh?"

Em năm nhất đáp. "Một ạ?"

"Đúng rồi. Bức Vườn Nho Đỏ lúc đó chỉ bán được với giá 400 franc tại một cuộc triển lãm ở Brussels vào tháng 3 năm 1890. Cũng là bức duy nhất ông bán được trước khi mất."

Em năm nhất nghe đến đây càng mếu. "Nên em mới thương ông ấy. Giá mà bán được nhiều hơn."

"Hồi ông còn sống nếu trung bình bán một bức tranh là 400 franc, nhân lên tổng cộng có bao nhiêu bức nào?"

Em năm nhất xoè hai tay nhẩm đếm. "Có hơn 850 bức ạ. Còn chưa tính hơn 1.300 phác hoạ giấy nữa."

"850x400 là 340,000 franc, gần bằng 13 triệu baht Thái. Mua được căn nhà rồi. Nhưng nếu tính ngang giá sức mua thì chỉ mua được 1/2 căn nhà nhỏ xíu ở Hà Lan. Nửa cái bàn, nửa cái ghế, nửa cái giường. Lúc đó mà có anh thì đã kêu ông ấy về Thái ở cho khoẻ rồi."

Em năm nhất nghe anh năm ba nói vậy thì bật cười. Mắt còn long lanh nước mà miệng thì cười xinh ơi là xinh, làm anh mải ngắm, suýt quên luôn định nói gì.

"Nhưng con người ta khi mất đi rồi mới biết quý. Em nghĩ xem bây giờ tác phẩm của ông ấy toàn để đời. Giá trị kinh tế hay thẩm mỹ cũng cực kỳ lớn."

"Dạ."

Thấy em năm nhất thôi không buồn nữa thì anh năm ba lại hỏi.

"Em thích hoa hướng dương không?"

Em năm nhất gật đầu. "Dạ thích. Ý em là em thích màu xanh trong tranh của Van Gogh lắm. Nhưng hoa hướng dương rất đặc biệt nên em cũng thích nữa."

Anh năm ba lại nói. "Van Gogh vẽ tổng cộng 11 bức tranh riêng về hoa hướng dương. Chưa tính những bức tranh cảnh vật rộng lớn có chi tiết hoa hướng dương trong đó. Em có thể đi theo bản đồ này nè. Có nhiều mô hình hoa hướng dương lắm. Ở sau cùng còn một rừng hoa trong nhà kính nữa."

"Vậy ạ?" Mắt em tròn xoe, mặt ửng hồng vì phấn khích.

Anh năm ba nói. "Ừm. Hiệu ứng kính vạn hoa ấy. Anh dẫn em đi nhé?"

Vậy là anh dẫn em đi dọc lối vào, băng qua nhiều phòng trưng bày để đến nơi. Vừa tới đàn em liền xuýt xoa. "Đẹp quá à."

Loanh quanh một lúc thì đàn em năm nhất cũng đỡ buồn hơn. Đàn anh năm ba thu hết can đảm, định cầm điện thoại lên xin số LINE hay insta của em thì có tiếng chuông báo cuộc gọi đến.

Bên tổ chức có chút sự cố nên cần chạy qua đó xử lý gấp. Đàn anh dặn là em ở đây chơi vui nhé. Nếu được thì chờ anh.

Đàn em năm nhất gật đầu vâng ạ, xong cũng thật sự quẩn quanh chỗ khu triển lãm để chờ. Nhưng chờ mãi đến gần nửa ngày. Chân em mỏi nhừ vì đi dạo tới lui. Đi tới nỗi thuộc luôn cả bản đồ khu đó.

Đàn em năm nhất thở dài, vậy chắc đàn anh quên mình rồi.

Bẵng đi suốt cả tháng trời. Đàn em năm nhất ngày ngày vẫn bù đầu trong bài vở với đồ án. Tần suất đi thư viện còn nhiều hơn trước đây. Chỉ là thay vì mượn sách về thì đàn em lại ở lì trong thư viện đến gần tối mịt. Khi thì làm bài tập nhóm, khi thì ngồi nghiên cứu bài cá nhân. Đàn em cũng sắp quên đi mặt mũi của đàn anh rồi.

Câu trên là xạo đó.

Kể từ lần đầu gặp thì đàn em năm nhất đã thích người ta lắm. Đàn anh bảo học năm ba khoa kinh tế. Để mà tìm thông tin thì dễ như ăn kẹo. Lên web trường mò là ra. Đàn em năm nhất cười ra nước mắt. Chính là "mò" trong "mò kim đáy biển". Ai bảo lúc đó không đủ can đảm xin số của người ta. Cả tên còn chưa kịp biết chứ đừng nói mã số sinh viên. Khoa kinh tế lại đông như vậy.

