Lingorm Su Phien Phuc Ngot Ngao
Bangkok về đêm, một thành phố không bao giờ ngủ. Những ánh đèn neon rực rỡ từ các tòa nhà cao tầng phản chiếu lung linh xuống mặt nước sông Chao Phraya đang lững lờ trôi. Tiếng xe cộ vẫn nhộn nhịp, dù đã gần nửa đêm, hòa cùng những tiếng còi xe thi thoảng vang lên từ xa. Thành phố náo nhiệt này là trung tâm của tất cả – công việc, giải trí, và cả những câu chuyện không ngờ tới.Trên tầng 30 của một khu chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, nơi xa rời những âm thanh ồn ào bên dưới, căn hộ duplex của LingLing Kwong hiện lên như một không gian biệt lập.LingLing – Người phụ nữ của trật tự và kỷ luậtLingLing Kwong, 29 tuổi, là một bác sĩ nổi tiếng với tài năng và uy tín vượt trội. Bệnh viện tư nhân do cô điều hành luôn nằm trong top những cơ sở y tế hàng đầu tại Bangkok, thu hút không chỉ bệnh nhân trong nước mà cả quốc tế. Nhưng đằng sau danh tiếng đó là một người phụ nữ kín đáo, lạnh lùng, và nghiêm khắc với cả bản thân lẫn mọi thứ xung quanh.Căn hộ của cô rộng rãi với hai tầng lầu, được thiết kế tối giản với tông màu trung tính: trắng, xám, và be. Tầng một là phòng khách lớn, nơi ánh sáng từ đèn chùm pha lê phản chiếu lên những bức tường bằng kính trong suốt, để lộ toàn cảnh thành phố về đêm. Bên ngoài ban công, một khu vườn nhỏ với vài chậu cây xanh và chiếc ghế dài làm nơi thư giãn cho cô sau những ca phẫu thuật căng thẳng.Tầng hai là không gian riêng tư gồm phòng ngủ và phòng làm việc. Mỗi góc đều được sắp xếp gọn gàng đến mức hoàn hảo – sách y khoa xếp thẳng hàng trên kệ, hồ sơ bệnh án đặt ngay ngắn trên bàn, và không một vật dụng nào nằm sai vị trí. Với LingLing, trật tự là nguyên tắc sống.Đêm nay, cô trở về nhà muộn sau một ca phẫu thuật kéo dài bảy tiếng. Bộ blouse trắng vẫn còn thoảng mùi sát khuẩn được treo cẩn thận sau cánh cửa. LingLing bước đến góc bếp nhỏ, pha một tách trà thảo mộc rồi ngồi xuống chiếc ghế dài gần ban công. Tiếng lá cây xào xạc hòa cùng làn gió nhẹ, mang đến chút thư giãn hiếm hoi cho một ngày dài.Đang chăm chú đọc tài liệu y khoa về một phương pháp phẫu thuật mới, LingLing bất chợt cau mày. Một âm thanh lạ vang lên từ căn hộ bên cạnh – tiếng nhạc điện tử sôi động. Ban đầu, âm thanh chỉ mơ hồ như tiếng nền vọng qua các bức tường cách âm. Nhưng chẳng mấy chốc, tiếng bass đập mạnh khiến cả không gian như rung lên từng hồi.LingLing bỏ tài liệu xuống, nhắm mắt cố gắng tập trung lại. Nhưng tiếng nhạc ngày càng lớn, giai điệu hỗn loạn như đánh thẳng vào đầu cô. Cô nhìn đồng hồ: 11:37 PM.“Không thể chấp nhận được.”LingLing đứng dậy, đặt tách trà xuống bàn, bước đến đóng cửa sổ ban công nhưng âm thanh vẫn không giảm đi chút nào. Đèn từ căn hộ bên cạnh chiếu sáng rực rỡ qua tấm kính ngăn cách, cho thấy rõ ràng người hàng xóm mới này hoàn toàn không quan tâm đến việc làm phiền người khác.Mặt cô thoáng vẻ khó chịu. Sự bình tĩnh thường ngày giờ đây dường như bị lung lay. Cô khoác vội chiếc cardigan đen, đi thẳng đến cửa chính, và quyết định sẽ tự mình giải quyết vấn đề này.LingLing bước ra hành langHành lang tầng 30 thường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió luồn qua khe cửa. Nhưng đêm nay, không gian ấy lại bị lấp đầy bởi âm nhạc từ căn hộ đối diện. Cánh cửa màu đen của căn hộ bên kia khép chặt, nhưng đằng sau nó, tiếng nhạc sôi động vẫn không ngừng khuấy động bầu không khí.LingLing dừng lại trước cửa, bấm chuông một lần. Không có ai ra mở. Cô kiên nhẫn đợi thêm vài giây, rồi bấm thêm lần nữa, lần này giữ lâu hơn. Vẫn không có động tĩnh. Cô nhíu mày, gõ cửa mạnh hơn.