Lingorm Sau Khi Danh Dau Nham Chi Cua Ban Gai Cu
Cảm nhận được cảm xúc của Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh rất đau lòng.Lúc nàng về nhà Quảng Linh Linh, cảm nhận được yêu thương tràn đầy, chưa bao giờ nghĩ Quảng Linh Linh lại thiếu thốn tình yêu của ba mẹ như vậy.Không biết đã phải nỗ lực bao nhiêu, từ một đứa trẻ yếu đuối, bệnh tật, khi trưởng thành trở thành một người khỏe mạnh am hiểu thể thao, năng động, tràn đầy sức sống. Lại không biết có bao nhiêu áp lực, mới có thể là thiên tài trong gia đình. Cho dù là thủ khoa ngành khoa học tự nhiên, vẫn cảm thấy mình vẫn quá bình thường."Tiểu Quảng, em không có lựa chọn sai, em rất tốt, rất xuất sắc..." Trần Mỹ Linh nhẹ giọng nói, rồi tiến sát vào hôn Quảng Linh Linh, nụ hôn mang đầy an ủi, ấm áp dịu dàng.Vốn dĩ Quảng Linh Linh rất nhớ Trần Mỹ Linh, sau khi nghe Trần Mỹ Linh nói những lời này, cảm giác cùng Trần Mỹ Linh thân mật hơn rất nhiều, một chút tiếp xúc thân mật, đều làm thần kinh, thể xác và tinh thần của cô rất thoải mái, càng muốn thân mật với Trần Mỹ Linh hơn nữa.Tiếp xúc thân mật, rất dễ dàng kích phát tin tức tố, trong phòng rất nhanh đã tràn ngập tin tức tố của hai người quyện lại với nhau.Hô hấp của Quảng Linh Linh nặng dần, áo tắm dài đã cởi bỏ dây lưng, quần áo của Trần Mỹ Linh cũng rơi rụng..."Làm sao vậy?" Quảng Linh Linh đột nhiên dừng lại, Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh lên tiếng hỏi.Trần Mỹ Linh cũng đang động tình, trên mặt có một tầng mây hồng, rất dễ thương.Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh nuốt nuốt nước miếng."Chị ơi, lỡ như đánh dấu vĩnh cửu nữa thì sao? Hơn nữa, mới vừa xoá đánh dấu, không thể lại đánh dấu..."Trần Mỹ Linh nói không muốn bị đánh dấu vĩnh cửu, cũng đã xoá bỏ đánh dấu.Nghe nói xoá đánh dấu rất đau đớn.Quảng Linh Linh cũng không biết làm sao lại đánh dấu vĩnh cửu Trần Mỹ Linh, nếu khi đánh dấu lại đánh dấu vĩnh cửu, đối với Trần Mỹ Linh mà nói lại phải trải qua một lần đau đớn.Trần Mỹ Linh dịu dàng nhìn Quảng Linh Linh, tiến lại gần hôn lên môi cô."Thật ra, tôi không có xoá đánh dấu." Trần Mỹ Linh thì thầm."Không có? Không phải chị muốn xoá sao?" Quảng Linh Linh sửng sốt."Ngày đó, khi em đi, tôi rất khó chịu. Xoá đi đánh dấu như là xóa đi mối liên hệ với em. Nếu, xoá đi đánh dấu, mất đi em, tôi..." Trần Mỹ Linh chưa nói hết thì Quảng Linh Linh đã lên tiếng."Không, nếu chị xoá đánh dấu, chị cũng không mất em đâu! Nếu chị không muốn giữ đánh dấu, em có thể cùng chị đi xoá. Chỉ là xoá đánh dấu rất đau đớn, chị sẽ phải chịu khổ.""Tôi xoá đánh dấu của em, em không buồn sao? Tôi không muốn em buồn." Trần Mỹ Linh ngẩn ra."Lúc đó, em cho rằng chị muốn rời khỏi em khi hợp đồng kết thúc, mới xoá đi đánh dấu, cho nên rất khổ sở. Hiện tại đã biết, đánh dấu này là trên người chị, chị muốn xoá thì xoá, chỉ cần chị không bỏ rơi em, vẫn thích em, thì chuyện đó cũng không có gì quan trọng. Thật ra, việc Alpha đánh dấu vĩnh cửu Omega, là cách để Alpha chiếm hữu và kiểm soát Omega, nhưng Alpha lại không bị đánh dấu như vậy, đây là không công bằng. Cho dù chị là beta, không có cách nào đánh dấu, em vẫn thích chị." Quảng Linh Linh nói rất nghiêm túc.Trần Mỹ Linh nghe xong những lời Quảng Linh Linh nói, lại nhìn vào đôi mắt đen thanh triệt cô, trong lồng ngực dâng lên cảm giác ấm áp, khóe mắt cũng dần nóng lên.