24
Orm nghe được tiếng, bước nhanh đi đến bên người Lingling, ôm lấy bả vai của cô ấy, cười vui vẻ khi thấy người gặp họa: "Không nhận ra đúng không?"Mint muốn cười, nhưng làm sao dám cười trước mặt Lingling? Cắn răng, vẻ mặt cứng ngắc gật đầu, cuối cùng cô cũng nuốt xuống tiếng cười, nghiêm túc hỏi: "Kwong tổng, sáng nay cô có hoạt động gì sao?"Lịch trình của sếp lớn đều ở trong bản ghi nhớ trong điện thoại của cô, buổi sáng trước khi ra ngoài Mint đọc xong, mọi hoạt động gần đây đều bị đẩy hết.Và... sự thay đổi phong cách gần đây của sếp tổng thực sự rất đột ngột, trước đây là phong cách hip-hop với áo hoodie màu sắc sặc sỡ, hôm nay chuyển sang phong cách quyến rũ và gợi cảm, đây là lần đầu Mint có thấy sếp tổng thử hai phong cách này, khác hẳn trước đây, so với phong cách nghiêm túc của sếp tổng thì thực sự không phù hợp."Không có." Lingling trước đó nói với Orm, tựa hồ cũng ý thức được mình trang điểm không đạt được hiệu quả như mong đợi, bây giờ nhìn thấy phản ứng của Mint, thái độ nghiêm túc hỏi: "Tôi có hơi... cường điệu không? "Cô từng dùng từ này để miêu tả Enjoy, nhưng cô không ngờ rằng một ngày nào đó nó sẽ được dùng cho chính mình.Mint nghiêm nghị trả lời: "Hơi hơi... nhưng dù Kwong tổng thế nào cũng đẹp hết.""Phốc..." Orm ở một bên nhịn không được, che miệng cười lớn.Đây là lý do tại sao cô ấy thích ngồi xổm ở nhà gõ chữ, từ chối làm nhân viên văn phòng và làm việc cho người khác.Há miệng nói lời có cánh như Mint, cô không làm được.Lingling liếc mắt nhìn cô ấy, rất bất mãn, cô làm chuyện này là vì ai? Đã không khen cô thì thôi, giờ còn đứng cười nhạo cô là sao?Mint đặt tài liệu và máy tính xách tay lên bàn ăn, quay người hỏi sếp tổng xem có chỉ thị nào khác không, vô tình nhìn thấy hai người đang nhìn nhau.Lingling cao hơn Orm, có khuôn mặt lạnh lùng, đang cúi đầu mím chặt đôi môi xinh đẹp, mà Orm thì ngẩng đầu, mỉm cười đón nhận cái nhìn của đối phương, trong đó có mang theo sự đắc ý.Sau đó Mint nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của sếp tổng, khóe miệng giật giật, sau đó tựa hồ... hơi bĩu môi?Tại sao biểu cảm này lại khiến cô nhớ đến một đứa trẻ uỷ khuất chưa được cai sữa?"Đẹp." Nụ cười của Orm trở nên dịu dàng, cô dùng giọng dỗ dành nhắc lại: "Thật sự rất đẹp."Lần này Mint càng không thể hiểu nổi, vừa rồi cô rất tích cực khen sếp tổng đẹp thế mà sếp tổng chẳng thể hiện ra chút vui vẻ nào, kết quả cô Kornnaphat tuỳ tiện khen một câu thì lại cười."Mint, lại đây." Dì Winny nắm chặt tay, đưa một thứ gì đó nhét vào tay Mint.Mint cầm lấy thì phát hiện đó là một nắm hạt dưa.Dì Winny đang cắn hạt dưa, bảo Mint đừng khách sáo, ánh mắt sáng ngời nhìn Lingling và Orm."Nhìn có thấy gì không?"Mint cũng nhịn không được mà cắn hạt dưa theo, nghe dì Winny khẽ hỏi, thế mà đột nhiên lại cảm thấy được cái gì đó, quan