LINGORM | TOÀN THẾ GIỚI ĐỀU LÀM CHÚNG TA TÁI HÔN [COVER]
Chương 10: Đừng để người khác chiếm tiện nghi.
Diêu Mỹ Lan nhắn tin riêng cho Orm Kornnaphat, nói rằng cô đã có thể bắt đầu vào đoàn làm phim.
Mùng 7 tết người khác còn chưa ăn tết xong thì Orm Kornnaphat đã bắt đầu đi làm.
Vì ngày hôm nay, cô đã đợi 23 ngày rồi, việc gì có thể làm đều đã làm.
Người mới phải có thái độ của người mới, Orm Kornnaphat tới phim trường từ sớm, đi ngang qua vài đoàn làm phim từng đóng vai quần chúng nhìn thấy được một hai gương mặt quen thuộc, cô liền tràn đầy sức sống mà chào hỏi họ, người khác lại tỏ vẻ khó hiểu, chắc là không nhận ra cô.
Orm Kornnaphat cũng không thèm để ý. Cô tìm được trường quay của đoàn làm phim , liền tới chỗ Diêu Mỹ Lan chỗ báo danh.
Báo danh xong, thì kế tiếp chính là thời gian nhàm chán "Không biết đến khi nào mới đến lượt tôi" chờ đến lượt mình diễn.
"Xin chào ——" một anh chàng trẻ tuổi đi tới chào hỏi cô: "Cô là Orm Kornnaphat sao?"
Orm Kornnaphat nhìn anh ta có vẻ lạ mặt, gật gật đầu, hỏi: "Anh là......?"
Anh chàng cao giọng cười, nói: "Tôi là Dư Lượng."
"...... Hoá ra là anh à!" Orm Kornnaphat cong cong đôi mắt.
Dư Lượng chính là người đóng vai bạn trai ác nhân trong phim của cô. Đời trước Orm Kornnaphat còn cùng anh ta diễn chung hai cảnh, nhưng bởi vì thời gian đã lâu, cô đã sớm quên anh chàng mất tiêu, nghĩ lại thật là hổ thẹn.
Dư Lượng vóc dáng không cao lắm, vẻ ngoài cũng rất bình thường, khi cười lên trông có vẻ cục mịch hiền lành. Ở trong phim anh ta đóng vai một tội phạm giết người trong ngoài không đồng nhất, mang tính khảo nghiệm diễn xuất rất cao.
Nghĩ đến lát nữa phải diễn cùng Orm Kornnaphat, Dư Lượng liền lân la làm quen với cô trước: "Nghe nói cô là sinh viên Bắc Viện à?"
Ở các đoàn phim khác đóng vai quần chúng hơn nửa tháng nay, Orm Kornnaphat đã bị hỏi vấn đề này đến phát phiền, nhưng cô vẫn lễ phép trả lời: "Đúng vậy, tôi là sinh viên Bắc Viện."
"Bắc Viện rất tốt nha." Dư Lượng đột nhiên cảm khái: "5 năm trước tôi ghi danh vào khoa biểu diễn của Bắc Viện, vòng một vòng hai đều qua, nhưng tới vòng ba, mấy giáo viên đó lại không chọn tôi. Cô đoán được là tại sao không?"
"Không phát huy tốt?"
"Sai." Dư Lượng nói: "Bọn họ chê tôi lớn lên vừa lùn lại không đẹp trai, đề nghị tôi đi báo danh khoa biên kịch chuyên nghiệp. Lòng tôi không phục, ai quy định lớn lên tốt mã mới có thể học biểu diễn? Nếu toàn bộ bộ phim đều là soái ca mỹ nữ, thì còn cần diễn xuất làm gì? Tôi lúc ấy vô cùng tức giận, liền cầm hai tệ ngồi tàu điện ngầm chạy đến phim trường, đóng vai quần chúng suốt 5 năm, rốt cuộc cũng được đạo diễn bộ phim này nhìn trúng."
Orm Kornnaphat thấy vẻ mặt đắc ý của anh chàng, liền nói: "Là vàng thì ở đâu đều cũng toả sáng."
"Tôi không phải là vàng gì cả, tôi chỉ là một cục đá vừa xấu xí lại còn cứng đầu, không chịu thua số mệnh." Dư Lượng vỗ vỗ ngực nói.
