71
Chanthira ngất đi.Lingling còn chưa kịp phản ứng, Orm gần như lập tức nhảy ra khỏi chỗ ngồi, đi tới đỡ lấy thân thể của bà."Dì à?" Orm ấn ấn nhân trung của bà Kwong."Mẹ?" Lingling nhìn thấy mí mắt mẹ cô cử động.Chanthira toàn thân run rẩy, đồng thời hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ mở mắt ra, ánh mắt không tập trung."Có cần đi tìm bác sĩ không?" Orm lo lắng bọn họ làm bà Kwong dọa sợ, nếu xảy ra chuyện gì, cô không chịu trách nhiệm nổi.Chanthira giữ tay cô lại, hít thở sâu, đợi đến khi hoãn lại thì vẫy tay ra hiệu cho Lingling đến gần.Orm lùi sang một bên, để Lingling đi đến, Chanthira nắm lấy cổ áo cô, thở gấp.Lingling quan tâm hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?""Con..." Lồng ngực Chanthira phập phồng kịch liệt, bà cao giọng nói: "Thật sự đã mở rộng tầm mắt của mẹ!"Orm nhìn thấy bà Kwong nắm cổ áo Lingling, sợ bà muốn đánh Lingling, cô vội vàng kéo hai người ra khuyên nhủ: "Dì à, chúng ta có gì thì từ từ nói."Chanthira rầu rĩ, ôm ngực lắc đầu: "Còn có thể nói gì được nữa? Con cũng đã lớn từng đó, bây giờ lại mang thêm đứa con của cháu, cháu nói xem giờ dì nói được gì?"Nghĩ đến điều gì đó, Chanthira vừa nói xong liền mở to mắt: "Không phải con nói dùng cổ tử cung nhân tạo để cứu Mina sao..."Lingling đứng sang một bên, gật đầu thừa nhận: "Đúng, đúng như mẹ nghĩ."Chanthira sửng sốt, không nói được lời nào."Con và Nong Orm sẽ có thật nhiều con." Lingling nói, vòng tay qua Orm vai.Chanthira chỉ cảm thấy có một con dao khác đâm vào tim mình, dao đoạt mạng của bà.Orm nhìn biểu cảm của bà Kwong, không đành lòng, đối với bà Kwong mà nói, khi biết được chuyện này, mức độ chấn động hẳn là vượt xa tâm tình của cô khi biết chuyện này.Chanthira bình tĩnh hồi lâu, giọng nói có chút run rẩy: "Lingling, con nói thật với mẹ."Lingling đứng thẳng không nhúc nhích, Orm thấy vậy đẩy cô đi đến trước mặt mẹ."Con thật sự là đồng tính luyến ái à?" Chanthira vẫn còn ôm chút hy vọng, lỡ đâu con gái bà chỉ muốn chơi đùa thôi.Lingling không có nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "Không biết."Chanthira nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, hẳn là có hy vọng, bọn họ trong giới chú trọng nhất là danh tiếng, nếu truyền ra Lingling thích phụ nữ, người khác sẽ nhìn nhà họ Kwong như thế nào?Sau đó liền nghe Lingling nói: "Con chỉ thích cô ấy."Dừng một chút lại nói tiếp: "Con chưa từng thích ai cả, chỉ thích mỗi cô ấy, trước kia, bây giờ hay sau này cũng chỉ thích cô ấy, con muốn kết hôn với cô ấy, muốn cùng cô ấy nuôi nấng bọn nhỏ đến khi bọn nhỏ trưởng thành." làOrm thấy sắc mặt Chanthira càng ngày càng tái nhợt, sợ lại ngất xỉu, liền kéo tay Lingling, bảo cô ấy đừng nói nữa. Vốn dĩ hôm nay chỉ là để come out, để cô sau này có thể thường xuyên đến thăm Mina, sao lại đột