“Cộc cộc cộc!”Bên trong, âm thanh đột ngột ngừng lại, khiến LingLing bất giác thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ vài giây sau, tiếng nhạc lại vang lên, lần này còn lớn hơn trước.Sự kiên nhẫn của LingLing chính thức chạm đáy. Cô tiếp tục gõ mạnh hơn, đến mức khiến người bên trong không thể phớt lờ được nữa. Orm Kornaphat, một trong những ngôi sao nổi tiếng nhất Bangkok, vừa chuyển đến căn hộ cao cấp sau lịch trình dài đằng đẵng cùng nhóm nhạc C3. Cô mong đây sẽ là nơi để mình thực sự được sống đúng bản chất, rũ bỏ những áp lực của ngành giải trí.Orm đang tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi không phải đối diện với ống kính máy ảnh hay ánh nhìn dò xét của fan hâm mộ. Một chiếc loa nhỏ phát ra những giai điệu sôi động, âm thanh ấy là cách cô giải tỏa. Nhưng khi tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, cô khẽ nhíu mày.Orm khoác vội chiếc áo khoác dài qua vai, nhưng cuối cùng quyết định cởi bỏ, giữ lại chiếc áo hai dây bó sát khoe trọn đường cong quyến rũ. Mái tóc búi cao khiến khuôn mặt sắc nét của cô hiện rõ dưới ánh sáng dịu dàng từ đèn phòng. Khi cánh cửa bật mở, ánh mắt Orm đụng ngay phải một người phụ nữ đứng trước cửa.Người đó mặc một chiếc cardigan đen, khuôn mặt sắc sảo như tạc. Đôi môi đỏ tự nhiên, sống mũi cao thẳng, và hàng lông mày rậm đầy khí chất kết hợp hoàn hảo trên làn da trắng mịn không tì vết. Ánh mắt của cô, sâu thẳm nhưng lạnh lùng, nhìn thẳng vào Orm không chút ngại ngần.Orm bất giác nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên. Cô cảm nhận được luồng khí áp đặt từ người phụ nữ này.“Có chuyện gì sao?” – Orm hỏi, giọng trầm khàn pha chút lười biếng, nhưng lại không giấu được vẻ tò mò.Người phụ nữ không trả lời ngay. Thay vào đó, ánh mắt cô thoáng lóe lên sự ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị che giấu bởi vẻ lạnh nhạt.“Tôi cần cô tắt nhạc.” – Giọng nói trầm, nhẹ nhưng lạnh lùng đến mức khiến không khí giữa họ như đông lại.Orm nheo mắt, khoanh tay trước ngực. Cô cảm thấy hứng thú trước sự hiện diện này.“Hàng xóm sao?” – Orm bật cười khẽ, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch. – “Nhưng đây là giờ giải lao của tôi. Chút nhạc có làm phiền chị không?”Người phụ nữ nhướng mày. Một nụ cười nhạt đầy châm biếm thoáng hiện trên môi cô.“Rõ ràng là có. Nhìn cô cũng không tệ, nhưng gu nhạc thì như đấm vào tai vậy.”Lời nói thẳng thừng của cô khiến Orm khựng lại trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, một tràng cười khẽ bật ra từ đôi môi quyến rũ.“Không đùa chứ. Lần đầu tiên có người nói vậy với tôi đấy.”“Tôi không đùa.” – Người phụ nữ đáp, ánh mắt nghiêm nghị đến mức Orm biết mình không thể làm lơ.Orm thở dài, nhún vai đầy bất lực rồi quay vào trong, bấm nút tắt loa. Khi âm nhạc dừng lại, cô quay lại nhìn người phụ nữ vẫn đang đứng thẳng người nơi cửa.“Hài lòng chưa, hàng xóm khó tính?”Người phụ nữ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào. Cô quay lưng bước đi, những bước chân chậm rãi nhưng dứt khoát. Khi cánh cửa căn hộ đối diện khép lại, Orm vẫn đứng đó, ánh mắt dõi theo.Orm tựa người vào khung cửa, đôi môi cong lên thành một nụ cười đầy thích thú.“Thú vị thật.” – Cô lẩm bẩm, ánh mắt sáng lên như tìm được điều gì đó mới mẻ giữa cuộc sống đầy rẫy sự lặp lại nhàm chán.Orm bước vào phòng, ngồi xuống sofa, ánh nhìn lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ. Người phụ nữ ấy là ai? Từ khí chất đến cách nói chuyện đều toát lên vẻ quyền uy nhưng lại khiến cô cảm thấy bị cuốn hút kỳ lạ.Đột nhiên, một hình ảnh lóe lên trong đầu cô. Cái tên LingLing Kwong. Orm nhớ ra bạn cô từng nhắc đến một bác sĩ tài năng, người sở hữu cả một bệnh viện tư nhân tại Bangkok, nổi tiếng không chỉ vì chuyên môn mà còn vì vẻ ngoài hoàn mỹ. Hóa ra người phụ nữ ấy chính là cô bác sĩ đình đám đó.Orm bật cười, nhớ lại đôi mắt sắc sảo, đôi môi đỏ mọng như thách thức kia. Sự lạnh lùng của LingLing, thay vì khiến cô khó chịu, lại kích thích một cảm giác mới mẻ. Orm đã quen với việc được mọi người yêu mến, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bị một người phớt lờ hoàn toàn.Về đến căn hộ, LingLing nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tiếng nhạc giờ đây không còn vang lên, nhưng hình ảnh cô gái trẻ với mái tóc búi cao và ánh mắt tinh nghịch vẫn lởn vởn trong đầu cô.Cô nhấp một ngụm trà thảo mộc, cố gắng tập trung vào tài liệu trên tay. Nhưng dường như những dòng chữ đã trở nên vô nghĩa.