Long Fic Khai Nguyen Tong Giam Doc Xin Anh Nhe Mot Chut
Chuyện của Dịch Dương Thiên Tỉ đã trôi qua được một tháng, cuộc sống giữa Vương Tuấn và Vương Nguyên bắt đầu dần dần trở nên bình yên, nhưng mà, cho dù cuộc sống có bình lặng như nước, chung quy lại vẫn không tránh khỏi những con sóng ngoài tưởng tượng.Ví dụ như gần đây, ai có thể nghĩ tới vào mỗi buổi tối Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không có nói chuyện với nhau, cũng không có thân mật gần gũi mà những cặp vợ chồng nên có, nhưng qua ngày hôm sau, bọn họ vẫn sẽ tình cảm nồng nàn như thường.. . . . . .Hiện tượng này khiến Vương Nguyên ý thức được cậu cùng Vương Tuấn Khải đã nửa tháng qua chưa có làm chuyện thân mật vợ chồng. . . . . .Vương Nguyên vốn không ý thức được chuyện nửa tháng hai người không có sinh hoạt vợ chồng, nhưng vào một ngày nọ vô tình nghe thấy các y tá trong bệnh viện lúc nghỉ ngơi trong phòng thảo luận chuyện tình cảm nam nữ.Hôm đó các y tá nói về một câu chuyện cũ, nói rằng người vợ vì muốn cho cuộc sống sau này của mình và chồng đỡ vất vả hơn một chút, vì vậy cả ngày lao đầu vào trong công việc của mình mà mất ăn mất ngủ, kết quả lại quên mất cuộc sống vợ chồng, sau khi sự nghiệp thành công, cậu cho rằng tất cả đều hoàn hảo, nhưng kết quả nhận được chính là đơn yêu cầu ly hôn của người chồng đưa ra, nghe nói nguyên nhân người chồng kiên quyết ly hôn là trong một năm qua anh ta chưa từng có được cuộc sống vợ chồng.Vì vậy các ý tá đưa ra kết luận, giữa nam nữ phải học được cách duy trì tình cảm, cũng phải nhận ra được vấn đề tồn tại trong hôn nhân, hơn nữa vĩnh viễn không được xem nhẹ coi thường đối phương.Vương Nguyên ý thức được từ lúc cậu giảng hòa với Tuấn Khải, cuộc sống vợ chồng của họ có chút vấn đề, chủ yếu là do mấy ngày nay Vương Nguyên đều dành hết thời gian cùng sức lực chăm sóc cho Bảo Nhi, còn Vương Tuấn Khải thì vẫn luôn cưng chiều yêu thương Vương Nguyên như trước, Vương Nguyên cũng không suy nghĩ gì cả, nhưng từ ngày nghe mấy y tá thảo luận những vấn đề trong cuộc sống vợ chồng, Vương Nguyên rốt cuộc bắt đầu cảm thấy sợ hãi.Vương Nguyên bắt đầu ý thức được, cậu cùng Vương Tuấn Khải kết hôn hơn nửa năm, cậu biết rõ về phương diện kia anh không phải thuộc tuýp người lãnh đạm, huống chi họ vẫn luôn muốn có thêm con, theo đạo lý đó anh sẽ không để bọn họ không phát sinh nhu cầu ở phương diện kia trong thời gian dài như vậy. . . . . .Nhưng đến hôm nay thật sự bọn họ đã nửa tháng không có sinh hoạt vợ chồng.Vương Nguyên sợ rằng bởi vì cậu cố gắng chăm sóc cho Bảo Nhi mà bỏ quên Vương Tuấn Khải, vì tránh cho cậu bị nói là đã không để đến đến cuộc sống hôn nhân của hai người, cho nên có một đêm, Vương Nguyên chọn cách chủ động tấn công. . . . . .Vương Nguyên vẫn nhớ được vào cái đêm đó. . . . . .Cậu tắm rửa xong sau đó để trần nằm trong chăn chờ đợi Vương Tuấn Khải.Về phương diện này Vương Nguyên vẫn luôn đều là do Vương Tuấn Khải mở đầu, cho nên lần này cậu chủ động mê hoặc Vương Tuấn Khải, cậu rất xấu hổ, cũng rất căng thẳng, gương mặt trốn ở dưới chăn đã đỏ hồng một mảng.Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng anh đã tắm rửa xong, cậu ra lệnh cho mình phải có tâm trạng thoải mái, yên lặng chờ đợi đến lúc anh nằm ở bên cạnh cậu.Vậy mà, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cậu ở trong chăn chờ đợi anh chủ động ôm cậu, nhưng cuối cùng truyền đến bên người cậu là tiếng hít thở đều đều của anh.Vương Nguyên từ từ trong chăn thò đầu ra, mới phát hiện Vương Tuấn Khải đã sớm nhắm mắt lại, không hề có hành động gì muốn ôm cậu, vành tai và tóc mai cũng không chạm vào nhau như trước khi ngủ, anh nằm yên dường như đã chìm vào giấc ngủ.Vương Nguyên hơi nhíu mày, biết Vương Tuấn Khải vẫn chưa ngủ say, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Ông xã?"Vương Tuấn Khải giống như đang ngủ mơ hồ trả lời: “Ừm?”"Em muốn hôn anh. . . . . ."Ngượng ngùng nói xong câu đó, Vương Nguyên vụng về bò lên trên người Vương Tuấn Khải, hôn nhẹ lên bờ môi mỏng của anh.Thật ra Vương Tuấn Khải vẫn chưa có ngủ, khi đôi môi đầy đặn đỏ mọng của Vương Nguyên chạm nhẹ vào cánh môi của anh, anh lập tức mở to đôi con ngươi đen quắc.Nụ hôn tinh tế thân mật của Vương Nguyên đầu tiên dừng lại trên cánh môi Vương Tuấn Khải sau đó từ từ trượt xuống tới ngực anh . . . . . .Giọng nói Vương Tuấn Khải khàn khàn thốt lên, "Vương Nguyên . . . . ."Động tác mị hoặc của Vương Nguyên dừng lại, dịu dàng đáng yêu mà chớp mắt nhìn anh, tiếp theo bắt đầu cởi nút áo của mình ra.Anh vẫn không lên tiếng, con người đen nhìn chằm chằm vào cậu.Vương Nguyên cười nhẹ, sau đó lần nữa đặt nụ hôn ở trên người anh, đương nhiên tay cậu cũng không chịu an phận, đang cố gắng hết sức khơi dậy lên dục vọng từ cơ thể anh......Cậu không biết giờ phút này anh cảm nhận như thế nào, cậu cũng chưa bao giờ chủ động với anh như vậy, trong lòng cậu cảm thấy căng thẳng hẳn lên, tim đập thình thịch, động tác trêu chọc bằng tay tuy rằng có chút vụng về, nhưng cậu đã sử dụng hết tất cả vốn liếng của mình.Bất chợt Vương Tuấn Khải lật người đè ngược lại Vương Nguyên bên dưới thân, trong đáy mắt anh bùng cháy lên ngọn lửa nóng bỏng.Vương Nguyên cũng cảm thấy được nhiệt độ nóng bỏng trên thân thể anh, cậu từ từ nhắm mắt lại.Thế nhưng qua một lúc lâu, cậu không thấy anh có hành động gì kế tiếp, cậu mở mắt ra thì nhìn thấy anh đã xuống giường khoác lên chiếc áo ngủ, nhẹ nhàng nói: “Ban ngày em chăm sóc Bảo Nhi rất mệt rồi......... Anh không muốn để em quá mệt mỏi.”. . . . . .Sự xấu hổ của đêm hôm đó cho tới tận bây giờ Vương Nguyên vẫn không thể quên được, nếu không phải bọn họ đã là vợ chồng, sợ rằng ở trước mặt anh cậu đã mắc cỡ đến mức không thể ngẩng đầu nhìn ai.Nhưng Vương Nguyên thế nào cũng không có nghĩ đến, từ sau đêm đó, giữa cậu và Vương Tuấn Khải lại bắt đầu xuất hiện cảm giác xa cách.Vương Nguyên có cảm giác, sau đêm hôm đó Vương Tuấn Khải dường như đối với cậu không còn nhiệt tình như trước, anh cực ít chủ động mở miệng nói chuyện với cậu, tình hình ban đêm cũng vẫn như trước không thay đổi.Thời điểm Vương Nguyên ý thức được giữa bọn họ có thể có vấn