nhiên đề cập đến chuyện kết hôn?"Ba mẹ từ nhỏ đã dạy con phải làm người có trách nhiệm, cho nên con phải có trách nhiệm với Nong Orm, con nhất định phải cưới em ấy." Lingling kiên trì nói xong câu này.Lúc trước bảo con gái phải có trách nhiệm với công ty, chứ không phải dùng cái trách nhiệm đó đặt lên phụ nữ.Chanthira mặt không biểu tình nhìn con gái, trầm mặc hồi lâu, vẫn không có gì để nói.Orm cảm thấy bầu không khí hiện tại có chút căng thẳng, cô muốn nói chút gì đó về tình huống của Ning, bà Kwong hẳn cũng sẵn lòng nghe, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe Kwong Móng Heo nói: "Con chỉ là thông báo cho mẹ một tiếng, mẹ không cần phát biểu ý kiến."Orm ôm trán, che mắt lại, thật không có cách nhìn thêm nữa.Lingling tựa hồ thật sự sợ mẹ cô có ý kiến phản đối, vội vàng nói: "Cho dù có phát biểu con cũng không nghe.""Thật xin lỗi dì, chị ấy nói chuyện có hơi quá đáng." Orm muốn bịt miệng Lingling lại, làm Lingling xin lỗi mẹ.Chanthira kinh ngạc quay đầu nhìn Orm, bà đã sớm quen với thái độ của con gái, còn cần phải xin lỗi sao?Orm nói: "Cháu chỉ mong có thể đến thăm Mina bất cứ lúc nào, chứ không muốn gì hơn.""Sao lại không muốn gì hơn? Đều là chuyện hiển nhiên...." Lingling lại muốn tranh luận."Lingling..." Orm bất đắc dĩ nhìn trừng mắt với Lingling.Thấy người nói không nói nữa, cô mỉm cười với Chanthira nói: "Dì à, dì đừng bận tâm, cháu sẽ dạy dỗ chị ấy."Dạy dỗ? Này nghe như... trên mặt Chanthira tràn đầy nghi hoặc, rốt cuộc ai mới là mẹ của Lingling, là bà hay Orm?Nguyên nhân bà không nói nên lời, là dù không coi trọng tình cảm đồng tính, nhưng mà cũng không hề chán ghét Orm, trước đó có xem qua video, cảm giác người này cũng là tác giả có uy tín, vậy coi như là người làm việc văn nghệ. Bình thường trang điểm giản dị, ăn mặc thoải mái, phẩm chất cá nhân khá tốt, điều này có thể thấy qua cách cư xử, lời nói và việc làm, không phải là kẻ ăn chơi trác táng trong giới bọn họ.Quan trọng nhất là Lingling thế mà lại tình nguyện nghe lời Orm, Chanthira phát hiện, cuối cùng mình cũng tìm ra nguyên nhân khiến tính cách con gái thay đổi.Màn hình điện thoại di động của Orm vẫn còn sáng, cô bé đang cười tươi trong đó rất giống Lingling, hoàn toàn khác với Lingling vốn không thích cười trước đó, Chanthira có chút bàng hoàng nhưng lại mơ hồ cảm nhận được một tia khao khát.Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như Orm mong đợi, Chanthira đồng ý yêu cầu của cô, Orm đề nghị đưa Ning đến bệnh viện để thăm Mina khi cô nhóc khỏi bệnh cảm lạnh. Nếu bà Kwong sốt ruột muốn đến xem đứa nhỏ, tối nay có thể đến nhà cô làm khách.Chanthira từ chối, bà nói giờ bà vẫn còn bàng hoàng, cũng không biết phải nói chuyện này với ba Lingling thế nào, đến giờ chuyện Lingling mang thai ba cô còn chưa biết.Trở lại phòng bệnh, Orm