"Không chịa thua số mệnh", năm chữ này khiến Orm Kornnaphat rất xúc động, cô chân thành nói: "Anh rất tuyệt. Cố lên!"
"Tôi nói với cô......"
Huyệt thái dương của Orm Kornnaphat hơi giật giật, vội ngăn cản anh ta lại: "Hay là chúng ta đối diễn trước đã?"
Du Lương chính là người nói mãi không biết mệt, nghe bảo đối diễn thì càng hứng thú, liền kéo tay cô tìm chỗ không người luyện tập.
.......
LingLing Kwong tối hôm qua diễn đến tận khuya mới chịu về nghỉ, ngủ chưa đến năm giờ lại phải đi tới đoàn phim.
"A Ling, chúng ta đi hoá trang trước đi." Trác Nhiên nói.
LingLing Kwong "Ừ" một tiếng, nhìn như không chút để ý đảo qua toàn bộ phim trường, phát hiện không tìm được mục tiêu, chị rũ mắt xuống giấu đi vài phần mất mát trong mắt.
"Tôi chỉ đi ngang qua, mấy người dựa vào cái gì mà đòi bắt tôi? Buông tôi ra, tôi muốn đưa cơm cho bạn gái, cơm mà nguội thì bạn gái tôi sẽ giận!"
Âm thanh giận dữ của nam giới đột ngột vang lên, khiến mọi người chạy tới xem náo nhiệt.
Trong một góc nào đó của phim trường, một nam một nữ trong tay cầm tập kịch bản đóng bằng giấy A4, nam thì đỏ mặt tía tai, nữ vẻ mặt lúng túng, xem tư thế hình như là đang cãi nhau.
Dư Lượng hoàn toàn đắm chìm trong việc biểu diễn, không hề ý thức được chính mình trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý, anh ta đọc xong lời thoại, hứng thú bừng bừng hỏi Orm Kornnaphat: "Tôi diễn như thế nào?"
Orm Kornnaphat dùng tập kịch bản chặn lại vô số ánh mắt phóng ra từ bốn phương tám hướng, thấp giọng, uyển chuyển lựa lời mà nói: "Khá tốt, cảm xúc rất ổn, chỉ là...... Hiện tại đang đối diễn, tôi vẫn nghĩ là anh nên kiềm chế âm thanh lại một chút thì tốt hơn."
" Được được được, tôi lại diễn lại một lần nữa." Dư Lượng điều chỉnh lại cảm xúc, muốn biểu diễn lại.
"Mấy người đang làm gì vậy?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt đứt việc đối diễn của hai người.
Dư Lượng cố gắng đem lời thoại sắp nói ra nuốt xuống lại, thấy rõ người đến liền thay đổi sắc mặt: "Ling......, xin chào chị Kwong."
Orm Kornnaphat bỏ kịch bản đang che mặt xuống, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của LingLing Kwong: "......"
LingLing Kwong cũng không để ý đến việc cô không thèm chào hỏi mình, ánh mắt đảo qua kịch bản trong tay cô rồi lại nhìn mặt cô, hỏi: "Đối diễn sao?"
Không biết có phải vì góc độ ánh sáng hay không, Orm Kornnaphat cảm thấy sắc mặt LingLing Kwong hôm nay hơi u ám, nhìn ánh mắt lạnh băng của chị làm cô cảm thấy giống như bản thân mình nợ chị mười tám vạn vậy.
Orm Kornnaphat nhớ lại cuộc gọi đêm giao thừa, mấp máy môi rồi lại im lặng.
"Đúng vậy chị Kwong, tôi cùng Tiểu Orm đang đối diễn." Dư Lượng cướp lời: "Tiểu Orm rất nhiệt tình, không phải cảnh tôi với cô ấy diễn chung nhưng vẫn chịu đối diễn với tôi."
"Tiểu Orm?" LingLing Kwong hình như rất bất mãn đối với cách xưng hô này, ánh mắt cành lạnh hơn, vẫn nhìn Orm Kornnaphat nói, "Hai người rất thân thiết sao?"
Orm Kornnaphat: "......"
Bởi vì LingLing Kwong đưa lưng về phía anh ta nên Dư Lượng nhìn không được vẻ lạnh giá trên khuôn mặt của LingLing Kwong, miệng giống như cái máy, nói không ngừng: "Hôm nay chúng tôi mới gặp nhau lần đầu. Bởi vì vai diễn của Tiểu Orm ở trong phim chính là bạn gái tôi, chúng tôi có hai cảnh diễn chung, cho nên tôi với cô ấy muốn làm quen với kịch bản trước."
