ZingTruyen.Store

Long Sat Duongkieu

c3

Trần Đăng Dương từng có một niềm khao khát cháy bỏng, đến mức chỉ cần thoáng nghĩ thôi cũng khiến ngực hắn nghẹn lại. Hắn từng ước, giá mà Nguyễn Thanh Pháp là một omega. Nếu như thế, hắn có thể dễ dàng đánh dấu cậu, để mùi hương của mình vĩnh viễn quấn quanh, để dấu ấn ấy trở thành sợi xích vô hình trói buộc cậu suốt đời. Ý nghĩ ấy không chỉ là thoáng qua, mà đã ăn sâu, bám rễ trong tâm trí hắn như một ám ảnh khôn cùng.

Mỗi khi nhìn thấy Thanh Pháp cười dịu dàng với bạn bè, hay chỉ đơn giản là ngồi lặng lẽ giữa lớp học, sống mũi khẽ động đậy, hơi thở khẽ phả ra, tim Đăng Dương lại dấy lên một cơn sóng vừa cuồng loạn vừa thèm khát. Nếu cậu là omega, hắn sẽ không còn lo sợ bị ai cướp đi. Chỉ cần đánh dấu một lần, Pháp sẽ thuộc về hắn trọn vẹn, không kẻ nào có thể chen chân.

Chính sự khát vọng ấy đã khiến hắn một lần buông lời với cha mình. Đêm hôm ấy, trong phòng sách, dưới ánh đèn vàng mờ, hắn trầm giọng nói:
"Cha, có loại thuốc nào... khiến beta biến thành omega không? Nếu có, xin người hãy điều chế cho con."

Người cha thoạt tiên còn tưởng hắn đùa. Nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiêm túc, vừa điên cuồng vừa tuyệt vọng của con trai, ông chỉ khẽ cau mày, lặng một hồi lâu rồi buông ra từng câu nặng nề:
"Đăng Dương, con biết mình đang nói gì không? Đây là chuyện phạm pháp. Phân bố giới tính là sự sắp đặt tối thiểu trong hiệp đẳng Abo, là nền tảng giữ cho xã hội không hỗn loạn. Không ai được quyền thay đổi nó. Nếu làm vậy, con sẽ phạm vào tội lớn nhất, nặng nề hơn cả giết người."

Đăng Dương im lặng, đôi bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch. Lời cha hắn nói, hắn hiểu, từng chữ như nhát dao cắt sâu vào lý trí. Nhưng trái tim hắn, ngọn lửa ấy vẫn cứ cháy.

Ông còn tiếp lời, giọng pha chút khẩn thiết:
"Con yêu một người, ta không cấm. Nhưng yêu không đồng nghĩa với chiếm hữu. Con không thể hủy diệt tự do và bản ngã của người đó chỉ để thỏa mãn cơn ám ảnh của mình. Nếu con còn tiếp tục suy nghĩ điên rồ này, sớm muộn cũng sẽ tự hủy hoại chính con."

Hắn ngẩng đầu nhìn cha, ánh mắt lạnh lẽo như mặt nước hồ sâu. Nhưng trong sâu thẳm, vẫn là một đứa trẻ khát khao điều không thể chạm tới. Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ đứng dậy, khép cửa, để lại trong gian phòng sự nặng nề khó gọi tên.

Từ hôm ấy, hắn không còn nhắc lại nữa. Nhưng ước muốn ấy chưa bao giờ tan biến. Nó vẫn âm ỉ như than hồng, chỉ cần một cơn gió nhỏ cũng đủ bùng lên dữ dội. Bởi vì trong trái tim hắn, Thanh Pháp không chỉ là một người bạn, không chỉ là ánh sáng dịu dàng duy nhất giữa tuổi trẻ ngạo nghễ. Cậu là định mệnh, là sở hữu, là tất cả những gì hắn không thể và cũng không muốn buông tay.

Tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi dội vang khắp dãy hành lang, học sinh túa ra như nước lũ, tiếng cười nói hòa vào nhau rộn rã. Trong náo nhiệt ấy, điện thoại trên bàn Thanh Pháp khẽ rung lên. Cậu thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười khi thấy tên người gọi hiện trên màn hình. Ngón tay nhanh chóng ấn nút nhận, và ngay lập tức gương mặt tuấn mỹ của Trần Đăng Dương phóng đại trên màn hình, sáng rực dưới ánh nắng hắt qua khung cửa sổ. Từng đường nét của hắn như được gọt giũa cẩn thận,sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, nụ cười nhàn nhạt,hoàn hảo đến mức tựa một bức họa tĩnh lặng giữa đời thực.