nhớ tới món đồ chơi Peppa Pig mà Ning đưa cho cô liền đưa cho Mina, nghe xong đoạn ghi âm, cô bé vui mừng lăn lộn trên giường, sau đó ghi lại một đoạn lớn, yêu cầu cô cầm lấy đưa cho Ning."Nếu Mina nhớ Ning, có thể gọi Ning." Orm đem Peppa Pig đi, hứa ngày mai sẽ đến thăm cô bé.Lingling nói với Mina: "Từ nay trở đi, con có thể nhắc tới mẹ Kornnaphat và Ning trước mặt bà ngoại."Chanthira nhìn thấy dì Winny nói mấy câu với Orm, trông hai người rất thân thuộc, lại dựa theo lời Lingling nói, ngoại trừ bà ra thì ở đây cũng biết quan hệ của hai người.Một đám người hợp lại gạt bà sao?Mina vui vẻ gọi bà: "Bà ngoại, mẹ nói sẽ kết hôn với mẹ Kornnaphat! Còn có em bé nữa!"Chanthira gật đầu có lệ, không nhịn được mỉm cười: "Bà biết, bà biết rồi."Còn có rất nhiều em bé nữa, bà cũng biết hết. Lúc ăn Tết con chê nhà họ Kwong vắng vẻ, sau này lại có thể náo nhiệt, thật là... giống như nằm mơ vậy, rốt cuộc chuyện quái gì thế.Orm lại tiếp tục cuộc sống cũ, thức dậy đưa Ning đến trường, sau đó đi bệnh viện trông Mina. Sau khi tận mắt nhìn thấy tác dụng phụ của thuốc, cô hoàn toàn hiểu được ý định ban đầu của Lingling là giấu cô, nếu là cô, có lẽ cô sẽ chọn cách giấu cô ấy, để cô ấy không lo lắng.Cái đau đó cô nhìn thấy, ước gì bản thân có thể chịu thay con gái.Ban ngày, Orm trông Mina, Lingling đến công ty làm việc, buổi tối đổi lại là Lingling trông con gái, Lingling kiệt sức cuối cùng cũng khôi phục lại một chút.Lúc thì Chanthira ở trong phòng bệnh, lúc thì không. Orm không ngại đối mặt với bà, Lingling luôn nói ba mẹ cô tính tình quái đản đáng sợ, thật ra sau khi tiếp xúc, cảm thấy bà Kwong thật ra là một người khá thú vị, ngoại trừ có chút vô tâm.Ở một số khía cạnh, thì cũng giống lúc cô mới quen biết con người Lingling.Ví dụ như, sau khi bà Kwong biết được bút danh của cô, ngày hôm sau bà lấy iPad ra, lấy ra một bộ phim truyền hình đang theo dõi, sau đó ngượng ngùng hỏi Orm: "Đây là phim cháu viết à?"Đây là một bộ phim truyền hình nói về ân oán hào môn, được chuyển thể từ một trong những cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô, Orm không có ý định để ý tới, cô chỉ nhớ mình khi đó bản thân có tuyên truyền giúp đoàn làm phim.Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô, bà Kwong hỏi cô: "Cuối cùng Jane chọn anh cả hay anh hai?"Orm sửng sốt một lát mới đưa ra đáp án.Bà Kwong vẫn có chút không vui: "Sao con có thể viết như vậy! Việc người anh cả làm này không phải chuyện cá nhân!"Nói xong nhận ra mình không nên nói chuyện với đối phương bằng giọng điệu này, sắc mặt tối sầm, liền đi xem phim.Một lần khác, bà Kwong hỏi cô với giọng điệu rất vô tội, thẳng thắn hỏi cô có phải nhìn trúng tiền nhà họ Kwong không.Orm cho bà xem số dư thẻ ngân hàng, tất cả tài sản cô đã mua, giá trị thị trường của căn nhà hiện tại đã