ZingTruyen.Store

Longfic My Ego Your Ego L Yulsic Full

Dạo này thời tiết rất thất thường. Nóng, lạnh bất ngờ làm người ta hay bị bệnh.
Tâm trạng cũng lên xuống như tàu lượn.
Chap này không dài. Nhưng rất mất chất xám. Nên bây giờ mình đang rất buồn ngủ.

Nói lòng vòng một hồi cuối cùng là muốn các bạn để lại com dùm mình đó. Đừng cảm ơn suông thôi.

Nếu không được 50 cm thì... hậu quả tự gánh lấy  mấy bạn ko nghĩ sai đâu, đây là đe dọa đòi com fic đó. Enjoy new chap  





Chap 27





Cuộc sống vốn dĩ chính là một trò đùa của số phận. 

Khi ta hạnh phúc nghĩ rằng phía trước mặt sẽ là một con đường bằng phẳng thì nó lại đem một bức tưởng chắn ngang, rẽ ta vào một con đường khác không thấy được chân trời.

Không thể đứng yên, cũng chẳng thể nào quay lại. 

Nếu ta bước tiếp thì có thể sẽ nhìn thấy được mặt trời chăng ?



-------------------------------------

Theo như kế hoạch ban đầu đã định trừ trước, cả Kwon Yuri và Jessica đều cố gắng sắp xếp công việc của mình thật tốt để cùng nhau trở về Mỹ. Hai người họ đã đặt mua vé máy bay ngay hôm đó, cũng đã thông báo trước với người lớn bên kia một tiếng, nên càng gần đến ngày hẹn thì không khí lại càng có điểm khẩn trương và gấp gáp hơn. Đối với Jessica thì đây là lần đầu tiên cô gặp mặt gia đình của Yuri, nếu nói rằng không lo lắng thì đó sẽ là nói dối. Bởi vì Jessica sợ rằng mình sẽ không có biểu hiện tốt và không gây được thiện cảm với mọi người, cảm giác lo lắng đó còn hơn cả lần đầu tiên cô thượng tòa để bào chữa nữa. 

-Em làm như gia đình của tôi là bồi thẩm đoàn không bằng. - Kwon Yuri cười trêu chọc Jessica vào một buổi tối vài ngày trước ngày bay của họ.

-Kwon Yuri, im ngay.

-Em đang sợ bị kết tội gì hả, cô Jung ?

-Nói nữa thì ra ngoài phòng khách mà ngủ đi - Jessica như bình thường gắt lên và rồi cuộc đối thoại của họ lại kết thúc như bao lần khác.

Rất may là bà Kwon qua lời kể của Kwon Yuri chính là một người phụ nữ dịu dàng và rất tâm lý nên Jessica cũng vơi đi được những phiền não vụn vặt của mình. Nhưng dạo gần đây cô lại có cảm giác chính Kwon Yuri mới là người có tâm trạng không yên. Yuri bỗng nhiên trở nên hay trầm mặc, nghĩ ngợi trong khoảng không mơ hồ nào đó mà cô không thể chạm tới được, cô ấy cũng hay chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết yêu thương nhưng cũng có đôi khi lại rất âm trầm xa lạ. Một Kwon Yuri như vậy là lần đầu tiên Jessica nhìn thấy được, nó khiến cô mang một cảm giác xa xôi khó nắm bắt như thể có một khoảng cách vô hình nào đó đang dần tồn tại giữa hai người.

Jessica nhớ lại cách đây vài ngày khi cô trở về nhà và thấy Yuri đang ngồi trong phòng khách thì cô mới lên tiếng hỏi: “Yuri đang nói chuyện với umma hả ? “

-Không có. Em mới về thì mau thay quần áo đi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn.”

Nhưng lúc đó ánh mắt của Yuri lại không nhìn thẳng về phía cô, chỉ rất nhanh tạo ra một nụ cười vui vẻ ngượng ngạo trong khi bàn tay dù đã cố ý buông lỏng 
nhưng vẫn không giấu được cái nắm tay chặt chẽ đang che lấy ống nghe như sợ bất kì âm thanh nào có thể lọt ra ngoài vậy.

Và rồi vào một buổi tối hai ngày trước ngày bay của họ, Jessica đã đem Kwon Yuri từ trạng thái thất thần trở về bên cạnh mình, bên trong vòng tay của cô và trên chiếc giường của họ.

-Yuri mấy ngày nay có chuyện gì sao, vì sao lại cứ hay lơ đãng như vậy ? – Jessica vuốt nhẹ mái tóc đen dài của Kwon Yuri và dịu dàng hỏi.

-Làm gì có chuyện gì xảy ra, là em suy nghĩ lung tung mà thôi.

