ZingTruyen.Store

Long Fic Khai Nguyen Tong Giam Doc Xin Anh Nhe Mot Chut

Bây giờ là sao đây? Robert trợn tròn mắt.

Nhìn thấy Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cũng run sợ, nhưng bình thường trở lại trong chốc lát. Cậu lễ phép gật đầu với Vương Tuấn Khải, sau đó kéo Dịch Dương Thiên Tỉ bên cạnh, lúng túng nói với Robert, "Tổng giám đốc Lưu, xin lỗi, tôi không biết ngài có bạn...... Chúng tôi đi ra ngoài trước."

Robert liếc trộm Vương Tuấn Khải, thấy anh hơi cau mày, trái tim của Robert nhất thời treo lên cổ họng.

Vương Nguyên kéo Thiên Tỉ, "Chúng ta đi thôi......"

Dịch Dương Thiên Tỉ ôm eo Vương Nguyên rất tự nhiên, khuôn mặt trắng xám cứng ngắc nở một nụ cười hờ hững, anh nhìn Vương Tuấn Khải, "Tổng giám đốc Vương, thật bất ngờ khi được gặp anh ở đây. Tôi nghe nói anh và bạn gái anh sắp kết hôn, chúng ta cũng có chút quen biết, tôi nhất định sẽ tham dự buổi lễ kết hôn của hai người."

Khóe miệng Vương Tuấn Khải mỉm cười lịch sự tao nhã, "Cám ơn." Không ai biết ánh mắt của Vương Tuấn Khải thật ra đang chú ý tới Vương Nguyên.

Vương Nguyên kéo nhẹ Dịch Dương Thiên Tỉ, "Đi thôi......"

Sau khi cửa phòng đóng lại, trong căn phòng chỉ còn lại hai người Vương Tuấn Khải và Robert, Robert dè dặt nhìn Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng thử dò xét, "À, trên báo nhắc tới cậu và Nhất Thuần sắp kết hôn, có phải vậy không?"

Vương Tuấn Khải không trả lời Robert, mà là đưa mắt về căn phòng đối diện lần nữa, vẻ lạnh lùng xẹt nhanh qua đôi mắt đen của anh.

Robert nhìn theo tầm mắt của Vương Tuấn Khải, chợt nhớ tới câu hỏi của anh, Robert trả lời thành thật, "Đúng rồi, cậu vừa rồi hỏi tôi căn phòng đối diện là của ai, tôi quên không trả lời cậu,căn phòng đối diện là của Vương Nguyên."

Gương mặt điển trai của Vương Tuấn Khải không hề có gợn sóng kinh ngạc, dường như không hềbất ngờ với câu trả lời của Robert, anh yên lặng chốc lát, mở miệng hờ hững, "Phá hủy."

Robert không hiểu nhíu mày, "Phá hủy gì cơ?"

Vương Tuấn Khải thốt lên nhẹ nhàng, "Căn phòng đối diện."

Robert giật mình kinh ngạc, "Tuấn Khải, cậu đang đùa với tôi sao? Đối diện là phòng của Vương Nguyên......" Mặc dù căn phòng này nhỏ hẹp, song Vương Nguyên lại rất thích.

Vương Tuấn Khải quay mặt sang nhìn Robert, môi mỏng nói hờ hững, "Tôi nói phá hủy......"

Khi anh quay đầu nhìn Robert, Robert chú ý tới đôi mắt như chim ưng của Vương Tuấn Khải sắc bén quét về phía anh, thế mới biết Vương Tuấn Khải không định tính toán với anh, nhất thời rùng mình. Robert biết Vương Tuấn Khải nhiều năm như vậy, vẫn luôn cho rằng Vương Tuấn Khải là một người không để lộ vui buồn, nhưng hôm nay lại lần đầu tiên nhìn thấy Vương Tuấn Khải lộ tâm trạng không vui trước mặt anh.

Robert cố làm vẻ tức giận nói, "Hủy thì hủy, dù sao căn phòng đựng đồ lặt vặt đó nhỏ hẹp như thể, vốn không phải là chỗ ở của con trai, tôi đổi lại cho Vương Nguyên một nơi tốt hơn...... Ngược lại cậu đấy, Vương Tuấn Khải, ba năm sau, người ta nhìn thấy cậu còn biết độ lượng mà gật đầu, cậu không để ý tới người ta thì thôi, bây giờ còn tức giận gì chứ?"

