ZingTruyen.Store

[LingOrm] Nhầm con

22

LingOrmTruyen123

"Sau đó thì sao?" Orm tưởng rằng Lingling Kwong vừa mới học được ảo thuật, biểu diễn cho bọn nhỏ xem.

Lingling Kwong nghẹn ra được hai chữ: "Không có."

Cuộc đời cô không có chỗ từ ngoài ý muốn, nhưng từ lúc đường đời của cô giao nhau với Orm, dường như đã xảy ra vô số ngoài ý muốn không thể kiểm soát được. Ngoài ý muốn sinh nhầm con, ngoài ý muốn bước chân vào cuộc sống của cô ấy, ngoài ý muốn mà tính cách thay đổi khi ở cạnh cô ấy.

Chiếc đũa lẽ ra phải uốn cong lại bị gãy cũng là ngoài ý muốn.

Cho đến một khắc trước, Lingling Kwong tựa như phát hiện ra một cái ngoài ý muốn vô cùng trọng đại, nếu như theo lời Enjoy nói thì cô không phải thẳng tuyệt đối, vậy có khi nào... cô thật sự rung động với Orm.

Đối với một người chưa biết rung động là gì chưa từng biết yêu là như thế như Lingling Kwong, thì với cô mà nói vô cùng hoang mang, nhưng cô biết không biết tự lúc nào mà ở trong lòng đã xây dựng một căn cứ địa cho Orm, lúc ở bên cạnh trong mắt chỉ toàn cô ấy, lúc không ở bên trong lòng cũng là cô ấy.

Là cô ấy, là Orm, ở đâu cũng là cô ấy.

Hai tay Lingling Kwong mỗi bên cầm nửa chiếc đũa tre, khi cô nhìn Orm, sự kinh ngạc lúc chiếc đũa gãy biến thành dịu dàng.

Thế giới dường như tràn ngập những cánh hoa hồng trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, vào lúc cả hai đang nhìn nhau, Orm cau mày, chậm rãi đưa tay lên sờ trán Lingling Kwong.

Thời gian như quay lại ngày cô bị sốt, Khóc Nhè lúc đó cùng làm động tác này, sau đó thì áp trán vào trán cô, đó là lần đâu giữa hai người tiếp xúc thân mật. Lingling Kwong còn nhớ rõ, dáng vẻ khi ấy của Orm rất lo lắng, trong đó có mang theo chút đau lòng, lúc ấy cô nghĩ, gặp được người này thật tốt.

Orm cảm nhận được nhiệt độ trên trán Lingling Kwong, sau đó dùng tay còn lại dò xét trán mình, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to: "Cô cũng không có sốt."

Orm giật đũa từ tay Lingling Kwong, tức giận ném lên bàn: "Cô thần kinh gì thế? Bảo tôi xem cô bẻ đũa là sao?"

Ning giơ tay phát biểu, cô nhóc đã từng xem màn trình diễn của giáo viên ở trường mẫu giáo và biết dì Kwong muốn bày tỏ điều gì.

"Mẹ ơi, dì Kwong đang dạy chúng con thành ngữ."

Mina thể hiện tinh thần hiếu học, khiêm tốn xin học hỏi: "Thành ngữ gì vậy?"

Ning gật đầu, hùng hồn nói: "Ninh Chiết Bất Khuất."

*Ninh Chiết Bất Khuất: Thà gãy chứ không đầu hàng

Lingling Kwong âm thầm nhặt một chiếc đũa tre khác, chuẩn bị biểu diễn lần nữa cho Orm, nghe được lời Ning nói, giống như đụng trúng củ khoai lang nóng, vội vàng giải thích với Orm: "Không phải thế, mà là...."

Orm cúi đầu gắp đồ ăn, không để ý tới Lingling Kwong, tính huống có chút khó xử, nếu Ning không giải thích, thì cô không hiểu Kwong móng Heo đang yên đang lành bẻ gãy đũa làm gì.

