Loi Hua Trong Bong Dem
Mặt trời buổi sớm chiếu những tia nắng dịu dàng lên dòng sông uốn lượn qua khu rừng. Nước chảy róc rách, ánh sáng lấp lánh trên mặt nước như những mảnh gương vỡ.
Hashirama ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ sông, đôi chân thả xuống dòng nước mát lạnh. Những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, nhưng trong lòng y lại nặng trĩu những ký ức về một thời đã qua.
Y nhớ rõ, đây chính là nơi y và Madara lần đầu gặp nhau. Những ngày tháng khi cả hai vẫn còn là những đứa trẻ ngây thơ, chưa bị gánh nặng của gia tộc đè lên đôi vai. Hashirama mỉm cười nhẹ khi nhớ lại khoảnh khắc đó – khoảnh khắc khởi đầu cho một mối liên kết mà y chưa bao giờ nghĩ sẽ tan vỡ.
“Ngươi cứ mãi mơ mộng như vậy, làm sao mà thay đổi được thế giới này?”Giọng nói quen thuộc của Madara vang lên trong ký ức. Hashirama có thể tưởng tượng rõ từng đường nét trên gương mặt hắn: ánh mắt sắc sảo, đôi môi mím chặt và dáng vẻ tự tin đầy kiêu hãnh.
“Thay đổi thế giới không phải lúc nào cũng cần bạo lực,” y đáp lại trong ký ức, đôi mắt ngước nhìn trời xanh. “Đôi khi, chỉ một chút hy vọng cũng đủ để mọi người đứng dậy.”
Madara ngồi xuống bên cạnh, hơi thở của hắn hòa lẫn với tiếng gió xào xạc qua những tán cây. “Hy vọng là thứ yếu đuối,” hắn khẽ nói, giọng trầm lắng như mặt nước. “Nó chỉ khiến người ta thêm đau khổ khi nhận ra thế giới này không thể thay đổi.”
“Ngươi nói thế vì chưa bao giờ thử tin vào hy vọng.” Hashirama nhẹ nhàng đáp, ánh mắt nhìn xa xăm.
Khoảnh khắc ấy, cả hai ngồi lặng bên dòng sông, để gió cuốn đi những suy nghĩ khó nói thành lời. Họ không cần nói thêm gì, bởi sự hiện diện của đối phương đã đủ để làm dịu đi những nỗi đau mà cả hai giấu kín.
---
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi khi họ nhận ra danh tính thực sự của nhau. Madara là một Uchiha, còn Hashirama là một Senju – hai gia tộc vốn là kẻ thù truyền kiếp. Điều đó như một sợi dây vô hình siết chặt, kéo họ về hai phía đối lập của cuộc chiến không hồi kết.
Hashirama nhớ về lần cuối cùng họ cùng ngồi bên dòng sông này, khi cả hai đã biết sự thật. Y cố gắng thuyết phục Madara rằng họ có thể vượt qua thù hận gia tộc để xây dựng một thế giới hòa bình. Nhưng ánh mắt Madara lúc đó đã không còn như trước.
“Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, Hashirama,” Madara nói, giọng hắn trầm nhưng đầy chắc chắn. “Gia tộc của ta không bao giờ tha thứ cho những gì gia tộc ngươi đã làm. Thù hận này không thể xóa bỏ chỉ bằng lời nói.”
“Nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai!” Hashirama khẩn thiết. “Nếu chúng ta cùng nhau, không gì có thể ngăn cản được.”
Madara cười nhạt, ánh mắt hắn tràn đầy sự mâu thuẫn. “Ngươi luôn nghĩ mọi thứ quá đơn giản. Thế giới này không vận hành như vậy. Đôi khi, sức mạnh là cách duy nhất để bảo vệ những người ta yêu thương.”
