Longfic Trans Traffic Thinking Chap 1 Taeny Pg 13
Author: peppermintmuffinTranslator:meOriginal link: Traffic ThinkingRating:PG-13Couples:TaeNyPermission:Xin chào! Đây là nỗ lục đầu tiên của mình khi viết một fanfic *___*Nguồn cảm hứng đến từ một trận ách tắc giao thông nặng nề vào chiều nay.Đây là sự giải thích về những điều diễn ra bên trong đầu Fany khi cô ấy rất hiếm có những khoảng trống.Mình không biết liệu nó sẽ có phần tiếp hay không.Mình nghĩ là nó phụ thuộc vào ý kiến phản hồi của mọi người.Hi vọng mọi người thích! Những comment sẽ thú vị hơn!^^Chữ xanh là phần note của au nha mọi người.Mình thật sự thích cách viết mang đậm suy nghĩ và tâm trạng này của au.Đây là một câu chuyện rất thật và sâu sắc.Do đó nó sẽ không thể bằng bản gốc được,mình sẽ cố dịch nó thật tốt.Lần đầu post fic ở đây nên có gì nhẹ tay với mình.Giờ thì enjoy!! ^_^ Reduced: 93% of original size [ 550 x 713 ] - Click to view full imagecr:syo I.Tiffany“Shoot.” Tiffany lẩm bẩm.Tiết trời thật dễ chịu khi những chiếc lá cuối cùng của mùa thu rơi xuống mặt đường.Tiffany ra khỏi tòa nhà tiến về phía bãi đậu xe,cẩn thận bước đi.Tiếng lá kêu lạo xạo mỗi khi bước đi ngân nhẹ vào tai cô.Trời lạnh và ẩm ướt sau khi mưa một lần nữa vào hôm nay.Thời tiết thất thường khiến cho cô trở nên nôn nóng và tệ nữa là những cảm xúc của cô giờ đây.Cô kéo chiếc áo len màu đen sát lại gần cơ thể hơn.Trên bầu trời,đường chân trời thoai thoải và quang tạnh với những vệt mờ nhạt mang màu tím và đỏ.Đã gần 6 giờ tối rồi.“Điều gì làm anh ấy lâu như vậy cơ chứ?” Tiffany tự nói với chính mình.Thiếu kiên nhẫn,cô móc điện thoại ra và bắt đầu bấm.“Anh đang ở đâu vậy?” cô vội vàng nhắn nó và gởi cho Manager oppa.Cơn đói và sự kiệt sức đang biểu tình cô sau một ngày dài làm việc tại đài truyền hình.Tiffany ghét những lịch làm việc một mình và một lý do hợp lý hơn,cô chỉ đơn giản không muốn trải qua ngày hôm nay một mình.Sáng nay khi thức dậy,việc bị nhận chìm vào cái cảm giác nặng nề quen thuộc bắt đầu gặm nhắm trong cô lần nữa.Taeyeon đã đi được gần 2 tuần nay.Cô ấy vội vã về nhà vào một buổi chiều,mà không báo trước,để thăm bố cô bị ốm.Một tờ ghi chú nhỏ dán trên tủ lạnh được Sunny phát hiện vào sáng hôm sau.Taeyeon viết rằng cô có chuyện cần giải quyết và sẽ trở lại ngay khi có thể.Không có thời gian để cô nói lời tạm biệt với Tiffany cũng như các thành viên còn lại.Cảm thấy khó chịu vì thiếu một lời tạm biệt thích đáng,Tiffany kiên quyết kìm nén bản thân mình lại trong suốt sự vắng mặt của Taeyeon.Điều đó không phải là bởi vì cô cố nắm giữ hay níu kéo mà là Tiffany chỉ không quen với việc không có Taeyeon bên cạnh.Thậm chí các thành viên khác luôn xung quanh bầu bạn với cô,chỉ là nó không giống nhau,giống như bị mất thứ gì đó.Tiffany tiếp tục bước vài bước xa hơn,tìm kiếm trên đường đi,hi vọng nhìn thấy bãi đậu xe và Manager oppa đang đứng chờ cô.Nhìn trái phải,cô tự lẩm bẩm để lấn át những suy nghĩ.“Mình tự hỏi là bây giờ cậu ấy đang làm gì.” Cô nghĩ.Không gặp may mắn và cũng chẳng thấy xe đâu cả.Tiffany dậm mạnh chân phải như một đứa trẻ và nhìn thẳng sang bên kia.Với một gương mặt thất vọng,cô cố gắng giữ bản thân mình bận rộn trong khi chờ đợi.Cô bắt đầu cảm thấy hơi lạnh và cô đơn.Nó vẫn chưa phải quá lâu mãi đến khi Manager oppa đến đón vài phút sau đó,và chẳng mấy chốc họ lái ra đường cao tốc.“Manager oppa,anh làm ơn có thể mở radio được không?” Tiffany hỏi từ ghế sau.Âm nhạc luôn làm Tiffany dễ chịu ngay lập tức.Có lần khi cô vô thức bật to volume lên đến mức làm tổn thương màng nhĩ của mình,chỉ như thế mới có thể cảm nhận được trái tim mình tưởng như vỡ ra trong những âm điệu với chuỗi giai điệu của bài hát.Thay vì giữ những cảm xúc của mình vào trong,Tiffany phần nào giải phóng chúng ra ngoài thông qua âm nhạc,và thói quen này luôn phản ánh tâm trạng cô thay đổi như thế nào qua những bài hát mà cô nghe.Tiffany dán mắt vào cửa sổ.Những vệt mưa nhỏ của buổi chiều tối chầm chậm chảy nhỏ giọt xuống mặt cửa kiếng.