Môi mỏng của Vương Tuấn Khải mím chặt, bỗng đứng dậy, nhấc bước rời đi.

Robert nhìn bóng lưng lãnh ngạo của Vương Tuấn Khải rời khỏi, đột nhiên nhớ tới gì đó, hét lên, "Này, chuyện của Vương Thanh tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy......"

Bãi biển sau lưng khách sạn tĩnh mịch, Vương Tuấn Khải ngồi ở dưới dù che nắng, nghiêng đầu, chậm rãi hút một điếu thuốc.

Khói mù lượn lờ trước mặt anh, anh trầm tĩnh phun vòng khói.

Tổng giám đốc Vương, ngày mùng bảy tháng năm Vươngg thiếu gia bay đến Los Angeles, điểm xuất phát là đảo Male.

Tổng giám đốc Vương, Vươngg thiếu gia nghỉ tại khách sạn cao cấp bảy sao gần sân khấu kịch.......

Bên tai vang lên từng báo cáo của thuộc hạ, anh đột nhiên dụi điếu thuốc còn chưa hút xong vào gạt tàn.

Cầm điện thoại di động lên, anh gọi vào một số điện thoại.

Điện thoại vang lên giọng nói cung kính, "Tổng giám đốc Vương."

Vương Tuấn Khải lạnh giọng hỏi, "Điều tra một người, Dịch Dương Thiên Tỉ."

Không tới một phút, thuộc hạ điều tra xong trả lời, "Ngày 28 tháng 8 tiên sinh Dịch Dương Thiên Tỉ từ thành phố Y bay tới Los Angeles, tối mười hai lại từ Los Angeles bay tới Male."

Vương Tuấn Khải cúp máy, sắc mặt trầm xuống.

Giống nhau đều bay tới Los Angeles vào ngày bảy tháng năm, giống nhau cùng xuất hiện ở Male vào ngày mười hai tháng năm, cậu và Dịch Dương Thiên Tỉ hoàn toàn trùng khớp, đầu tiên là gặp nhau ở Los Angeles, sau đó cùng nhau tới đây.

Nhưng, thết lần này tới lần khác còn có một người tự xưng là thông minh, tưởng rằng người anh ta nhìn thấy ở nhà hát đó là cậu, người này liền bay tới không hề chậm trễ. Anh ta muốn đợi cô ở đó khi cậu còn chưa trở lại khách sạn, như cho dù anh đợi cậu ở đó như vậy,vẫn không đến mức lộ vẻ lúng túng trước mặt cậu.

Nào ngờ, người ta hoàn toàn không tới nhà hát, cũng không xem con biểu diễn, xin nghỉ để bay tới Los Angeles hoàn thành hạng mục xây dựng khách sạn cao cấp bảy sao với bạn trai đương nhiệm của cậu .Thân là người yêu làm sao cậu có thể vắng mặt trong lễ chúc mừng bạn trai cử hành ở Los Angeles chứ?Cũng nghỉ tại khách sạn cao cấp bảy sao tình cờ ở ngay gần nhà hát.

Sau khi tới đây, bởi vì vô tình nhìn thấy căn phòng đối diện với căn phòng của mình, anh không khỏi tuôn trào trong mình một cảm giác. Khi anh biết thật sự là cô thì anh lại một lần nữa tự xưng là thông minh mà vui vẻ, anh cho rằng cậu còn nhớ rõ lời anh nói ba năm trước......

Anh nói, vào tuần trăng mật, anh và cậu sẽ chọn một nơi ba mặt nhìn ra biển, rèm cửa sổ phải kéo ra hết, đón gió biển mặn, để cho gió nhẹ nhàng lướt trên trên thân thể ân ái triền miên của hai người......

Anh cho rằng cậu ở tại căn phòng này bởi vì lời anh đã từng nói, nhưng khi cậu xuất hiện cùng với bạn trai thì đã nói rõ điều anh tưởng tượng hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào. Có lẽ tối nay căn phòng này là nơi cậu và bạn trai ân ái triền miên, nhưng...... anh không cho phép!! ( Hừ, anh ngủ với người khác đc thì sao Nguyên lại ko đc chứ.. bất công quá =.= )

A, thật trêu ngươi, anh lại tính sai một lần nữa......