Đây là Alpha của nàng.Alpha làm nàng không có cách nào từ bỏ, không có cách nào dứt ra, không kìm lòng được mà yêu thương.Một Alpha hoàn toàn khác với phần lớn Alpha mà nàng nhận thức."Chị ơi, vậy... chị có thích em không?" Quảng Linh Linh lại hỏi, dù đã biết câu trả lời, cô vẫn muốn nghe Trần Mỹ Linh nói ra."Thích." Trần Mỹ Linh nghẹn ngào nói, nói xong liền ngẩng đầu lên hôn môi Quảng Linh Linh.Quảng Linh Linh lập tức đáp lại nụ hôn, càng hôn càng thêm nồng cháy."Chị ơi, sau này còn phải xoá đánh dấu, không thể gia tăng đánh dấu nữa. Không sao, chúng ta có thể đổi cách khác."Đanh dấu lần này không có giống như trước kia, Quảng Linh Linh nói với Trần Mỹ Linh xong thì cúi xuống hôn môi, Trần Mỹ Linh mê mang trong nháy mắt, trước mắt chỉ còn nhìn thấy đỉnh đầu của Quảng Linh Linh.Sợi tóc rơi xuống trên da lắc qua lắc lại, ngứa ngứa.Trần Mỹ Linh định nói đánh dấu cũng không sao, nhưng lại nhớ đến lời bác sĩ dặn, sắc mặt hơi thay đổi, vươn tay kéo Quảng Linh Linh lại, mặt đỏ bừng, không biết nói như thế nào, chỉ ôm chặt lấy cô rồi nhẹ nhàng để cô nằm xuống."Tay em còn chưa có lành, không được dùng sức."Quảng Linh Linh mở to mắt nhìn, chỉ thấy Trần Mỹ Linh ngược hướng bò đến gần chân mình, sau đó...Hương hoa hồng và cam quýt hòa quyện với nhau, mang đến một mùi thơm ngọt ngào đặc biệt, giống như màu sắc rực rỡ của một bức tranh tràn ra, đồng thời, còn có một loại u hương, mặc dù rất mỏng manh nhưng lại rất rõ ràng, tạo nên một bức tranh không chỉ đẹp mà còn đầy quyến rũ với hương thơm ngọt ngào.Một tay Quảng Linh Linh không sức lực, không thể ôm Trần Mỹ Linh vào phòng tắm, hai người nằm bên nhau một lúc, mồ hôi ướt đẫm trên da dính ở bên nhau, cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.Quảng Linh Linh biết mình thích Trần Mỹ Linh, hoá ra còn có thể càng thích...Cho đến khi có sức đứng dậy, Trần Mỹ Linh mới kéo Quảng Linh Linh vào phòng tắmMấy ngày nay, hai người cũng không có nghỉ ngơi tốt, khi rửa mặt xong nằm xuống ôm nhau rất mau đã ngủ rồi.Các nàng an tĩnh ở bên nhau, bên ngoài vẫn còn ồn ào náo động, vũ hội kết thúc hay chưa, cũng không có quan hệ với các nàng.Quảng Thận Hành và Nhuế Văn Quân rời đi, không ít người muốn tìm Quảng Linh Linh nói chuyện, mới phát hiện ra Quảng Linh Linh không còn ở đây.Trần Mỹ Linh ngủ được một lúc, trong lòng còn có việc, nên không bao lâu đã tỉnh."Chị có muốn uống nước sao? Bình giữ ấm có..." Quảng Linh Linh cảm giác được Trần Mỹ Linh đứng dậy, mơ mơ màng màng nói."Tôi đi toilet, em tiếp tục ngủ đi." Trần Mỹ Linh nói khẽ với Quảng Linh Linh, rồi ấn cô nằm xuống.Trần Mỹ Linh đứng dậy đi toilet, nhưng không có đến toilet, mà là đi tìm điện thoại.Ngày hôm qua, khi Trần Mỹ Linh và Tần Nam Trăn thảo luận về kế hoạch hợp tác với tập đoàn khai thác mỏ Đệ Nhất để khai thác quặng, muốn thông báo