[Longfic][Khải Nguyên- Tỉ Hoành]Em!Nhất định phải gả cho tôi!
Chap 22 : Được rồi, không sao, có anh ở đây rồi !
Tèn ten....hôm nay là ngày đặc biệt lắm đọ, biết ngày gì hông? Ngày này 15 năm trước là ngày Bi ra đời đọ !!! ahihihihi hôm nay sinh nhật tui nè, vui qtqđ lunnnnnnnnnnn í à !!! Bi hứa với cả nhà sang tuổi mới sẽ chăm chỉ hơn cho cả nhà thỏa mãn !!! ( ta không chắc đâu nhe ) ahihihihi !!!Happy Birthday to me !!!!!"Gửi tuổi 15".........................................................................................................................................................................................Chap này tặng bạn : Yu_Clover :) cảm ơn bạn vì đã lun ủng hộ Bi nha !!! <3Vương Tuấn Khải hiện giờ cảm thấy mình thật vô dụng, thật yếu đuối. Có thể từ bỏ dễ dàng như vậy sao? Chấp nhận mất Vương Nguyên như vậy sao?Không....không thể mất Vương Nguyên được, không được phép yếu đuối, Vương Tuấn Khải, không được phép yếu đuối.Anh lấy lại tinh thần, sáng hôm sau đã có thể đi học.-Này, hôm qua cậu làm sao mà nghỉ vậy?-Thịnh Duệ hỏi.-Không mượn cậu quan tâm.-Vương Tuấn Khải nhàn nhạt trả lời.-Này, tôi chỉ là muốn hỏi thăm cậu.-Thịnh Duệ bức xúc.-Tôi mượn cậu hỏi?-Cậu....cậu.....-Thịnh Duệ cứng họng.-Hai người, làm ơn, tôi muốn ngủ, ồn ào quá, im giùm cái đi.-Vương Nguyên nhăn mày nói.Hai con người kia, tự động ngậm miệng lại.Vương Nguyên gục xuống bàn, mặt quay về phía Vương Tuấn Khải, nhắm mặt lại ngủ ngon lành.Vương Tuấn Khải ngồi cạnh, chăm chú quan sát con heo kia. Chà, đôi môi đỏ hồng, miệng hơi mở ra, hơi thở đều, gương mặt dễ thương đến có tội, nhìn là muốn véo rồi.Vương Tuấn Khải mỉm cười đầy yêu thương nhìn cậu, Vương Nguyên, em đẹp chết người rồi.Thịnh Duệ ngồi im lặng, cậu biết Vương Tuấn Khải đang nhìn Vương Nguyên, trong người sao cảm thấy có chút không vui. Cậu lắc đầu, cố gắng không để ý nữa.Giờ học kết thúc. Cả lớp nhanh chóng ra ngoài đến phòng thay đồ vì tiết sau là tiết thể dục. Phải thay thật nhanh không thể nào cũng nghe bài ca bất hủ của ông thầy thể dục khó tính.Mọi người thay xong quần áo đã ra ngoài hết rồi. Chỉ còn Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên trong phòng. Vương Tuấn Khải thản nhiên mở từng cúc áo, thản nhiên cởi áo ra cho vào tủ mà không hề biết rằng đằng sau có một người nào đó mặt đã đỏ hết lên rồi.-Gì vậy?Không thay đồ sao?-Vương Tuấn Khải quay lại.Vương Nguyên cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt, mặt đỏ bừng.-Sao vậy? Mặt tự dưng đỏ hết lên như vậy?-Vương Tuấn Khải tiến lại gần cậu.-A...a....anh đừng....đừng có đến gần tôi....Vương Tuấn Khải nở nụ cười "hiểm độc" hết sức, tiến đến sát cậu, chống hai tay vào tường, chặn cậu ở giữa.Vương Nguyên nhìn người con trai trước mắt, mặt gian không tả nổi, gì đây, ánh mắt gì kia?-Anh....anh....định làm gì?-Vương Nguyên hơi mất bình tĩnh.-Làm gì?*cười gian* cậu nghĩ có hai chúng ta, tôi sẽ làm gì?-Kèm theo là một nụ cười dâm ô không tả nổi.-Này....anh....anh....đừng có...làm bậy......-Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, cảm thấy chột dạ-Vương Nguyên a~~ cậu đã hôn môi bao giờ chưa?-Một giọng điệu khiêu dâm không tưởng.-Chưa....chưa.....-Vương Nguyên thật thà.-Vậy giờ.....chúng ta thử nhé.-Vương Tuấn Khải cười gian, cúi xuống.-Này....anh....anh....