-Không phải là đang có chuyện giấu em đó chứ ?

Kwon Yuri vẫn im lặng ôm lấy Jessica và tận hưởng mùi hương từ sữa tắm mà mình ưa thích trên da thịt cô ấy một cách vô cùng thỏa mãn. Rồi cứ liên tục di nhẹ sóng mũi của mình dọc theo cổ và xương quai xanh của Jessica, Kwon Yuri như thể muốn khảm sâu mùi vị của cô ấy vào trong tâm trí để nó không bao giờ có thể tách rời ra được.

-Kwon Yuri, nói ra mau. Là có chuyện đúng không ? – Jessica bị người kia cọ cọ không ngừng liền không đủ kiên nhẫn muốn đẩy người đó ra.

-Jessica, thơm quá. Vì sao sữa tắm trên người của em thì lại thơm như vậy ?

-Yah, Kwon Yuri…buông…buông…ra mau…

-Jessica à, tối rồi chúng ta mau đi ngủ thôi…

-Trả lời em…trước đã….Kwon…ưmm…- Jessica cố gắng chống cự giữa những nụ hôn của người phía trên nhưng có vẻ lại không thành công.

Kwon Yuri vẫn không chịu ngừng động tác của mình lại, đôi tay lúc này cũng đã bắt đầu chạy loạn xạ trên cơ thể của Jessica. Bởi vì hai người họ đều biết quá rõ những điểm nhạy cảm của nhau nên chẳng mấy chốc Kwon Yuri đã có thể hô biến một Jessica Jung bình tĩnh đang chất vấn mình thành một Jessica Jung ánh mắt mơ màng cùng hơi thở rối loạn. Bất quá Jessica lúc này cũng bị mê hoặc và bắt đầu đáp trả lại Kwon Yuri. Trong phút chốc, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập tiếng ngâm nga của nóng bỏng và yêu thương. 


Rốt cuộc trong đêm hôm ấy, câu trả lời mà Jessica muốn biết vẫn còn lưu lại ở một nơi nào đó bên dưới những nụ hôn vội vàng và bị nhấn chìm trong dục vọng của cả hai. Để rồi những gì cuối cùng lưu lại trong trí nhớ của Jessica đó chính là gương mặt đỏ hồng của Kwon Yuri và một nụ cười mang chút gì đó ưu phiền, mệt mỏi. Jessica hoàn toàn có thể cảm nhận được nhưng cô lại không thể chạm vào nỗi lòng của Kwon Yuri. Cái cảm giác người quan trọng nhất trong trái tim mình bỗng nhiên hành động khác lạ như thể muốn che giấu một điều gì đó trong lòng khiến cô trở nên vô cùng khó chịu. Và rồi cái cảm giác ấy bị đè nén trong Jessica cứ ngày một lớn dần, lớn dần lên, đến mức đôi khi cô muốn lẩn tránh ánh nhìn của Yuri vì sợ rằng nó chỉ đặt thêm vào lòng cô những tảng đá nghi vấn nặng nề mà thôi. 





Để rồi như ngòi nổ thổi bùng lên đám cháy, rốt cuộc thì hai người đã không thể cùng nhau bay đến Mỹ. Bởi vì đêm trước ngày bay của họ, Jessica đã nhận được một cú điện thoại từ bệnh viện gọi đến. Họ nói rằng Lee Sang sau một cơn đôt quỵ bất ngờ đã vô cùng suy yếu và ông ta hiện giờ rất muốn gặp mặt cô một lần cuối cùng. Khi cuộc điện thoại ấy kết thúc, Jessica không đau lòng cũng không cảm thấy sốt sắng. Cô bình thản gác máy rồi bước ra ngoài ban công, chỉ lặng yên nhìn sâu tận lên bầu trời với vài ngôi sao lấp lánh trên cao và cũng chỉ lặng yên tự hỏi rốt cuộc cảm giác của cô lúc này thì như thế nào mới đúng, bởi vì cô thật sự không cảm thấy gì cả.

Người đàn ông đó, trong người cô chảy một nửa dòng máu của ông ta nhưng cô chưa bao giờ thật sự là con gái ông ta cả. Vậy mà đột nhiên người ta nói với cô rằng ông ta sắp chết và rất muốn gặp cô. Jessica không biết khi gặp rồi thì họ phải nói những gì đây ? Từng ấy thời gian ngắn ngủi còn lại đó có đủ để nói hết chuyện của 20 mấy năm trời hay không ? Nếu đã không, thế thì gặp để làm gì ? 

“Appa”, theo trí nhớ của cô đã mãi mãi dừng lại ở cái đêm mưa năm nào rồi. Từ lúc ấy về sau trong tâm trí Jessica, ông ta chỉ là Lee Sang chủ tịch Ngân Hàng JS mà thôi. Vậy bây giờ, ông ta lấy tư cách gì để tìm gặp cô ?