đề gì đó cũng đã chủ động hỏi Vương Tuấn Khải, nhưng anh nói với cậu không có gì, chỉ nói cuộc sống vợ chồng của bọn họ cũng không có gì khác thường, bảo cậu đừng nên mẫn cảm quá như vậy, bởi vì gần tới ngày Bảo Nhi phẫu thuật anh có nhiều chuyện phải lo cho nên mới lơ là với cậu, qua vài ngày sẽ không vậy nữa.............Sau khi nghe Vương Tuấn Khải trả lời như vậy, Vương Nguyên cũng coi đây là liều thuốc an thần, cũng không tiếp tục phiền não chuyện giữa bọn họ có thể xảy ra vấn đề nữa.Nhưng mọi chuyện lại không có đơn giản như Vương tưởng tượng, cậu dần dần cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ dần dần tăng lên, anh bắt đầu thường xuyên ngủ lại ở bệnh viện mà không về khách sạn ngủ với cậu, mặc dù thỉnh thoảng có đến khách sạn anh cũng không chạm vào cậu.Giữa bọn họ dường như càng ngày càng xa cách, ngày hôm trước cậu rốt cuộc nhịn không được hỏi anh lần nữa....... Lần này cậu nhận được câu trả lời của anh, anh nói quả thật anh cảm thấy giữa bọn họ đã xảy ra một vài vấn đề , nhưng anh hy vọng có thể nói chuyện rõ ràng với cậu sau cuộc phẫu thuật của Bảo Nhi.Vương Nguyên có thể cảm nhận “một vài vấn đề” trong lời nói của Vương Tuấn Khải là những vấn đề khá quan trọng, cho nên Vương Nguyên cũng không hỏi nhiều, chỉ an tâm chờ đợi. . . . . . Sở dĩ có thể an tâm như vậy cũng bởi vì cậu và Vương Tuấn Khải đã từng trải qua nhiều sóng gió như vậy, cậu tin rằng không có vấn đề gì mà cậu và Vương Tuấn Khải không thể cùng nhau giải quyết.Vì vậy, trong mắt mọi người bọn họ vẫn là một đôi vợ chồng thắm thiết như trước.----------Xế chiều ngày hôm đó, Lưu Nhất Lân tới bệnh viện thăm Bảo Nhi.Lúc Lưu Nhất Lân đi vào phòng bệnh thì chỉ có một mình Vương Nguyên ở đó."Hi, Vương Nguyên!"Vương Nguyên ôm Bảo Nhi ngước mắt nhìn về phía Lưu Nhất Lân, cười nói, "Lưu Nhất Lân, lần trước anh nói muốn mang đến cho Bảo Nhi búp bê mà con bé thích, xin hỏi Lưu Nhất Lân tiên sinh bây giờ anh có mang tới không?”Lưu Nhất Lân lúng túng gãi gãi đầu, áy náy nói với Bảo Nhi đang ngồi trong lòng Vương Nguyên "Bảo Nhi, lần sau chú mang đến cho con nha, lần này chú tới vội cho nên quên mất...............”Bảo Nhi chu mỏ, ngây thơ nói, "Chú lúc nào cũng quên."Lưu Nhất Lân biết mình giữ chữ tín không tốt, cho nên cũng không giải thích, vẻ mặt nghiêm túc mà cam kết, "A. . . . . . Chú bảo đảm lần sau nhất định sẽ mang búp bê tới cho Bảo Nhi.”Bảo Nhi lúc này mới hài lòng, "Con cảm ơn chú."Trông thấy gương mặt hồng hào của Bảo Nhi, Lưu Nhất Lân không nhịn được hôn lên mặt Bảo Nhi một cái, vui vẻ nhìn Vương Nguyên nói, "Tinh thần Bảo Nhi không tệ. . . . . ."Vương Nguyên gật đầu, "Dạ, bác sĩ nói tình trạng con bé bây giờ đã tốt hơn nhiều so với trước rồi, tin rằng cuộc phẫu thuật mười ngày tới sẽ không có vấn đề gì.”Lưu Nhất Lân tự đáy lòng nói, "Đây cũng là em chăm sóc tốt cho Bảo Nhi, một tấc cũng không rời nên nhận được hồi báo.....”Vương Nguyên điềm đạm cười một tiếng, "Dạ."Lưu Nhất Lân liếc mắt nhìn xung quanh một lúc, mới nghi ngờ hỏi thăm Vương Nguyên, "Tuấn Khải đâu?"Vương Nguyên trả