Orm Kornnaphat tiếp tục giả làm người câm. Lúc Dư Lượng nói đến hai chữ "Bạn gái", cô chú ý tới mi tâm LingLing Kwong hơi nhíu lại một chút rồi nhanh chóng giãn ra lại, bất ngờ nở nụ cười với cô.
Orm Kornnaphat: "......" Có cảm giác sởn tóc gáy à nha.
LingLing Kwong vẫn duy trì vẻ ngoài cười mà lòng không cười (nổi), xoay người đối mặt với Dư Lượng, nói: "Tiếp tục đi, tôi giúp hai người xem thử một chút."
Dư Lượng thụ sủng nhược kinh, hỏi: "Chị Kwong, chị...... chị muốn chỉ điểm cho chúng tôi sao?"
LingLing Kwong không nói lại, duỗi tay ý bảo anh ta đưa kịch bản cho mình.
Orm Kornnaphat: "Không cần......"
"Được được đươc, cảm ơn chị Kwong!"
Orm Kornnaphat chưa nói hết câu đã bị âm thanh của Dư Lượng át hết, anh ta đưa kịch bản của mình cho LingLing Kwong, kích động đến xoa tay, "Chị Kwong, làm vậy chắc không tốn thời gian của chị đâu đúng không?"
"Không sao." Thái độ của LingLing Kwong rất bình tĩnh, nhìn lướt qua nội dung kịch bản, nhìn thấy trong lời thoại thường xuyên xuất hiện hai chữ "Cục cưng", biểu tình lại không thể tốt nổi. Mí mắt chị giật giật, nhìn gã đàn ông "đáng khinh" phía đối diện, lại nhìn Orm Kornnaphat đang cam chịu đứng bên cạnh, nói: "Bắt đầu đi."
"Trực tiếp từ cảnh quay chung của chúng tôi luôn được không?" Dư Lượng trưng cầu ý kiến Orm Kornnaphat, "Như vậy sẽ nhanh hơn."
"...... Sao cũng được." Orm Kornnaphat từ bỏ giãy giụa. Cô không hiểu nổi hai người bọn họ đối diễn với nhau, vì sao LingLing Kwong một hai cứ phải chen một chân vào. Rảnh rỗi vậy sao?
Dư Lượng nhập vai khá nhanh, vẻ mặt như đưa đám nhìn "Bạn gái" ở đối diện, há mồm liền gào to: "Cục cưng ơi, rốt cuộc em cũng tới! Bọn họ rất hung dữ, mau cứu anh ra đi!"
Nói xong, anh ta liền giang hai tay nhào tới chỗ Orm Kornnaphat.
Lẽ ra đoạn này ở trong kịch bản là hai người sẽ ôm nhau, Orm Kornnaphat đóng vai điều dưỡng A Trân bị cảnh sát dọa sợ tới mức khiếp đảm, được bạn trai A Quang ôm vào trong lòng trấn an. Chỉ là Orm Kornnaphat không nghĩ tới Dư Lượng đối diễn lại y như thật, mắt thấy sắp bị ôm, cô cũng không kịp lùi lại, đang căng da đầu chuẩn bị nghênh đón cái ôm này, đột nhiên eo lại bị người nào giữ lấy kéo sang một bên.
Dư Lượng ôm hụt, buồn bực hỏi: "Sao cô lại né?"
Orm Kornnaphat không hề phòng bị, bị người bên cạnh kéo một cái, lảo đảo va vào lòng ngực mềm mại của người nào đó, ngửi được mùi hương thanh mát quen thuộc, đầu óc cô có chút ngẩn ngơ.
"Không cần phải động tay động chân, đọc thoại là được rồi." LingLing Kwong nhìn Dư Lượng đang vô cùng nhập vai, lạnh lùng nói.
Dư Lượng dù có ngu ngốc đến mấy cũng có thể cảm giác được những lời này của LingLing Kwong có ý trách cứ, anh ta ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Tôi trước kia toàn đóng vai quần chúng, chưa đối diễn với người khác bao giờ. Rất xin lỗi."