Người ta nói rằng tha thứ chính là thanh thản. Nhưng chẳng phải trước tha thứ chính là nỗi đau hay sao ?

Là chúng ta đau. Có chắc rằng họ cũng đau đến nỗi cần đến sự tha thứ. 

Nhưng nếu nỗi đau là quá lớn và một ngày bất ngờ nào đó chúng ta được nói rằng nên tha thứ cho họ. Vậy bao nhiêu năm chúng ta đã đau là vì cái gì ? Vì sự thanh thản sao ? 

Hay bởi vì khi tha thứ rồi thì chúng ta không còn được phép oán hận họ nữa. Và như thế, chúng ta được thanh thản.





-Nếu tha thứ cho ông ta, thì có phải em đã phản bội lại nỗi đau đã từng ấy năm bên cạnh mình hay không ? – Jessica cười buồn hỏi Kwon Yuri, cô rất muốn chui sâu vào lòng cô ấy để lúc này không còn thấy lạnh nữa. 

-Nỗi đau không phải là một người bạn tốt của em, Jessica à. Tha thứ, em không cần nói ra thành lời, cũng không cần hành động, chỉ cần em không ôm lấy nỗi đau ấy vào người là được rồi.

-Có thể sao ?

-Đương nhiên là có thể - Yuri đặt môi mình lên tóc Jessica rồi thì thầm – Chúng ta ở cùng nhau thì tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa. Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi gặp Chủ tịch Lee, có được không ?

-Không cần, ngày mai Yuri cứ về Mỹ đi. Em một mình đi là được rồi.

-Tôi muốn đi cùng em, chuyện về Mỹ thì để sau cũng được.

Jessica lắc đầu đáp: “Ngày mai Yuri cứ bay về Mỹ thăm gia đình của mình đi. Em tự mình lo được” – bời vì cô có thể lờ mờ đoán ra được rằng nút thắt trong lòng Kwon Yuri dường như có liên quan tới chuyến đi này và cô không mong muốn nhìn thấy người mình yêu thương luôn không yên lòng khi ở bên cạnh mình. Vì thế cho dù không muốn cô vẫn phải để cho Yuri tự đi tìm lời giải đáp cho những băn khoăn trong lòng.

Kwon Yuri không nói gì, cũng không phản đối lại, cô chỉ đơn giản ôm thật chặt Jessica. Để bình ổn tâm hồn của cô ấy, bình ổn lại trái tim của cô và rồi có chút ngây ngô mong muốn hai người họ sẽ mãi mãi luôn như vậy. Hơi ấm hòa vào làm một, thân thể áp sát vào nhau, nhịp đập của hai trái tim gần kề cũng nghe được rất rõ ràng.




--------------------------------------------

Ngày hôm sau là một ngày thời tiết mang chút gì đó nhuộm buồn, bầu trời trên cao bỗng nhiên hóa thành một mảng xám nhàn nhạt, cùng với những ngọn gió lành lạnh quanh quẩn trong không gian để rồi vô tình len lỏi vào giữa những hơi ấm.

Trước cổng bệnh viện, Kwon Yuri nắm thật chặt bàn tay Jessica và lưu vào thật sâu trong tâm trí cô ánh mắt trong veo mà cô yêu thích trước khi hai người họ tạm xa nhau. Tối hôm qua Jessica đã nói với cô rằng, cho dù có là nỗi đau thì cũng là một phần kí ức của cô ấy. Nếu muốn buông xuống thì cũng muốn chỉ chính mình một mình đối diện với nó mà thôi và tập làm quen như một đứa trẻ khao khát lần đầu tiên được mạnh mẽ như thế nào.

-Gọi cho tôi nếu như có chuyện gì xảy ra nhé ? – Yuri dặn dò Jessica lần cuối.

-Yuri cũng vậy, gửi lời hỏi thăm của em tới mọi người luôn.

Kwon Yuri mỉm cười gật đầu rồi hôn nhẹ lên má Jessica tạm biệt. Cô nhìn theo bóng dáng cô ấy khi đã dần hòa lẫn vào những gam màu xanh trắng bên trong thì lúc này mới có thể lẳng lặng trút ra một tiếng thở dài. Yuri cũng không còn cất giấu tia nhìn mệt mỏi của mình nữa, cô quay người bước vào xe và chạy thẳng đến sân bay, nhưng không phải để bay về Mỹ mà là để đón một người vừa từ Mỹ trở về.




