[LỗiThụy] Anh Dám Lấy, Tôi Dám Gả
Chương 20
Gia Thụy bị Thừa Lỗi gây ảnh hưởng, buổi tối nằm trên giường không ngủ được, nghiêng người, mở mắt nhìn Thừa Lỗi phía dưới đất. Đừng nói người đàn ông này hư hỏng vẫn là hư hỏng, vô lại vẫn là vô lại, nhưng rất ra dáng đàn ông. Sau khi trở về nói thẳng với cậu luôn: ‘trên mặt đất lạnh, cậu ngủ giường’, rồi ôm chăn nằm dưới đất. Sớm biết vậy, ngay từ đầu đã lấy phòng lớn hơn, ít nhất còn có ghế sofa gì đó. Gia Thụy vẫn chưa cảm giác hay nhận thức được, cậu đối với Thừa Lỗi dần dần thay đổi. Nếu là trước kia cậu sẽ không quản gì anh sống hay chết. Cậu nghĩ vậy, cũng không biết Thừa Lỗi cũng nghĩ như vậy. Nếu như là buổi sớm hôm ấy, anh quyết định trước, nhất định ngủ trên đất sẽ là Gia Thụy, ai bảo cậu chạy tới chỗ này. Mà lúc này trong đầu Thừa Lỗi, Gia Thụy chính là vợ anh. Vợ là gì? Là được yêu thương, được cưng chiều, được che chở, để cho chính mình chịu khổ thay vợ, không tính nhóm người quan lớn. Thừa Lỗi với mấy người bạn thân đều rất giống nhau, thực chất bên trong đều có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, đương nhiên cũng đặc biệt bá đạo. Yêu là yêu, cưng chiều là cưng chiều, nếu người nào đó liều mạng, cũng không nương tay trừng phạt. Gia Thụy là vợ, cho nên anh thật sự rất khó ra tay, nhưng anh có cả đống chiêu, nhờ tay của người nhà nữa. Được, không phải ở trên giường cậu không thể phát huy được năng lực sao? Trong đầu Thừa Lỗi càng nghĩ những thứ này thì càng không ngủ được. Hơn nữa nơi này cũng không phải khách sạn năm sao, đừng nói trên mặt đất không có thảm, ngay cả lát sàn cũng không có. Là nền gạch, rất cứng, thắt lưng của anh thật đau, một cái chăn mỏng thật sự không là gì, thật sự đã nhiều năm không chịu cảnh như vậy rồi. Anh xoay người lại, mặt đối diện nhìn Gia Thụy, ánh mắt hai người đều mở to, ai cũng không ngủ, nhìn nhau vài giây. Gia Thụy liền mở miệng, nhưng là một câu vô nghĩa: “Trên mặt đất có cứng không?” Thừa Lỗi hừ một tiếng: “Đại khái là hơn chiếc giường thoải mái của em.” Gia Thụy chu mỏ: “Nếu không lại gọi cho anh thêm chăn trải trên mặt đất? Thôi đi! Đây cũng không phải là khách sạn năm sao, không phục vụ tốt như vậy.” Trong lòng Thừa Lỗi còn tưởng cậu nhóc kia mềm lòng, muốn cho anh lên giường, nào biết lại là thêm chăn. Gia Thụy im lặng một hồi: “Anh cũng tin Phật?” Thừa Lỗi cười vui vẻ: “Ngoài bản thân anh, anh không tin bất kỳ ai. Tin Phật gì? Không hề.” Gia Thụy ngạc nhiên: “Vậy anh nói với ba tôi những thứ này…… .” Thừa Lỗi ngồi bật dậy, ánh mắt mong đợi nhìn Gia Thụy: “Vợ, anh kìm nén đến mức ngột ngạt…” Lông mày Gia Thụy còn chưa kịp dựng thẳng lên Thừa Lỗi đã nói tiếp: “Em cho anh hút điếu thuốc được không? Dù sao anh cũng không ngủ được.” Gia