được thanh toán đầy đủ, rồi nói: "Có lẽ thu nhập của cháu kém xa Lingling, nhưng cháu không thiếu tiền. Chiếc xe cháu đang lái đúng là chị ấy mua cho cháu, nhưng cháu đã chuyển khoản lại cho chị ấy, nên cũng coi như là cháu tự mua."Cô đưa lịch sử chuyển khoản cho bà Kwong xem, bà Kwong nhướng mày nhìn những con số trên đó, không nói gì.Orm không biết mình có phải hiểu lầm hay không, bà Kwong tạo cho cô cảm giác muốn cố ý giữ khoảng cách, nhưng lại nhịn không được mà nói chuyện với cô, tiếp cận cô.Bà Kwong mỗi lần gặp đều hỏi về Ning, rõ ràng là bà muốn gặp đứa trẻ, tuy nhiên, mỗi lần Orm đề nghị bà đi cùng cô đón Ning tan học, thì bà Kwong lại do dự, cuối cùng vẫn từ chối.Chanthira lo lắng, lần trước bà đã thấy được sự nhiệt tình của đứa trẻ, lỡ đâu nếu bản thân gần gũi với cô bé, bà lại quá thích đứa trẻ này thì phải làm sao?Còn về phía Manirat Kwong bà mãi cũng chưa dám nói, không làm chủ gì được.Ning cuối cùng cũng khỏi cảm lạnh, trên đầu cô nhóc mọc ra một lớp tóc mỏng, cô nhóc thích thỉnh thoảng dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ, khiến tay có chút châm chích, cảm giác ngứa ngáy khiến cô nhóc muốn cười. Vốn tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể đến bệnh viện chơi với Mina, để Mina sờ đầu, nhưng mẹ cô nhóc nhất quyết bảo đợi cô nhóc hồi phục một thời gian, loại bỏ các vi khuẩn có nguy cơ lây nhiễm rồi mới cho đi, nên Ning rất không vui, buổi tối nói chuyện với Mina qua đồng hồ, nhỏ giọng hờn dỗi.Mina hôm qua bắt đầu sốt nhẹ, tinh thần không tốt, phần lớn thời gian Ning nói chuyện, cô bé đều yên lặng nghe."Mina, đợi mình thêm vài ngày nữa, mình nhất định sẽ bảo mẹ dẫn mình đi gặp cậu.""Được.""Mình mỗi ngày đều mang Peppa Pig đến trường, cảm giác như Mina đi học cùng mình.""Vậy ngày mai Mina phải mang Peppa Pig theo nha." Mina nghĩ vậy để cô bé có thể đi du xuân cùng Ning.Ning vội vàng nói: "Nhất định rồi! Mình và Mina sẽ luôn ở bên nhau."Ning hưng phấn đến nỗi đêm nay không ngủ được, dù sao cô nhóc cũng là một đứa trẻ, mỗi khi có hoạt động của lớp như đi chơi xuân hay tiệc ngoài vườn, cô nhóc đều ước gì có thể nhắm mắt lại mở ra là đến ngày hôm sau.Ngày thường, sau khi nghe mẹ kể chuyện trước khi ngủ sẽ đi qua phòng kế bên làm việc, Ning sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng hôm nay cô nhóc lén lút thức dậy mấy lần chỉ để ra phòng khách nhìn chiếc cặp sách nhỏ của mình trong đó có nhiều đồ ăn nhẹ và một con Peppa Pig.Cô nhóc luôn lo lắng bỏ quên Peppa Pig ở lại, dù đã kiểm tra nhiều lần nhưng cô nhóc không chắc liệu mình có cất con Peppa Pig ngay khi nằm xuống giường.Hôm nay tâm trạng Orm không tốt, nghĩ đến Mina đang sốt nhẹ trong bệnh viện, cô gõ bàn phím vài dòng, đa phần nhìn chằm chằm vào con trỏ nhấp nháy. Vì vậy đăng bài viết trên X, quyết định ngừng