sát cẩn thận, nhưng vẫn không rõ.Cô mơ hồ nhận ra Lingling đã không còn giống cô ấy nữa, chuyện này hẳn là có liên quan đến Orm, hơn nữa trước đó cô còn nghi ngờ cô ấy yêu đương....Phải rồi! Chính nó! Vị sếp tổng vô tình vô tâm vô dục đột nhiên hỏi chuyện hôn môi thế nào, chẳng lẽ... cái người khiến sếp tổng ham học hỏi chính là Orm?"Không thể nào..." Mint liên tiếp nuốt mấy hạt dưa để trấn áp sự kinh ngạc của mình.Bản thân làm trợ lý riêng cho Lingling mấy năm, thế mà không biết người này lại cong?"Sao lại không?" Dì Winny nói với vẻ mặt hiểu biết, "Những chuyện như thế này không phải luôn được chiếu trên TV sao?"Mint bị những lời này dọa sợ: "Dì Winny, dì còn xem cái này à?""Xem chứ, còn thích là đằng khác." Dì Winny hào phóng thừa nhận bà rất thích cái cốt truyện ôm nhầm con.Mint sửng sốt một chút, cô rất ít xem TV, hóa ra gần đây phim bách hợp cũng được chiếu trên TV à? Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là dì Winny, một người dì quê mùa giản dị, thế mà lại thích xem phim bách hợp?"Mint." Trong lúc đang hoài nghi nhân sinh, Mint nghe sếp tổng gọi tên mình."Kwong tổng." Cô định thần lại, đối mặt với Lingling xa lạ, cảm thấy thật hoang mang.Lingling thản nhiên nói: "Không có việc gì thì đi đi."Mint ôm một nắm hạt dưa nhỏ, ngơ ngác đi ra khỏi phòng bệnh, mãi đến khi lên xe mới chợt nhớ ra bản thân là một trợ lý riêng. Tuy rằng cô không hiểu biết gì nhiều về chuyện của giới LGBT, nhưng chắc không khác mấy yêu đương khác phái, dựa theo vấn đề mà sếp tổng hỏi trước đó thì rất dễ hiểu, hiện tại sếp tổng chỉ mới dừng lại ở giai đoạn hôn môi, vậy việc tiếp theo cô phải làm là....trợ giúp người mới bước chân vô giai đoạn vỡ lòng Lingling, trong thời gian ngắn nhất nắm vững kiến thức then chốt, sau đó nhảy vọt tiếng bộ.Sau khi chơi đùa với chiếc máy tính bảng mang trên xe nửa giờ, Mint hít một hơi thật sâu, gửi một tài liệu đã được sửa sang cẩn thận cho Lingling.Trong phòng bệnh, Orm và Lingling một người bên trái một người bên phải Mina, nhìn cô bé ghim kim, khi kim đâm vào trong ống dẫn lưu cũng không đau, Mina nép vào lòng mẹ, giơ tay lên, lặng lẽ nhìn y tá dán băng dính lên cánh tay mình.Cô y tá trẻ thực tập sinh trêu chọc cô: "Bạn nhỏ, cháu có hai mẹ à?"Orm trong lòng run lên, cô nhìn Lingling, nhưng cái Đại Móng Heo kia lại tỏ ra không hiểu chút nào, chẳng những không nhìn cô mà còn mỉm cười với cô y tá nhỏ.Mina ôm một cánh tay của mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia mỗi khi nghiêm túc thì càng thêm đáng yêu, giải thích với người ta: "Đây là mẹ cháu ạ."Lingling lúc này nhìn Orm, cô lại có một đề nghị khác, chỉ cần Khóc Nhè chịu chấp nhận ở bên cô, thì cái đề nghị này như luận lý thành chương.