Jessica đứng trước cửa phòng bệnh và khép hờ đôi mắt mình lại cho những hình ảnh về một gia đình ba người đã từng hạnh phúc bên nhau lần lượt trở về trong tâm trí cô. Jessica không biết cảm giác lúc này trong lòng cô là nên diễn tả thế nào đây, là đau buồn, oán giận, tiếc nuối hay vẫn là chua xót. Đến cuối cùng thì hãy để cho lần gặp gỡ này quyết định vậy. Jessica đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào trong. Người đàn ông đang nằm bất động trên giường kia vừa nhìn thấy cô thì ánh mắt liền tỏa ra chút ý cười, cũng có cả nước mắt nữa. Jessica thầm nghĩ ông ta so với lần trước họ gặp nhau còn muốn tệ hơn rất nhiều. 

-Cô tới đây để làm gì hả ? – Park Eun Mi cho dù thần sắc có trở nên tiều tụy cũng không quên tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy Jessica. Bên cạnh bà ta, Lee Ji Eun cũng chằm chằm nhìn Jessica như thể muốn xông vào cấu xé cô ấy cho hả giận vậy.

-Ông có chuyện tìm tôi ? – Jessica chỉ hướng tới một mình Lee Sang mở lời.

-Jessica…ta biết con…thế nào cũng sẽ đến thôi… – Lee Sang yếu ớt cười nói.

-Là ông gọi nó đến đây hả, đến để làm gì ? Nó có bao giờ xem ông là appa của nó đâu cơ chứ.

-Appa, cô ta còn không phải ham mê gia tài của nhà chúng ta hay sao, appa còn tìm cô ta đến để chọc tức mình thêm bệnh à ?

Jessica trong lòng nhạo báng đến tận cùng hai mẹ con của Lee Ji Eun, rốt cuộc thì họ đang lo cho sức khỏe của Lee Sang bị cô làm hại hay là lo cho cái gia tài của ông ta bị cô hại đây. 

-Ra ngoài…hai người ra ngoài cho tôi…- Lee Sang thều thào ra lệnh.

-Không, con không ra – Lee Ji Eun kiên quyết lớn tiếng nói, ánh mắt cũng dữ tợn nhìn về phía Jessica.

-Mày…không ra ngoài…thì một xu trong JS…tao cũng sẽ không cho….

Vừa nghe Lee Sang dứt lời thì cả hai mẹ con Lee Ji Eun đều biến sắc, họ chỉ mất vài giây để suy nghĩ cùng vứt đi cái khí thế hung hăng của mình lúc nãy mà nhanh chóng đứng lên bước ra ngoài, rốt cuộc thì cho đến cuối cùng Lee Sang vẫn giữ được cho mình chút uy quyền nhưng vẫn thật nhạo báng vô cùng.

-Nếu ông làm như vậy thật thì họ sẽ càng căm thù tôi hơn nữa mà thôi – Jessica nhàn nhạt nói rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh.

-Con đừng lo…hai người họ cả đời không biết làm gì để sống…nếu ta không để lại tiền cho họ thì…thì họ sống bằng cách nào.

Jessica chỉ khẽ động khóe môi lên cười đáp lại, đó là nụ cười của sự thương cảm mỉa mai dành cho hai người ở bên ngoài. Rồi cô lại im lặng nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, bệnh tật và tuổi già đã khiến ông ta đã không còn hình ảnh phong độ cùng quyền uy của những năm nào nữa rồi. Hiện giờ chỉ còn lại một đôi mắt bỗng chốc đã hóa già nua và hơi thở yếu ớt đầy mệt mỏi. 

Thời gian đúng là thứ có thể mài mòn đi tất cả. Bỗng chốc nhìn lại mọi việc đã không còn như xưa nữa rồi.

Một lúc sau, Lee Sang cũng ngập ngừng lên tiếng: “Ta…ta…cũng để lại một phần cho con nữa…”

-Ông không cần làm như vậy. Hãy để lại toàn bộ cho gia đình của ông đi.

-Con…con…cũng là con của ta…

-Tôi đúng là con của ông, nhưng gia đình ông là hai người bên ngoài kia mới đúng.

Lời nói của Jessica tuy chỉ vô tình nói ra vì cô muốn từ chối nhưng lại khiến một người đã gần đất xa trời như Lee Sang thanh tỉnh. Không biết từ bao lâu rồi Jessica đã không còn coi ông là appa của mình nên tiếng “gia đình” ấy đương nhiên sẽ không bao hàm cả cô trong đó. Lee Sang lúc này tự trách bản thân mình vì sao lại khiến cho một từ ngữ ấm áp như thế lại trở nên lạnh lẽo và chua xót trong lòng Jessica ngần ấy năm trời. Ông ta luôn nghĩ rằng chắc hẳn Jessica phải hận mình lắm vì đã làm cho umma của cô bỏ đi, nhưng chưa từng nghĩ rằng cô cũng hận ông ta vì đã để cô mất đi một “appa” thật sự của mình.

