Longfic Two Parallel Lines Lingorm
Vì độ nổi tiếng của Ling, cô thật sự rất bận rộn. Từ sự kiện, ra mắt phim, lễ trao giải đến tham gia chương trình giải trí. Thật sự không có thời gian để nghỉ ngơi. Có những ngày, Ling chỉ có thể tranh thủ ngủ vài giờ trên xe khi di chuyển giữa các địa điểm công việc. Sự mệt mỏi in hằn lên gương mặt cô, nhưng mỗi khi ánh đèn sân khấu bật lên, nụ cười tỏa sáng của Ling vẫn không bao giờ vắng mặt. Bên ngoài, cô là ngôi sao rực rỡ, nhưng chỉ có những người thân cận mới hiểu được sự cô đơn và áp lực mà Ling đang đối diện.Vì có buổi gặp mặt với đối tác gần với địa điểm tổ chức sự kiện mà Ling tham gia. Orm dừng xe lại bên đường, ánh mắt vô tình chạm vào hình bóng quen thuộc. Từ xa, cô nhìn thấy Ling đang tỏa sáng rực rỡ giữa biển người hâm mộ, đèn flash nhấp nháy không ngừng, tiếng vỗ tay vang dội như sóng tràn. Nếu là trước đây, có lẽ cô chỉ đơn giản nghĩ rằng: "Hào quang của siêu sao, cô ấy và mình không thuộc về cùng một thế giới." Đối với Orm, Ling là một ngôi sao, chói sáng đến mức không thể chạm tới. Nhưng buổi tối định mệnh đó đã thay đổi tất cả. Sau khi nghe Ling trải lòng, bộc bạch những nỗi niềm sau ánh đèn sân khấu, Orm đã nhìn cô bằng một ánh mắt hoàn toàn khác. Cô không còn thấy sự xa cách giữa họ, không còn nhìn Ling như một biểu tượng rực rỡ mà xa vời. Thay vào đó, Orm nhận ra sự cô độc ẩn sâu trong ánh mắt của người phụ nữ ấy. Ling, dù tỏa sáng như một vầng dương, lại nhỏ bé đến kỳ lạ giữa những tiếng reo hò, giữa ánh đèn lấp lánh.Ling đứng đó, lộng lẫy và hoàn hảo, nhưng Orm có thể cảm nhận được một sự trống rỗng. Chính vì ánh sáng quá chói lòa ấy, không ai dám lại gần, không ai dám nhìn thấy con người thật sự bên trong. Và Orm, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt. Cô không muốn chỉ đứng trong bóng tối, nhìn Ling từ xa như một kẻ ngoài cuộc.Trong lòng Orm dâng lên một khát khao không thể kiềm chế. Cô không muốn chỉ là một người lướt qua cuộc đời Ling, không muốn để hào quang của chị ấy cuốn cô vào bóng tối. Orm muốn mình cũng sẽ tỏa sáng, không phải để tranh giành sự chú ý, mà là để soi rọi trái tim cô đơn của Ling, để trở thành người mà Ling có thể dựa vào giữa những áp lực của thế giới đầy hào nhoáng này.———————Một tuần sau, cô nhận được tin nhắn từ chị: "Cuối tuần này em có rảnh không? Chị có một dự án mới muốn chia sẻ với em." Tin nhắn ngắn gọn nhưng chứa đựng nhiều điều không nói. Cô nhìn vào màn hình, ngẫm nghĩ trong chốc lát, rồi gõ câu trả lời: "Cuối tuần em có thể thu xếp. Chúng ta gặp nhau ở đâu?"Lần này, cuộc gặp không diễn ra trong không gian tĩnh lặng của một nhà hàng sang trọng mà tại một studio phim đầy sức sống. Ling đang tham gia một dự án điện ảnh lớn, và hôm nay là ngày quay cảnh cuối cùng — một dấu mốc quan trọng trong sự nghiệp của chị. Ling ngỏ ý mời Orm đến thăm trường quay, như một cách để cô có thể thấy được một phần thế giới của chị. Một thế giới đầy ánh sáng, tiếng vỗ tay và sự náo nhiệt.Khi Orm bước chân vào studio, cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy cô. Không giống với những cuộc họp tại văn phòng nơi cô thường cảm thấy quen thuộc và an toàn, trường quay như một sân khấu sống động, nơi mọi thứ đều bận rộn và đầy sức sống. Mọi người chạy qua chạy lại, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng. Một số đạo diễn cầm kịch bản, trợ lý lăng xăng với những chiếc bộ đàm trên tay, trong khi đó các diễn viên khác đang chuẩn bị trang phục, trang điểm lần cuối trước khi ra set.Orm nhìn thấy các đạo cụ được xếp ngay ngắn, chuẩn bị kỹ càng cho cảnh quay tiếp theo. Từng chi tiết nhỏ đều được kiểm tra tỉ mỉ, như thể mỗi thứ đều mang một phần của câu chuyện. Tiếng cười nói, tiếng trò chuyện vui vẻ vang lên khắp nơi, tạo nên bầu không khí sôi động nhưng cũng không kém phần thân thiện. Trong khoảnh khắc đó, Orm chợt nhận ra rằng đây chính là cuộc sống của Ling, một cuộc sống mà chị đã cống hiến không ngừng nghỉ, hết mình vì nghệ thuật. Đằng sau hào quang của màn ảnh, thế giới của Ling không chỉ là ánh sáng lấp lánh mà còn là sự nỗ lực của cả một tập thể. Orm cảm thấy như đang bước vào một thế giới khác, một thế giới mà chị đang tỏa sáng hết mình, nhưng cũng đầy thử thách và không hề dễ dàng.Chị bước ra giữa sân khấu, như một vì tinh tú tỏa sáng giữa bầu trời đêm, ánh đèn sân khấu soi rọi lên dáng hình mảnh mai và thần thái đầy tự tin của chị. Từng bước đi của chị đều toát lên sự tự chủ, mỗi cử chỉ như hòa quyện với những tia sáng lấp lánh, làm nổi bật khuôn mặt rạng rỡ và đôi mắt sáng ngời đầy kiên định. Orm đứng từ xa, lặng lẽ dõi theo, không rời mắt khỏi chị, cảm nhận rõ rệt sự khác biệt giữa thế giới xa hoa mà Ling đang sống và thế giới yên bình mà cô quen thuộc. Nhưng sâu thẳm trong ánh đèn hào nhoáng ấy, cô thấy được một điều gì đó thật đặc biệt, một điều gì khiến cô chẳng thể nào dứt ra được."Em đến rồi," giọng Ling vang lên dịu dàng, phá tan bầu không khí im lặng khi chị bước về phía cô, nụ cười đầy ấm áp xuất hiện trên gương mặt. "Chị không nghĩ em sẽ thực sự đến."Orm khẽ mỉm cười, ánh mắt chạm vào những cảnh quay diễn ra sôi động xung quanh. "Em nghĩ mình nên đến, để hiểu thêm về công việc của chị."Ling hơi nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực lên vì sự hào hứng. "Vậy em thấy thế nào? Trông có thú vị không?"Orm khẽ gật đầu, đôi mắt đầy tò mò. "Rất khác với những gì em đã tưởng tượng. Nhưng em có thể thấy được đam mê mà chị dành cho công việc này. Nó thật sự mạnh mẽ."Ling cười, một nụ cười không chỉ dành cho Orm mà như lan tỏa khắp không gian. "Đúng vậy, không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng mỗi khi chị bước lên sân khấu, thì tất cả mọi khó khăn đều biến mất. Chỉ còn lại niềm vui, sự tự do và hạnh phúc thuần khiết."Orm đứng lặng một lúc, nhìn vào đôi mắt Ling, cảm nhận sự chân thật trong từng lời nói. "Em hiểu cảm giác đó. Khi em tập trung vào công việc, mọi thứ xung quanh dường như tan biến. Trong đầu em lúc đó chỉ có những con số, chiến lược, và những quyết định mà em cần đưa ra."Ling bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng nhưng mang theo sự thoải mái, như một làn gió mát thổi qua đêm hè. "Có lẽ chúng ta không khác nhau nhiều như chị từng nghĩ."Orm cũng mỉm cười, nhưng không nói gì, ánh mắt của cô lặng lẽ dõi theo từng chuyển động của Ling. Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng sân khấu phản chiếu lên gương mặt dịu dàng của Ling, làm nổi bật từng đường nét mềm mại nhưng đầy sự cuốn hút. Cả hai đứng gần nhau, trong không gian ấy chỉ có sự im lặng và ánh mắt trao nhau đầy cảm xúc.Ling bất ngờ bước lại gần Orm hơn, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại. Chị khẽ đưa tay chạm nhẹ lên vai Orm, như một cử chỉ thân mật nhưng đầy tinh tế. "Chị đã từng nghĩ rằng thế giới của chúng ta quá khác biệt. Nhưng giờ thì... chị không chắc nữa."Orm nhìn thẳng vào đôi mắt của Ling, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay khẽ chạm vào mình. Sự gần gũi này làm cô có chút bất ngờ, nhưng lại khiến trái tim cô đập mạnh hơn. "Có lẽ vì chúng ta... đã hiểu nhau hơn," Orm thì thầm, giọng cô trầm và nhẹ, như sợ làm vỡ mất khoảnh khắc này.Ling cúi đầu nhẹ, nở một nụ cười ấm áp, rồi bất ngờ nghiêng người, áp sát hơn, ánh mắt chị ánh lên sự dịu dàng nhưng cũng đầy sự trêu đùa. "Em nghĩ thế à? Hay em chỉ đang cố gắng lẩn tránh điều gì đó mà cả hai đều biết rõ?"Orm cảm thấy tim mình loạn nhịp trước ánh mắt thách thức nhưng đầy quyến rũ của Ling. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng không thể phủ nhận sự rối bời đang cuộn trào trong lòng. "Chị đang nói gì vậy?"Ling không trả lời ngay, chỉ khẽ cười, rồi buông nhẹ tay khỏi vai Orm, nhưng ánh mắt của chị vẫn không rời khỏi cô. "Chị chỉ nghĩ rằng... có những thứ không thể che giấu mãi mãi. Và có lẽ, chúng ta cũng không nên cố làm điều đó."Khoảnh khắc ấy, ánh đèn sân khấu mờ dần, chỉ còn lại hai người họ, đứng gần nhau trong một không gian đầy cảm xúc và sự im lặng tràn ngập những điều chưa được nói ra. Không khí xung quanh dường như ngưng lại, và tiếng ồn ào của buổi quay phim đã phai nhạt, chỉ còn lại tiếng tim đập trong lồng ngực họ.Cả hai đứng lặng lẽ, ánh mắt hướng về cảnh quay đang diễn ra, nhưng tâm trí lại đắm chìm trong những suy nghĩ riêng. Ling không nói gì thêm, nhưng có điều gì đó trong không khí giữa họ đã thay đổi. Một sự gần gũi lạ lùng bắt đầu hình thành, mặc dù họ đến từ hai thế giới khác biệt. Orm cảm nhận được hơi ấm từ người chị bên cạnh, như thể một sợi dây vô hình đã kéo họ lại gần nhau hơn.Cuối cùng, Ling quay sang cô, đôi mắt lấp lánh sự hào hứng, như những ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm. "Em có muốn thử không?""Thử gì cơ?" Cô ngạc nhiên hỏi, không khỏi tự hỏi liệu chị có đang nói về việc thử trong mối quan hệ giữa hai người hay không."Đóng phim! Chị nghĩ em sẽ rất hợp vai." Ling cười, nhưng ánh mắt chị không hề giấu đi sự chân thành và nhiệt huyết. Có một cái gì đó trong nụ cười ấy khiến Orm cảm thấy ấm lòng.Cô bật cười, lắc đầu, như thể muốn xua đi suy nghĩ lạ lẫm ấy. "Em không nghĩ mình có khả năng đó.""