“Cô ta là ca sĩ Korn đấy sao.” – LingLing khẽ lẩm bẩmLingLing thở dài, tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ trở lại trật tự vào ngày mai. Nhưng cô không biết rằng, cuộc chạm trán bất ngờ này chỉ là khởi đầu cho những điều rắc rối và thú vị sắp diễn ra.Cả LingLing và Orm đều bị cuốn vào guồng quay công việc. LingLing dành phần lớn thời gian tại bệnh viện, giải quyết những ca phẫu thuật phức tạp hoặc xem xét các báo cáo quản lý từ đội ngũ y tế. Cô không còn chú ý đến cô hàng xóm ồn ào, cho rằng sự việc hôm trước chỉ là một gián đoạn nhỏ trong cuộc sống yên bình của mình.Ở phía bên kia, Orm cũng không nhàn rỗi hơn. Lịch trình dày đặc từ việc thu âm, chụp hình, đến họp báo khiến cô hiếm khi có thời gian ở nhà. Nhưng dù vậy, Orm vẫn không quên kể với các thành viên trong nhóm nhạc về cô hàng xóm đặc biệt của mình.Một ngày nọ, khi Ratee và Jin ghé qua studio sau buổi tập, họ rủ rê Orm:“Đi, qua nhà cậu chơi! Nghe nói căn hộ của cậu view đẹp lắm.” – Jin hào hứng đề nghị.Orm cười lắc đầu:
“Không được đâu. Nhà tớ có một cô hàng xóm cực kỳ khó tính. Lỡ bọn mình làm ồn, cô ấy lại gõ cửa phàn nàn thì mệt.”Jin tò mò:
“Hàng xóm khó tính? Là ai mà làm cậu sợ vậy?”Orm giả vờ nghiêm túc, chống cằm kể:
“Là một bác sĩ. Cực kỳ xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng như băng. Tớ mà mở nhạc hơi to chút là bị mắng ngay.”Ratee bật cười khúc khích:
“Vậy là cậu đang sợ hay đang ngưỡng mộ đấy?”Orm cười lấp lửng:
“Sợ gì chứ? Chỉ là không muốn gây chiến tranh thôi.”Hôm đó, khi trở về sau buổi họp báo căng thẳng, Orm nhìn thấy LingLing đang đứng chờ thang máy. Dáng người mảnh mai nhưng đầy khí chất của LingLing khiến Orm bất giác khựng lại. Trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ: Cô ấy làm gì cũng toát ra vẻ đẹp lạnh lùng đến lạ kỳ.Không muốn bỏ qua cơ hội, Orm bước nhanh đến, nở một nụ cười tươi rói:
“Chào bác sĩ! Hôm nay không gõ cửa phàn nàn nữa à?”LingLing liếc nhìn Orm, gật đầu nhẹ rồi quay đi, giọng nói vẫn bình thản:
“Chỉ cần cô giữ yên tĩnh, chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì.”Orm nhướng mày. Trong thế giới giải trí, cô đã quen với những lời nói ngọt ngào hay những ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng người phụ nữ trước mặt lại hoàn toàn khác biệt, không một chút cảm xúc, như thể cô chỉ là một người qua đường. Điều này khiến Orm vừa khó chịu, vừa bị thu hút.Tối hôm đó, khi Orm vừa định nghỉ ngơi sau một ngày dài, cô nhận ra chú mèo Uni của mình không còn ở trong phòng. Lo lắng, Orm vội tìm kiếm khắp căn hộ nhưng vẫn không thấy.Chỉ vài phút sau, tiếng chuông cửa căn hộ LingLing vang lên. LingLing, vốn đã chuẩn bị đi nghỉ sớm, miễn cưỡng ra mở cửa. Nhưng khi cánh cửa vừa bật mở, cô không kìm được mà hét toáng lên.Trước mắt cô là Uni – chú mèo tai cụp mập mạp đang nằm ườn trên sofa, thản nhiên vẫy đuôi như thể đó là lãnh địa của mình.LingLing, vốn rất sợ mèo, đứng cứng đờ, ánh mắt đầy cảnh giác.Ngay lúc đó, Orm xuất hiện, gương mặt đầy hối lỗi nhưng vẫn không giấu được nụ cười:
“Xin lỗi! Chắc Uni thấy nhà chị đẹp quá nên ghé chơi.”LingLing quay lại nhìn Orm, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
“Cô không biết giữ gìn thì đừng nuôi thú cưng!”Orm vội vàng tiến vào, cúi người bế Uni lên. Cô cảm thấy chột dạ trước ánh mắt trách móc của LingLing, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu vui vẻ:
“Uni chỉ tò mò thôi. Cảm ơn chị đã... giữ nó hộ, Uni à em thật là hư mà.”LingLing khoanh tay, hít sâu một hơi để kiềm chế:
“Lần sau nhớ trông chừng. Tôi không muốn chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa.”Orm gật đầu, nói lời cảm ơn qua loa rồi ôm Uni rời đi. Nhưng khi đóng cửa, cô không kìm được mà ngoái đầu nhìn LingLing lần cuối. Sự lạnh lùng, kiêu ngạo của người phụ nữ ấy khiến Orm cảm thấy có gì đó cuốn hút, đến mức cô tự nhủ mình cần biết thêm về cô hàng xóm này, khi ngồi trên sofa ôm Uni, Orm nhìn ra bầu trời đêm Bangkok qua khung cửa sổ. Hình ảnh LingLing hét lên vì sợ hãi, rồi đến vẻ mặt khó chịu đầy nghiêm nghị, cứ hiện lên trong đầu cô.“Cô ấy thực sự thú vị.” – Orm cười khẽ, vuốt ve Uni.Orm bắt đầu nghĩ đến những cách tiếp cận khác, không phải vì muốn gây rắc rối mà vì cô nhận ra mình thật sự muốn hiểu thêm về người phụ nữ lạnh lùng kia.