Orm Kornnaphat luống cuống tay chân đẩy LingLing Kwong ra, đỏ mặt trừng mắt liếc chị một cái, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Trên mặt LingLing Kwong bình tĩnh không chút gợn sóng, đối với chuyện chính mình vừa rồi cố ý kéo người ta ra, hay là chuyện bàn tay để trên eo cô vẫn chưa chịu bỏ xuống không hề có một chút ngại ngùng nào.
Orm Kornnaphat: "......"
LingLing Kwong lại cúi đầu đi xem kịch bản, lông mày nhíu chặt, nói: "Lời thoại của hai người......"
Dư Lượng vội hỏi: "Lời thoại có vấn đề sao?"
LingLing Kwong "Ừ" một tiếng, nói: "Thật buồn nôn." Một câu "Cục cưng" hai câu "Cục cưng", chị chịu không nổi mấy chữ này.
Dư Lượng cười ha ha, dõng dạc nói: "Tôi với cô ấy đóng vai người yêu, Gọi đối phương như vậy rất là bình thường mà? Tiểu Orm, cô cảm thấy buồn nôn sao?"
Dư Lượng ở trong phim đóng vai phản diện, nhưng vai phản diện này ngày thường lại biểu hiện rất là hiền lành, là một người vô cùng nghe lời bạn gái, nhát gan yếu đuối, có chút ẻo lả lại thích khóc lóc, không thèm quan tâm dù là ở đâu, hay khi nào thì gã cũng rất thích làm nũng với bạn gái. Bởi vì tương phản quá lớn, nên gã ta trở thành đối tượng ít bị nghi ngờ nhất trong vụ án gϊếŧ người liên hoàn này nhưng trên thực tế gã lại chính là hung thủ.
Lúc đầu khi đọc kịch bản, Orm Kornnaphat cũng cảm thấy lời thoại của cô cùng Dư Lượng hơi buồn nôn, nhưng lại nghĩ tới hành động khó hiểu LingLing Kwong vừa rồi, cô liền thấy nghẹn khuất trong lòng, liền cười với Dư Lượng, trả lời: "Không buồn nôn, rất bình thường nha."
Sắc mặt LingLing Kwong trầm xuống.
"Vậy......" Dư Lượng liếc nhìn thái độ LingLing Kwong, "Chúng tôi có tiếp tục nữa không?"LingLing Kwong liếc nhìn Orm Kornnaphat một cái, kiềm nén nói: "Tiếp tục."
Để nối tiếp lời thoại của Dư Lượng, Orm Kornnaphat liền đọc lời thoại của bản thân: "Cục cưng đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì, em sẽ nói rõ với bọn họ, chuyện này không liên quan gì tới anh."
Dư Lượng rối rít: "Đúng vậy! Người ta muỗi còn không dám giết, sao có thể giết người được!"
Tuy rằng chỉ là đối diễn, nhưng động tác và biểu cảm của Dư Lượng rất hợp tình hợp lý, Orm Kornnaphat suýt nữa bị cái lan hoa chỉ của anh ta làm cho cười vỡ bụng, định thần nói: "Cục cưng, anh cứ ngồi đó cái đã, em đi điền tờ đơn."Dư Lượng: "Không cần mà, cục cưng em đừng đi mà!"
Orm Kornnaphat: "Cục cưng ngoan nha, ở chỗ này chờ em."
Dư Lượng: "Được rồi, em phải về nhanh đó."
......
LingLing Kwong không thể nhịn được nữa, trả kịch bản lại cho Dư Lượng: "Tự cậu xem đi."
Dư Lượng lấy lại kịch bản nhìn LingLing Kwong đột nhiên xoay người rời khỏi, không hiểu vì sao lại như vậy.
"Chị Kwong cảm thấy chúng ta quá tệ à?" Anh ta hỏi Orm Kornnaphat: "Sao cô ấy không có ý kiến gì hết vậy?"
Orm Kornnaphat nhún nhún vai, nói: "Có lẽ là vội đi hóa trang đó."
"Ồ." Dư Lượng không để việc này ở trong lòng, "Cô chờ tôi một chút, tôi đi toilet chút. "
"Được."
Dư Lượng chân trước mới vừa đi, chân sau điện thoại nằm trong túi của Orm Kornnaphat đã vang lên. Cô chầm chạp cởi bao tay lấy điện thoại ra.
Một tin nhắn Wechat từ LingLing Kwong: "Đối diễn thì đối diễn, nhưng đừng để người khác chiếm tiện nghi."