trước để ổn định giá cổ phiếu, ổn định cục diện, đồng thời cũng làm Locker Châu Báu có chút cố kỵ, hiện tại nghĩ lại, liền quyết định từ bỏ kế hoạch này.Ngoài ra, với ban tổ chức của vũ hội, Trần Mỹ Linh cũng không muốn hình ảnh chụp chung với Quảng Linh Linh bị tung ra ngoài.Trần thị có con đường của mình, con đường này có thể dựa vào sự hợp tác, là lợi ích của đôi bên, nhưng không được dựa vào việc ủy khuất Quảng Linh Linh.Khúc mắc của Quảng Linh Linh và ba mẹ, cho dù có muốn giải quyết, cũng phải được làm một cách chính đáng, không phải dựa vào việc Quảng Linh Linh đuối lý cầu xin bọn họ.Sau khi Trần Mỹ Linh gọi người sắp xếp xong mọi việc, hơi hơi thở hắt ra, trong đầu lại bắt đầu nghĩ về kế hoạch dự phòng nếu thất bại trong việc hợp tác với tập đoàn khai thác mỏ Đệ Nhất.Mặc dù kế hoạch này có chút phức tạp, nhưng cũng không phải là không thực hiện được.Trần Mỹ Linh đang suy nghĩ trong đầu thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài, biết là Quảng Linh Linh đã tới, mở cửa bước vào."Chị ơi, còn chưa xong sao? Muốn ôm chị ngủ." Đầu tóc Quảng Linh Linh rối tung, mắt cũng không mở ra được, chậm chạp nói, duỗi tay muốn ôm."Được." Trần Mỹ Linh bị sự đáng yêu động đến, duỗi tay ôm lấy Quảng Linh Linh.Quảng Linh Linh ôm Trần Mỹ Linh cọ cọ, hai người trở về, một lần nữa nằm xuống ôm nhau tiếp tục ngủ.Sáng hôm sau, Thượng Kinh sau vài ngày nắng nóng, có một trận mưa, làm giảm nhiệt độ, không khí cũng mát mẻ hơn.Buổi sáng thức dậy, Quảng Linh Linh cảm giác tinh thần no đủ, sau khi rửa mặt, Quảng Linh Linh đi mượn phòng bếp ở khách sạn làm bữa sáng.Khi đẩy xe đồ ăn về phòng của mình và Trần Mỹ Linh, thì gặp Trần Mỹ Lam.Trần Mỹ Lam nhìn Quảng Linh Linh, mím môi muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên lời.Dù có như thế nào, nhưng lần trước Trần Mỹ Lam xem như "Mật báo", Quảng Linh Linh không coi nàng là người xa lạ, chỉ hơi hơi gật đầu, xem như chào hỏi, rồi tiếp tục đẩy xe đi.Khi Quảng Linh Linh trở về phòng, Trần Mỹ Linh cũng vừa thức dậy, Quảng Linh Linh gọi nàng cùng nhau ăn sáng."Sao lại không nghe lời, vết thương còn chưa lành hẳn, đừng làm. Ở đây có bữa sáng làm sẵn, rất nhiều món." Trần Mỹ Linh có chút bất đắc dĩ, véo gương mặt của Quảng Linh Linh, tượng trưng cho hình phạt."Bữa sáng rất đơn giản, em muốn làm cho chị. Chị ăn nhiều một chút, mập lên một chút." Quảng Linh Linh cười tươi, lấy lòng nói."Được rồi, tôi ăn nhiều một chút, nhưng trước khi vết thương hoàn toàn lành lặn, em phải ngoan ngoãn trước đã." Trần Mỹ Linh nói, Quảng Linh Linh liên tục gật đầu.Sau khi hai người ăn sáng xong, Trần Mỹ Linh có việc phải làm, nên trang điểm thay quần áo.Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh trang điểm, rồi nhìn bàn trang điểm đang bày biện trang sức của hai người, lấy ra hai chiếc nhẫn đã đeo ngày hôm qua.Một đỏ, một xanh, đều rất tinh xảo hoa lệ, rực rỡ lung linh, mỗi góc nhìn lại cho một sắc thái khác nhau, càng nhìn càng thấy đẹp."Chị ơi, chị đem nhẫn của chúng ta làm xong tất cả, em không giúp được một chút nào. Nhẫn này lẽ ra phải là do em tặng cho chị." Quảng Linh Linh tủi thân nhìn hai chiếc nhẫn."Chiếc nhẫn này chính là em tặng cho tôi, em còn nhớ lần trước chúng ta mở ra đá long thạch không? Cái mặt trứng này là từ khối ngọc đó làm ra. Còn chiếc nhẫn của em, thật ra cũng có thể xem như là của em. Em còn nhớ chiếc nhẫn mà em bán đi không? Tôi đã mua lại, hủy nhẫn đi, chỉ giữ lại viên hồng bảo thạch, làm lại thiết kế mới. Ý nghĩa của đá quý là do người tặng. Viên hồng bảo thạch này chất lượng rất tốt." Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng nói.Quảng Linh Linh không chú ý đến đến chuyện khác, nhưng khi Trần Mỹ Linh nói chiếc nhẫn kia là do nàng mua, Quảng Linh Linh liền giật mình."Chị! Chị là người mua lại chiếc nhẫn của em, em còn nói đại gia nào bỏ ra nhiều tiền như vậy mua chiếc nhẫn kia. A a... Tới tới lui lui nhà đấu giá, kiếm được một đống tiền! Lãng phí quá đi!" Quảng Linh Linh đau lòng."Thôi mà, không phải em đã mở ra long thạch sao, coi như huề." Trần Mỹ Linh có chút buồn cười an ủi một câu.Quảng Linh Linh là được bà nội, Quảng bá mẫu và Quảng bá phụ nuôi lớn, rất bình dân, rất đáng yêu. Đã được Trần Mỹ Linh an ủi, nhưng vẫn cảm thấy rất đau lòng, Trần Mỹ Linh phải hôn cô, cô tốt một chút.Quảng Linh Linh nghĩ đến những món đồ của mình chắc hẳn cần phải lấy lại, vì vậy cô bắt đầu thu xếp.Quảng Linh Linh nghĩ đến đồ trang sức của mình hẳn là phải trả về, nên cô cũng bắt đầu thu dọn."Kim cài áo vỏ sò này trả cho chị." Quảng Linh Linh tháo kim cài áo từ quần áo của mình đưa cho Trần Mỹ Linh."Em giữ lại đi, cái này cũng là thiết kế cho em. Trân châu trai, có thể mở ra, bên trong khảm một viên trân châu." Trần Mỹ Linh nói, rồi mở lớp vỏ sò bên ngoài ra, bên trong quả thật có một viên trân châu, nhìn rất đẹp, thiết kế rất tinh xảo."Chị ơi, chị cho em nhiều như vậy làm gì? Chị biết là em không thích đeo những thứ này lắm, tay chị... có phải vì làm mấy món này mà bị thương hay không?" Quảng Linh Linh nhớ đến Trần Mỹ Linh bị thương ở ngón tay, liền cầm tay Trần Mỹ Linh lên."Đây là tôi không mang bao tay, không cẩn thận thôi. Không sao đâu." Trần Mỹ Linh đáp, nhưng Quảng Linh Linh vẫn không nỡ, liền cúi đầu hôn nhẹ lên ngón tay của Trần Mỹ Linh.Trên phương diện nào đó, Trần Mỹ Linh cũng giống Quảng Linh Linh, nàng thích thiết kế cho Quảng Linh Linh một số vật nhỏ, thích trang điểm cho Quảng Linh Linh.Nếu không có Trần Mỹ Linh sắp xếp, Quảng Linh Linh sẽ nhanh chóng quay lại phong cách quần áo thể thao rộng thùng thình, mang giày thể thao, cột tóc đuôi ngựa của mình. Thật ra, phong cách đó cũng khá xinh đẹp.Quảng Linh Linh muốn trả lại trang sức, nên rời khỏi phòng của Trần Mỹ Linh trước, mang theo lễ phục đến phòng đã đăng ký của mình.Dọc đường đi Quảng Linh Linh gặp một số người tham gia vũ hội hôm qua, cả Alpha lẫn Omega, thái độ của họ với cô hôm nay tốt hơn nhiều so với hôm qua, có thể làm Quảng Linh Linh cảm giác được họ cố tình thân thiện.Quảng Linh Linh lễ phép chào hỏi những người đó nhưng cũng không dừng lại lâu.Khi về tới phòng của mình, trợ lý mà Quảng Thận Hành lưu lại vẫn còn ở đây."Mấy thứ này không phải mượn, đây nhãn hiệu gửi tặng, còn châu báu là mua về, đều thuộc về ngài." Trợ lý nói với Quảng Linh Linh khi cô còn đang cầm đồ vật."Phiền ngài giúp tôi mang mấy thứ này đến cho ba tôi, tôi không có chỗ cất, không cần giữ lại." Quảng Linh Linh nói."