Đáng tiếc Khóc Nhè không nhìn cô, ăn diện theo kiểu cô ấy thích thế mà chẳng thèm liếc nhìn cô thêm vài lần.Y tá vừa rời đi, Mina mím môi, thấp giọng hỏi: "Mẹ, mẹ không phải đi làm sao?""Cho đến khi Mina khỏi bệnh, mẹ sẽ không đi làm." Lingling vừa nói xong liền nghe thấy Orm kinh ngạc hỏi cô."Cô nghiêm túc chứ?"Lingling đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc xoăn quanh tai, tiến lại gần cô: "Tôi chưa bao giờ nói dối, mỗi một câu đều là thật, bao gồm cả những gì hôm qua tôi nói...."Orm duỗi ngón trỏ tay phải, chỉ vào cô, hung tợn trừng mắt nhìn cô.Lingling dừng một chút, khóe môi cong lên rất đẹp, nói ra bốn chữ tiếp theo rất êm tai: "Cũng là nói thật."Orm chậm rãi thu tay lại, chớp chớp mắt, lập tức tránh đi tầm mắt của cô ấy, tựa hồ xấu hổ không dám nhìn thẳng vào người ta.Mina lắc đầu, nắm lấy tay dì Kornnaphat, thành thực nói: "Dì Kornnaphat, dì đừng tin, trước kia mẹ cháu hay nói dối lắm, hứa sẽ ở cùng Mina, sẽ về nhà sớm, nhưng đều lừa cháu hết."Lingling đang say mê vẻ mặt xấu hổ của Khóc Nhè, nghe được Mina nói thế, nhanh chóng bào chữa, nhưng lời nói của trẻ con luôn là lời nói thật, cô hé miệng muốn nói lại không nói được."Cô có quyền giữ im lặng." Orm biết Lingling đuối lý, nhân cơ hội còn bỏ đá xuống giếng."Đó là trước kia, sau này mẹ nói đều thật hết." Lingling nhìn Orm, lại nắm lấy tay Mina, "Tin mẹ đi."Một lớn một nhỏ nhìn nhau, rồi quay lại nhìn người nói, không hẹn mà đồng loạt lắc đầu.Lingling không thể bình tĩnh được, liền lấy một tập tài liệu trên bàn ăn mở ra cho Orm xem: "Tôi bảo Mint mang toàn bộ tài liệu của công ty đến, cô không tin sao?""Không phải cô đang hỏi Mina à? Giải thích với tôi nhiều thế làm gì?" Orm mở tài liệu ra, không để ý tới Lingling, dùng giọng nói ôn hòa cùng Mina trao đổi: "Mina, có muốn cho mẹ con một cơ hội để mẹ con thay đổi không?"Mina lập tức đưa tay cho mẹ ôm, nặng nề gật đầu: "Muốn ạ, mẹ đã tốt lắm rồi.""Đáng tiếc, mẹ có làm tốt, thì cũng có người không thèm khen mẹ." Lingling ôm lấy Mina, nhẹ nhàng liếc nhìn Orm.Tại sao Orm lại cảm thấy có thể nhìn thấy trong mắt cô ấy là oán trách?Trong điện thoại nhận được một tin nhắn mới, là của Mint: "Kwong tổng, tôi đã gửi một tài liệu vào email của cô, có thể cô sẽ cần."Lingling tưởng là vì công việc nên ngồi xuống bàn ăn, bật máy tính chuyển sang chế độ làm việc.Lúc cô tiến vào trạng thái làm việc sẽ có chút quên mình, Orm từ xa nhìn cô ấy tập trung, không khỏi cẩn thận ngẫm nghĩ, nếu không phải cô ấy đang trang điểm không phù hợp, thì chắc xem sẽ thích mắt hơn.Một bên mặt Lingling đối diện với Orm, dùng đầu ngón tay tròn gõ vài cái lên bàn phím, nhẹ nhàng đặt tay lên cằm, trên màn hình máy tính có một tập tin word, cô mở ra với vẻ mặt nghiêm túc, mới đọc được hai dòng, biểu cảm đã vi diệu.Lướt qua mười dòng, Mint tóm tắt tất cả nội dung chính cho cô từ hôn môi đến hành vi thân mật, Lingling không xem đến bước cuối cùng, nhưng lại