đừng có làm bậy.........Hắn cúi xuống, cậu nghe được hơi thở của hắn, nghe được tim mình đập thình thịch, hắn nghe được tiếng thở dốc của cậu. Mặt cậu đỏ bừng, tên ôn dịch này, hắn định làm thật sao?Gần nữa....gần nữa.....gần nữa....và.....-AAAAAAAAAAAA....-Tiếng kêu thảm thiết vang lên.Vương Tuấn Khải hai tay ôm lấy phần dưới, mặt nhăn nhó đau đớn.-Vương....Nguyên.......-Vương Tuấn Khải khó nhọc nói.Vương Nguyên ngay lập tức phi ra ngoài, không quên tặng cho cái tên đang ôm chỗ đó đau đớn, mặt nhăn như đít khỉ một câu :-Đồ ôn dịch nhà anh, định làm gì tôi hả?Đừng hòng. Plè plè!-Rồi chạy vụt đi.Còn lại một mình tên manh động nào đó khổ sở ngồi xuống. Vương Nguyên, suýt chút nữa là cậu giết anh rồi, đá vào chỗ đó sau này làm sao mà....( Bi : ta đây trong soáng :3 mấy thím tự nghĩ vế sau).Tiết thể dục ngày hôm đó, có hai học sinh nghỉ tiết, một nghỉ vì sức khỏe, một nghỉ vì bị phạt.....chưa thay quần áo mà chạy ra ngoài sân.Bức xúc, bức xúc nha, Vương Nguyên bé nhỏ đang đâu lại bị phạt. Cũng chỉ vì cái tên chết giẫm kia. Tức lắm, tức lây sang cả mấy bạn nhỏ của chúng ta. Cái này gọi là giận cá chém thớt a~~.Vương Nguyên hậm hực đi về một mình. Vừa đi vừa nguyền rủa cái tên chết bằm kia.-Đồ đáng ghét ! Đồ âm binh ! Đồ khó ưa ! Tên chết giẫm ! Tên mặt đao ! Tên mặt dày,....-Không ngừng tuôn ra từ cái miệng xinh xinh đáng yêu kia.-Tên...ưm....ưm....-Vương Nguyên bị ai đó từ phía sau bịt mồm, ngất đi.Vương Tuấn Khải nãy giờ đi theo Vương Nguyên, nghe con heo nhỏ kia nói mà rùng mình, khiếp, người đâu mà ghê thấy gớm, có cần chửi anh như vậy không hả?Đi một đoạn liền không thấy Vương Nguyên đâu, quái lạ, đi nhanh đến vậy sao? Chân cậu còn ngắn hơn chân anh cơ mà, sao đi nhanh như vậy được. Đang loay hoay tìm kiếm "cậu bạn đi lạc" thì chợt thấy dưới đất, ngay chân anh là một chiếc vòng cổ. Anh nhặt lên, vòng cổ bằng bạc, sợi dây nối với chữ R.-Tiểu Nguyên, cái này tặng em nè.-Tiểu Khải bé nhỏ đưa cho Tiểu Nguyên một sợi dây bạc.-Oa đẹp quá.-Tiểu Nguyên bé nhỏ vui vẻ.-Ơ ! Nhưng sao lại là chữ R?-Tiểu Nguyên thắc mắc.-Nó tượng trưng cho Tiểu Nguyên.-Tiểu Khải lấy sợi dây, đeo vào cho cậu.-Là sao?-R tức Roy, không phải tên của Tiểu Nguyên sao?-A ! Thì ra là như vậy.-Tiểu Nguyên bé nhỏ tỏ vẻ suy nghĩ.Vương Tuấn Khải giật mình, kí ức ùa về, đây chẳng phải là cái vòng anh tặng cho Vương Nguyên vào sinh nhật thứ 5 của cậu sao? Anh quay mặt sau chữ R – dòng chữ KARROY được khắc một cách tinh xảo....Vương Nguyên....anh thất thần, chạy đi.Nhà kho X.-Đánh thức nó dậy đi.Ào....-Ưm.....ưm....-Vương Nguyên từ từ mở mắt.-Chào!-Người con gái lên tiếng.-Ưm....ưm.....Mạc.....Mạc Linh Lộ.-Vương Nguyên ngạc nhiên.-Vẫn nhớ tôi à?-Mạc Linh Lộ cười khẩy.-.................................................-Có biết vì sao tôi dẫn cậu tới đây?-................................................-Vương Nguyên, cậu biết không? Vì cậu mà gia đình tôi tan nát. Cũng vì cậu mà tôi bây giờ không một chốn dung thân.Cậu nói cho tôi biết là vì sao? Tại sao cậu làm vậy với tôi? Là vì sao?-Mạc Linh Lộ rống lên đầy giận dữ, mắt trợn lên nhìn Vương Nguyên khiến cậu cảm thấy sợ hãi.-Cậu....cậu...là do cậu tự chuốc lấy.-Vương Nguyên nhìn cô ta.-Tự chuốc lấy?-Cô ta ngồi xuống, đối diện với cậu.-Vương Nguyên, cậu biết không?-Biết...biết gì...-Tôi đã bị anh trai cậu, à không, con sư tử đó hành hạ như thế nào?-...............-Cậu xem, da cậu trắng như vậy, có thêm một vài đường nữa thì sao nhỉ?