LINGORM - MA GIÁO GIÁO CHỦ CỦA ẢNH HẬU
Chương 133: Không có trở ngại nào không qua được
"Cô không sao chứ."
Hứa Như đi tới bên cạnh Cố Tầm Tuyết, lúc nãy nàng thấy Trương Mạn Mạn vung a xít văng ra bốn phía, không biết Cố Tầm Tuyết có bị hất đến trên người hay không.
Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng ho khan, sau đó cười nói: "Không sao."
Mạnh Tiểu Manh cũng kịp phản ứng, bắt đầu kéo tay Cố Tầm Tuyết muốn nàng thành thật trả lời rốt cuộc có sao không.
Cố Tầm Tuyết khẽ cười ra tiếng: "Tôi dù gì cũng là trưởng lão Cổ Võ, làm sao có thể dễ dàng để một người bình thường làm bị thương như vậy. Đừng suy nghĩ nhiều, để tôi đưa các người trở về trước."
Mạnh Tiểu Manh vẫn không yên lòng Cố Tầm Tuyết, Cố Tầm Tuyết chỉ đành đến gần nàng, nhỏ giọng nói: "Em không thể đi, đã trễ thế này, trong lòng chị của em sợ hãi đến thế nào em biết không?"
Mạnh Tiểu Manh đương nhiên biết sau khi trời tối đối Hứa Như mà nói là chuyện đáng sợ dường nào, vì vậy không lại xoắn xuýt Cố Tầm Tuyết nữa, tiến lên theo Hứa Như nhanh chóng lên xe về nhà.
Cố Tầm Tuyết đem thuốc bột trước kia Quảng Linh Linh chia cho nàng rải ở trên vết thương, cuối cùng cũng ngừng đau, vết thương đã mất cảm giác, Cố Tầm Tuyết cũng liền thở phào nhẹ nhõm.
Dẫu sao dựa theo kinh nghiệm của Quảng Linh Linh, rải thuốc bột này lên vết thương, chỉ cần điều trị tốt, chắc chắn sẽ không lưu lại sẹo.
Chờ Mạnh Tiểu Manh phản ứng lần nữa, nàng lại tìm cớ gạt qua là được.
Loại thương nhẹ này không bao lâu sau là có thể khôi phục.
"Các người xử lý cô ta cho tốt, để tôi đưa Hứa tiểu thư trở về là được rồi." Cố Tầm Tuyết nói với mấy người cận vệ, trong đó có ba người là đệ tử ngoại môn Cổ Võ, lời của Cố Tầm Tuyết bọn họ đương nhiên nghe theo.
Bất quá những người khác là trực tiếp được thuê cho Hứa Như, vì vậy không biết có nên nghe Cố Tầm Tuyết, ở lại chỗ này xử lý chuyện Trương Mạn Mạn hay không.
Hứa Như thấy bọn họ khó xử, nàng khẽ gật đầu: "Tôi tin tưởng Cố tiểu thư, mọi người hôm nay sớm một chút về nghỉ ngơi đi."
Cố Tầm Tuyết lái xe, Mạnh Tiểu Manh ngồi kế bên người lái.
Hứa Như ngồi phía sau lấy điện thoại ra, tâm phiền ý loạn cùng người nào đó hàn huyên.
"Chị, hiện tại Trương Mạn Mạn đã bị bắt. Chị có phải có thể thả lòng chút ít rồi?" Mạnh Tiểu Manh quay đầu lại hỏi Hứa Như.
Hứa Như chậm rãi gật đầu: "Ừ... Đang hẹn với bác sĩ Vương. Dự định qua chút thời gian đi tới chỗ nàng tiến hành trị liệu thêm một lần."
Mạnh Tiểu Manh thở phào nhẹ nhõm, chị nàng có ý tưởng muốn trị liệu chung quy vẫn tốt hơn trước kia luôn luôn tránh né nữ nhân. Hy vọng lần này có thể hoàn toàn thoát khỏi ác mộng năm năm trước.