Được rồi, bên ngoài thì ra vẻ ôn hoà với cô, hoá ra vẫn còn để bụng chuyện kia, giờ thì vạch ra ranh giới rõ ràng, không ngờ người này chơi chiêu âm hiểm thế.

A, phải rồi nhỉ, lực sát thương của gái thẳng rất kinh người.

Vào thời điểm quan trọng, Mina đã quên mất ý nghĩa của thành ngữ này, bắt đầu thảo luận với Ning.

"Vậy nói cách khác, thì thà bẻ gãy còn hơn...." Ning quên mất câu cô giáo dạy, thế là tự bịa ra một câu, "Cũng không muốn bẻ cong."

"A." Mina ngây thơ gật đầu.

Sau khi Ning giải thích xong, sắc mặt Orm càng thêm âm trầm.

Ai bảo cô ấy cong đâu? Làm như là cô đang ép cô ấy không bằng? Mặc dù say rượu không kiểm soát được cái tay là lỗi của cô, nhưng đã là người trưởng thành, có chuyện thì nói thẳng không được à? Sao cứ phải ra vẻ cười rồi sau lưng đâm cô một nhát chứ?

Lingling Kwong cảm thấy tình thế đã mất kiểm soát, cô tìm khắp phòng sợi dây sạc điện thoại, rút dây cắm sạc điện thoại mà dì Winny đang sạc điện thoại ra, còn Orm đi vào bếp lấy đôi đũa khác, đập thật mạnh xuống chỗ của Lingling Kwong.

"Bẻ nữa đi...." Orm tức giận gằn giọng.

Lingling Kwong ngồi lại về chỗ, u oán nhìn đôi đũa inox.

"Để tôi làm cho cô xem...." Cô cầm sợi dây sạch điện thoại, vỗ nhẹ vào đùi Orm dưới gầm bàn.

"Không xem." Orm nghĩ đâu người này đang làm ầm ĩ, liền lấy sợi dây sạc trong tay Lingling Kwong, ném sang một bên.

Dì Winny mang theo rau mới xào đi tới, nhanh chóng bước tới lấy dây sạc điện thoại của bà.

"Ôi, đừng vứt bừa cái này chứ, vừa mất một cái mới mua lại mới đây."

Orm chỉ vào Lingling Kwong: "Trách cô ấy đó."

Dì Winny dừng lại hai giây rồi đưa dây sạc cho Lingling Kwong: "Nếu cô chủ muốn thì cứ lấy."

"Không cần." Lingling Kwong khiêm tốn cười một tiếng, giờ dì Winny đã ở đây rồi, cô không thể cùng Khóc Nhè trao đổi chuyện này, không tiện lắm.

Cầm chiếc đũa inox trong tay, Lingling Kwong luôn cảm giác được một ánh mắt lạnh lùng từ bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đột nhiên quay đầu sang nhìn, cô nhìn thấy Orm mặt không biểu tình nhét một miếng thịt bò thái hạt lựu vào miệng, nhìn Lingling Kwong, lạnh lùng hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Lingling Kwong cho là mình bị ảo giác, yên lặng quay đầu lại.

Orm cười lạnh trong lòng mấy tiếng, thà gãy chứ không đầu hàng, sau không thử bẻ gãy lần nữa xem?

Vốn định buổi chiều đưa hai đứa trẻ đi xem phim, nhưng vừa ăn trưa xong, Lingling Kwong đã bị Mint gọi đến công ty, thế là hoạt động vui chơi mà Mina và Ning chờ đợi đã lâu lại bị ngâm nước.

Orm không muốn làm bọn nhỏ thất vọng nên nghĩ bản thân có thể tự đưa con đi xem phim, thế nhưng Kwong móng Heo cực lực phản đối, nhất quyết đòi phải đủ 4 người mới đi xem phim. Orm đồng ý, nguyên nhân chủ yếu là cô sợ lỡ tình trạng của Mina xảy ra vấn đề, một mình cô không có khả năng ứng phó.

