[Longfic][KaiYuan-XiHong] Bảo bối a, sao mạnh tay vậy chứ~~
Chap 6
Chí Hoành tỉnh giấc, vẫn còn ngái ngủ dụi đầu vào ngực Thiên Tỷ. Nhắm mắt một lúc, cậu đột nhiên mở banh mắt, giờ cậu mới nhận ra mình đang nằm trong lòng ai. Định ngồi dậy nhưng hắn kéo cậu lại ôm chặt cứng, cậu dãy dụa:- Thả ta ra xem nào.- Còn sớm mà, đệ ngủ thêm tí nữa, cho ta ôm thêm một chút.- Thả ta ra đi mà, ta muốn dậy rồi.- Được!- Hắn cao hứng kéo cậu dậy, còn hôn chóc một cái vào má làm cậu đỏ hết cả mặt. Thiên Tỷ lấy một bộ y phục màu vàng kim, đưa cho cậu mặc nhưng lạ là hắn cứ ở lì đấy không chịu ra ngoài. Cậu phồng má chu mỏ lên nói hắn, hắn lại vô sỉ hôn chóc thêm cái nữa lên môi cậu, làm cậu đơ người. Mãi đến khi nhận thức được, cậu đỏ bừng mặt, mắng hắn liên hồi:- Cái tên hỗn đản nhà ngươi, ai cho ngươi làm thế? Ta còn chưa cho phép, ngươi đã cướp đi nụ hôn đầu của ta, có phải muốn ta sau này không thể lấy chồng không hả??? Hắn phì cười, xoa đầu cậu, cậu liếc hắn xéo cả mắt. Hắn cầm lấy áo, trực tiếp mặc cho cậu mà không đợi cậu phản ứng gì. Cậu chỉ biết làm theo hắn, không có cách nào phản kháng. Cậu bảo ngại thì hắn nói đều là nam nhân, có gì mà ngại. Mặc xong, hắn cho người mang điểm tâm lên. Mắt cậu bắn tim đầy trời, lao vào bàn khua khoắng một lúc, đĩa bát sạch bách, cậu thì vuốt bụng thỏa mãn. Thấy dáng vẻ đáng yêu của cậu, hắn cười ôn nhu, đoạn kéo cậu ra ngoài. Hôm nay họ hồi cung, vì không muốn chuyện như vừa rồi xảy ra nên hắn muốn về sớm một chút. Cậu một ngựa, hắn một ngựa, hai người dẫn đầu đoàn người trở về cung. Đến một trấn nọ, hắn cho người dừng lại để dùng cơm trưa. Cậu nghe hắn vào đặt bàn trước, gọi món xong liền đợi hắn đi vào. Đang líu lo mấy khúc hát quen thuộc, một đám người bỗng tiến lại chỗ cậu. Tên cầm đầu với vẻ mặt bỡn cợt đưa tay nâng cằm cậu lên:- Tiểu mĩ nhân, có muốn đi cùng bọn anh không? Cậu ngước nhìn, là một công tử vô cùng tuấn tú, chỉ tiếc là sắc lang. Cậu gạt tay hắn ra, cũng nhìn hắn đầy chế nhạo:- Chẳng lẽ ngài thiếu hơi nữ nhân đến thế sao? Hay là... nữ nhân trấn này không ưa ngài?- Ngươi, ngươi! Hảo! Bổn công tử ta trước giờ chưa từng thua ai, chúng mày, tóm mĩ nhân lại cho tao! Đám gia nhân lao tới, cậu không cần động tay nhiều, điểm huyệt vài cái, bọn chúng đứng như tượng thạch. Tên kia không ngờ cậu biết võ công, trong lòng cũng mấy phần kinh ngạc, nhưng mĩ nhân ngay trước mặt, ngu gì không tóm lấy? Hắn nhảy tới đánh tay đôi với cậu, võ công của hắn cũng khá tốt, lại thêm cao lớn khiến cậu cũng có chút chật vật. Thiên Tỷ lại vướng mắc chuyện từ triều đình mới thông báo, còn đứng ngoài giải quyết nên chưa vào. Cậu đấm hắn một cái, hắn lại tóm tay cậu giật mạnh về phía mình, một chưởng vào gáy khiến cậu ngất đi. Hắn sung sướng vác cậu ra ngoài. Thiên Tỷ đang đứng gần cửa, thấy người đang bị vác trên vai có chút quen quen nhưng lại không nhìn thấy