không nhịn được đọc đi đọc lại.Cô run rẩy giơ hai tay lên đặt trước mắt, lần đầu tiên sau hơn ba mươi năm, cô nhìn đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh này bằng ánh mắt kỳ lạ.Cô có thể dùng nó để viết, dùng nó để chơi những bản nhạc hay trên phím đàn piano, hóa ra nó... có thể dùng để lấy lòng người khác?Orm nhìn Lingling ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tay, thế là bèn đứng cạnh cô ấy, đôi bàn tay này trắng nõn sạch sẽ, người này cũng giống mình không có thói quen để móng tay, trên ngón út tay trái có một chiếc nhẫn bạch kim, đó là một vật trang trí, khá đẹp, nhìn kỹ thì rất đẹp.Lingling cảm giác được trên đầu có khí nóng ẩm, cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt có hứng thú của Orm, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, vội vàng đóng máy tính lại."Cô đang xem gì thế?" Cái mà Orm hỏi chính là tay, liếc mắt xem thường cái máy tính đang bị Lingling che lại, "Sao thế? Sợ tôi nhìn lén bí mật kinh doanh của cô à?""Không... không có." Lingling cắn răng nói, tay vẫn kiên quyết đặt tay đè lên máy tính.Orm thấy Lingling đề phòng cô, thế nên không vui, hờn dỗi xách túi xách: "Vậy tôi đi về nhé?""Tôi...." Lingling do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn thả tay ra, "Tôi tiễn cô."Orm vẫn mong đợi người này sẽ giữ cô lại, dù sao về nhà cô cũng không có việc gì làm ngoại trừ gõ chữ, nhưng Kwong Móng Heo lại là đồ ngốc."Mẹ đi tiễn dì Kornnaphat, sẽ quay lại nhanh thôi." Lingling nói với Mina, sau đó đi theo Orm đi ra ngoài.Orm không cao bằng cô, chân cũng không dài bằng cô, nhưng đi lại nhanh hơn cô rất nhiều, Lingling chạy chậm mới đuổi kịp, hai tay chắp sau lưng lo lắng đi theo Orm."Không cần máy tính của cô nữa à?" Orm chế giễu cô.Lingling nhớ tới trong đống tài liệu Mint gửi đến cho cô, trong đó luôn nhấn mạnh phải chủ động, cô cũng đồng ý với quan điểm này, thế này giữ nguyên tốc độ đi song song với người ta, vội vàng đưa tay năm lấy tay Orm."Muốn cô, muốn cô."Orm dừng lại, nhìn chằm chằm Lingling, duỗi ra tay còn lại: "Đưa tay còn lại cho tôi."Lingling không hiểu nhưng vẫn đưa cái tay còn lại ra, Orm nắm lấy, dùng hai tay khóa tay Lingling trong lòng bàn tay mình."Tay lạnh thế này mà còn dám ăn mặc như thế là sao?" Orm mắng cô, nhưng dường như không có tác dụng răn đe, Lingling lại cười lớn.Lingling bày tỏ quyết tâm: "Tôi sẽ mặc thế ngay cả trong những tháng mùa đông giá rét."Orm ước gì vả vào cái miệng kia một cái, cô vừa định nói thì trước mặt vang lên tiếng giày cao gót chạm đất lanh lảnh, cô vô thức ngẩng đầu nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía mình."Trời ơi, Lão Kwong, cậu bị gì thế này..." Vì để được gặp Kornnaphat Sethratanapong, Enjoy lại trốn việc, nhìn thấy cách ăn mặc cùng với trang điểm của Lingling mà cười như điên.Lingling