-Không, ta xin còn đừng từ chối…đó là những gì cuối cùng ta có thể làm cho con…ta…ta cả đời này đã nợ con quá nhiều rồi…con cứ nhận lấy số tiền đó rồi muốn làm gì cũng được.

Lee Sang vương tay muốn nắm lấy bàn tay Jessica nhưng cô theo phản xạ lại rụt lại, rất nhanh nhìn thấy được tia nhìn thất vọng của người đàn ông nằm trên giường bệnh khiến Jessica cảm thấy có chút áy náy trong lòng nên cô đành miễn cưỡng đồng ý với ông ta:

-Được, tôi sẽ làm như vậy.

Lee Sang chỉ cần nghe thấy như vậy đã mỉm cười vui sướng, nhìn Jessica bây giờ ông ta bỗng chốc nhớ lại một cô bé đáng yêu, hoạt bát năm nào. Trong đôi mắt trong veo của cô bé đó ông ta luôn là người hùng của nó và cũng có một thời gian đối với ông ta nụ cười của cô bé đó là cả thế giới, một thế giới đơn thuần tốt đẹp, không nhuốm màu danh vọng cùng mùi tiền bạc tanh tươi. Một Soo Yeon nhỏ xíu với cánh tay tròn trịa ôm lấy con gấu bông của mình chạy khắp nhà và ca hát suốt ngày. Những hình ảnh đó, cô bé đó, đã đi đâu mất rồi. 

-Soo Yeon à, con…hận ta lắm phải không ? Ta…ta biết ta thật có lỗi với con…nhưng lúc này tâm nguyện cuối cùng của ta chỉ là…chỉ là…con có thể tha thứ cho ta được không, Soo Yeon ? – Lee Sang ngữ điệu trầm thấp cầu xin rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu như Jessica không ở gần thì cô cũng sẽ không nghe được ông ta nói những gì và vì ở gần nên cô cũng nghe được trong giọng nói của ông ta đang nghèn nghẹn là do nước mắt.

Nỗi đau không phải là một người bạn tốt của em, Jessica à. Tha thứ, em không cần nói ra thành lời, cũng không cần hành động, chỉ cần em không ôm lấy nỗi đau ấy vào người là được rồi.

Một quãng thời gian dài đã qua tựa như một giấc mộng, đến bây giờ đột nhiên nhìn lại thì người từng tồn tại trong kí ức đó đã không còn như xưa. Quá khứ cùng hiện tại đã cách xa nhau đến không còn muốn níu giữ được nữa, vậy thì kí ức ấy cũng nên theo người đó tan đi trong nhân sinh của cuộc đời. Con người ta khi bệnh tật chính là lúc yếu đuối nhất, con người ta khi gần kề cái chết cũng chính là lúc họ trở nên can đảm nhất bởi vì khi ấy họ mới dám thành thật nói ra những điều sâu kín được cất giấu trong lòng mình. Và có lẽ con người ta cũng nên bao dung nhất đối với những người đó khi ở hoàn cảnh ấy.

-Mọi chuyện tôi đã muốn quên hết rồi, ông đừng giữ trong lòng nữa mà hãy chuyên tâm dưỡng bệnh đi – Jessica tuy lời nói ra nhàn nhạt nhưng so với từ trước tới giờ thì ngữ điệu cùng ý tứ cũng đã quan tâm và hòa thuận hơn rất nhiều. Mặc dù cô không nói rõ ra bên ngoài, nhưng Lee Sang vẫn có thể cảm nhận được oán giận trong lòng Jessica đã vơi đi rất nhiều. Mà điều đó đối với ông ta cũng đồng nghĩ với cảm giác là được tha thứ.

-Cám ơn con, Soo Yeon – nụ cười mãn nguyện nở trên gương mặt đầy mệt mỏi của Lee Sang, người đàn ông cho đến lúc cuối cùng mới nhận ra được những sai lầm của mình, tuy ông ta đã không còn cơ hội để có thể thay đổi được điều gì nhưng đến lúc cuối đời nghe được câu nói vừa rồi của Jessica cũng đã xem như là một ân huệ rất lớn đối với ông ta rồi. Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ quang cảnh tuy ảm đảm lại vẫn có phần sinh động hơn trong phòng bệnh tịch mịch bi thương này, khiến Lee Sang bỗng nhiên nhớ lại kí ức của nhiều năm về trước – Ta…nhớ lúc con còn nhỏ…con rất thích thả diều…chúng ta…từng đến một nông trại…



Jessica không đáp lại lời nói vừa rồi, cũng không chịu tiếp nhận ánh nhìn của người đàn ông đang nằm trên giường bệnh. Cô chỉ nắm thật chặt bàn tay mình lại để ngăn từng mảnh kí ức đó đang bắt đầu lan tràn khắp tâm trí cô tựa như một căn bệnh khiến toàn thân đều mang cảm giác đau đớn.