Thanh Pháp hồn nhiên nghiêng đầu, khóe môi cong cong, giọng nói mang chút dí dỏm:
"Èo, nhớ tớ hả? Sao tự nhiên lại gọi thế?"

Ở đầu dây bên kia, Đăng Dương khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy thoạt nhìn dịu dàng, ôn nhu như gió xuân thoảng qua, khiến người đối diện bất giác thấy lòng nhẹ đi. Hắn chậm rãi nói, từng chữ đều chứa một sự ấm áp khó tả:
"Ra về cậu đợi tớ nhé. Mẹ tớ vừa gọi,mẹ bảo sẽ làm bánh sớm, muốn cậu sang nhà cùng ăn."

Thanh Pháp chẳng chút do dự mà gật đầu, đôi mắt sáng trong cong lên khi cười, tựa như mang theo cả ánh nắng đầu hạ. Chỉ một động tác nhỏ thôi, cũng đủ khiến Đăng Dương cảm thấy ngọn lửa giận dữ còn sót lại từ chuyện ban nãy dần nguôi đi, như thể chỉ riêng nụ cười ấy mới có thể xoa dịu hắn.

"Cậu ăn gì chưa?" - Thanh Pháp nghiêng đầu, hỏi với vẻ hồn nhiên.

Dương đáp, giọng trầm thấp mà dịu dàng, như thể chỉ dành riêng cho cậu:
"Tớ sẽ ăn ngay."

"Vậy cậu ăn đi nhé, tớ phải lên phòng giáo viên gặp cô rồi."

Lời vừa dứt, chân mày Dương khẽ chau lại, một thoáng bất mãn xẹt qua ánh mắt. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại giấu đi, nụ cười dịu dàng vẫn vẽ trên môi, giọng nói đều đều mà nhu hòa:
"Về lớp nhớ nhắn cho tớ."

"Tớ biết rồi."

Cuộc gọi kết thúc, màn hình tối lại. Thanh Pháp vội thu dọn sách vở để đi gặp giáo viên, còn Đăng Dương thì đứng dậy, rời khỏi lớp. Bước chân hắn đưa về phía cuối dãy nhà cũ, nơi ít người qua lại, dừng lại ở căn nhà kho bỏ hoang phủ bụi.

Trong không gian vắng lặng, hắn rút từ trong túi áo khoác ra một gói thuốc cùng chiếc bật lửa bạc sáng loáng. Ngón tay hắn thuần thục rút ra một điếu, kẹp nơi môi. Tiếng tách vang khẽ, lửa bùng lên, khói trắng cuộn thành vòng, tan dần trong không khí.

Đăng Dương ngửa cổ, đôi mắt sắc bén nheo lại, để mặc hơi cay nồng rát nơi cổ họng. Giữa làn khói, khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên, thành một nụ cười khẩy lạnh lùng, khác xa sự ôn nhu dịu dàng khi nãy trước mặt Thanh Pháp.

Ngón tay thon dài của hắn lướt trên màn hình điện thoại, nhập nhanh một dãy số quen thuộc. Chuông reo vài nhịp, đầu dây bên kia bắt máy. Giọng Đăng Dương vang lên trầm thấp, pha chút hiểm ác, chẳng còn một tia dịu dàng nào:
"Mày tìm xem cái thằng nào dám nói thích Kiều của tao. Rồi đem nó lại đây."

Chỉ vài từ ngắn gọn, nhưng ngữ khí chứa đầy sát khí.

Cúp máy, hắn hít thêm một hơi thuốc, rồi dập mạnh xuống sàn xi măng, tàn thuốc nát vụn. Trong đôi mắt đen sẫm, ánh sáng lờ mờ của nhà kho phản chiếu, soi ra một sự điên cuồng tột độ.