ngơ ngác nhìn Enjoy, cái người đang bận bộ vest đen, trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch, cùng với bó hoa hồng với số lượng hoa đáng kinh ngạc.Enjoy đi vòng quanh Lingling, cười đến chảy nước mắt: "Lão Kwong, hôm nay cậu rất cuồng dã."Lingling cười không nổi, mục đích Enjoy ôm hoa đến đây rất rõ ràng, tới là vì Khóc Nhè. Mặc dù, bộ đồ vest Enjoy đang mặc không giấu được cái nết na không đàng hoàng của cô ấy, nhưng mà cô nhìn thấy trong đôi mắt Orm sáng lên ngay khi thấy Enjoy, hành động này khiến cô rơi vào trạng thái khủng hoảng."Kornnaphat Sethratanapong!" Enjoy không rảnh cà khịa Lingling tiếp, tràn đầy tự tin và đưa bó hoa ra, tặng cho người mà cô thương nhớ: "Tặng cho cô."Orm chỉ coi Enjoy là một độc giả hâm mộ cuồng nhiệt đã theo dõi đọc truyện của cô nhiều năm, còn tốn tiền mua nhiều phiếu bá chủ, nếu không để ý đến đối phương thì lương tấm cũng cắn rứt.Nhưng mà tặng bó hoa lớn như thế này cũng có hơi quá, làm như đi tỏ tình không bằng, nhưng Orm luôn ngại từ chối người không thân, cho nên gượng cười nhận lấy.Còn nói rất khách sáo: "Để cô tốn tiền rôi."Cuối cùng còn nói thêm: "Đã nói đừng gọi tôi là Kornnaphat Sethratanapong, gọi Orm là được rồi."Lingling nhìn thấy đôi môi Enjoy muốn kéo dài đến tận mang tai, lại nhìn thấy bó hoa hồng đỏ tươi trong lòng Orm, cảm thấy tim đau nhói, sau khi quen biết Orm cô mới biết được hoá ra trái tim mình lại mong manh đến thế, bị cô ấy nhẹ nhàng khoét một cái lỗ.Cô không còn dám tin tưởng một cách mù quáng nữa, Khóc Nhè không chịu nhận chìa khóa xe của cô vậy mà nhận hoa của Enjoy."Được, được." Enjoy đỏ mặt gật đầu, Kornnaphat Sethratanapong đã nhận hoa của cô, coi như chuyện giữa hai người cũng có điểm bắt đầu.Orm đối mặt với Enjoy quá mức nhiệt tình có chút xấu hổ, quay đầu nói với Lingling: "Bạn của cô đến, cô ở lại tiếp cô ấy đi."Lingling còn chưa kịp mở miệng, Enjoy đã kích động đi tới trước mặt cô: "Orm, cô đừng đi, tôi vừa đến thế mà cô đi liền rồi sao? Sao không ngồi lại một lát nữa."Cậu dựa vào đâu mà cậu vừa đến người ta không thể đi? Lingling hối hận vì đã nói cho Enjoy biết Orm có ở đây."Đi, đi thôi." Vốn dĩ không nỡ để Khóc Nhè đi về, nhưng nhìn thấy cái bộ dáng ân cần này của Enjoy, Lingling hận giây tiếp theo tìm một chỗ cất Khóc Nhè đi, không cho ai thấy hết."Cô đuổi tôi?" Orm nhướng mày không thể tin được, Đại Móng Heo còn thua cả Đại Gia Chăn Heo, cái vô tâm này hết thuốc cứu chữa.Lingling lại bị hiểu lầm, có cái khổ mà không nói ra được: "Không phải... tôi không có."Orm nghĩ lại, người này hẳn là không dám, thế là tuỳ ý xua tay: "Đi đây, buổi chiều sẽ dẫn Ning đến.""