lời, "Tối nay anh ấy về nhà, sáng mai công ty có một hội nghị quan trọng cần anh ấy tự mình chủ trì, có lẽ ngày mai anh ấy mới đến."Lưu Nhất Lân khẽ gật đầu một cái, đợi cho không khí yên lặng lại, Lưu Nhất Lân nhẹ giọng hỏi Vương Nguyên, “Giữa em và Tuấn Khải không có xảy ra chuyện gì chứ?”Vương Nguyên ngước mắt nhìn về phía Lưu Nhất Lân, không hiểu hỏi, "Sao anh lại hỏi vậy?”Lưu Nhất Lân cười trả lời, "Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.""Ồ. . . . . ." Vương Nguyên cúi đầu, bình tĩnh nói, "Em và anh ấy không có gì."Lưu Nhất Lân thở phào nhẹ nhõm, "Không có gì là tốt rồi." Lưu Nhất Lân vẫn luôn thấy hối hận vì hôm đó đã nói với Vương Tuấn Khải những lời kia, hại anh mấy ngày nay lúc nào cũng có cảm giác như mình đang làm một chuyện xấu xen vào giữa chuyện hôn nhân của hai người bọn họ.Vương Nguyên cảm thấy hôm nay Lưu Nhất Lân rất kỳ lạ, cậu không nhịn được hỏi, "Lưu Nhất Lân, anh cảm thấy giữa em và anh ấy có vấn đề gì sao?”Lưu Nhất Lân lập tức lắc đầu, "Dĩ nhiên là không phải. . . . . . Anh chỉ lo lắng cho giữa em và Tuấn Khải hiểu nhau quá ít, từ đó mà nảy sinh những vấn đề mà giữa những cặp vợ chồng thường có, em thừa biết tính tình Tuấn Khải lúc nào cũng giấu tâm sự ở trong lòng, cho nên có đôi lúc em cần phải quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn một chút.”Vương Nguyên hiểu nên gật đầu, "Em biết rồi, em cũng tin ràng những vấn đề giữa em và anh ấy đều có thể giải quyết được.”Lưu Nhất Lân căn dặn thêm, "Vương Nguyên, em nên nhớ, giữa vợ chồng là phải nên thành khẩn thẳng thắn với nhau . . . . . . Em và Tuấn Khải đều phải hiểu được điều này mới có thể sống với nhau lâu dài.”Vương Nguyên nghi hoặc nhìn Lưu Nhất Lân, cảm giác hình như hôm nay Lưu Nhất Lân có ý muốn nhắc nhở cô điều gì.Lưu Nhất Lân dường như không muốn để cho Vương Nguyên hỏi thêm, nên nói sang chuyện khác, "Được rồi,Vương Nguyên, anh đi trước. . . . . . Đêm nay anh phải bay về Male, trước khi Bảo Nhi phẫu thuật anh sẽ trở lại.”"Dạ."Sau khi Lưu Nhất Lân đi, Vương Nguyên một mình suy nghĩ lại những lời Lưu Nhất Lân vừa nói.Dần dần, ánh mắt cô chuyển thành ảm đạm, dường như lời đề nghị của Lưu Nhất Lân cũng thật sự tồn tại trong suy nghĩ của Vương Nguyên.Thời gian trôi qua, đã đến một ngày trước ca phẫu thuật của Bảo Nhi.Buổi tối, Vương Nguyên đưa lưng về phía Vương Tuấn Khải, làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ được. Cậu vừa căng thẳng, vừa mong sớm đến ngày Bảo Nhi làm phẫu thuật, nhưng lại lo sợ nếu cuộc phẫu thuật ngày mai gặp phải vấn đề mà bọn họ không mong muốn..... Cậu thật lo lắng không biết cuộc phẫu thuật của Bảo Nhi ngày mai có thể thuận lợi tiến hành hay không.Bất thình lình Vương Tuấn Khải đưa tay ôm lấy Vương Nguyên, giọng nói trầm thấp phá vỡ không gian yên tĩnh, "Sao còn chưa ngủ?"Thân thể Vương Nguyên giật mình một cái, hoàn toàn không ngờ tới giờ phút này anh sẽ ôm cậu.Hình như kể từ ngày cậu chủ động thân mật với anh, đây là lần đầu tiên bọn họ có tiếp xúc da thịt......... Hơn nữa động tác của anh vòng qua ôm cậu dường như cũng vẫn ấm áp giống như trước kia."