----Ánh nắng buổi sáng len qua những tấm rèm trắng tinh khôi, nhuộm vàng cả căn hộ cao cấp của Orm ở tầng 30. Chuông báo thức reo vang, nhưng phải đến lần thứ ba cô mới chịu vươn tay tắt nó. Đôi mắt còn lơ mơ, Orm nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên đầu giường."Muộn rồi!" – cô bật dậy, tay quơ lấy chiếc áo hoodie treo ở góc tủ, nhanh chóng thay đồ.Bước vào bếp, Orm thấy một loạt giấy tờ trải dài trên bàn: lịch làm việc, hợp đồng quảng cáo, và vài tờ ghi chú từ quản lý với dòng chữ "KHẨN." Nhưng chẳng có gì quan trọng hơn dạ dày đang réo gọi."Orm! Em dậy chưa? Xe đang chờ dưới nhà!" – giọng quản lý vang lên từ điện thoại, phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng.Orm vừa nhét đôi giày thể thao vừa kẹp điện thoại vào vai:
"Chị bình tĩnh đi. Em xuống ngay đây.""Còn 15 phút nữa phải có mặt ở trường quay. Em định đi bằng thần chú hay sao?"Cô liếc nhìn chiếc bánh mì đã được nướng sẵn nhưng đành từ bỏ ý định. Orm chỉ kịp rót vội một ly cà phê, tay xách túi, rồi lao nhanh ra cửa.---Trong xe, Orm ngồi ghế sau, tay cầm ly cà phê uống từng ngụm nhỏ để giữ tỉnh táo. Người quản lý ngồi cạnh không ngừng nhắc nhở:
"Orm, em phải chú ý giữ hình tượng hơn. Báo chí gần đây soi em kỹ lắm đấy. Đừng để mấy tin đồn ảnh hưởng đến sự nghiệp.""Tin đồn? Tin gì nữa đây?" – Orm cau mày, rõ ràng chẳng muốn biết."Em và Ratee đó! Mấy tấm hình ở hậu trường tour diễn bị leak ra. Chị đã dặn bao nhiêu lần rồi, giữ khoảng cách khi có camera!"Orm thở dài: "Ratee chỉ là bạn, chị đừng làm quá lên.""Chị không quan tâm cô ấy là gì. Nhưng nhớ giữ cẩn thận lời ăn tiếng nói. À mà, chuyện cô hàng xóm khó tính em kể… em nghĩ sao?"Orm cười khẩy, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ:
"Chị đừng lo, em chỉ hơi ấn tượng thôi."Tại trường quay, Orm bước vào phòng hóa trang và nhanh chóng bị Ratee cùng Jin – hai thành viên còn lại của nhóm C3 – trêu chọc."Chà, hôm nay đến sớm thế. Không định ghé qua chào chị hàng xóm khó tính à?" – Ratee cười khúc khích khi thợ trang điểm bắt đầu thoa lớp kem nền lên mặt Orm.Orm quay qua lườm cô bạn, nhưng điều đó chỉ làm Jin thêm hứng thú:
"Thật đấy, dạo này mỗi lần về nhà là Orm lại nhắc đến bác sĩ hàng xóm. Có khi nào Orm trúng tiếng sét ái tình không?""Không có!" – Orm vội vàng đáp, nhưng không giấu được vẻ bối rối.Ratee nhướng mày, nghiêng đầu cười gian: "Hàng xóm thế nào mà khiến Orm quan tâm vậy? Nói thử xem nào!"Orm lảng tránh ánh mắt của cả hai, nhưng cuối cùng đành thú nhận:
"Xinh đẹp. Nhưng lạnh lùng."Jin phá lên cười: "Là kiểu người cậu thích mà! Lạnh lùng, khó tính, nhưng có vẻ rất đặc biệt""Đủ rồi!" – Orm vờ nghiêm túc, nhưng chính bản thân cô cũng cảm thấy ngượng.Cô ngả lưng ra ghế, nhắm mắt để thợ trang điểm tiếp tục làm việc, nhưng đầu óc lại không thôi nhớ đến ánh mắt sắc sảo và giọng nói dứt khoát của LingLing. "Đặc biệt" – đúng thật, cô không thể phủ nhận điều đó.Orm tựa vào ghế ở hậu trường, bàn tay giữ chặt trán, đôi mắt nhắm nghiền để xoa dịu cơn đau đầu dai dẳng. Buổi quay quảng cáo kéo dài cả ngày, kết hợp với lịch làm việc dày đặc, đã khiến cơ thể cô rã rời."Orm, ổn không?" – Jin, người bạn thân nhất trong nhóm, lập tức nhận ra sự bất thường.Orm mở mắt, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt: "Không sao đâu, đừng lo."Nhưng ngay khi vừa đứng dậy để thực hiện cảnh quay tiếp theo, cô cảm thấy mọi thứ xoay mòng. Ánh đèn sáng rực của trường quay, tiếng người hối hả xung quanh, tất cả trở nên mờ nhạt."Orm!" – Jin lao tới đỡ cô khi cơ thể mềm nhũn, ngất xỉu trên sàn.Orm tỉnh lại trong phòng nghỉ tạm thời, với Jin ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng."Cậu đang làm