-Con…còn nhớ không, Soo Yeon ? – ánh mắt Lee Sang có chút chờ mong nhìn về phía con gái mình, ông ta không biết rằng kỷ niệm đó là một phần kí ức tươi đẹp nhưng cũng là một phần của cơn ác mộng hằng đêm với Jessica. Ông ta chỉ đơn thuần mang tâm tình của một người cha muốn ôn lại những kỷ niệm với con gái mình lần cuối cùng mà thôi.

-Khi ấy con còn rất nhỏ…không nhớ cũng phải – Lee Sang lại thều thào độc thoại một mình, trong giọng nói ông ta tràn ngập sự thất vọng khiến Jessica dù không muốn trả lời cũng xuất hiện một chút không đành lòng. Cuối cùng cô lắc đầu nói:

-Tôi không nhớ, bất quá…- Jessica mang đầy ý hoài niệm mỉm cười – lúc ấy, bầu trời rất đẹp…diều bay rất cao thì phải.

-Phải…phải... hôm đó thời tiết rất đẹp – Lee Sang vội vã đồng ý rồi đột nhiên hỏi – Con còn nhớ bà ấy không, Soo Yeon ?



Vẫn tiếp tục là sự im lặng thay cho câu trả lời. Ánh mắt trong veo của Jessica càng trở nên đau buồn vô hạn dù cho cô đã cố giấu nó thế nào bên dưới vẻ mặt bình thản của mình. 

Bởi vì quá khứ tựa như một chiếc hộp pandora được phong kín, luôn chói mắt khiến người ta không thể nào dời ra được.

Cho dù có dặn lòng đừng bao giờ mở nó ra thì đến một ngày nào đó nó cũng sẽ tự phơi bày tất cả từ trong tâm con người cho đến hiện thực bên ngoài.

-Thật ra…chuyện đó…không hoàn toàn là do lỗi của bà ấy đâu…

-Đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe – Jessica nhẹ nhàng cắt ngang, nhưng Lee Sang biết ông ta đã không còn bao nhiêu thời gian nữa nên vẫn cố nói ra tất cả mọi việc của năm đó.

-Bà ấy bỏ con ra đi…một phần là do ta bắt ép…lúc đó, ta muốn chiếm lấy JS…muốn chà đạp lên những kẻ nhạo báng mình…



Lee Sang thở càng lúc càng khó khăn nhưng ông ta vẫn tiếp tục: “Soo Yeon à…năm đó ta gặp bà ấy, hai người yêu nhau là thật…nhưng xã hội này luôn nhạo báng tình yêu, để cho nó bị biến chất…và ta cũng đã bị biến chất…ta hèn nhát, tự ti, điên cuồng với danh vọng và tiền bạc, bỏ rơi gia đình để tìm một người phụ nữ có thể cho ta biết cảm giác được tôn sùng…”

-Và ông đuổi bà ấy đi à ? – Jessica thản nhiên hỏi lại, tựa như một câu chuyện xưa đến từ một người đàn ông xa lạ.

-Một phần như vậy…bà ấy gặp được một người đàn ông khác, yêu ông ta và họ muốn ở bên cạnh nhau….Khụ khụ khụ…Ta nói rằng sẽ cho người giết ông ta…và bà ấy không được mang con đi theo…

-Rồi bà ấy bỏ tôi lại một mình thật.

-Có lẽ ta đã biến cuộc sống của bà ấy trở thành địa ngục…vì thế bà ấy mới nỡ bỏ lại con một mình.

-Vậy hóa ra những năm đó đều là do hai người diễn kịch cho tôi xem. Đúng là một bí mật tuyệt vời đấy. – Jessica thật mỉa mai nói. Rốt cuộc kí ức đáng giá cuối cùng cũng đã muốn tan ra thành từng mảnh nhỏ, tiếng vỡ vụn trong lòng hóa thành một lời nói chua xót – Ông có bao giờ thật lòng yêu bà ấy chưa ?

Lee Sang không chút do dự gật đầu, có lẽ đó chính là tình yêu chân chính duy nhất trong cuộc đời ông ta. Còn từ đó về sau ông ta đã không còn có cái gọi là yêu thật lòng nữa bởi vì yêu nhất cũng chỉ có thể là danh vọng và tiền bạc mà thôi.