Ông xã. . . . . ."Vương Nguyên sợ hãi gọi một tiếng, giống như đã lâu không thân mật gọi anh như vậy, khiến cậu có chút cảm giác không quen.Vương Tuấn Khải hỏi, "Đang suy nghĩ tới cuộc phẫu thuật ngày mai của Bảo Nhi?”Vương Nguyên xoay người, ngước mắt nhìn gương mặt đã lâu chưa từng ở khoảng cách gần như vậy, hồi hộp nói: “Dạ, em rất căng thẳng.”Vương Tuấn Khải nhẹ giọng an ủi, "Sẽ không có chuyện gì, toàn bộ bác sĩ đã chuẩn bị cấy ghép tủy xong đâu đó rồi, huống chi bây giờ tình trạng cơ thể của Bảo Nhi rất tốt, phẫu thuật có thể thuận lợi hơn trong tưởng tượng của chúng ta.”Giống như cảm nhận được cảm giác an toàn từ Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên áp vào trong ngực anh, giọng nói chua xót: “Ông xã, thật ra thì em vẫn luôn muốn hỏi anh. . . . . . Giữa chúng ta rốt cuộc là có vấn đề gì? Tại sao bỗng dưng anh đối xử lạnh nhạt với em, buổi tối cũng không muốn nói chuyện với em, cũng không ôm em như lúc trước.........”Vương Tuấn Khải nhẹ nâng khuôn mặt Vương Nguyên lên, khàn giọng nói, "Anh xin lỗi. . . . . . Vấn đề giữa chúng ta là ở anh."Vương Nguyên không hiểu ngước mắt hỏi, "Dạ?"Vương Tuấn Khải chậm rãi nói, "Gần một tháng qua, anh vẫn luôn bị áp lực đến từ em.”Vương Nguyên kinh ngạc, "Sao lại như vậy?"Vương Tuấn Khải nói, "Nếu như anh nói cho em biết, Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ không còn chỗ đặt chân trong giới kinh doanh, có lẽ nửa đời sau cũng giống cha em sống ở trong tù, em có ý kiến gì với anh không?”Vẻ mặt Vương Nguyên rõ ràng ngẩn ra.Vương Tuấn Khải nghiêm túc hỏi, "Anh muốn em nói cho anh biết cách nhìn của em về chuyện này.”Vương Nguyên vẫn đang còn sững sờ, một hồi lâu cũng không có trả lời Vương Tuấn Khải.Vương Tuấn Khải tiếp tục nói, "Vương Nguyên, anh thừa nhận, trong lòng anh vẫn luôn có tư tưởng đối phó với Dịch Dương Thiên Tỉ, lúc trước cũng vì ngại em mới không trực tiếp xung đột với hắn........... Nhưng mà hắn đã phá hoại tình cảm giữa hai chúng ta, thiếu chút nữa đã phá hỏng hạnh phúc mà chúng ta vất vả lắm mới có được, anh không thể nào bỏ qua cho hắn!”Vương Nguyên dường như đã đoán được những lời tiếp theo của Vương Tuấn Khải, cậu bình tĩnh nói, "Sỡ dĩ anh bị áp lực là vì lúc trước em đã từng tin tưởng vào những vấn đề mà đứng ở phương diện Thiên Tỉ là người sai, còn anh không muốn cho em biết những chuyện anh đang làm, anh sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên tự mình gây áp lực........ Bởi vì chịu đựng áp lực như vậy cho nên hơn một tháng qua anh không thể nào không ngăn cách với em.”Vương Tuấn Khải không phủ nhận, "Đúng vậy."Vương Nguyên lại phải giải thích lần nữa, "Ông xã, em đã đã nói với anh, em quan tâm Thiên Tỉ là vì em luôn coi Thiên Tỉ như người bạn tốt nhất của em, giữa em và anh ấy không có quan hệ gì hết. . . . . . Em thật xin lỗi bởi vì chuyện này mà tạo nên sự ngăn cách giữa hai chúng ta."Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên, đầu chống lên mái tóc cậu, thấp giọng nói: “Có lẽ do anh quá nhạy cảm, nhưng bây giờ nói rõ rồi, cũng không có muộn. . . . . .""Dạ. . . . . .". . . . . .