ZingTruyen.Store

[LingOrm] Nhầm con

73

LingOrmTruyen123

11 giờ tối, Chanthira bưng ly sữa nóng đến bên giường Mina, đứa nhỏ sốt cao mặt đỏ bừng, vừa ngủ được một lúc thì tỉnh dậy, đôi mắt to nửa nhắm nửa mở, mệt mỏi nhìn bà.

Chanthira đưa sữa lên miệng: "Mina uống sữa nha?"

Mina nhìn bà ngoại, lắc đầu.

"Tối nay cháu còn chưa ăn." Chanthira khuyên nhủ, có chút lo lắng cho sức khỏe của cháu gái, "Mẹ con hồi nhỏ ngày nào cũng uống sữa bò, bây giờ rất cao đó, sau này Mina cũng phải cao bằng mẹ Mina mới được."

Đôi môi nứt nẻ của Mina cử động, hơi nâng người lên, tiến lại gần miệng ly.

Chanthira cẩn thận nghiêng chiếc ly để cháu gái dễ uống, nhưng Mina chỉ uống một ngụm, sau đó dùng hai tay đẩy ly ra.

"Bà ngoại, con muốn nôn." Mina chưa kịp nói xong đã bắt đầu nôn khan.

Dì Winny vội vàng tìm một cái chậu nhỏ, mang tới cho Mina cầm, rồi bấm chuông gọi ngay đầu giường.

Chanthira hoảng sợ vỗ lưng cháu gái, đặt ly lên đầu giường, dùng tay còn lại lấy điện thoại gọi cho Lingling.

Lúc chiều tối, Lingling còn chưa kịp ăn gì đã bị một cuộc điện thoại gọi đi, đến giờ vẫn chưa về. Chanthira trước kia không để ý đến Lingling, nhưng lúc đi Lingling đi rất gấp, phản ứng của Lingling rất giống phản ứng của Orm lúc chiều nhận điện thoại, bà có cảm giác như có chuyện không hay xảy ra.

Điện thoại lập tức bị cúp, Chanthira có chút buồn bực, nghĩ thầm chắc Lingling đang bận, cũng không trách gì.

Bác sĩ trực ban tới, khám cho Mina một chút rồi kê cho một hộp thuốc, Mina uống xong thấy khỏe hơn, vừa rồi không nôn ra thứ gì, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Cô đột nhiên nhớ mẹ và Ning, liền hỏi bà ngoại: "Khi nào mẹ mới về ạ?"

"Bà không biết." Chanthira chỉ có thể gửi tin nhắn cho Lingling, nói cho cô biết Mina đang đợi cô, bảo cô nhanh chóng quay lại.

Trong phòng làm việc của nhà Orm, Lingling không ngừng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, cô nhờ rất nhiều người tìm kiếm tung tích của Ning, đồng thời cũng cho người điều tra tung tích của người đàn ông sau khi rời công viên. Enjoy và những người bạn tốt khác cũng giúp cô sử dụng mối quan hệ đi tìm, họ sẽ không bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào mà cảnh sát có thể tìm thấy, lập một nhóm W, khi có bất cứ thông tin nào sẽ lập tức gửi vào trong nhóm.

Vì là công viên mới khai trương nên bãi đậu xe vẫn chưa có camera giám sát, nhưng sau khi kiểm tra camera giám sát các con đường xung quanh trong cùng khoảng thời gian, đã quay lại cảnh người đàn ông lái chiếc xe tải nhỏ, xe cũ nát rỉ sét, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra được màu bạc, không có biển số xe.

Theo bản năng thì tiếp tục lần theo camera giám sát này để tìm kiếm, nhưng sau đó người đàn ông lái xe vào một con đường nhỏ hai bên đều ra đồng ruộng, thì không còn camera giám sát nữa.

Manh mối đến đây bị đứt đoạn.