Trên thương trường anh đã từng trải qua vô số ngăn trở lớn nhỏ, chưa bao giờ tính sai như thế.
Duy chỉ có cậu,trước mặt cậu anh tơi bời hết lần này đến lần khác......

......

Một lúc lâu sau, điện thoại di động lại đổ chuông.

Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn số điện thoại trên màn hình, sau đó nhấn nút trả lời.

Trong điện thoại di động là giọng nói êm ái dễ nghe của Đan Nhất Thuần, "Tuấn Khải, em vừa tới Vương thị, chị Dư nói không tung tích của anh. Anh đang ở đâu? Đang bận sao?"

Vương Tuấn Khải đưa điện thoại di động kè sát vành tai, nói dịu dàng, "Không bận, chỉ xử lý một chuyện quan trọng."

Đan Nhất Thuần nghi ngờ nói, "Chuyện gì?" Đan Nhất Thuần vẫn cảm thấy trong mắt Vương Tuấn Khải không có chuyện gì quan trọng cả,khoảng thời gian này dường như cũng không có chuyện gì cần anh xử lý.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải nhìn về mặt biển xa xôi, khẽ nói, "Anh đang suy nghĩ, chúng ta bên nhau cũng đã hai năm rồi, có phải nên kết hôn rồi không?"

----------

Trên hành lang trồng dừa của khách sạn, Vương Nguyên không vui dựa vào cây dừa sau lưng.

Thiên Tỉ thấy Vương Nguyên im lặng, không khỏi đi tới trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi, "Sao không nói gì vậy?"

Vương Nguyên ngước mắt nhìn Thiên Tỉ, nhíu mày, "Sao anh phải nói mấy lời chức mừng kia trước mặt Vương Tuấn Khải, làm cho không khí thật kỳ lạ......"

Thiên Tỉ đỡ bả vai Vương Nguyên, nghiêm túc trả lời, "Anh muốn nhắc nhở em Vương Tuấn Khải đã có bạn gái, tin tức trên báo công bố anh ta sắp kết hôn rồi, anh không muốn cách xa ba năm em lại để bản thân rơi vào nữa."

Vương Nguyên gạt bàn tay Thiên Tỉ đỡ trên hai vai cậu ra, trong giọng mang vẻ mất kiên nhẫn, "Tại sao ai ai cũng nhắc nhở tôi? Chẳng lẽ trong lòng mọi người, tôi ở đây ba năm để chờ đợi Vương Tuấn Khải sao?"

Thiên Tỉ hối hận vì vừa nói quá nặng, nói chậm rãi, "Vương Nguyên, anh không có ý này......"

Vương Nguyên xoay người, đưa mắt nhìn về biển rộng xanh thẳm mênh mông phương xa, "Em đã hai mươi bảy tuổi rồi, em hiểu rõ bản thân đang làm gì, hiểu rõ con đường em muốn đi...... Cuộc sống em chọn bây giờ là cuộc sống thoải mái nhất, thư thái nhất, em không muốn thay đổi, cũng không biết phải thay đổi thế nào. Nhưng em rất hài lòng với cuộc sống hiện, em mong đợi vẫn cứ tiếp tục như vậy......"

Vẻ mặt Thiên Tỉ nặng nề, quan tâm nói, "Anh chỉ không muốn em phải chịu thêm bất cứ thương tổn gì nữa......Em biết, ba năm trước đây, khi anh nhìn thấy tài xế taxi đưa em hôn mê từ trong taxi ra, nhìn trên người em đầy máu, anh hận không thể giết chết Vương Tuấn Khải......"

"Đủ rồi......" Vương Nguyên ngắt lời Thiên Tỉ, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đáp "Chuyện quá khứ em đều đã quên rồi, cũng không muốn nhớ lại nữa......" Ký ức này rất xa lạ với cậu, bởi vì cậu đã chôn vùi dưới đáy lòng vĩnh viễn..

Thiên Tỉ áy náy nói, "Xin lỗi, anh không cố ý làm em nghĩ tới chuyện này."

Vương Nguyên quay mặt sang nhìn Thiên Tỉ, nhún nhún vai hờ hững, "Được rồi, trong khi anh nghỉ phép tới đây, chúng ta không cần phải nói về chuyện quá khứ hoặc nói về một người không liên quan tới chúng ta, phong cảnh Male rất đẹp, em dẫn anh tới bãi biển."

Thiên Tỉ gật đầu, "Được."

......

Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ đến Male cùng nhau cũng chỉ vì trùng hợp.

