ZingTruyen.Store

[Longfic] [ExoShidae] Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc (edit fic)___GTNV

[Longfic] [ExoShidae] Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc (edit fic)___Chap 121-130

Jun-Babie

+++++++++++++++++++++++++++++++

Chương 121: Sai lầm khi coi anh thành người khác 

“Là anh!” Jessica mơ mơ màng màng lộ ra một nụ cười với Sehun, sao gương mặt anh tối lại? 

Cô vươn tay sờ vào gương mặt tuấn mỹ không tì vết của anh, Sehun khẽ cau mày, ánh mắt lợi hại đảo qua chung quanh, ý lạnh rõ ràng tản mát ra từ trên thân anh. Những người đàn ông không có ý tốt với Jessica lập tức dời tầm mắt đi. Bọn họ biết, người phụ nữ này là danh hoa đã có chủ, huống chi người đàn ông đó còn là một người không dễ đối phó, ít nhất là từ ngoại hình, bọn họ so ra đều không bằng đâu! 

“Em uống say rồi!” đám ruồi bọ chung quanh bị anh hù dọa đi, vẻ mặt Sehun giãn ra, anh bắt được tay Jessica đang muốn chạm tới gương mặt của mình, trong lòng thoáng qua một nụ cười, cũng chỉ có cô gái nhỏ này dám không chút kiêng kỵ sờ mặt của anh ở trước công chúng. 

Nghĩ đến ngày đó mình chịu một bạt tai của ai kia ở trung tâm thương mại, chắc là anh đã gặp phải sư phụ, mặt anh cô còn dám đánh, huống chi là sờ! 

Bất quá, anh ngược lại rất thích cảm giác tay cô chơi đùa trên mặt mình, khiến anh cảm thấy vô cùng... Ấm áp! 

“Tôi không có say, tôi làm sao lại say! Tôi còn muốn tiếp tục uống, anh hãy uống cùng tôi đi!” Jessica kéo Sehun đến ngồi bên cạnh mình, vừa rồi uống rượu một mình thật buồn bực nha! Giờ thì tốt rồi, rốt cuộc tìm được một người có thể uống rượu cùng mình! 

Người kia... Đúng là Sehun! 

Jessica đưa một ly rượu tới trong tay Sehun, ngây ngốc cười với anh. 

Sehun nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, lúc này, trên mặt cô hơi hơi ửng hồng, cô không còn lòng phòng bị thì tùy ý triển lộ ra một mặt không muốn người khác biết của cô. Giờ anh mới biết, thì ra khi uống say, cô đáng yêu như vậy!

“Uống đi!!!” Jessica thấy anh chỉ nắm ly rượu ở trong tay, tiếp tục thúc giục: “Anh nhìn tôi làm cái gì? Tôi không thể ăn đâu! Ha ha...” 

Jessica hồn nhiên cười đứt quãng, Sehun chỉ cảm thấy giật mình, người phụ nữ này, cô không biết bộ dáng bây giờ của mình thực ngon miệng sao? Một mình ở chỗ này, cũng không sợ gặp phải nguy hiểm gì! 

Ngửa đầu một hớp uống cạn ly rượu, Sehun cảm thấy càng lúc càng không nhận ra chính mình. Trong đầu thỉnh thoảng hiện ra thân ảnh của Jessica, ngay cả bộ dáng cô tức giận đánh anh một bạt tai cũng bị anh nhớ lại nhiều lần, anh thậm chí cảm thấy... mình đã hiểu ra cái gì đó! 

Anh cho là mình điên rồi, vốn chỉ có chút hứng thú đối với cô, hơn nữa cô lại là vợ của Luhan , cho nên anh mới cố ý đến gần cô. 

Chỉ là đến bây giờ, tựa hồ tất cả đều đã sai rồi, tim của anh càng ngày càng không chịu khống chế của anh! 

“Tại sao muốn say?” Sehun hạ mi mắt, biết rõ nguyên nhân song anh vẫn hỏi ra khỏi miệng điều dư thừa ấy, con mắt thâm thúy như có như không thoáng qua một chút ánh sáng làm cho người ta không dễ dàng phát giác. 

Jessica ngẩn ra, đang muốn uống rượu đột nhiên dừng lại, sau đó từ từ để ly xuống, cô nhìn Sehun không chớp mắt, không biết vì sao, cô lại muốn khóc! 

Nước mắt không biết từ lúc nào đã từ trong hốc mắt chảy ra, trước mắt, Sehun dần dần trở nên mờ nhạt. Trong mơ hồ, cô dường như thấy được khuôn mặt của Luhan , tất cả ủy khuất trong nháy mắt vỡ đê, Jessica nhào vào trong ngực người đàn ông trước mặt. 

“Luhan, tại sao vậy? Tại sao phải chán ghét em? Anh thích cô gái như thế nào em đều có thể thay đổi vì anh mà”. Jessica nắm chặt vạt áo của anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, van xin nhìn ‘Luhan ’ trước mắt, “Đừng chán ghét em có được không, điều gì họ có thể làm, em cũng có thể làm!”. 

Là cô không đủ hấp dẫn sao? Là cô không đủ lớn mật ở trên giường sao? 

Cô có thể tập thay đổi tính cách ngượng ngùng của mình, có thể khiến mình trở nên lớn mật!

Sehun ngẩn ra, cô yêu Luhan  như vậy sao? Vì anh ta cái gì cũng có thể làm? 

Chua xót và ghen tỵ từ từ sinh ra trong lòng anh, nghĩ đến Tiểu Nhã, tại sao họ đều yêu Luhan , tại sao? 

“Jessica...” Sehun kêu tên Jessica, trong mắt tựa hồ ẩn nhẫn cái gì. “Lần này, anh sẽ không buông tay, cho dù người em yêu là anh ta, anh cũng sẽ không bỏ cuộc!” 

Anh sẽ làm cho cô biết, Sehun anh cũng là một người đáng giá để yêu! Anh không tiếc bỏ ra bất kỳ giá nào, cũng muốn cho người phụ nữ này yêu mình! 

Đây không phải là trả thù, mà là thanh âm phát ra từ nội tâm anh! 

Con ngươi màu xanh thoáng qua một đạo ánh sáng, đột nhiên, Sehun mạnh mẽ kéo tay cô, một tay đỡ hông của cô, để cho cô tựa vào trong ngực mình, mang theo cô rời khỏi quán rượu. 

Bên trong phòng khách sạn sang trọng, bởi vì chịu ảnh hưởng của rượu, Jessica ngủ mê man vẫn chưa tỉnh lại. 

Lúc này cô không hề đề phòng nằm ở trên giường, không chút nào chú ý tới đôi mắt ở bên giường nhìn cô thập phần say mê. 

“Jessica, nếu như em biết rõ anh làm ra chuyện gì với em, em có hận anh không?”. Sehun nỉ non ra tiếng, lần đầu tiên, lòng của anh bởi vì một chuyện, bởi vì một người phụ nữ mà không xác định được rồi! 

Anh từ trước đến giờ đều mạnh mẽ vang dội, làm cho cả thế lực hắc đạo ở thành phố A thần phục ở dưới chân mà không cần chớp mắt một cái. Vậy mà hiện tại, anh lại hoài nghi hành vi của mình.

“Nhưng, chỉ cần anh không cần em, chủ động thả em, làm lòng em bị thương, em sẽ dừng lại tình yêu đối với anh ngay, có đúng hay không?”. Sehun khẽ vuốt ve gò má đang ửng hồng của Jessica, nếu nói như vậy, sau này anh sẽ đem hết toàn lực làm cho cô yêu mình, để cô có thể thoát khỏi thương tâm! 

Trong lòng thoáng qua một chút kiên định, Sehun vuốt ve gương mặt Jessica. Tay dần dần đi xuống, ngừng một lát ở cổ áo của cô, sau đó không chút do dự cởi ra từng nút áo của cô... 

“Jessica, thật ra thì, anh cũng là một người rất dễ yêu, nếu như người em gặp trước là anh, em có thể không yêu Luhan  hay không?”. Trong mắt Sehun mơ hồ hiện ra một cỗ hung ác, đã từng có một người phụ nữ, sau khi yêu anh rồi, vẫn yêu Luhan ! 

Việc này không phải rất châm chọc sao! 

Anh có điểm nào không bằng Luhan  chứ? 

Không có được câu trả lời của Jessica, trong lòng anh thoáng qua một chút khổ sở. Nhìn áo đã mở ra hơn nửa của Jessica nằm ở trước mắt, con ngươi sắc bén dần dần buộc chặt. Cô là một ma nữ có dòng máu thiên sứ, làm cho người ta không nhịn được mà mê muội, hãm sâu trong đó, không cách nào tự kềm chế! 

“Luhan... Em yêu anh!” Jessica đột nhiên trở mình một cái, vô ý thức nỉ non. 

Những lời này không thể nghi ngờ là một chậu nước lạnh tưới lên trên đầu Sehun, mặt anh trong nháy mắt âm trầm. 

Ngay cả trong mộng cũng nhớ anh ta sao? Ngay cả ngủ mê, trong miệng còn kêu tên anh ta! 

Con ngươi màu xanh ngưng tụ một cỗ gió to mưa bão, đôi tay nắm chặt thành quyền. 

Ghen tỵ tràn đầy nội tâm của anh khiến lý trí của anh dần dần biến mất. Được lắm! Đã vậy anh cũng không cần phải băn khoăn gì nữa! 

Nhìn Jessica, khóe miệng Sehun nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, “Jessica, em có biết không, có rất nhiều người muốn chia rẽ em và Luhan , không chỉ có một mình anh thôi đâu!” 

Nếu để cho cô biết rõ chân tướng cũng không có gì, đây là một sự kiện rượu say loạn tính rất hoàn mỹ, không phải sao?

Chương 122: Trong lúc vô tình bị người hãm hại 

Nhức đầu 

Jessica vừa tỉnh lại, cảm thấy đầu giống như sắp nổ tung, đau đến không thể tưởng tượng, khiến cho cô cảm giác cực kỳ khó chịu. 

Dùng sức mở mắt ra, một căn phòng xa lạ đập vào mắt khiến Jessica cau mày. 

“Đây là nơi nào?”. Jessica khẽ vuốt ve cái trán, chống lên thân thể, cố gắng hồi tưởng tất cả mọi chuyện phát sinh vào ngày hôm qua. Ngày hôm qua, cô gặp được Hyomin, sau đó dường như cô đã đi uống rượu, cô chỉ nhớ rõ cô muốn say một trận, không ngừng uống rượu, cô uống say rồi sao? 

Cẩn thận đánh giá bốn phía, thân thể Jessica đột nhiên ngẩn ra, trong lòng vang lên báo động! 

Khách sạn! Cô tại sao lại ở khách sạn? Cô đến đây bằng cách nào? Cô cái gì cũng không nhớ, sẽ không phải là... 

Theo bản năng kiểm tra thân thể mình, phát hiện quần áo còn hoàn hảo không hao tổn mặc ở trên người, thân thể cũng không có gì khó chịu, Jessica mới thở phào nhẹ nhõm. 

Thấy luồng ánh sáng mãnh liệt ở bên ngoài, Jessica cả kinh, không để ý đầu đang choáng váng, từ trên giường nhảy xuống. 

“Trời ạ! Đã trễ thế này rồi!”. Cả đêm hôm qua cô không về sao? 

Luhan  có tìm cô không? Anh sẽ lo lắng cho cô chứ? Toàn bộ những vấn đề này nhảy vào suy nghĩ của Jessica, nhưng một giây kế tiếp, lòng cô lại trầm xuống. 

“Anh đã chán ghét cô rồi mà!”


Lời nói của Hyomin đột nhiên vang vọng ở bên tai cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười khổ, nếu anh đã chán cô, làm sao có thể quan tâm cô? Làm sao có thể đi tìm cô? 