"Chị hôm nay sao lại sẽ trùng hợp chạy tới như vậy?" Mạnh Tiểu Manh không tưởng tượng nổi hỏi Cố Tầm Tuyết.
Cố Tầm Tuyết vừa lái xe vừa trả lời: "Đương nhiên là bởi vì... bởi vì tôi quá nhớ em a. Vốn định cho em một sự ngạc nhiên, không ngờ ta vừa đến thì em cho tôi một cái kinh hãi."
Kỳ thực Cố Tầm Tuyết là đúng lúc ở một nhà võ quán phụ cận điều tra chuyện đệ tử ngoại môn tự ý thu học trò, không ngờ vừa vặn thấy có người thuê hộ vệ, nàng ở bên cạnh nghe một hồi, nghe được tên của Hứa Như, liền không kịp chờ đợi chạy tới.
Cũng coi như nàng tới kịp thời, đúng lúc ngăn cản Trương Mạn Mạn, nếu không mấy thứ a xít kia tạt vào trên người Hứa Như và Mạnh Tiểu Manh, nàng không dám tưởng tượng cái loại tình cảnh tàn nhẫn đó.
"Hừ, đồ lường gạt. Đừng tưởng rằng em không biết chị đang lừa em. Chị khẳng định chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi." Mạnh Tiểu Manh có chút tức giận kiểu trả lời qua loa lấy lệ kia của nàng.
Cố Tầm Tuyết còn chưa kịp nói gì, Hứa Như ngồi phía sau đã cười lên: "Bất kể nói thế nào, Cố tiểu thư cứu chúng ta là sự thực. Em không cám ơn nàng, còn bắt đầu chất vấn. Có phải là hơi không có đạo lý?"
Mạnh Tiểu Manh nghe tỷ tỷ, thè lưỡi: "Không phải."
"A ha ha." Động tác của Mạnh Tiểu Manh chọc cười Cố Tầm Tuyết, nàng thở phào một hơi, buông lỏng hơn một chút.
Âm thầm nghĩ sau này bất kể lúc nào, đều phải đi theo Mạnh Tiểu Manh, bảo vệ tốt đứa nhỏ này.
...
Bên phía vùng núi, Quảng Linh Linh vừa tỉnh dậy liền nghe được bên ngoài có người đang ồn ào gì đó.
Cô cau mày đi ra xem một chút, thấy xa xa Lý Điềm và Hứa Tụ đứng ở trong rừng cây phát sinh tranh chấp.
Cô từ từ bước tới, hai người thấy nàng cũng liền ngừng nói, lại tựa như đều đang giận dỗi, ai cũng không chịu mở miệng nói câu đầu tiên.
Quảng Linh Linh đầu đầy sương mù hỏi: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Em hỏi nàng một chút xem làm sao vậy?! Cha nàng bị bệnh, trong nhà gửi cho mấy chục cái tin, nàng vẫn làm như không nhìn thấy, nói là ông cụ đều sắp không xong rồi, muốn gặp nàng một lần cuối, nàng thì lại bộ dáng như người không có chuyện gì. Nếu không phải sáng sớm hôm nay chị trong lúc vô tình thấy được tin nhắn, nàng còn định một mực gạt chị! Em nói xem sao có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Chị không có gì để nói với em! Chị nói rồi, cha chị đã sớm chết, nam nhân kia chính là một súc sinh. Chị chính là không lương tâm không nhân tính, em nếu cảm thấy mình mắt mù mới coi trọng chị, cùng lắm thì ly dị đi!"
Lý Điềm cũng nổi cơn thịnh nộ rồi, những lời này vừa thốt ra, nàng liền thấy được nước mắt của Hứa Tụ, mà trong lòng nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"..." Quảng Linh Linh bị hai người tranh cãi dọa sợ, oán hận bao lớn mới có thể nghĩ đến chuyện bỏ vợ a.
Ừm... Không đúng, cái này gọi là hòa ly.
Nhưng mà bất kể loại nào, đều đủ để chứng minh Lý Điềm đã phẫn nộ đến trình độ cao nhất.