Ngồi trong phòng bệnh, cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện với dì Winny và hai đứa nhỏ, còn bị biên tập gọi điện thoại giục cô viết chương mới, này lợi dụng cô phạm sai lầm mà sấn tới, ép cô phải tham gia hai cuộc phỏng vấn.

Sau khi trưng cầu ý kiến hai đứa nhỏ, Ning quyết định ở lại chơi với Mina, để mẹ về nhà trước, nhưng đêm nay nhất định phải đến đón cô nhóc.

Orm về nhà gõ chữ mấy tiếng, trạng thái rất tốt, đã gõ được mấy ngàn chữ, sau đó kiểm tra lỗi chính tả mấy lần, cô đăng chương mới lên, rồi refesh lại, độc giả tên "Lá Liễu Mong Manh" đã chiếm lĩnh vị trí đầu.

[Cho Phi Đại 1 vạn cái moaz moaz!]

Hai hoặc ba độc giả phản hồi bên dưới: "STOP! Phi Đại là của tôi."

[Cho Phi Đại 1 triệu cái moaz moaz!]

Orm thường tương tác với độc giả cũng: [Moaz moaz]

Nhưng nghĩ đến cái Lá Liễu Mong Manh chính là đại gia chăn heo, cái từ moaz moaz này không thể nào cho được.

Khu vực bình luận hiển thị Lá Liễu Mong Manh đã quăng 100 quả ngư lôi trị giá 10 ngàn nhân dân tệ, một nhóm người để lại tin nhắn bên dưới nói rằng họ cúi đầu trước sức mạnh của đồng tiền.

Orm không trả lời cái gì, đầu óc của nàng cùng tiểu thuyết cốt truyện tách ra, trong lòng trong nháy mắt trống rỗng.

Đứng dậy, xoa xoa đôi vai đau nhức, đứng trước tấm gương lớn ở cửa vén quần áo lên.

Vết sẹo khủng khiếp đó đã nhiều năm rồi vẫn còn rất rõ, Orm muốn tìm một thợ xăm để thiết kế một hình xăm có ý nghĩa trên đó, nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn không có ý tưởng hay.

Cô không muốn trải qua chuyện sinh con lần nữa, nó đau như chết đi sống lại, nhưng Lingling Kwong nói sẽ dùng kỹ thuật kia, có đáng tin không?

Trong văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Kwong Thị, Lingling Kwong vừa tiễn đối tác đi, đang thu dọn đồ đạc trong văn phòng để đến bệnh viện.

Cửa phòng làm việc có tiếng gõ, Mint tìm trong điện thoại mấy mẫu bàn làm việc, mang đến cho Lingling Kwong xem xem muốn đặt cái nào trong phòng bệnh của Mina.

Dựa theo lời Lingling Kwong nói, phòng bệnh không lớn lắm, một cái bàn làm việc sẽ chiếm không gian quá lớn, có thể dùng bàn ăn thay thế.

Mint nghĩ tới phòng nghỉ nhỏ trong phòng, đề nghị: "Kwong tổng, hay dọn cái giường trong phòng nghỉ ra, đặt bàn ở đó là ổn."

Dọn giường đi à? Khó mà làm được.

Lingling Kwong lập tức cự tuyệt đề nghị này.

"Cái giường kia phải giữ lại."

Mint tỏ vẻ khó hiểu: "Cô không ngủ với Mina sao?"

Lingling Kwong gật đầu: "Ngủ chứ."

Mint càng không hiểu: "Vậy thì dọn nó đi đặt cái bàn ở trong đó không phải tốt hơn sao?"

Lingling Kwong nghĩ đi nghĩ lại, kỳ lạ thay, cô luôn cảm thấy sau này nhất định phải cần đến chiếc giường này: "Không được, chiếc giường này không thể dọn đi được."

Mint vâng một tiếng, sếp lớn nói thế nào thì là thế đó: "Vậy ngày mai tôi sắp xếp lại tài liệu mang đến phòng bệnh."