Orm Kornnaphat không nói nên lời nổi.
Vừa rồi cũng không biết là ai chiếm tiện nghi của cô nữa!
Mùng 7 tết người khác còn chưa ăn tết xong thì Orm Kornnaphat đã bắt đầu đi làm.
Vì ngày hôm nay, cô đã đợi 23 ngày rồi, việc gì có thể làm đều đã làm.
Người mới phải có thái độ của người mới, Orm Kornnaphat tới phim trường từ sớm, đi ngang qua vài đoàn làm phim từng đóng vai quần chúng nhìn thấy được một hai gương mặt quen thuộc, cô liền tràn đầy sức sống mà chào hỏi họ, người khác lại tỏ vẻ khó hiểu, chắc là không nhận ra cô.
Orm Kornnaphat cũng không thèm để ý. Cô tìm được trường quay của đoàn làm phim , liền tới chỗ Diêu Mỹ Lan chỗ báo danh.
Báo danh xong, thì kế tiếp chính là thời gian nhàm chán "Không biết đến khi nào mới đến lượt tôi" chờ đến lượt mình diễn.
"Xin chào ——" một anh chàng trẻ tuổi đi tới chào hỏi cô: "Cô là Orm Kornnaphat sao?"
Orm Kornnaphat nhìn anh ta có vẻ lạ mặt, gật gật đầu, hỏi: "Anh là......?"
Anh chàng cao giọng cười, nói: "Tôi là Dư Lượng."
"...... Hoá ra là anh à!" Orm Kornnaphat cong cong đôi mắt.
Dư Lượng chính là người đóng vai bạn trai ác nhân trong phim của cô. Đời trước Orm Kornnaphat còn cùng anh ta diễn chung hai cảnh, nhưng bởi vì thời gian đã lâu, cô đã sớm quên anh chàng mất tiêu, nghĩ lại thật là hổ thẹn.
Dư Lượng vóc dáng không cao lắm, vẻ ngoài cũng rất bình thường, khi cười lên trông có vẻ cục mịch hiền lành. Ở trong phim anh ta đóng vai một tội phạm giết người trong ngoài không đồng nhất, mang tính khảo nghiệm diễn xuất rất cao.
Nghĩ đến lát nữa phải diễn cùng Orm Kornnaphat, Dư Lượng liền lân la làm quen với cô trước: "Nghe nói cô là sinh viên Bắc Viện à?"
Ở các đoàn phim khác đóng vai quần chúng hơn nửa tháng nay, Orm Kornnaphat đã bị hỏi vấn đề này đến phát phiền, nhưng cô vẫn lễ phép trả lời: "Đúng vậy, tôi là sinh viên Bắc Viện."
"Bắc Viện rất tốt nha." Dư Lượng đột nhiên cảm khái: "5 năm trước tôi ghi danh vào khoa biểu diễn của Bắc Viện, vòng một vòng hai đều qua, nhưng tới vòng ba, mấy giáo viên đó lại không chọn tôi. Cô đoán được là tại sao không?"
"Không phát huy tốt?"
"Sai." Dư Lượng nói: "Bọn họ chê tôi lớn lên vừa lùn lại không đẹp trai, đề nghị tôi đi báo danh khoa biên kịch chuyên nghiệp. Lòng tôi không phục, ai quy định lớn lên tốt mã mới có thể học biểu diễn? Nếu toàn bộ bộ phim đều là soái ca mỹ nữ, thì còn cần diễn xuất làm gì? Tôi lúc ấy vô cùng tức giận, liền cầm hai tệ ngồi tàu điện ngầm chạy đến phim trường, đóng vai quần chúng suốt 5 năm, rốt cuộc cũng được đạo diễn bộ phim này nhìn trúng."
Orm Kornnaphat thấy vẻ mặt đắc ý của anh chàng, liền nói: "Là vàng thì ở đâu đều cũng toả sáng."
"Tôi không phải là vàng gì cả, tôi chỉ là một cục đá vừa xấu xí lại còn cứng đầu, không chịu thua số mệnh." Dư Lượng vỗ vỗ ngực nói.
"Không chịa thua số mệnh", năm chữ này khiến Orm Kornnaphat rất xúc động, cô chân thành nói: "Anh rất tuyệt. Cố lên!"
"Tôi nói với cô......"