Đôi mắt cô theo sau mỗi giọt chuyển động khi nó rơi xuống,tạo thành vũng nước nhỏ.Cảnh vật bên ngoài cửa sổ di chuyển quá nhanh để cô có thể nhận thấy được những gì đang diễn ra trên đường phố.Tiffany nhắm mắt lại và để tâm trí mình tự do đi lan man.Cái radio đang phát một bản ballad chậm và đều đều.“Phải chi có cậu ở đây với mình lúc này Tae,thì mình không ước ngày hôm nay mau kết thúc.Bàn tay và chân mình lúc này đang lạnh,nhưng cậu luôn biết điều đó.Cậu sẽ mỉm cười và cầm cả hai tay chúng ta cho vào trong áo khoác của mình.Làm thế nào mà cậu biết điều đó? Làm thế nào mà cậu luôn biết những gì mà mình cảm thấy?Cậu sẽ xoa xoa các đốt ngón tay của mình và cuộn tròn nó lại,chầm chậm mò những ngón tay của mình đến gần hơn.Cậu sẽ xòe chúng ra và đan chặt những ngón tay ấy lại.Im lặng,chỉ giữ im lặng,nhưng cậu sẽ mỉm cười toe toét như một đứa trẻ trong bóng tối bên cạnh mình,nhưng có thể nói thậm chí với một chút ánh sáng,đôi mắt của cậu cũng sáng lấp lánh hơn hẳn.Tại sao cậu lại làm những điều này với mình Tae? Làm thế nào mà cậu làm vậy?Cậu giật mạnh và kéo dọc theo những xâu chuỗi của mình quá rõ ràng và dễ dàng.Mình chết đi và sống lại mỗi khi cậu hôn lên trán,nhưng cả hai chúng ta đều biết trò này của cậu quá rành.Đôi môi của cậu sẽ nhẹ nhàng áp vào làn da mình,và nó sẽ gởi những cơn rùng mình xuống cột sống mình.Không bao giờ vội vàng,sau đó cậu sẽ nhìn sâu vào mắt mình.Đôi khi nó quá mãnh liệt nên mình chỉ cần cắt ngang nó và nhìn ra chỗ khác.Mình không thể thở.Mình cảm nhận được sự dịu dàng mỗi khi cậu kéo mình lại gần cậu.Sau đó cậu sẽ hôn lên mắt và mũi mình,mình cảm thấy muốn nổ tung nhưng mình chỉ dằn nó lại.Khi cậu vừa đặt đôi môi chạm vào môi mình,làm thế nào mà cậu có thể đứng đó chờ và giữ nó như thế một lúc được? Làm thế nào mà cậu có thể tự kiểm soát trong khi mình lại sẵn sàng hé mở đón nhận nó?Chỉ khi mình không thể chịu đựng được lâu hơn,cậu lại đến gần và kết thúc khoảng cách nhỏ giữa chúng.Đôi môi của cậu sẽ nhẹ nhàng tách chúng ra,và bàn tay của cậu chầm chậm dò dẫm xuống thắt lưng mình.Cậu giữ lấy đầu mình trong khi mình biết cậu đang khao khát,và mình sẽ nhượng bộ chúng.Mình luôn là người vào sâu hơn.Mình cho phép cậu có mình mà không phải lo lắng là những gì mình muốn từ cậu.Cậu muốn nó thế nào Tae? Mình không thể bắt kịp những suy nghĩ của cậu.Cậu luôn đi trước mình một bước.”Tiffany nhanh chóng mở mắt ra.Cô cảm thấy lóe sáng trong đầu những suy nghĩ của mình.Cô nhớ Taeyeon rất nhiều và muốn gởi tin nhắn đến cậu ấy,chỉ là để cô cảm thấy tốt hơn.Taeyeon sẽ về nhà ngay thôi.Đây là thời gian dành cho gia đình Taeyeon,và Tiffany không muốn làm thế.Tiffany về đến nhà thì đã qua giờ ăn tối một lúc.Cô cảm thấy cơn thèm ăn của mình đã biến mất khi nhấn chuông cửa với một cảm giác trống rỗng đè chặt trên lồng ngực.Cô lê cả cơ thể mình lên cầu thang,cởi quần áo và rút vào trong chăn của Taeyeon.Cô hít lấy cái mùi hương quen thuộc và hơi ấm trong nó.Cơn buồn ngủ gõ cửa cô và chỉ cần thế,cô ngủ thiếp đi.Tâm trí của cô đã thoát ra khỏi sự tỉnh táo,nhưng Taeyeon vẫn còn kéo dài trong những suy nghĩ cuối cùng ấy.Về nhà đi,Tae.Mình nhớ cậu.P/s:Chắc hẳn mọi người cũng xem permission rồi đúng không,vì tránh trans cùng fic mình có pm lại hỏi thì au nói là khoảng một thời gian trước rồi nhưng lúc nào thì ko rõ.Mà fic này bắt đầu từ 2010,end fic cũng khoảng một năm rồi.(thời gian khá lâu rồi nên mình chỉ hờ trước,không biết đã có post ở ssvn mà drop chưa).Nếu có trans trùng thì vui lòng pm mình.^_^
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store