ZingTruyen.Store

Loi Thuy Xin Dung So Cho Do

Vì sao không thể giúp nó?!

Thụy Thụy sốt ruột, nó vây vòng vòng quanh Từ Chấn Hiên, nhưng Từ Chấn Hiên như thế nào cũng không chịu xem nó, chỉ liếm móng vuốt nghĩ tâm sự gì đó, Thụy Thụy chỉ cảm thấy trong nháy mắt y sầu muộn đến thoạt nhìn có chút giả bộ, bất luận Thụy Thụy như thế nào nắm y gãi y, y cũng không thèm để ý tới, Thụy Thụy lăn đến trước mặt y, y liền xoay người sang chỗ khác đem cái mông để dành cho nó, cái đuôi vẫy khiến Thụy Thụy bắn đi thật xa.

Thụy Thụy quả là tức chết rồi, nó vốn chân ngắn bò không mau, qua lại thế này vài lần đều phải mệt chết, tuy rằng vóc dáng nó nhỏ nhưng cũng không phải dễ khi dễ đâu, bò lại đang muốn bắt được cái đuôi con mèo đen cắn một hơi cho y một cái giáo huấn, Diêm An liền vào được.

”Ây da da Hiên Hiên!” Diêm An đem con mèo đen ôm lên, ở trên cái mông đập một phát, “Em đói thành như vậy sao, đem toàn bộ bồn hoa của Thừa Lỗi ca ăn hết.”

Con mèo đen bị đánh cái mông, có chút bất mãn mà lộ lộ răng nanh sáng như tuyết, thế nhưng nghe được Diêm An nói có cá nhỏ để ăn sẽ không so đo nữa, ngoan ngoãn ghé vào trong lòng Diêm An, Thụy Thụy còn cố chấp mà đứng lên run rẩy chòm râu kêu y, thế nhưng Từ Chấn Hiên coi như không có nghe thấy, làm vệ sinh bộ lông xing đẹp, ngược lại Diêm An thấy Thụy Thụy rồi, hô to gọi nhỏ mà đem Thừa Lỗi gọi tới.

“Cưng làm sao lại tự mình từ trong bóng chạy đi ra rồi?” So với chậu kim quất mà nói Thừa Lỗi vẫn là càng quan tâm Thụy Thụy.

Bị gác nằm úp sấp ở trên vai Thừa Lỗi, Thụy Thụy lười biếng mà không muốn di chuyển, nhìn đến Thừa Lỗi đưa cho Diêm An cá khô nhỏ đút con mèo đen đúng là loại nó bình thường thích ăn nhất, Thừa Lỗi chuẩn bị cho nó đồ ăn vặt mà, liền tức giận.

Từ Chấn Hiên cũng không muốn giúp chuyện của nó, nó tại sao còn phải đem cá khô nhỏ của mình chia sẻ cho y hả! Thụy Thụu kêu chịt chịt, ôm cái lỗ tai Thừa Lỗi một bộ dáng không tình nguyện, nhưng vẫn là bị Thừa Lỗi vuốt lông, để Từ Chấn Hiên đem cá khô nhỏ ăn sạch sẽ.

Mãi đến khi Diêm An và Hầu Minh Hạo làm xong vai trò khách đến chơi nhà mang theo Từ Chấn Hiên về nhà rồi, Từ Chấn Hiên cũng không có đồng ý phải giúp Thụy Thụy, Thụy Thụy rất khinh thường rất khinh bỉ đã quăng một cục phân nhỏ của mình, quăng vô chính giữa chóp mũi của Từ Chấn Hiên

Từ Chấn Hiên nhe răng nhếch miệng mà muốn nhào đi lên tính sổ, bị Diêm An mạnh mẽ ôm đi rồi.

Thụy Thụy có chút âu sầu, buổi tối khi Thừa Lỗi muốn ở thư phòng xử lý một chút tài liệu còn chưa có chuẩn bị cho tốt, nó liền chết sống không đồng ý, ghé vào trên bàn phím của Thừa Lỗi tê liệt thành một cái bánh.

”Làm sao vậy?” Thừa Lỗi chọc chọc thịt thịt gần đây nó ăn được nhiều lắm mà ú ra.

Ôi, loài người các người làm sao lại hiểu được nỗi buồn khổ của một con hamster chứ.

Thụy Thụy di chuyển cũng không muốn di chuyển, thế nhưng Thừa Lỗi vẫn chọc thịt thịt của nó, sau cùng vẫn là nhịn không được mà gợi lên vui vẻ, xoay người ôm lấy ngón tay Thừa Lỗi liếm liếm.

Anh có biết hay không, em có bao nhiêu mong muốn biến thành người á.

Anh sẽ ghét bỏ em sao? Sẽ chăm sóc em chứ?

Đáp lại Thụy Thụy im lặng đặt câu hỏi chính là khuôn mặt Thừa Lỗi kề qua, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm chóp mũi của nó, Thụy Thụy bỗng nhiên tuyệt không phiền lòng không giận giỗi, chậm như rùa mà từ trên bàn phím bò xuống, tiến vào trong miếng lót chuột ấm áp của Thừa Lỗi tìm một không gian làm ổ ngủ, thỉnh thoảng tay Thừa Lỗi sẽ không cẩn thận đụng tới nó, cùng với tiếng đánh bàn phím rất nhỏ, nó cảm thấy vô cùng an tâm mà ngủ say.

Thừa Lỗi là một chủ nhân tốt, bất kể nó sẽ biến thành bộ dáng gì đi nữa, Thừa Lỗi nhất định sẽ không bỏ mặc nó đâu.

Từ Chấn Hiên không giúp nó, nó liền mặt dày mày dạn, nếu vẫn là không giúp nó, nó liền tự mình nghĩ biện pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store