Huyệt thái dương của Orm Kornnaphat hơi giật giật, vội ngăn cản anh ta lại: "Hay là chúng ta đối diễn trước đã?"
Du Lương chính là người nói mãi không biết mệt, nghe bảo đối diễn thì càng hứng thú, liền kéo tay cô tìm chỗ không người luyện tập.
.......
LingLing Kwong tối hôm qua diễn đến tận khuya mới chịu về nghỉ, ngủ chưa đến năm giờ lại phải đi tới đoàn phim.
"A Ling, chúng ta đi hoá trang trước đi." Trác Nhiên nói.
LingLing Kwong "Ừ" một tiếng, nhìn như không chút để ý đảo qua toàn bộ phim trường, phát hiện không tìm được mục tiêu, chị rũ mắt xuống giấu đi vài phần mất mát trong mắt.
"Tôi chỉ đi ngang qua, mấy người dựa vào cái gì mà đòi bắt tôi? Buông tôi ra, tôi muốn đưa cơm cho bạn gái, cơm mà nguội thì bạn gái tôi sẽ giận!"
Âm thanh giận dữ của nam giới đột ngột vang lên, khiến mọi người chạy tới xem náo nhiệt.
Trong một góc nào đó của phim trường, một nam một nữ trong tay cầm tập kịch bản đóng bằng giấy A4, nam thì đỏ mặt tía tai, nữ vẻ mặt lúng túng, xem tư thế hình như là đang cãi nhau.
Dư Lượng hoàn toàn đắm chìm trong việc biểu diễn, không hề ý thức được chính mình trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý, anh ta đọc xong lời thoại, hứng thú bừng bừng hỏi Orm Kornnaphat: "Tôi diễn như thế nào?"
Orm Kornnaphat dùng tập kịch bản chặn lại vô số ánh mắt phóng ra từ bốn phương tám hướng, thấp giọng, uyển chuyển lựa lời mà nói: "Khá tốt, cảm xúc rất ổn, chỉ là...... Hiện tại đang đối diễn, tôi vẫn nghĩ là anh nên kiềm chế âm thanh lại một chút thì tốt hơn."
" Được được được, tôi lại diễn lại một lần nữa." Dư Lượng điều chỉnh lại cảm xúc, muốn biểu diễn lại.
"Mấy người đang làm gì vậy?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt đứt việc đối diễn của hai người.
Dư Lượng cố gắng đem lời thoại sắp nói ra nuốt xuống lại, thấy rõ người đến liền thay đổi sắc mặt: "Ling......, xin chào chị Kwong."
Orm Kornnaphat bỏ kịch bản đang che mặt xuống, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của LingLing Kwong: "......"
LingLing Kwong cũng không để ý đến việc cô không thèm chào hỏi mình, ánh mắt đảo qua kịch bản trong tay cô rồi lại nhìn mặt cô, hỏi: "Đối diễn sao?"
Không biết có phải vì góc độ ánh sáng hay không, Orm Kornnaphat cảm thấy sắc mặt LingLing Kwong hôm nay hơi u ám, nhìn ánh mắt lạnh băng của chị làm cô cảm thấy giống như bản thân mình nợ chị mười tám vạn vậy.
Orm Kornnaphat nhớ lại cuộc gọi đêm giao thừa, mấp máy môi rồi lại im lặng.
"Đúng vậy chị Kwong, tôi cùng Tiểu Orm đang đối diễn." Dư Lượng cướp lời: "Tiểu Orm rất nhiệt tình, không phải cảnh tôi với cô ấy diễn chung nhưng vẫn chịu đối diễn với tôi."
"Tiểu Orm?" LingLing Kwong hình như rất bất mãn đối với cách xưng hô này, ánh mắt cành lạnh hơn, vẫn nhìn Orm Kornnaphat nói, "Hai người rất thân thiết sao?"
Orm Kornnaphat: "......"
Bởi vì LingLing Kwong đưa lưng về phía anh ta nên Dư Lượng nhìn không được vẻ lạnh giá trên khuôn mặt của LingLing Kwong, miệng giống như cái máy, nói không ngừng: "Hôm nay chúng tôi mới gặp nhau lần đầu. Bởi vì vai diễn của Tiểu Orm ở trong phim chính là bạn gái tôi, chúng tôi có hai cảnh diễn chung, cho nên tôi với cô ấy muốn làm quen với kịch bản trước."