Được rồi, Korn... Orm đi thong thả nha, chiều gặp lại." Enjoy nhìn theo bóng dáng Orm đến tận người đi vào trong thang máy, ngơ ngác hai giây mới định thần lại nhìn Lingling.Lingling dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, trong giọng nói có chút lạnh lùng: "Chiều nay cậu lại đến?""Orm tới, mình đương nhiên tới." Enjoy nghĩ nghĩ nói, sau đó hỏi: "Sao? Cậu không hoan nghênh mình à?"Mặt Lingling vô cảm, nhưng Enjoy lại ngửi thấy được một tia nguy hiểm."Không phải mình đã nói với cậu rồi à? Mình muốn theo đuổi cô ấy."Enjoy nói rất hiển nhiên, Lingling còn hiển nhiên hơn chẳng thèm nghĩ ngợi đã nói: "Không phải mình cũng đã nói không cho rồi à?""Không phải mình đã nói mình quyết tâm theo đuổi rồi sao?" Enjoy tranh cãi với Lingling: "Hơn nữa, Lão Kwong à, cậu là gì của Kornnaphat Sethratanapong nhà mình chứ hả, mình dựa vào đâu mà phải nghe lời cậu chứ?"Ánh mắt Lingling sắc bén nhìn về phía cô, giọng nói nghiêm túc kiên định: "Cô ấy đã sinh con cho mình, không được phép theo đuổi cô ấy.""Được rồi, được rồi." Enjoy không thèm bận tâm xua tay, còn nói lời cợt nhả: "Lão Kwong, cậu yên tâm đi, mình không sợ làm mẹ, con của hai người sau này cũng là con của mình."Lingling và Enjoy làm bạn với nhau hơn 20 năm, mặc dù tính cách không phù hợp, nhưng khi chơi với nhau coi như cũng bổ sung cho nhau, đây lần đầu cô tức giận với Enjoy: "Enjoy, cậu đừng quá đáng thế chứ?"Enjoy vô tâm, nhẹ nhàng nhún vai: "Mình nói cậu thích cô ấy, đúng không? Nếu cô ấy là người khác thì mình có thể nhường cho cậu, nhưng cô ấy là Kornnaphat Sethratanapong, là mơ ước của mình, con người sống phải có mộng tưởng! Mình sẽ không từ bỏ!""Chẳng phải mơ ước của cậu là cái diễn viên tuyến 18 kia à." Lingling dội một gáo nước lạnh vào Enjoy.Enjoy bị Lingling dẫn dắt: "Nói nhảm, người ta là tuyến 3."Lingling vẫn không tin Khóc Nhè đanh đá kia sẽ coi trọng cái người sớm ba chiều bốn như Enjoy, chẳng phải là một bó hoa hồng thôi sao? Nếu Khóc Nhè thích, cô có thể tặng luôn cả cửa hàng hoa cho cô ấy."Với lại...." Enjoy rất hứng thú với phong cách trang điểm hôm nay của Lingling, "Sao cậu lại thành thế này hả? Trước kia cậu nói mình sao nhỉ? Lẳng lơ, không chín chắn, không ổn, không hề ổn chút nào."Lingling hỏi lại: "Thế sao cậu lại thành bộ dạng thế này? Trước kia chẳng phải nói mình cứng nhắc, không có chút cảm giác gợi cảm quyến rũ nào?""Này chẳng phải là do Kornnaphat Sethratanapong nhà mình...." Enjoy đổi giọng, kinh ngạc nhìn cô, "Mình tưởng cậu biết?""Mình không biết." Lingling không biết cô ấy đang nói cái gì."Cách đây rất lâu, Kornnaphat Sethratanapong... à Orm, đã trả lời cuộc phỏng vấn, MC hỏi mẫu hình lý tưởng của cô ấy, cô ấy nói có lẽ giống Phuwadol.""Phuwadol?" Lingling nâng cao cảnh giác, cô không biết người này, cần phải cho người đi điều tra chi tiết mới được."