ZingTruyen.Store

LINGORM | ONLY YOU - ĐỜI NÀY CHỈ CẦN EM

Chương 33: Khán Giả May Mắn

lingoform

Trên đường đến thủy cung, hai người ngồi ghế sau trò chuyện rất vui vẻ. 

Ira: "Chị thích con vật nào nhất?" 
Engfah: "Chim cánh cụt, còn em?" 
Ira: "Thật sao?! Em cũng thích chim cánh cụt nhất, tụi nó rất hiền lành, dáng đi trông đáng yêu vô cùng." 
Engfah: "Vậy lát nữa đi xem nhé." 

Ira giơ tay làm ký hiệu ok, nụ cười trên mặt rạng rỡ. 

Tawan không quan sát qua gương chiếu hậu nữa, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Tuy nhiên, đôi mắt cô dường như mất đi tiêu cự, như thể là một vỏ bọc rỗng không có linh hồn. 

Thậm chí, khi Ira gọi cô hai lần, Tawan vẫn không phản ứng, bộ não như tự động loại bỏ âm thanh phát ra từ phía sau. 

"Ê." 
"Này?" 
"Tawan." 

Tawan đạp phanh dừng đèn đỏ, sau đó mới hoàn hồn hỏi lại: "Sao vậy?" 

Giọng Ira vẫn nhàn nhạt như thường lệ: "Em chỉ mua hai vé vào thủy cung, lát chị tự mua vé vào đi." 

Tawan nhìn đèn xanh bật lên, cảm giác bực bội trong lòng càng tăng lên. "Biết rồi." Sau vài giây trì hoãn, xe phía sau bắt đầu bấm còi inh ỏi vì cô dừng lại hơi lâu. Tawan đạp mạnh chân ga, chiếc xe lướt nhanh qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. 

Ira đang nghiêng người về phía trước ngã về sau, lưng cũng bị đập vào ghế. 

Engfah lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?" 

Ira liếc nhìn Tawan, trên mặt thoáng nét thất vọng. "Em không sao." 

Khi đến công viên hải dương, cả ba đều đội mũ và đeo khẩu trang cẩn thận để tránh bị nhận ra và thu hút sự chú ý không cần thiết. 

Tawan không giỏi trong việc mua vé bằng điện thoại nên loay hoay một hồi vẫn chưa mua được vé. 

Ira nhìn người đối diện có vẻ lúng túng, cuối cùng vẫn mềm lòng. "Có cần em giúp không?" 

Tawan gật đầu. Các ứng dụng này vốn không phải sở trường của cô, vé lại có quá nhiều loại, có loại vé do nhân viên cung cấp, cũng có loại từ đại lý bán, rồi còn cả gói ăn uống và vé ưu tiên, khiến cô không biết phải chọn thế nào. 

Ira nhanh chóng mua vé giúp Tawan và gửi ảnh chụp mã QR qua cho cô. 

Tawan nói: "Chị sẽ chuyển tiền lại cho em." 

Ira trưng ra vẻ mặt thất vọng rồi nói: "Không cần đâu, coi như em mời chị." 

Cả ba lần lượt quét mã vào cổng. 

Ira và Engfah sóng vai đi trước, còn Tawan chậm rãi đi theo họ ở phía sau. 

Engfah vừa khoanh tay vừa bước đi, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ kỳ lạ. Tình cảnh này giống hệt một cặp vợ chồng trẻ đang giận dỗi nhau. 

Engfah muốn xác nhận suy nghĩ kỳ lạ trong đầu mình, bèn hỏi: "Ira này, trợ lý này làm với em được bao lâu rồi?"

"Gần nửa tháng rồi thì phải."

"Hai người quen nhau từ trước à?"

Ira quay đầu qua hỏi lại: "Sao chị lại hỏi vậy?"

Engfah gãi đầu cười, "Tò mò thôi, chị thấy hai người giống như đã quen biết từ lâu." 

Ira chớp mắt vài cái rồi trả lời lại: "Chị giỏi thật, cái này mà cũng nhìn ra được. Em và chị ấy đúng là quen nhau từ trước, chỉ là có một khoảng thời gian không có liên lạc nữa."

"Là em mời cô ấy làm trợ lý cho em à?" 

Câu hỏi này khiến Ira không biết trả lời thế nào, vì trợ lý chỉ là vỏ bọc của Tawan. Thực chất, cô là cảnh sát, còn nàng là mục tiêu mà cô phải bảo vệ. 

Khi vụ án kết thúc, thân phận trợ lý của Tawan cũng sẽ không còn. 

"Là công ty sắp xếp." 

"Vậy thì hai người thật sự có duyên phận với nhau rồi."

Ira không chắc hai chữ duyên phận có phù hợp để miêu tả mối quan hệ giữa nàng và Tawan hay không nữa. Nàng từng nghĩ rằng giữa họ chính là tình yêu.