Trước đây Dịch Dương Thiên Tỉ nói cho cậu biết khách sạn bảy sao cao cấp sắp hoàn thành, nói anh có thể dùng quyền thương nghiệp xây dựng để Vương Nguyên có một phòng miễn phí trong khách sạn xa xỉ này. Nên ngày mùng bảy tháng năm, Vương Nguyên liền nghênh ngang hưởng thụ khách sạn bảy sao cao cấp, dĩ nhiên không phải vì tiết kiệm tiền, nguyên nhân quan trọng nhất là nơi đây rất gần nhà hát.

Vương Nguyên xem kịch xong, ngủ lại khách sạn đến tối đó mới biết thì ra Thiên Tỉ cũng vào khách sạn cùng ngày. Dĩ nhiên, Thiên Tỉ cũng không biết Vương Nguyên cũng tới Los Angeles, mục đích anh tới đây là vì muốn tổ chức lễ khánh thành khách sạn.

Sau khi Thiên Tỉ biết được chuyện Vương Nguyên vào khách sạn của mình, Thiên Tỉ liền đề nghị Vương Nguyên ở lại Los Angeles thêm hai ngày, tham gia tiệc chúc mừng của anh với thân phận bạn bè.

Có lẽ bởi vì ba năm chưa gặp, đối mặt với lời mời của Thiên Tỉ, Vương Nguyên không tiện từ chối, nên cuối cùng nán lại khách sạn lâu hơn hai ngày.

Khi Vương Nguyên muốn trở về Male, Thiên Tỉ chủ động nói muốn đi nghỉ ở Male. Là bạn bè, Vương Nguyên không thể chối từ mà đảm nhận làm hướng dẫn viên du lịch của Thiên Tỉ.

----------

Hải vực nước cạn, Robert và Vương Thanh đi dạo trên bãi biển.

Vương Thanh nãy giờ không nói gì chỉ chờ Robert mở miệng, nhưng Robert lại cứng ngắc, hoàn toàn không biết nói từ đâu.
Cuối cùng, Vương Thanh dừng bước, cô nhìn Robert điển trai bên cạnh, nghẹn ngào nói, "Chúng ta rốt cuộc còn phải đi như vậy bao lâu nữa?"

Lời nói của Vương Thanh có hai tầng ý nghĩa, một là chỉ tình huống lúc này, hai là chỉ tương lai của cô và Robert.

Bước chân của Robert nhất thời chậm lại, anh không dám xoay người bởi vì sợ nhìn thấy nước mắt của Vương Thanh.

Vương Thanh chăm chú nhìn bóng lưng Robert, khổ sở nói, "Em chờ anh tám năm, tám năm nay em vẫn luôn đợi anh đến tìm em,nhưng, anh không đến...... Lần gặp nhau gần đây nhất của chúng ta là ba năm trước trong tòa án thẩm vấn Tuấn Khải. Khi đó, chúng ta thậm chí còn chẳng được coi là gặp mặt, anh nhìn thấy em liền muốn bỏ chạy, thậm chí em còn không có cơ hội nhìn thẳng vào anh một lần...... Em thật sự muốn biết, Lưu Nhất Lân, em không có vị trí gì trong lòng anh sao?"

Robert và Vương Thanh ngược dòng trở về cuộc gặp gỡ tám năm trước......

Lúc ấy Robert là bạn tốt của Vương Tuấn Khải, nhất thời nảy sinh hứng thú với Vương Thanh, chị của Vương Tuấn Khải. Robert hao tốn một ít thời gian theo đuổi Vương Thanh, cuối cùng thân mật với Vương Thanh một lần ở khách sạn......

Vậy mà, Robert không thể nghĩ đến,trong thế giới phồn hoa tình yêu chớp nhoáng này, Vương Thanh lại có thể yêu lần đầu. Khi Robert muốn chia tay Vương Thanh vì không kềm chế được tính cách công tử của mình, Vương Thanh lại khóc bù lu bù loa trước mặt Robert......

Lúc này Robert mới ý thức được anh đã làm tổn thương một cô gái vô tội, nhưng anh không có cảm giác vì một cây mà buông tha cả rừng cây với Vương Thanh, vì vậy Robert chạy trốn về Arab.