mặt. Bán tính bán nghi, hắn vào trong thì không thấy cậu đâu. Hắn lao ra ngoài, lập tức quất ngựa đuổi theo bóng chiếc xe đã nhỏ dần. Tên đào hoa kia mang cậu vào phòng rồi ném cậu lên giường, va chạm khiến cậu tỉnh giấc. Hắn ta không đợi thêm giây phút nào lập tức lao lên đè cậu xuống. Cậu liều mạng giãy dụa, hắn giáng cho cậu hai bạt tai làm đầu cậu ong ong. Hắn mạnh bạo giật áo cậu ra, mút mát cần cổ trắng ngần. Cậu điên cuồng né tránh, nước mắt tuôn ra như suối, trong đầu cậu chỉ còn hình ảnh của Thiên Tỷ. Hắn cố gắng giật áo cậu ra, mặc cho cậu la hét đến khàn giọng.- Tên sắc lang, thả ta ra!- Tiểu mĩ nhân đừng sợ, ta sẽ làm ngươi thật sung sướng. Hắn ta lại tiếp tục giở trò. Cửa phòng bật tung ra.- Hoành nhi! Là Thiên Tỷ! Máu nóng dồn tới não, Thiên Tỷ bay lại đạp tên kia xuống giường rồi nâng cậu dậy. Cậu hoảng loạn khóc lớn, ôm chặt lấy hắn.- Thiên Thiên, ta rất sợ!- Cậu nói trong nước mắt.- Đừng sợ, không sao rồi. Có ta ở đây với đệ, đừng sợ. Thiên Tỷ nghe tiếng nức nở của cậu mà quặn lòng. Mộc Tư Hàn xách cổ áo Mộc Vũ Lâm lên, vừa đánh hắn vừa mắng chửi:- Thằng nghịch tử, dám động đến người của Hứa Khánh Vương Điện hạ, mày là không muốn sống nữa phải không? Mộc Vũ Lâm kinh hoàng đưa mắt nhìn về phía mĩ nhân đang ôm Điện hạ. Hắn lật đật quỳ xuống, cúi thấp đầu. Thiên Tỷ liếc nhìn đám người đang khép nép cúi đầu, hắn cất giọng lãnh khốc:- Các ngươi ra ngoài đợi ta. Tất cả mọi người ra ngoài hết, chỉ còn mình hắn và cậu trong phòng. Hắn nhẹ nhàng mặc áo lại đàng hoàng cho cậu, rút lấy khăn tay lau nước mắt rồi an ủi cậu:- Đừng sợ, có ta bảo vệ đệ, không ai có thể đụng đến đệ đâu.- Thiên Thiên, thân thể của ta, có phải... rất dơ bẩn không?- Cậu run lên trong vòng tay hắn.- Không đâu. Về tắm rửa một chút sẽ sạch ngay thôi.- Lời nói của hắn bao hàm ý tứ trong đó, nhưng đều là an ủi cậu.- Ta muốn về cung, ta không muốn ở đây nữa đâu.- Cậu nhẹ giọng, giống như đang làm nũng với hắn.- Được, được. Đệ ra phòng khách với ta, đợi ta xử hắn xong chúng ta lập tức đi. Cậu nghe theo hắn, bước ra. Đến phòng khách thì túm chặt lấy tay hắn, hắn cũng để cậu ôm, bước tới ghế rồi đặt cậu ngồi xuống. Hắn ngồi xong xuôi mới nhìn tới Mộc Tư Hàn đang đứng cúi mình, Mộc Vũ Lâm đang quỳ sụp xuống dưới chân mình. Hắn chậm rãi lên tiếng:- Các ngươi nghĩ xem, chuyện hôm nay ta nên xử ra sao?- Điện hạ, xin thứ lỗi cho lão thần không biết dạy con cái.- Mộc Tướng quân lên tiếng- Điện...điện hạ, thần không biết đó...đó lại là người của Điện hạ. Xin Điện hạ tha tội!- Mộc Vũ Lâm lắp bắp, chân run như cầy sấy.- Tha sao? Được, ta tha cho ngươi tội chết, chỉ phạt ngươi 100 trượng, ngươi thấy được chứ?- Hắn giả vờ hỏi.- Xin...xin Điện hạ tha mạng, thần không dám nữa.- Người đâu, lôi Mộc Quận vương ra ngoài, đánh 100 trượng cho ta, bất kì ai cũng không được can ngăn . Riêng Mộc Tướng quân, phạt một năm bổng lộc.