..." Trợ lý bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy đồ vật của Quảng Linh Linh.Quảng Linh Linh không có nhiều hành lý, chỉ có một cái balo, trong balo có máy ảnh và điện thoại, sau khi lấy đồ xong, Quảng Linh Linh mới đi đến phòng Trần Mỹ Linh.【Tiểu Quảng, hì hì hì, thật ra chị gái kia dù rất hung dữ nhưng vẫn rất tốt, nàng cho người dẫn em chơi, ăn ngon, thú vị đều có!】【Tiểu Quảng, em không muốn về đâu, có thể nào vẫn luôn thế em hay không? Chị muốn em làm gì cũng được, chỉ cần cho em ở lại!】【Tiểu Quảng, a a a, cậu nói chuyện đi, bạn gái cậu thật sự là Trần Mỹ Linh sao?】【Tiểu Quảng, cậu, cậu... mẹ cậu là Nhuế giáo sư sao? Cậu lại tham gia cái vũ hội nổi tiếng đó, a a a a, cậu có thể giấu kỹ như vậy a!】Quảng Linh Linh bỏ qua tin nhắn đầy kích động của Cố Hiệp Hiệp, trả lời Quảng Minh Minh.【Không được, chị phải về. Em phải làm chính em, muốn làm gì thì phải tự mình nỗ lực.】【Tiểu Quảng, ô ô ô, đừng mà, em còn chưa chơi đủ, ba mẹ sẽ không đồng ý đâu. Thôi thì, em rời nhà trốn đi, đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, chị cho em ở lại với, được không? Làm ơn, làm ơn!】Quảng Minh Minh nhanh chóng hồi âm cho Quảng Linh Linh.【Em muốn vui chơi, hay là có chuyện muốn làm?】Quảng Linh Linh suy nghĩ một chút rồi hỏi Quảng Minh Minh.【Thật ra, em tìm thấy một công việc em rất thích, phát tờ rơi trong trang phục thú bông! Em rất thích công việc này! Nếu rời nhà trốn đi, em có thể làm người phát tờ rơi tự nuôi sống mình!】Quảng Linh Linh nhìn ý tưởng hoang đường của Quảng Minh Minh, lắc lắc đầu, em gái còn quá trẻ con, nhưng ngay cả như vậy, Quảng Linh Linh vẫn ủng hộ.【Được rồi, vậy em thử đi.】Sau khi gửi tin nhắn, Quảng Linh Linh thu điện thoại lại, nhanh chóng quay lại phòng của Trần Mỹ Linh.Trần Mỹ Linh đã thu dọn xong chuẩn bị ra ngoài.Vũ hội ngày hôm qua xem như kết thúc, tuy nhiên, hôm nay nhóm danh viện vẫn còn một ít hoạt động, Quảng Linh Linh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình nên không muốn tham gia nữa, thay vào đó cô sẽ ở cùng Trần Mỹ Linh.Trần Mỹ Linh muốn thu hồi mấy món trang sức châu báu đã tài trợ, Quảng Linh Linh đeo khẩu trang lên làm vệ sĩ cho Trần Mỹ Linh.Theo kế hoạch đã định trước, Trần Mỹ Linh cũng đã cử người phụ trách việc này. Mục đích của Trần Mỹ Linh là kiểm tra và xác nhận lại tất cả những món trang sức cho mượn đều đã được trả lại.Khi đối chiếu xong, chỉ có một chiếc kim cài áo vỏ sò ở chỗ Quảng Linh Linh, tất cả những món đồ khác đều đã được trả lại.Trần Mỹ Linh ký tên xong, những món châu báu này sẽ được công ty chuyên trách vận chuyển về Cảng Thành.Đến tận đây, công việc ở Thượng Kinh của các nàng xem như kết thúc toàn bộ.Buổi chiều, Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh lên máy bay quay lại Cảng Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store