Lingling nhìn nhóm W đã lâu không có tin nhắn mới, đôi mắt trống rỗng vô hồn, vết thương trên môi vừa đóng vảy, còn hơi đỏ và sưng tấy.

Trong lòng bắt đầu có chút không xác định, chẳng lẽ sự xuất hiện của cô đúng như Khóc Nhè nói, là một sai lầm? Phá vỡ cuộc sống yên bình tốt đẹp của hai mẹ con, nếu không có cô, thì có lẽ Khóc Nhè sẽ không cảm nhận được nỗi đau lớn đến thế, Ning cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

Khóc Nhè nói, Khóc Nhè không có cô, cũng không sao hết.

Sau khi Orm rời đi, Lingling vẫn ở trong phòng làm việc, cô không dám ra ngoài đối mặt với Orm, sợ nghe thấy những lời tàn nhẫn hơn.

Cô chỉ tập trung xem đoạn video giám sát mà mình nhận được, cũng không có tâm trạng nghe điện thoại, lúc này cô nhận được tin nhắn mới từ mẹ, hỏi khi nào cô có thể quay lại bệnh viện, Mina vẫn đang đợi cô.

Lingling nhất thời lơ đãng, trước đây tự cho mình là đúng, nhưng thực ra lại vô dụng, chăm sóc không được hai đứa con, còn người yêu cũng không cần cô.

Chắc là do do quá mệt, ngực khó chịu, thở không nổi, gõ hai chữ trên màn hình cũng khó khăn.

Lingling quyết định quay lại bệnh viện để ở cùng Mina, cô đấu tranh tinh thần và đi đến phòng khách, nơi cô nhìn thấy Orm cuộn tròn trong một quả bóng trên ghế sofa, ôm con Peppa Pig yêu thích của Ning trong tay.

Nhìn thấy Lingling xuất hiện ở trước mặt mình, Orm bất giác cau mày.

Lingling nhìn thấy biểu tình của cô, cho rằng đang chán ghét cô, nhất thời thẫn thờ buông lỏng tay, ánh mắt đảo quanh.

Orm muốn hỏi môi cô làm sao thế, nhưng nhớ đến vừa rồi bản thân nói không lựa lời, cổ họng nghẹn lại, không nói được lời nào.

"Chị phải quay lại bệnh viện với Mina." Lingling trả lại chiếc điện thoại di động lại cho Orm.

Orm đưa tay nhận lấy, ánh mắt thẳng tắp, cô nghĩ, chắc đã chọc giận Lingling, cho nên mới đi, để lại một mình cô ở đây.

Lingling giống như bị ngôn từ làm cho bị thương, nên lấy hết can đảm mới nói được: "Giờ đừng gọi cảnh sát."

Orm nắm chặt điện thoại di động, chăm chú nhìn vết thương trên môi Lingling, không nói được hay không được."

"Nếu ngày mai Ning vẫn không có tin tức gì, chúng ta sẽ xem xét lại."

Lingling nhìn vào mắt Orm, giống như thấy được một cục diện đáng buồn.

"Chị đảm bảo với em, Ning nhất định sẽ về, bình an vô sự mà về."

Orm nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy cùng vết thương đáng sợ trên môi Lingling, nhưng vẫn không nói được câu nào.

Đợi đến khi Lingling đi ra khỏi nhà, cửa đóng chặt lại, cả người Orm run rẩy như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, nước mắt lần lượt rơi xuống trên con gấu.

Căn phòng trống rỗng, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Giống như quay lại trước kia, thế giới này chỉ còn lại một mình cô.

Không có ba mẹ ở bên, không có Ning, cũng không có Lingling.

Cô thật sự rất sợ.

Lingling cả đêm lại không ngủ được, thỉnh thoảng ở bên giường Mina ngủ gật một lát, sau đó nhanh chóng tỉnh dậy, kiểm tra tin nhắn mới trong điện thoại, sau đó dùng tay kiểm tra thân nhiệt của con gái.