Nói không chừng, tối hôm qua, Luhan  cũng không có về nhà, cùng người phụ nữ khác nằm trên một cái giường không biết chừng. 

Đột nhiên cảm thấy mắt có chút ướt át, Jessica ngẩng đầu lên, không để cho nước mắt có cơ hội rơi xuống. 

Tùy ý rửa mặt xong, Jessica từ gian phòng rời đi, bất kể bộ dáng bây giờ ra sao, cô hiện tại phải về nhà! 

Mà sau khi cô rời đi, bóng dáng một người cao lớn lại lần nữa đi vào gian phòng. 

Sehun nhìn giường đã được Jessica sửa sang lại, trong lòng nổi lên nồng đậm khổ sở, anh thật sự thay đổi rồi! Bởi vì Jessica mà thay đổi! 

Không biết vì sao, tối hôm qua anh hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội cô say rượu, chân chính muốn cô, nhưng... 

Vào đúng thời điểm quan trọng, anh đã dừng lại. Khi đó, trong đầu anh đột nhiên hiện ra một hình ảnh. Anh tựa hồ nhìn thấy Jessica ở trước mặt anh khóc đến ruột gan đứt từng khúc, không ngừng nói ‘Tôi hận anh’. Tim của anh đột nhiên đau nhói, ngay một khắc kia, anh không cách nào tiếp tục hành động được nữa. 

Vào lúc cô không biết gì đoạt lấy cô, đây là anh vũ nhục cô, nếu người phụ nữ này đã đi vào tim của anh, cô đáng giá được anh tôn trọng cùng mến yêu chứ? 

“Haiz!”. Sehun bất đắc dĩ thở dài một cái, nếu anh cứ quân tử như vậy, không biết đến thời điểm nào mới có thể thỏa mãn mong muốn ôm người đẹp về, anh hiện tại chỉ hi vọng, Jessica có thể nhanh chóng rời khỏi Luhan , bằng không... 

Trong mắt thoáng qua ánh sáng sắc bén, chiến tranh giữa anh và Luhan  đã âm thầm triển khai, anh không muốn lan đến gần Jessica! 

Cho nên, Jessica phải rời khỏi Luhan , đây cũng là nguyên nhân tại sao anh phải đáp ứng người phụ nữ Jiyeon kia làm chuyện này.

Nhìn ảnh chụp trong tay, trong ảnh, khuôn mặt người đàn ông đã được xử lý, không thấy rõ diện mạo, mà người phụ nữ xinh đẹp trầm lắng rúc vào lồng ngực trần truồng của người đàn ông, ngủ say sưa, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ tỏ rõ sự ngọt ngào giữa hai người, bên dưới chăn, càng làm cho người khác tưởng tượng xa xôi. 

Một nguyên nhân khác khiến anh đáp ứng trở thành vai nam chính trong ảnh chính là không muốn cho người đàn ông khác đụng đến người phụ nữ anh yêu! 

“Jessica, thật xin lỗi!”. Sehun cúi đầu, thanh âm ân hận tràn ngập trong lời nói. 

... Anh đã thông suốt rồi. 

Jessica trở lại biệt thự, Luhan  quả nhiên không có ở nhà, cô hỏi quản gia, từ trong miệng quản gia, cô nghe nói Luhan  tối hôm qua chưa trở về. 

Trong lòng bịch một tiếng, tựa hồ có đồ vật gì đó vỡ vụn. 

Ngực Jessica đau đến cơ hồ hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. 

Như cái xác không hồn đi trở về phòng. Jessica đối mặt với gian phòng tràn đầy hơi thở của Luhan , trong đầu không ngừng hiện ra cảnh ngọt ngào trong phòng này của bọn họ, trong lòng càng thêm đau đớn, trốn tránh chạy ra cửa phòng, đẩy ra cánh cửa vốn là phòng của cô ở sát vách kia. 

Lúc cô đi vào thấy bố trí trong phòng, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, nghĩ đến lời nói của Luhan  ngày đó. Anh muốn có một đứa nhỏ, cho nên, anh mạnh mẽ cho người đổi phòng của cô thành phòng trẻ con, còn mua thật nhiều đồ chơi trẻ em, bây giờ đã bày đầy cả căn phòng. 

“Cục cưng...” Tay Jessica nhẹ nhàng đặt trên bụng của mình, cô hi vọng mình có thể mang thai đứa nhỏ của anh, cho dù là mất đi tình yêu của anh, cô cũng còn có một đứa con làm bạn, điều đó cũng rất tốt, đúng không? 

Nhưng anh đã chán ghét cô rồi, còn có thể để cho cô vì anh sinh con sao? 

Không biết, người nào sẽ có cái vinh hạnh đó, có thể mang thai con nối dõi của anh! 

Khi Jessica phát hiện ra những điều này, trong lòng cô càng thêm khổ sở. Một mình đi tới cửa, đi lại không có mục đích ở trong nhà chính, nhưng mỗi một chỗ đi qua tựa hồ đều gợi lên những ký ức trong cô, từng ký ức ấy, đều làm đau nhói lòng cô! 

Đi tới hồ bơi, Jessica không chút do dự nhảy vào, cô ngưng thở, lặn xuống tầng sâu nhất, muốn mượn sự yên tĩnh trong nước tới hồi phục đau đớn cùng bất an trong lòng, quên hết những chuyện không vui kia. 

...

Jiyeon vừa uống cà phê, vừa nhìn ảnh chụp trong tay, khóe miệng nâng lên nụ cười tà ác,” Jessica, lần này để xem cô làm thế nào!” 

Chỉ cần đem những tấm hình này cho Luhan  xem, Luhan  còn có thể thờ ơ hờ hững nữa sao? 

Jiyeon cười hết sức đắc ý, nhưng là, nụ cười của cô lại đột nhiên cứng đờ, đã trải qua sự việc của Donghae cùng Sehun, thái độ Luhan  đối với Jessica vẫn như cũ không có gì thay đổi, lần này thật sự sẽ có hiệu quả sao? 

Jiyeon không khỏi bắt đầu tự hỏi, đây là một cơ hội khó có được, phải làm thật tàn nhẫn, lập tức kéo Jessica từ vị trí Xi phu nhân xuống mới được! 

Nhưng cái gì sẽ là lực công kích lớn nhất đây? 

Đột nhiên, trên mặt cô ta khôi phục nụ cười càng thêm sáng lạn hơn vừa rồi. 

Trong mắt thoáng qua một ánh sáng ác độc, còn gì có lực công kích cường đại hơn so với truyền thông cùng dư luận chứ? 

Ánh mắt rơi vào những tấm hình kia lần nữa, cô đi theo bên cạnh Luhan , đương nhiên hiểu rõ tính cách của anh, hiểu rõ anh không thể không để ý đến lợi ích của tập đoàn Cố thị! 

Chỉ cần những tấm hình này truyền đến giới truyền thông, như vậy mọi người cũng sẽ biết vợ của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị cùng người đàn ông khác lên giường sau lưng ông chồng ưu tú. Từ đó về sau, sợ rằng, trong xã hội thượng lưu, Jessica cũng không ngóc đầu lên làm người được nữa. 

Đả kích như vậy lẽ nào cô ta chịu được! 

Đem hình cầm trong tay ném lên trên bàn, Jiyeon cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, điện thoại tiếp thông, sau một hồi hàn huyên cùng đối phương, cuối cùng Jiyeon cũng nói vào đề tài chính, “tôi có một tin độc nhất vô nhị đưa cho anh, anh phải quý trọng thật tốt đó!” 

Khóe miệng gợi lên một chút tàn nhẫn, cô từng nói, vị trí Xi phu nhân là của cô, Luhan  cũng sẽ là của cô!

Chương 123: Hình ảnh mờ ám 

Liên tiếp mấy ngày lo lắng, bận rộn, bệnh tình của Cố Tâm Ngữ đã dần ổn định, Luhan  thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi phòng Cố Tâm Ngữ. Luhan  đến tập đoàn lên tới phòng làm việc, mệt mỏi buông lỏng cà vạt, trong đầu hiện lên gương mặt Jessica. 

Mấy ngày nay, anh bận tối tăm mặt mũi, không có thời gian quan tâm tới cô! 

Nghĩ đến đêm hôm đó, chưa kịp nói lời xin lỗi, mi mắt Luhan  nhíu chặt. Sáng hôm đó, anh nhìn cô ngủ rất lâu, không muốn quấy rầy giấc ngủ của Jessica, lúc đó có một cuộc gọi khẩn, báo bệnh tình của Tiểu Ngữ tái phát, Luhan  liền vội vã rời đi. 

Bởi vì mấy ngày qua bận rộn, anh quên khuấy chuyện này! 

Jessica sẽ tức giận chứ? 

Luhan  cầm điện thoại lên, anh mong nghe được giọng nói của Jessica, vừa nhấn được mấy số, Luhan  bỗng dừng lại, lần này anh gọi cho phòng thư kí. 

“Hủy bỏ tất cả lịch làm việc hôm nay cho tôi” Luhan  lạnh lùng ra lệnh, trong lòng anh đã quyết định muốn gặp cô! Hay anh nên mua một món quà tặng cho cô coi như quà nhận tội? 

Vội vã rời phòng làm việc, Jiyeon từ phòng thư kí cúi đầu chào, sắc mặt bất an. 

“Tổng giám đốc...” Jiyeon gọi Luhan , mi tâm nhíu chặt, gương mặt khổ sở. 

“Có chuyện gì cô cứ tùy cơ ứng biến, nếu chuyện gấp thì gọi điện thông báo cho tôi!” Luhan  không quay đầu lại, vòng qua Jiyeon, sải bước đi vào thang máy dành riêng cho anh, bỏ lại Jiyeon, trong mắt cô ta bắn ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi.

Trong tay cô cầm tờ báo, muốn đuổi theo Luhan , nhưng cô quyết định không làm vậy. Đây là tờ báo lá cải phổ biến, Luhan  chắc chắn sẽ sớm biết được tin này thôi, lúc đó sẽ tốt hơn. Khóe miệng Jiyeon nâng lên nụ cười, Luhan  sẽ sớm thấy được tin tức này qua báo chí, qua truyền hình, qua internet. 

Jessica, đừng trách tôi độc ác, có trách thì hãy trách chính cô đã ngồi vào vị trí không thuộc về bản thân mà thôi! 

Jiyeon dường như dự đoán được phản ứng của Jessica khi thấy tin này! 

Nhìn lướt qua tờ báo, Jiyeon khinh thường ném vào thùng rác, đang định xoay người về phía phòng làm việc, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nghe điện thoại, giọng nói đầu dây bên kia làm cả người cô ngẩn ra. 

“Trần tiểu thư, cô muốn tự đến gặp tôi, hay để tôi cho người mời cô đến?” Giọng nói lạnh lùng giống như từ địa ngục truyền đến, đem lại cho người nghe cảm giác đông cứng, khiếp sợ “Nếu Trần tiểu thư lựa chọn vế sau, tôi không dám chắc người mình phái đi là những kẻ thương hoa tiếc ngọc đâu!” 

Lời nói mang theo sự uy hiếp khiến cơ thể Jiyeon mềm nhũn, hít thở thật sâu, hiểu ý của Sehun, cô tự trấn tĩnh bản thân. Khóe miệng Jiyeon hiện lên sự khinh thường “Đừng lo lắng, trong hình mặt của anh đã được làm mờ, cho dù là ai cũng không thể đoán ra!” 

“Ai cho phép cô làm vậy?” Sehun hung hăng đập tay lên mặt bàn, trong mắt tràn đầy sát khí, anh không thể tưởng tượng được người phụ nữ này lại có lá gan lớn đến vậy. 