---
Nhưng những ký ức ấy chỉ là một phần của câu chuyện. Hashirama cũng nhớ rõ một đêm đầy sao, khi ngọn lửa trại bập bùng giữa hai người. Không giống như thường lệ, Madara trầm lặng hơn. Ánh sáng của ngọn lửa nhảy múa trên gương mặt hắn, tạo nên một vẻ đẹp vừa dịu dàng, vừa u buồn.
“Hashirama,” Madara cất tiếng, phá vỡ sự yên lặng. Giọng hắn trầm thấp, như một cơn sóng nhẹ lướt qua không gian. “Ngươi có bao giờ nghĩ… nếu chúng ta không phải là Senju và Uchiha, mọi chuyện sẽ khác đi?”
Câu hỏi ấy khiến Hashirama khẽ nhíu mày. Y ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Madara – ánh mắt sâu thẳm và mơ hồ, như muốn nói điều gì đó mà hắn không thể thốt ra.
“Ý cậu là gì?” Hashirama hỏi, cố gắng giữ giọng bình thản. Nhưng trái tim y lại đập nhanh hơn, như cảm nhận được điều gì sắp được tiết lộ.
Madara khẽ nhếch môi, một nụ cười thoáng qua như cơn gió lướt qua mặt nước. “Ta không biết,” hắn đáp, mắt hắn dừng lại nơi ngọn lửa. “Có lẽ ta đang nghĩ, nếu không có thù hận, không có gia tộc, thì ta đã có thể… sống một cách khác.”
Hashirama không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Y cảm nhận được nỗi đau ẩn sâu trong lời nói của Madara – một nỗi đau mà y chưa bao giờ hoàn toàn hiểu rõ.
“Ta luôn cảm thấy… khi ở bên ngươi, Hashirama, mọi thứ trở nên đơn giản hơn. Nhẹ nhõm hơn,” Madara tiếp tục, giọng hắn nhỏ dần, gần như tan vào tiếng lửa tí tách. “Nhưng đồng thời, nó cũng khiến ta sợ. Vì nó khiến ta yếu đi. Và ta ghét điều đó.”
Hashirama nhìn Madara, đôi mắt y ánh lên sự dịu dàng pha lẫn lo lắng. “Madara, cậu không yếu đuối. Cậu chưa bao giờ yếu đuối. Chính vì cậu dám cảm nhận, dám nghĩ đến những điều khác biệt, nên cậu mới mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.”
Madara im lặng, ánh mắt hắn lóe lên một tia dao động. Nhưng rồi, hắn quay đi, như cố tránh ánh nhìn của Hashirama. “Ngươi luôn khiến ta dao động, Hashirama. Nhưng ngươi cũng là lý do ta không thể tin tưởng hoàn toàn vào bất kỳ điều gì. Vì ngươi luôn đặt giấc mơ của mình lên trên tất cả.”
Hashirama không biết phải đáp lại như thế nào. Lời nói của Madara mang theo sự trách móc, nhưng cũng ẩn chứa một nỗi đau mà y không thể xoa dịu. Đêm đó, họ ngồi trong im lặng, để ngọn lửa cháy nhỏ dần, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt giữa đêm tối.
---
Trở về hiện tại, Hashirama ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt y chăm chú nhìn bức thư trên bàn. Những ký ức đẹp đẽ lẫn đau đớn đan xen trong tâm trí, như một cuốn sách mà y không thể khép lại.
“Madara…” Hashirama khẽ thốt lên, giọng nói lạc đi trong không gian tĩnh lặng. Y tự hỏi, nếu y dũng cảm hơn trong quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu y có thể giữ hắn lại, thay vì để bóng tối nhấn chìm hắn?
Nhưng y biết rằng câu hỏi đó không còn ý nghĩa. Những gì đã qua không thể thay đổi. Nhưng hiện tại thì có. Nếu Madara vẫn còn sống, y sẽ tìm thấy hắn – không phải để kết thúc mọi thứ, mà để sửa chữa những điều mà cả hai đã làm sai.