Thụy âm thầm nhẹ nhàng thở ra, liếc anh một cái ngầm đồng ý. Thừa Lỗi cầm bao thuốc lá, đốt một điếu cho vào trong miệng, đặt gạt tàn trên mặt đất, hít hai hơi rồi dụi tắt. “Tại sao không hút?” Gia Thụy lại buồn bực hỏi. Thừa Lỗi ném bao thuốc lá lên bàn: “Cho đỡ thèm là được, em không thích mùi khói, sáng mai anh ra ngoài sẽ hút sau. Trước kia bà nội đã mất của anh cũng tin Phật, lúc ấy ông nội của anh bị ung thư gan. Bà nội vì ông nội dùng đủ phương pháp, sau cùng liền bái Phật thắp hương, còn mời cư sĩ. Những điều này là khi bà nội còn sống anh có nghe bà nhắc tới, ba em thích nghe, anh liền nói cho ông nghe.” Một lúc thật lâu sau Gia Thụy mới nói một câu: “Lần đầu tôi thấy ba tôi vui vẻ như vậy, Thừa Lỗi, cám ơn anh!” Thừa Lỗi ngã ra sau: “Lời cảm ơn này của vợ không thành ý, nếu như thật sự muốn, giường lớn như vậy, cho anh một nửa là được. Trên mặt đất rất cứng, anh bảo đảm nhất định thành thành thật thật đi ngủ.” Nếu là trước kia, đánh chết Gia Thụy cũng không tin Thừa Lỗi người này bảo đảm. Nhưng lúc này bỗng nhiên cậu cảm thấy được người đàn ông này cũng không xấu như cậu nghĩ. Suy nghĩ một chút, lần đầu tiên gặp mặt, dáng vẻ lưu manh, miệng lưỡi trơn tru gây ấn tượng quá sâu. Sau khi chuyển công tác đến cục lại nghe được chuyện của anh liền cảm thấy người này nhất định là một sắc lang quần áo lả lướt. Nhưng sau vài tháng cũng không thấy anh dính dáng tới người phụ nữ nào. Hơn nữa buổi tối hôm nay anh vô cùng hiếu thảo nhiệt tình với bố già tài phiệt, trong lòng Gia Thụy thật sự không còn cứng rắn, qua vài phút, liền xê dịch về phía bên kia, chừa lại một nửa. Thừa Lỗi chỉ nói như vậy, thật sự không mong đợi cậu nhóc Gia Thụy này có thể để cho anh lên giường, bởi vậy nhìn một nửa giường kia, một lúc lâu sau đã toét miệng cười, nụ cười kéo dài sắp đến mang tai. Nhanh nhẹn xoay mình lên giường, nằm ở trên giường, mềm mại, trên gối còn lưu lại mùi của vợ anh, mùi kia thật thơm! Xoay người lại, vợ đã xoay người sang bên kia, đưa lưng về phía anh, Thừa Lỗi thật lòng muốn tiếp cận bên kia, còn chưa kịp nhúc nhích, đã nghe lời cảnh báo của vợ vang lên:“Thừa Lỗi, nếu anh dám suy nghĩ linh tinh gì thì đừng trách tôi không nể tình! Nơi này cũng không có người khác, đánh anh thành tàn phế, tôi cũng không quan tâm.” Thừa Lỗi lập tức nghẹn họng, cậu nhóc này ác độc bao nhiêu. Nhưng mà anh cũng hiểu rõ, chuyện này không thể sốt ruột, sớm muộn gì anh cũng lấy lại cả vốn lẫn lãi. Đợi một ngày nào đó nhìn anh thu phục cậu nhóc không chịu chết này, bây giờ hãy để sau. Lúc này, Thừa Lỗi cũng không nghĩ tới, ngày này tới rất nhanh. Rất nhanh, Thừa Lỗi liền phát hiện một chuyện thật sự không được, ngủ trên giường còn không thoải mái bằng ngủ trên mặt đất. Mặc dù trước đây anh cũng đã làm hòa thượng vài tháng, nhưng ngoại trừ Gia Thuyn bên người không có người thứ hai. Rõ ràng người đang nằm bên cạnh là vợ mình mà lại phải kiềm chế đến mức tinh trùng cũng muốn xông lên mũi tuôn lên mắt. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, phía dưới đã phản ứng, Thừa Lỗi kiên trì đến nửa đêm, cuối cùng vẫn không chịu được, lặng lẽ xuống giường, chui vào trong phòng tắm lấy tay chữa thương. Vừa giải quyết trong đầu vẫn vương vấn cái cổ nhỏ trắng nõn của vợ anh……chân trắng mịn…… .Ặc……Chuyện này nếu để cho mấy người Mân Hào biết, đời này sẽ cười chết anh. Thừa Lỗi vừa rửa tay trong bồn vừa thở dài trong lòng. Rửa tay xong ra ngoài, nằm trên giường vẫn không thể ngủ được, cả người vợ anh tỏa ra một mùi thơm giống như xuân dược xộc vào trong mũi anh, thoáng chốc lại có vẻ như… Trong đêm này, Thưa Lỗi lăn qua lăn lại, trời chưa sáng, anh đã thức dậy ra ngoài chạy bộ dọc theo bờ sông phát tiết dục hỏa trong lòng. Sau khi chạy một vòng trở về liền thấy bố vợ anh đang ở bên bờ sông, từng chiêu từng thức luyện thái cực quyền. Bố già tài phiệt vừa thấy Thừa Lỗi liền sửng sốt, trong lòng nghi ngờ. Dù ai còn trẻ hay không, vợ chồng vừa mới kết hôn, đúng là hận không thể suốt ngày suốt đêm ở trên giường, sao lại thấy con rể ông khác biệt sáng sớm mới hơn năm giờ đã chạy bộ. Tuần trăng mật tân hôn, bận việc cả đêm, con rể ông lại vẫn còn sinh lực vậy sao? Ở xa, bố già tài phiệt nhìn thấy Thừa Lỗi, chạy bộ thế kia căn bản không phải chạy chậm, chạy kia rất nhanh, giống như đang phát tiết. Mặc dù trong lòng bố già tài phiệt có nghi ngờ nhưng cũng không hề đả động gì, chào hỏi với Thừa Lỗi rồi hai người cùng trở về. Trở về, con trai ông cũng đã dậy. Ăn sáng, vội vàng đi thắp nhang, tin Phật đều phải có cái này, đã bái Phật, cầu nguyện, bữa cơm buổi tối này mới tính là ăn mặn lại rồi.Bạn của Thừa Lỗi tên là Thường Kiếm, chính xác là đời sau của tộc Mãn Châu, nghe nói là con cháu của Tương Hoàng Kì Qua Nhĩ Giai, mở quán ăn tên là Ngự Thiện Phòng bán đồ ăn cung đình, trái lại rất hợp với nơi này. Bởi vậy cũng không thể nóng vội, không đặt trước không thể ngồi vào được. Tự nhiên, Thừa Lỗi có vài đặc quyền, đến đây liền trực tiếp gọi đặt phòng hàng đầu. Thường Kiếm đi sát ngay phía sau vội vàng chạy tới, vừa vào phòng, thấy Thừa Lỗi liền cười ha ha: “Nhận điện thoại của cậu, mình còn nghĩ cậu lừa mình, không ngờ thật sự tới. Mấy năm trước lúc mình khai trương, mời mấy cậu tới cổ vũ, hay thật, mấy người các cậu bỗng nhiên không hài lòng, ngại đông ngại tây, nói chúng ta bây giờ không hợp phong thủy triều Thanh, người đẹp càng ngày càng ít, không nói mấy công tử kén ăn như mấy người, tìm khắp thế giới, mấy nhóc xinh đẹp kia có