Nói xong, hắn kéo tay cậu đứng dậy. Mộc Tướng quân trơ mắt nhìn thằng nghịch tử nhà mình bị đè ra đánh trượng, phen này cả trời cũng chẳng giúp được ông._____ Vĩnh Hòa cung _____ Hắn lệnh cho người hồi cung nhanh nhất có thể, nhanh chóng đưa cậu về Vĩnh Hòa cung. Hắn bế cậu từ lúc xuống kiệu đến tận lúc vào phòng, mấy nô tì thấy vậy không ngớt lời bàn tán, hắn dùng ánh mắt sắc lạnh dọa đám nô tì kia bỏ chạy. Hắn đặt cậu xuống chiếc giường trong phòng ngủ của mình, lúc này mới hỏi han cậu đủ thứ. Cậu chỉ ậm ừ trả lời qua loa rồi đi tắm. Cậu cởi bộ y phục trên người ra, mạnh tay ném nó đi. Ngồi trong hồ tắm lớn, cậu ngửa đầu lên nhìn trần nhà, khẽ thở dài. Cậu mạnh tay kì cọ người, xóa hết dấu vết dơ bẩn trên người. Da bắt đầu nổi lên những vết xước màu đỏ, cậu mới dừng tay lại. Bước lên bờ, lau khô người rồi mặc quần áo đàng hoàng lại, cậu bước ra ngoài. Thấy cậu đi ra, hắn liền đi tới. Thấy trên mu bàn tay và cổ cậu có vết xước, hắn nhíu mày hỏi:- Đệ vừa làm gì vậy?- Không, không có gì đâu.- Cậu kéo nhẹ cổ áo.- Ta đã nói rằng tắm rửa một chút chắc chắn sẽ sạch sẽ thôi, tại sao đệ phải mạnh tay như vậy?- Nhưng ta... ta thấy rất ghê tởm, ta rất sợ!- Cậu òa khóc, ôm chầm lấy hắn. Hắn ôm lấy bả vai đang run lên vì khóc, nhẹ nhàng vỗ về:- Ta sẽ không chán ghét đệ, không bao giờ đâu.- Thật... thật chứ?- Cậu nấc lên từng tiếng.- Thật, tất nhiên là thật. Ta sẽ bảo vệ cho đệ, ta sẽ không chán ghét đệ đâu. Cậu không nói gì, chỉ biết vùi mặt vào lòng hắn mà khóc. Một lát sau, cậu thiếp đi, hắn nhẹ nhàng bế cậu lên giường, đắp chăn cho cậu thật cẩn thận. Nhìn khuôn mặt thanh thản của cậu, hắn khẽ mỉm cười ấm áp rồi bước ra ngoài._____ Ngự thư phòng _____ Rầm! Thiên Tỷ xuất hiện ngay trước mặt Vương Tuấn Khải, đập bàn một cái thật to, mắt nhìn kiên định:- Huynh, gả Hoành nhi cho đệ! Vương Tuấn Khải nhìn con người trước mặt, không còn nhận ra Dịch Dương Thiên Tỷ mà hắn hay thấy nữa. Tuấn Khải nhìn Thiên Tỷ, vẻ mặt hứng thú:- Vậy đã khiến bé con động lòng chưa? Câu hỏi khiến Thiên Tỷ ngừng lại. Phải ha, hắn còn chưa khiến bé con động lòng mà mình đã động lòng trước rồi. Thiên Tỷ suy nghĩ một hồi, lại quay đi, trước khi ra cửa còn nói:- Khi nào đệ khiến bé con động lòng, huynh nhất định phải gả cho đệ. Tuấn Khải cười cho cái sự ngốc đột xuất của Thiên Tỷ. Bỗng nhớ tới Vương Nguyên, hắn bèn tranh thủ giải quyết hết tấu chương rồi di giá đến Bồng Lai điện.22/10/2015Chỉ viết tới đây thui ha, nếu viết nữa fic của au sẽ thành shortfic mất hehe. Thương au thì cmt+vote, ko thương thì vote+cmt, nhoa nhoa nhoa❤❤❤