Y đứng dậy, ánh mắt ánh lên sự kiên định. “Madara, lần này, ta sẽ không để cậu đi nữa.”
Hashirama ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ sông, đôi chân thả xuống dòng nước mát lạnh. Những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm, nhưng trong lòng y lại nặng trĩu những ký ức về một thời đã qua.
Y nhớ rõ, đây chính là nơi y và Madara lần đầu gặp nhau. Những ngày tháng khi cả hai vẫn còn là những đứa trẻ ngây thơ, chưa bị gánh nặng của gia tộc đè lên đôi vai. Hashirama mỉm cười nhẹ khi nhớ lại khoảnh khắc đó – khoảnh khắc khởi đầu cho một mối liên kết mà y chưa bao giờ nghĩ sẽ tan vỡ.
“Ngươi cứ mãi mơ mộng như vậy, làm sao mà thay đổi được thế giới này?”Giọng nói quen thuộc của Madara vang lên trong ký ức. Hashirama có thể tưởng tượng rõ từng đường nét trên gương mặt hắn: ánh mắt sắc sảo, đôi môi mím chặt và dáng vẻ tự tin đầy kiêu hãnh.
“Thay đổi thế giới không phải lúc nào cũng cần bạo lực,” y đáp lại trong ký ức, đôi mắt ngước nhìn trời xanh. “Đôi khi, chỉ một chút hy vọng cũng đủ để mọi người đứng dậy.”
Madara ngồi xuống bên cạnh, hơi thở của hắn hòa lẫn với tiếng gió xào xạc qua những tán cây. “Hy vọng là thứ yếu đuối,” hắn khẽ nói, giọng trầm lắng như mặt nước. “Nó chỉ khiến người ta thêm đau khổ khi nhận ra thế giới này không thể thay đổi.”
“Ngươi nói thế vì chưa bao giờ thử tin vào hy vọng.” Hashirama nhẹ nhàng đáp, ánh mắt nhìn xa xăm.
Khoảnh khắc ấy, cả hai ngồi lặng bên dòng sông, để gió cuốn đi những suy nghĩ khó nói thành lời. Họ không cần nói thêm gì, bởi sự hiện diện của đối phương đã đủ để làm dịu đi những nỗi đau mà cả hai giấu kín.
---
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi khi họ nhận ra danh tính thực sự của nhau. Madara là một Uchiha, còn Hashirama là một Senju – hai gia tộc vốn là kẻ thù truyền kiếp. Điều đó như một sợi dây vô hình siết chặt, kéo họ về hai phía đối lập của cuộc chiến không hồi kết.
Hashirama nhớ về lần cuối cùng họ cùng ngồi bên dòng sông này, khi cả hai đã biết sự thật. Y cố gắng thuyết phục Madara rằng họ có thể vượt qua thù hận gia tộc để xây dựng một thế giới hòa bình. Nhưng ánh mắt Madara lúc đó đã không còn như trước.
“Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, Hashirama,” Madara nói, giọng hắn trầm nhưng đầy chắc chắn. “Gia tộc của ta không bao giờ tha thứ cho những gì gia tộc ngươi đã làm. Thù hận này không thể xóa bỏ chỉ bằng lời nói.”
“Nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai!” Hashirama khẩn thiết. “Nếu chúng ta cùng nhau, không gì có thể ngăn cản được.”
Madara cười nhạt, ánh mắt hắn tràn đầy sự mâu thuẫn. “Ngươi luôn nghĩ mọi thứ quá đơn giản. Thế giới này không vận hành như vậy. Đôi khi, sức mạnh là cách duy nhất để bảo vệ những người ta yêu thương.”
---
Nhưng những ký ức ấy chỉ là một phần của câu chuyện. Hashirama cũng nhớ rõ một đêm đầy sao, khi ngọn lửa trại bập bùng giữa hai người. Không giống như thường lệ, Madara trầm lặng hơn. Ánh sáng của ngọn lửa nhảy múa trên gương mặt hắn, tạo nên một vẻ đẹp vừa dịu dàng, vừa u buồn.