“Tổng giám đốc Kiều đau lòng sao?” Jiyeon cười khẽ, trong mắt thoáng qua sự ghen tỵ, Jessica có cái gì tốt, lại khiến đàn ông đều thất điên bát đảo vì cô ta! 

Người đàn bà ngu ngốc! 

Sehun khóe miệng hiện lên sự hiểm ác “Hi vọng cũng có người vì Trần tiểu thư mà đau lòng!”

Nói xong, hung hăng cúp điện thoại, đầu dây bên kia Jiyeon cảm thấy một trận lạnh buốt chạy dọc xương sống, trong lòng có dự cảm không tốt. 

Trong đầu hiện ra đôi mắt lạnh băng của Sehun, sắc mặt Jiyeon bỗng tái nhợt. Cô chỉ lo hại Jessica thê thảm mà quên mất thân phận của Sehun! 

Trong mắt hiện ra vẻ bối rối, cô nên làm gì bây giờ? 

Trong phòng làm việc không khí trầm lặng, Sehun nhìn tờ báo trên bàn, anh nghĩ Jiyeon sẽ theo thỏa thuận đem hình cho Luhan  xem, nhưng không ngờ, người phụ nữ này lại độc ác đến vậy, đem hình giao cho giới truyền thông. 

“Đáng chết!” Anh sao lại tin tưởng người phụ nữ đó chứ! 

Hiện tại anh hận không thể giết chết được cô ta! 

Jessica đã thấy tờ báo này chưa? Cô sau khi biết sẽ có phản ứng gì? 

Sehun trong mắt hiện lên sự lo lắng, đây không phải điều anh muốn! Anh chỉ muốn Luhan  chủ động để Jessica đi, chứ không muốn Jessica bị đẩy vào hoàn cảnh này! 

“Hẹn gặp Jiyeon tiểu thư cho tôi!” Sehun ra lệnh, thủ hạ lập tức biết nên làm thế nào. Anh ta nói ‘hẹn’, nếu không phải có lệnh của lão đại, thật ra bọn thuộc hạ cũng chưa bao giờ biết đến phương thức gặp mặt ‘hẹn’ ấy! 

Tay Sehun nắm chặt, muốn làm tổn thương người phụ nữ của anh sao? Đương nhiên cũng nên chuẩn bị lãnh hậu quả thê thảm đi! 

Chỉ là, anh ương ngạnh, máu lạnh, xảo quyệt nhưng cũng không nghĩ ra nên dạy dỗ Jiyeon thế nào đây? Anh nên làm gì bây giờ? 

Jessica có phải đã thấy tờ báo này?

Không, không được! 

Sehun trong mắt bắn ra ánh sáng sắc bén, gọi thư kí của anh “Lập tức mua tất cả các tờ báo xuất bản ngày hôm nay” 

Anh không thể để Jessica rơi vào hoàn cảnh ấy được. 

“Dạ, Nam ca!” 

Sehun đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng làm việc, anh muốn đến gặp Jessica, xác định xem cô có biết được tin tức này hay không! 

Luhan  đi vào cửa hàng thời trang, bộ đồ vest mặc trên người anh được cắt may sang trọng càng tôn lên thân thể tráng kiện, có vô số ánh mắt dõi theo. Bỏ đi bộ mặt nghiêm túc, lạnh lùng thường ngày, khóe miệng Luhan  nâng lên ý cười, gương mặt tuấn tú hiện ra mấy phần nhu hòa. 

“Cố tiên sinh, có thể giúp gì được cho ngài?” Cô phục vụ xinh đẹp tiến đến, cô ta liếc mắt liền nhận ra người tới chính là Tổng giám đốc của Tập đoàn Cố Thị Luhan . 

Nghĩ vừa rồi mới thấy một mẩu tin tức, cô ta vốn tưởng vợ chồng Luhan  rất hạnh phúc, hóa ra cũng không phải vậy, nếu không, Xi phu nhân sao lại cùng người đàn ông khác làm cái chuyện mang tiếng xấu ấy? 

Nghĩ tới đây, trên mặt cô ta nụ cười càng thêm tươi tắn, nếu như vậy chẳng phải cô ta sẽ có chút cơ hội hay sao? Cho dù không thể trở thành Xi phu nhân, nhưng làm tình nhân của Luhan  cũng tốt! 

“Giúp tôi gói cái này lại!” Luhan  nhìn thấy ưng ý một dây chuyền kim cương, anh tin Jessica nhất định sẽ thích. 

“Cố tiên sinh có ánh mắt thật tinh tường, đây chính là...” Cô ta lập tức nịnh nọt, không biết sợi dây chuyền này Tổng giám đốc Cố định mua tặng ai, trong lòng dâng lên sự ngưỡng mộ với người phụ nữ kia. 

“Làm phiền cô nhanh một chút!” Luhan  ngắt lời cô ta, trong đầu anh đều là hình ảnh Jessica, nghĩ đến đợi lát nữa là có thể nhìn thấy cô, Luhan  trong lòng trào dâng ấm áp, ước gì có thể sớm gặp cô, ôm cô vào lòng, cảm thấy an tâm khi cô luôn ở bên.

Chương 124. Đừng tưởng rằng như vậy, cô có thể thoát khỏi tôi 

Nhân viên phục vụ thức thời gói lại, cà thẻ, bằng tốc độ nhanh nhất giao dây chuyền kim cương vào trong tay Luhan . 

“Cám ơn đã đến, hoan nghênh lần sau trở lại!” 

Luhan  nhận lấy, sải bước đi ra ngoài, anh không kịp chờ đợi muốn xem sợi dây chuyền này đeo lên cổ Jessica, nhất định sẽ rất đẹp! 

Tâm tình kích động của anh lấn át mệt nhọc suốt mấy hôm nay, lái xe về biệt thự, anh biết, lúc này Jessica nhất định ở nhà. 

Quảng trường Thời Đại, trên màn ảnh thật to đang phát tin tức lớn nhất hôm nay. 

‘Phu nhân của Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị ngoại tình, bị chụp hình kích tình trên giường, Tổng giám đốc Cố cam chịu vợ ngoại tình?’ tựa đề làm rung động kèm theo từng tấm hình, biến đổi thay phiên trên màn ảnh lớn. Trong mỗi một tấm hình, đều có thể nhận rõ, người phụ nữ trong tấm ảnh đúng là Xi phu nhân, mà nngười đàn ông lại dùng mosaic che kín, chỉ có thể thấy lồng ngực trần trụi dán chặt với thân thể người phụ nữ. 

Chỉ cần vừa nhìn, đều có thể tưởng tượng vừa rồi giữa hai người xảy ra cái gì, mà dưới cái mền là cảnh tượng kiều diễm cỡ nào. 

Người trên quảng trường càng tụ càng nhiều, đều đang bàn tán về 'xì căng đan' của xã hội thượng lưu này. 

“Đáng chết!” Luhan  khẽ nguyền rủa ra tiếng, bởi vì đèn đỏ trước mặt, anh không thể không dừng xe lại, từng giây từng phút đợi đèn xanh đến. 

Đột nhiên, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, anh đột nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên màn ảnh lớn ở quảng trường. 

Jessica! 

Kia đúng là Jessica, nhưng, nội dung lại làm cho anh như bị sét đánh. 

Ngoại tình? Kích tình trên giường? Đội nón xanh?

Những chữ này quanh quẩn ở trong đầu Luhan , từng tấm hình mập mờ hiện lên làm mắt anh đau nhói. 

Chuyện gì xảy ra? Người đàn ông kia là ai? 

Một đống vấn đề đánh úp tới, Luhan  nắm chặt tay lái, không để ý đèn đỏ vẫn sáng, lái xe bay qua, anh muốn mau gặp Jessica, không phải là muốn đeo dây chuyền kim cương lên cho cô nữa, mà là muốn hỏi rõ ràng. Những hình này là chuyện gì xảy ra, tờ báo này là chuyện gì xảy ra, người đàn ông đáng chết kia là ai! 

Trong mắt của Luhan  thiêu đốt ngọn lửa hừng hực, anh chưa từng tức giận đến thế, mấy ngày nay anh quá bận rộn, mà cô thì sao? Ngoại tình, lên giường với người đàn ông khác sao? 

Cô đặt Luhan  anh ở chỗ nào? 

Xe bằng tốc độ nhanh nhất đến biệt thự, Luhan  xông xuống xe, thẳng tắp đi về phía nhà chính, sắc mặt âm trầm, thần sắc trong mắt của anh tựa hồ muốn xé nát người khác. 

Trong phòng vang lên một tiếng đàn du Dương nghe cảm động, Luhan  không chút suy nghĩ đến phòng đàn, đẩy cửa ra. Jessica đang ngồi ở trước dương cầm màu trắng, cô mặc âu phục màu trắng, lúc này giống như một thiên sứ giáng xuống trần gian. 

Nhưng, một thiên sứ như vậy, lại vô cùng lẳng lơ trong những bức hình mọi người đều thấy. 

Nhận thấy có người đi vào, Jessica dừng động tác, quay đầu lại đột nhiên nhìn và đôi mắt của Luhan . 

Anh đã trở lại, anh rốt cuộc đã trở lại! 

“Luhan...” Jessica rất lâu không có gặp chồng vui mừng tiến ra đón, không chút nào chú ý tới thần sắc trên mặt anh không thích hợp.

Trong mắt Luhan  thoáng qua vẻ khinh bỉ, khi cô sắp gần đến thân thể của anh, đột nhiên đẩy cô ra. Jessica vội vàng không kịp chuẩn bị bị hung hăng đẩy ngã trên đất, đầu gối tiếp xúc sàn nhà cứng rắn, đau đớn kịch liệt khiến Jessica ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn bộ mặt tức giận của Luhan . 

Anh sao vậy? Anh thật chán cô sao? Cả việc cô đụng vào cũng không chịu? 

Anh giờ phút này, giống như lại trở về thời điểm mới kết hôn, trên mặt anh mang theo hận ý và khinh bỉ, trong con ngươi âm trầm tràn đầy chỉ trích đối với cô. 

“Luhan?” trong lòng Jessica bị đâm đau đớn, mấy ngày nay cô đã chuẩn bị tâm lý ở trong lòng, không nghĩ tới thời điểm đối mặt, vẫn khó chịu như vậy. 

“Anh ta là ai?” Luhan  nghiến răng nghiến lợi, cố ý không nhìn tới ánh mắt thống khổ của cô, thống khổ? Cô thống khổ cái gì? Nên thống khổ phải là anh mới đúng chứ, không phải sao? Anh mới là người bị đội nón xanh! 

Jessica liền giật mình, cái gì anh ta là ai? Cô không hiểu ý tứ trong lời nói của anh. 

Jessica dùng dằng muốn đứng lên, nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt, cho dù anh đã chán ngán cô, cô vẫn muốn vãn hồi. 

“Luhan, đừng rời khỏi em, có được hay không, em có thể trở nên lớn mật, em có thể vì anh biến thành một người lẳng lơ, em...” ánh mắt Jessica lóe ra, nhào vào trong ngực Luhan , lời vừa nói cô cũng cảm thấy xấu hổ, mặc dù khó có thể mở miệng, nhưng cô thật không muốn buông tha hạnh phúc của mình như vậy. 

Luhan  cười khẽ một tiếng, khinh bỉ nhìn người phụ nữ trong ngực, “Lẳng lơ? Cô thật là phụ nữ lẳng lơ, nhưng không phải một người phụ nữ lẳng lơ của riêng tôi!”

