Lisoo Chi Hang Xom
- vào lúc 8:00 P.M Lalice à, chị muốn được giải thích với em. Em thật sự đã hiểu lầm rồi. Nghe chị giải thích được không em?
- vào lúc 9:00 P.M ...Đúng vậy, là hiểu lầm thôi. Là em đã hiểu lầm tình cảm của chị dành cho mình.__"Lalice đang ở bệnh viện. Con bé bị sốt đến phát ngất ở Công Viên Giải Trí Sunday nhưng được người qua đường giúp đỡ đưa vào đây.""Cô cho con biết ở bệnh viện nào được không?""Vâng, con biết rồi, con sẽ đến ngay."Toàn thân Jisoo đều trở nên run rẩy. Cả giọng nói cũng ngập tràn sự lo lắng. Cô chạy đi trong hối hả cùng với đôi mắt ngấn lệ, mặc cho từ đây đến bệnh viện xa cách tận 5km. Jisoo vẫn cứ chạy, chạy với một tốc độ nhanh nhất có thể, với một sự tội lỗi đang tràn ngập trong tâm trí. Là vì mình Lalice mới trở nên như thế này.Hai hàng lệ không ngừng lăn dài trên má. Lalice, hãy tin chị.__"Em ra đây một chút được không Jisoo? Anh đang đứng trước quán em đây."
"Em có hẹn rồi."
"Chỉ một chút thôi cũng được. Anh thật sự cần em ngay lúc này.""Vì sao?"
"Bố anh mất rồi. Công ty cũng đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, không bao lâu nữa sẽ phá sản thôi."Tuy Jisoo và Jinguk không còn là gì của nhau nữa, nhưng đúng là cô không thể bỏ mặc một người đang rơi vào tình trạng khủng hoảng như thế được. Dù sao thì anh cũng từng rất yêu thương cô, cũng là người đã đi cùng cô suốt một quãng đường khá dài, cũng chưa từng đối xử tệ bạc với cô.
Chỉ là vì sai thời điểm mà thôi.
Do đó nên Jisoo cũng đã lấy hết can đảm mà ra ngoài gặp Jinguk, có lẽ cũng chẳng mất quá nhiều thời gian.
"Anh tìm em có v-"
Jinguk đã bất chợt kéo Jisoo vào chiếc ô của mình và ôm vào lòng thật chặt. Mặt anh cúi vào vai cô mà chẳng nói gì cả. Jisoo ban đầu định sẽ đẩy Jinguk ra sau khi anh để lại một câu,
"Cho anh ôm em một chút thôi. Đây thực sự là điều anh cần nhất ngay lúc này.
Giọng nói của Jinguk có phần nghẹn ngào nên anh đã chẳng nói gì thêm nữa. Jisoo trước giờ luôn biết đến anh là một chàng trai mạnh mẽ và chẳng bao giờ mắc nợ bất kì ai một điều gì. Jinguk dù được thừa hưởng khối gia tài lớn của gia đình nhưng anh vẫn luôn rất chăm chỉ để chứng minh bản thân. Chỉ là thời gian trôi qua nhanh, anh thì lại quá chú tâm đến công việc mà quên đi người con gái mình đem lòng yêu thương nhất. Để rồi bây giờ khi đã mất tất cả, Jinguk mới nhận ra "tất cả" của mình chính là Kim Jisoo.
Jisoo vì thấy anh suy sụp như vậy nên đã vòng tay mà vỗ nhẹ vai anh
Năm phút sau, cái ôm dần được nới lỏng, rồi dần buông ra.
"Anh nghĩ. Điều mất mát nhất cuộc đời anh chẳng phải là phá sản hay là bố mình mất đi."
"Vì sao?"
"Bởi lẽ bố anh mất cũng chỉ là quy luật của cuộc sống này, phá sản thì có thể bắt đầu lại. Nhưng mất em rồi thì chẳng thể nào quay về được nữa."
Có lẽ qua cái ôm, Jinguk đã cảm nhận được tình cảm của Jisoo dành cho mình đã không còn như trước nữa. Anh cũng là một người trưởng thành, có thể hiểu được lí do vì sao Jisoo lại trở nên như vậy, và cũng chấp nhận dù cho điều đó có đắng cay đến như thế nào đi chăng nữa. Quả thật, một người con gái tuyệt vời như Jisoo, anh để vụt mất đi thì đó là do lỗi của anh, còn cô chẳng có lỗi gì cả.
Jisoo chỉ im lặng, nếu cô còn yêu Jinguk như trước đây, có lẽ cô sẽ để anh trở lại bên mình mà chẳng phải có cuộc chia ly như thế này, tuy nhiên hiện giờ cô đã dành tình yêu cho một người con gái kém mình bốn tuổi nhưng lại rất trưởng thành và mang lại cho Jisoo một cảm giác an toàn tuyệt đối. Jinguk đối với Jisoo vẫn là một kỉ niệm đẹp, là một phần thanh xuân đáng nhớ. Nhưng còn Lalice mới chính là người cô thật sự muốn đi cùng em trọn đời. Dù thời gian bên nhau không quá dài như cô và Jinguk nhưng em luôn tạo cho Jisoo một cảm giác ấm áp đến lại thường đến từ những hành động của mình, nó khiến cho tim cô như được chữa lành sau bao tháng ngày buồn bã. Chính vì thế nên Jisoo đã nhận ra được bản thân dần bị rung động bởi người con gái luôn cạnh bên mình mà cũng chẳng biết rằng cảm giác ấy có từ bao giờ.
"Sau cùng, anh chỉ muốn nói rằng, cảm ơn em vì tất cả, Kim Jisoo. Hãy thật hạnh phúc bên người mình yêu nhé."
"Cảm ơn anh. Chúc anh sẽ sớm tìm được hạnh phúc của đời mình."
Jinguk mỉm cười để lại chiếc ô trên tay Jisoo rồi rời đi.
Trời mưa to quá, Lalice có đến không nhỉ?
Trời mưa to quá, những bức ảnh thân quen sao lại rơi rớt dưới mặt đất nhiều như thế này?
Trời mưa to quá, Lalice, đã nhìn thấy cả rồi.
Trời mưa to quá, em hiện giờ đang ở nơi đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store