Sau đó, Robert và Vương Thanh cắt đứt liên lạc, nhưng nước mắt Vương Thanh vẫn luôn là cái gai trong lòng Robert. Mỗi lần nhớ tới Vương Thanh, Robert liền cảm thấy có cái gai đâm vào đáy lòng đau như vậy. Thế nên lúc này đối mặt Vương Thanh, anh càng thêm e ngại.

Vì không muốn phá hủy cả đời Vương Thanh ,Robert nói kiên quyết như thể tám năm trước, "Vương Thanh, em biết tính cách của anh, anh không mang hạnh phúc đến cho em được......"

Vương Thanh rưng rưng nước mắt, nói, "Nếu như tám năm không đủ, em cho anh thêm tám năm nữa, được không?"

Robert chậm rãi an ủi, "Vương Thanh, không phải vấn đề thời gian, mà là giữa chúng ta..... Anh...... Anh nghĩ anh không làm được......"

Hai vai Vương Thanh khẽ run rẩy, cắn môi, nói trong tiếng khóc nức nở, "Tại sao anh không thử một lần?" Phụ nữ có bao nhiêu tám năm để đợi? Vương Thanh biết lúc này trước mặt Robert cô đã không còn chút tự ái và kiêu ngạo nào, nhưng nếu như cô mặc cho số phận tiếp tục sắp xếp,e rằng cô và Robert không còn cơ hội nữa.

Robert đang định trả lời Vương Thanh, lúc này trong tầm mắt Robert xuất hiện một đôi nam nữ.

Đôi nam nam đang nhàn nhã tản bộ trên bãi biển cũng không thấy Robert và Vương Thanh, họ trò chuyện thoải mái.

"Dạ, Thiên Tỉ, ở đây có rất nhiều cá cảnh nhiệt đới màu sắc rực rỡ, rất đẹp......"

Khi Robert nhìn thấy Vương Thanh nhất thời cả kinh.

Lúc này Vương Thanh đã chú ý tới tầm mắt Robert đang nhìn về phía sau cô, Vương Thanh xoay người theo bản năng.

Một giây sau, lông mày Vương Thanh nhíu chặt, như thể không dám tin thốt ra, "Vương Nguyên?"

Vương Nguyên đang đi dạo với Dịch Dương Thiên Tỉ trên bãi biển cũng không chú ý tới Robert và Vương Thanh bên này, họ vẫn nhàn nhã trò chuyện vui vẻ.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Thanh không khỏi nổi giận, "Tại sao cậu ta lại ở đây?"

Robert làm bộ bất ngờ, "À...... Có thể là tới du lịch!"

Vương Thanh vạch trần lời nói dối của Robert, "Anh đừng gạt em, em chú ý tới anh vừa rồi còn thấy cậu ta trước em, nhưng anh lại không hề kinh ngạc......"

Robert cứng họng, "À......"

Nguyên nhân anh nói dối dĩ nhiên bởi vì người nhà họ Vươnh căm hận Vương Nguyên.

Vương Thanh lập tức thốt ra, "Em nhìn thấy Vương Nguyên mặc đồng phục của khách sạn, cậu ta làm việc ở khách sạn của anh?"

Lúc này Vương Nguyên thật sự đang mặc đồng phục, bởi vì cậu muốn tiếp đón Thiên Tỉ với phận của hướng dẫn viên du lịch.

Robert không thể tiếp tục phủ nhận, "Đúng, cậu ấy làm việc ở chỗ của anh."

Vương Thanh không thể tin, nói, "Làm sao anh có thể cho phép Vương Nguyên làm việc dưới quyền anh?"

Robert đáp, "Đây là chuyện của anh."

"Đây là chuyện của anh, nhưng anh là bạn tốt của Tuấn Khải, sao anh lại cho phép Vương Nguyên...... Cậu ta là một người phụ nữ rất xấu xa anh biết không?" Vương Thanh đã bị chọc giận đến mức nói năng lộn xộn, muốn xoay người tìm Vương Nguyên.

Ai ngờ Robert bắt lấy tay Vương Thanh, nói lạnh lùng, "Mọi chuyện đều đã qua rồi."

Lông mày Vương Thanh càng nhíu chặt, "Chẳng lẽ anh đã quên lúc trước cậu ta vì trả thù mà muốn hại Tuấn Khải ngồi tù thế nào sao? Loại người dễ dàng bán đứng tình cảm này ,anh lại còn để cho cậu ta làm việc ở chỗ anh? Hơn nữa, Vương Nguyên còn cần gì phải lo lắng nữa, ba năm trước cậu ta cũng lấy được phí li hôn của Tuấn Khải, cậu ta còn làm việc nữa để làm gì?"

