ZingTruyen.Store

Loi Thuy Xin Dung So Cho Do

Thụy Thụy có Thừa Lỗi làm chỗ dựa liền ngón chân cao bằng trời, đáng tiếc móng vuốt của nó quá nhỏ, một cái tát vung đi qua đối với con mèo đen mà nói liền tựa như gãi ngứa, con mèo đen chỉ là hắt hơi một cái, khinh thường mà nhìn nó một cái rồi từ trong lòng Hầu Minh Hạo nhảy xuống, vui vẻ mà vểnh đuôi đi tìm đồ ăn.

Thụy Thụy có loại cảm giác bị thất bại, khí thế thua trận, ghé vào trong lòng bàn tay Thừa Lỗi run run chòm râu.

Bị Thừa Lỗi tiếp tục đặt vào trong bóng chạy đi dạo, hai người kia cùng Thừa Lỗi ngồi ở trên ghế sa lon vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm, Thụy Thụy cảm thấy chán, liền lăn vô trong thư phòng của Thừa Lỗi nhìn bồn hoa kim quất xinh đẹp.

Thật vất vả lăn tới cửa, vậy mà thấy một người thiếu niên tóc đen ngồi xếp bằng dưới đất vô cùng buồn chán hướng trong miệng nhét đồ ăn, lại nhìn kỹ, không phải chính là cây kim quất nhỏ kia thật vất vả kết mấy trái nhỏ nhỏ sao?

Quả là... lý nào lại như vậy, hơi quá đáng, nó cũng chưa kịp gặm một hơi mà? Làm sao để cho tên này ăn toàn bộ?! Thụy Thụy tức giận.

Không… Không đúng.

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là thiếu niên tóc đen này làm sao nhảy ra được?!

Hôm nay rõ ràng cũng chỉ có hai người đến đây là Diêm An và Hầu Minh Hạo nha, nhiều ra một người là chuyện gì xảy ra? Thụy Thụy suy nghĩ cảm thấy rất sợ, thật cẩn thận mà muốn bỏ chạy, còn chưa kịp quay đầu, thiếu niên kia liền quay đầu lại, một đôi mắt xanh xa thẳm, đồng tử chiếu ra như kim châm.

Má… Má ơi!

Thụy Thụy lấy hết khí lực bình sinh dùng sức bước nhanh bước chân muốn đẩy mạnh chiếc bóng chạy, thiếu niên kia chỉ là vươn ngón tay khều một cái, Thụy Thụy liền đầu óc choáng váng mà lăn tới trong tay của cậu ta.

Thụy Thụy ngồi phịch ở trong bóng chạy, thật dễ dàng mà bị túm ra ngoài, thiếu niên làm ra vẻ bắn chóp mũi của nó, “Còn dám đánh ta nữa không?”

QAQ…

“Mi đây là vẻ mặt gì?”

QAQ…

Thiếu niên huơ huơ nó, “Này, mi sợ choáng váng rồi? Vừa rồi không phải còn rất kiêu ngạo sao?”

QAQ. . .

Thụy Thụy đồng nhất một biểu tình co quắp rất lâu, mãi đến khi thiếu niên hóa thành làn khói xanh nhảy xuống đất biến thành một con mèo đen, bốn chân trắng tuyết đứng ở trước mặt nó, lúc này nó mới kịp phản ứng, theo bản năng sẽ chạy trốn, lại bị vừa vặn không nhẹ không nặng mà tha lên, mùi thơm kim quất trong miệng con mèo đen nó cũng nghe thấy được, thiếu chút nữa cũng bị dọa sợ đến tè dầm, thanh âm run rẩy hỏi: “Mi mi mi mi mi là cái gì đến đây?”

Con mèo đen đem nó bỏ xuống, yêu sạch sẽ mà dùng móng vuốt chùi chùi miệng, lúc này mới trả lời “Ta là mèo yêu à.”

”Cái... cái gì? Yêu quái?”

Thụy Thụy chỉ ở trong TV gặp qua yêu quái, lại còn ở lúc đang ghé vào trên đùi Thừa Lỗi mà liếc đến, chỉ biết là rất có năng lực không giống người thường, thế nhưng... thế nhưng thật không ngờ thực sự tồn tại.

Con mèo đen xem vẻ mặt mê mang của nó, rất là nghi hoặc, “Mi không biết? Mi không phải giống ta là yêu sao?”

Con mèo đen nói y tên Từ Chấn Hiên, là một con yêu tinh hai trăm tuổi, chỉ có điều Thụy Thụy chỉ là mang theo năng lực yêu tinh, không có lợi hại như y vậy, còn cần từ từ tu luyện là có thể hóa thành hình người, cũng sẽ có chút phép thuật.

Cũng không phải toàn bộ động vật đều có thể trở thành yêu tinh, trong mấy ngàn vạn con hamster, chỉ có một con mới có cơ duyên trở thành yêu tinh.

”Cho nên nói, bất kể như thế nào mi đều là một con đặc biệt ấy.” Từ Chấn Hiên gõ gõ đầu nó, “Điều này cũng giải thích nguyên nhân mi vì sao lại hóa thành hình người, chẳng qua pháp lực mi thấp kém, duy trì không được bao lâu.”

Nó vẫn cảm thấy mình là một con rất không xuất sắc ấy, màu lông không đặc biệt, anh chị em đều được nhận nuôi, chỉ có nó còn là một con đơn độc, may mắn được Thừa Lỗi nhận nuôi nó, nó mới không còn sống đầu đường xó chợ, trở thành bé hamster cả ngày ăn ăn ngủ ngủ, cái gì cũng không cần phải xen vào.

Bất thình lình người khác nói với nó, nó là đặc biệt, nó thật sự không thể tin được.

”Cho nên tôi…” Thụy Thụy tràn đầy mong đợi, “Cho nên tôi là có thể biến thành người sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store