Lại hung hăng đẩy cô ra một lần nữa, từ trong túi lấy ra dây chuyền kim cương mới vừa chọn cho cô, mới vừa rồi, anh còn ảo tưởng sẽ tự tay đeo lên cho cô, còn mong đợi từ trên mặt của cô thấy vẻ mặt mừng rỡ, nhưng, giờ phút này anh lại cảm thấy tất cả thoạt nhìn rất châm chọc! 

Anh còn truy cứu người đàn ông kia là ai làm cái gì? 

Cho dù đó là người nào, cũng không thay đổi được sự thực cô phản bội, anh có thể không thèm để ý chuyện tình của Donghae và Sehun, nhưng, sau đó anh rõ ràng nói với cô, cô chỉ có thể là của anh, cô vẫn không bỏ được bản tính lẳng lơ sao? 

Trong mắt thoáng qua ác độc, như vậy, anh cần gì phải lưu luyến? 

Vung tay lên, dây chuyền trong tay trong nháy mắt thoát khỏi bàn tay, bay về phía Jessica. 

“A...” Jessica lên tiếng kinh hô, dây chuyền đánh vào trên mặt của cô, hằn qua dấu vết thật sâu, một giây kế tiếp, máu đỏ tươi từ trên gương mặt của cô chảy ra, một giọt một giọt rơi vào trên đồ Tây trước ngực cô. 

Luhan  cả kinh trong lòng, màu sắc đỏ tươi đau nhói hai mắt của anh, anh phát hiện cho dù là như vậy, thấy cô bị thương, tim của anh cũng sẽ đau đớn theo. 

Không! Anh không nên cảm thấy như vậy! Mở to mắt, bỏ đi thương tiếc trong lòng. 

“Đừng tưởng rằng như vậy, cô có thể thoát khỏi tôi, từ nay về sau, tôi sẽ càng khiến cô sống trong thống khổ hơn!” Luhan  ác độc tuyên cáo, thù cũ cộng thêm hận mới, anh sẽ không để cho người phụ nữ này sống tốt đâu! 

Luhan  không nhìn cô nữa, xoay người rời đi, để lại Jessica gương mặt chảy máu, trong lòng bị đau đớn bao vây. 

Cuộc sống ở trong thống khổ? 

Jessica chậm rãi nhắm mắt lại, cô không muốn thoát khỏi anh, cô ước gì ở cạnh anh, không phải sao?

“A, cô chủ, mặt của cô sao vậy?” Người giúp việc Tiểu Thúy thấy cậu chủ tức giận rời khỏi phòng đàn, cô sang đây xem sao, nhưng không ngờ lại thấy trên mặt cô chủ tràn đầy máu đỏ tươi. 

Xảy ra chuyện gì? Cậu chủ làm cô chủ bị thương sao? 

“Tại sao?” Jessica nhỏ giọng nỉ non, đầu óc hỗn loạn, tại sao hạnh phúc luôn ngắn ngủi như vậy? Cô còn chưa kịp vươn tay, hạnh phúc đã vội lướt qua cô rồi. 

“Cô chủ, em giúp cô xử lý vết thương!” Tiểu Thúy cắn cắn môi, trong lòng sinh ra một tia thương hại, đỡ Jessica ra khỏi phòng đàn. 

Jessica mờ mịt đi theo cô, vừa đi vào đại sảnh, chỉ nghe thấy bên tai truyền tới thanh âm của cô gái phát thanh viên trên TV, mấy từ chói tay lập tức khiến cô chú ý...

Chương 125: Tình yêu của anh, tôi không thèm 

“Xi phu nhân công khai ngoại tình, sau khi Tổng giám đốc Cố biết sẽ có phản ứng gì đây? Xin tiếp tục chú ý tới báo cáo theo dõi đợt sau của chúng tôi.” 

Xi phu nhân ngoại tình? 

Mấy chữ này khiến Jessica cau mày, theo bản năng nhìn về phía màn hình TV, phía trên đúng lúc là hình của cô, trên tấm hình còn có một người đàn ông cô không nhìn rõ mặt. 

Chuyện gì đã xảy ra? 

Tại sao có những tấm hình này, trong hình, cô rúc vào trong ngực của một người đàn ông, ngủ thật an ổn, nhưng người đàn ông kia không phải Luhan ! 

Đây là nguyên nhân vừa rồi anh tức giận sao? Theo bản năng sờ sờ vết thương trên mặt, một cơn đau truyền tới, tựa hồ đang tỏ rõ tức giận của Luhan  đối với cô đến cùng lớn cỡ nào. 

“Cô chủ, chúng ta nên đến bệnh viện! Vết thương trên mặt cô, nếu để lại sẹo thì phải làm sao?” ánh mắt Tiểu Thúy lóe ra, tin tức này đã sớm truyền đi xôn xao, nhưng cô biết cô chủ không phải người như vậy, cô nhìn ra tình yêu của cô chủ đối với cậu chủ, làm sao có thể ngoại tình được? 

Jessica căn bản không nghe vô bất kỳ lời nào, giờ phút này, cô chỉ muốn tìm Luhan  giải thích rõ tất cả, cô căn bản không biết những tấm hình này từ đâu mà đến! 

“Cậu chủ đâu?” Jessica bắt lấy tay Tiểu Thúy, trong mắt tràn đầy nóng nảy. 

Tiểu Thúy lắc đầu, “Vừa rồi em thấy cậu chủ đi rồi, có thể...” 

Vừa rồi cậu chủ tức giận lớn như vậy, sau đó cô hình như nghe tiếng xe nổ máy.

Jessica không để ý vết thương trên mặt và vết máu trông thật đáng sợ, hốt hoảng chạy ra cửa,Luhan nhất định là đến công ty, cô muốn đi tìm anh giải thích rõ! 

Gọi tài xế tới, Jessica trực tiếp bảo tài xế lái xe tiến về phía cao ốc tổng bộ tập đoàn Cố thị, trên xe, đôi tay Jessica bất an nắm chặt nhau, nhớ tới sự quyết tuyệt của Luhan  vừa rồi, trong lòng lại đau nhói. 

“Làm phiền anh lái nhanh một chút!” Jessica vội vàng phân phó tài xế trước mặt. 

Mặt tài xế lộ vẻ khó xử, trong lòng lo lắng thay cô chủ, cô chủ này đối xử rất tốt với người làm, cho dù là lúc đầu bọn họ gây khó khăn cho cô, cô cũng dùng lễ đón tiếp bọn họ, nhưng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. 

Cậu chủ có phụ nữ bên ngoài là một chuyện, nhưng một người đàn ông làm sao có thể dễ dàng tha thứ vợ của mình lén anh ta lên giường với người đàn ông khác chứ, huống chi chuyện này cơ hồ mọi người ở thành phố A đều đã biết. 

Xe thật vất vả dừng lại ở dưới cao ốc tập đoàn Cố thị, Jessica đợi xe dừng ổn, liền vội vàng xuống xe. 

Cô tựa hồ thấy cửa tập đoàn Cố thị đã bu đầy người, cô còn chưa kịp biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một sức lực đã kéo cô vào trong xe. 

Jessica theo bản năng giãy giụa, trước kia từng bị bắt cóc, trong lòng mơ hồ trồi lên một tia bất an. 

“Jessica, là anh!” Sehun dọc theo đường đi đều đi theo xe Jessica, mục đích đúng là muốn bảo đảm cô không xuất hiện bất cứ chuyện gì. 

Jessica nhìn người đàn ông đang nắm cổ tay mình, mi tâm hơi nhíu. 

“Anh buông tôi ra!” Bây giờ cô không có thời gian dây dưa với anh ta.

“Em tỉnh táo chút đi, anh biết em muốn đi tìm Luhan , nhưng em làm ơn nhìn cho rõ ràng, đám người vây trước cửa Cố thị là ai!” Sehun gầm nhẹ ra tiếng, ánh mắt rơi vào trên vết thương trên mặt cô, con ngươi màu xanh co rút. 

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Sehun bắt lấy hai vai Jessica, tại sao có vết thương này? 

Jessica vô tâm trả lời vấn đề của anh, chỉ nhìn đám người cầm máy chụp hình, máy quay, microphone ở cửa Cố thị, trong lòng trầm xuống, họ là nhà báo sao? 

Jessica rốt cuộc ý thức được chuyện không đơn giản như cô tưởng tượng, tin tức lớn vậy, hiện tại chỉ sợ là tất cả mọi người đều biết rồi! 

Trong lòng cảm thấy khổ sở, bây giờ cô nên làm gì đây? 

“Nói cho anh biết, có phải Luhan ...” lòng của Sehun cũng không cách nào bình tĩnh lại, vết máu khô khốc kia khiến trong mắt anh mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng. 

“Đúng, đúng là anh ấy! Anh ấy hiểu lầm tôi, những hình kia không phải thật, bây giờ toàn thế giới đều biết tôi lên giường với người đàn ông khác!” nước mắt Jessica cố nén thật lâu rốt cuộc vỡ đê, trong mắt của cô tràn đầy vô dụng, cô giờ phút này, tựa như một đứa trẻ bị nhấn chìm, muốn tìm kiếm một bè gỗ cứu mạng. 

Sehun bị thứ gì đó hung hăng làm đau nhói, không kìm hãm được lôi cô vào trong ngực mình, nhỏ giọng lẩm bẩm tự trách ở bên tai cô, “Thật xin lỗi, chuyện không nên thành như vậy! Tha thứ cho anh... Thật xin lỗi...” 

Anh đã làm gì thế này, cư nhiên khiến cho Jessica tổn thương lớn vậy. 

Oanh một tiếng, đầu Jessica trống rỗng, rồi lại từ từ thanh tỉnh, cô nghe được cái gì? 

Từ trong ngực Sehun tránh ra, Jessica không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông trước mắt, nhìn vào hai mắt tự trách của anh, đột nhiên cười khẽ một tiếng, “Là anh, người đàn ông trong hình chính là anh đúng không? Người làm ra những tấm hình này cũng là anh, có đúng hay không? Anh nói cho tôi biết đi! Có đúng không?” 

Nụ cười trên mặt cô khiến Sehun cảm thấy sợ hãi, giống như cô sẽ đột nhiên biến mất, anh nắm chặt tay Jessica, xung quanh đều trầm mặc. 

Có lúc trầm mặc là đáp án trực tiếp nhất, không có phủ nhận sao? Nụ cười của Jessica có vẻ bồng bềnh, “Tại sao? Tại sao anh làm vậy? Khiến tôi trở thành người phụ nữ bị tất cả mọi người phỉ nhổ, đây là mục đích của các người sao? Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?” 

Đến cuối cùng tựa hồ là khàn cả giọng la lên, nước mắt mơ hồ tầm mắt của cô, sao lại có nhiều người ghét cô đến vậy, cô chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh thôi, muốn bảo vệ hạnh phúc của mình, nhưng, ngay cả những kỳ vọng nho nhỏ này, bọn họ cũng không thỏa mãn cô. 

“Ha ha...” Jessica nhìn những ký giả đang tìm cô, thế giới của cô sắp sụp đổ rồi sao?

“Anh có thể dẫn em rời đi ngay, đến địa phương khác sống, anh sẽ vô cùng yêu em...” Giờ khắc này, Sehun thậm chí phát hiện mình có thể vì cô, buông tha việc trả thù Luhan , chỉ muốn đền bù lỗi lầm của mình, thương yêu cô gái này. 

“Yêu tôi? Tình yêu của anh, tôi không thèm.” Jessica nhìn thẳng đôi mắt Sehun, khóe miệng nhếch lên châm chọc, đây là yêu sao? Yêu một người sẽ đẩy cô ta vào địa ngục sao? 

Jessica không chút do dự vung tay lên, một cái tát đánh vào trên mặt Sehun, thanh âm vang vọng ở trong xe, ngay cả tài xế trước mặt Sehun cũng không khỏi thở hốc vì kinh ngạc. 

“Tôi, hận, anh!” 