"Ngoài cô ra đừng để người khác đến phòng bệnh của Mina, khả năng miễn dịch của con bé hiện tại rất thấp, không được tiếp xúc với quá nhiều người."

"Vâng." Mint đã chuẩn bị sẵn tinh thần chạy giữa công ty và bệnh viện rồi, "Vậy tôi đi ra ngoài trước, Kwong tổng có việc gì cứ gọi tôi."

"Chờ một chút." Lingling Kwong hiện tại có việc.

Mint còn chưa kịp bước ra khỏi văn phòng, khựng người lại, sau đó nhanh chóng quay người lại, chuẩn bị tinh thần chờ chỉ thị.

Lingling Kwong cởi chiếc áo vest cô mặc khi đi gặp khách hàng, cởi ra rồi đặt sang một bên, có vẻ như chiếc áo hoodie cô ấy đưa cho cô mặc dễ chịu hơn, chẳng trách mỗi lần gặp cô ấy, cô đều thấy người này mặc đồ thoải mái.

Cô hỏi Mint: "Cô... từng hôn môi chưa?"

Cô biết rất rõ tính cách Mint, tính tình chính trực, bảo thủ, không có không đứng đắn như Enjoy, Lingling Kwong sợ nhận được câu trả lời gây sốc từ Enjoy, cho nên mới mặt dày đi hỏi Mint.

"Có ạ." Mint ngượng ngùng gật đầu.

Hai mắt Lingling Kwong sáng ngời, tràn đầy tò mò: "Ngoài hôn môi, còn có thể làm gì khác sao?"

Nụ cười của Mint lập tức cứng lại, cô thận trọng hỏi: "Kwong tổng.... Hả?"

Kwong tổng vừa mới cởi áo vest xong giờ lại cởi thêm vài cúc áo sơ mi, cảm thấy... vấn đề này hỏi ra cũng thật đáng sợ.

"Tôi chỉ tò mò thôi." Lingling Kwong cho rằng dù sao cả hai đồng hành cùng nhau mấy năm, Mint có thể hiểu được ý của cô, chỉ cần thảo luận thôi là được.

Mint coi như cũng hiểu biết sơ sơ về đời sống riêng tư của Lingling Kwong, chưa từng yêu đương hẹn hò, từ trước tới giờ vẫn giữ mình trong sạch, trước kia cô từng cho rằng người này chẳng có ham muốn thể xác, sống như Thần như Tiên.

"Vậy...." Mint ngập ngừng hỏi: "Cô còn muốn làm gì nữa?"

Lingling Kwong nghiêm mặt, nghiêm túc suy nghĩ: "Không biết."

Mint cảm giác được sếp lớn có tình huống, nhưng lại không dám suy đoán, đành phải đưa ra vài lời khuyên: "Hay là... cô thử... duỗi đầu lưỡi xem?"

Lingling Kwong đột nhiên nhớ tới trước đó ở trong phòng bệnh Mina, Orm vô cớ bảo cô ngậm miệng lại.

"Lỡ bị cắn thì làm sao?" Lingling Kwong lại nghĩ nghĩ, Khóc Nhè bảo là sau này sẽ đối xử tốt với cô, chắc không đến mức cắn đâu ha.

Nụ cười của Mint cuối cùng cũng tắt, sau nhiều năm như vậy, Tiên Nữ cuối cùng cũng hạ phàm động tâm.

Cô lại đưa ra đề nghị thận trọng: "Vậy... cứ rụt lại đi?"

"Aiz..." Lingling Kwong khoanh tay trước ngực, thở dài một hơi.

Cô không dám làm, nếu người chủ động là Khóc Nhè thì tốt rồi.

Trong lúc Lingling đang suy nghĩ để Orm chủ động, Orm ở cách đó mấy km đang ngồi trước máy tính, hắt xì hơi mấy cái.