Trần Đăng Dương, trong mắt người ngoài, là chàng trai hoàn hảo: dịu dàng, giỏi giang, được bao người mến mộ. Nhưng đằng sau lớp vỏ ấy, hắn lại là kẻ bị ám ảnh bởi tình yêu. Ám ảnh đến mức dối trá cả bản thân, khoác lên bộ mặt hiền hòa chỉ để không làm Thanh Pháp sợ hãi.

Hắn yêu Thanh Pháp. Yêu đến nỗi chẳng còn giữ nổi lý trí. Yêu đến mức muốn cậu thuộc về mình hoàn toàn, muốn chặt đứt mọi ánh nhìn, mọi bàn tay khác dám hướng về phía cậu. Hắn muốn làm kẻ duy nhất trong thế giới của Thanh Pháp, dù phải đạp lên đạo lý hay chạm vào tội ác.

Và tất cả, hắn che giấu sau nụ cười dịu dàng, sau ánh mắt tưởng chừng bao dung.

Thanh Pháp vừa rời khỏi phòng cô chủ nhiệm, bước chân chậm rãi qua hành lang dần trở về lớp, đầu óc vẫn còn vương vấn vì buổi trao đổi vừa rồi.

Khi cậu bước ngang lớp 12B1, bất chợt từ một góc tối của cửa lớp, một nam sinh xuất hiện. Cậu ta gãi đầu, vẻ mặt bối rối lộ rõ, ánh mắt ngập ngừng nhìn thẳng vào Thanh Pháp. Lúc đầu, cậu chần chừ, đôi chân bước chậm lại, tự hỏi liệu có phải cậu tưởng tượng ra cảnh tượng này. Nhưng không, nam sinh vẫn đứng đó, cố gắng giữ thăng bằng trên đôi chân run rẩy, như thể sắp ngã bất cứ lúc nào.

"Pháp... cuối tuần này... cậu... cậu đi xem... xem phim với tớ được... không?"— giọng cậu ta run run, phát ra từng từ lắp bắp, hệt như một bản nhạc chưa hoàn chỉnh, nhưng lại mang một nỗi thành thật hiếm hoi khiến Thanh Pháp không khỏi giật mình.

Cậu nhíu mày, khó hiểu nhìn anh chàng trước mặt. Một phần là vì sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt nam sinh, phần khác là bởi cảm giác lạ lùng từ lời nói ấy, như thể vừa được mở ra một cánh cửa dẫn đến một thế giới hoàn toàn mới.

"Tớ... thích cậu lâu lắm rồi... chỉ là tớ sắp phải chuyển đến nơi khác... nên... nên tớ muốn hẹn cậu lần cuối... mong cậu đồng ý."

Thanh Pháp thoáng chút ngạc nhiên, đôi mắt dịu dàng liếc nhìn khuôn mặt anh chàng, nhận thấy những đường nét hiền lành, hơi ngại ngùng nhưng rất thật. Cậu mỉm cười, nụ cười ấm áp mang lại cảm giác nhẹ nhàng, khiến không khí quanh họ bỗng trở nên mềm mại.

Chàng beta đứng trước Thanh Pháp như thể vừa chịu trận một cơn bão cảm xúc, tim đập loạn nhịp, khuôn mặt nóng bừng. Nhìn cậu, Thanh Pháp bất giác nhận ra rằng, đôi khi một chút dịu dàng, một chút quan tâm, cũng đủ khiến trái tim người khác rung lên theo nhịp.

"Để tớ xem..."— Thanh Pháp nói, giọng nhẹ nhàng nhưng tràn đầy suy nghĩ.

Cậu dừng lại một chút, ánh mắt nhìn quanh hành lang, nhớ về lời nhắc nhở của Thành An vài hôm trước: "Yêu đi một lần cho biết. Không thử thì không bao giờ biết cảm giác thế nào." Thanh Pháp hơi ngượng ngùng nhưng cũng nở nụ cười tinh nghịch. Bản thân cậu cũng đang ở tuổi nổi loạn, muốn một lần trải nghiệm cảm giác rung động, muốn thử nghiệm những điều mà từ trước tới nay chỉ dám tưởng tượng.