Jessica khạc ra từng chữ, thừa dịp anh thất thần, tránh khỏi tay của anh, mở cửa xe, không chút do dự chạy về phía cao ốc Cố thị... 

Sehun ở lại trong xe thật lâu không cách nào hồi hồn, dấu năm ngón tay trên mặt cực kỳ rõ ràng, nhưng anh lại không cảm thấy đau đớn chút nào. 

Cô nói cô hận anh! 

Đây là chuyện anh sợ nhất, giờ phút này thật sự xảy ra sao? 

Sehun chưa bao giờ hốt hoảng thế này, ngay cả năm đó khi tiểu Nhã rời xa anh, anh cũng chưa từng đau lòng như thế. 

Jessica hận anh! 

Hối hận che mất tim của anh, anh đã làm gì? Mạnh mẽ bức mình đến tình cảnh này sao!

Chương 126: Ai sẽ đứng ra bảo vệ cô? 

Anh nên làm gì đây? Ngay cả người đàn ông tài trí như Sehun, giờ phút này cũng không biết phải làm sao. Jessica đã bị tổn thương, anh cho thủ hạ mua hết tất cả báo chí, nhưng lại quên bịt miệng giới truyền thông là internet và truyền hình. 

Đến lúc anh nhớ ra, thì đã quá trễ, ai cũng biết hai phương thức truyền thông này tin tức sẽ nhanh chóng được đông đảo người biết tới! 

Nụ cười khiến lòng người lạnh ngắt của Jessica cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí anh, mà lời cô nói lúc ấy lại càng làm anh đau lòng, lo lắng hơn. Anh không muốn mất cô! 

“Nam ca, Jung tiểu thư cô ấy...” Tài xế của Sehun nhắc nhở, đi theo anh nhiều năm, ông ta chưa từng thấy qua vẻ hoang mang sợ hãi của lão đại như vậy. Dù anh hạ lệnh thanh toán bang phái để tranh dành địa bàn thì Sehun cũng chưa từng do dự, vậy mà vì một người phụ nữ lại khiến anh khổ tâm đến vậy. 

Sehun bị kéo trở lại thực tại, giật mình bởi Jessica đã không còn ở trong xe, nhìn phía ngoài xe, là lối vào của Tập đoàn Cố thị, đám phóng viên bu đông như kiến. 

Xa xa, anh nhìn thấy bóng lưng yêu kiều bị vây trong đám kiến ấy bất lực muốn đi mà không được, trong lòng Sehun trào lên nỗi thương tiếc. 

“Đáng chết!” Khẽ nguyền rủa ra tiếng, thân hình cao lớn mở cửa xe lao ra ngoài hướng tới đám người ấy. 

Jessica bị một đám phóng viên vây lại, đèn flash chớp nháy liên tục, một đống Mic hiện ra trước mặt cô, nhiều lần va mạnh vào người cô, Jessica bị đau muốn bỏ đi nhưng quá ồn ào giọng nói của cô không có chút tác dụng, không ai quan tâm cô có bị thương hay không. 

“Xi phu nhân, người trong hình là ai vậy?” 

“Xi phu nhân, cô và Tổng giám đốc Cố bất hòa nên mới đi ngoại tình ở bên ngoài có phải không?” 

“Xi phu nhân, trên mặt cô sao lại bị thương? Là Tổng giám đốc Cố gây ra sao? Đối với việc này, Tổng giám đốc Cố có phản ứng thế nào?” 

“...” 

“...”

Những câu hỏi đời tư chọc ngoáy thi nhau lao đến giống như lựu đạn, từng câu từng câu phát nổ bên tai Jessica khiến cô vô lực chống đỡ. Cô muốn đẩy đám phóng viên lui ra nhưng bọn họ đâu có tha cho cô dễ dàng vậy. 

“Xi phu nhân, cô với Tổng giám đốc Cố có tính tới chuyện ly hôn không?” Câu hỏi truyền vào tai Jessica. 

Ly hôn? Jessica nhớ tới lúc Luhan  ở trong phòng, anh nói sẽ không bao giờ buông tha cho cô, mà sẽ khiến cuộc sống của cô càng khổ sở gấp vạn lần! 

Càng khổ sở? Có thể so sánh với nỗi đau hiện tại ư? 

Tay Jessica vội ôm lấy trước ngực, đèn flash nháy liên tục trước mắt cô, đầu truyền đến mơ màng, đau nhức. Jessica nhắc nhở mình, không thể ngất đi, cô còn phải đi tìm Luhan  để giải thích rõ, cô không thể bỏ cuộc được. 

“Các người đang làm cái trò gì vậy!” tiếng quát tức giận từ phía sau vang lên, thể hiện sự uy nghiêm, trong đó mang theo cả lạnh lẽo, làm cho ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía người đang tới. 

Là Sehun! Người đó là ông trùm của giới hắc đạo, nhìn vẻ mặt anh lúc này, các phóng viên tinh ý có thể đôi chút đoán ra manh mối. 

Sehun đi xuyên qua đám người, ánh mắt chăm chú nhìn Jessica, từng bước từng bước tiến tới gần cô. 

“Tôi khuyên các vị hiện giờ nên giải tán được rồi đấy!” Sehun để cô nép sát vào trong ngực mình, tránh không để đám phóng viên tiếp cận được cô. Nhìn bộ dạng bất lực của Jessica, lòng anh dâng lên đau đớn, giờ phút này, anh chỉ muốn bảo vệ cô. 

“Không cần!” Jessica cự tuyệt, người cô không muốn gặp nhất hiện giờ là Sehun, nhưng anh lại như âm hồn không tan cứ kè kè bên cô. Thật buồn cười, người muốn gặp thì không thấy được, kẻ không muốn chạm mặt thì lại cứ lù lù xuất hiện trước mắt. 

Sehun hít thở sâu đè nén cơn tức giận, anh biết Jessica sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng anh không quan tâm thái độ của cô thế nào, anh có thể đợi, đợi đến khi cô tha thứ cho anh! 

Lần đầu tiên, Sehun vì một người phụ nữ mà chịu nhẫn nhịn như vậy.

Đám phóng viên đã nhận ra một chút manh mối, lại tạo thành một vòng vây. 

“Kiều tiên sinh, người trong tấm ảnh có phải là anh không? Hai vị có quan hệ gì? Hai vị đã giấu Tổng giám đốc Cố qua lại với nhau bao lâu rồi?” 

“Hai vị chỉ là quan hệ nam nữ, hay là thật lòng yêu thương nhau?” 

Các vấn đề tế nhị, đời tư lại tới tấp bay về phía Sehun và Jessica. Jessica nâng lên nụ cười nhạt, thật lòng yêu nhau? Cô giờ đây rất mong mình chưa từng quen biết Sehun, nếu chưa từng quen thì giờ đây cũng không phải rơi vào tình cảnh này. 

Người đàn ông này từ lần gặp mặt đầu tiên, liền tuyên bố cô là người phụ nữ của anh ta, cùng Luhan  ngang hàng, nhưng lòng cô đã dành cho Luhan  mất rồi. 

“Tôi...” Sehun muốn trước mặt giới truyền thông đưa ra tuyên bố chịu trách nhiệm với Jessica, nhưng lại gạt đi suy nghĩ này. Jessica hận anh, cô không muốn nghe đến mấy từ chịu trách nhiêm chẳng phải sao? 

“Tránh ra!” Đôi mắt xanh lục sắc bén quét một vòng đám phóng viên. 

Các phóng viên bị ánh mắt dọa khiếp sợ, không khỏi giật thót mình, nhưng ai cũng không muốn bỏ qua tin tức nóng hổi, một là tổng giám đốc anh tuấn, một là ông trùm giới hắc đạo, hai nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường giờ lại có quan hệ với cùng một người phụ nữ. Đây đúng là tin tức sốt dẻo nhất trong mấy năm gần đây. 

Luhan –Jessica–Sehun đang che giấu điều gì, đám phóng viên đều mong muốn moi lấy ra bằng được. 

“Kiều tiên sinh...” 

“Nếu như không muốn sau này cuộc sống gặp nhiều chuyện rủi ro vậy thì các vị đừng có viết lung tung, nếu không...” Sehun không để tên phóng viên đó nói hết, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng đám phóng viên, vì bảo vệ Jessica, anh không ngại gây một chút tội ác, dù sao đối với anh mà nói, muốn cho một người đột nhiên biến mất, là chuyện vô cùng dễ dàng!

Trong mắt của anh ánh lên vẻ kiên định khiến các phóng viên biết, anh không có nói đùa. 

Công khai trước mặt ống kính truyền hình uy hiếp phóng viên, chuyện này chỉ sợ cũng chỉ có Sehun mới dám làm. 

Tòa nhà Cố thị trong phòng làm việc của tổng giám đốc. 

Luhan  nắm chặt bút trong tay, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình TV, tất cả mọi việc xảy ra trước sảnh tập đoàn đều được phát sóng trực tiếp, Luhan  nhìn cảnh Sehun che chở cho Jessica, trong mắt một màn lạnh giá bao phủ. 

Người trong hình là Sehun! 

Khi Sehun xuất hiện bảo vệ Jessica anh liếc mắt một cái liền nhìn ra! 

Bọn họ đang làm trò gì vậy? 

Trước mặt giới truyền thông bày tỏ tình cảm ư? 

Sehun trước mặt toàn bộ giới truyền thông công khai uy hiếp phóng viên, anh ta muốn nói cho mọi người biết anh ta rất yêu Jessica, có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì sao? 

Mà người phụ nữ kia lại mặc cho anh ta ôm ấp như vậy, bộ dáng yếu ớt cần sự che chở như vậy là muốn tranh thủ sự cảm thông của mọi người sao? 

“Đáng chết!” Đúng là đôi gian phu dâm phụ! 

Vừa dứt câu, văn kiện trên bàn bị Luhan  hất hết xuống đất, nhìn chằm chằm đôi nam nữ trên màn hình khiến anh nhói đau. 

Trong mắt bắn ra ánh sáng sắc nhọn, Luhan  đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng làm việc, muốn dùng phương pháp này để thoát khỏi anh, không dễ dàng như vậy đâu!


Chương 127: Em khóc, lòng của anh cũng đau đớn 

Bởi vì bị Sehun uy hiếp, tất cả phóng viên đều biết điều im lặng lại. Ai cũng biết, trước đây không lâu, người đàn ông này đã sử dụng những thủ đoạn gì để các bang phái khác thần phục, sự tàn nhẫn của người đàn ông này không giống như những gì bọn họ thấy. Bọn họ tin tưởng, anh ta có năng lực biến lời nói vừa rồi trở thành hiện thực. 

Trong đó có một ít phóng viên an phận đem máy chụp hình và Microphone cất lại, một số khác dù không đem những thứ đó cất thì cũng do dự, nhìn đôi mắt xanh lục kinh người của Sehun. Trong lòng bọn họ biết, mình không nên vướng vào chuyện này, tốt nhất là không nên chạm vào lợi ích của Sehun. 

“Chúng ta đi”. Sehun đỡ Jessica, giờ phút này, cả người Jessica đã không còn chút sức lực, đầu choáng váng khiến cho cô không cự tuyệt Sehun nữa, cô biết, hiện tại cô phải rời khỏi nơi này. 

Các phóng viên nhường ra một con đường, bàn tay Sehun dìu bả vai bên trái của Jessica, anh không dám làm động tác quá thân mật, sợ Jessica cảm thấy chán ghét. 

Hiện tại, anh rất muốn làm một việc, đó là mang cô đi bệnh viện, vết thương trên mặt sâu như vậy, vết máu khô khốc khiến sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, nếu không đến bác sĩ, anh sợ cô sẽ chống đỡ không được, nếu vết thương để lại sẹo thì phải làm sao? 