Orm Kornnaphat tiếp tục giả làm người câm. Lúc Dư Lượng nói đến hai chữ "Bạn gái", cô chú ý tới mi tâm LingLing Kwong hơi nhíu lại một chút rồi nhanh chóng giãn ra lại, bất ngờ nở nụ cười với cô.
Orm Kornnaphat: "......" Có cảm giác sởn tóc gáy à nha.
LingLing Kwong vẫn duy trì vẻ ngoài cười mà lòng không cười (nổi), xoay người đối mặt với Dư Lượng, nói: "Tiếp tục đi, tôi giúp hai người xem thử một chút."
Dư Lượng thụ sủng nhược kinh, hỏi: "Chị Kwong, chị...... chị muốn chỉ điểm cho chúng tôi sao?"
LingLing Kwong không nói lại, duỗi tay ý bảo anh ta đưa kịch bản cho mình.
Orm Kornnaphat: "Không cần......"
"Được được đươc, cảm ơn chị Kwong!"
Orm Kornnaphat chưa nói hết câu đã bị âm thanh của Dư Lượng át hết, anh ta đưa kịch bản của mình cho LingLing Kwong, kích động đến xoa tay, "Chị Kwong, làm vậy chắc không tốn thời gian của chị đâu đúng không?"
"Không sao." Thái độ của LingLing Kwong rất bình tĩnh, nhìn lướt qua nội dung kịch bản, nhìn thấy trong lời thoại thường xuyên xuất hiện hai chữ "Cục cưng", biểu tình lại không thể tốt nổi. Mí mắt chị giật giật, nhìn gã đàn ông "đáng khinh" phía đối diện, lại nhìn Orm Kornnaphat đang cam chịu đứng bên cạnh, nói: "Bắt đầu đi."
"Trực tiếp từ cảnh quay chung của chúng tôi luôn được không?" Dư Lượng trưng cầu ý kiến Orm Kornnaphat, "Như vậy sẽ nhanh hơn."
"...... Sao cũng được." Orm Kornnaphat từ bỏ giãy giụa. Cô không hiểu nổi hai người bọn họ đối diễn với nhau, vì sao LingLing Kwong một hai cứ phải chen một chân vào. Rảnh rỗi vậy sao?
Dư Lượng nhập vai khá nhanh, vẻ mặt như đưa đám nhìn "Bạn gái" ở đối diện, há mồm liền gào to: "Cục cưng ơi, rốt cuộc em cũng tới! Bọn họ rất hung dữ, mau cứu anh ra đi!"
Nói xong, anh ta liền giang hai tay nhào tới chỗ Orm Kornnaphat.
Lẽ ra đoạn này ở trong kịch bản là hai người sẽ ôm nhau, Orm Kornnaphat đóng vai điều dưỡng A Trân bị cảnh sát dọa sợ tới mức khiếp đảm, được bạn trai A Quang ôm vào trong lòng trấn an. Chỉ là Orm Kornnaphat không nghĩ tới Dư Lượng đối diễn lại y như thật, mắt thấy sắp bị ôm, cô cũng không kịp lùi lại, đang căng da đầu chuẩn bị nghênh đón cái ôm này, đột nhiên eo lại bị người nào giữ lấy kéo sang một bên.
Dư Lượng ôm hụt, buồn bực hỏi: "Sao cô lại né?"
Orm Kornnaphat không hề phòng bị, bị người bên cạnh kéo một cái, lảo đảo va vào lòng ngực mềm mại của người nào đó, ngửi được mùi hương thanh mát quen thuộc, đầu óc cô có chút ngẩn ngơ.
"Không cần phải động tay động chân, đọc thoại là được rồi." LingLing Kwong nhìn Dư Lượng đang vô cùng nhập vai, lạnh lùng nói.
Dư Lượng dù có ngu ngốc đến mấy cũng có thể cảm giác được những lời này của LingLing Kwong có ý trách cứ, anh ta ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Tôi trước kia toàn đóng vai quần chúng, chưa đối diễn với người khác bao giờ. Rất xin lỗi."
Orm Kornnaphat luống cuống tay chân đẩy LingLing Kwong ra, đỏ mặt trừng mắt liếc chị một cái, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Trên mặt LingLing Kwong bình tĩnh không chút gợn sóng, đối với chuyện chính mình vừa rồi cố ý kéo người ta ra, hay là chuyện bàn tay để trên eo cô vẫn chưa chịu bỏ xuống không hề có một chút ngại ngùng nào.