đăng một ngày, đợi đến khi tăm trở lại phòng ngủ, thì phát hiện Ning vẫn chưa ngủ, chớp chớp mắt nhìn cô bước vào phòng."Mẹ, con không ngủ được."Ning đang suy nghĩ ngày mai đi dã ngoại nên ngồi cùng Jom hay Nok, cả hai đều muốn ngồi cùng cô nhóc, nhưng cô muốn ở cùng Mina nhiều hơn, nhưng khi nào thì Mina mới có thể đi chơi cùng?Nghĩ đến chuyện đó khiến cô nhóc rất buồn.Orm hiểu rõ thói quen của Ning, cũng không thúc giục con gái ngủ, nằm ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về, sau đó nhắm mắt lại nói: "Vậy con đợi buồn ngủ rồi mới đi ngủ."Ning chen vào lòng mẹ, ngẩng mặt lên hỏi: "Mẹ, cuối tuần con đi gặp Mina được không?"Orm ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của con gái, cong môi: "Để mẹ suy nghĩ một chút."Cô không chắc liệu tình trạng của Mina có cải thiện vào cuối tuần hay không. Nếu không, cơn cảm lạnh của Ning đã biến mất, nhưng Mina vẫn đang phải chịu đựng. Sẽ thật tàn nhẫn nếu để Ning gặp Mina, người đang bị bệnh tật hành hạ.Cô hiếm khi đảm bảo với con mình về những điều không chắc chắn. Cô có nguyên tắc của riêng mình, làm người lớn, cô nên cố gắng hết sức để giữ lời hứa và làm gương tốt cho con cái.Ning im lặng một lát rồi gọi cô: "Mẹ.""Hả?" Orm đang muốn ngủ.Ning hỏi: "Mẹ nghĩ xong chưa?"Orm vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ trả lời: "Để mẹ suy nghĩ lại, thứ sáu con có thể hỏi mẹ lần nữa được không?"Đứa nhỏ không hề cử động, Orm cho rằng con gái đang ngủ yên ổn.Nhưng chỉ khoảng nửa phút sau, cô lại nghe thấy con gái gọi mình: "Mẹ ơi"."Hả?"Ning nói: "Hôm nay là thứ Sáu."Orm không khỏi bật cười nói: "Qua 0 giờ mới là thứ tư thôi nhé, con quy định bây giờ là thứ sáu hả?"Ning gật đầu, vui vẻ nói: "Vâng."Orm xoa xoa cái đầu nhỏ tóc dài ra được một chút, có chút đâm tay, càng cảm thấy buồn cười: "Con nói không tính, nhắm mắt lại, chứ nếu không đêm nay khỏi ngủ luôn đó.""Được rồi ạ." Ning chán nản lẩm bẩm, sau đó ước nguyện, cố ý nói với mẹ nghe, "Ông trời ơi, mong cuối tuần này mẹ sẽ dẫn con đi gặp Mina."Orm đưa tay nhẹ nhàng che mắt con gái: "Cục cưng mau ngủ đi, trong mơ gì cũng có."Sau khi nghe những lời này, Ning rất tin tưởng mẹ mình, ngoan ngoãn nhắm mắt lại và cuối cùng ngủ thiếp đi.Ngày hôm sau, Ning không ngủ nhiều mà dậy sớm hơn mẹ.Trong khi mẹ cô vẫn đang tắm rửa trong phòng tắm, Ning đã sắp xếp lại cặp sách của mình và nghe đoạn ghi âm Mina trong Peppa Pig vài lần, cuối cùng cô nhét con gấu vào cặp, kéo khóa lại, sốt ruột chờ mẹ đưa đi đến trường.Trong lúc rửa mặt, Orm gửi tin nhắn cho Lingling, hỏi tình hình hiện tại của Mina, Lingling vẫn chưa trả lời, cô định đưa Ning đi nhà trẻ, sau đó sẽ nhanh chóng đến bệnh viện.Vừa bước ra khỏi nhà, Ning mới nhớ ra mình để quên đồ, liền hỏi mẹ: "Mẹ, con có thể mang đồng hồ theo được không?""Không thể." Orm