Mina có một lần nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ ở bên cạnh, hài lòng mỉm cười: "Mẹ, mẹ đến rồi."

"Đúng vậy, mẹ đã hứa với Mina buổi tối sẽ ở lại với con, mẹ phải giữ lời." Lingling giấu hết sự mệt mỏi của mình trước mặt con gái, để con gái yên tâm trở lại ngủ.

"Ning nói cuối tuần muốn đến thăm con." Mina nằm trên gối ôm lấy tay mẹ.

Lingling chỉnh chăn trên người Mina, không biết nên nói gì nữa, bây giờ cô cũng không biết Ning đang ở đâu, đầu xuân thời tiết còn có chút lạnh, đứa nhỏ có thể bị đông cứng hay không, hay đang sợ mà ngủ yên....

Cô biết người đàn ông này muốn gì, tin tức mà cô có được không kém cảnh sát, thậm chỉ dùng tiền đi tìm kiếm, làm thế cô mới có chút tự tin bảo Orm chờ.

Sáng sớm, Orm tới bệnh viện tìm cô, hai người vừa gặp nhau liền biết đối phương suốt đêm không ngủ.

Cơn sốt cao của Mina đã giảm đi phần nào, người lớn cũng dễ thở hơn một chút, nhưng cô bé lại không thèm ăn gì, cả buổi sáng chỉ uống chút cháo, sau đó lại kêu buồn nôn và khó chịu.

Mina rất vui khi thấy mẹ Kornnaphat đến và hỏi tại sao ngày hôm qua mẹ lại rời đi vội vàng như vậy.

Orm lơ đãng tìm lý do, nụ cười gượng ép khiến khóe miệng cô giật giật.

Lingling bị bác sĩ gọi nói chuyện, chưa kịp ăn, vừa đi ra khỏi phòng, đầu đau như búa bổ, bụng cồn cào, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh công cộng trên tầng.

Một mùi đặc biệt phát ra từ ngăn bên cạnh, đứng cạnh bồn rửa, cô, vốn là một người sợ vi khuẩn, liều mạng dùng tay nắm lấy mép mặt bàn màu vàng, có thứ gì đó trào dâng và cuộn tròn trong cổ họng cô, gân xanh trên trán nổi lên, há miệng chưa kịp thở dốc thì khom lưng nôn ra một vũng dịch dạ dày nhuốm máu.

Nôn đến mức gần như ngất đi vì thiếu oxy, Lingling mở vòi nước, dội nước lạnh lên mặt.

Cô phải tỉnh táo, không được ngã xuống.

Vừa ở phòng khám, bác sĩ nói Mina phải được ghép tủy sớm, xét theo phản ứng của thuốc hiện tại, rất khó chống đỡ đến khi em trai em gái ra đời.

Lingling nhờ bác sĩ tìm ra loại thuốc đắt nhất và tốt nhất trên thế giới, bác sĩ chỉ lắc đầu nói vẫn nên đợi kết quả từ ngân hàng tủy xương.

Dường như mọi thứ đã quay trở lại điểm xuất phát ban đầu.

Lingling còn chưa đến phòng bệnh, điện thoại di động của cô vang lên, cô vốn đã mong đợi người đàn ông kia sẽ gọi cho mình, nhưng khi nhìn thấy ghi chú trên điện thoại, cô vẫn thất vọng.

"Kwong tổng!" Người gọi điện thoại là Chaiyaporn tổng– tổng giám đốc công ty xây dựng trực thuộc tập đoàn Kwong Thị, người này rất hiếm khi gọi điện thoại cho cô.

"Có việc gì thì gọi Mint đi." Lingling không có tâm trạng nói chuyện công việc, đang muốn cúp điện thoại.

"Là thế này Kwong tổng!"

Chaiyaporn tổng vội vàng nói: "Arthit Srisai...."