Vài phút sau, Orm nhận được tin nhắn W từ Lingling, gửi đến một cái icon mỉm cười vàng khè, kèm theo một câu nói: "Tôi cho cô xem hai bức ảnh."

Phản ứng đầu tiên của Orm là đối phương lại đến bàn chuyện sinh con với cô, cô không có hứng thú, chỉ gửi cái icon cười màu vàng cho có.

Hình đầu tiên là một người phụ nữ xinh đẹp trí thức mặc trang phục chuyên nghiệp, nhìn thoáng qua có chút giống Lingling, có mái tóc dài màu hạt dẻ thẳng tắp buông xuống ngực, mặc bộ vest đen, đeo kính gọng vàng.... Trong vẻ thanh lịch của cô ấy lộ ra phần quyến rũ.

Tiếp theo là bức ảnh thứ hai, vẫn là người mẫu đó, thay một chiếc váy ren ngắn, mái tóc dài uốn thành sóng bồng bềnh, tháo kính ra, trang điểm màu khói mê hoặc, hơi hé mở môi để đầu lưỡi lộ ra, nhìn chằm chằm vào khung ảnh. truyện đam mỹ

Orm giơ cao điện thoại, mơ màng nhìn đầu lưỡi, ký ức của cô quay trở lại một buổi sáng nào đó ở cùng cái người hờn dỗi đáng yêu mà không biết Lingling.

Hai giây sau, Lingling lại gửi icon mặt cười mặt vàng: "Cô thích bức 1 hay bức 2?"

Orm vuốt màn hình điện thoại lên xuống, ánh mắt đảo qua hai bức ảnh một lúc, trong đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo, Kwong Móng Heo gửi cho cô hai bức ảnh để cô lựa chọn, bức đầu tiên có chút giống phong cách bản thân cô ấy, mục đích của người này rất rõ ràng.

Chuyện buổi trưa cô còn chưa tiêu hoá hết được, cái người này nói phải trở về công ty có việc gấp, thế mà giờ lại rảnh rỗi gửi mấy thứ này cho cô.

Không phải người này muốn mình chọn tấm hình giống bản thân người đó sao, người này đang muốn hưởng thụ cái mà cô nói sẽ đối xử tốt à, được rồi bà đây không cho được như ý nhé.

"Thứ 2." Ha ha, cười ha hả trong lòng, đương nhiên sau đó gửi theo cái icon màu vàng không thể thiếu được.

Người ta đã ám chỉ thà gãy chứ không chịu cong, thế mà còn giả lả gì nữa đây, vốn dĩ Orm có cái tôi rất cao, không chịu đựng được.

Lingling gửi lại một cái icon cười màu vàng, cũng không có gửi tin nhắn chữ thêm, qua nửa tiếng sau, lại gửi tới một tin nhắn: [Giờ tôi đến phòng bệnh Mina, cô về nhà à?]

[Chiều về nhà gõ chữ, bây giờ tôi đi đón Ning về.]

Orm vừa đi tới giá giày, Lingling liền trả lời: [Vậy cô có muốn cùng nhau ăn cơm không?]

[Không, tôi đi đón Ning rồi về nhà nấu ăn.]

[Vậy cô ở nhà đi, tôi sẽ đưa Ning về.]

Orm thấy thế cũng được, tránh bản thân phiền toái đi tới đi lui, thế là gửi OK.

Lingling lại gửi tin nhắn tiếp: [Thế tôi sẵn tiện ăn tối luôn nha.]

Orm tay không nhịn được gõ lên màn hình ba dấu chấm hỏi, bản thân cô ngại khi để dì Winny nấu đồ ăn cho nên mới đưa Ning về nhà ăn cơm, thế mà cái tên Kwong Móng Heo này không biết chữ ngại là gì, còn đòi ăn ké.

Tin nhắn vừa gửi đi đã nhanh chóng thu hồi lại, chỉ trả lời một chữ [Được.]