vội vàng muốn đưa con gái đi học, trên đường còn phải mua bữa sáng cho con."Nhưng hôm nay là đi dã ngoại, không phải đi học, không thể đeo đồng hồ sao ạ?" Ning có chút không vui, cô nhóc nghĩ mình có thể đeo đồng hồ, lúc chơi vui vẻ sẽ gọi cho Mina.Orm bế cô nhóc đi đến thang máy, vừa đi vừa nói: "Cô May đã nhiều lần ra lệnh cấm trẻ em mang đồng hồ điện thoại đến nhà trẻ, hôm nay đi dã ngoại cũng không được.Ning bĩu môi, giả vờ tức giận.Orm nhéo khóe miệng, có thể treo được hai bình dầu: "Không phải tối nay có thể gọi cho Mina sao? Sốt ruột gì chứ?"Trên đường đến trường mẫu giáo, mua bánh có hình con heo và sữa bò cho Ning, đợi con gái ăn xong thì đưa đến nhà trẻ. Hôm nay Ning mặc áo hoodie, bên ngoài là áo khoác màu xanh, phía sau có họa tiết Công chúa Elsa mà cô nhóc yêu thích, xung quanh có những bông tuyết lấp lánh, nhìn từ xa rất bắt mắt, trông Ning càng đáng yêu hơn.Nội dung chuyến dã ngoại mùa xuân của trường mầm non tương đối đơn giản, chỉ là một buổi dã ngoại ở một trang viên ngoại ô nên giờ tan học hôm nay sẽ sớm hơn thường lệ.Orm tính toán thời gian, sau đó lái xe tới bệnh viện.Bình thường, cô đến phòng bệnh thì Lingling vừa mới thức dậy, cho nên vừa rồi Lingling chưa trả lời, Orm nghĩ đâu cô ấy chưa dậy.Đến bệnh viện, cô lấy túi bánh hình con heo, rồi chạy chậm đến bệnh viện.Mina nằm ở trên giường, trên trán còn dán miếng hạ sốt, ngủ rất sâu.Lingling đã thức, quần áo chỉnh tề đứng cạnh giường Mina, sắc mặt tiều tuỵ, dưới mắt có quầng thâm dày đặc, hình như cả đêm qua không ngủ ngon.Orm biết Lingling hiếm khi mặc cùng một bộ quần áo trong hai ngày liên tục, trừ khi có tình huống bất đắc dĩ, lại thấy tinh thần trạng thái của cô ấy, tóm lại có dự cảm không tốt."Chị sẽ không thức cả đêm đấy chứ?"Cô nói nhỏ nhẹ, nhưng phản ứng của Lingling lại có vẻ giật mình, như thể không hề biết đến sự tồn tại của cô."Là em hả." Lingling nghiêng đầu xoa xoa thái dương, giọng khàn khàn, không còn chút sức lực."Chị không thấy em đi vào à?" Thậm chí còn không nhận ra có người bước vào chứ đừng nói đến tin nhắn cô vừa gửi cho Lingling.Orm đi tới bên cạnh Lingling, khom lưng sờ gương mặt Mina, nhiệt độ mà cô cảm nhận được trên đầu ngón tay khiến trái tim cô thắt lại, cô không chắc chắn ấn vào lòng bàn tay, sau đó không thể tin được nhìn Lingling."Nửa đêm tiêm thuốc hạ sốt, nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm." Lingling cả đêm không ngủ, cô sợ ngồi sẽ ngủ nên cứ đứng như vậy, cảm thấy hơi choáng váng."Sao nóng thế? Hôm qua không phải sốt nhẹ sao?" Orm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mina, lo lắng hỏi Lingling, nhưng liếc nhìn khuôn mặt không có chút máu của cô ấy, dù là Mina hay là Lingling, đều khiến cô đau lòng."Bắt đầu sốt cao vào ban đêm.""Bác sĩ nói thế nào?"Lingling cau mày, mệt mỏi khiến