Đừng vội từ chối! Ai cũng có một khía cạnh khác mà họ chưa khám phá ra. Biết đâu em sẽ thích nó!" Chị nói, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng trong đó là sự động viên chân thành.Orm do dự, nhìn vào đôi mắt sáng rực của Ling. Cảm giác hồi hộp và phấn khích dâng lên trong lòng cô. Có lẽ, thử một điều gì đó mới mẻ sẽ không phải là điều tệ hại. Thế giới của chị, dù khác biệt, lại mang đến một sự thu hút mà cô không thể phủ nhận. Nó như một vườn hoa rực rỡ mà cô chưa bao giờ dám bước vào."Được rồi," cô nói, nụ cười nở trên môi, ánh mắt đầy quyết tâm. "Em sẽ thử."Ling cười lớn, như thể điều này là một thành công bất ngờ. "Chị biết em sẽ đồng ý mà! Chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ, một cảnh quay đơn giản thôi." Chị kéo tay Orm, dẫn cô về phía đoàn làm phim, lòng đầy háo hức. "Em chỉ cần tự nhiên thôi. Để chị chỉ cho em cách diễn." Giọng nói của Ling tràn đầy sự lôi cuốn, như thể chị đang mở ra một cánh cửa dẫn cô vào một thế giới mới.Orm cảm nhận được sự hồi hộp lẫn phấn khích trong lòng, như thể bước vào một hành trình mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới. Một bước nhảy vào thế giới mà Ling thuộc về, nơi ánh sáng, tiếng cười và những câu chuyện chờ đợi cô khám phá.Cô theo chị đến vị trí quay, cảm nhận sự hồi hộp dâng trào trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô bước vào một thế giới hoàn toàn mới, nơi không có những con số và kế hoạch, mà chỉ có cảm xúc và sự sáng tạo. Chị đứng cạnh cô, nhẹ nhàng hướng dẫn cô từng bước, từ cách di chuyển, cách nhìn vào máy quay, cho đến cách diễn tả cảm xúc qua từng ánh mắt."Chỉ cần thả lỏng và để cảm xúc dẫn dắt," chị nói, giọng trầm ấm đầy khích lệ. "Orm sẽ làm tốt thôi."Cảnh quay mà cô được tham gia cùng chị là một cảnh đơn giản, nhưng đối với cô, nó là một trải nghiệm đầy thách thức và mới lạ. Đó là cảnh hai nhân vật chính trong bộ phim gặp nhau lần đầu tiên sau nhiều năm xa cách. Nhân vật mà cô đảm nhận là một doanh nhân thành đạt, giống như chính cô ngoài đời, còn chị vào vai một nghệ sĩ đã trải qua nhiều thăng trầm, mang trong mình những vết thương từ quá khứ.Không gian trường quay được bố trí thành một quán cà phê nhỏ, với ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu qua các cửa kính, tạo ra một khung cảnh ấm áp và thân mật. Đoàn làm phim đã chuẩn bị sẵn mọi thứ: từ cách bài trí đến cách ánh sáng chiếu lên từng chi tiết nhỏ. Cô ngồi tại một chiếc bàn gỗ, trước mặt là một tách cà phê nóng, cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian.Chị bước vào, trông thật khác biệt so với hình ảnh thường ngày. Chị vào vai một người phụ nữ mệt mỏi, với đôi mắt u buồn và bộ trang phục đơn giản, khác xa với những bộ cánh xa hoa mà chị thường mặc trên thảm đỏ. Bước chân của chị nhẹ nhàng nhưng lại mang đến một cảm giác nặng nề, như thể chị đang mang trên vai gánh nặng của nhiều năm tháng đau khổ.Cảnh quay bắt đầu với một khoảng lặng đầy ý nghĩa. Cả hai nhân vật ngồi đối diện nhau, nhưng không ai nói lời nào. Cô cảm nhận được áp lực của máy quay đang hướng về phía mình, cùng với ánh nhìn