Muốn dỗi lại không thể dỗi được, cảm giác này thật dày vò, Orm thà để cái người uống say làm loạn là Lingling còn hơn là mình, ít ra bản thân sẽ không thấy áy náy với cô ấy, ngược lại bản thân sẽ dỗi, dỗi chết cô ấy không thương tiếc.

Orm nằm xả lai trên sô pha, tĩnh tâm tự hỏi lòng, bản thân nên làm gì để đáp lại cái lời hứa sẽ chịu trách nhiệm đây?

Nếu là ở thời xưa, nếu đã xảy ra chuyện đó, thì chịu trách nhiệm chính là cưới con gái nhà người ta. Nhưng mà ở thời hiện đại, bản thân là phụ nữ, mà Lingling là gái thẳng, ngoại trừ đối xử tốt ra thì còn có thể làm gì nữa?

Đã thế còn nói Ninh Chiết Bất Khuất nữa chứ... cho dù bản thân cô bằng lòng cưới đi, thì chưa chắc gì người ta đã chịu.

Orm nghĩ hoài không xong, cả người uể oải đi vào trong bếp, thật ra trước đó cô biết bản thân đã rung động với Lingling, nhưng vì lo ngại người này là gái thẳng cho nên không dám nghĩ nhiều, gì mà say rượu làm bậy chứ, chẳng qua là do say quá nên làm theo bản năng thôi mà.

Cho nên lúc nghe thấy Ning nói bốn chữ Ninh Chiết Bất Khuất kia, bản thân mới giận đùng đùng như thế.

Orm từ trong tủ lạnh lôi ra mấy nguyên liệu nấu ăn, cô bóc củ hành, mỗi lần bóc một lớp võ, như đồng thời bóc đi lớp ngụy trang bên trong, hành tây khiến mắt cô cay cay.

Rốt cuộc là rung động với Lingling từ lúc nào đây?

Là khi nhìn thấy cô ấy cởi bỏ lớp áo giác cứng cáp, khóc lóc thảm thương như một đứa trẻ khi sinh bệnh? Hay bởi vì một câu "vất vả rồi" đầy chân thành của cô ấy? Hay là lúc mẹ cô muốn cho cô một cái tát tiếp theo, Lingling đứng trước mặt cô như một anh hùng vô song không chút do dự.

Sống mũi cũng cay cay theo, tiếp theo là một giọt nước mắt rơi trên thớt, Orm đưa ra kết luận là do hành tây làm cay mũi cho nên xử lý nhanh, rồi ném vào trong nồi nấu.

Trái tim vô hồn của Orm dường như đang dần sống lại, điều đáng sợ hơn là nó bắt đầu có ham muốn và sẵn sàng hướng về một ai đó.

Nhưng cô lại vô cùng sợ hãi cảm giác này.

Bất cứ điều gì, không có sự khởi đầu sẽ không có kết thúc.

Đây là sự vĩnh cửu duy nhất trên thế gian.

Lingling dẫn Ning đứng sau cửa, vừa gõ cửa hai lần, Ning lập tức hét to: "Mẹ, con về rồi! Mau mở cửa cho con!"

Orm vội vàng đi tới mở cửa, Lingling vẫn đang mặc bộ quần áo cô đưa cho cô ấy, lúc ánh mắt giao nhau, Lingling cong môi hướng về phía cô, nhưng Orm đã nhanh chóng tránh đi.

"Hai người ngồi nghỉ ngơi đi, nấu sắp xong rồi." Cô vén tóc qua một bên, chạy chậm vào lại trong bếp.

Lingling nhìn thấy vành tai hơi đỏ của Orm, như được giáng một đòn ngay tim, Khóc Nhè luôn đáng yêu một cái khó tả.

Ning đi vào thư phòng tìm một cuốn album ảnh dành cho trẻ em, nép mình trên ghế sô pha, bắt chéo đôi chân ngắn ngủn say mê nhìn nó.

Lingling đi đến cửa nhà bếp, dựa vào khung cửa hỏi Orm: "Khóc Nhè, có muốn giúp không?"

