Lingorm Tu Ke Thu Thanh Nguoi Thuong
Sau khi kết thúc trò chơi săn tìm kho báu và ăn tối, cả lớp quây quần bên đống lửa trại lớn, chuẩn bị cho phần giao lưu. Giáo viên yêu cầu mỗi cặp lên trình bày một tiết mục bất kỳ, và đến lượt Lingling cùng Orm, không khí lại trở nên náo nhiệt.Orm cúi thấp đầu, khẽ nói: “Cô có kế hoạch gì không? Tôi không muốn đứng đây làm trò hề.”Lingling nhếch môi cười, đáp khẽ: “Cứ để tôi lo.”“Nhưng mà—”Orm chưa kịp dứt lời thì Lingling đã kéo cô ra giữa vòng tròn, đối diện cả lớp.“Cặp đôi này sẽ biểu diễn gì đây?” Một bạn cùng lớp hỏi, ánh mắt đầy hứng thú.Lingling đưa tay cầm chiếc guitar mà một bạn khác để gần đó. “Chúng tôi sẽ hát.”Orm tròn mắt nhìn Lingling. “Cô biết hát sao?”Lingling nhún vai. “Không, nhưng cô biết mà, đúng không?”“Cô đùa tôi à?” Orm định lùi lại, nhưng Lingling đã khẽ đẩy cô lên phía trước.“Cứ tin tôi. Cô chỉ cần hát, tôi sẽ đệm đàn.” Lingling nói nhỏ, ánh mắt nghiêm túc bất ngờ khiến Orm thoáng khựng lại.Orm hít một hơi thật sâu, và khi Lingling bắt đầu gảy đàn, cô cất giọng.Dù lúc đầu có chút run, nhưng giọng hát trong trẻo của Orm nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Lingling ngồi bên cạnh, đôi tay điêu luyện lướt trên dây đàn, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười khi thấy Orm lấy lại tự tin.Khi bài hát kết thúc, cả lớp vỗ tay rầm rộ. Orm đỏ mặt, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.Lingling đứng lên, khẽ cúi đầu chào mọi người, sau đó quay sang Orm thì thầm: “Thấy chưa? Tôi đã nói là cô làm được.”Orm nhìn Lingling, đôi mắt chợt mềm lại. “Cảm ơn cô...”Lingling nhún vai, nhưng ánh mắt ánh lên sự dịu dàng. “Cô không cần cảm ơn. Chúng ta là đồng đội mà.”
---Đêm khuya, khi mọi người đã tản đi nghỉ ngơi, Orm bất ngờ bị đánh thức bởi tiếng cười khẽ bên ngoài lều. Cô ló đầu ra, thấy Lingling đang ngồi bên đống lửa, cầm một chiếc gậy nhỏ gẩy than hồng.“Cô chưa ngủ à?” Orm hỏi, bước ra ngoài.Lingling ngẩng lên, nhìn Orm, mỉm cười. “Không quen ngủ sớm. Còn cô?”Orm ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy đầu gối. “Không biết nữa. Tôi cảm thấy... đêm nay rất đặc biệt.”“Ý cô là tiết mục hát?” Lingling nhướng mày, nửa đùa nửa thật.Orm bật cười khẽ. “Cũng có thể. Nhưng... cảm giác giống như tôi hiểu thêm về cô vậy.”Lingling im lặng một lúc, ánh mắt chăm chú nhìn ngọn lửa.“Tôi không khó hiểu đến thế đâu.” Lingling khẽ nói, giọng trầm hơn bình thường.Orm liếc nhìn Lingling, cảm thấy trái tim đập nhanh hơn. Đây không phải là lần đầu cô và Lingling ở cạnh nhau, nhưng lần này, mọi thứ dường như khác hẳn.Lingling quay sang nhìn Orm, ánh mắt sâu lắng. “Nếu cô muốn biết về tôi, thì cứ hỏi. Tôi sẽ trả lời.”Orm ngập ngừng, rồi khẽ nói: “Vậy... tại sao cô luôn đối đầu với tôi lúc đầu?”Lingling mỉm cười. “Vì cô thú vị.”“Thú vị?” Orm nhíu mày, không ngờ nhận được câu trả lời đơn giản như vậy.“Ừ.” Lingling chống cằm, giọng đầy ẩn ý. “Cô là người đầu tiên dám thẳng thắn với tôi. Điều đó khiến tôi muốn trêu cô nhiều hơn.”Orm mím môi, cảm thấy vừa bực bội vừa bối rối. “Cô đúng là người khó hiểu.”Lingling chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.Dưới bầu trời đầy sao, hai người ngồi im lặng bên nhau. Orm chợt nhận ra, dù không nói ra, nhưng khoảng khắc này khiến cô cảm thấy yên bình đến lạ.
---Đêm khuya, khi mọi người đã tản đi nghỉ ngơi, Orm bất ngờ bị đánh thức bởi tiếng cười khẽ bên ngoài lều. Cô ló đầu ra, thấy Lingling đang ngồi bên đống lửa, cầm một chiếc gậy nhỏ gẩy than hồng.“Cô chưa ngủ à?” Orm hỏi, bước ra ngoài.Lingling ngẩng lên, nhìn Orm, mỉm cười. “Không quen ngủ sớm. Còn cô?”Orm ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy đầu gối. “Không biết nữa. Tôi cảm thấy... đêm nay rất đặc biệt.”“Ý cô là tiết mục hát?” Lingling nhướng mày, nửa đùa nửa thật.Orm bật cười khẽ. “Cũng có thể. Nhưng... cảm giác giống như tôi hiểu thêm về cô vậy.”Lingling im lặng một lúc, ánh mắt chăm chú nhìn ngọn lửa.“Tôi không khó hiểu đến thế đâu.” Lingling khẽ nói, giọng trầm hơn bình thường.Orm liếc nhìn Lingling, cảm thấy trái tim đập nhanh hơn. Đây không phải là lần đầu cô và Lingling ở cạnh nhau, nhưng lần này, mọi thứ dường như khác hẳn.Lingling quay sang nhìn Orm, ánh mắt sâu lắng. “Nếu cô muốn biết về tôi, thì cứ hỏi. Tôi sẽ trả lời.”Orm ngập ngừng, rồi khẽ nói: “Vậy... tại sao cô luôn đối đầu với tôi lúc đầu?”Lingling mỉm cười. “Vì cô thú vị.”“Thú vị?” Orm nhíu mày, không ngờ nhận được câu trả lời đơn giản như vậy.“Ừ.” Lingling chống cằm, giọng đầy ẩn ý. “Cô là người đầu tiên dám thẳng thắn với tôi. Điều đó khiến tôi muốn trêu cô nhiều hơn.”Orm mím môi, cảm thấy vừa bực bội vừa bối rối. “Cô đúng là người khó hiểu.”Lingling chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.Dưới bầu trời đầy sao, hai người ngồi im lặng bên nhau. Orm chợt nhận ra, dù không nói ra, nhưng khoảng khắc này khiến cô cảm thấy yên bình đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store