gì với cơ thể mình vậy?" – Jin hỏi, không giấu nổi sự trách móc."Tại mình thiếu ngủ thôi mà," – Orm trả lời, nhưng giọng nói yếu ớt không thể che giấu sự mệt mỏi.Jin thở dài: "cậu không thể tiếp tục thế này mãi. Nếu cần, nói với quản lý dời lịch. Chúng ta không muốn thấy cậu kiệt sức thêm lần nào nữa."Orm chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng cô hiểu rõ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nghĩ đến ánh mắt thất vọng của nhãn hàng và những đồng đội phải chịu ảnh hưởng, cô không khỏi cảm thấy áp lực đè nặng hơn.Hai ngày sau, khi cơn đau đầu ngày càng nghiêm trọng, Orm quyết định đến bệnh viện gần nhà mà không thông báo với quản lý. Cô chọn mặc áo hoodie rộng, đeo kính râm và khẩu trang để che giấu danh tính.Bệnh viện hiện đại với thiết kế tối giản, các khu vực được phân chia rõ ràng và sạch sẽ. Dù cố gắng giữ kín thân phận, sự xuất hiện của cô vẫn thu hút ánh mắt tò mò của vài y tá đang đứng ở quầy lễ tân."Ơ… Hình như đó là Orm Kornaphat phải không?" – một y tá thì thầm với đồng nghiệp."Có thật không? Đúng rồi! Là cô ấy mà!"Orm khẽ cau mày khi nghe những lời thì thầm xung quanh. Cô chỉ muốn nhanh chóng khám bệnh và rời đi mà không gây chú ý. Nhưng chưa kịp di chuyển, một fan hâm mộ đã hét toáng lên:"Orm Kornaphat! Trời ơi, đúng là chị rồi!"Tiếng hét khiến cả hành lang náo động. Orm vội vã quay mặt đi, nhưng cô biết mình không thể tránh được sự chú ý. Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:"Yên lặng nào. Đây là bệnh viện, không phải nơi để làm ồn."Orm quay lại và bất ngờ khi thấy LingLing đang tiến đến. Vẫn bộ áo blouse trắng quen thuộc, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng sắc bén của LingLing khiến mọi người im bặt."Bác sĩ Kwong?" – Orm buột miệng gọi, không tin vào mắt mình.LingLing chỉ liếc qua cô rồi nói ngắn gọn: "Đi theo tôi."---Trong phòng khám, Orm ngồi đối diện LingLing, cố gắng giữ bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên cô thấy người hàng xóm của mình trong môi trường làm việc, và vẻ nghiêm túc của LingLing khiến cô không khỏi cảm thấy ấn tượng.LingLing xem xét hồ sơ bệnh án trên tay, ánh mắt hơi nhíu lại khi nhìn thấy tên bệnh nhân."Cô Orm Kornaphat," – cô ngẩng đầu lên, giọng nói không mang chút cảm xúc nào, – "cô đến đây vì đau đầu?"Orm nhoẻn miệng cười, cố làm nhẹ tình hình: "Đúng rồi. Thật bất ngờ gặp chị ở đây, bác sĩ Kwong.""Không bất ngờ đâu," – LingLing trả lời thẳng thắn. "Bệnh viện này rất gần nhà. Nhưng nếu cô tiếp tục tự làm tổn hại sức khỏe mình, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu lần sau phải gặp ở phòng cấp cứu hoặc thấy cô nằm trên hành lang nhà tôi."Orm khẽ nhíu mày: "Chị nói nghe nghiêm trọng quá."LingLing đặt hồ sơ xuống bàn, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén:
"Không nghiêm trọng sao? Các triệu chứng đau đầu liên tục, mệt mỏi kéo dài là dấu hiệu cơ thể cô đang cảnh báo. Cô nên đến đây sớm hơn thay vì đợi đến khi ngất xỉu."Orm bối rối, đưa tay gãi gáy: "Tôi bận mà. Nhưng không sao đâu, chỉ là làm việc nhiều chút thôi."LingLing nhướng mày, giọng đầy mỉa mai: "Bận đến mức không cần ngủ? Hay cô nghĩ mình là siêu nhân?"Orm mím môi, cảm thấy mình đang bị "khịa" không thương tiếc. Nhưng kỳ lạ thay, cô lại thấy phản ứng của LingLing thật cuốn hút.---LingLing giữ thái độ chuyên nghiệp khi kiểm tra các triệu chứng cho Orm, nhưng cô vẫn không giấu được vẻ khó chịu:
"Nếu cô muốn giữ sự nghiệp này, ít nhất phải biết cách chăm sóc bản thân. Công việc là công việc, nhưng cơ thể cô chỉ có một."Orm cúi đầu, đáp lại nhỏ nhẹ: "Tôi sẽ chú ý hơn."LingLing dừng lại, nhìn Orm một lúc lâu, rồi tiếp tục ghi chép vào hồ sơ.