Đó là một nam chính trong tiểu thuyết của Kornnaphat Sethratanapong, thuộc kiểu bá đại tổng tài." Enjoy như thiếu nữ hoài xuân, che lại gương mặt nóng đỏ bừng của mình, cười đến xấu hổ, "Người ta hay mặc đồ vest, mình học từ đó ra không được sao?"Lingling nghe được đây là nhân vật ảo mới thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên, khi nghe được nửa câu sau của Enjoy, Cô ấy lập tức hít một hơi hỏi: "Cô ấy kiểu gì?"Enjoy chỉ vào chính mình, tràn đầy tự tin: "Chính là như mình nè."Lingling cảm thấy người này chẳng thể nói ra được gì đúng bản thân cô mong đợi, thế là hỏi Enjoy có bản phát lại phỏng vấn kia không: "Mình cũng muốn nghe."Enjoy đưa tay ra: "Lấy W của Orm ra đổi."Lingling xoay người rời đi.Enjoy vội vàng kéo cô lại: "Đây, cho cậu, không phải chỉ là một cái link thôi sao."Lingling như ý muốn nhận được đường link, thấy Enjoy không có ý định rời đi, liền hỏi cô: " Kornnaphat Sethratanapong của cậu đi rồi, cậu còn chưa chịu đi à? Cậu định đợi cô ấy đến chiều à?""Mình vẫn còn muốn thăm Mina mà.""Có mang gì tới không? Đến chỉ mang một bó hoa tặng, lấy gì mà đòi đến thăm con?"Lúc này Enjoy mới nhận ra Lingling thực ra có một mặt xấu xa như vậy: "Tâm ý là được rồi mà, làm sao lần nào đến cũng mang đồ tới theo chứ?"Nói xong cô nhanh chóng lẻn vào phòng bệnh, đến lúc dỗi nhau thì cô không bằng Lingling.Lingling nhìn Enjoy và Mina xây dựng các khối trong phòng bệnh một lúc, thấy hai người chơi khá vui, thế là đi ra hành lang, đeo tai nghe để nghe cuộc phỏng vấn mà Enjoy gửi cho cô.Trong tai nghe, giọng nói của Orm nhẹ nhàng trong trẻo, là một giọng nói quen thuộc, có phần có sức sống hơn cô ấy bây giờ một chút.Nội dung phỏng vấn gần như hoàn toàn xoay quanh tiểu thuyết của cô ấy, Lingling nghe không hiểu nội dung trò chuyện của họ, nhưng chỉ cần nghe giọng nói của Orm cũng đủ thú vị, khóe miệng không khỏi cong lên.Người dẫn chương trình hỏi: "Có độc giả để lại tin nhắn hỏi, mẫu người lý tưởng của Kornnaphat Sethratanapong trông như thế nào?""Cái này... " Orm cười khẽ.Lingling nín thở, đầu óc trống rỗng."Phuwadol đi."Người dẫn chương trình nói đùa: "Vậy là cô thích tổng tài bá đạo sao?"Orm cười hỏi: "Có cô gái nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của một tổng tài bá đạo?"Lingling nghi ngờ bản thân chưa đủ bá đạo, nếu không thì cô thuộc đúng loại giới tính cô ấy thích, chức vị cũng là chức vị cô ấy thích, làm sao có thể cưỡng lại sức hấp dẫn này?"Mặc một bộ vest được cắt may khéo léo, mùi nước hoa thoang thoảng, vừa nhìn tạo cảm giác sạch sẽ, tinh tế, lại có khí chất...." Cái người mà Orm nói trong phỏng vấn, Lingling còn tưởng đâu cô ấy đang nói đến cô.Ngày thường, đến công ty cô chỉ mặc vest, chỉ xịt nước hoa thanh mát, nói đến sạch sẽ, bản thân có thói quen vệ sinh tốt, thậm chí còn không để móng tay, có nét tinh tế, khí chất cũng có.Phù hợp 100%!Sau nghe khi phỏng vấn xong, cô lập tức gọi điện cho Orm."Gì thế? Tôi mới đi không được bao lâu đã gọi điện thoại cho tôi là