----------Hôm sau.Hôm nay là ngày Bảo Nhi tiến hành phẫu thuật. Sáng sớm tất cả những người quan tâm đến Bảo Nhi đều có mặt tại bệnh viện đông đủ, ngay cả mẹ con họ Vương rất lâu không dám xuất hiện trước mặt Vương Tuấn Khải giờ phút này cũng dang có mặt tại bệnh viện.Sáng sớm Bảo Nhi đã được đưa vào phòng phẫu thuật, bác sĩ nói thời gian phẫu thuật ít nhất phải cần mười giờ trở lên, mà sau khi phẫu thuật thành công cũng không có nghĩa là cơ thể Bảo Nhi hoàn toàn hồi phục, sau đó Bảo Nhi còn cần phải đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ cấy ghép loại bỏ cho hết.Trong đáy lòng Vương Nguyên không ngừng cầu nguynguyện cho ca phẫu thuật có thể thuận lợi, mọi người cũng ôm tâm trạng lo lắng như vậy chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật, Vương Tuấn Khải cùng viện trưởng vẫn luôn trong phòng làm việc theo dõi quá trình tiến hành phẫu thuật.Lúc tiến hành phẫu thuật được một nửa thời gian, bác sĩ phẫu thuật lo lắng đi ra khỏi phòng bệnh.Tất cả mọi người đều tiến lên, bác sĩ giải phẫu nhíu mày hỏi, "Vương tổng đâu?"Vương Nguyên vội vàng trả lời, "Tuấn Khải ở phòng làm việc của Hoffman."Bác sĩ phẫu thuật nói, "Vương phu nhân, phiền cậu đi mời Vương tổng tới đây. . . . . . Chúng tôi cần Vương tổng vào phòng giải phẫu."Vương Nguyên khẩn trương nói, "Phẫu thuật có vấn đề gì sao?"Bác sĩ phẫu thuật trả lời, "Không, quá trình phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ là có chút thủ tục trong quá trình phẫu thuât cần chính miệng Vương tổng đồng ý.”Nghe nói phẫu thuật thuận lợi mọi người thoáng chốc cũng thở phào nhẹ nhõm, Vương Nguyên lập tức nói, "Tôi sẽ lập tức đi gọi Tuấn Khải tới đây."Bác sĩ phẫu thuật gật đầu, "Được, mời đi sớm."Sau khi bác sĩ trở lại phòng phẫu thuật, Vương Nguyên liền lập tức xoay người đến phòng làm việc của Hoffman.Vương Nguyên đi vào phòng làm việc của Hoffman nhưng phát hiện Vương Tuấn Khải không có ở đấy, Vương Nguyên vội vàng hỏi Hoffman: "Bác sĩ, Tuấn Khải đâu?"Hoffman đứng lên, trả lời, "Vương tổng mới vừa rồi còn ở phòng làm việc, nhưng một phút trước có điện thoại gọi tới nên đã đi đến sân thượng bên kia nghe rồi.... Cậu qua đó tìm thử xem.”Vương Nguyên vội vàng chạy đến ban công của bệnh viện, quả nhiên nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang nói chuyện điện thoại.Vương Nguyên đang muốn lên tiếng gọi Vương Tuấn Khải, nhưng bên tai lại mơ hồ truyền đến giọng nói lạnh lùng của Vương Tuấn Khải, "Hiện tại Dịch Dương Thiên Tỉ đang trong tình trạng thâm hụt vốn, bệnh cấp cầu thầy, hắn sẽ đồng ý ký vào bản hợp đồng này. . . . . . Anh chỉ cần báo trước với cảnh sát một tiếng, một tiếng đồng hồ sau để hắn ta ở trước mặt cảnh sát cùng với nhân chứng vật chứng đầy đủ.”Vương Nguyên nhất thời sững sờ, ngay sau đó nhìn thấy Vương Tuấn Khải kết thúc trò chuyện cũng xoay người lại, Vương Nguyên lập tức lên tiếng gọi, "Tuấn Khải ——"Vương Tuấn Khải xoay người lại, không biết vì sao, giờ phút này nhìn Vương