-Mạc Linh Lộ cười, rút ra một con dao nhỏ.-Cậu....cậu....định làm gì?-Xem nào.-Cô ta đưa con dao nhỏ lên, kề vào mặt Vương Nguyên.-Mạc...Mạc....Linh Lộ....cậu....cậu.....Cô ta cứa con dao vào mặt Vương Nguyên, một vệt nhỏ trên mặt cậu, mắt bắt đầu rỉ ra,-A!-Vương Nguyên kêu lên, nước từ hốc mắt bắt đầu chảy ra.-Dừng....dừng....lại....-Ngoan nào. Đừng khóc.-Cô ta vỗ vỗ con dao vào mặt Vương Nguyên.-Để tôi đền bù cho cậu nhé.-Cô ta đứng dậy.-A Hổ.Một tên con trai cao lớn, mặt mày bặm trợn tiến đến.-Cái này cho anh.-Cô ta chỉ Vương Nguyên.-Xong thì xử lí luôn.-Cô ta nói thầm.Tên con trai gật đầu.-Anh....anh....định làm gì?-Tên đó lại gần, cởi trói cho Vương Nguyên.Khó hiểu.Vương Nguyên nhìn hắn, hắn nhìn Vương Nguyên, ngay lập tức hắn thô bạo xé áo của hắn ra, mặt dâm ô nhìn Vương Nguyên.-Anh....anh....định làm gì?-Vương Nguyên theo phản xạ lùi về phía sau.Hắn tiến lại gần, cười dâm hết sức.-Buông ra...mau buồn ra....buông tôi ra.-Vương Nguyên giãy giụa trong lòng hắn.-Ngoan. Anh chiều.-Hắn vuốt mặt cậu.-Không...mau buông tôi ra...huhuhuhu...buông ra.-Vương Nguyên khóc to, áo của cậu bị xé nát.-Người em đẹp thật đấy.-Hắn từ từ kéo quần cậu xuống.-Không ! Không ! Đừng ! Buông ra, tránh ra.-Vương Nguyên giãy giụa, nước mắt tràn trề.Hắn cúi xuống, hôn lên cổ cậu.Không, không muốn, không muốn, ai đó làm ơn đến cứu cậu, làm ơnRẦM. Ai đó đạp cửa một cách thô bạo.Tên A Hổ quay lại nhìn, ngoài cửa, một thanh niên đứng đó, mồ hôi nhễ nhại, thỏ dốc, có vẻ rất mệt nhưng ánh mắt đó, ánh mắt như đang muốn giết người.-Mày là thằng nào?-Hắn khó chịu đứng dậy.-Vương....Vương....-Vương Nguyên hoảng sợ nhìn anh.-Oắt con, không phải việc của mày, biến.-Hắn nhìn Vương Tuấn Khải hất hàm.-Tên-khốn-nạn.-Vương Tuấn Khải rít lên.-Thằng ôn con này, mày muốn chết à?-Hắn chửi thề, chạy đến muốn đánh Vương Tuấn Khải.Vương Tuấn Khải đứng nhìn hắn lao đến, không hề sợ sệt, chỉ có ánh mắt nhìn hắn chằm chằm.-Hự...-Hắn bị một cú vào bụng.-Tên-khốn-nạn-đi-chết-đi-Vương Tuấn Khải rống lên, không ngừng đánh hắn, trong lòng bây giờ đang là ngọn lửa dâng trào.Không ngừng bị đá, đấm, đánh, hắn không thể chống cự. Vương Tuấn Khải lao đến như một con thú dữ.Hắn ngã xuống, mặt mày máu me be bét.Động vào cao thủ taewondo, hắn đụng nhầm người rồi.-Vương Nguyên.-Vương Tuấn Khải nhanh như chớp chạy lại, đỡ Vương Nguyên, cởi phăng áo ra trùm lên người cậu.-Huhuhu...hức....hức....-Vương Nguyên không ngừng khóc.Ôm chặt Vương Nguyên vào lòng, cảm nhận cơ thể bé nhỏ đang run lên, tiếng khóc nức nở như muốn xé nát tm anh, anh hận, hận rằng mình không thể đến sớm hơn một chút.-Huhuhu.....Vương.....Tuấn.....-Vương Nguyên không ngừng khóc, cậu hoảng quá rồi.-Được rồi, không sao rồi, không sao rồi.-Vương Tuấn Khải vỗ nhẹ lưng cậu an ủi.-Sợ....sợ....-cơ thể bé nhỏ không ngừng run lên.-Được rồi, không sao, có anh ở đây rồi.-Vương Tuấn Khải siết chặt vòng tay.Vương Nguyên ôm chặt Vương Tuấn Khải, cậu vùi mặt vào ngực anh, cái câu nói của anh cứ văng vẳng trong đầu cậu :" Được rồi, không sao, có anh ở đây rồi."Vương Tuấn Khải cứ để như vậy, Vương Nguyên khóc rất lâu, quá sợ hãi. Dần dần chỉ nghe thấy tiếng nấc, tiếng thở đều đều, có lẽ vì sợ và mệt quá mà thiếp đi.-Tiểu Nguyên. Anh xin lỗi. Anh đưa em ra khỏi đây.-Vương Tuấn Khải bế cậu lên, đưa cậu ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store