Longfic Momi Co Chu Ho Do Cover
Chap 3 cô chủ
Năm nay, cô chủ hai mươi tư tuổi, cô... ừm, hai mươi mốt rồi đấy! "Myoui Mina!". Giọng tổng quản bảo mẫu lúc nào cũng sang sảng vang vọng trong căn biệt thự không có chủ nhân. "Có! Báo cáo tổng quản bảo mẫu, con đã trang bị vũ trang đầy đủ, lúc nào cũng có thể phục vụ cô chủ - Ray". "Cô cô cô, cô đúng là hầu hạ con chó ấy như cô chủ rồi!". "Nhưng ngoài nó ra, con đâu còn người nào mà hầu hạ nữa!"Lấy không tiền lương có cảm giác tội lỗi lắm. Còn không tại tổng quản bảo mẫu quái dị, cứ giữ rịt lấy cô chủ từ nhỏ tới lớn mà phục vụ chăm sóc, thế mới khiến cô ấy chạy đi du học ở Anh như muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ, làm một phát tới năm năm, còn bặt vô âm tín, hình như sợ tung tích của mình mà bị phát hiện, hai người một lớn một nhỏ bọn họ sẽ gói ghém quần áo bay tới tận Anh quấn lấy cô. Nhưng mà, cũng đúng thôi. Với cái bệnh yêu cô chủ của tổng quản bảo mẫu, một khi tung tích của cô chủ bị ông ấy phát hiện, ông ấy sẽ giống hệt mấy nhà khảo cổ chuyên nghiệp, cho dù cô chủ có bị chôn trong đất sâu tới mấy trăm vạn năm, cũng sẽ bị ông ấy đào ra, vừa cúng bái vừa phục vụ. "Hôm nay ta đã sắp xếp nhiệm vụ cho cô rồi phải không? Cô có chịu khó làm không đấy?". Cô chớp mắt mấy cái, nhìn tổng quản bảo mẫu, "Nhiệm vụ hôm nay?". Cô mở cái túi to của mình, trên đầu túi vẫn là dòng chữ "Phục vụ cô chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh" nhưng cô chủ đã đi mất rồi. Rút sổ ghi nhớ ra, cô giở tới trang hôm nay, nét mặt đột nhiên trở nên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của tổng quản bảo mẫu. "Hôm nay, a! Con phải đi coi mắt!". "Chuẩn! Thế cô còn đứng ở đây làm gì hả?". "Lại phải trang điểm, uốn tóc, mặc váy sao?". Không phải người ngoài còn thích trang phục hầu nữ hơn sao? "Đó là đương nhiên! Nắm vững thời cơ, tranh thủ cưới vợ nhanh một chút, lừa một người phụ nữ tốt về đây cho cô chủ, nghe rõ chưa!". "Nhưng tổng quản bảo mẫu, lần nào con nói tới tiêu chuẩn chọn vợ, bọn họ cũng sợ chạy mất dép! Còn bảo con muốn tìm người phụ nữ để cùng đi phục vụ người phụ nữ khác, đúng là đồ não nhũn loạn trí tâm thần đó". "Hừ! Không thể theo mấy người phụ nữ không chí hướng không tương lai như thế được, bạn gái của cô mặt mũi người ngợm ra sao không quan trọng, quan trọng nhất là phải giống cô, phải có sự trung thành tuyệt đối với cô chủ, nghe rõ chưa!". "Ừm...". "Trả lời to lên cho ta!". "Vâng! Con nhất định sẽ lừa được một người về phục vụ cô chủ, tận tụy với cô chủ, hy sinh cho cô chủ, vì cô ấy mà nhảy vào núi đao biển lửa cũng không từ!!!". "Rất tốt!". "Nhưng mà, cô chủ đã thành người Anh rồi, con tìm vợ về phải tận tụy với ai đây. Dù sao cũng không thể kêu người ta tận tụy vì một con chó với con chứ?". Cô nhỏ giọng càu nhàu, kéo kéo cái dây xích chó, than vãn cứ than vãn, nhưng công việc của mình cô cũng không dám chậm trễ. "Ray, hôm nay chúng ta phải đi gặp người tên là Minatozaki Sana, đây