Nghe được tên người đàn ông kia, Lingling sửng sốt, trong lòng vui mừng lớn hơn sợ hãi, cuối cùng cũng đã đến.

"Người công nhân vô cớ đến quấy rối cô vừa gọi điện cho tôi, xin số điện thoại di động của cô, anh ta nói anh ta đã có thứ cô muốn."

Chaiyaporn tổng vốn dĩ không bận tâm lắm, còn mắng anh ta một trận, nhưng người kia đột nhiên cười nói: "Anh trước tiên nên hỏi Lingling Kwong có muốn liên hệ với tôi không."

Anh ta còn nói: "Nếu anh không nói, sẽ có người chết."

Thế là Chaiyaporn tổng mới gọi điện thoại hỏi, lỡ đâu có chuyện gì thật thì anh ta gánh không nổi.

"Cho anh ta ngay!" Lingling quả quyết nói.

Chaiyaporn tổng sửng sốt: "Hả?"

"Tôi nói, mau gửi số điện thoại của tôi cho anh ta!"

Chaiyaporn tổng vội vàng vâng một tiếng, nói không biết số điện thoại của đối phương, nên phải đợi đối phương liên hệ lại.

Lingling cầm điện thoại di động, trái tim kiệt sức đập loạn xạ, cô quay lại phòng bệnh, Mina cuối cùng cũng có chút sức lực, quấy lấy Orm hỏi thăm Ning.

"Mẹ Kornnaphat, mẹ có thể dắt Ning đến chơi với con vào cuối tuần được không? Chỉ cần mẹ đồng ý, Ning có thể đến." Mina chắp hai tay lại làm động tác cầu xin.

Nụ cười Orm biến mất, cô cúi mặt, áp chế một ít cảm xúc.

Lingling đi tới, hít sâu một hơi, cười nói: "Mina, con trước tiên phải lo dưỡng bệnh, Ning nhất định sẽ đến thăm con."

Orm không nhìn Lingling cũng không nói chuyện.

Chanthira sáng sớm liền cảm thấy bầu không khí không ổn, Lingling đi ngang qua, thấp giọng hỏi cô: "Hai đứa cãi nhau à?"

"Không có gì." Lingling không có tâm tình trả lời.

Chanthira múc một chén cháo, bảo cô ăn một ít: "Đều không dễ dàng, cãi nhau gì chứ."

Lingling ăn mấy miếng, có lẽ đã nhịn ăn quá lâu, khi ăn vào bụng càng đau hơn.

Trong chén còn thừa một quả trứng bóc vỏ, Lingling ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt vô cảm của Orm.

Chịu đựng cơn đau, ăn quả trứng.

"Hôm nay có thể làm gì?" Cuối cùng Orm cũng chịu nói chuyện với cô.

Lingling còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại di động của cô vang lên, trên màn hình chỉ hiển thị dòng chữ "Không rõ số", gần như toàn bộ máu trong cơ thể lập tức chảy ngược, cô cất bước vội chạy về phía cầu thang cô hay đến.

Orm ý thức được điều gì, lập tức chạy theo.

Trong cầu thang vắng vẻ, Lingling đối mặt với cuộc điện thoại không xác định này và Orm vừa mới đi vào, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Orm lo lắng thúc giục cô: "Mau nghe đi."

Tay Lingling run rẩy, mở phần mềm ghi âm ra, nhấn nút trả lời.

Orm bấm loa ngoài để không bỏ lỡ từng câu tiếp theo.

Đầu tiên là tiếng xào xạc trong điện thoại, sau đó là giọng nam khàn khàn mang giọng địa phương rõ ràng.

Anh ta nói: "Kwong tổng, mạng người thật sự không đáng giá hai tỷ sao?"

Người đàn ông không đợi Lingling đáp lại, tiếp tục nói: "Tên già Chaiyaporn tổng kia vừa nói với tôi... muốn số điện thoại của Kwong tổng hả, anh xứng sao? Kwong tổng à, cô nói đi, tôi có xứng không hả?"