Không xa lối vào chính là khu vực đầu tiên của thủy cung. Xung quanh được bao bọc bởi màu xanh thẳm của nước biển, ánh sáng và bóng tối giao thoa với nhau tạo nên cảm giác như đang chìm trong lòng đại dương. 

Vì là ngày nghỉ lễ nên lượng khách du lịch rất đông. 

Ban đầu Tawan vốn giữ khoảng cách hai ba mét với Ira. Nhưng bây giờ bị dòng người chen lấn, cô cũng buộc phải tiến sát lại gần. 

Cả ba đều choáng ngợp khi nhìn thấy rất nhiều loài cá nhỏ dễ thương không rõ tên. Những con cá này có vảy lấp lánh đủ sắc màu, thi thoảng còn có cả lươn điện và rùa biển lười biếng trôi qua. 

"Đây là cá gì vậy?" 
"Cá hề." 
"Cái kia là san hô có đúng không?"
"Đúng rồi, đó là san hô."
"Còn ở đằng kia thì sao, em chưa từng thấy nó bao giờ."
"Đó là lươn điện."

Ira vừa đi vừa hỏi ríu rít, còn Tawan thì cứ nhìn theo tay của nàng mà đáp lại. 

Nếu nói nhà họ Đường ai thích đến thủy cung nhất, thì đó chắc chắn là Đường Tâm, em họ của Tawan. Việc Tawan biết hết các loài sinh vật biển này đều nhờ vào những lần cô phải trả lời hàng tá câu hỏi vì sao của Đường Tâm khi đi thuỷ cung. 

Engfah xen vào một cách không đúng lúc: "Cô từng làm việc ở thủy cung à? Sao lại hiểu rõ về động vật biển thế?"

Tawan: "Tôi không làm ở thủy cung. Là em gái tôi thích đến đây thôi."

Engfah gật đầu đầy ẩn ý: "Vậy trước đây cô làm nghề gì?"

"Cảnh..." Tawan vội dừng lại giữa chừng. "Công tác tài chính. Tôi học quản trị kinh doanh."

"Ồ, vậy sao! Thế tại sao cô lại chọn làm trợ lý, là vì Ira à?" Engfah tiếp tục hỏi dồn, hiếm khi cô ấy gặp được người có thể kích thích ý chí tìm hiểu của mình như Tawan. 

Ira kịp thời cứu nguy: "Chị hỏi nhiều thế, định đào tường nhà em đấy à?"

Engfah xua tay cười, cô ấy không phải muốn giành Tawan. Những gì cô ấy làm là muốn nhìn thấu đối thủ. Chính xác mà nói là đang điều tra kỹ lưỡng về tình địch, và đánh giá ưu nhược điểm của đối phương. "Em đừng hiểu lầm, chị không có hứng thú với cô ấy đâu. Chị có hứng thú với em hơn."

Ira hiểu được ý tứ trong lời nói của Engfah nhưng lại giả vờ không biết: "Haha, vậy để lát nữa em tặng chị vài tấm ảnh có chữ ký nhé."

Engfah không hề thất vọng với câu trả lời của Ira. Điều này rất bình thường, ai mà có cảm tình ngay với một người mới chỉ gặp vài lần? Yêu từ cái nhìn đầu tiên chỉ xuất hiện trên phim ảnh mà thôi.

Nhưng mà Engfah không biết rằng, Tawan đã yêu Ira từ cái nhìn đầu tiên.

Tawan cũng không ngờ Engfah lại thẳng thắn như vậy, nhưng câu trả lời của Ira khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

May mắn là sự quan tâm này chỉ đến từ phía Engfah. 

Tawan thầm nghĩ có lẽ mình thật ích kỷ. Cô chỉ muốn nàng sống thật hạnh phúc, nhưng cô lại không thể chúc phúc cho nàng và người khác.

Ira dường như hiểu được suy nghĩ của Tawan lúc này. Giữa dòng người đông đúc, nàng bất ngờ nắm lấy tay cô. 

"Đông người như vậy, chị có phải là nên nắm chặt lấy tay em không?" 

"Ừm." 

Sau đó, họ bước vào khu vực tiếp theo. Lần này, vị trí của ba người đã thay đổi: Ira và Tawan đi cạnh nhau ở phía trước, còn Engfah đi theo sau. 

Ira như ý được ngắm những chú chim cánh cụt, hải cẩu và cả cá ngựa mà nàng yêu thích. 

Trong công viên hải dương, họ vừa tham quan vừa ăn uống, thời gian trôi qua rất nhanh. Cuối cùng, đã đến phần trình diễn cá heo mà Ira luôn mong chờ. 