Đàn em năm nhất bèn tìm đến sự giúp đỡ siêu cấp hiệu quả, lại an toàn cho người hướng nội. Đó chính là: confession của trường.

#CFS9791
"Góc tìm người: cho em hỏi có ai biết một anh năm ba khoa kinh tế, đeo kính gọng vàng, tóc mái hơi dài, chia 5:5 hay 6:4 thì em hông nhớ nhưng mà đẹp trai lắm. Mắt hơi híp nhưng mà có duyên. Mặt ngầu ngầu nhưng cười lên thì hiền ơi là hiền. Em gặp được ảnh ở khu triển lãm Van Gogh. Ai nhặt được, em xin chân thành hậu tạ một hộp nama chocolate truyền thống cacao siêu mềm dẻo thơm ngon ạ."

Khu comment được dịp xôn xao.

Lầu 1: hành trình tìm crush gian nan như thỉnh chân kinh. Thí chủ tả như vậy có hết 82 kiếp nạn cũng chưa thỉnh được crush về.

Lầu 2: Lầu trên nói sai rồi. Là đợi tới khi cờ rút con đàn cháu đống cũng chưa chắc tìm ra.

Lầu 3: hey bro, ma thửng háy bọt à lay, điên tình chính là cờ rây zi ìn lớp.

Em năm nhất lướt đọc xong liền đỡ trán. Kể ra em hông dám tả chi tiết, sợ lỡ như có người nhìn trúng, lại không chịu nói cho em mà tự tìm rồi theo đuổi anh năm ba thì sao.

Lướt mãi mới có một bình luận nghiêm chỉnh có tâm: không hỏi giao diện, muốn biết hệ điều hành crush của chủ thớt như nào?

Em năm nhất cả gan cầm điện thoại lên, ấn trả lời: em là bạn của chủ cfs, em nghe nói anh ấy gãy tiếng Thái ạ.

Người bình luận liền nhanh chóng phản hồi: sao em biết crush em gãy tiếng Thái?

Em năm nhất: vì ảnh nói chuyện nghe lơ lớ, mà còn hay chêm tiếng Anh vào kiểu không nhớ tiếng mẹ đẻ của từ đó nói làm sao ạ. Mà đó là crush của bạn em.

Lại có thêm hai ba bình luận từ nick khác nhảy vào phụ hoạ: vậy nên tìm khoa kinh tế hệ quốc tế đi. Sẽ rút ngắn danh sách tìm của chủ thớt đó.

Em năm nhất cố gắng lần nữa: không phải em, là bạn em...

Sau khi được sự giúp đỡ nhiệt tình của các quân sư online, em năm nhất chọn ra phương án thượng sách chính là: lên xin danh sách từ thư viện trường.

Tại vì sao á? Vì khoa kinh tế hệ quốc tế đang bảo trì web chứ sao. Mà thư viện trường lại lưu hết danh sách sinh viên theo từng khoa. Một nguồn dữ liệu vô cùng uy tín.

Nhưng mà làm sao để xin thì lại là vấn đề khác. Tự nhiên kêu cô thủ thư gửi danh sách mấy trăm học sinh khoa khác cho mình có mà lên văn phòng uống nước trà mất. Tính em lại nhát người như vậy.

Loay hoay cả buổi cũng không thu được thành quả gì, em năm nhất ủ rũ ôm thêm một chồng sách mượn từ thư viện về. Đến phòng ký túc xá lại phát hiện ra mình đánh rơi thẻ sinh viên mất rồi.

Vì buồn rầu nên em năm nhất định lên trang confession trường tìm thêm lời khuyên của các quân sư. Vừa đăng nhập đã bị loạt noti nổ cho hoa mắt.

Chủ thớt mau mau lên xem cfs mới nhất đi!

Chúc mừng chủ thớt trăm năm hạnh phúc.

Chúc mừng đôi chim chích bông đã tìm thấy nhau.

Em năm nhất hoang mang lướt lên trên.

#CFS9794
"Góc trả đồ: Anh có nhặt được một thẻ sinh viên đánh rơi của chủ #cfs9791. Anh biết đó là em vì anh chính là người mà em tìm. Mai mình gặp nhau ở khuôn viên thư viện nha. Giờ hẹn chính là số tranh hoa hướng dương mà anh từng nói với em. See ya my little sunflower."

Mục comment lập tức bùng nổ.

