ZingTruyen.Store

Longfic First Knew Love Markjin

Sau hôm đó, Jinyoung giữ lời hứa, không đến nhà họ Tuan, cũng không tìm gặp Mark nữa. Về việc gia sư, cậu cũng lấy lý do bận học mà từ chối yêu cầu của cha mình.

Mark vừa khỏi ốm, cả ngày bận học ở trường rồi đến bệnh viện, Bambam luôn quấy rầy cậu nên cậu càng bận hơn. Mấy ngày đầu không gặp Jinyoung, cậu nghĩ Jinyoung có việc bận. Nhưng một tuần trôi qua, không thấy Jinyoung đâu, cậu bắt đầu lo lắng.

Cậu nhớ lại xem mình có làm gì khiến Jinyoung tức giận không mà Jinyoung không muốn gặp cậu. Nhưng những ngày gần đây, cậu luôn ngoan ngoãn nghe lời , uống thuốc, học bù, làm bài tập. Rõ ràng vấn đề không phải là từ phía cậu. Vậy lý do là gì? Lẽ nào xảy ra chuyện gì với Jinyoung sao?

"Mark huyng , huyng đang nghĩ gì thế? Sao cứ ngồi yên không nói gì?" Bambam ngồi trên giường bệnh, đang ăn từng thìa nhỏ, nhìn thấy Mark ngồi ngẩn người nên tò mò hỏi.

Mark miễn cưỡng nở một nụ cười. "Không có gì, chỉ là anh nhớ tới một người bạn lâu rồi không gặp, không biết bây giờ cậu ấy thế nào?"

Bambam ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn cậu, thái độ bình tĩnh lạ thường. "Là gia sư họ Park đó phải không?"

"Đúng." Mark thở dài gật đầu.

"Mark huyng, người ta đã cố ý tránh mặt huyng, huyng cũng không cần tìm anh ấy nữa."

"Cố ý tránh mặt anh?" Mark ngạc nhiên hỏi. "Em nói Jinyoung cố tình không xuất hiện trước mặt anh nữa?"


"Lẽ nào không phải vậy? Nếu không tại sao một người tự nhiên lại biến mất? Rõ ràng anh ấy đã làm gì có lỗi với huyng nên mới cố ý tránh mặt huyng!"

Vậy sao? Jinyoung có thể đối xử với cậu như vậy không? Mark im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên mơ màng.

Hôm sau đi học, Mark tranh thủ thời gian nghỉ giữa các tiết học đến lớp của Jinyoung tìm . Bạn Jinyoung nói Jinyoung không muốn gặp ai, bảo cậu đi về.

Không muốn gặp ai? Lẽ nào những điều Bambam nói là thật, Jinyoung đang trốn tránh mình?

Mark thấy lo lắng không yên. Tan học, cậu đứng ở ngoài cổng trường đợi Yugyeom.

"Ôi, hoàng tử Mark, cậu tìm tôi à? Có phải là muốn tặng tôi bộ ảnh mới không?" YuGeom xúc động nhìn Mark, mắt sáng như sao.

"Cậu muốn có bộ ảnh đó à? Ngày mai tôi sẽ mang cho cậu, được không?" Mark hơi bối rối sờ trán. "Thực ra tôi tìm gặp cậu là muốn hỏi tình hình của Jinyoung. Hai tuần rồi chúng tôi không gặp nhau, tôi đến tìm tới lớp cậu ấy, cậu ấy cũng không muốn gặp. Cậu có biết đã xảy ra chuyện gì với cậu ấy không?"

Nhắc đến Jinyoung, YuGeom chau mày. "Nói đến việc này, tôi cũng thấy gần đây Jinyoung rất lạ! Kể từ hôm cậu ấy từ bệnh viện về, học hành không tập trung, cả ngày ngẩn ngơ, kết quả kỳ thi tháng tuần trước đã bị tụt xuống vị trí thứ hai rồi! Đây là điều chưa bao giờ xảy ra!


Hỏi cậu ấy có tâm sự gì không, cậu ấy cũng không nói! Đúng là làm tôi tức chết được! Tôi vẫn nghĩ là hai người cãi nhau!"

"Bệnh viện? Cậu nói Jinyoung đến bệnh viện?" Mark nghe nói đến bệnh viện, bất giác chau mày lại.

"Ừ, cậu ấy nói đến bệnh viện gặp Bambam, giỏ hoa quả cũng là tôi với cậu ấy chọn mà." YuGeom không hiểu chuyện gì, thật thà trả lời.

Jinyoung, Bambam,... Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, Mark chau mày, một ý nghĩ mơ hồ xuất hiện trong đầu cậu. Lẽ nào...

"yuGyeom, cảm ơn cậu, ngày mai tôi sẽ đem ảnh cho cậu! Bây giờ tôi có việc phải đi trước, tạm biệt!" Mark xúc động đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu rồi vội vàng chạy về phía bệnh viện.

"Ừ." Yugyeom xúc động gật đầu, cố gắng vẫy vẫy tay. "Hoàng tử Mark,cậu nhớ đấy nhé! Đừng quên ký tên lên trang bìa. Mai gặp lại!"