Robert vẫn im lặng.

Vương Thanh giận dữ nghiến răng, "Thảo nào Nhất Thuần và Tuấn Khải nghỉ phép ở đây chưa tới hai ngày đã trở về, nghĩ đến cũng đúng bởi vì có lẽ nó biết sự tồn tại của Vương Nguyên......"

Nhìn Vương Nguyên và Thiên Tỉ đã rời đi, Robert nói lạnh lùng, "Em nói thế nào thì tùy, anh đi trước."

----------

Đến hoàng hôn, Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ trở lại khách sạn.

Vương Nguyên vừa mới bước vào đại sảnh khách sạn, Robert đã gọi cậu lại.

"Tôi có lời muốn nói với cậu, chúng ta nói chuyện riêng một lát."

Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ bên cạnh, sau đó gật đầu, "Dạ."

Thiên Tỉ không yên tâm nhìn Vương Nguyên, dáng vẻ y hệt muốn bảo vệ Vương Nguyên.Lúc này Thiên Tỉ hiển nhiên đã nhận ra Robert ngồi ở chỗ dự thính trong phiên tòa với thân phận là bạn của Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên cười nói, "Yên tâm đi, anh ấy là ông chủ em, anh ấy đối với em rất tốt."

......

Vương Nguyên đi theo Robert tới bãi cát trống trước cửa chính khách sạn,tâm trạng cậu rất tốt, hỏi Robert, "Tổng giám đốc Lưu, anh có chuyện gì muốn nói với tôi?"

END CHƯƠNG 128
Robert do dự một lát rồi nói, "Tử Du, bởi vì khách sạn cần mở rộng nên hiện tại tôi cần phá hủy căn phòng của cô. Tối nay cô thu dọn nhé...... Tôi đã để lại cho cô một căn phòng khác trong khách sạn, cô ở sẽ thoải mái hơn."
Mở rộng khách sạn?
Lúc trước cô chưa bao giờ nghe Robert nhắc tới chuyện này, hơn nữa một tháng trước Robert còn nói nếu như cô thích ở căn phòng này thì cứ ở tiếp,sao bây giờ lại vội vàng muốn chuyển đi như vậy?
Trầm tư một lát, Hạ Tử Du ngộ ra, "Đây là quyết định của Đàm Dịch Khiêm sao?"
Robert yên lặng.
Hạ Tử Du chợp mắt đầy mệt mỏi,nở nụ cười vẫn luôn rực rỡ sau ba năm, gật đầu, "Được rồi, ông chủ, đã có phòng tốt, vậy tôi chuyển liền!"
Robert gật đầu, "Căn phòng mới chắc chắn thoải mái hơn."
"Dạ."
Khi Hạ Tử Du đang định xoay người rời khỏi, Robert lại lên tiếng, "À, Tử Du, cô chờ một chút......"
Hạ Tử Du nghi ngờ xoay người, "Làm sao vậy?"
"Bạn của cô tới, mấy ngày nay cô đưa anh ta đi dạo trên đảo, chuyện khách sạn cô không cần phải lo đâu."
Lời nói này của Robert có dụng ý rất rõ ràng, anh không muốn Hạ Tử Du xuất hiện ở khách sạn, dĩ nhiên bởi vì Đàm đại tiểu thư ở đây, Robert không muốn Hạ Tử Du gặp Đàm Tâm rồi không vui.

Hạ Tử Du vẫn cười gật đầu, "Tôi hiểu rồi, thật ra tôi cũng muốn đưa anh ấy đi dạo xung quanh......"
Thì ra là ba năm qua, trong lòng người khác cô đã trở thành một cái gai nhọn ghim trong lòng không thể không rút ra......
Thực ra, anh không cần nói với Robert, cô cũng sẽ cố gắng tránh mặt anh ta, dù sao mặc dù cô đã không sao, nhưng tâm tính của anh có thể không giống với cô......
Chẳng qua anh có tâm tính như vậy cũng bình thường, cô không hề để bụng.
Đối với cô mà nói, anh và cô đã chỉ còn là quá khứ......Vừa nghe thấy tin anh sắp kết hôn, thì cô là vẫn bình tĩnh đến mức ngay cả chính cô cũng cảm thấy bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store