Ba người không chọn ngồi ở hàng ghế phía trước. Một phần vì sợ bị ướt do nước bắn lên từ buổi biểu diễn, phần còn lại là vì lo bị chọn làm khán giả may mắn lên sân khấu tương tác, điều này sẽ làm lộ thân phận. 

Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng cũng đến giờ biểu diễn. Các chú cá heo xuất hiện dưới sự hướng dẫn của nhân viên, nhảy vọt lên mặt nước và uyển chuyển như đang khiêu vũ trên làn sóng. 

Nếu không phải được Tawan giữ lại, có lẽ Ira đã đứng dậy reo hò rồi. 

Đến giữa buổi biểu diễn, hướng dẫn viên bắt đầu tìm khán giả may mắn lên sân khấu: "Sau màn trình diễn tuyệt vời của các bạn cá heo, chúng tôi sẽ chọn ra một khán giả may mắn lên sân khấu để tương tác với cá heo. Chúng tôi hy vọng rằng sau khi tìm hiểu về động vật biển, mọi người sẽ nâng cao nhận thức về bảo vệ môi trường và cùng nhau bảo vệ hệ sinh thái biển mong manh và quý giá của chúng ta."

Khán giả ngồi ở hàng ghế đầu tiên đồng loạt giơ tay, hy vọng mình sẽ được chọn. 

Người hướng dẫn cười khéo léo: "Thông thường, chúng tôi sẽ chọn khán giả ngồi ở hàng ghế đầu. Nhưng hôm nay, chúng tôi sẽ thay đổi một chút, để khán giả ngồi phía sau cũng có cơ hội được lên sân khấu." 

Tawan đột nhiên cảm thấy bất an. 

Người hướng dẫn viên cất tiếng gọi: "Cô gái đội mũ màu xanh ở hàng ghế thứ ba từ dưới lên, chính là bạn! Xin mời đi theo nhân viên của chúng tôi." 

Ira nhìn trái rồi nhìn phải. Trong cả ngàn người ở đây, sao lại trúng nàng được? 

Tawan đã đứng dậy, trò chuyện với nhân viên: "Xin lỗi, chúng tôi không tiện lên sân khấu." 

Nhân viên lịch sự trấn an: "Đừng lo, hướng dẫn viên của chúng tôi sẽ hướng dẫn cô ấy tương tác với cá heo. Chúng đã được huấn luyện kỹ lưỡng trong thời gian dài và sẽ không gây hại gì đâu." 

Tawan che chắn để camera không quay rõ mặt Ira, tiếp tục từ chối: "Các anh vui lòng chọn người khác đi, chúng tôi thực sự không tiện." 

Ira rất muốn làm khán giả may mắn để lên chơi với cá heo, nhưng nàng cũng không thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị nhận ra. 

Sau khi bị từ chối ba lần, các nhân viên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chọn đứa trẻ bên cạnh đi lên.

Sau màn giao lưu này, buổi diễn cũng sắp kết thúc.

Tawan định tranh thủ trước khi kết thúc dẫn Ira và Engfah rời đi, dù sao ở đây cũng có rất nhiều người, sau khi diễn xong mà ra ngoài thì sẽ quá đông đúc.

Nhưng không biết ai đã hô lên: "Ira?!" 

Như hiệu ứng dây chuyền, ánh mắt của những người đang chăm chú xem cá heo đều đổ dồn về phía họ. Có khoảng chục người bắt đầu tiến lại gần. 

Tawan nắm chặt tay Ira và quay sang Engfah nói: "Đi nhanh lên." 

Hiện trường có chút hỗn loạn. 

Nhân viên không rõ chuyện gì xảy ra, cũng vội chen vào. 

"Em là fan của chị, có thể cho em xin chữ ký không?" 
"Đừng chen lấn!" 
"Làm ơn ký lên áo tôi!" 

Những người ở bên ngoài nghe thấy tiếng động cũng tò mò kéo vào khiến lối ra bị chặn kín. 

Tawan nắm chặt tay Ira, cố gắng chen qua đám đông. Đi được một đoạn Tawan mới phát hiện lối ra ngoài đã có người chặn lại, thậm chí còn có người giật mũ trên đầu của Ira. 

"Đừng chen lấn! Làm ơn nhường đường, làm ơn đừng đứng ở lối ra!" Nhân viên cố gắng giải tán đám đông. 

Ira theo phản xạ ôm đầu, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn. 

Tawan lo lắng hỏi: "Em ổn chứ?" 

Ira lắc đầu. Xung quang nàng thực sự quá ồn ào. Rất nhiều người gọi tên nàng, mũ cũng bị giật mất. Cảm giác bị bao vây trong đám đông thật sự rất tồi tệ. 

Tawan ôm lấy Ira, dùng toàn lực ngăn cản dòng người đang tiến lại. 

May mắn thay, nhân viên và đội an ninh đã hỗ trợ kịp thời để sơ tán đám đông. Ba người cũng nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store