Lúc này, anh thống hận chính mình, đồng thời, cũng hận không thể đánh cho Luhan  một trận! 

Sao tâm địa người đàn ông này lại độc ác như vậy, đối với người phụ nữ nhu nhược như thế mà cũng xuống tay được! 

Thời điểm bọn họ từ trong đám người đi ra, thân thể một người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Luhan  vươn tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Jessica, dùng sức lôi kéo, một giây kế tiếp, thân thể Jessica nghiêng tới trước, ngã vào trong ngực Luhan . 

Sự việc xảy ra quá nhanh, mọi người nhìn thấy Luhan  đột nhiên xuất hiện đều tập trung suy đoán rốt cục khúc mắc tình cảm giữa ba người sẽ tiếp tục diễn ra như thế nào. 

“Luhan... Anh hãy nghe em nói...” Jessica thấy Luhan , trong lòng vui mừng, bắt lấy vạt áo của anh, vội vàng muốn giải thích, cô phải nắm chặt cơ hội này, cô sợ, không biết thời điểm nào Luhan  lại đẩy cô ra, tự mình rời đi. 

Muốn gặp được anh thật là khó, hôm nay, cô đã chồng chất vết thương rồi. 

“Xuỵt, đừng nói chuyện, chuyện của chúng ta anh sẽ tự mình giải thích với các phương tiện truyền thông!”. Luhan  cưng chiều nhìn Jessica, động tác dịu dàng ôm cô vào trong ngực, nụ cười trên mặt khiến Jessica cũng cảm thấy kinh ngạc. 

Chẳng phải anh đang giận cô sao?

Hay là, anh đã biết sự việc trong những tấm ảnh kia là giả, là do người khác bày ra? 

Trong lòng Jessica mơ hồ hiện lên một tia hy vọng. 

Trong mắt Sehun lại thoáng qua một chút âm lãnh, Luhan  muốn làm gì? 

“Các vị, xin lỗi vì chuyện này đã tạo thành chấn động lớn như vậy, nhưng các vị khiến cho vợ yêu quý của tôi chịu đựng áp lực lớn như vậy là không được!”. Giọng nói của Luhan  cực kỳ nhẹ nhàng, “Thật ra người đàn ông trong ảnh chính là tôi!” 

Lời nói của Luhan  đã tạo ra những tiếng bàn tán xôn xao kèm theo sự kinh ngạc, nghi ngờ... Cái gì cần có đều có. 

“Vậy tại sao...” Một phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi. 

“Anh muốn hỏi tại sao chuyện này lại truyền ra ngoài phải không?”. Luhan  cắt đứt vấn đề của anh ta, xoay người nhìn sang Jessica, búng nhẹ một cái vào chóp mũi của cô, “Em xem, bây giờ đã biết hậu quả ham chơi mà em gây ra chưa?” 

Đầu óc Jessica bị anh làm cho choáng váng, cô còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Luhan  thì đã nghe thanh âm của anh tiếp tục vang lên bên tai. 

Luhan  hướng về phía mọi người, “Tôi rất yêu vợ của tôi, bất kỳ yêu cầu nào của cô ấy tôi cũng không cự tuyệt. Cô ấy muốn ghi chép lại những hình ảnh hạnh phúc trong cuộc sống, tôi đương nhiên sẽ đồng ý, nhưng không nghĩ tới, buổi sáng, lúc chúng tôi rời giường, hình sẽ bị người giúp việc trong nhà lấy trộm rồi mang ra ngoài, trong chuyện này, tôi nghĩ cô ta đã nhận được không ít lợi ích!” 

“Tại sao khuôn mặt người đàn ông trong hình lại được xử lý?” 

Lông mày Luhan  nhướn lên, trên mặt, nụ cười vẫn không thay đổi, “Mấy năm nay, tập đoàn Cố thị phát triển nhanh chóng, trên phương diện làm ăn, tôi đã đắc tội không ít người. Nếu bọn họ biết được chuyện này, giá cổ phiếu của Cố thị sẽ giảm mạnh, cho nên, tại đây, tôi muốn nhờ các vị hướng công chúng giải thích một chút, đăng tin chuyện tôi bị đội nón xanh (bị phản bội, cắm sừng) là giả, mọi người nghĩ đi, tôi sẽ để cho vợ mình ngoại tình sao?”

Luhan  nói ra đạo lý rõ ràng ấy đã hóa giải nguy cơ Cố thị sắp sửa gặp phải, tất cả giải thích cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa, từ lúc vừa ra cho tới giờ, ánh mắt Luhan  nhìn Jessica vẫn luôn tràn đầy cưng chiều, do đó, phóng viên cũng từ từ tin vào giải thích của anh. 

“Vì sao trên mặt Xi phu nhân lại bị thương? Vết thương đó không phải là do Tổng giám đốc Cố gây nên sao?”. Một phóng viên tinh mắt hỏi. 

Ánh mắt Luhan  chuyển sang Jessica lần nữa, “Tôi cũng rất muốn biết, tại sao trên mặt vợ tôi lại có vết thương? Jessica, sao không biết tự chăm sóc chính mình, anh chỉ ra ngoài một lát, em đã bị thương nặng như vậy, là cố ý làm anh đau lòng sao?” 

Luhan  nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của cô, trong mắt mơ hồ chứa đựng một tia thương yêu, Jessica ngơ ngẩn, sao anh lại không biết vết thương từ đâu mà có? 

Cô chợt hiểu, Luhan  đang diễn trò, trong lòng thoáng qua một chút khổ sở, nhìn chằm chằm Luhan , từ trong ánh mắt của anh, cô biết mình nên làm những gì. 

“Thật xin lỗi, là em không cẩn thận, em đi nhanh quá...”. Nước mắt chảy xuống gương mặt Jessica, biết anh diễn trò, tâm cực kỳ đau đớn, cô lại trở về trước kia sao? Chỉ có thời điểm đang diễn trò, từ trong mắt anh, cô mới có thể cảm nhận được sự cưng chiều cùng quan tâm. 

Chỉ là, những thứ này đều không phải cho cô nhìn, mà là cho truyền thông đại chúng nhìn, nhớ tới anh trước kia từng nói, ở trước mặt người ngoài, bọn họ phải là đôi vợ chồng ân ái! 

“Đau lắm sao? Đừng khóc, em khóc, lòng của anh cũng đau đớn theo!”. Luhan  đem Jessica kéo vào trong ngực, ở trước mặt mọi người, tổng giám đốc Cố thị cùng Tổng giám đốc phu nhân ân ái như thế, có một người chồng giàu có, đẹp trai thương yêu, người vợ nào sẽ đi ngoại tình nữa chứ? 

Giờ phút này, các phóng viên đều tin người đàn ông trong hình kia chính là Luhan ! 

“Nếu như mọi người không có chuyện gì khác, tôi xin phép dẫn vợ tôi đi bệnh viện!”. Luhan  ôm Jessica, lướt qua mọi người, xoay người rời đi. 

Sehun đứng xa xa nhìn thấy tất cả, trong lòng thoáng qua một tia khổ sở, không ai biết rõ người đàn ông trong những tấm ảnh đó hơn anh. Mới vừa rồi, Luhan  diễn rất tốt, làm cho anh cực kỳ kinh ngạc. 

Sehun nhìn Luhan  ôm Jessica đi tới phía mình, tầm mắt bọn họ giao nhau ở không trung, không ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai người họ nhưng ánh mắt ai cũng bén nhọn, không ai nhường ai. 

Từ trong mắt Luhan , Sehun biết, Luhan  đã biết người đàn ông trong hình là mình, kỹ thuật diễn của anh ta quả nhiên là cao siêu! Thủ đoạn càng thêm cao minh! Xem ra anh đã xem nhẹ Luhan  rồi! 

Thời điểm Luhan  đi tới bên cạnh Sehun, anh đột nhiên dừng lại, nhếch miệng lên, nhưng không phải anh cười, “Vợ của tôi không cần Kiều tiên sinh quan tâm, chuyện này, tôi sẽ không dừng lại ở đây đâu!”

Chương 128: Tất cả yêu thương dành cho cô đều biến mất 

Luhan  đưa Jessica tới bệnh viện, xử lý vết thương, dọc theo đường đi, hai người không ai nói câu nào, không khí trầm mặc làm người ta ngộp thở, khó chịu. 

Kể từ lúc lên xe, cắt đuôi được đám phóng viên, Luhan  khôi phục ngay sự lạnh lùng thường ngày, không nhìn Jessica dù chỉ một lần, không ai biết dược trong lòng anh đang nghĩ gì. 

“Luhan...” Jessica thử gọi, Luhan  khiến cô cảm thấy bất an, cô lấy hết dũng khí cầm lấy tay của anh, lại bị anh hung hăng gạt ra. 

Luhan  trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ “Sao vậy? Cảm thấy không vui vì tôi đã phá đám khung cảnh tình cảm của hai người sao?” 

Đáng chết! Anh ghét bản thân mình bị cô làm cho rung động, vừa rồi, thấy vết thương trên mặt cô, trong lòng lại cảm thấy nhói đau. 

Hừ! Đây là quả báo mà cô đáng phải chịu, không phải sao? Dám phản bội anh, sẽ có kết cục bi thảm! 

“Không, không phải như thế,Luhan à, anh hãy nghe em nói, chuyện này không phải như anh nghĩ đâu.” 

“Vậy bức hình kia là thế nào? Chẳng nhẽ trong hình không phải là cô hay sao?” Luhan  hừ lạnh, không chịu nghe bất kỳ lời giải thích nào của Jessica, giải thích làm gì khi tấm hình không phải ảnh ghép. Hai người nếu như không cùng lên giường, thì tấm hình này sao có thể xuất hiện chứ? 

Jessica càng thêm hoảng loạn, không biết nên giải thích làm sao, mới có thể khiến Luhan  tin mình, chuyện này thực sự là cô bị vu oan.

Chợt Jessica nghĩ ra điều gì, đôi mắt trở nên rực sáng “Đúng rồi, là Sehun, tấm hình này là do Sehun giở trò!” 

“Sehun? Cô lại đem mọi trách nhiệm đẩy về phía tình nhân của mình, không sợ anh ta biết được sẽ đau lòng ư, cô đúng là người đàn bà độc ác!” Luhan  châm chọc, anh sao lại bị cái vẻ bề ngoài kia đánh lừa chứ? Jessica không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài kia. 

Anh sao có thể vì nhất thời ưa thích cơ thể của cô, mà quên mất cô chính là một diễn viên ‘chuyên nghiệp’. Hơn nữa anh còn ngu ngốc đối xử với cô thật lòng, đã từng nghĩ muốn buông bỏ hận thù để yêu thương, cưng chiều cô. Thậm chí còn hi vọng cô sẽ có thai cốt nhục của mình. Lúc này đây anh mới nhận ra, cho dù có con, anh cũng không thể xác định nổi tình cảm của bản thân! 

“Không, Sehun không phải là người tình của em, không phải...” Jessica không kìm nén được mà bật khóc, thì ra bị người mình yêu thương hiểu lầm, trong lòng sẽ khó chịu đến vậy. 

“Không quan trọng, tôi không quan tâm hai người có quan hệ thế nào, từ nay về sau, hãy nhớ cho kĩ thân phận của cô là Xi phu nhân, đừng làm tôi phải mất mặt một lần nữa, còn về những chuyện khác, cô đừng có xen vào!” Giọng nói của Luhan  lạnh như băng, trong ánh mắt không có chút tình cảm, muốn cùng Sehun cao chạy xa bay, chỉ cần Luhan  anh còn sống thì hai người sẽ không bao giờ được toại nguyện. 