"Giúp cái gì?" Orm quay lưng về phía cô, khuấy canh trong nồi, khinh thường nói: "Bớt cản trở đi, chẳng giúp được gì."

"Tôi dọn đồ ăn." Lingling bưng hai đĩa đồ ăn trên bếp lên, lấy ra rồi quay lại lấy đũa.

Orm nhìn thấy trong tay cô ấy là đôi đũa tre, vội vàng nói: "Đừng bẻ gãy đũa của tôi."

Biết người này Ninh Chiết Bất Khuất rồi, đừng làm hại mấy chiếc đũa tốt của cô.

Lingling cầm đũa sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt cứng đờ: "Tôi không có thói quen bẻ đũa."

Orm quay lưng lại, không nói gì, Lingling nghiêng người giải thích với cô, hai tay đặt ở hai bên cô, giống như ôm cô.

"Tránh xa tôi ra, đứng vậy rồi sao nấu ăn?" Orm dùng cùi chỏ chọt một cái vào người Lingling, thế mà sơ ý đụng trúng bộ ngực mềm mại kia.

Lingling kêu thảm một tiếng: "Đau quá đi."

Orm nghe Lingling nói đau, vội vàng quay người lại hỏi: "Đau ở đâu?"

Lingling che lại bên ngực bị chọt, mím môi tức giận nhìn cô.

Orm chỉ nhìn thoáng qua vị trí đó, sau đó im lặng xoay người tiếp tục nấu nướng.

"Cô làm đau tôi." Nhìn thấy Orm không để ý tới mình, Lingling nhấn mạnh với cô rằng mình bị thương.

Orm vẫn như cũ trầm mặc, động tác tay cũng không bận rộn lắm, tựa hồ là cố ý không muốn để ý tới cô.

Lingling không cam lòng, kéo cánh tay cô: "Cô không thể như thế được."

Vẻ mặt Orm đang căng thẳng, Lingling vừa nói ra những lời này, khóe miệng giãn ra, bật cười: "Vậy cô muốn tôi làm gì? Ta xoa bóp cho cô được không?"

Vốn dĩ Lingling chỉ muốn Orm nói chuyện với mình, cô cũng không dám nghĩ đến việc xoa ngực, sau khi bảo ​​Mint chỉ dạy, cô cũng tìm kiếm rất nhiều thông tin trên mạng, cũng biết được trên cơ thể có mấy chỗ nhạy cảm.

Ngực cũng là một trong số đó.

Orm hỏi như thế, khiến cô lầm tưởng đó là ám chỉ.

Lingling nghĩ trong lòng, xu hướng tính dục của Khóc Nhè rất rõ ràng, muốn chủ động thì để cô ấy chủ động, bản thân phối hợp là được rồi.

"Cũng được." Cô nói.

Orm xắn tay áo lên định động tay động chân với Lingling, duỗi tay phải dọa: "Ngon, lại đây tôi xoa cho cô."

"Tới...." Lingling khựng lại, hơi khom lưng.

Nói tới nói lui, lúc làm thật, Lingling vẫn khẩn trương, đời này cô chưa được ai sờ ngực, lỡ đâu sờ ra cảm giác thì sao giờ?

Orm nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô, cố ý trêu chọc, một tay nắm lấy cổ áo cô, tay còn lại duỗi thẳng về phía ngực cô.

Lingling nhắm mắt lại, bỏ cuộc.

Orm nhìn Lingling trưng ra vẻ hi sinh anh dũng, thắc mắc vì sao người này không trốn, nhưng bản thân bây giờ cũng đang tỉnh táo, không xuống tay được, cho nên vòng qua nách cào.

"A, ha ha ha ha..." Lingling đột nhiên bị người nào đó bắt được điểm ngứa, không hề phòng bị mà cười thành tiếng, vừa cười vừa trốn, cuối cùng bị Orm ép đến góc bếp, thế là ngồi xổm bên thùng rác xin tha.