“Không được đâu. Nhà tớ có một cô hàng xóm cực kỳ khó tính. Lỡ bọn mình làm ồn, cô ấy lại gõ cửa phàn nàn thì mệt.”Jin tò mò:
“Hàng xóm khó tính? Là ai mà làm cậu sợ vậy?”Orm giả vờ nghiêm túc, chống cằm kể:
“Là một bác sĩ. Cực kỳ xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng như băng. Tớ mà mở nhạc hơi to chút là bị mắng ngay.”Ratee bật cười khúc khích:
“Vậy là cậu đang sợ hay đang ngưỡng mộ đấy?”Orm cười lấp lửng:
“Sợ gì chứ? Chỉ là không muốn gây chiến tranh thôi.”Hôm đó, khi trở về sau buổi họp báo căng thẳng, Orm nhìn thấy LingLing đang đứng chờ thang máy. Dáng người mảnh mai nhưng đầy khí chất của LingLing khiến Orm bất giác khựng lại. Trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ: Cô ấy làm gì cũng toát ra vẻ đẹp lạnh lùng đến lạ kỳ.Không muốn bỏ qua cơ hội, Orm bước nhanh đến, nở một nụ cười tươi rói:
“Chào bác sĩ! Hôm nay không gõ cửa phàn nàn nữa à?”LingLing liếc nhìn Orm, gật đầu nhẹ rồi quay đi, giọng nói vẫn bình thản:
“Chỉ cần cô giữ yên tĩnh, chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì.”Orm nhướng mày. Trong thế giới giải trí, cô đã quen với những lời nói ngọt ngào hay những ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng người phụ nữ trước mặt lại hoàn toàn khác biệt, không một chút cảm xúc, như thể cô chỉ là một người qua đường. Điều này khiến Orm vừa khó chịu, vừa bị thu hút.Tối hôm đó, khi Orm vừa định nghỉ ngơi sau một ngày dài, cô nhận ra chú mèo Uni của mình không còn ở trong phòng. Lo lắng, Orm vội tìm kiếm khắp căn hộ nhưng vẫn không thấy.Chỉ vài phút sau, tiếng chuông cửa căn hộ LingLing vang lên. LingLing, vốn đã chuẩn bị đi nghỉ sớm, miễn cưỡng ra mở cửa. Nhưng khi cánh cửa vừa bật mở, cô không kìm được mà hét toáng lên.Trước mắt cô là Uni – chú mèo tai cụp mập mạp đang nằm ườn trên sofa, thản nhiên vẫy đuôi như thể đó là lãnh địa của mình.LingLing, vốn rất sợ mèo, đứng cứng đờ, ánh mắt đầy cảnh giác.Ngay lúc đó, Orm xuất hiện, gương mặt đầy hối lỗi nhưng vẫn không giấu được nụ cười:
“Xin lỗi! Chắc Uni thấy nhà chị đẹp quá nên ghé chơi.”LingLing quay lại nhìn Orm, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
“Cô không biết giữ gìn thì đừng nuôi thú cưng!”Orm vội vàng tiến vào, cúi người bế Uni lên. Cô cảm thấy chột dạ trước ánh mắt trách móc của LingLing, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu vui vẻ:
“Uni chỉ tò mò thôi. Cảm ơn chị đã... giữ nó hộ, Uni à em thật là hư mà.”LingLing khoanh tay, hít sâu một hơi để kiềm chế:
“Lần sau nhớ trông chừng. Tôi không muốn chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa.”Orm gật đầu, nói lời cảm ơn qua loa rồi ôm Uni rời đi. Nhưng khi đóng cửa, cô không kìm được mà ngoái đầu nhìn LingLing lần cuối. Sự lạnh lùng, kiêu ngạo của người phụ nữ ấy khiến Orm cảm thấy có gì đó cuốn hút, đến mức cô tự nhủ mình cần biết thêm về cô hàng xóm này, khi ngồi trên sofa ôm Uni, Orm nhìn ra bầu trời đêm Bangkok qua khung cửa sổ. Hình ảnh LingLing hét lên vì sợ hãi, rồi đến vẻ mặt khó chịu đầy nghiêm nghị, cứ hiện lên trong đầu cô.“Cô ấy thực sự thú vị.” – Orm cười khẽ, vuốt ve Uni.Orm bắt đầu nghĩ đến những cách tiếp cận khác, không phải vì muốn gây rắc rối mà vì cô nhận ra mình thật sự muốn hiểu thêm về người phụ nữ lạnh lùng kia.