là ảnh của cô ta, nhớ rõ nha. Tao đồng ý chăm sóc mày như chăm sóc cô chủ, cho nên mày là người to nhất, có quyền quyết định ấy, mày đồng ý thì tao mới có thể yên tâm thích cô ta. Thích cô ta, mày chỉ cần sủa một tiếng, không thích cũng không được cắn người ta thảm thương như lần trước đó, đúng là đồ vô nhân đạo!". Myoui xuất phát, dắt Ray đã mấp mé tuổi già chạy tới hiện trường xem mắt, lừa phụ nữ. Tổng quản bảo mẫu nhìn theo bóng cô dần đi xa cảm thấy yên lòng, yên lòng xong thì chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc của ông. Việc thứ nhất, tắm cho cô chủ – lau bức chân dung lớn của cô chủ treo trên bức tường phía trên lò sưởi ở phòng khách một trăm lần. Gương mặt xinh đẹp, kia hình dáng hoàn mỹ được hoa hồng vây quanh, kia cái chân khi ngồi, cái dáng đan ngón tay vào nhau đặt bên môi gợi cảm, kia ánh mắt hoang dã tự nhiên lại tràn đầy khí chất, ôi ôi ôi, cô chủ xinh đẹp! Việc thứ hai, pha trà cho cô chủ – cung kính đưa tới trước bức chân dung cỡ lớn. Việc thứ ba, xức nước hoa cho cô chủ – không thể vẩy nước lên tranh, thế thì xông hương đi, ừm ừm, đặt một cái lư hương thật lớn trước bức chân dung cỡ lớn! "Reng reng". Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, quấy rầy lịch làm việc của ông, chuyện này khiến ông rất ghét, ông cầm điện thoại tức giận nói: "A lô, ai đấy?". "Tôi đây". "Tôi đây?". Tổng quản bảo mẫu ngẩn người ra. "... Là tôi! Không phải ông!". "Sao ta lại không phải là ta chứ? Ta đã làm ta nhiều năm thế rồi, cái đồ con nít ranh gì chứ, gọi điện tới bảo ta không phải ta?". "... Im miệng, sân bay". "Sân bay cái gì chứ, mắng ai là sân bay hả!". "... Tôi ở sân bay!". "Hở?". "Tới đón tôi! Ngay lập tức!". "Há? Cô... cô chủ!". "Cộp", điện thoại rơi thẳng xuống mặt đất, tổng quản bảo mẫu lấy lại tinh thần nhặt nó lên, tiếng hét xuyên qua ống nghe, chọc thẳng vào tai đối phương. "Cô chủ!!! Cô đã về rồi!!! Cô đã trở về rồi ồi ồi ồi ồi ồi ồi! Sao cô không nói thêm mấy câu nữa, hại tôi không nhận ra cô chủ là cô chủ, ôi ôi ôi ôi ôi, giọng cô thay đổi rồi, giọng cô giờ gợi cảm vô cùng, trầm vô cùng, êm ái vô cùng, phụ nữ vô cùng, cô chủ, cô nói thêm mấy câu cho tôi cảm nhận chất phụ nữ chút đi mà mà mà mà mà!". "Cạch. Tút...". Đáp lại lời ông là tiếng cúp máy thẳng thừng dứt khoát. "A a a, tiếng dập máy có khí chất quá!!! Tiếng cúp máy lạnh lùng trang nhã tràn ngập khí chất như thế, trừ cô chủ ra không còn ai nữa!!!". "Toàn thể người làm nghe lệnh của ta, nghiêm, nghỉ, chuẩn bị trang bị cẩn thận, giờ chúng ta phải tới sân bay nghênh đón cô chủ trở về!". "Báo cáo tổng quản, còn thiếu một người". "Ai? Đứa nào không muốn sống dám vắng mặt trong ngày đón cô chủ về nhà hả!". " Myoui Mina ạ!" "Con ranh đó lại chạy đi đâu rồi hả, bắt nó về đây!!!". "... Không phải ông sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt sao?".Một chiếc Limousine sành điệu tiến vào sân bay. Cửa xe mở rộng, một tấm thảm đỏ từ trong tung ra, trải thẳng vào