Sehun, Luhan  nhắc đi nhắc lại cái tên này trong lòng, không thể phủ nhận Sehun đúng là một người đàn ông có quyền lực lớn, nhưng anh Luhan  không hề lo sợ khi phải đối đầu với Sehun! 

Anh muốn xem tiềm lực của bên nào mạnh hơn, là anh đại diện cho giới doanh nhân thành đạt hay Sehun ông trùm của giới hắc đạo? 

Jessica trong lòng ngây ngốc, chẳng muốn suy nghĩ thêm nữa, anh đã nói cho cô biết, chẳng còn chút hi vọng nào nữa bởi vì tình yêu của anh không dành cho cô? 

Anh sẽ không còn đối xử với cô cưng chiều như trước nữa sao? 

Trong lòng đau nhói, Jessica dựa vào lưng ghế, hạnh phúc ngắn ngủi của cô cuối cùng đã kết thúc rồi sao?

Sau này cuộc sống của bọn họ lại trở về như trước kia, mỗi đêm Luhan  sẽ về nhà với bộ dạng say khướt người tỏa ra nồng nặc mùi rượu, cùng với một người phụ nữ xinh đẹp đi vào phòng của anh. 

Sau ngày hôm đó, Jessica bị Luhan  đuổi ra khỏi phòng, trong lòng cô đau đớn, quay về căn phòng ban đầu, căn biệt thự rộng lớn, nhưng cô cảm thấy mình không thuộc về nơi này. 

Mỗi đêm cô ở phòng khách chờ Luhan  trở về, mặc dù biết khi anh trở về không chỉ có một mình, nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì chỉ có lúc ấy, cô mới nhìn thấy Luhan . 

Chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy Luhan  dù chỉ một lần, cô đã thỏa mãn rồi! 

Thường ngày, cô luôn nhốt mình trong phòng, nhìn ngắm những món quà mà Luhan  tặng mình, đàn lại bản nhạc mà hai người từng cùng nhau hợp tấu, hồi tưởng lại quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, chỉ có lúc này, cô mới thấy hạnh phúc. 

Nhưng đến một ngày, thứ hạnh phúc nhỏ bé ấy của cô cũng bị tước mất. 

Sáng hôm đó, cô đi vào phòng đàn, không thấy Piano đâu chỉ thấy một đôi nam nữ ôm nhau. 

“Sau này, căn phòng này thuộc về em, em muốn dùng nó làm gì cũng được, chỉ cần cảm thấy vui vẻ là được rồi!” Luhan  nắm tay người phụ nữ ấy, cho cô ta sự yêu chiều đồng thời cũng cho Jessica tổn thương sâu sắc. 

“Thật chứ? Em yêu anh đến chết mất!” người phụ nữ ôm lấy cổ anh, hôn anh triền miên không dứt. 

Hình ảnh hai người thân mật khiến Jessica đau đớn, cô muốn khóc, nhưng nước mắt dường như đã cạn khô. Mỗi đêm cho dù ở trong mơ nước mắt cô vẫn rơi, mỗi sáng tỉnh dậy, chiếc gối luôn ướt đẫm nước mắt, cô đã tưởng mình không còn nước mắt để khóc nữa! 

Xoay người, nơi này đã không còn thuộc về cô nữa rồi! 

Đúng như anh yêu cầu, tất cả đều dành cho người phụ nữ ấy—— Hyomin! Chị họ của cô! 

Từ hôm đó, Hyomin chuyển vào biệt thự, cô ta ở trong phòng Luhan . Bên ngoài, Hyomin là thư kí của Luhan  nhưng Jessica biết, công việc thư ký chỉ là ngụy trang, để hai người họ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn mà thôi! 

Cô chợt ngưỡng mộ Hyomin.

Thân phận Xi phu nhân của cô chẳng qua là hữu danh vô thực, cô không có được tình yêu thương của Luhan  thì danh phận có ý nghĩa gì đâu! 

Chiều nào cô cũng nấu cơm, trên bàn ăn giờ không có vị trí của cô nữa, cô trở thành thành người giúp việc trong căn biệt thự này. Ngay cả người giúp việc cũng không dám đến gần cô, sợ Luhan  giận cá chém thớt. 

Đau đớn, bi thương như vây hãm Jessica, cô không biết mình còn có thể kiên trì với cuộc hôn nhân này bao lâu nữa, hình ảnh Luhan  thân mật với chị họ không ngừng quanh quẩn trong đầu cô. 

Jessica co người lại, lấy tay ôm lấy mình, bọn họ bây giờ đang làm gì? 

Trong lòng bị đau khổ lấp đầy, cảm giác mệt mỏi lại ào tới, nhớ tới Luhan  trước đây đã cùng mình thân mật, giờ phút này anh không phải cùng Hyomin làm việc ấy chứ? 

Đột nhiên, cô giống như trốn tránh, bỏ lại suy nghĩ về Luhan , bỏ lại gông xiềng tình yêu và hôn nhân. 

Jessica ngủ thật say, bây giờ, cô ngay cả nằm mơ cũng không mơ được Luhan  đối vơi cô còn chút tình cảm nào, có chẳng chỉ là hình ảnh anh cùng người phụ nữ khác ân ái. 

Trong bóng tối, một bóng dáng lặng lẽ đẩy cửa vào, đi về phía giường lớn nơi Jessica đang ngủ...

Chương 129: Trước kia yêu thương, giờ đã không còn 

Xuyên qua ánh sáng yếu ớt, Luhan  nhìn người phụ nữ đang say ngủ trên giường. Dạo này anh đối xử với cô hết sức lạnh nhạt, cố ý say rượu về muộn, cố ý đưa Hyomin về biệt thự, cố ý ở trước mặt cô cho Hyomin sự cưng chiều. Anh muốn cho cô biết, anh Luhan  sẽ không bởi vì cô mà đau đớn, rung động 

Phụ nữ đối với anh cũng chỉ là công cụ để phát tiết mà thôi! 

Thế nhưng anh không thể lừa được trái tim mình, tầm mắt anh luôn chỉ dõi theo bóng hình cô. 

Ngồi ở mép giường, khẽ vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô, động tác hết sức dịu dàng, giống như lại quay về làm người đàn ông hết mực che chở, thương yêu Jessica. 

“Tại sao lại phản bội tôi?” Luhan  nhỏ giọng nói, mọi bão táp dư luận đều đã được anh tận lực bình ổn nhưng anh biết, Sehun cũng gây áp lực không nhỏ cho giới truyền thông. 

Nghĩ đến Sehun, trong mắt Luhan  lạnh lẽo bao phủ. Bây giờ, hai người bọn họ đang đối đầu nhau, Sehun nhiều lần phá hỏng việc làm ăn của anh, mà anh cũng không chịu thua, lập tức ăn miếng trả miếng. Hai người ai cũng không chịu nhường bước. 

Đây không còn là một cuộc đấu trên thương trường nữa mà đó là cuộc chiến thể diện của hai người đàn ông. 

“Luhan...” Khuôn mặt Jessica hiện lên một nụ cười, bắt được bàn tay Luhan , cứ giữ mãi trên má không buông. 

Hành động của cô khiến Luhan  sợ hãi, có cảm giác vừa làm chuyện lén lút sau lưng người khác mà người ấy bắt được, đang muốn rút tay về, lại phát hiện hai mắt của cô vẫn như cũ khép chặt, dường như vẫn đang ngủ. 

“Nếu nằm mơ cũng gọi tên của tôi, vậy tại sao lại lên giường với Sehun?” Luhan  trong lòng phức tạp, mấy ngày nay, anh luôn cố trốn tránh chuyện này, nhưng tim anh giống như bị dao găm cắt xẻ vậy vô cùng đau đớn, khó chịu.

Trong giấc mơ Jessica không trả lời, Luhan  thở dài, nhẹ nhàng rút tay lại, nhìn Jessica một cái, rồi đứng dậy đi ra ngoài. 

Trong phòng lại yên tĩnh, tối nay Jessica ngủ rất ngon, cũng có một giấc mơ đẹp. Cô mơ thấy Luhan  vẫn yêu cô, đối với cô hết lòng che chở, hai người nằm trên đồng cỏ, Luhan  hôn cô, bên tai cô nhẹ nhàng bày tỏ tình yêu. 

Khi Jessica tỉnh giấc, tất cả hình ảnh đều tan biến. 

Trời đã sáng, Jessica định thần, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng rời giường, cô biết vừa rồi chỉ là mơ thôi, tỉnh giấc, cô phải đối mặt với thực tại, đối mặt với thân phận của mình. 

Cô là người giúp việc! 

Vội vã rửa mặt, lao ra ngoài, cô muốn nhanh chóng làm bữa sáng. 

Cô vừa tới phòng ăn, đã thấy Luhan  cùng Hyomin thân mật, thấy cô đến, Luhan  thoáng nhìn nhàn nhạt, sau đó lại bên tai Hyomin nói chuyện gì đó. 

Jessica bị đâm đau đớn, chạy như trốn tránh vào phòng bếp, tâm trạng thật lâu sau không thể bình tĩnh được. 

Làm xong bữa sáng cho Luhan , Jessica nhờ những người giúp việc bưng ra, cô không muốn nhìn hình ảnh ân ái của hai người họ nữa, cô muốn đợi bọn họ ăn xong, mới đi ra ngoài, nhưng có người không muốn để cho cô được toại nguyện. 

Bên trong phòng ăn truyền đến choang một tiếng, thanh âm của đồ sứ vỡ bể, kế tiếp, là tiếng thét giận dữ của Hyomin. 

“Gọi cô ta ra đây!” Hyomin đập bàn ra lệnh.

Người giúp việc nơm nớp lo sợ, không biết nên làm thế nào cho phải, mặc dù bọn họ cũng nhìn được, cậu chủ hết sức cưng chiều người phụ nữ này, nhưng cô chủ của căn biệt thự này cũng là Jessica! Thận trọng nhìn Luhan , cố nhìn ra chút phản ứng của anh, Luhan  chỉ yên lặng uống cà phê, trên mặt không chút biểu cảm. 

Người giúp việc trong lòng thở dài, xem ra cậu chủ là cố ý muốn làm khó cô chủ! 

Người giúp việc miễn cưỡng đi tới phòng bếp, cô chủ đã rất đáng thương rồi, không biết chút nữa sẽ còn chuyện gì làm tổn thương đến cô chủ nữa đây! 

Jessica cũng không làm khó người giúp việc, hít thở thật sâu đè nén cơn tức, cô biết mình muốn tránh cũng chẳng được, khóe miệng nâng lên nụ cười, đi ra ngoài. 

“Cô xem đi cô đã làm cái thứ gì vậy? Khó ăn thế này, cô không biếtLuhan không thích ăn những món này sao?” Hyomin hướng Jessica trách cứ, giống như cô chủ trách người giúp việc vậy. 

Jessica nhìn chút thức còn lại trên bàn” Những thứ này đều là món anh ấy thích!” 

Cô còn nhớ, có mấy lần anh giống trẻ con, nhân lúc cô làm bữa sáng, len lén từ phía sau lưng ôm cô, vừa hôn cô, vừa ăn vụng đồ ăn, nghĩ tới đây, trên mặt của cô hiện ra một nụ cười hạnh phúc. 

Nụ cười ấy càng khiến Hyomin tức giận, trong mắt thoáng qua tia thâm hiểm, bước nhanh đến phía trước, tát thẳng vào mặt Jessica, đồng thời cũng đánh vỡ nụ cười chói mắt trên mặt cô. 

“Bây giờ anh ấy không thích ăn nó nữa!” Hyomin nhíu mày, trên mặt tỏ rõ sự đắc ý, cô ta muốn nói cho Jessica biết, Luhan  không thích ăn những thứ này nữa, giống như Luhan  đã chán ngấy Jessica, không còn chút tình cảm nào nữa vậy. 