-Sau này ta đối với con như vậy là bởi vì…khụ khụ…lòng hận thù. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng bà ấy dám rời ta mà đi…lần nói chuyện cuối cùng…Khụ khụ khụ…- Lee Sang ho khan không ngừng, cơ thể ông ta dường như đã không còn có thể chống đỡ nổi những ý nghĩa nặng nề do những sai lầm mà năm đó ông ta đã gây nên.

-Ông không cần nhắc lại những chuyện đó bởi vì dù sao cũng không thể thay đổi được quá khứ. Ông chỉ cần biết rằng tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông là được.
Jessica nói xong thì cả hai người đều rơi vào trầm mặc. Gần 20 năm, cô đã không còn có thể bi thương hơn được nữa rồi, lần này cô sẽ chấp nhận nó thản nhiên như một nỗi đau bình thường trong cuộc sống. Bởi vì, có lẽ khi con người ta chịu đựng quá nhiều thì từ đó cũng sinh ra một loại chai sạn, vô tình.


Lừa dối. Rốt cuộc chính là một vòng tròn mà thôi. Bắt đầu như thế nào thì sẽ kết thúc như vậy.

Mà niềm tin lại chính là một đường thẳng, từ đầu tới cuối cũng chỉ biết tin tưởng duy nhất một người.

Vòng tròn thì cong mà đường thẳng lại thẳng. Bẻ cong một đường thẳng có lẽ sẽ dễ dàng hơn là bẻ thẳng một đường cong.






------------------------------------

Tin Tin Tin

Tiếng còi xe ở phía sau khiến Kwon Yuri bỗng chốc giật mình, nhìn đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh từ lúc nào cô mới phát hiện ra mình lại vừa thất thần một lần nữa. Nghĩ về mấy ngày gần đây Yuri lại có điểm đau đầu, chính bản thân cô cũng phát hiện ra mình đã khác lạ như thế nào thì làm sao một người vốn rất nhạy cảm như Jessica không thể thấy được. Chưa nói tới việc Kwon Yuri có điều giấu diếm cô ấy, nội ngày hôm nay cô lừa Jessica không bay đến Mỹ, nếu để cô ấy biết được chắc chắn sẽ vô cùng tức giận bởi vì Yuri hiểu rõ , đối với Jessica trên đời này ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt.

Flash back

-Umma, dạo gần đây umma vẫn khỏe chứ ạ ?

-Vẫn khỏe. Vài ngày nữa con về Mỹ có phải là sẽ dẫn theo Jessica không, umma thật muốn xem cô gái như thế nào mà đã khiến Kwon Yuri nhà chúng ta trở nên ngoan ngoãn như vậy đây – Bà Kwon vô cùng vui vẻ nói qua điện thoại. Có tiếng cười của một vài người lọt vào tai Kwon Yuri sau khi bà nói dứt lời, cô đoán rằng bà đang trò chuyện cùng vài người bạn trong khu phố.

-Cô ấy cũng rất mong gặp umma ạ - Kwon Yuri cũng cười đáp lại nhưng rồi lại ầm ờ không lên tiếng, chính bởi quanh quẩn bên môi câu hỏi nhiều ngày nay cô cất giữ trong lòng vẫn không thể nào có can đảm nói ra thành lời được.

Bà Kwon tuy không trực tiếp nhìn thấy Kwon Yuri nhưng nghe được tiếng thở trầm thấp cùng sự yên lặng của cô thì bà cũng đoán rằng dường như là cô đang có chuyện. Tìm một chỗ không có người ngoàmi bà mới mở lời trước: “Rốt cuộc là có chuyện gì với con vậy ? Vì sao lại đột nhiên lại im lặng như thế ?”

Kwon Yuri siết chặt thân điện thoại trong tay ngày một chặt chẽ: “Umma…con có một chuyện này muốn hỏi ạ. “

-Là chuyện gì mà khiến con căng thẳng vậy, con cứ hỏi đi, Yuri.

Kwon Yuri thở ra một hơi thật nặng nề rồi thận trọng nói: “Umma, umma có từng nghe nói đến người nào tên là Lee Sang không ạ ? “

Một tiếng hô vang khe khẽ từ đầu dây bên kia thảng thốt vang lên, sự im lặng kéo dài lúc sau mới được kết thúc bằng giọng nói có điểm run run của bà Kwon: “Một người quen cũ…con…con quen biết ông ta à ? ”

-Dạ phải. Có quen ạ.

-Vậy…vậy…con từng gặp qua…con gái ông ta chưa ?

-Đều gặp cả hai người rồi ạ.