Cậu quan sát nam sinh trước mặt, nhận thấy anh chàng không quá cao, khuôn mặt vừa vặn, mắt sáng và nụ cười ngại ngùng. Cậu nhíu mày suy nghĩ, rồi thầm tự nhủ rằng, cũng có thể thử. Không phải vì cậu quá quan tâm, mà bởi cậu muốn biết cảm giác rung động khi ở bên một người khác, khi được yêu, được quan tâm, và được người khác trân trọng.

"Được thôi, cậu cho tớ xin số điện thoại đi, rồi mình liên lạc sau nhé!"- Thanh Pháp nói, giọng điệu ấm áp nhưng dứt khoát. Cậu rút điện thoại ra, màn hình sáng lên, ngón tay nhanh nhẹn nhập số.

Nam sinh kia, ban đầu còn run rẩy, giờ trông như được tiếp thêm sinh lực, ánh mắt bừng sáng lên, nụ cười cũng dần ổn định, mang theo chút tự tin non nớt nhưng chân thành.

Thanh Pháp trao điện thoại, vừa nhìn vừa mỉm cười, ánh mắt thoáng chút tinh nghịch. Nam sinh nhận lấy, tim đập mạnh, mồ hôi trên trán dần khô lại, nhưng đôi tay vẫn hơi run run.

"Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu..." giọng cậu ta nhỏ nhẹ nhưng đầy chân thành, ánh mắt không rời khỏi Thanh Pháp.

"Hẹn gặp cậu nhé."

Cậu đi tiếp, từng bước chân như nhịp trầm của bản nhạc êm dịu. Trong đầu Thanh Pháp, những suy nghĩ về tình cảm, sự quan tâm, những rung động đầu đời vừa chớm nở, lại trộn lẫn với sự ngạc nhiên và tò mò. Cuộc hẹn xem phim lần đầu tiên trong đời, tưởng chừng đơn giản nhưng lại chứa đựng một thế giới cảm xúc mới mẻ, khiến cậu háo hức và mong đợi.

Nam sinh kia đứng đó, nhìn theo lưng Thanh Pháp khuất dần, lòng dâng lên cả niềm vui lẫn nỗi lo lắng, tim đập mạnh, không biết rằng cậu vừa nhận được sự đồng ý, vừa mở ra cánh cửa nhỏ dẫn đến những rung động đầu đời.

Đăng Dương đứng trong nhà kho cũ, ánh sáng nhạt từ cửa sổ hắt vào, làm khuôn mặt hắn thêm phần lạnh lùng và sắc bén. Cái tin vừa nhận được như một mũi dao nhọn cắm thẳng vào tim, khiến hắn toàn thân căng cứng. Mắt Dương đỏ rực, hai hàm răng nghiến ken két, cơ bắp căng lên, như thể chỉ cần một cái nụ cười nữa thôi là hắn sẽ lao ra ngoài, bẻ gãy bàn tay, bàn chân của tên khốn dám cất lời làm Thanh Pháp rung động. Từng hơi thở gấp gáp phả ra theo nhịp tim, Dương như bị cuốn vào một cơn bão điên loạn mà chỉ có một mục tiêu duy nhất: bảo vệ cậu, người mà trái tim hắn đã muốn thuộc về từ lâu.

Hắn nghiến răng, đầu óc quay cuồng với những hình ảnh điên rồ, tưởng tượng bàn tay và bàn chân của tên kia bị nghiền nát dưới lực của mình. Mỗi tế bào trong cơ thể đều căng ra, sục sôi một cảm giác kiểm soát, muốn chiếm hữu, muốn bảo vệ, muốn xóa bỏ mọi nguy hiểm quanh Thanh Pháp. Trong phút chốc, Dương quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn hình bóng bé nhỏ, yếu ớt nhưng vô cùng quý giá của cậu bạn thân.

Nhưng rồi điện thoại vang lên, tiếng "ting ting" vang lên như phá tan cơn điên loạn trong hắn. Dương mở màn hình, ánh mắt lập tức dịu lại khi nhìn thấy tên người gửi: "bé iu." Một nụ cười nhẹ, ấm áp dường như làm mềm cả không gian lạnh lẽo trong nhà kho.

Bé iu: Dương ơi, tớ về lớp rồi nè, lên trên phòng giáo viên chán òm 😤

Dương Dương: Vậy hả? Hôm nay cậu có mấy tiết?

Hắn gõ tin nhắn, giọng điệu mềm mại hơn, không còn chút dấu vết của cơn cuồng nộ vừa rồi.