suy nghĩ của cô có chút mơ hồ.Orm thở dài, đổi câu hỏi: "Mẹ chị đâu? Dì Winny đâu?""Mẹ chị đang rửa mặt trong nhà tắm, dì Winny đi mua bữa sáng." Lingling nhìn cô, trên mặt đều là bất lực.Orm tiến tới ôm cô, tựa vào vai Lingling, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Chị đi ngủ đi, để em trông Mina.""Chị..." Hai tay Lingling đặt ở eo cô, dần dần siết chặt.Chanthira từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy hai người ôm nhau ở cạnh giường bệnh, bà sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt nghiêm túc, im lặng đi ra khỏi phòng bệnh."Ngoan, đi nghỉ ngơi đi." Orm vừa rồi chống cự theo bản năng đẩy Lingling ra, ngược lại ôm cô ấy thật chặt."Buổi chiều công ty họp, không huỷ được." Lingling rầu rĩ nói, đã hẹn trước rồi, cô không thể không đi."Vậy bây giờ chị chợp mắt một lúc đi, Xíu Mại trong bụng chị cần nghỉ ngơi."Lingling sửng sốt một chút, cảm thấy Khóc Nhè nói không sai, buông Orm ra, nói được."Ăn cái này trước đi." Orm đưa túi bánh cho Lingling.Lingling vẻ mặt đờ đẫn nhận lấy, cắn một miếng, phần nhân màu vàng tràn ra, tràn vào miệng lúc nào không hay.Orm đợi cô ăn xong, sau đó lấy khăn giấy lau miệng cho cô từng chút một, cô cảm thấy đau lòng, đồng thời phàn nàn: "Chị nói xem chị thật là..."Kwong Móng Heo, người chú trọng đến việc quản lý hình ảnh, có bao giờ chật vật như vậy không?Lingling xin lỗi cô một cách không mạch lạc, nói: "Chị ngủ một giấc là được."Orm tìm bộ đồ ngủ cho Lingling, kéo cô vào phòng tắm, tắm rửa xong bảo cô lập tức đi ngủ.Lingling rất nghe lời, tắm rửa xong đi vào phòng ngủ nhỏ, nói muốn ngủ một lát, trước khi đóng cửa lại nhìn Mina đang ngủ rất lâu, trong lòng không yên tâm.Sau đó, Chanthira trở lại phòng bệnh, biết được Lingling cuối cùng cũng đã được dỗ ngủ, bà có chút kinh ngạc nhưng dường như đã đoán trước được, bản thân bà khuyên nhiều lần nhưng đều vô ích, chỉ có lời nói của Orm mới dùng được.Dì Winny còn chưa trở lại, Chanthira ngồi ở bên cạnh Orm, hiếm khi chủ động cùng cô nói thêm vài câu."Lúc Ling đến tìm gặp cháu nói chuyện con gái, lúc đó tâm trạng cháu thế nào?"Orm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Mina, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô bé là ở trên màn hình điện thoại di động của Lingling."Sợ, sợ cuộc xét nghiệm không thành công, sợ đứa con bốn năm không gặp sẽ ra đi trước khi cháu kịp yêu thương con bé."Chanthira nhất thời không nói chuyện, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì."Dì nói với Ling mấy lần, lần này về nước dì giống như không nhận ra con bé."Orm im lặng nghe, cảm thấy trong lời nói có gì đó."Con bé đã thay đổi rất nhiều, vui vẻ hơn rất nhiều và trông giống một người mẹ, thật tốt."Chanthira dừng một chút, bà không có tư cách nói ra lời này, ở nhà bà không có quyền lên