“Hashirama,” Madara cất tiếng, phá vỡ sự yên lặng. Giọng hắn trầm thấp, như một cơn sóng nhẹ lướt qua không gian. “Ngươi có bao giờ nghĩ… nếu chúng ta không phải là Senju và Uchiha, mọi chuyện sẽ khác đi?”
Câu hỏi ấy khiến Hashirama khẽ nhíu mày. Y ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Madara – ánh mắt sâu thẳm và mơ hồ, như muốn nói điều gì đó mà hắn không thể thốt ra.
“Ý cậu là gì?” Hashirama hỏi, cố gắng giữ giọng bình thản. Nhưng trái tim y lại đập nhanh hơn, như cảm nhận được điều gì sắp được tiết lộ.
Madara khẽ nhếch môi, một nụ cười thoáng qua như cơn gió lướt qua mặt nước. “Ta không biết,” hắn đáp, mắt hắn dừng lại nơi ngọn lửa. “Có lẽ ta đang nghĩ, nếu không có thù hận, không có gia tộc, thì ta đã có thể… sống một cách khác.”
Hashirama không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Y cảm nhận được nỗi đau ẩn sâu trong lời nói của Madara – một nỗi đau mà y chưa bao giờ hoàn toàn hiểu rõ.
“Ta luôn cảm thấy… khi ở bên ngươi, Hashirama, mọi thứ trở nên đơn giản hơn. Nhẹ nhõm hơn,” Madara tiếp tục, giọng hắn nhỏ dần, gần như tan vào tiếng lửa tí tách. “Nhưng đồng thời, nó cũng khiến ta sợ. Vì nó khiến ta yếu đi. Và ta ghét điều đó.”
Hashirama nhìn Madara, đôi mắt y ánh lên sự dịu dàng pha lẫn lo lắng. “Madara, cậu không yếu đuối. Cậu chưa bao giờ yếu đuối. Chính vì cậu dám cảm nhận, dám nghĩ đến những điều khác biệt, nên cậu mới mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.”
Madara im lặng, ánh mắt hắn lóe lên một tia dao động. Nhưng rồi, hắn quay đi, như cố tránh ánh nhìn của Hashirama. “Ngươi luôn khiến ta dao động, Hashirama. Nhưng ngươi cũng là lý do ta không thể tin tưởng hoàn toàn vào bất kỳ điều gì. Vì ngươi luôn đặt giấc mơ của mình lên trên tất cả.”
Hashirama không biết phải đáp lại như thế nào. Lời nói của Madara mang theo sự trách móc, nhưng cũng ẩn chứa một nỗi đau mà y không thể xoa dịu. Đêm đó, họ ngồi trong im lặng, để ngọn lửa cháy nhỏ dần, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt giữa đêm tối.
---
Trở về hiện tại, Hashirama ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt y chăm chú nhìn bức thư trên bàn. Những ký ức đẹp đẽ lẫn đau đớn đan xen trong tâm trí, như một cuốn sách mà y không thể khép lại.
“Madara…” Hashirama khẽ thốt lên, giọng nói lạc đi trong không gian tĩnh lặng. Y tự hỏi, nếu y dũng cảm hơn trong quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu y có thể giữ hắn lại, thay vì để bóng tối nhấn chìm hắn?
Nhưng y biết rằng câu hỏi đó không còn ý nghĩa. Những gì đã qua không thể thay đổi. Nhưng hiện tại thì có. Nếu Madara vẫn còn sống, y sẽ tìm thấy hắn – không phải để kết thúc mọi thứ, mà để sửa chữa những điều mà cả hai đã làm sai.
Y đứng dậy, ánh mắt ánh lên sự kiên định. “Madara, lần này, ta sẽ không để cậu đi nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store