Nói xong, hắn kéo tay cậu đứng dậy. Mộc Tướng quân trơ mắt nhìn thằng nghịch tử nhà mình bị đè ra đánh trượng, phen này cả trời cũng chẳng giúp được ông._____ Vĩnh Hòa cung _____ Hắn lệnh cho người hồi cung nhanh nhất có thể, nhanh chóng đưa cậu về Vĩnh Hòa cung. Hắn bế cậu từ lúc xuống kiệu đến tận lúc vào phòng, mấy nô tì thấy vậy không ngớt lời bàn tán, hắn dùng ánh mắt sắc lạnh dọa đám nô tì kia bỏ chạy. Hắn đặt cậu xuống chiếc giường trong phòng ngủ của mình, lúc này mới hỏi han cậu đủ thứ. Cậu chỉ ậm ừ trả lời qua loa rồi đi tắm. Cậu cởi bộ y phục trên người ra, mạnh tay ném nó đi. Ngồi trong hồ tắm lớn, cậu ngửa đầu lên nhìn trần nhà, khẽ thở dài. Cậu mạnh tay kì cọ người, xóa hết dấu vết dơ bẩn trên người. Da bắt đầu nổi lên những vết xước màu đỏ, cậu mới dừng tay lại. Bước lên bờ, lau khô người rồi mặc quần áo đàng hoàng lại, cậu bước ra ngoài. Thấy cậu đi ra, hắn liền đi tới. Thấy trên mu bàn tay và cổ cậu có vết xước, hắn nhíu mày hỏi:- Đệ vừa làm gì vậy?- Không, không có gì đâu.- Cậu kéo nhẹ cổ áo.- Ta đã nói rằng tắm rửa một chút chắc chắn sẽ sạch sẽ thôi, tại sao đệ phải mạnh tay như vậy?- Nhưng ta... ta thấy rất ghê tởm, ta rất sợ!- Cậu òa khóc, ôm chầm lấy hắn. Hắn ôm lấy bả vai đang run lên vì khóc, nhẹ nhàng vỗ về:- Ta sẽ không chán ghét đệ, không bao giờ đâu.- Thật... thật chứ?- Cậu nấc lên từng tiếng.- Thật, tất nhiên là thật. Ta sẽ bảo vệ cho đệ, ta sẽ không chán ghét đệ đâu. Cậu không nói gì, chỉ biết vùi mặt vào lòng hắn mà khóc. Một lát sau, cậu thiếp đi, hắn nhẹ nhàng bế cậu lên giường, đắp chăn cho cậu thật cẩn thận. Nhìn khuôn mặt thanh thản của cậu, hắn khẽ mỉm cười ấm áp rồi bước ra ngoài._____ Ngự thư phòng _____ Rầm! Thiên Tỷ xuất hiện ngay trước mặt Vương Tuấn Khải, đập bàn một cái thật to, mắt nhìn kiên định:- Huynh, gả Hoành nhi cho đệ! Vương Tuấn Khải nhìn con người trước mặt, không còn nhận ra Dịch Dương Thiên Tỷ mà hắn hay thấy nữa. Tuấn Khải nhìn Thiên Tỷ, vẻ mặt hứng thú:- Vậy đã khiến bé con động lòng chưa? Câu hỏi khiến Thiên Tỷ ngừng lại. Phải ha, hắn còn chưa khiến bé con động lòng mà mình đã động lòng trước rồi. Thiên Tỷ suy nghĩ một hồi, lại quay đi, trước khi ra cửa còn nói:- Khi nào đệ khiến bé con động lòng, huynh nhất định phải gả cho đệ. Tuấn Khải cười cho cái sự ngốc đột xuất của Thiên Tỷ. Bỗng nhớ tới Vương Nguyên, hắn bèn tranh thủ giải quyết hết tấu chương rồi di giá đến Bồng Lai điện.22/10/2015Chỉ viết tới đây thui ha, nếu viết nữa fic của au sẽ thành shortfic mất hehe. Thương au thì cmt+vote, ko thương thì vote+cmt, nhoa nhoa nhoa❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store