-Vậy…

-Umma – Kwon Yuri cắt ngang lời bà Kwon nói, tâm trạng cô tuy đang rối bời nhưng vẫn cố mù mờ muốn tiến lên phía trước. Tựa như áp lực mấy ngày gần đây cứ siết chặt lấy những dây thần kinh trong đầu, khiến nó bức cô căng thẳng gần như muốn phát điên lên mất rồi.

-Con muốn nói gì Yuri ? – một tiếng vỡ tan thanh thúy nức nghẹn rơi vào ống nghe, tựa như đang nhấn chìm người phụ nữ đó trong nỗi đau và sự hối hận. 

Để rồi một lời nói nhẹ nhàng của Kwon Yuri đã mở toang ra một bí mật mà số phận đã dày công sắp đặt rồi thản nhiên đứng nhìn, mặc cho họ ngụp lặn trong vở kịch chỉ chứa đầy sự ngang trái trêu đùa.

-Umma, Jessica…là con gái lớn của ông ta ạ.

Cạch

Một tiếng động vang lên cắt đứt hơi thở đang ngày một hỗn loạn của đầu dây bên kia. Kwon Yuri nhắm chặt mắt mình và lắc đầu cố trấn tỉnh khi chỉ trong phút chốc phiền muộn đều đã nhanh chóng đổ ập lên người của cô. Yuri không biết bà Kwon có còn nghe máy hay không, định lên tiếng gọi thì bất chợt tiếng của Jessica đã vang lên sau lưng: “Yuri đang nói chuyện với umma hả ?”

End flash back




Kwon Yuri chưa bao giờ cảm thấy rối trí như lúc này. Cô không biết chuyện xưa tồn tại những uẩn khuất gì, cô chỉ muốn bảo vệ cho Jessica không phải đau lòng mà thôi, nhưng làm sao cô có thể làm được điều đó khi mà ngay cả can đảm nói với cô ấy sự thật cô cũng không hề có. Jessica sẽ phản ứng như thế nào đây, sẽ đau lòng, oán hận hay là từ bỏ tất cả vì trò đùa trêu người này của số phận.

Làm sao mà người mẹ thứ 2 của cô lại có thể là mẹ ruột của Jessica cơ chứ, làm sao có thể như vậy được ?

Vì cớ gì khi cô đã hiểu đến thế nào là trọn đời và mãi mãi , thì lại để cho cô biết được rằng những năm tháng tuổi thơ hạnh phúc của mình chính là đổi bằng sự cô độc và nỗi tổn thương của Jessica. 

Kwon Yuri càng nghĩ lại càng cảm thấy chua xót nặng nề, nếu để Jessica biết được tất cả chuyện này thì cô ấy sẽ còn đau lòng và khóc thêm bao nhiều lần nữa đây. Cô thật không muốn nghĩ đến cảnh tượng đó chút nào cả. Nhưng là, cô còn có thể giấu giếm được nhiêu lâu nữa ?

Người phụ nữ trung niên nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua lớp kính xe rồi nhẹ thở dài, đã nhiều năm rồi mọi thứ cũng đã không còn như xưa. Hôm nay trở về rốt cuộc có bỏ xuống được nỗi lòng của 20 năm trời hay không ?

-Soo Yeon…lớn lên trông như thế nào vậy ? – người phụ nữ lên tiếng hỏi như đang tự vấn với chính mình.

Kwon Yuri khóe môi hơi mỉm cười nói: “Cô ấy rất xinh đẹp, kiêu kì, bản lĩnh đôi khi cũng rất đáng sợ nữa. Cô ấy cũng có đôi mắt đẹp….như umma vậy đó.”




------------------------------------------

Jessica mệt mỏi nằm ngay xuống ghế sofa khi trên người vẫn còn nguyên bộ quần áo của cả ngày hôm nay. Cô thật sự mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ một giấc thật dài và quên hết mọi chuyện phiền não trong lòng đi. Đầu óc cô vẫn đang không ngừng chạy loạn lên hình ảnh của người đàn ông đó, ông ta đang trở nên già nua và yếu ớt nằm trên giường bệnh, thều thào nói với cô về những bí mật của câu chuyện năm nào. Một giọt nước mắt ấm nóng ngoan cố chạy khỏi khóe mi và lăn dài trên má Jessica, mọi thứ xung quanh đều im ắng đến đáng sợ, chỉ có mình cô ở đây cùng với nỗi cô đơn của riêng mình. Jessica lúc này thật sự, thật sự rất nhớ đến Kwon Yuri. 

Nhưng rồi cô cũng không thể ngờ được rằng cuộc nói chuyện đầu tiên giữa cô và Lee Sang lại chính là cuộc nói chuyện cuối cùng của họ. Bởi vì hai ngày sau đó, ông ta đã đột ngột qua đời. Và câu chuyện của nhiều năm về trước một lần nữa lại mở ra với Jessica. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store