Lingling bình tĩnh hỏi: "Anh đã làm gì Ning?"

Người đàn ông tặc lưỡi bất mãn, đột nhiên cao giọng chất vấn: "Trả lời vấn đề của tôi trước! Tôi có xứng không? Kwong tổng là người thượng đẳng, còn tôi là rác rưởi thôi sao?"

"Anh xứng." Lingling cố gắng xoa dịu tâm trạng cáu kỉnh của người đàn ông, hy vọng có thể biết thêm thông tin về Ning từ cuộc điện thoại này.

Người đàn ông cười hai tiếng, nghe có vẻ rất hài lòng, như đang cười nhạo sự yếu thế của cô.

"Vậy thì nói cho tôi biết đi, Kwong tổng, mạng người có đáng giá 2 tỷ baht không?"

Lingling trầm mặc một lát, hỏi: "Đây chính là điều kiện để anh thả Ning sao?"

Người đàn ông chỉ cười, cố tình khoe khoang.

Orm ở bên cạnh nghe được, lo lắng đến cuối cùng không nhịn được nói: "Tôi đồng ý điều kiện của anh, nhưng tôi muốn anh phải đảm bảo sẽ đưa Ning về an toàn."

"Ái chà, đây chẳng phải là tình nhân bé bỏng của Kwong tổng sao?" Người đàn ông dường như biết hết mối quan hệ của cô và Lingling.

Anh ta cười tiếp tục: "Nhà giàu mấy người có tiền biết chơi thật đấy, làng tôi có nhiều đàn ông độc thân không tìm được vợ, còn hai người phụ nữ các cô lại ở cùng nhau, chẳng phải là lãng phí tài nguyên xã hội sao? "

Không đủ kiên nhẫn để nghe anh ta nói, Orm hỏi: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Không để ý tới lời nói của cô, người đàn ông chậm rãi nói: "Kwong tổng, cô cũng thú vị thật đó, ngoài mặt thì không kết hôn không có đối tượng, hoá ra là thích phụ nữ, có tận hai đứa con luôn?"

Lingling trầm giọng hỏi: "Anh theo dõi tôi?"

"Cô bảo tên Chaiyaporn tổng lấy chút tiền kia tống tôi đi, còn dọa tống tôi vào tù. Tôi nghĩ mãi, nghĩ thế nào cũng không thể bỏ qua được, ai bảo các người nói tôi là rác rưởi không đáng một đồng chứ?"

"Tôi không có nói...." Lingling nhớ không lầm, đang muốn biện hộ.

Người đàn ông đột nhiên hét lên: "Câm miệng! Nghe tôi nói."

Lingling sửng sốt, Orm nhìn thấy bàn tay cầm điện thoại của cô run rẩy khó phát hiện.

"Mấy người muốn đuổi tôi về quê hả, không có cửa đâu, anh trai đã ch.ết của Arthit Srisai tôi đây, chỉ đáng đền bù được chút tiền nhỏ đó... Tôi sẽ không để cho cô sống dễ dàng đâu! Tôi theo dõi cô lâu rồi, tôi biết cô ngày nào cũng đến bệnh viện trông con gái, còn thường đến khu chung cư kia tìm tình nhân của cô hẹn hò, còn biệt thự nhà họ Kwong tôi cũng hay ghé qua đó, hai người ở trong xe hôn nhau tôi cũng thấy, cũng nồng nhiệt lắm."

Người đàn ông nhớ lại cảnh Chaiyaporn tổng bảo hai tên vệ sĩ đứng phía sau nắm tóc anh ta, đè tay ép anh ta ký vào thoả thuận.

Với vẻ mặt bố thí nói: "Kwong tổng lần này phá lệ, đền bù cho mày gấp đôi, đừng không biết liêm sỉ, mau ký đi, chứ nếu không sẽ tống mày vào tù, mày là cái thá gì chứ...."