----Ánh nắng buổi sáng len qua những tấm rèm trắng tinh khôi, nhuộm vàng cả căn hộ cao cấp của Orm ở tầng 30. Chuông báo thức reo vang, nhưng phải đến lần thứ ba cô mới chịu vươn tay tắt nó. Đôi mắt còn lơ mơ, Orm nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên đầu giường."Muộn rồi!" – cô bật dậy, tay quơ lấy chiếc áo hoodie treo ở góc tủ, nhanh chóng thay đồ.Bước vào bếp, Orm thấy một loạt giấy tờ trải dài trên bàn: lịch làm việc, hợp đồng quảng cáo, và vài tờ ghi chú từ quản lý với dòng chữ "KHẨN." Nhưng chẳng có gì quan trọng hơn dạ dày đang réo gọi."Orm! Em dậy chưa? Xe đang chờ dưới nhà!" – giọng quản lý vang lên từ điện thoại, phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng.Orm vừa nhét đôi giày thể thao vừa kẹp điện thoại vào vai:
"Chị bình tĩnh đi. Em xuống ngay đây.""Còn 15 phút nữa phải có mặt ở trường quay. Em định đi bằng thần chú hay sao?"Cô liếc nhìn chiếc bánh mì đã được nướng sẵn nhưng đành từ bỏ ý định. Orm chỉ kịp rót vội một ly cà phê, tay xách túi, rồi lao nhanh ra cửa.---Trong xe, Orm ngồi ghế sau, tay cầm ly cà phê uống từng ngụm nhỏ để giữ tỉnh táo. Người quản lý ngồi cạnh không ngừng nhắc nhở:
"Orm, em phải chú ý giữ hình tượng hơn. Báo chí gần đây soi em kỹ lắm đấy. Đừng để mấy tin đồn ảnh hưởng đến sự nghiệp.""Tin đồn? Tin gì nữa đây?" – Orm cau mày, rõ ràng chẳng muốn biết."Em và Ratee đó! Mấy tấm hình ở hậu trường tour diễn bị leak ra. Chị đã dặn bao nhiêu lần rồi, giữ khoảng cách khi có camera!"Orm thở dài: "Ratee chỉ là bạn, chị đừng làm quá lên.""Chị không quan tâm cô ấy là gì. Nhưng nhớ giữ cẩn thận lời ăn tiếng nói. À mà, chuyện cô hàng xóm khó tính em kể… em nghĩ sao?"Orm cười khẩy, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ:
"Chị đừng lo, em chỉ hơi ấn tượng thôi."Tại trường quay, Orm bước vào phòng hóa trang và nhanh chóng bị Ratee cùng Jin – hai thành viên còn lại của nhóm C3 – trêu chọc."Chà, hôm nay đến sớm thế. Không định ghé qua chào chị hàng xóm khó tính à?" – Ratee cười khúc khích khi thợ trang điểm bắt đầu thoa lớp kem nền lên mặt Orm.Orm quay qua lườm cô bạn, nhưng điều đó chỉ làm Jin thêm hứng thú:
"Thật đấy, dạo này mỗi lần về nhà là Orm lại nhắc đến bác sĩ hàng xóm. Có khi nào Orm trúng tiếng sét ái tình không?""Không có!" – Orm vội vàng đáp, nhưng không giấu được vẻ bối rối.Ratee nhướng mày, nghiêng đầu cười gian: "Hàng xóm thế nào mà khiến Orm quan tâm vậy? Nói thử xem nào!"Orm lảng tránh ánh mắt của cả hai, nhưng cuối cùng đành thú nhận:
"Xinh đẹp. Nhưng lạnh lùng."Jin phá lên cười: "Là kiểu người cậu thích mà! Lạnh lùng, khó tính, nhưng có vẻ rất đặc biệt""Đủ rồi!" – Orm vờ nghiêm túc, nhưng chính bản thân cô cũng cảm thấy ngượng.Cô ngả lưng ra ghế, nhắm mắt để thợ trang điểm tiếp tục làm việc, nhưng đầu óc lại không thôi nhớ đến ánh mắt sắc sảo và giọng nói dứt khoát của LingLing. "Đặc biệt" – đúng thật, cô không thể phủ nhận điều đó.Orm tựa vào ghế ở hậu trường, bàn tay giữ chặt trán, đôi mắt nhắm nghiền để xoa dịu cơn đau đầu dai dẳng. Buổi quay quảng cáo kéo dài cả ngày, kết hợp với lịch làm việc dày đặc, đã khiến cơ thể cô rã rời."Orm, ổn không?" – Jin, người bạn thân nhất trong nhóm, lập tức nhận ra sự bất thường.Orm mở mắt, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt: "Không sao đâu, đừng lo."Nhưng ngay khi vừa đứng dậy để thực hiện cảnh quay tiếp theo, cô cảm thấy mọi thứ xoay mòng. Ánh đèn sáng rực của trường quay, tiếng người hối hả xung quanh, tất cả trở nên mờ nhạt."Orm!" – Jin lao tới đỡ cô khi cơ thể mềm nhũn, ngất xỉu trên sàn.Orm tỉnh lại trong phòng nghỉ tạm thời, với Jin ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng."Cậu đang làm gì với cơ thể mình vậy?" – Jin