"Được, được a! Ly thì ly!" Hứa Tụ không khống chế được, nước mắt chảy xuống, đợi một hồi lâu cũng không đợi được Lý Điềm tới xin lỗi bồi tội như dĩ vãng, nàng nghĩ Lý Điềm có lẽ đã thật chết tâm muốn cùng nàng tách ra rồi. Vì vậy xoay người giận dỗi rời khỏi nơi này.
Chờ Hứa Tụ đi, Quảng Linh Linh dựa nghiêng vào cây nhìn Lý Điềm, cô hỏi: "Chị tại sao không chịu trở về? Có một số việc không muốn thì nói rõ ràng ra, đừng tưởng rằng toàn thế giới đều hiểu được lòng chị, chị suy nghĩ gì mọi người đều biết. Cho dù là chính bản thân... cũng sẽ có lúc lừa mình dối người. Chị không nói, Hứa Tụ không biết. Chị nói, có lẽ nàng còn có thể hiểu tại sao chị tâm địa sắt đá không chịu trở về."
"Khi chị còn bé..."
"Xin lỗi, em không có hứng thú nghe những việc này. Em chỉ không muốn người đại diện của em trong thời gian làm việc tâm trạng không ổn, ảnh hưởng công việc bình thường của nàng. Nếu như thật muốn giải thích, chị nên đi nói rõ ràng với chị ấy, chứ không phải ở chỗ này bày tỏ với em." Quảng Linh Linh nói xong liền thi triển khinh công rời khỏi, nàng nhớ ở đây có một dòng suối nhỏ, cá nơi đó rất béo, đi bắt hai con về cho Trần Mỹ Linh bồi bổ thân thể.
Ngày ngày thịt nướng phối hợp trái cây rừng, sợ là Trần Mỹ Linh ăn đến ngấy rồi.
Cô muốn cải thiện bữa ăn của phu nhân một chút.
Trần Mỹ Linh tỉnh dậy không thấy Quảng Linh Linh, rời khỏi lều vải vừa vặn đụng phải Hứa Tụ mặt đầy nước mắt trở lại.
"Làm sao vậy?" Trần Mỹ Linh ân cần hỏi, Hứa Tụ lắc đầu: "Không sao."
"Sao lại không sao? Chị đều đã khóc đến mức này, đây là chịu ủy khuất bao lớn mới có thể như vậy? Chị khoan đi, ngồi ở đây một hồi." Trần Mỹ Linh sợ Hứa Tụ tâm trạng không ổn, sẽ giống như Trương Dĩ Vân lần trước, chạy loạn vào núi sâu.
Hứa Tụ nghe lời Trần Mỹ Linh ngồi xuống, sau đó hít mũi một cái nghẹn ngào nói: "Trước kia nàng vẫn luôn nói với chị nàng chỉ có một người mẹ sinh bệnh nặng, sau đó chị mới biết, cha mẹ nàng ly dị, nàng kỳ thực có một người cha rất có tiền. Nhưng mà mấy năm nay thân thể không được tốt, luôn dự định tìm nàng, liên lạc nàng trở về. Nhưng mà nàng không hề nói chút nào cho chị biết, chuyện này làm nàng rất phiền, chị cảm thấy nàng kỳ thực muốn trở về, chỉ là luôn quật cường không chịu đối mặt. Sáng sớm hôm nay thấy người nhà của ba nàng bên kia gửi tin tới, nói là lão nhân bệnh tình nguy kịch, đều đã chuẩn bị thông báo tang sự rồi, muốn nàng trở về gặp ông cụ một lần cuối. Nhưng nàng vẫn cố ý làm bộ như không thấy."
"Chị muốn nàng trở về, nàng không chịu, sau đó các chị tranh cãi?"
Trần Mỹ Linh có chút khó hiểu, không nghĩ ra được tại sao Hứa Tụ lại muốn bức bách Lý Điềm, cũng nghĩ không thông tại sao Lý Điềm có ý kiến gì trong lòng mà không thể trực tiếp nói với Hứa Tụ, hai người sao lại đi mâu thuẫn mấy chuyện này.