Người đàn ông đắc thắng cười: "Tôi cái gì cũng biết, đi theo Lingling Kwong cô thì tìm được tình nhân của cô, rồi lại tìm được con gái của cô. Lúc ăn Tết, đứa con gái khác của cô ngất xỉu đưa đến bệnh viện, tôi đứng ở gần đó nhìn thấy hết. Nếu không phải ông già kia giám sát kỹ, chứ nếu không tôi đã bắt cóc cô gái nhỏ kia rồi. A, còn có một lần ở sân bay, xém tí nữa bị cô phát hiện, cũng may tôi nhanh chân đi mất, mà tiếc là cái bao bị bỏ lại, trong đó còn có không ít chai đâu."

Orm không dám nghĩ tới, cảm giác ớn lạnh thấu xương truyền đến tứ chi, bao gồm cả việc cô vốn tưởng rằng gặp được người đàn ông này ở bãi đậu xe ga tàu cao tốc chỉ là trùng hợp, nhưng hóa ra lại là thực sự là một phần trong kế hoạch đã lên kế hoạch từ lâu của anh ta.

"Không bắt nó thì bắt được ai? Người lớn khó bắt. Con gái khác của cô đang bệnh nặng, hoặc nằm viện hoặc ở nhà, không ra ngoài, cho nên tôi chỉ có thể bắt nó thôi, bình thường được mẹ đưa đón, nhà trẻ thì tôi không vào được, tôi đợi lâu lắm rồi, mới có được cơ hội tốt."

Orm che miệng thật chặt, sợ mình sẽ bốc đồng chửi bới người đàn ông này, vốn là buổi dã ngoại được bọn trẻ mong đợi, nhưng hóa ra lại là tai họa, quả thật điên rồi.

"Tôi xách bao mấy tháng nay để nhặt đồng nát, vừa bẩn vừa mệt. Bảo vệ khu biệt thự của Kwong tổng còn đuổi tôi đi, giống như đuổi chó vậy, hahahaha..."

"Anh muốn thế nào?" Lingling hỏi.

Tiếng cười của người đàn ông dừng lại, lạnh lùng nói: "15 triệu."

Lingling không chút do dự: "Được, Anh phải bảo đảm đứa bé an toàn."

"Đô la Mỹ." Đối phương bổ sung thêm.

Orm sửng sốt tại chỗ, cô căn bản không có nhiều tiền như vậy.

Lingling chỉ dừng lại một chút, vội vàng nói: "Gửi cho tôi một đoạn video, tôi muốn xác nhận con bé không có việc gì."

"Cô cho rằng cô có tư cách cùng tôi thương lượng điều kiện sao?" Người đàn ông cười lạnh.

Lingling hỏi lại: "Tôi không xác định được con bé có an toàn không, dựa vào đâu tôi đưa tiền cho anh?"

Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi cười: "Vậy cô đồng ý à? Tôi muốn tiền mặt."

"Đúng vậy."

"Được rồi, đợi chút." Người đàn ông cúp điện thoại.

Lingling lưu lại đoạn ghi âm, sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, nghĩ đến Khóc Nhè ở bên cạnh nghe hết, càng không biết phải nói gì.

Cô nghe rõ lời người đàn ông vừa nói, quả thực hoàn toàn là vì cô mà Ning mới bị bắt cóc.

"Lingling."

Cô không dám ngẩng đầu lên, lại nghe thấy đối phương lại gọi mình.

Lingling đang bảo Mint chuẩn bị tiền chuộc, trong thời gian ngắn sẽ khó có thể rút ra số tiền lớn như vậy.

Tay cô ngừng gõ chữ, sau đó tay bị hai tay Orm nắm chặt, cô nhìn dọc theo đôi tay thon dài đó, ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng vẫn đối diện với nhau.

"Ning sẽ không sao, đúng không?" Không có lời trách móc nào như cô nghĩ, giống như đang cầu cứu cô.