Bé iu: Hả? Thì 5 tiết như mọi ngày thoii

Dương Dương: À...

Bé iu: Cậu sao đấy?

Dương nhấn tin nhắn, nhắn lại:Không gì. Vô lớp rồi tí ra về tớ sang đón.

Bé iu: Oke ná.

Dương đặt điện thoại xuống, ngón tay run run nhưng gắng gượng bình tĩnh, ánh mắt trở lại lạnh lùng và tập trung. Hắn biết mình không thể nổi loạn ở đây, nhưng trong lòng, cơn giận vẫn âm ỉ, chỉ chực chờ cơ hội bùng lên để bảo vệ Thanh Pháp. Ánh sáng mờ trong nhà kho chiếu lên khuôn mặt nam sinh, làm nổi bật những đường nét sắc bén, những tia sáng đỏ ẩn giấu trong đôi mắt.

Dương cầm chiếc bật lửa, vuốt nhẹ điếu thuốc trên tay, hít một hơi thật sâu, cho làn khói tan dần trong không khí, cảm giác vừa dịu lại vừa căng thẳng. Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, nghĩ về những ngày tháng bên Thanh Pháp, và cả những khoảnh khắc bình yên mà cậu mang lại. Chính những điều đó khiến Dương vừa yêu vừa điên, vừa dịu dàng vừa bạo liệt, tất cả trộn lẫn trong tâm trí, tạo nên một hình ảnh vừa đáng sợ vừa mê hoặc.

Trong khoảnh khắc yên lặng, giữa khói thuốc mờ ảo và ánh sáng nhạt, Dương thở dài, lần đầu tiên cho phép mình dịu lại hoàn toàn. Hắn mỉm cười, nhìn vào điện thoại, tưởng tượng Thanh Pháp đang bước đi trên hành lang, nhẹ nhàng, xinh xắn và đáng yêu.

Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên rộn rã, báo hiệu một ngày học mới sắp khép lại. Học sinh trong ngôi trường danh giá ở thành phố S, nơi phân chia nghiêm ngặt theo hệ thống ABO, dần rời khỏi lớp. Khu Omega, nơi những cá thể nhạy cảm với pheromone được tách biệt để tránh những tình huống bất ngờ khi các Alpha hoặc Omega khác bước vào kỳ phát tình, luôn được phép ra về sớm hơn 15 phút so với các khu còn lại. Alpha và Beta sẽ rời trường sau đó, theo thứ tự đã được thiết lập nghiêm ngặt, đảm bảo trật tự và an toàn cho mọi người.

Trần Đăng Dương bước đi trên hành lang lớp 12B, những bước chân vừa dứt khoát vừa uyển chuyển, toát ra khí chất Alpha cấp S hiếm có. Mỗi ánh nhìn đi ngang qua hắn đều phải dừng lại, vừa ngưỡng mộ vừa e dè trước sự hiện diện của hắn. Nhưng hắn lại chỉ chú ý tới một hình bóng nhỏ bé ở cuối lớp, đang lặng lẽ thu dọn sách vở và dụng cụ học tập. Cậu đang lom khom sắp xếp từng chiếc ghế, miệng cười mỉm khi nhận ra Dương đang đứng đó.

"Kiều, về thôi," Dương khẽ gọi, giọng trầm ấm như đàn piano vang lên giữa không gian hành lang vắng lặng. Thanh Pháp giật mình, rồi cười hì hì, bước nhanh ra phía cửa lớp. Cậu chẳng hề ngại ngùng, bởi giữa họ vốn tồn tại một sợi dây gắn kết lâu năm, sự quen thuộc và thân thiết khiến mọi khoảng cách dường như biến mất. Chiếc balo của cậu đã được Dương cầm sẵn trên vai, bàn tay rộng của hắn đặt chắc chắn và dịu dàng, một cử chỉ vừa thân mật vừa bảo vệ.

Họ cùng sải bước ra khỏi trường, tiếng bước chân hòa với tiếng lá rơi lộp bộp trên sân gạch. Không gian xung quanh như chậm lại, chỉ còn hai con người đi bên nhau, ánh mắt họ đôi khi chạm nhau, ánh sáng chiếu lên mái tóc mềm của Thanh Pháp, làm nổi bật làn da mịn màng và đôi mắt trong veo.