sảnh chờ của sân bay. Một đám người cầm hoa hồng, xếp hàng chỉnh tề như đã được huấn luyện xuất hiện, xông thẳng vào trong sảnh chờ của sân bay như một đoàn quân nhỏ, người đi đầu tay giơ cao một bức ảnh chân dung cỡ lớn và tấm biển tên gắn đèn nhấp nháy hăng hái rẽ dòng người mở đường máu. Những người xung quanh đều nhìn qua. "Chuyện gì thế? Lại có ngôi sao gì tới à?". "Cái đám fan não nhũn này. Ối trời, có cả đồng phục nữa à?". "Đây là hội gì thế? Hội mặc đồ hầu nữ quản gia à?". "Cái ông đi đầu kia phải hơn năm mươi rồi nhỉ? Già thế còn theo đuổi ngôi sao à?". "Ngôi sao nào khủng thế? Ngay cả ông già cũng không tha?". "Coi cái ảnh ông ta giơ lên không phải biết ngay à". "Thế nào thế nào?". "... Một cô nhóc kháu khỉnh". "Hả? Ông già năm mươi tuổi thích... bé gái kháu khỉnh?". Sở thích gì lạ vậy? Không thèm để ý tới những ánh mắt chờ mong ngôi sao gợi cảm của mọi người, tổng quản bảo mẫu giơ ảnh lên, hai mắt như rada quét tìm mục tiêu. Đột nhiên, một cái túi da màu đen chẳng biết từ chỗ nào bay tới, va mạnh vào tấm ảnh tổng quản bảo mẫu đang giơ lên cao, cán gãy, bức chân dung lớn của cô chủ rớt xuống đất. "Cô chủ cô chủ gãy rồi! Tên trời đánh thánh vật nào dám làm gãy đồ của cô chủ nhà ta hả!". "Bộp". Chiếc giày da được đánh tới bóng lộn đạp lên ảnh cô nhóc, mũi chân di di xoay xoay tấm ảnh xuống đất. "Ông nói đồ của ai bị gãy hả?", giọng nói trầm trầm có chút bực dọc, hình như đã hoàn toàn hết nhẫn nại, lửa sắp bốc lên tới nơi. Tổng quản bảo mẫu ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn người đó. Áo sơ mi màu đỏ cổ Đức phối hợp cả bộ vest màu trắng sáng, cổ áo phanh rộng vì trời nóng, lớp mồ hôi mỏng đọng trên xương quai xanh có phần khiêu khích. Tay áo xắn lên tới khuỷu để lộ ra cánh tay trắng bóc, mái tóc đen mềm mại hơi rối, đôi môi mỏng nhếch lên, ánh mắt xuyên qua cặp kính râm màu trà trên sống mũi cao thẳng bắn ra ngoài. Một tay đút vào túi quần Âu, một tay giữ tay kéo va ly, tỉnh bơ quăng cho người đứng gần đó. "Cô... cô chủ!!!". "Không phải đã nói với ông, ném bức ảnh xấu xí ấy đi rồi à?". Momo khinh thường, nhấc chân đá văng bức ảnh thời niên thiếu của mình, kì thị nhìn đội hình không biết là đi nghênh đón hay đi đưa ma trước mặt mình. Sắp xếp linh đường cũng không tồi, lấy hoa hồng kết xung quanh di ảnh của mình rất đáng yêu há? "Cô chủ!!!". Thấy tổng quản bảo mẫu sắp nhào vào mình, lập tức nhét cái túi đang cầm vào lòng ông "Đừng có lại gần đây. Đứng xa ra một chút". "Cô... cô chủ, tôi xúc động, xúc động quá! Cuối cùng cô cũng về nhà rồi, hu hu! Cô có biết tôi nhớ thương cô nhiều thế nào không, cái trường Via quái gì gra kia cuối cùng cũng thả cô về nhà rồi sao?". "... Đại tổng quản, cô chủ học trường Royal Holloway ở Anh, không phải là đại học Viagra". "Đã sao nào, dù sao chỉ cần cô chủ trở về, tâm nguyện bao năm của ta cũng được hoàn thành rồi". Hirai chẳng thèm đáp lại nỗi nhung nhớ nhớ nhung của tổng quản bảo mẫu, chỉ lo cho con vật cả đời