"Mọi chuyện cứ giao cho chị, đừng lo lắng." Lingling chỉ có thể như vậy an ủi cô.

Vừa mới nói chuyện với Mint xong, khoảng mười phút sau, trong điện thoại có một tin nhắn video từ số lạ, Lingling và Orm nhìn nhau, sau đó mở video.

Cảnh trong video rất tối, có thể điện thoại của đối phương cấu hình thấp, hiệu ứng quay chụp không rõ nét.

Người đàn ông xuất hiện trước ống kính, ăn mặc luộm thuộm giống như trong đoạn video giám sát trước đó, cười để lộ ra hàm răng vàng khè: "Kwong tổng, cô con gái này của cô cũng thú vị lắm, hôm đó một mình chạy đi hái hoa, nhìn thấy tôi cũng không bỏ chạy, còn đưa chai nước trong tay cho tôi."

"Tôi mới không thèm cái chai đó, lập tức lấy bao trùm lên người nó, kích thước vừa vặn, mang lên cũng không vất vả."

Tiếng cười của người đàn ông truyền vào tai Orm đặc biệt gay gắt, cô biết Ning sẽ làm như vậy bởi vì cô đã dạy con gái phải đem chai lọ không cần cho người nhặt rác.

Chỉ mong con gái có thể học được cách tôn trọng, không phân biệt giai cấp, giàu nghèo, sao lại thành thế này?

Orm che trái tim ngột ngạt của mình, đôi mắt lại rưng rưng mà lúc nào không hay.

Lingling hết lần này đến lần khác do dự, duỗi tay ra vòng qua vai cô, để cô áp vào cổ mình.

Lòng tốt của Ning đã bị lợi dụng, cô rất đau lòng, có thế cùng Khóc Nhè ôm nhau, sưởi ấm cho nhau, ít ra còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Tôi không động đến một đầu ngón tay con gái cô, tôi còn không nỡ trói cô bé đâu." Người đàn ông di chuyển máy ảnh.

Màn hình rung lên một lúc rồi tập trung vào một chiếc lồng sắt có ống vuông đen dày, là loại chuồng chó thường thấy ở các cửa hàng thú cưng dùng để nhốt những con chó lớn.

Orm nhìn thấy Ning – cô con gái đang khiến cô lo lắng không ngừng, cô nhóc co ro trong góc lồng, ôm đầu gối không ngừng run rẩy.

Không gian trong chuồng chó rất nhỏ, cô nhóc căn bản không đứng thẳng, Orm cảm thấy thống khổ, không nỡ rời mắt, cô chỉ có thể nhìn thấy Ning qua đoạn video này.

"Đến chào mẹ đi." Người đàn ông bảo Ning nhìn phía camera.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ning trong máy ảnh rất bẩn, có lẽ đã khóc quá nhiều, ánh mắt nhìn vào máy ảnh có chút ngốc nghếch, hoàn toàn khác với cô nhóc thông minh lanh lợi thường ngày.

Ning cách lồng sắt, sửng sốt một lát, bắt đầu khóc lớn: "Mẹ ơi, con muốn về nhà."

Orm nhìn màn hình, bật khóc, cô cái gì cũng không làm được.

Lingling nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, muốn làm cô bình tĩnh lại, nhưng khi nghe đi nghe lại câu nói "Mẹ ơi, con muốn về nhà" của Ning, bản thân cô không thể chịu đựng được nữa, tim cô như bị xé nát, đau vô cùng.

"Im đi nhóc!" Người đàn ông thấy ồn, một con d.ao găm vung vẩy trong tay lộ ra ở góc video.

Giống như đã từng dọa Ning rất nhiều lần, đứa nhỏ nhìn thấy con d.ao này liền vội vàng bịt miệng lại, không dám phát ra tiếng động nào nữa.