Khi vừa ra tới cổng trường, một chiếc xe sang trọng từ đâu lướt tới, dừng lại ngay trước mặt hai cậu. Cánh cửa mở ra, một nam nhân lịch lãm đứng sẵn, cúi người chào và cung kính mời hai người lên xe. Dương gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy hàm ý thân thiện, trong khi Thanh Pháp vẫn giữ nụ cười ngây thơ nhưng ánh mắt ánh lên niềm hứng khởi khó giấu.

Xe dừng lại trước bãi giữ xe rộng lớn của gia đình Dương, nơi từng chiếc xe hạng sang đậu ngay ngắn, tạo thành một bức tranh quyền lực và giàu sang. Cảnh tượng này khiến Thanh Pháp trầm trồ, ánh mắt dõi theo từng đường nét của biệt thự, vừa hiện đại vừa mang dáng vẻ cổ kính, kiến trúc cân đối với những khối kính phản chiếu ánh nắng chiều dịu dàng. Họ bước xuống xe, Dương luôn đi bên cạnh, đôi tay cậu giữ chắc tay cậu bạn thân. Khi tiến vào bên trong căn biệt thự, không gian rộng lớn những tấm sàn gỗ sáng bóng, trần nhà cao vút, ánh sáng chan hòa từ cửa sổ lớn chiếu xuống, làm nổi bật từng chi tiết tinh xảo của nội thất. Dương dẫn cậu đi qua phòng khách rộng, nơi có bộ sofa bọc nhung, bàn kính trong suốt và những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, tất cả đều toát lên sự giàu có nhưng không phô trương, vừa quyền lực vừa tinh tế.

"Kiều, lên phòng cất đồ trước đi, rồi xuống phụ mẹ tớ làm bánh nhé" Dương nhẹ nhàng bảo, giọng trầm ấm và đầy dịu dàng. Thanh Pháp gật đầu, bước vào phòng, cảm nhận được sự chăm chút tỉ mỉ trong từng chi tiết của căn phòng. Mỗi món đồ đều được đặt cẩn thận, từ giá sách, bàn học, đến những lọ hoa tươi trên bàn, và cả những khung ảnh của hai người từ bé đến lớn trong ấm áp vô cùng

Chốc lát sau, Thanh Pháp xuống bếp, nơi không gian ấm cúng lan tỏa mùi hương bánh ngọt thơm lừng. Trước mắt cậu, một người phụ nữ mảnh mai, tóc búi cao, đang tập trung nhồi bột bánh một cách khéo léo và tỉ mỉ. Khi nhìn thấy Thanh Pháp, bà nở nụ cười hiền hòa, ánh mắt rực sáng sự quan tâm và dịu dàng: "Con chào cô ạ!"

Người phụ nữ với đôi mắt sáng, nụ cười ấm áp như mùa xuân, khiến Thanh Pháp cũng phải cười đáp lại. "Chào con nhé, nào mau lại đây phụ cô làm bánh nào," bà nói, giọng điệu thân thiện, khiến căn bếp trở nên sống động và đầy sức sống. Thanh Pháp bước tới, nhận ra rằng từng cử chỉ, từng âm thanh trong căn bếp đều khiến cậu cảm thấy bình yên, dễ chịu đến lạ kỳ.

Hơn một tiếng trôi qua, tiếng cười nói và mùi thơm của bột bánh dần nhạt, những chiếc bánh ngọt được lấy ra khỏi lò, đặt ngay ngắn trên khay. Mẹ của Dương, nhìn hai đứa trẻ hoàn thành xong công việc bếp núc với nụ cười hiền hòa trên môi. "Ăn đi kẻo nguội, bánh nóng sẽ ngon hơn đấy," bà nói rồi vội vàng rời khỏi bếp, chuẩn bị tới sự kiện trao giải. Không gian căn biệt thự lập tức trở nên vắng lặng, chỉ còn lại hai con người, đứng trước bàn bếp, trước những chiếc bánh còn ấm hổi, tỏa hương ngọt ngào lạc vào mũi khiến người ta như trôi vào một cõi an yên.