tiếng, nhưng bà suy nghĩ một chút rồi nói: "Cháu sẽ ở bên con bé phải không? Luôn ở bên con bé?"Tim Orm đột nhiên đập mạnh, cô bất an nhìn bà Kwong, là theo ý cô nghĩ sao?"Sẽ ạ." Cô gật đầu.Chanthira không chớp mắt nhìn Mina trên giường, cố ý không nhìn cô, giả vờ thờ ơ nói: "Vậy thì tốt."Lúc này đã là giữa trưa, Lingling từ phòng ngủ nhỏ đi ra, thay quần áo, trên mặt trang điểm nhẹ, tuy rằng quầng thâm vẫn còn, nhưng trông vẫn có tinh thần hơn. Cô ngủ không ngon giấc, nhưng khi đi ra ngoài thấy Mina đã thức, vừa ăn vừa chơi iPad, tâm trạng rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều."Mẹ." Mặt Mina đỏ bừng, nhưng vẫn còn sức để gọi mẹ."Ngoan."Mẹ cô và dì Winny đang ngồi ăn ở bàn ăn, Orm đang cho Mina ăn, thấy Lingling đi ra thì hỏi: "Ăn cơm chứ?""Được." Lingling buổi sáng chỉ ăn một cái bánh bao, hiện tại thực sự đói bụng.Orm quay người bưng chén cơm, sau đó lấy một đôi đũa đưa cho cô.Lingling một tay cầm máy tính, một tay cầm túi xách, vừa mới tỉnh lại, còn có chút chưa kịp phản ứng, sửng sốt một lát, sau đó vươn cổ mở miệng.Orm bất đắc dĩ, nhưng cũng đau lòng cho Lingling, thế là gắp miếng cơm đút cho cô.Chanthira ngồi ở bên, trông thấy Lingling làm bộ dáng đó rất rành, cảm thấy bà không còn biết người này nữa, phải biết con gái bà từ ba tuổi đã tự ăn, nào ngờ... giờ hơn ba mươi tuổi còn đợi đút cho ăn là sao?"Ăn rau à?" Orm đang định gắp."Không." Lingling nói, "Muốn ăn tôm."Sau đó Chanthira nhìn thấy Orm vẻ mặt ôn hòa bóc tôm cho Lingling, bóc vỏ xong nhúng vào canh rồi đút vào miệng con gái bà.Cảnh trước mắt khiến bà hoa mắt chết lặng."Mina còn khó chịu không? Mẹ đến công ty một lát, rất nhanh sẽ quay lại." Lingling ăn mấy miếng đã no rồi, lại dặn dò Mina vài câu, cố gắng đi sớm về sớm.Orm đưa Lingling đến thang máy, Lingling đòi cô hôn rồi mới chịu đi.Buổi chiều, Mina vẫn sốt cao, nhưng cô bé cũng không ngủ, cùng mẹ Kornnaphat nói chuyện."Mẹ Kornnaphat, khi nào Ning mới có thể đến gặp con?""Nếu Mina có thể hạ sốt, cuối tuần mẹ sẽ dẫn Ning đến, được không?"Mina đối với chuyện này không tin, mím môi không vui.Orm giải thích với con gái: "Ning thấy Mina khó chịu, cũng sẽ không vui.""Con biết ạ...." Mina nhẹ giọng nói, "Nên con có khó chịu cũng không dám nói, sợ mẹ không vui."Orm nhất thời không biết nên nói cái gì, cô dừng một chút, sau đó nói: "Vậy Mina khó chịu lắm sao?"Mina dùng bàn tay nhỏ bé cầm ống truyền dịch, bất an bóp chặt, lắc đầu, cô bé không thể nói với mẹ Kornnaphat, nếu cô bé thừa nhận, vậy mẹ Kornnaphat cũng sẽ không vui.Làm sao có thể không khó chịu?Orm nghĩ nghĩ, sống mũi cay cay, cô còn chưa đè nén chua xót đột ngột đến này thì điện thoại di động vang lên.Cuộc gọi là từ cô May từ trường mẫu giáo.Cô ấy nói: "Mẹ Ning, Ning mất tích rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store