Hứa Tụ lau đi nước mắt, giọng ngậm ủy khuất nói: "Dĩ nhiên không phải, chị chỉ là không muốn nàng hồ đồ trốn tránh. Có một số việc lúc ấy không đối mặt, thời gian lâu dài về sau chính là đâm trong lòng một cây gai. Rút không ra dung không được, chị không muốn nàng về sau đau khổ hối tiếc, mới khuyên nàng cẩn thận nghĩ kỹ. Dẫu sao ông cụ đã sắp không xong, nàng còn không đưa ra quyết định sau cùng, rất có thể âm dương cách biệt vĩnh viễn không gặp được nữa."
Trần Mỹ Linh khẽ gật đầu, coi như đã nghe hiểu lời Hứa Tụ.
Bất quá còn không chờ Trần Mỹ Linh phát biểu ý kiến, Hứa Tụ đã lại lần nữa khóc thành tiếng: "Nhưng mà, nàng vừa rồi... vừa rồi còn hung dữ với chị. Nàng còn nói muốn ly dị!"
Trần Mỹ Linh sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lập tức an ủi Hứa Tụ: "Lời này nhất định là tức giận mới nói ra. Các chị ở bên nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, có trở ngại nào mà không vượt qua nổi. Nàng rất yêu chị cũng rất quý trọng chị, đây chẳng qua là nói dỗi, nếu chị xem như nghiêm túc thì tiêu rồi. Làm vậy khó tránh khỏi tranh chấp, hết lần này tới lần khác không hợp ý nhau."
"Là ý gì?" Trong lòng Hứa Tụ hiểu lời kia của Lý Điềm là trong lúc tức giận, nhưng nàng cũng đang nổi nóng, Lý Điềm nói như vậy nàng cũng đồng ý luôn rồi.
Bây giờ cùng Trần Mỹ Linh trò chuyện, kỳ thực nàng đã hối hận, nhưng mà hối hận cũng không kịp nữa rồi, lời đã nói ra, còn có thể đổi ý chắc?
"Chị xem, không phải là ngây ngốc chạy tới rồi sao. Có chuyện gì thì bình tâm lại từ từ trò chuyện, giống như em và Tiểu Quảng, trong đầu nàng nghĩ cái gì, phần lớn người bình thường đều không hiểu nổi. Lúc em không nghĩ ra trước nay đều sẽ không đoán lung tung, trực tiếp hỏi là được."
Trần Mỹ Linh cũng rất thích cái tính tình này của Quảng Linh Linh, cứ hễ lần nào hỏi, nàng đều sẽ do dự suy tính một hồi, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể nói thật, đem hết thảy giao phó rõ ràng.
Tránh cho lại nghĩ ngợi lung tung hao tổn tâm thần.
Mà lúc này Quảng Linh Linh cũng vừa bắt hai con cá chạy về, hướng Trần Mỹ Linh cười hết sức vui vẻ nói: "Cá, vừa bắt, còn rất tươi. Em nuôi ở đây trước, buổi trưa làm cho chị ăn."
"Được a." Trần Mỹ Linh cười đi tới bên cạnh Quảng Linh Linh, nhìn hai con cá kia, đưa tay lên giúp Quảng Linh Linh xoa xoa mồ hôi trên trán, có chút mong đợi hỏi: "Trừ Cá Ngũ Cốc, em còn biết cách làm khác không?"
Quảng Linh Linh gật đầu: "Dĩ nhiên biết, thịt cá giàu dinh dưỡng, cách làm cũng có rất nhiều. Loại cá khác nhau sẽ có phương pháp nấu khác nhau, về sau chị muốn ăn mỗi ngày em đổi một kiểu làm cho chị."
Trần Mỹ Linh nhìn cá thôi cũng có thể chảy nước miếng rồi, từ nhỏ đã thích ăn cá, món cá do đầu bếp bình thường làm ra đều không thỏa mãn được nàng, duy chỉ có Quảng Linh Linh đem đến cách làm mới lạ, mới để cho Trần Mỹ Linh một lần nữa yêu thích thịt cá.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store