Dương rón rén cầm chiếc bánh ngọt, bột bánh vẫn còn hơi nóng bốc lên nghi ngút, mắt hắn ánh lên niềm thích thú khó giấu. Hắn vốn là người thích ngọt, lại thêm tính cách cầu toàn, từng chi tiết đều khiến hắn mê mẩn, nhưng khi nhìn Thanh Pháp, cảm giác ấy lại trở nên dịu dàng hơn. Một tay hắn nâng bánh lên, cắn một miếng, hương vị tan chảy trong miệng, vừa ngọt ngào vừa đậm đà. Mùi thơm bơ, sữa, cùng lớp vỏ bánh giòn nhẹ khiến cả không gian như ngọt hóa.

Thanh Pháp ngồi đối diện, tay cậu cầm chiếc bánh nhỏ, mắt long lanh, đôi má ửng hồng khi nhìn Dương cẩn thận thưởng thức từng miếng. Cậu cắn một miếng, hương vị bánh tan dần, ấm áp lan vào từng ngóc ngách trong lòng. Cảm giác vừa được chiều chuộng, vừa được tự do, khiến cậu thoải mái vô cùng.

Cả hai ngồi đối diện, tiếng nhai bánh hòa cùng tiếng cười khẽ, tạo nên nhịp điệu riêng biệt, vừa gần gũi vừa yên bình. Thanh Pháp thỉnh thoảng liếc nhìn Dương, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò và ngạc nhiên. Từng cử chỉ, từng nét mặt của Dương khiến trái tim cậu rung lên những nhịp điệu lạ lùng, vừa ấm áp vừa ngây ngất.

Bất chợt, điện thoại của Thanh Pháp rung lên, làm cậu giật mình. Cậu nhìn màn hình, ánh mắt sáng lên khi thấy tên người gọi: Nguyễn Quang Anh, anh trai của cậu. Cậu mỉm cười, nhấc máy và nghe giọng trầm ấm, ôn hòa của anh vang lên: "Kiều à? Cô Vân vừa gọi, bảo em đang ở nhà Dương, có gì em ở cùng Dương hai ngày nhé. Anh và chú đi công tác nên không về được. Nhớ ngoan nha."

Thanh Pháp thoáng ngạc nhiên, lòng vừa háo hức vừa thoải mái. Cậu mím môi, ánh mắt lấp lánh, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng. "Ừ, anh yên tâm, em sẽ ngoan mà," cậu đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng tràn đầy niềm vui.

Dương đứng bên cạnh, nghe điện thoại của Thanh Pháp, ánh mắt hắn thoáng đỏ lên, nhịp tim dường như nhanh hơn một nhịp. Hắn đã có thời gian được bên cạnh cậu.

Không gian căn bếp trở nên yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng bánh nhai xôn xao và hơi ấm từ lò nướng còn sót lại. Thanh Pháp đưa tay lau miệng, ngẩng đầu nhìn Dương, ánh mắt long lanh. "Dương, tớ cảm ơn cậu vì hôm nay. Bánh ngon quá," cậu nói, giọng nhẹ nhàng

Dương đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng, "Tớ cũng vui khi thấy cậu thích. Lần sau chúng ta sẽ làm nhiều thứ hơn nữa, không chỉ bánh đâu." Hắn nháy mắt tinh nghịch, làm Thanh Pháp cười khúc khích. Không khí giữa hai người như tan chảy.

Bên ngoài, ánh nắng chiều nhảy nhót trên tường nhà bếp, tạo ra những dải sáng lung linh trên mặt bàn. Thanh Pháp nhìn ra cửa sổ, hít một hơi dài, cảm giác bình yên chưa từng có lan tỏa trong lồng ngực. Dương đứng bên cạnh, quan sát từng cử chỉ của cậu, vừa bảo vệ vừa chiếm hữu, ánh mắt chứa đầy những suy nghĩ mà chỉ riêng hắn mới biết.

tớ không giỏi viết lắm huhu, nhưng mà đây là những dòng tớ tự nghĩ và viết, vì công việc với 1 chap khá dài hơn 3k chữ nên tớ ra chap rất chậm, tớ cũng kh muốn fic được nh người biết đâu, tớ sợ tớ sẽ drop fic hoặc ngâm fic khiến mọi người đợi lâu huhu

chúc mn buổi tối tốt lành 💗

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store