Orm giỡn đủ rồi, cho nên tha cho Lingling, bảo cô ấy đứng dậy mang đồ ăn đi ra ngoài.

Lingling lau nước mắt do cười mà chảy ra, đưa tay về phía Orm: "Mau kéo tôi đứng lên, cười đến đau bụng, hết sức rồi."

Orm tùy ý giúp kéo một tay, Lingling theo lực tay mà đứng lên, nhưng đứng dậy còn chưa vững thế nhà cơ thể lảo đảo, nhân cơ hội nhào vô người ta luôn.

"Này, đứng vững rồi thì buông ra." Orm ghim lắm, nếu đã Ninh Chiết Bất Khuất, thì đừng có mà thừa cơ trục lợi nhé.

Lingling ôm vai cô, giả vờ yếu đuối: "Không vững."

Bên ngoài cửa truyền tới giọng nói non nớt của trẻ con: "Mẹ, Dì Kwong, sao hai người lại ôm nhau?"

Orm còn chưa kịp phản ứng, thân thể Lingling bỗng nhiên run lên, vội vàng bật ra.

"Ning, ngồi xuống đi, chúng ta ăn cơm." Lingling né tránh câu hỏi của con gái, động thái này theo Orm cho rằng rất giấu đầu lòi đuôi.

Chẳng phải luôn miệng nói gái thẳng hay hôn nhau lắm à, này mới ôm thôi mà?

Mới như thế thôi mà đã có phản ứng chột dạ khi bị con bắt gặp?

Orm cau mày, ý thức được chuyện này không hề đơn giản.

Lingling dẫn Ning ngồi xuống bàn ăn, lúc quay lại phòng bếp liền nhìn thấy Khóc Nhè đang ngơ ngác nhìn đĩa đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, không biết mình đến gần.

"Thật ra tôi có chuyện muốn nói với cô."

Vẻ mặt của Orm như chợt thoát ra khỏi giấc mơ, cô khó hiểu nhìn Lingling.

"Tôi bẻ đũa là vì đũa tre có thể uốn cong. Tôi muốn cho cô thấy, chiếc đũa tre thẳng cũng có thế cong." Nói xong u sầu mà sờ sờ vành tai, "Ai nào ngờ dùng quá sức thế là từ cong thành gãy."

Ánh mắt Orm lập tức cảnh giác sâu thẳm, liếc nhìn không thấy đáy, làm người nhìn không rõ được suy nghĩ lúc này của cô.

"Tôi chỉ muốn nói... có lẽ tôi cũng không có thẳng như lời tôi nói, thế nên...." Lingling không biết nên nói thế nào, lời cô muốn nói tiếp theo còn khó hơn cả lần đầu cô tìm đến gặp Orm nói chuyện nhầm phôi thai.

"Dù sao thì tôi không muốn kết hôn, cô cũng thích phụ nữ.... còn bọn nhỏ cũng khó mà tách biệt, hay là chúng ta chắp vá cùng nhau đi?" Cái lời đề nghị ở trong thang máy, lúc đó cô vẫn cho bản thân thẳng hơn chữ thẳng cho nên mới đề xuất như thế. Lingling cảm thấy nói như thế nghe có vẻ thoải mái hơn, cô không muốn tạo áp lực cho Orm, nhưng vừa nói ra lại hối hận, đến giữa trưa cô mới quyết định, có lẽ bản thân cũng không thẳng thật, cho nên buổi tối nói như thế này, liệu có làm cô ấy cảm thấy bản thân lỗ mãng lắm không?

Rốt cuộc vẫn là do xúc động.

Tim Orm chùng xuống, cô tùy ý nắm lấy tay mình, cần thứ gì đó dùng làm cọng rơm cứu mạng, cuối cùng, cô chộp lấy con da.o làm bếp trong tầm tay.

Lingling sợ hãi nhìn chằm chằm vào tay cô, không dám thở.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store