hỏi, không giấu nổi sự trách móc."Tại mình thiếu ngủ thôi mà," – Orm trả lời, nhưng giọng nói yếu ớt không thể che giấu sự mệt mỏi.Jin thở dài: "cậu không thể tiếp tục thế này mãi. Nếu cần, nói với quản lý dời lịch. Chúng ta không muốn thấy cậu kiệt sức thêm lần nào nữa."Orm chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng cô hiểu rõ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nghĩ đến ánh mắt thất vọng của nhãn hàng và những đồng đội phải chịu ảnh hưởng, cô không khỏi cảm thấy áp lực đè nặng hơn.Hai ngày sau, khi cơn đau đầu ngày càng nghiêm trọng, Orm quyết định đến bệnh viện gần nhà mà không thông báo với quản lý. Cô chọn mặc áo hoodie rộng, đeo kính râm và khẩu trang để che giấu danh tính.Bệnh viện hiện đại với thiết kế tối giản, các khu vực được phân chia rõ ràng và sạch sẽ. Dù cố gắng giữ kín thân phận, sự xuất hiện của cô vẫn thu hút ánh mắt tò mò của vài y tá đang đứng ở quầy lễ tân."Ơ… Hình như đó là Orm Kornaphat phải không?" – một y tá thì thầm với đồng nghiệp."Có thật không? Đúng rồi! Là cô ấy mà!"Orm khẽ cau mày khi nghe những lời thì thầm xung quanh. Cô chỉ muốn nhanh chóng khám bệnh và rời đi mà không gây chú ý. Nhưng chưa kịp di chuyển, một fan hâm mộ đã hét toáng lên:"Orm Kornaphat! Trời ơi, đúng là chị rồi!"Tiếng hét khiến cả hành lang náo động. Orm vội vã quay mặt đi, nhưng cô biết mình không thể tránh được sự chú ý. Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:"Yên lặng nào. Đây là bệnh viện, không phải nơi để làm ồn."Orm quay lại và bất ngờ khi thấy LingLing đang tiến đến. Vẫn bộ áo blouse trắng quen thuộc, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng sắc bén của LingLing khiến mọi người im bặt."Bác sĩ Kwong?" – Orm buột miệng gọi, không tin vào mắt mình.LingLing chỉ liếc qua cô rồi nói ngắn gọn: "Đi theo tôi."---Trong phòng khám, Orm ngồi đối diện LingLing, cố gắng giữ bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên cô thấy người hàng xóm của mình trong môi trường làm việc, và vẻ nghiêm túc của LingLing khiến cô không khỏi cảm thấy ấn tượng.LingLing xem xét hồ sơ bệnh án trên tay, ánh mắt hơi nhíu lại khi nhìn thấy tên bệnh nhân."Cô Orm Kornaphat," – cô ngẩng đầu lên, giọng nói không mang chút cảm xúc nào, – "cô đến đây vì đau đầu?"Orm nhoẻn miệng cười, cố làm nhẹ tình hình: "Đúng rồi. Thật bất ngờ gặp chị ở đây, bác sĩ Kwong.""Không bất ngờ đâu," – LingLing trả lời thẳng thắn. "Bệnh viện này rất gần nhà. Nhưng nếu cô tiếp tục tự làm tổn hại sức khỏe mình, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu lần sau phải gặp ở phòng cấp cứu hoặc thấy cô nằm trên hành lang nhà tôi."Orm khẽ nhíu mày: "Chị nói nghe nghiêm trọng quá."LingLing đặt hồ sơ xuống bàn, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén:
"Không nghiêm trọng sao? Các triệu chứng đau đầu liên tục, mệt mỏi kéo dài là dấu hiệu cơ thể cô đang cảnh báo. Cô nên đến đây sớm hơn thay vì đợi đến khi ngất xỉu."Orm bối rối, đưa tay gãi gáy: "Tôi bận mà. Nhưng không sao đâu, chỉ là làm việc nhiều chút thôi."LingLing nhướng mày, giọng đầy mỉa mai: "Bận đến mức không cần ngủ? Hay cô nghĩ mình là siêu nhân?"Orm mím môi, cảm thấy mình đang bị "khịa" không thương tiếc. Nhưng kỳ lạ thay, cô lại thấy phản ứng của LingLing thật cuốn hút.---LingLing giữ thái độ chuyên nghiệp khi kiểm tra các triệu chứng cho Orm, nhưng cô vẫn không giấu được vẻ khó chịu:
"Nếu cô muốn giữ sự nghiệp này, ít nhất phải biết cách chăm sóc bản thân. Công việc là công việc, nhưng cơ thể cô chỉ có một."Orm cúi đầu, đáp lại nhỏ nhẹ: "Tôi sẽ chú ý hơn."LingLing dừng lại, nhìn Orm một lúc lâu, rồi tiếp tục ghi chép vào hồ sơ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store