chỉ nhận duy nhất một chủ nhân của mình, "Ray đâu?". Vừa nói vừa rút ra món quà cho con chó cưng – hộp thức ăn cho chó. "À... Ray nó...". Lướt qua gương mặt kì quái của tổng quản bảo mẫu, cô bỏ kính râm ra, cẩn thận đảo qua từng người hầu đứng phía sau tổng quản bảo mẫu. Rất tốt, không thiếu ai cả, chỉ trừ con nhóc mặc trang phục hầu nữ cỡ bé, đeo túi Doraemon to, bị mình để lại chăm sóc Ray. "Đâu rồi?". "À, nó đang nằm trong chuồng chờ cô chủ về nhà ăn cơm trong ánh nến". "Cái gì mà ăn cơm trong ánh nến, tôi đang hỏi ông, người hầu của tôi đâu rồi?". Cô ta đúng là đồ to gan lớn mật, người trong nhà đều đứng ở đây đón mình về nhà, cô ta thân là người hầu riêng của cậu lại dám vắng mặt. Cô ta quên mình thuộc về ai rồi chắc? Chuyện gì quan trọng bằng việc nghênh đón chủ nhân của mình chứ? Mấy năm không gặp, cô ta đã ngứa ngáy, muốn khởi nghĩa tạo phản rồi. "Thế cái cây tiền tài kia đâu rồi?!!". Vừa nghe giọng nói lạnh lùng của cô chủ, người hầu hai bên sợ tới mức phải lên tiếng trả lời. "Thưa cô chủ, cô ấy đi lừa phụ nữ cho cô rồi". Đôi mắt đen sau cặp kính râm nheo lại, "Lừa phụ nữ? Lừa phụ nữ gì?"."À... ý là, cô ấy đi, à... xem mắt rồi". "Rắc". Hộp thức ăn cho chó trong tay bị bóp nát. "Soạt". Hoa hồng trong tay người hầu bị tạt bay. "Cô chủ cô chủ, cô cướp chìa khóa xe của tôi làm gì? Cô muốn đi đâu?". "Cô chủ! Lái xe trên đường không thể đụng vào xe khác! Cô đi ngược chiều rồi, chúng ta không phải người Anh, phải đi bên phải!".
Năm nay, cô chủ hai mươi tư tuổi, cô... ừm, hai mươi mốt rồi đấy! "Myoui Mina!". Giọng tổng quản bảo mẫu lúc nào cũng sang sảng vang vọng trong căn biệt thự không có chủ nhân. "Có! Báo cáo tổng quản bảo mẫu, con đã trang bị vũ trang đầy đủ, lúc nào cũng có thể phục vụ cô chủ - Ray". "Cô cô cô, cô đúng là hầu hạ con chó ấy như cô chủ rồi!". "Nhưng ngoài nó ra, con đâu còn người nào mà hầu hạ nữa!"Lấy không tiền lương có cảm giác tội lỗi lắm. Còn không tại tổng quản bảo mẫu quái dị, cứ giữ rịt lấy cô chủ từ nhỏ tới lớn mà phục vụ chăm sóc, thế mới khiến cô ấy chạy đi du học ở Anh như muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ, làm một phát tới năm năm, còn bặt vô âm tín, hình như sợ tung tích của mình mà bị phát hiện, hai người một lớn một nhỏ bọn họ sẽ gói ghém quần áo bay tới tận Anh quấn lấy cô. Nhưng mà, cũng đúng thôi. Với cái bệnh yêu cô chủ của tổng quản bảo mẫu, một khi tung tích của cô chủ bị ông ấy phát hiện, ông ấy sẽ giống hệt mấy nhà khảo cổ chuyên nghiệp, cho dù cô chủ có bị chôn trong đất sâu tới mấy trăm vạn năm, cũng sẽ bị ông ấy đào ra, vừa cúng bái vừa phục vụ. "Hôm nay ta đã sắp xếp nhiệm vụ cho cô rồi phải không? Cô có chịu khó làm không đấy?". Cô chớp mắt mấy cái, nhìn tổng quản bảo mẫu, "Nhiệm vụ hôm nay?". Cô mở cái túi to của mình, trên đầu túi vẫn là dòng chữ "Phục vụ cô chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh" nhưng cô chủ đã đi mất rồi. Rút sổ ghi nhớ ra, cô giở tới trang hôm nay, nét mặt