sao?" Orm vừa về đến nhà, vừa cầm bó hoa vừa mở cửa không tiện.Lingling giữa vô số từ hiện ra trong đầu tìm kiếm hồi lâu, chỉ tìm được ba chữ: "Cô lừa tôi."Orm từ trong phòng bếp tìm được một cái bình hoa, lập tức cứng đờ: "Ta lừa ngươi cái gì?""Cô không thích sexy, cô thích bá đạo."Orm không biết Lingling làm sao phát hiện ra sở thích nhỏ của cô, quả thực là như vậy, nhưng hôm nay nhìn thấy cô ấy ăn mặc gợi cảm quyến rũ, cô lại khá thích.Cô cãi lại Lingling: "Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, ai biết cô bắt chước ăn mặc như người khác?""Tôi không phải..." Lingling nghe thấy tiếng giấy gói ở đầu bên kia điện thoại, cảnh giác hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"Orm chậm rãi trả lời: "Enjoy không phải tặng tôi một bó hoa sao? Tôi cắm vào bình giữ cho nó tươi, chứ không là ngày mai héo."Lingling cố gắng bình tĩnh lại: "Cô thích hoa?""Thích chứ, hoa tươi xứng với người đẹp, tôi đây đẹp nhất thiên hạ." Orm một tay cầm điện thoại di động, thao tác khó khăn, bình hoa suýt chút nữa rơi xuống đất. "Cúp máy đây, đang bận cắm hoa."Trong điện thoại chỉ có tín hiệu bận, Lingling cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu, cô bước vào phòng bệnh tẩy trang, trang điểm nhẹ lại, hỏi Mina: "Mẹ có thể đi ra ngoài 2 tiếng được không?""Thế mà nói sẽ ở cùng Mina." Mina oán trách, cũng đã quen tình huống thế này, dù sao hiện tại cô bé cũng đang xếp thanh gỗ vui vẻ với dì Enjoy, "Mẹ đi đi, nhớ về sớm với con nha."Lingling đồng ý và quay lại công ty để thay vest mà không nói cho Enjoy biết mình sẽ đi đâu.Orm ở nhà nghịch hoa, trong nhà dùng hết bình hoa, còn có rất nhiều hoa không có chỗ để cắm, cô cảm thấy để cho chúng héo đi, thật đáng tiếc, cô định bảo Ning ngày mai mang đến trường tặng cho các bạn nhỏ.Điện thoại lại vang lên, Orm nhấc máy, nhìn thấy lại là Lingling."Vẫn còn đang cắm hoa à?""Sao cô cứ gọi cho tôi hoài thế?" Nếu nhớ không lầm thì cuộc gọi cuối cùng là cách đây chưa đầy một giờ.Lingling không có trả lời cô, chỉ có hai chữ: "Xuống lầu.""Để làm gì?""Tôi đợi cô ở dưới tầng lầu."Lingling trực tiếp cúp điện thoại, giọng điệu vô cảm, Orm hoang mang đi xuống lầu.Lúc xuống lầu, chiếc Ferrari rêu rao của Lingling đã đậu trước cửa tòa nhà chung cư của cô, cô ấy khoanh tay dựa vào thành xe sau, không còn trang điểm đậm như trước, mặc bộ vest đen.Orm lẩm bẩm, lại gần: "Cô đang làm gì thế?"Còn cách cô ấy mấy bước, Lingling đột nhiên bảo cô đứng yên, không được cử động.Orm nhìn vẻ mặt ngưng trọng của cô ấy, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.Cô thót tim nhìn cốp xe được mở ra và chất đầy vô số bông hồng."Hoa tươi xứng với người đẹp." Lingling cười nhạt, lấy ra một bông hoa, bước tới đưa cho Orm.Thầm nghĩ trong lòng.Tôi xứng với em.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store