Nguyên, ánh mắt anh vẫn kín như bưng.Vương Nguyên kéo lấy cánh tay Vương Tuấn Khải, vội vàng nói, "Bác sĩ muốn anh vào phòng phẫu thuật. . . . . .". . . . . .Sau khi Vương Tuấn Khải vào phòng phẫu thuật, Lưu Nhất Lân phát hiện số lần Vương Nguyên nhìn đồng hồ trên tường dường như thường xuyên hơn trước, mà trên trán Vương Nguyên còn rịn đầy mồ hôi, thoạt nhìn hình như rất căng thẳng.Lưu Nhất Lân đến bên cạnh Vương Nguyên quan tâm hỏi , "Vương Nguyên, em ổn không?"Vương Nguyên lắc mạnh đầu, "Em không sao."Lưu Nhất Lân lo âu nâng hai vai run lẩy bẩy của Vương Nguyên lên, "Em nhìn có vẻ như rất mệt, có phải căng thẳng quá đúng không? Anh nghĩ em cần nên nghỉ ngơi một chút, đừng lo lắng quá mức như vậy, vừa rồi bác sĩ cũng nói tình hình phẫu thuật của Bảo Nhi rất tốt.”Vương Nguyên cố gắng duy trì tỉnh táo, "Em. . . . . . Em không sao."Lưu Nhất Lân khuyên nhủ, "Em hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút trước đi."Vương Nguyên lại ngước mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường lần nữa, đột nhiên Vương Nguyên nói với Lưu Nhất Lân, "Em nghĩ chắc do em căng thẳng quá, em đi hóng mát một chút có thể sẽ tốt hơn........... Em xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo một chút, lập tức sẽ trở lại ngay.”Lưu Nhất Lân gật đầu.Sau khi Vương Nguyên bước đi, sau đó cố ý chọn một thang máy mà không ai nhìn thấy rồi vội vã đi vào thang máy đó.Ra khỏi bệnh viện, Vương Nguyên tìm kiếm xung quanh nơi nào có điện thoại công cộng.Rốt cuộc, trước cửa một siêu thị nhỏ, Vương Nguyên tìm được cột điện thoại công cộng duy nhất ở khu vực này.Vương Nguyên nhanh chóng cầm điện thoại lên, lập tức nhấn một dãy số.Điện thoại di động rất nhanh được bắt máy, không chờ Dịch Dương Thiên Tỉ mở miệng nói chuyện, Vương Nguyên đã vội vàng nói, "Thiên Tỉ, em không có nhiều thời gian, anh hãy nghe em nói. . . . . . Không được ký vào bản hợp đồng đó, đó là một cái bẫy, nhớ không được ký! !"Đường truyền dường như không được tốt lắm, Vương Nguyên không nghe thấy Thiên Tỉ trả lời, Vương Nguyên không đành phải nhắc lại một lần nữa, thế nhưng Vương Nguyên vẫn không nghe được Thiên Tỉ trả lời, Vương Nguyên không nhịn được để điện thoại xuống hỏi thăm ông chủ siêu thị, "Xin hỏi trong tiệm của ông còn chiếc điện thoại nào khác không?"Ông chủ siêu thị ra dấu tay biểu thị không có.Vương Nguyên không biết làm sao, đang muốn cầm lên điện thoại vừa rồi gọi lại cho Thiên Tỉ lần nữa, ánh mắt cậu vô tình nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc dừng lại ở trước cửa siêu thị.Dòng xe Bentley màu đen này là bản số lượng có hạn, toàn bộ thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, mà chủ xe sở hữu dòng xe Bentley này chỉ có thể là Vương Tuấn Khải.Lúc ý thức được điều này, qua của kính xe Vương Nguyên mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng anh tuấn của anh ngồi ở trong xe.Ngay lập tức cả người Vương Nguyên ngẩn ra, điện thoại trong tay dần dần rơi xuống.END CHƯƠNG 156Có biến rùi...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store