Orm Kornnaphat: "......"
LingLing Kwong lại cúi đầu đi xem kịch bản, lông mày nhíu chặt, nói: "Lời thoại của hai người......"
Dư Lượng vội hỏi: "Lời thoại có vấn đề sao?"
LingLing Kwong "Ừ" một tiếng, nói: "Thật buồn nôn." Một câu "Cục cưng" hai câu "Cục cưng", chị chịu không nổi mấy chữ này.
Dư Lượng cười ha ha, dõng dạc nói: "Tôi với cô ấy đóng vai người yêu, Gọi đối phương như vậy rất là bình thường mà? Tiểu Orm, cô cảm thấy buồn nôn sao?"
Dư Lượng ở trong phim đóng vai phản diện, nhưng vai phản diện này ngày thường lại biểu hiện rất là hiền lành, là một người vô cùng nghe lời bạn gái, nhát gan yếu đuối, có chút ẻo lả lại thích khóc lóc, không thèm quan tâm dù là ở đâu, hay khi nào thì gã cũng rất thích làm nũng với bạn gái. Bởi vì tương phản quá lớn, nên gã ta trở thành đối tượng ít bị nghi ngờ nhất trong vụ án gϊếŧ người liên hoàn này nhưng trên thực tế gã lại chính là hung thủ.
Lúc đầu khi đọc kịch bản, Orm Kornnaphat cũng cảm thấy lời thoại của cô cùng Dư Lượng hơi buồn nôn, nhưng lại nghĩ tới hành động khó hiểu LingLing Kwong vừa rồi, cô liền thấy nghẹn khuất trong lòng, liền cười với Dư Lượng, trả lời: "Không buồn nôn, rất bình thường nha."
Sắc mặt LingLing Kwong trầm xuống.
"Vậy......" Dư Lượng liếc nhìn thái độ LingLing Kwong, "Chúng tôi có tiếp tục nữa không?"LingLing Kwong liếc nhìn Orm Kornnaphat một cái, kiềm nén nói: "Tiếp tục."
Để nối tiếp lời thoại của Dư Lượng, Orm Kornnaphat liền đọc lời thoại của bản thân: "Cục cưng đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì, em sẽ nói rõ với bọn họ, chuyện này không liên quan gì tới anh."
Dư Lượng rối rít: "Đúng vậy! Người ta muỗi còn không dám giết, sao có thể giết người được!"
Tuy rằng chỉ là đối diễn, nhưng động tác và biểu cảm của Dư Lượng rất hợp tình hợp lý, Orm Kornnaphat suýt nữa bị cái lan hoa chỉ của anh ta làm cho cười vỡ bụng, định thần nói: "Cục cưng, anh cứ ngồi đó cái đã, em đi điền tờ đơn."Dư Lượng: "Không cần mà, cục cưng em đừng đi mà!"
Orm Kornnaphat: "Cục cưng ngoan nha, ở chỗ này chờ em."
Dư Lượng: "Được rồi, em phải về nhanh đó."
......
LingLing Kwong không thể nhịn được nữa, trả kịch bản lại cho Dư Lượng: "Tự cậu xem đi."
Dư Lượng lấy lại kịch bản nhìn LingLing Kwong đột nhiên xoay người rời khỏi, không hiểu vì sao lại như vậy.
"Chị Kwong cảm thấy chúng ta quá tệ à?" Anh ta hỏi Orm Kornnaphat: "Sao cô ấy không có ý kiến gì hết vậy?"
Orm Kornnaphat nhún nhún vai, nói: "Có lẽ là vội đi hóa trang đó."
"Ồ." Dư Lượng không để việc này ở trong lòng, "Cô chờ tôi một chút, tôi đi toilet chút. "
"Được."
Dư Lượng chân trước mới vừa đi, chân sau điện thoại nằm trong túi của Orm Kornnaphat đã vang lên. Cô chầm chạp cởi bao tay lấy điện thoại ra.
Một tin nhắn Wechat từ LingLing Kwong: "Đối diễn thì đối diễn, nhưng đừng để người khác chiếm tiện nghi."
Orm Kornnaphat không nói nên lời nổi.
Vừa rồi cũng không biết là ai chiếm tiện nghi của cô nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store