Sau khi rời khỏi trường học, Mark đến thẳng bệnh viện. Bambam thấy Mark đến rất ngạc nhiên hỏi: "Mark huyng, hôm nay huyng đến sớm thế? Huyng ăn gì chưa?".

Mark không trả lời câu hỏi của Bambam vội vàng chạy đến bên giường, cầm tay Bambam hỏi: "Bambam, em nói thật cho anh biết, có phải Jinyoung đã đến tìm em không?".

Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt rồi nhanh chóng biến mất, không ai có thể nhận ra được. Bambam nhìn xuống, giấu đi cảm xúc của mình, thản nhiên hỏi: "Jinyoung anh ấy nói với anh à?".

"Em không cần quan tâm ai nói cho anh, chỉ cần em trả lời anh Jinyoung có đến tìm em không là được rồi!"

Bambam im lặng một lát rồi gật đẩu nói: "Đúng, anh ấy đã đến đây".

"Cậu ấy nói gì với em?" Mark vô cùng lo lắng, bất giác nắm chặt lấy tay Bambam.

Bambam cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang siết chặt lấy tay mình, cảm giác đau nhói khiến cậu bất giác trở nên lạnh lùng. 

"Mark, nhất định anh phải biết sao?" 

Mark không do dự gật đầu. "Em nói đi!"

"Jinyoung, anh ấy... Anh ấy nhờ em chăm sóc anh..."

"Chăm sóc anh?" Mark ngạc nhiên. "Nghĩa là sao?"

"Anh ấy nói... Anh ấy đã thích người khác rồi..."

Jinyoung thích người khác?

"Không thể! Tuyệt đối không thể!" Mark buông tay Bambam ra, lảo đảo lùi lại hai bước, đầu óc trở nên trống rỗng.

Jinyoung không thể thích người khác được! Hai tuần trước mình va cậu ấy vẫn thân thiết bên nhau, vì sao cậu ấy có thể thích người khác được? Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra!

"Là thật mà!"Bambam thấy Mark không tin, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng. "Anh ấy bảo không biết nên nói chuyện với anh thế nào nên đến nhờ em nói giúp!"

"Không thể... Không thể như vậy..." Thái độ của Mark vô cùng bối rối,chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt cậu đầy hy vọng, vội vàng quay người chạy ra ngoài. "Anh đi tìm Jinyoung hỏi cho rõ ràng! Anh không tin cậu ấy có thể đối xử với anh như vậy!"

Nhìn cánh cửa đóng sập lại, Bambam cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Trầm tư giây lát, cậu cầm chiếc điện thoại bên cạnh gối lên...

Jinyoung đang ngồi trước bàn chăm chú nghe giải thích ngữ pháp tiếng Anh.

Cậu ngồi yên lặng như thế cho đến khi điện thoại trên bàn rung lên một hồi chuông chói tai. Liếc nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, cậu mệt mỏi ấn nút để chế độ im lặng. Tiếng chuông điện thoại ngừng kêu rồi lại vang lên một lần nữa. Jinyoung chau mày, lại ấn nút để chế độ im lặng. Cứ như vậy vài lần, cuối cùng không chịu được nữa, cậu cầm điện thoại lên nghe. "A lô, tìm ai?"

"Jinyoung phải không?" Có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. "Tôi là Bambam."

Bambam? Jinyoung sững người, hỏi với giọng lạnh nhạt: "Có việc gì không?".

"Hôm nay Mark huyng đến bệnh viện, hỏi tôi việc của anh, có phải là anh đã nói gì với anh ấy không?"

"Lâu rồi anh không gặp cậu ấy, làm sao có thể nói gì với cậu ấy được?" Dừng một lát, cậu tò mò hỏi: "Mark nói gì với em à?".

"Anh ấy không gặp được anh nên rất lo lắng. Sau đó không biết nghe được từ đâu chuyện anh đến bệnh viện gặp tôi nên nghi ngờ tôi nói điều gì đó với anh. Tôi nói anh đã thích người khác rồi, bảo anh ấy không cần quan tâm đến anh nữa."

Mặt Jinyoung biên sắc, cậu tức giận nói to: "Bambam, em thật là quá đáng! Sao em có thể nói như thế?".

"Không thế thì sao?" Bambam không tỏ thái độ gì trước sự tức giận của Jinyoung, nói nhạt nhẽo: "Bảo anh ấy tiếp tục thích anh? Bảo anh ấy tiếp tục nhớ anh sao?".

"Nhưng... Nhưng em không thể bịa đặt cho anh như vậy được!"

"Không có gì là có thể với không thể. Jinyoung, tôi chỉ muốn nói với anh, Mark huyng đi tìm anh, anh hãy tự nghĩ cách để anh ấy nản lòng. Còn nữa, anh đừng quên giao kèo giữa chúng ta, anh biết, tôi không phải là người nói mà không làm. Như vậy nhé, sau này tốt nhất là không gặp nhau nữa!"

"A lô! Đợi đã! Anh phải nói thế nào với Mark? A lô! Bambam!" Jinyoung không kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng "tút, tút, tút".

Đáng chết! Jinyoung nhìn điện thoại, suýt chút nữa thì phát điên. Mình nên làm thế nào? Một lát nữa mình phải đối mặt với Mark thế nào đây?


~ End Chap 25~






Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store