Lầu 1: Trời ơi cơm chó này tín nữ xin nguyện ăn cả đời!!

Lầu 2: Ôi định mệnh...vinh danh trang confession của trường. Ông hoàng mai mối của năm.

Lầu 3: Sao người ta đi ra đường cứ va vào nhau là có bồ. Tôi đứng ngay ngã tư giờ kẹt xe mà cũng không ma nào kiếm...

Em năm nhất cảm thấy, mình cần phải đào một cái hố thật to, nhảy xuống xong tự lấp lại. Trời ơi lúc đăng hỏi đâu ai ngờ sẽ bị anh năm ba phát hiện vậy đâu. Do bí quá nên tìm đại một cách. Thôi xong rồi. Còn chưa kịp làm gì đã lộ hết rồi.

Cả ngày hôm sau em năm nhất ngồi trong lớp mà tâm hồn đã thơ thẩn tận thư viện. Xé mấy tờ giấy vo viên thảy lên vở rồi lẩm nhẩm chọn đi, không đi, đi, không đi.

Em muốn gặp không? Dĩ nhiên là muốn. Nhưng mà xấu hổ chết mất. Hôm trước không biết mê man kiểu gì lại đi đăng cfs.

Cuối cùng em cũng đi. Anh năm ba đã đích thân lên tiếng mời rồi hông lẽ cho anh leo cây. Như anh từng cho em leo cây vậy đó...

Em hơi buồn lòng nghĩ. Dù sao thì cũng nên tới để lấy lại thẻ sinh viên của mình.

Anh năm ba đúng hẹn 11 giờ đã ngồi chờ sẵn ở khuôn viên sau thư viện. Em năm nhất cảm thán, hôm nay vẫn đẹp trai toả nắng như vậy, lại còn mặt nguyên cây đen, khoác jeans trắng. Anh chăm chú đọc quyển sách "Think like a freak" mà em biết chắc là về kinh tế. Nhìn kĩ liền thấy, chân anh bó bột, bên cạnh còn có cây nạng.

Em năm nhất hết hồn bước nhanh đến hỏi. "Anh ơi chân anh sao vậy?"

Anh năm ba hơi ngây người một chút khi thấy em rồi mới đưa tay chỉnh kính mắt nói. "Anh bị tai nạn phải bó bột nằm nhà gần một tháng."

Vậy ra anh năm ba không phải cố tình cho em leo cây hay quên em mà bị thương hả?

"Thẻ sinh viên của em nè." Anh năm ba lên tiếng.

"Em cảm ơn ạ."

Em năm nhất xoắn xuýt mấy đầu ngón tay lại với nhau rồi không biết nói gì thêm. Hay là mình hỏi tên ảnh đi.

"Anh tên gì ạ?"

"Anh là Bible. Bible Wichapas."

Em năm nhất thở phào. Ít ra cũng biết tên anh rồi. Đành cúi chào một tiếng.

"Anh thích uống gì không? Em sẽ mua nước cho anh nha?"

Em nói xong chuẩn bị co chân mà chạy. Còn đứng đây nữa em độn thổ mất.

"Chờ đã bé ơi. Cfs đó là em viết phải không?"

"Dạ..." em lí nhí đáp.

Người khác còn được trải qua quá trình gần xa với crush, còn em không kịp làm gì đã đứng đây đợi câu trả lời luôn. Em năm nhất hồi hộp giống kiểu chờ kết quả thi qua môn vậy đó.

"Nama chocolate truyền thống cacao siêu mềm dẻo thơm ngon." Anh năm ba cầm hộp chocolate trên tay đưa cho em. (Mà em thì đỏ tới mang tai rồi, không biết úp mặt trốn đi đâu.)

"Anh chỉ định hỏi là... ừm." Anh năm ba đột nhiên ngập ngừng. "Em có hay đến thư viện trường không?"

"Dạ có ạ?"

"Sau này mình hẹn hò nhé?"

"Dạ?!"

Anh năm ba thấy em giật mình thì gãi đầu. "Không phải, ý anh là mình hẹn đọc sách nha. Anh hay đến đây lắm mà đi một mình tự nhiên thấy hơi buồn."

"Dạ... được ạ."

Vậy là từ hôm đó người ta thường thấy một em năm nhất dìu anh năm ba đang bó bột vào thư viện. Anh hay rẽ trái, em hay rẽ phải bây giờ quyết định ngồi ngay giữa.

Em năm nhất nói sau này sẽ tự mở một gallery triển lãm tranh của riêng mình. Anh năm ba nói được, em chỉ cần vẽ thôi. Phần còn lại cứ để anh lo.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store