Người đàn ông lại quay camera về chính mình: "Kwong tổng, nhìn cũng nhìn đủ rồi. Trước 5 giờ hôm nay phải chuẩn bị xong tiền, đợi tin tức từ tôi."

Ngay khi chuẩn bị kết thúc video, người đàn ông nghĩ đến gì đó, cầm con d.ao găm lên và chĩa vào camera, mặt nghiêm túc cảnh báo: "Không được gọi cảnh sát, nếu bức tôi tức điên... ông này đây cái gì cũng dám làm."

Sau đó, hướng máy ảnh về phía chiếc lồng, từ góc nhìn toàn cảnh, qua ống sắt dày, có thể nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt Ning.

Trên màn hình xuất hiện một bàn tay cầm d.ao găm, theo máy ảnh lắc lư lên xuống, lần lượt nhét vào khe hở của lồng, l.ưỡi d.ao không dài, chỉ xuyên qua hơn mười centimet. Nhưng Ning nhìn con d.ao dừng ngay bên cạnh cô nhóc, lập tức sợ hãi hét lên, ở trong cái lồng sắt nhỏ hẹp tìm nơi trốn.

"Đây là cảnh cáo, nếu dám báo cảnh sát thì chờ nhặt xác của con gái đi." Người đàn ông nói xong, video cũng kết thúc.

Sau khi video ngừng phát, Lingling vẫn giơ điện thoại di động lên, trán đổ mồ hôi lạnh, cô đặt tay lên vai Orm, không dám dùng sức, chịu đựng cơn đau quặn thắt trong bụng.

"Ning, con bé..." Orm ngẩng mặt lên nhìn Lingling, đối mặt với khuôn mặt giống Ning, cô lập tức tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Chị đã bảo Mint chuẩn bị, anh ta muốn gì chị cũng sẽ đáp ứng, sẽ không sao đâu." Nỗi đau tâm lý xen lẫn nỗi đau thể xác khiến Lingling không thể đứng vững, chỉ có thể buông cô ra, tay chống lên tay vịn cầu thang ở phía sau.

Orm cụp mắt xuống gật đầu, bởi vì những lời nói tổn thương tối qua cô vẫn khó đối mặt với Lingling.

"Chị phải đến ngân hàng. Em ở lại bệnh viện với Mina." Lingling hít một hơi thật sâu, chịu đựng đau đớn, dịu dàng nói: "Con bé cũng cần em."

Orm ừ một tiếng, dùng ống tay áo lau đại trên mặt.

Lingling không biết cô còn giận mình hay không, do dự không biết có nên đi tới lau nước mắt cho cô hay không.

Orm còn chưa lau sạch, nước mắt càng ngày càng chảy nhiều, cô không kìm được cỗ tuyệt vọng, đành ôm mặt khóc hết ra.

"Lingling, xin chị hãy mang Ning về, nếu Ning của chúng ta không còn nữa, em không biết sau này sẽ đối mặt với chị thế nào, nhìn thấy chị em sẽ nhớ đến con bé, giờ em thật sự không biết phải làm sao."

Lingling an ủi: "Sẽ không..."

Cô cảm thấy mình nhất định là một người yêu tệ bạc, nếu không thì tại sao lúc này cô lại không nghĩ ra được câu an ủi nào.

Thân thể Orm dần dần uốn cong, cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất, nức nở nói: "Đêm qua em chợp mắt một lát, mơ thấy một giấc mơ rất tệ, trong mơ Ning bị người ta giết, Mina cũng không còn nữa, chị thì bị em chọc giận mà bỏ đi, em làm thế nào cũng không tìm thấy chị, giống như không còn gì nữa...."

"Lingling... em chẳng còn gì cả..."

"Sẽ không, sẽ không đâu." Lingling quỳ xuống, ôm chặt Orm vào lòng, nước mắt lưng tròng, giọng nói run rẩy, "Em sẽ có tất cả, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách. Dù em có chọc giận chị thế nào, chị cũng sẽ không bỏ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store