Jessica thở dốc vì kinh ngạc, cái tát của Hyomin làm khuôn mặt cô hằn lên dấu tay, đau rát, thật ra thì, cô đau đớn không phải vì cái tát này, mà là vì thái độ của Luhan . Từ đầu đến cuối, khi Hyomin cố tình gây khó dễ cho cô, anh không có quan tâm cũng chẳng liếc nhìn cô dù chỉ một cái. 

Trong lòng đau đớn, anh không phải là muốn nhìn mình bị hành hạ sao? Cô rốt cuộc đang mong đợi điều gì?

Anh vĩnh viễn cũng sẽ không bảo vệ cho cô! Jessica cụp mắt xuống “Vậy xin nói cho tôi biết, giờ anh ấy thích ăn cái gì? Tôi sẽ đi làm ngay.” 

Tâm bị đâm một nhát to đau đớn, cô phát hiện mình sắp không chịu đựng nổi nữa rồi. 

Hyomin hừ nhẹ “thôi, xem ra cô không thể làm được những món ăn ưa thích của Luhan, vậy thu dọn đống mảnh vỡ này đi, tôi sẽ cùngLuhan ra ngoài ăn!” 

Nói xong, Hyomin đi tới bên cạnh Luhan , thân mật kéo cánh tay anh, Luhan  không cự tuyệt, vẫn là vẻ mặt không chút biểu cảm, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. 

Jessica lòng lạnh ngắt, cố gắng không nhìn mặt anh, bởi vì cô biết, nhìn chỉ càng đau lòng thêm thôi, cô cần gì phải tự rước khổ vào thân? 

Thận trọng nhặt những mảnh vụn trên mặt đất, mảnh sứ thủy tinh vỡ vụn đầy đất giống như tâm cô lúc này vậy, thủy tinh không thể liền lại như cũ, lòng của cô đây thì sao? Bị tổn thương rồi, có thể liền lành không? 

Nước mắt rơi, trong mờ ảo, cô nhìn thấy đôi chân đứng ở trước mặt mình, hơn nữa đôi chân của người phụ nữ ấy còn không do dự dẫm lên tay cô, lòng bàn tay lập tức truyền đến đau đớn kịch liệt, khiến Jessica ngộp thở...

Chương 130: Luhan , sao anh nỡ nhẫn tâm như thế! 

“A...” Jessica cố gắng giữ cho mình không kêu ra tiếng, nhưng đau đớn tới quá kịch liệt, cô đã đánh giá quá cao năng lực chịu đựng của mình, tay đứt ruột xót, cái loại đau đớn tan lòng nát dạ đó dường như muốn nhấn chìm cô. 

Nhưng không vì thống khổ của cô mà bàn chân kia giảm bớt lực đạo, ngược lại, còn dùng sức nhấn mạnh xuống, cô dường như cảm giác được lòng bàn tay mình bị thủy tinh đâm vào. 

“A, thật xin lỗi, em họ, em xem, tại chị không cẩn thận, lo chiếu Luhan , không chú ý tới tay của em, em... Không sao chứ?”. Hyomin kinh ngạc lấy tay che miệng, ‘quan tâm’ tới tình hình của Jessica, nhưng trong mắt cô ta, không chút nào che dấu sự cố ý vừa rồi. 

“Chúng ta đi!” Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Luhan  truyền ra, từ sáng tới giờ, đây là câu nói đầu tiên Jessica nghe được từ miệng anh. 

“Vâng, em xem không có gì đáng ngại, em họ, em tự xử lý một chút đi ha, đúng rồi, em phải xử lý những mảnh thủy tinh này thật tốt nha, đừng bất cẩn không lại ghim vào tay đó”. Khóe miệng Hyomin thoáng hiện lên một nụ cười nhạt, giờ phút này, tâm tình cô ta cực kỳ vui sướng, nhìn Jessica bị thương, lòng ghen tỵ của cô ta mới được an ủi đôi chút. 

Tại sao Luhan  vẫn còn thương tiếc người phụ nữ này? 

Trong phòng ăn, chỉ còn lại một mình cô, Jessica nhìn máu dính đầy tay mình, giờ phút này, cô đã không cảm giác được đau đớn nữa. 

Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại rồi. Nhưng chỉ có không gian bên ngoài im lặng, còn tâm của cô đã không thể nào bình tĩnh được nữa. 

Luhan, sao anh nỡ nhẫn tâm như thế! 

Cô biết, Hyomin dám kiêu ngạo như vậy, nhất định là do Luhan  ngầm cho phép, anh chính là như vậy, khi anh cưng chiều một người phụ nữ, anh sẽ cho phép cô ta làm bất cứ chuyện gì, anh thật sự rất thương yêu Hyomin! 

Jessica rút một mảnh thủy tinh khá lớn từ trên ngón tay ra, tâm đau nhức khiến cho nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, máu hòa lẫn nước mắt của cô rơi từng giọt trên mặt đất tạo thành một mảng lớn. 

Từ bên ngoài đi vào, Tiểu Thúy liền nhìn thấy thấy cảnh tượng kinh người ấy.

“Cô chủ!” Tiểu Thúy lo lắng tiến lên, nhẹ nhàng nắm bàn tay đầy máu của cô, thanh âm mơ hồ mang theo một chút nghẹn ngào. Trời ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. 

“Cô chủ, mau, tôi đưa cô đi bệnh viện!”. Tiểu Thúy lo lắng đỡ Jessica dậy, lúc này mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng, giống như một giây tiếp theo sẽ thực sự bất tỉnh. 

Jessica gian nan lộ ra một nụ cười: “Tôi không sao, không có chuyện gì đâu”. 

“Nhưng mà cô chủ...”. Như vậy mà coi như là không có chuyện gì sao? Bộ dáng đó rõ ràng là rất đau, tại sao còn cố gắng giả bộ tươi cười? Cô chủ luôn như vậy, làm cho người khác không khỏi thương xót. 

“Tiểu Thúy, về sau đừng gọi tôi là cô chủ nữa!”. Sự xưng hô đó càng khiến cho cô có cảm giác bị châm chọc nhiều hơn, hiện tại, trong căn biệt thự này, ai cũng biết, cô đã mất đi sự yêu thương của Luhan , thậm chí, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng anh cũng không lưu lại cho cô. 

Tiểu Thúy không biết nên an ủi người phụ nữ nhu nhược này như thế nào, cô có thể nhận thức được sự chịu đựng trong tiếng khóc của cô chủ, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống. 

“Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút! Bàn tay này...”. Tiểu Thúy cảm thấy không thể tiếp tục trì hoãn nữa, tay cô chủ là dùng để đàn dương cầm, mỗi ngày tự mình thu xếp bữa ăn cho cậu chủ đã không dễ rồi, bây giờ còn bị thương như vậy... 

Đau đớn khiến cả người Jessica vô lực, cũng không đi ngăn cản Tiểu Thúy, ngược lại, cô hi vọng, bệnh viện có thể có phương pháp điều trị tâm bệnh, như vậy, cô cũng không cần đau lòng nữa! 

Vừa tới bệnh viện, Jessica liền lâm vào hôn mê, đợi đến thời điểm cô tỉnh lại thì đã nằm ở trong phòng bệnh. 

Lúc Jessica nhận thức được tình hình, trong lòng giật mình, cô không thể đợi ở chỗ này, cô phải về nhà! 

Không phải bởi vì cái gì khác, mà là không muốn cho Luhan  cùng Hyomin có lý do để soi mói mình.

 “Á...” Vừa cử động cánh tay thì một hồi đau đớn truyền đến khiến cho mi tâm Jessica nhíu chặt lại, ánh mắt rơi vào bàn tay phải bị băng bó, “Thật sự nghiêm trọng sao?” 

Đúng lúc này, bóng dáng một người cao lớn vội vã đẩy cửa đi vào, thấy Jessica đã tỉnh, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười yên tâm. 

“Em tỉnh rồi à? Đói bụng không? Nhìn xem anh mang cho em cái gì này?” 

Nhìn người mới tới, trong mắt Jessica không che giấu được hận ý đối với anh, đồng thời cũng có kinh ngạc, chưa bao giờ thấy qua một Sehun như thế. Trong trí nhớ của cô, dường như, Sehun là kẻ máu lạnh giảo hoạt, không có một chút ấm áp, vậy mà vừa rồi, tại thời điểm nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, bỗng nhiên, cô cảm thấy một chút ấm áp lướt qua. 

Jessica mở to mắt, cô sẽ không quên người đàn ông này đã làm những gì, làm tổn thương mình bao nhiêu, tất cả những gì cô đang phải chịu đựng, ở một mức độ nào đó là do anh ta tạo thành, nhân quả thật rất kỳ quái. 

Thấy Jessica lãnh đạm, nụ cười của Sehun khẽ cứng đờ, nhưng ngay sau đó đã khôi phục bộ dáng vừa rồi, tay xách hộp canh, đi tới ngồi xuống bên giường bệnh, mở túi ni–lông, lấy hộp giữ nhiệt bên trong ra. 

“Nghe nói loại này canh có chức năng bổ máu, em uống nhiều một chút”. Sehun múc cho Jessica một chén canh, đưa đến trước mặt Jessica, lúc này, anh nghiễm nhiên trở thành một người đàn ông bình thường, hoàn toàn thu lại khí phách trước kia. 

Jessica cũng không cảm kích, mở to mắt, cố gắng xuống giường từ phía bên kia, cô phải về nhà, đồng thời cũng không muốn ở cùng một chỗ với Sehun. 

“Jessica...” Sehun tay mắt lanh lẹ bắt được tay trái không bị thương của Jessica, trong mắt mơ hồ hiện ra vẻ lo lắng cùng luống cuống. 

“Buông ra!”. Thanh âm của Jessica lạnh như hàn băng, không liếc nhìn Sehun một cái. 

Tay Sehun buông lỏng một chút, lại nắm chặt lần nữa,”Anh biết, em hận anh, nhưng bây giờ em vẫn không thể xuất viện! Em biết không? Em...” 

Sehun muốn nói lại thôi, trên mặt tựa hồ mang theo vài phần ẩn nhẫn thống khổ.

“Anh sẽ không làm khó em đâu, anh biết, em không muốn nhìn thấy anh, em uống hết chén canh nóng đó anh sẽ đi”. Thái độ Sehun mềm nhũn, giọng nói mơ hồ hàm chứa sự cầu xin, “Coi như là anh cầu xin em, tay của em...” 

Lại một lần nữa, Sehun im lặng không nói, anh không biết khi mình nói ra tin tức này, sẽ tạo nên cho cô bao nhiêu đả kích, anh không muốn nhìn thấy Jessica thống khổ hơn nữa, sự tự trách không giới hạn đánh tới trong lòng, anh không bao giờ hối hận. 

Anh từng nói sẽ bảo vệ cô, nhưng vào thời điểm Jiyeon nói lên đề nghị đó, bởi vì tư tâm mà anh đã tiếp nhận. 

Một lần nữa, ánh mắt Jessica rơi vào tay phải của mình, trong lòng dâng lên nồng đậm khổ sở, dường như, cô có một dự cảm xấu, nhưng cô đã trải qua nhiều thống khổ như vậy thì còn cái gì có thể làm cô thương tâm hơn nữa? 

Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Luhan , Jessica lẩm bẩm mở miệng, “Luhan ...” 

Cảm thấy bàn tay nắm cổ tay mình đột nhiên căng thẳng, theo bản năng, Jessica nhìn về phía Sehun, cố gắng từ trên mặt anh tìm ra chút manh mối, chỉ là, cô còn chưa kịp thăm dò, lời nói trong miệng Sehun đã dập tắt tất cả mong đợi của cô...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store