chăm chú của các thành viên trong đoàn làm phim. Bản thân cô cũng lo lắng, chưa quen với việc diễn xuất trước đám đông. Tuy nhiên, ánh mắt của chị – dịu dàng và đầy thấu hiểu – giúp cô dần thả lỏng.Lời thoại đầu tiên vang lên từ chị, giọng nói trầm ấm nhưng mang nặng sự buồn bã: "Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau?"Cô nhìn chị, cố gắng cảm nhận cảm xúc của nhân vật. "Có lẽ đã quá lâu," cô trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng giọng cô có phần run rẩy, như thể trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực.Chị không ngắt lời, đôi mắt chị dõi theo cô, khích lệ cô tiếp tục. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng hòa mình vào nhân vật mà cô đang đảm nhận. Trong giây phút ấy, cô không còn là một nữ doanh nhân thành đạt với cuộc sống bận rộn nữa. Cô trở thành người phụ nữ đã đánh mất điều quý giá nhất trong đời mình và giờ đây đang phải đối diện với nỗi đau đó."Tôi từng nghĩ rằng mình có thể quên đi tất cả," cô nói, cảm giác như những lời này không chỉ dành cho nhân vật mà còn cho chính bản thân cô. "Nhưng dường như có những thứ mà chúng ta không bao giờ có thể bỏ lại phía sau."Chị khẽ gật đầu, ánh mắt chị ánh lên sự thấu hiểu sâu sắc. "Có lẽ chúng ta không cần phải quên," chị nói, giọng nói nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua. "Chúng ta chỉ cần học cách sống chung với nó."Không khí trong trường quay bỗng trở nên lắng đọng. Cô cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, như thể những lời thoại không chỉ đơn thuần là diễn xuất mà còn là những cảm xúc thực sự đang tuôn trào. Cô nhìn vào đôi mắt của chị, cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ, một sự giao thoa của những tâm hồn dường như đã gặp gỡ từ rất lâu.Cảnh quay kết thúc trong sự im lặng của mọi người xung quanh, không có tiếng hô "cắt" ngay lập tức, bởi ai cũng đang chìm đắm trong khoảnh khắc cảm xúc chân thật mà hai người vừa mang lại. Khi đạo diễn cuối cùng cũng ra hiệu kết thúc, mọi người bắt đầu vỗ tay, một tiếng vỗ tay nhẹ nhàng nhưng đầy ngưỡng mộ.Cô thở phào, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực để cảm nhận nhịp đập của trái tim mình. Chị quay sang cô, nụ cười dịu dàng nhưng đầy tự hào: "Chị đã nói là Orm sẽ làm được mà."Cô không trả lời, chỉ mỉm cười. Nhưng trong lòng cô, có điều gì đó đã thay đổi. Cô không còn cảm thấy lo sợ trước ánh đèn sân khấu nữa. Trong khoảnh khắc ấy, cô đã chạm vào một phần của thế giới mà chị sống – thế giới của cảm xúc, của những tràng pháo tay, và của sự kết nối chân thật giữa những con người.Ra khỏi trường quay, ánh nắng chiều dần buông xuống, nhẹ nhàng rọi lên khuôn mặt hai người. Chị bước đi bên cạnh cô, không cần nói thêm gì nữa. Họ đã hiểu nhau theo cách mà không cần đến lời nói. Và dù hai thế giới của họ vẫn còn khác biệt, nhưng lần đầu tiên, cô cảm thấy mình đã tìm thấy một điểm giao thoa, nơi mà những đường thẳng song song tưởng chừng không bao giờ gặp nhau lại có thể chạm đến.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store