được bao nhiêu, một nửa đã vào miệng bốn người các cậu……” Thường Kiếm này có tật xấu, miệng không kín đáo, nếu để cho anh tiếp tục nói bậy, phải biết kế lớn theo đuổi vợ vừa mới khởi sắc, nói không chừng ngay lập tức sẽ bị thất bại. “Khụ……” Thừa Lỗi xấu hổ, ho khan một tiếng vội vàng ngăn anh: “Thường Kiếm, đây là ba vợ của mình, đây là Gia Thụy vợ mình, ba đây là Thường Kiếm, bạn của con…..” “Gì…… .” Thường Kiếm bày ra biểu tình như nhìn thấy UFO: “Cậu kết hôn rồi? Sao mình không biết?” Thừa Lỗi cười haha: “Không làm to, bạn bè chúng mình chưa biết, chỉ có bữa cơm trong nhà.” Thường Kiếm cũng không phải người mù, lúc vừa vào, đương nhiên cũng nhìn thấy bố già tài phiệt ngồi chính giữa, Gia Thụy ngồi bên. Cũng coi như là Thường Kiếm chứng kiến vô số nhân duyên, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra. Đừng thấy ông cụ này khá thô kệch, nhưng cả người đều toát lên mùi vị của kẻ có tiền, không giống người bình thường. Cậu nhóc ở bên cạnh kia nhìn không lớn, ăn mặc cũng đơn giản, cả người mặc quần áo thể thao màu trắng, nhan sắc bình thường, ít nhất so với những người anh gặp qua, mấy người xuất hiện bên người Thừa Lỗi muôn hình muôn vẻ, tiểu tử này xanh non không để mắt, khiến cậu ta cam tâm tình nguyện kết hôn. Nói ra, Thường Kiếm tự nhận rất hiểu rõ bốn anh em kia, gia thế trâu bò, bối cảnh thâm tàng, năng lực cường, bộ dạng soái, lúc tham gia quân ngũ ấy, liền là vô địch! Về sau càng đừng nói nữa, Mân Hào, Trạch Diễn, Xương Mân, so với Thừa Lỗi, coi như dựa vào chút bài, tối thiểu trước sau đều đã cưới vợ sinh con rồi. Nhưng Thừa Lỗi…… .Mấy tháng trước anh đến thành phố B làm việc, vẫn là Thừa Lỗi chiêu đãi, anh tổng cộng đi ba ngày, trong ba ngày, cậu nhóc bên người Thừa Lỗi không quan trọng hơn hình dáng, lúc này mới dài hơn một ngày, liền xé giấy chứng nhận trẻ con rồi. Ánh mắt Thường Kiếm không thể không hướng về phía Gia Thụy, cẩn thận chu đáo, nhan sắc bình thường nhưng làn da trắng mịn, xem xét tuổi còn nhỏ, tuổi xuân vô địch, muốn nói nơi không đồng dạng như vậy, nếu không có Thừa Lỗi luôn luôn yêu thích phong cách quyến rũ nhiệt tình hiếm lạ, lẫm liệt có bắp đùi ẩn ẩn khí khái anh hùng, rất hiên ngang. Ngồi cạnh bên ba cậu, thật sự không thể nghĩ tới là người đã kết hôn, căn bản cũng không giống, nhưng Thừa Lỗi kia rõ ràng là có chút khẩn trương biểu hiện ra, vợ này không phải cưới giả, là bà chủ lớn chân chính, dâu trưởng đích tôn nhà họ Thừa. Thường Kiếm nhanh chóng thu biểu tình trêu tức khinh thường, có tiếng cũng có miếng kêu một tiếng: “Bác, anh dâu……” Tiếng anh dâu này kêu thật có chút không quen, nhưng nghe vào lỗ tai Thừa Lỗi, không biết sao, lại rất xuôi tai.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store