đột nhiên trở nên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của tổng quản bảo mẫu. "Hôm nay, a! Con phải đi coi mắt!". "Chuẩn! Thế cô còn đứng ở đây làm gì hả?". "Lại phải trang điểm, uốn tóc, mặc váy sao?". Không phải người ngoài còn thích trang phục hầu nữ hơn sao? "Đó là đương nhiên! Nắm vững thời cơ, tranh thủ cưới vợ nhanh một chút, lừa một người phụ nữ tốt về đây cho cô chủ, nghe rõ chưa!". "Nhưng tổng quản bảo mẫu, lần nào con nói tới tiêu chuẩn chọn vợ, bọn họ cũng sợ chạy mất dép! Còn bảo con muốn tìm người phụ nữ để cùng đi phục vụ người phụ nữ khác, đúng là đồ não nhũn loạn trí tâm thần đó". "Hừ! Không thể theo mấy người phụ nữ không chí hướng không tương lai như thế được, bạn gái của cô mặt mũi người ngợm ra sao không quan trọng, quan trọng nhất là phải giống cô, phải có sự trung thành tuyệt đối với cô chủ, nghe rõ chưa!". "Ừm...". "Trả lời to lên cho ta!". "Vâng! Con nhất định sẽ lừa được một người về phục vụ cô chủ, tận tụy với cô chủ, hy sinh cho cô chủ, vì cô ấy mà nhảy vào núi đao biển lửa cũng không từ!!!". "Rất tốt!". "Nhưng mà, cô chủ đã thành người Anh rồi, con tìm vợ về phải tận tụy với ai đây. Dù sao cũng không thể kêu người ta tận tụy vì một con chó với con chứ?". Cô nhỏ giọng càu nhàu, kéo kéo cái dây xích chó, than vãn cứ than vãn, nhưng công việc của mình cô cũng không dám chậm trễ. "Ray, hôm nay chúng ta phải đi gặp người tên là Minatozaki Sana, đây là ảnh của cô ta, nhớ rõ nha. Tao đồng ý chăm sóc mày như chăm sóc cô chủ, cho nên mày là người to nhất, có quyền quyết định ấy, mày đồng ý thì tao mới có thể yên tâm thích cô ta. Thích cô ta, mày chỉ cần sủa một tiếng, không thích cũng không được cắn người ta thảm thương như lần trước đó, đúng là đồ vô nhân đạo!". Myoui xuất phát, dắt Ray đã mấp mé tuổi già chạy tới hiện trường xem mắt, lừa phụ nữ. Tổng quản bảo mẫu nhìn theo bóng cô dần đi xa cảm thấy yên lòng, yên lòng xong thì chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc của ông. Việc thứ nhất, tắm cho cô chủ – lau bức chân dung lớn của cô chủ treo trên bức tường phía trên lò sưởi ở phòng khách một trăm lần. Gương mặt xinh đẹp, kia hình dáng hoàn mỹ được hoa hồng vây quanh, kia cái chân khi ngồi, cái dáng đan ngón tay vào nhau đặt bên môi gợi cảm, kia ánh mắt hoang dã tự nhiên lại tràn đầy khí chất, ôi ôi ôi, cô chủ xinh đẹp! Việc thứ hai, pha trà cho cô chủ – cung kính đưa tới trước bức chân dung cỡ lớn. Việc thứ ba, xức nước hoa cho cô chủ – không thể vẩy nước lên tranh, thế thì xông hương đi, ừm ừm, đặt một cái lư hương thật lớn trước bức chân dung cỡ lớn! "Reng reng". Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, quấy rầy lịch làm việc của ông, chuyện này khiến ông rất ghét, ông cầm điện thoại tức giận nói: "A lô, ai đấy?". "Tôi đây". "Tôi đây?". Tổng quản bảo mẫu ngẩn người ra. "... Là tôi! Không phải ông!". "Sao ta lại không phải là ta chứ? Ta đã làm ta nhiều năm thế rồi, cái đồ con nít ranh gì chứ, gọi điện tới bảo ta không phải ta?". "... Im miệng, sân bay". "Sân bay cái gì chứ, mắng ai là sân bay hả!". "... Tôi ở sân bay!". "Hở?". "Tới đón tôi! Ngay lập tức!". "Há? Cô... cô chủ!". "Cộp", điện thoại rơi thẳng xuống mặt đất, tổng quản bảo mẫu lấy lại tinh thần nhặt nó lên, tiếng hét xuyên qua ống nghe, chọc thẳng vào tai đối phương. "Cô chủ!!! Cô đã về rồi!!! Cô đã trở về rồi ồi ồi ồi ồi ồi ồi! Sao cô không nói thêm mấy câu nữa, hại tôi không nhận ra cô chủ là cô chủ, ôi ôi ôi ôi ôi, giọng cô thay đổi rồi, giọng cô giờ gợi cảm vô cùng, trầm vô cùng, êm ái vô cùng, phụ nữ vô cùng, cô chủ, cô nói thêm mấy câu cho tôi cảm nhận chất phụ nữ chút đi mà mà mà mà mà!". "Cạch. Tút...". Đáp lại lời ông là tiếng cúp máy thẳng thừng dứt khoát. "A a a, tiếng dập máy có khí chất quá!!! Tiếng cúp máy lạnh lùng trang nhã tràn ngập khí chất như thế, trừ cô chủ ra không còn ai nữa!!!". "Toàn thể người làm nghe lệnh của ta, nghiêm, nghỉ, chuẩn bị trang bị cẩn thận, giờ chúng ta phải tới sân bay nghênh đón cô chủ trở về!". "Báo cáo tổng quản, còn thiếu một người". "Ai? Đứa nào không muốn sống dám vắng mặt trong ngày đón cô chủ về nhà hả!". " Myoui Mina ạ!" "Con ranh đó lại chạy đi đâu rồi hả, bắt nó về đây!!!". "... Không phải ông sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt sao?".Một chiếc Limousine sành điệu tiến vào sân bay. Cửa xe mở rộng, một tấm thảm đỏ từ trong tung ra, trải thẳng vào sảnh chờ của sân bay. Một đám người cầm hoa hồng, xếp hàng chỉnh tề như đã được huấn luyện xuất hiện, xông thẳng vào trong sảnh chờ của sân bay như một đoàn quân nhỏ, người đi đầu tay giơ cao một bức ảnh chân dung cỡ lớn và tấm biển tên gắn đèn nhấp nháy hăng hái rẽ dòng người mở đường máu. Những người xung quanh đều nhìn qua. "Chuyện gì thế? Lại có ngôi sao gì tới à?". "Cái đám fan não nhũn này. Ối trời, có cả đồng phục nữa à?". "Đây là hội gì thế? Hội mặc đồ hầu nữ quản gia à?". "Cái ông đi đầu kia phải hơn năm mươi rồi nhỉ? Già thế còn theo đuổi ngôi sao à?". "Ngôi sao nào khủng thế? Ngay cả ông già cũng không tha?". "Coi cái ảnh ông ta giơ lên không phải biết ngay à". "Thế nào thế nào?". "... Một cô nhóc kháu khỉnh". "Hả? Ông già năm mươi tuổi thích... bé gái kháu khỉnh?". Sở thích gì lạ vậy? Không thèm để ý tới những ánh mắt chờ mong ngôi sao gợi cảm của mọi người, tổng quản bảo mẫu giơ ảnh lên, hai mắt như rada quét tìm mục tiêu. Đột nhiên, một cái túi da màu đen chẳng biết từ chỗ nào bay tới, va mạnh vào tấm ảnh tổng quản bảo mẫu đang giơ lên cao, cán gãy, bức chân dung lớn của cô chủ rớt xuống đất. "Cô chủ cô chủ gãy rồi! Tên trời đánh thánh vật nào dám làm gãy đồ của cô chủ nhà ta hả!". "Bộp". Chiếc giày da được đánh tới bóng lộn đạp lên ảnh cô nhóc, mũi chân di di xoay xoay tấm ảnh xuống đất. "Ông nói đồ của ai bị gãy hả?", giọng nói trầm trầm có chút bực dọc, hình như đã hoàn toàn hết nhẫn nại, lửa sắp bốc lên tới nơi. Tổng quản bảo mẫu ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn người đó. Áo sơ mi màu đỏ cổ Đức phối hợp cả bộ vest màu trắng sáng, cổ áo phanh rộng vì trời nóng, lớp mồ hôi mỏng đọng trên xương quai xanh có phần khiêu khích. Tay áo xắn lên tới khuỷu để lộ ra cánh tay trắng bóc, mái tóc đen mềm mại hơi rối, đôi môi mỏng nhếch lên, ánh mắt xuyên qua cặp kính râm màu trà trên sống mũi cao thẳng bắn ra ngoài. Một tay đút vào túi quần Âu, một tay giữ tay kéo va ly, tỉnh bơ quăng cho người đứng gần đó. "Cô... cô chủ!!!". "Không phải đã nói với ông, ném bức ảnh xấu xí ấy đi rồi à?". Momo khinh thường, nhấc chân đá văng bức ảnh thời niên thiếu của mình, kì thị nhìn đội hình không biết là đi nghênh đón hay đi đưa ma trước mặt mình. Sắp xếp linh đường cũng không tồi, lấy hoa hồng kết xung quanh di ảnh của mình rất đáng yêu há? "Cô chủ!!!". Thấy tổng quản bảo mẫu sắp nhào vào mình, lập tức nhét cái túi đang cầm vào lòng ông "Đừng có lại gần đây. Đứng xa ra một chút". "Cô... cô chủ, tôi xúc động, xúc động quá! Cuối cùng cô cũng về nhà rồi, hu hu! Cô có biết tôi nhớ thương cô nhiều thế nào không, cái trường Via quái gì gra kia cuối cùng cũng thả cô về nhà rồi sao?". "... Đại tổng quản, cô chủ học trường Royal Holloway ở Anh, không phải là đại học Viagra". "Đã sao nào, dù sao chỉ cần cô chủ trở về, tâm nguyện bao năm của ta cũng được hoàn thành rồi". Hirai chẳng thèm đáp lại nỗi nhung nhớ nhớ nhung của tổng quản bảo mẫu, chỉ lo cho con vật cả đời chỉ nhận duy nhất một chủ nhân của mình, "Ray đâu?". Vừa nói vừa rút ra món quà cho con chó cưng – hộp thức ăn cho chó. "À... Ray nó...". Lướt qua gương mặt kì quái của tổng quản bảo mẫu, cô bỏ kính râm ra, cẩn thận đảo qua từng người hầu đứng phía sau tổng quản bảo mẫu. Rất tốt, không thiếu ai cả, chỉ trừ con nhóc mặc trang phục hầu nữ cỡ bé, đeo túi Doraemon to, bị mình để lại chăm sóc Ray. "Đâu rồi?". "À, nó đang nằm trong chuồng chờ cô chủ về nhà ăn cơm trong ánh nến". "Cái gì mà ăn cơm trong ánh nến, tôi đang hỏi ông, người hầu của tôi đâu rồi?". Cô ta đúng là đồ to gan lớn mật, người trong nhà đều đứng ở đây đón mình về nhà, cô ta thân là người hầu riêng của cậu lại dám vắng mặt. Cô ta quên mình thuộc về ai rồi chắc? Chuyện gì quan trọng bằng việc nghênh đón chủ nhân của mình chứ? Mấy năm không gặp, cô ta đã ngứa ngáy, muốn khởi nghĩa tạo phản rồi. "Thế cái cây tiền tài kia đâu rồi?!!". Vừa nghe giọng nói lạnh lùng của cô chủ, người hầu hai bên sợ tới mức phải lên tiếng trả lời. "Thưa cô chủ, cô ấy đi lừa phụ nữ cho cô rồi". Đôi mắt đen sau cặp kính râm nheo lại, "Lừa phụ nữ? Lừa phụ nữ gì?"."À... ý là, cô ấy đi, à... xem mắt rồi". "Rắc". Hộp thức ăn cho chó trong tay bị bóp nát. "Soạt". Hoa hồng trong tay người hầu bị tạt bay. "Cô chủ cô chủ, cô cướp chìa khóa xe của tôi làm gì? Cô muốn đi đâu?". "Cô chủ! Lái xe trên đường không thể đụng vào xe khác! Cô đi ngược chiều rồi, chúng ta không phải người Anh, phải đi bên phải!".
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store